Viet Writer
Và Mai Có Nắng
- Ảnh bìa
- Tác giả
- Yên Mang
- Thể loại
- Ngôn tình
- Ngược
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 306
- Lượt đọc
- 79,395
- Cập nhật
Thể loại: Hiện đại, Quân lữ cán bộ cao cấp hắc đạo, Ngược luyến sủng nịch
Lâm Tuyết thề: Nếu không rơi vào đường cùng, cô tuyệt đối không chịu ủy khuất mà gả cho hắn – một người đàn ông tự đại cuồng ngạo cộng thêm thói nhà binh càn quấy ngấm vào tận óc.
“Cô, tới từ đâu thì mau trở lại chỗ đó, nhà tôi không chào đón cô!” Đây là lời đầu tiên khi bọn họ gặp mặt.
“Tôi, đã tới đây thì sẽ không tính chuyện rời đi! Nhưng anh yên tâm, người tôi muốn gả là anh trai anh, không phải anh.”
***
Bị dồn vào bước đường cùng phải lựa chọn hợp đồng hôn nhân, chuyện này biến cô thành một Thượng tá phu nhân nổi tiếng! Thất thân thì cũng không có gì đáng nói, chẳng qua chỉ là làm mà không yêu nhưng không cẩn thận lại đánh mất trái tim, vậy phải làm sao bây giờ?
“Anh muốn làm gì? Chúng ta chỉ là vợ chồng trên hợp đồng!” Thấy con dã thú nào đó mang theo hơi thở nguy hiểm tới gần mình, cô kinh hoàng nhắc nhở. Hắn không chút do dự đẩy cô ngã xuống giường lớn mềm mại, lưu manh cười tà: “Trên hợp đồng cũng đâu quy định anh không được hưởng quyền lợi của một người chồng.”
Hắn - là Đoàn trưởng lục quân dã chiến Phi Ưng đoàn tại kinh đô quân môn quyền quý, hai mươi bảy tuổi đã vinh dự nhận quân hàm Thượng tá! Vị Thượng tá chiến tích huy hoàng trong truyền thuyết này cho rằng chiến quả lớn nhất dời mình là chinh phục được cô, hơn nữa còn đóng gói khiêng về làm vợ!
Cô – nghe đồn đã bị vứt bỏ đến hơn hai lần! Danh dự, trong sạch đều bị hủy hết, gia tộc xuống dốc, vị hôn phu trước từng bước ép sát. Mỗi khi cô gặp rủi ro, hắn đều đúng lúc xuất hiện, hắn có mặt ở khắp nơi, giống như thần hộ mệnh của cô. Là trùng hợp? Là cố ý? Hay vẫn là trời cao định duyên phận?
“A!” Cô hét rầm trời, không thể nhịn được nữa kêu to: “Lương Tuấn Đào, anh cầm tinh con chó sao? Cứ thích cắn người như vậy!”
Nam nhân độc ác không có việc gì làm liền lấy việc cắn cô làm trò tiêu khiển thú vị. “Sai rồi, anh cầm tinh con hổ, chỉ thích ăn em.”
Nói xong, hắn hóa thân thành mãnh hổ tà ác đánh về phía cừu nhỏ xinh đẹp kia.
Ô hô ai tai! Cô lại bị hắn lột sạch da, nuốt sạch xương, cả cặn bã cũng không chừa lại!
Cô cầm tinh con dê, hắn cầm tinh con hổ, thầy bói nói bọn họ nếu ở cùng chỗ sẽ tương khắc. Kỳ thật, không cần thầy bói nói cô cũng biết, cùng hắn ở chung không phải giống câu “Dương nhập hổ khẩu” (dê vào miệng hổ) trong truyền thuyết sao?
Phúc hắc gặp lãnh tình, trầm mặc đối kháng buồn tao, tình mới pk tình cũ, một loạt kịch liệt đụng độ nhau, tia lửa bắn ra bốn phía, diễn ra truyền kì quân lữ đầy phấn khích!
***
Thượng tá yêu vợ vô đối nói với vợ mình: “Bà xã, có anh làm chỗ dựa em không cần sợ ai cả, sấm đánh hay đại họa cũng có anh thay em xử lý! Kẻ nào hỗn đản dám làm trái ý em, anh sẽ phế hắn! Ai không sợ chết dám khi dễ tổn thương em anh sẽ cho hắn xuống địa ngục!”
***
Lời của người phàm:
Lương Tuấn Đào: cảnh giới cao nhất của yêu hẳn là một loại thói quen, quen cô tùy hứng làm nũng, quen cô cố tình gây sự, quen yêu cô yêu cả đường đi lối về!
Mạc Sở Hàn: quý trọng lúc nào cũng chỉ hiểu được ở tiếc nuối sau này, tiếc nuối thế nào cũng không hiểu được sự quý trọng trước mắt.
Vân Thư Hoa: trên thế giới, khoảng cách xa nhất không phải là yêu, không phải là hận, mà là người mình quen dần dần trở nên xa lạ.
Lâm Tuyết thề: Nếu không rơi vào đường cùng, cô tuyệt đối không chịu ủy khuất mà gả cho hắn – một người đàn ông tự đại cuồng ngạo cộng thêm thói nhà binh càn quấy ngấm vào tận óc.
“Cô, tới từ đâu thì mau trở lại chỗ đó, nhà tôi không chào đón cô!” Đây là lời đầu tiên khi bọn họ gặp mặt.
“Tôi, đã tới đây thì sẽ không tính chuyện rời đi! Nhưng anh yên tâm, người tôi muốn gả là anh trai anh, không phải anh.”
***
Bị dồn vào bước đường cùng phải lựa chọn hợp đồng hôn nhân, chuyện này biến cô thành một Thượng tá phu nhân nổi tiếng! Thất thân thì cũng không có gì đáng nói, chẳng qua chỉ là làm mà không yêu nhưng không cẩn thận lại đánh mất trái tim, vậy phải làm sao bây giờ?
“Anh muốn làm gì? Chúng ta chỉ là vợ chồng trên hợp đồng!” Thấy con dã thú nào đó mang theo hơi thở nguy hiểm tới gần mình, cô kinh hoàng nhắc nhở. Hắn không chút do dự đẩy cô ngã xuống giường lớn mềm mại, lưu manh cười tà: “Trên hợp đồng cũng đâu quy định anh không được hưởng quyền lợi của một người chồng.”
Hắn - là Đoàn trưởng lục quân dã chiến Phi Ưng đoàn tại kinh đô quân môn quyền quý, hai mươi bảy tuổi đã vinh dự nhận quân hàm Thượng tá! Vị Thượng tá chiến tích huy hoàng trong truyền thuyết này cho rằng chiến quả lớn nhất dời mình là chinh phục được cô, hơn nữa còn đóng gói khiêng về làm vợ!
Cô – nghe đồn đã bị vứt bỏ đến hơn hai lần! Danh dự, trong sạch đều bị hủy hết, gia tộc xuống dốc, vị hôn phu trước từng bước ép sát. Mỗi khi cô gặp rủi ro, hắn đều đúng lúc xuất hiện, hắn có mặt ở khắp nơi, giống như thần hộ mệnh của cô. Là trùng hợp? Là cố ý? Hay vẫn là trời cao định duyên phận?
“A!” Cô hét rầm trời, không thể nhịn được nữa kêu to: “Lương Tuấn Đào, anh cầm tinh con chó sao? Cứ thích cắn người như vậy!”
Nam nhân độc ác không có việc gì làm liền lấy việc cắn cô làm trò tiêu khiển thú vị. “Sai rồi, anh cầm tinh con hổ, chỉ thích ăn em.”
Nói xong, hắn hóa thân thành mãnh hổ tà ác đánh về phía cừu nhỏ xinh đẹp kia.
Ô hô ai tai! Cô lại bị hắn lột sạch da, nuốt sạch xương, cả cặn bã cũng không chừa lại!
Cô cầm tinh con dê, hắn cầm tinh con hổ, thầy bói nói bọn họ nếu ở cùng chỗ sẽ tương khắc. Kỳ thật, không cần thầy bói nói cô cũng biết, cùng hắn ở chung không phải giống câu “Dương nhập hổ khẩu” (dê vào miệng hổ) trong truyền thuyết sao?
Phúc hắc gặp lãnh tình, trầm mặc đối kháng buồn tao, tình mới pk tình cũ, một loạt kịch liệt đụng độ nhau, tia lửa bắn ra bốn phía, diễn ra truyền kì quân lữ đầy phấn khích!
***
Thượng tá yêu vợ vô đối nói với vợ mình: “Bà xã, có anh làm chỗ dựa em không cần sợ ai cả, sấm đánh hay đại họa cũng có anh thay em xử lý! Kẻ nào hỗn đản dám làm trái ý em, anh sẽ phế hắn! Ai không sợ chết dám khi dễ tổn thương em anh sẽ cho hắn xuống địa ngục!”
***
Lời của người phàm:
Lương Tuấn Đào: cảnh giới cao nhất của yêu hẳn là một loại thói quen, quen cô tùy hứng làm nũng, quen cô cố tình gây sự, quen yêu cô yêu cả đường đi lối về!
Mạc Sở Hàn: quý trọng lúc nào cũng chỉ hiểu được ở tiếc nuối sau này, tiếc nuối thế nào cũng không hiểu được sự quý trọng trước mắt.
Vân Thư Hoa: trên thế giới, khoảng cách xa nhất không phải là yêu, không phải là hận, mà là người mình quen dần dần trở nên xa lạ.