Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 334
Một chiếc xe ngựa nghiền lên đá xanh trên đường, phát ra thanh âm chi chi. Ngày đông thâm hàn, trên đường đã có băng đọng, xe ngựa bốn bánh cũng không dám đi quá nhanh, phu xe Tô Văn Mậu đang cẩn thận vung khẽ roi, bốn phía Giám Sát Viện Lục Xử kiếm thủ đi bên cạnh xe ngựa, vừa cảnh giác nhìn bốn phía, thành viên Khải Niên tiểu tổ thì tản ra, cải trang thành giả dạng dân chúng tầm thường, núp trong đám người bàng quan trên đường.
Trên xe ngựa có kí hiệu của Phạm gia, vuông tròn tương giao, đường viền đen vàng. Trong xe ngựa có Phạm Nhàn cùng Cao Đạt, còn có hai gã hổ vệ ngồi đối diện bọn hắn. Phạm Nhàn sắc mặt an tĩnh, nói: "Trận thế quá lớn, quá rõ ràng."
Cao Đạt nhấc lên một góc mành cửa sổ xe, hướng trên đường nhìn một cái, trầm ổn nói: "Trong núi bỗng nhiên có thích khách, ai biết trong kinh có an toàn hay không, Bệ Hạ rất tức giận chuyện này, nghiêm lệnh chúng thuộc hạ nhất định phải bảo đảm an toàn của đại nhân ngài."
Ánh mắt của hắn quét qua trên đường, trên đường người đi đường không nhiều, nhưng mà mọi người trong cửa hàng dân trạch đã phát hiện xe ngựa Phạm gia, cũng đoán được trong xe ngựa ngồi chính là ai, cũng hướng trong xe ngựa đưa tới ánh mắt khác thường. Lời đồn đã truyền thật nhiều ngày, tin tức Phạm Nhàn là con tư sanh của Bệ Hạ, đã ăn sâu vào trong lòng con dân. Nhìn phương hướng xe ngựa đi tới, kinh đô bách tính biết tiểu Phạm đại nhân là muốn vào cung, không khỏi bắt đầu rối rít suy đoán, không biết kinh đô hôm nay có phải sẽ đón nhận một cái tin tức rung động hơn không.
Hoàng cung tựa như xa mà rất gần.
Xe ngựa đến ngoài sân rộng trước cung đã ngừng lại, sau chuyện Huyền Không miếu, cấm quân đề phòng hiển nhiên sâm nghiêm rất nhiều. Phạm Nhàn xuống xe ngựa, nhận lấy áo khoác Tô Văn Mậu đưa tới mặc vào, vừa nhận lấy một cái quải trượng đặt tại dưới nách. Cao Đạt biết ngoại thương của Phạm Nhàn đã sớm khỏi rồi, không khỏi có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Phạm Nhàn không để ý đến ánh mắt của hắn, dẫn mọi người hướng tòa cung thành lạnh lẽo và hùng vĩ vô cùng này đi tới.
Còn chưa tới cửa cung, bọn thị vệ cấm quân chịu trách nhiệm thủ vệ đã phân ra một tiểu đội tới đây tiếp đón, trầm mặc im lặng rồi lại hết sức chu đáo thay hắn cản trở gió, đưa đón vào cửa cung. Loại đãi ngộ này từ trước đến giờ chỉ có những các nguyên lão đại thần tuổi già sức yếu mới có thể hưởng dụng, ngay cả các hoàng tử cũng quả quyết không chiếm được hậu đãi như vậy, Phạm Nhàn không khỏi nhíu mày, trong lòng có chút đắn đo.
Hắn không biết Đại hoàng tử đối với bọn thuộc hạ âm thầm dặn dò gì. Đại hoàng tử mặc dù chưa nói rpx chuyện gì, nhưng chút ít thái độ nhàn nhạt đã đủ để cho toàn bộ các tướng lĩnh cấm quân rõ ràng, lời đồn cũng không thương hại đến địa vị của Phạm Nhàn, càng làm cho Phạm đề ty cùng Đại Điện hạ quan hệ đã sớm trở lại hòa thuận.
Hôm nay ở cửa cung chịu trách nhiệm tiếp dẫn, chính là Hầu công công mà Phạm Nhàn lần đầu vào trong cung đã gặp, hai người đã sớm rất tinh tường. Hầu công công khuôn mặt sưu mỵ nói: "Phạm... Thiếu gia, may nô tài hôm nay thức dậy sớm, nào ngờ ngài hôm nay đến sớm như vậy."
Phạm Nhàn cười mắng hai câu, hơi một tia nghi ngờ hỏi: "Tháng trước ngươi nói đi hề quan cục rồi, mấy lần trước tiến cung, cũng là lão Diêu dẫn đường, làm sao hôm nay lại là ngươi đi ra ngoài?" Hầu công công đã sớm đề thăng làm hề quan cục lệnh, trông coi trong cung dùng dược tử tang, thật sự là nơi quan trọng, chính là người tâm phúc trong cung rồi, theo lý nói, làm sao cũng không cần hắn ở ngoài cung đón Phạm Nhàn.
Hầu công công cười nói: "Lão Diêu rời cung làm việc, Bệ Hạ để cho nô tài hôm nay tới đây thay chức một ngày."
Phạm Nhàn gật đầu, theo hắn đi tới trong cung, trên đường đi qua cung điện vườn hoa, câu được câu không trò chuyện, sau một hồi lâu Phạm Nhàn rốt cục thở dài, âm trầm nói: "Trong mấy ngày nay, thường thấy người bên cạnh ánh mắt khác thường, vẫn là Lão Hầu ngươi đạt đến trình độ lợi hãi, đối đãi với bổn quan vẫn như ngày thường."
Hầu công công nhẹ nhàng run lên, trong lòng chợt nóng lên, lấy lòng nói: "Xem ngài nói này, Phạm thiếu gia ngày sau chắc chắn thăng chức rất nhanh, tiểu nhân đương nhiên muốn cẩn thận hầu hạ."
Phạm Nhàn cũng không nói toạc ra, ha ha cười một tiếng cũng không sao, thật ra hắn đúng là lòng có nhận thấy, mọi người sau khi biết quan hệ giữa mình cùng hoàng thất, thần thái cũng sẽ có chút mất tự nhiên, ngược lại bọn thái giám trong cung tựa như không có phản ứng gì quá lớn.
Hắn không biết, bọn thái giám trong Khánh quốc hoàng cung ở giữa các hoàng tử luôn luôn duy trì thăng bằng, không dám gia nhập bên nào, bọn họ không thể so với đại thần, một khi theo nhầm chủ nhân, tương lai người khác lên ngôi, bọn họ cũng chỉ có con đường chết. Cho nên ngược lại, bọn hắn đối với hoàng tử là trong tôn kính mang theo bất hòa, hơn nữa hằng ngày hầu hạ Hoàng Đế, trừ Thái tử ra, bọn họ cũng không quá mức sợ ba vị hoàng tử còn lại.
Phạm Nhàn có phải hoàng tử hay không, đối với bọn thái giám mà nói cũng không trọng yếu, ngược lại là bản thân quan chức của hắn, mới là nguyên nhân bọn thái giám nịnh bợ lấy lòng
...
Một đường đi qua vài toà cung điện quen thuộc, cuối cùng đã tới trước ngự thư phòng, Hầu công công cẩn thận đứng ngoài bẩm báo, xoay người đối với Phạm Nhàn ra hiệu một cái, sau đó lui qua một bên.
Cửa mở ra, Phạm Nhàn chống quải trượng mà vào, đứng ở trước tủ sách cao cao, hướng về phía Hoàng Đế trên giường êm đang xem tấu chương, làm bộ như có chút mất tự nhiên đem quải trượng để qua một bên, đối với Hoàng Đế hành đại lễ.
Hoàng Đế cũng không ngẩng đầu lên, ừ, lại nói: "Tự mình tìm một chỗ ngồi, đợi trẫm xem xong những thứ này rồi hãy nói."
Trong ngự thư phòng sao có thể có chỗ cho mình ngồi? Hồng Trúc cầm phất trần đứng ở bên cạnh cơ trí vô cùng, nghe ra ý tứ của Bệ Hạ, vội vàng đi ra sau đem cái đôn đưa ra, đặt ở bên cạnh Phạm Nhàn. Phạm Nhàn hướng tiểu thái giám cười cười cảm kích, ngồi xuống, trong lòng nghĩ tới, tiểu hài này sao vẫn còn nhiều mụn trứng cá đến vậy?
Hoàng Đế cúi đầu, tựa như không thấy cảnh này, nhưng trong mắt đang xem tấu chương, hiện lên một nụ cười.
Trong ngự thư phòng một mảnh an tĩnh, không người nào dám nói chuyện, bọn thái giám trong cửa ngoài cửa cũng không dám phát ra nửa điểm thanh âm. Đây không phải là lần đầu tiên Phạm Nhàn cùng Hoàng Đế hai người ở chung một chỗ, nhưng sau khi lời đồn kia truyền ra, hai người lại cùng ở một phòng, trong lòng của hắn không khỏi khẩn trương, ngực cũng có chút ngứa. Không nhịn được ho hai tiếng, tiếng ho vang vọng cả ngự thư phòng, rõ ràng vô cùng, ngược lại làm chính hắn sợ hết hồn.
Hoàng Đế ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không có nói gì, bắt đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Phạm Nhàn vội vàng ngồi thẳng trên ghế, bắt đầu vô cùng an tĩnh bàng quan công việc hằng ngày của Hoàng Đế. Hắn biết cảnh trước mắt không có quá nhiều người có cơ hội xem, thời gian quá lâu, để cho hắn có chút thất thần, nhưng lại bắt đầu theo bản năng quan sát dung mạo Hoàng Đế, mặc dù Hoàng Đế lúc này khẽ cúi đầu, nhưng Phạm Nhàn vẫn từ gương mặt thanh quắc của hắn, tìm được rồi mấy chỗ bóng dáng quen thuộc, nói đúng ra, là cùng mình tương tự.
Vậy đại khái chính là quan hệ huyết thống sao.
Hoàng Đế phê duyệt tấu chương thời gian rất lâu, trên bàn sách rất nhiều tấu chương. Lông mày của hắn thỉnh thoảng tức giận mà nhăn lại, thỉnh thoảng vui vẻ giãn ra, thỉnh thoảng trầm mặc ảm nhiên, thỉnh thoảng tâm tình sục sôi. Khánh quốc ranh giới rộng lớn, thống trị bảy đường hai mươi sáu quận, châu huyện đếm không hết, lấy kinh đô làm trụ cột mà trị thiên hạ, thật sự là một rất chuyện khó khăn, riêng mỗi ngày từ các nơi phát tới công văn tấu chương chính là nhiều như tuyết. Nếu như là Hoàng Đế theo đuổi con đường nhàn hạ, có lẽ sẽ đem quyền lực chia xuống nội các, chính mình ngày ngày du sơn ngoạn thủy. Mà Khánh quốc Hoàng Đế hiện nay, hiển nhiên không cam lòng làm một người đứng đầu ngu ngốc, đối với quyền lực trong đế quốc càng không muốn phân chia. Cho nên không tiếc đem Tể tướng Lâm Nhược Phủ đuổi ra khỏi triều đình, chỉ thiết lập ra môn hạ trung thư...
"Đây quả thực là tự làm khổ mình mà." Phạm Nhàn yên lặng nhìn trước mắt, trong lòng hiện lên một tia cười lạnh. Làm Hoàng Đế quả nhiên không phải là chuyện thú vị, khách quan mà nói, như Tĩnh Vương ngày ngày trồng hoa quả thật là không tồi.
Mặt trời dần dần chuyển qua trung thiên, ánh mặt trời qua tầng tầng hàn vân chiếu xuống, đã bị đông lạnh mất đi tất cả nhiệt độ, mọi người trong cung tựa như đều quên canh giờ. Đúng lúc này, Hoàng Đế cuối cùng kết thúc phê duyệt buổi sáng, khép lại một phong tấu chương cuối cùng, nhắm mắt chậm rãi tĩnh thần, cuối cùng còn duỗi lưng một cái.
Bọn thái giám nối đuôi nhau mà vào, khăn lông, trà thanh tâm, điểm tâm nhỏ, tỉnh hương, bắt đầu hướng trên người trong bụng Hoàng Đế thi triển. Phạm Nhàn chú ý tới khăn lông ngày mùa đông không bốc lên một tia khói nào, nhướng mày, hỏi: "Bệ Hạ... Đây là khăn lạnh ư?"
Hoàng Đế ừ, lấy khăn lông dùng sức lau mặt, mơ hồ không rõ nói: "Băng hàn tận xương, có thể tỉnh thần."
Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói: "Bệ Hạ, dùng khăn nóng lau mặt, mới có lợi cho thân thể."
Hoàng Đế kinh ngạc, sau đó cười cười, nói: "Khăn nóng quá ấm áp quá thoải mái, trẫm sợ mình sẽ ngủ thiếp đi."
Phạm Nhàn cũng nở nụ cười: "Dùng nóng, càng nóng càng tốt." Hắn bỗng nhiên suýt nghẹn lời, vừa ho vừa vội vàng phất tay nói: "Dĩ nhiên, cẩn thận đừng để bị phỏng."
Hoàng Đế bỗng nhiên lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, nhìn hắn một cái rồi nói: "Không sai, coi như biểu hiện tương đối trấn định."
Phạm Nhàn tức cười im lặng.
Hoàng Đế ánh mắt chuyển qua quải trượng phía sau Phạm Nhàn, trong lòng không khỏi thở dài nói: "Đứa nhỏ này tâm tính y như mẹ hắn... Muốn cố ý để cho trẫm nhìn ra hắn đang cố ra vẻ thông minh, muốn cho trẫm khiển trách hắn, kiên định nội tâm của hắn, chẳng lẽ cho là trẫm nhìn không rõ ư?"
Nghĩ như vậy, Hoàng Đế càng nhớ lại người năm xưa, cũng càng thêm cảm thấy Phạm Nhàn là một đứa con ngoan có ý nghĩ an phận,thái độ thanh cô. Hắn đứng dậy đi tới ngoài ngự thư phòng, ý bảo Phạm Nhàn đi theo mình. Phạm Nhàn vội vàng đi lấy quải trượng, Hoàng Đế nở nụ cười, nói: "Sớm biết thương thế của ngươi đã sắp khỏi rồi, ở trước mặt trẫm còn giả trang đáng thương làm gì?"
Tuy là nói toạc ra, nhưng không có vẻ như Thiên Tử giận dữ. Phạm Nhàn lại hơi sững sờ, tựa như không ngờ Hoàng Đế lại... không khiển trách chính mình, ngay sau đó chính là cười ha ha một tiếng, đem quải trượng ném sang một bên, theo Hoàng Đế đi ra ngoài.
Phạm Nhàn cùng "Phụ hoàng" lần đầu tiên giao phong trong lòng, Phạm Nhàn chiến thắng.
——————
Dọc theo mái hiên dài cung đi hướng tây bắc, dọc theo đường đi cung điện thưa dần, đem phía sau Hàm Quang Điện Thái Cực Điện mấy kiến trúc bỏ lại phía sau. Một đường chứng kiến cung nữ thái giám cũng nhún nhường vô cùng cúi đầu nhường đường, phía sau Hoàng Đế cùng Phạm Nhàn cũng chỉ có tiểu thái giám Hồng Trúc. Dần dần đi tới, ngay cả cung nữ thái giám cũng rất ít xuất hiện, đông viên tịch thanh vô cùng, trên núi giả chợt có tuyết đọng, sớm không còn tiếng chim chóc, cũng không có côn trùng kêu vang, chẳng qua là âm trầm an tĩnh.
Phạm Nhàn trong lòng hiểu được mình muốn đi đâu, tự nhiên trầm mặc, Hoàng Đế tựa như tâm tình cũng có chút khác thường, cũng không có nói gì. Cho đến ngay cả lãnh cung cũng đã biến mất không thấy gì nữa, cung điện đã hiện ra lụi bại, Hoàng Đế mới dừng bước. Lúc này trước mặt mọi người là một phương tiểu viện thanh u, viện không lớn, bên trong chỉ có hai tầng mộc lâu, lâu có chút cũ rách, xác nhận rất nhiều năm không có tu sửa.
Theo Hoàng Đế bước vào, Phạm Nhàn tâm tình bắt đầu khẩn trương lên, hít sâu một hơi.
Tiểu lâu phía ngoài cũ rách, trong lầu lại sạch sẽ vô cùng, hạt bụi nhỏ cũng không nhuộm, hẳn là hàng năm có người ở đây quét dọn.
Lên lầu hai, ở chính sảnh, Hoàng Đế rốt cục thở dài, đi ra ngoài lâu, nhìn vườn lâu đối diện sân phơi trầm mặc không nói. Sân phơi hướng về phía một góc hoàng cung, đã là địa phương hẻo lánh an tĩnh nhất hoàng thành, trong viên hoa cỏ không người nào xử lý, cuồng dã sinh trưởng. Sau đó bị gió thu hàn lộ cuồng tuyết phủ đấy, chán nản khuynh đảo đầy đất, nhìn qua tựa như vô số thi thể bị giết chết, trắng vàng thảm đạm.
Phương xa mơ hồ có thể thấy được hoa dương môn vọng lâu.
Phạm Nhàn trầm mặc đứng phía sau Hoàng Đế, tự nhiên không tiện mở miệng, nhưng liếc mắt đã đem nội đường quét một lần, cũng không nhìn thấy bức họa chính mình nghĩ đếm.
Tiểu thái giám Hồng Trúc như ảo thuật, không biết từ chỗ nào lấy được nước sôi, pha một bình trà, cung kính đưa lên, sau đó đàng hoàng đi xuống lầu, không dám ở bên cạnh hầu hạ.
...
"Lúc trước làm cho ngươi chờ ở trong ngự thư phòng." Hoàng Đế mặt hướng ra lan can, một đôi tay kiên định có lực nắm lan can, trong giọng nói cũng không có ba động."Là muốn nói cho ngươi, vua có đạo làm vua."
Phạm Nhàn vẫn trầm mặc.
"Thân là vua của một nước, trẫm... Nhất định phải suy nghĩ xã tắc, nhất định phải suy nghĩ thiên hạ con dân." Hoàng Đế từ từ nói, hai mắt thẳng tắp nhìn chỗ xa vô cùng, "Hoàng Đế, không phải một việc dễ làm... Mẹ của ngươi năm đó từng từng nói, cho nên có đôi khi trẫm phải bỏ qua một số thứ, thậm chí là một số thứ mình trân trọng, để ngươi ở Đạm Châu mười sáu năm, ngươi không nên oán trẫm."
Ngày này, Phạm Nhàn đã đợi thật lâu, cũng đã chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng, nhưng đột nhiên nghe thấy lời này, vẫn ngăn không được một đạo lạnh lẽo dọc theo cổ hướng đỉnh đầu ập tới, làm cho hắn không biết nên nói gì, trầm mặc sau một hồi lâu, hắn bỗng nhiên khẽ cắn môi dưới, thanh thanh đáp: "Thần... Không biết lời ấy của Bệ Hạ có ý gì."
Phạm Nhàn phản ứng tựa như Hoàng Đế đã đoán trước, hắn tự giễu cười, cũng không quay đầu lại, giọng nói càng thêm nhu hòa: "Bao gồm mấy cái huynh đệ của ngươi, thiên hạ vạn dân, cho dù đối với trẫm có ý oán hận, chỉ sợ cũng không ai dám nói trước mặt trẫm... An Chi, ngươi quả nhiên có mấy phần phong cách của mẹ ngươi."
Phạm Nhàn mạnh mẽ thẳng cổ, quật cường không nói một lời.
"Không giải thích được trẫm lời ấy ý gì?" Hoàng Đế xoay người lại, áo màu vàng nhạt ở cạnh lan can lộ ra vẻ phá lệ thanh quý, hắn chậm rãi nói: "Ý của trẫm là, ngươi là... Con trai ruột của trẫm."
...
Phạm Nhàn trầm mặc, hồi lâu sau bỗng nhiên nở nụ cười, bật cười, tức cười, trong nụ cười có bi phẫn khó nói thành lời, hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt, trong đó nhất thời có chút ngơ ngẩn, hẳn là đã quên lúc trước, bắt đầu từ lúc vào cung, mình vẫn biểu diễn theo như trong kế hoạch, vẫn là đã hoàn toàn thay vào nhân vật con tư sanh của Hoàng Đế, hẳn là khó có thể xuất diễn!
Hắn hướng về phía Hoàng Đế thật sâu một vái, nhưng vẫn không chịu nói cái gì.
Hoàng Đế trong lòng thở dài, hoàn toàn bị cảm xúc Phạm Nhàn biểu hiện ra lừa gạt, âm trầm nói: "Kinh đô lời đồn, trẫm vốn cũng không thừa nhận, nhưng trẫm cuối cùng muốn thừa nhận, bởi vì An Chi ngươi cuối cùng... Là máu thịt của trẫm."
Hoàng Đế đến gần hắn, nhìn lên nam tử trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt sở hữu thần sắc kiên nghị cùng bướng bỉnh, trên mặt vẻ thương tiếc vừa hiện tức ẩn, không có yêu cầu Phạm Nhàn nhất định phải trả lời cái gì, mà phối hợp nói: "Tháng sau ngươi sẽ mười tám."
Phạm Nhàn bỗng nhiên ngẩng đầu, muốn nói lại thôi, một hồi lâu sau mới nhàn nhạt nói: "Thần... Không biết mình là sinh ngày nào."
Những lời này rơi vào trong lòng Hoàng Đế, để cho nhất đại đế vương luôn luôn tâm tư lạnh như băng này cuối cùng cũng sinh ra cảm giác thua thiệt hắn, hắn châm chước một chút rồi chậm rãi nói: "Mười tám tháng giêng."
Phạm Nhàn hơi sững sờ, chợt cười khổ thở dài nói: "Đợi đến mười tám, mới biết chính mình sống được mười tám."
Hoàng Đế ôn hòa cười một tiếng, càng xem đứa nhỏ trước mặt càng thích, trong vô thức nói: "Ở nơi hương dã có thể đem ngươi dạy thành loại hài tử hiểu chuyện như vậy, nghĩ đến ở Đạm Châu, mụ mụ nhất định tương đối cực khổ, đợi tìm một ngày, trẫm cũng đi Đạm Châu xem lão nhân gia một chút... An Chi, lão nhân gia thân thể gần nhất như thế nào?"
Phạm Nhàn cúi đầu trầm mặc chút ít, không biết suy nghĩ cái gì, rốt cục đã mở miệng: "Nãi nãi thân thể vô cùng tốt, thần... ta thường xuyên cùng Đạm Châu thư từ."
"A." Hoàng Đế nghe hắn rốt cục không hề tự xưng thần tử nữa, trong lòng ấm áp, an ủi cười một tiếng, bắt đầu cực kỳ nhu hòa hỏi thăm cuộc sống khi còn bé của Phạm Nhàn.
Nói chuyện với nhau có cái cớ, Phạm Nhàn tựa như cũng thích ứng " quan hệ quân thần" hoàn toàn mới, bắt đầu đối với vị thiên hạ chí tôn trước mặt giảng thuật cuộc sống của chính mình khi còn bé.
...
Mời mọi người đọc chậm đoạn văn phía dưới.
Phạm Nhàn là con của Hoàng Đế, mới đầu Hoàng Đế không biết Phạm Nhàn biết chuyện Phạm Nhàn là con của Hoàng Đế, hôm nay Hoàng Đế biết Phạm Nhàn đã đoán được Phạm Nhàn là con của Hoàng Đế. Mới đầu Phạm Nhàn muốn để cho Hoàng Đế không biết mình biết, hôm nay hắn muốn để cho Hoàng Đế đoán được chính mình vừa biết nhưng không muốn biết. Cho nên Hoàng Đế không biết Phạm Nhàn, Phạm Nhàn biết Hoàng Đế. Hoàng Đế coi Phạm Nhàn là con, Phạm Nhàn không coi chính mình là con của hắn.
Đây là một vấn đề tâm tư, đây cũng là một cái vấn đề về tâm lý. Từ bước bước đầu tiên bước vào cửa cung, Phạm Nhàn đã lợi dụng điểm này, từng bước thối lui, cũng là từng bước tiến công.
Trên lầu rốt cục yên tĩnh lại, một đôi "phụ tử" đều mang ý xấu cách án kỷ mà ngồi, uống trà tán gẫu, mặc dù Phạm Nhàn vẫn không mở miệng, nhưng sắc mặt đã bình thản xuống, cùng Hoàng Đế đối thoại cũng không chỉ là câu chuyện quân thần, có thể nói chuyện phiếm ngoài cung, chuyện ở Đạm Châu, chuyện nhà các loại.
Cho nên, Hoàng Đế bắt đầu say mê trong loại không khí này, mà nó, chính là thứ Phạm Nhàn cần có.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Trên xe ngựa có kí hiệu của Phạm gia, vuông tròn tương giao, đường viền đen vàng. Trong xe ngựa có Phạm Nhàn cùng Cao Đạt, còn có hai gã hổ vệ ngồi đối diện bọn hắn. Phạm Nhàn sắc mặt an tĩnh, nói: "Trận thế quá lớn, quá rõ ràng."
Cao Đạt nhấc lên một góc mành cửa sổ xe, hướng trên đường nhìn một cái, trầm ổn nói: "Trong núi bỗng nhiên có thích khách, ai biết trong kinh có an toàn hay không, Bệ Hạ rất tức giận chuyện này, nghiêm lệnh chúng thuộc hạ nhất định phải bảo đảm an toàn của đại nhân ngài."
Ánh mắt của hắn quét qua trên đường, trên đường người đi đường không nhiều, nhưng mà mọi người trong cửa hàng dân trạch đã phát hiện xe ngựa Phạm gia, cũng đoán được trong xe ngựa ngồi chính là ai, cũng hướng trong xe ngựa đưa tới ánh mắt khác thường. Lời đồn đã truyền thật nhiều ngày, tin tức Phạm Nhàn là con tư sanh của Bệ Hạ, đã ăn sâu vào trong lòng con dân. Nhìn phương hướng xe ngựa đi tới, kinh đô bách tính biết tiểu Phạm đại nhân là muốn vào cung, không khỏi bắt đầu rối rít suy đoán, không biết kinh đô hôm nay có phải sẽ đón nhận một cái tin tức rung động hơn không.
Hoàng cung tựa như xa mà rất gần.
Xe ngựa đến ngoài sân rộng trước cung đã ngừng lại, sau chuyện Huyền Không miếu, cấm quân đề phòng hiển nhiên sâm nghiêm rất nhiều. Phạm Nhàn xuống xe ngựa, nhận lấy áo khoác Tô Văn Mậu đưa tới mặc vào, vừa nhận lấy một cái quải trượng đặt tại dưới nách. Cao Đạt biết ngoại thương của Phạm Nhàn đã sớm khỏi rồi, không khỏi có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Phạm Nhàn không để ý đến ánh mắt của hắn, dẫn mọi người hướng tòa cung thành lạnh lẽo và hùng vĩ vô cùng này đi tới.
Còn chưa tới cửa cung, bọn thị vệ cấm quân chịu trách nhiệm thủ vệ đã phân ra một tiểu đội tới đây tiếp đón, trầm mặc im lặng rồi lại hết sức chu đáo thay hắn cản trở gió, đưa đón vào cửa cung. Loại đãi ngộ này từ trước đến giờ chỉ có những các nguyên lão đại thần tuổi già sức yếu mới có thể hưởng dụng, ngay cả các hoàng tử cũng quả quyết không chiếm được hậu đãi như vậy, Phạm Nhàn không khỏi nhíu mày, trong lòng có chút đắn đo.
Hắn không biết Đại hoàng tử đối với bọn thuộc hạ âm thầm dặn dò gì. Đại hoàng tử mặc dù chưa nói rpx chuyện gì, nhưng chút ít thái độ nhàn nhạt đã đủ để cho toàn bộ các tướng lĩnh cấm quân rõ ràng, lời đồn cũng không thương hại đến địa vị của Phạm Nhàn, càng làm cho Phạm đề ty cùng Đại Điện hạ quan hệ đã sớm trở lại hòa thuận.
Hôm nay ở cửa cung chịu trách nhiệm tiếp dẫn, chính là Hầu công công mà Phạm Nhàn lần đầu vào trong cung đã gặp, hai người đã sớm rất tinh tường. Hầu công công khuôn mặt sưu mỵ nói: "Phạm... Thiếu gia, may nô tài hôm nay thức dậy sớm, nào ngờ ngài hôm nay đến sớm như vậy."
Phạm Nhàn cười mắng hai câu, hơi một tia nghi ngờ hỏi: "Tháng trước ngươi nói đi hề quan cục rồi, mấy lần trước tiến cung, cũng là lão Diêu dẫn đường, làm sao hôm nay lại là ngươi đi ra ngoài?" Hầu công công đã sớm đề thăng làm hề quan cục lệnh, trông coi trong cung dùng dược tử tang, thật sự là nơi quan trọng, chính là người tâm phúc trong cung rồi, theo lý nói, làm sao cũng không cần hắn ở ngoài cung đón Phạm Nhàn.
Hầu công công cười nói: "Lão Diêu rời cung làm việc, Bệ Hạ để cho nô tài hôm nay tới đây thay chức một ngày."
Phạm Nhàn gật đầu, theo hắn đi tới trong cung, trên đường đi qua cung điện vườn hoa, câu được câu không trò chuyện, sau một hồi lâu Phạm Nhàn rốt cục thở dài, âm trầm nói: "Trong mấy ngày nay, thường thấy người bên cạnh ánh mắt khác thường, vẫn là Lão Hầu ngươi đạt đến trình độ lợi hãi, đối đãi với bổn quan vẫn như ngày thường."
Hầu công công nhẹ nhàng run lên, trong lòng chợt nóng lên, lấy lòng nói: "Xem ngài nói này, Phạm thiếu gia ngày sau chắc chắn thăng chức rất nhanh, tiểu nhân đương nhiên muốn cẩn thận hầu hạ."
Phạm Nhàn cũng không nói toạc ra, ha ha cười một tiếng cũng không sao, thật ra hắn đúng là lòng có nhận thấy, mọi người sau khi biết quan hệ giữa mình cùng hoàng thất, thần thái cũng sẽ có chút mất tự nhiên, ngược lại bọn thái giám trong cung tựa như không có phản ứng gì quá lớn.
Hắn không biết, bọn thái giám trong Khánh quốc hoàng cung ở giữa các hoàng tử luôn luôn duy trì thăng bằng, không dám gia nhập bên nào, bọn họ không thể so với đại thần, một khi theo nhầm chủ nhân, tương lai người khác lên ngôi, bọn họ cũng chỉ có con đường chết. Cho nên ngược lại, bọn hắn đối với hoàng tử là trong tôn kính mang theo bất hòa, hơn nữa hằng ngày hầu hạ Hoàng Đế, trừ Thái tử ra, bọn họ cũng không quá mức sợ ba vị hoàng tử còn lại.
Phạm Nhàn có phải hoàng tử hay không, đối với bọn thái giám mà nói cũng không trọng yếu, ngược lại là bản thân quan chức của hắn, mới là nguyên nhân bọn thái giám nịnh bợ lấy lòng
...
Một đường đi qua vài toà cung điện quen thuộc, cuối cùng đã tới trước ngự thư phòng, Hầu công công cẩn thận đứng ngoài bẩm báo, xoay người đối với Phạm Nhàn ra hiệu một cái, sau đó lui qua một bên.
Cửa mở ra, Phạm Nhàn chống quải trượng mà vào, đứng ở trước tủ sách cao cao, hướng về phía Hoàng Đế trên giường êm đang xem tấu chương, làm bộ như có chút mất tự nhiên đem quải trượng để qua một bên, đối với Hoàng Đế hành đại lễ.
Hoàng Đế cũng không ngẩng đầu lên, ừ, lại nói: "Tự mình tìm một chỗ ngồi, đợi trẫm xem xong những thứ này rồi hãy nói."
Trong ngự thư phòng sao có thể có chỗ cho mình ngồi? Hồng Trúc cầm phất trần đứng ở bên cạnh cơ trí vô cùng, nghe ra ý tứ của Bệ Hạ, vội vàng đi ra sau đem cái đôn đưa ra, đặt ở bên cạnh Phạm Nhàn. Phạm Nhàn hướng tiểu thái giám cười cười cảm kích, ngồi xuống, trong lòng nghĩ tới, tiểu hài này sao vẫn còn nhiều mụn trứng cá đến vậy?
Hoàng Đế cúi đầu, tựa như không thấy cảnh này, nhưng trong mắt đang xem tấu chương, hiện lên một nụ cười.
Trong ngự thư phòng một mảnh an tĩnh, không người nào dám nói chuyện, bọn thái giám trong cửa ngoài cửa cũng không dám phát ra nửa điểm thanh âm. Đây không phải là lần đầu tiên Phạm Nhàn cùng Hoàng Đế hai người ở chung một chỗ, nhưng sau khi lời đồn kia truyền ra, hai người lại cùng ở một phòng, trong lòng của hắn không khỏi khẩn trương, ngực cũng có chút ngứa. Không nhịn được ho hai tiếng, tiếng ho vang vọng cả ngự thư phòng, rõ ràng vô cùng, ngược lại làm chính hắn sợ hết hồn.
Hoàng Đế ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không có nói gì, bắt đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Phạm Nhàn vội vàng ngồi thẳng trên ghế, bắt đầu vô cùng an tĩnh bàng quan công việc hằng ngày của Hoàng Đế. Hắn biết cảnh trước mắt không có quá nhiều người có cơ hội xem, thời gian quá lâu, để cho hắn có chút thất thần, nhưng lại bắt đầu theo bản năng quan sát dung mạo Hoàng Đế, mặc dù Hoàng Đế lúc này khẽ cúi đầu, nhưng Phạm Nhàn vẫn từ gương mặt thanh quắc của hắn, tìm được rồi mấy chỗ bóng dáng quen thuộc, nói đúng ra, là cùng mình tương tự.
Vậy đại khái chính là quan hệ huyết thống sao.
Hoàng Đế phê duyệt tấu chương thời gian rất lâu, trên bàn sách rất nhiều tấu chương. Lông mày của hắn thỉnh thoảng tức giận mà nhăn lại, thỉnh thoảng vui vẻ giãn ra, thỉnh thoảng trầm mặc ảm nhiên, thỉnh thoảng tâm tình sục sôi. Khánh quốc ranh giới rộng lớn, thống trị bảy đường hai mươi sáu quận, châu huyện đếm không hết, lấy kinh đô làm trụ cột mà trị thiên hạ, thật sự là một rất chuyện khó khăn, riêng mỗi ngày từ các nơi phát tới công văn tấu chương chính là nhiều như tuyết. Nếu như là Hoàng Đế theo đuổi con đường nhàn hạ, có lẽ sẽ đem quyền lực chia xuống nội các, chính mình ngày ngày du sơn ngoạn thủy. Mà Khánh quốc Hoàng Đế hiện nay, hiển nhiên không cam lòng làm một người đứng đầu ngu ngốc, đối với quyền lực trong đế quốc càng không muốn phân chia. Cho nên không tiếc đem Tể tướng Lâm Nhược Phủ đuổi ra khỏi triều đình, chỉ thiết lập ra môn hạ trung thư...
"Đây quả thực là tự làm khổ mình mà." Phạm Nhàn yên lặng nhìn trước mắt, trong lòng hiện lên một tia cười lạnh. Làm Hoàng Đế quả nhiên không phải là chuyện thú vị, khách quan mà nói, như Tĩnh Vương ngày ngày trồng hoa quả thật là không tồi.
Mặt trời dần dần chuyển qua trung thiên, ánh mặt trời qua tầng tầng hàn vân chiếu xuống, đã bị đông lạnh mất đi tất cả nhiệt độ, mọi người trong cung tựa như đều quên canh giờ. Đúng lúc này, Hoàng Đế cuối cùng kết thúc phê duyệt buổi sáng, khép lại một phong tấu chương cuối cùng, nhắm mắt chậm rãi tĩnh thần, cuối cùng còn duỗi lưng một cái.
Bọn thái giám nối đuôi nhau mà vào, khăn lông, trà thanh tâm, điểm tâm nhỏ, tỉnh hương, bắt đầu hướng trên người trong bụng Hoàng Đế thi triển. Phạm Nhàn chú ý tới khăn lông ngày mùa đông không bốc lên một tia khói nào, nhướng mày, hỏi: "Bệ Hạ... Đây là khăn lạnh ư?"
Hoàng Đế ừ, lấy khăn lông dùng sức lau mặt, mơ hồ không rõ nói: "Băng hàn tận xương, có thể tỉnh thần."
Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói: "Bệ Hạ, dùng khăn nóng lau mặt, mới có lợi cho thân thể."
Hoàng Đế kinh ngạc, sau đó cười cười, nói: "Khăn nóng quá ấm áp quá thoải mái, trẫm sợ mình sẽ ngủ thiếp đi."
Phạm Nhàn cũng nở nụ cười: "Dùng nóng, càng nóng càng tốt." Hắn bỗng nhiên suýt nghẹn lời, vừa ho vừa vội vàng phất tay nói: "Dĩ nhiên, cẩn thận đừng để bị phỏng."
Hoàng Đế bỗng nhiên lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, nhìn hắn một cái rồi nói: "Không sai, coi như biểu hiện tương đối trấn định."
Phạm Nhàn tức cười im lặng.
Hoàng Đế ánh mắt chuyển qua quải trượng phía sau Phạm Nhàn, trong lòng không khỏi thở dài nói: "Đứa nhỏ này tâm tính y như mẹ hắn... Muốn cố ý để cho trẫm nhìn ra hắn đang cố ra vẻ thông minh, muốn cho trẫm khiển trách hắn, kiên định nội tâm của hắn, chẳng lẽ cho là trẫm nhìn không rõ ư?"
Nghĩ như vậy, Hoàng Đế càng nhớ lại người năm xưa, cũng càng thêm cảm thấy Phạm Nhàn là một đứa con ngoan có ý nghĩ an phận,thái độ thanh cô. Hắn đứng dậy đi tới ngoài ngự thư phòng, ý bảo Phạm Nhàn đi theo mình. Phạm Nhàn vội vàng đi lấy quải trượng, Hoàng Đế nở nụ cười, nói: "Sớm biết thương thế của ngươi đã sắp khỏi rồi, ở trước mặt trẫm còn giả trang đáng thương làm gì?"
Tuy là nói toạc ra, nhưng không có vẻ như Thiên Tử giận dữ. Phạm Nhàn lại hơi sững sờ, tựa như không ngờ Hoàng Đế lại... không khiển trách chính mình, ngay sau đó chính là cười ha ha một tiếng, đem quải trượng ném sang một bên, theo Hoàng Đế đi ra ngoài.
Phạm Nhàn cùng "Phụ hoàng" lần đầu tiên giao phong trong lòng, Phạm Nhàn chiến thắng.
——————
Dọc theo mái hiên dài cung đi hướng tây bắc, dọc theo đường đi cung điện thưa dần, đem phía sau Hàm Quang Điện Thái Cực Điện mấy kiến trúc bỏ lại phía sau. Một đường chứng kiến cung nữ thái giám cũng nhún nhường vô cùng cúi đầu nhường đường, phía sau Hoàng Đế cùng Phạm Nhàn cũng chỉ có tiểu thái giám Hồng Trúc. Dần dần đi tới, ngay cả cung nữ thái giám cũng rất ít xuất hiện, đông viên tịch thanh vô cùng, trên núi giả chợt có tuyết đọng, sớm không còn tiếng chim chóc, cũng không có côn trùng kêu vang, chẳng qua là âm trầm an tĩnh.
Phạm Nhàn trong lòng hiểu được mình muốn đi đâu, tự nhiên trầm mặc, Hoàng Đế tựa như tâm tình cũng có chút khác thường, cũng không có nói gì. Cho đến ngay cả lãnh cung cũng đã biến mất không thấy gì nữa, cung điện đã hiện ra lụi bại, Hoàng Đế mới dừng bước. Lúc này trước mặt mọi người là một phương tiểu viện thanh u, viện không lớn, bên trong chỉ có hai tầng mộc lâu, lâu có chút cũ rách, xác nhận rất nhiều năm không có tu sửa.
Theo Hoàng Đế bước vào, Phạm Nhàn tâm tình bắt đầu khẩn trương lên, hít sâu một hơi.
Tiểu lâu phía ngoài cũ rách, trong lầu lại sạch sẽ vô cùng, hạt bụi nhỏ cũng không nhuộm, hẳn là hàng năm có người ở đây quét dọn.
Lên lầu hai, ở chính sảnh, Hoàng Đế rốt cục thở dài, đi ra ngoài lâu, nhìn vườn lâu đối diện sân phơi trầm mặc không nói. Sân phơi hướng về phía một góc hoàng cung, đã là địa phương hẻo lánh an tĩnh nhất hoàng thành, trong viên hoa cỏ không người nào xử lý, cuồng dã sinh trưởng. Sau đó bị gió thu hàn lộ cuồng tuyết phủ đấy, chán nản khuynh đảo đầy đất, nhìn qua tựa như vô số thi thể bị giết chết, trắng vàng thảm đạm.
Phương xa mơ hồ có thể thấy được hoa dương môn vọng lâu.
Phạm Nhàn trầm mặc đứng phía sau Hoàng Đế, tự nhiên không tiện mở miệng, nhưng liếc mắt đã đem nội đường quét một lần, cũng không nhìn thấy bức họa chính mình nghĩ đếm.
Tiểu thái giám Hồng Trúc như ảo thuật, không biết từ chỗ nào lấy được nước sôi, pha một bình trà, cung kính đưa lên, sau đó đàng hoàng đi xuống lầu, không dám ở bên cạnh hầu hạ.
...
"Lúc trước làm cho ngươi chờ ở trong ngự thư phòng." Hoàng Đế mặt hướng ra lan can, một đôi tay kiên định có lực nắm lan can, trong giọng nói cũng không có ba động."Là muốn nói cho ngươi, vua có đạo làm vua."
Phạm Nhàn vẫn trầm mặc.
"Thân là vua của một nước, trẫm... Nhất định phải suy nghĩ xã tắc, nhất định phải suy nghĩ thiên hạ con dân." Hoàng Đế từ từ nói, hai mắt thẳng tắp nhìn chỗ xa vô cùng, "Hoàng Đế, không phải một việc dễ làm... Mẹ của ngươi năm đó từng từng nói, cho nên có đôi khi trẫm phải bỏ qua một số thứ, thậm chí là một số thứ mình trân trọng, để ngươi ở Đạm Châu mười sáu năm, ngươi không nên oán trẫm."
Ngày này, Phạm Nhàn đã đợi thật lâu, cũng đã chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng, nhưng đột nhiên nghe thấy lời này, vẫn ngăn không được một đạo lạnh lẽo dọc theo cổ hướng đỉnh đầu ập tới, làm cho hắn không biết nên nói gì, trầm mặc sau một hồi lâu, hắn bỗng nhiên khẽ cắn môi dưới, thanh thanh đáp: "Thần... Không biết lời ấy của Bệ Hạ có ý gì."
Phạm Nhàn phản ứng tựa như Hoàng Đế đã đoán trước, hắn tự giễu cười, cũng không quay đầu lại, giọng nói càng thêm nhu hòa: "Bao gồm mấy cái huynh đệ của ngươi, thiên hạ vạn dân, cho dù đối với trẫm có ý oán hận, chỉ sợ cũng không ai dám nói trước mặt trẫm... An Chi, ngươi quả nhiên có mấy phần phong cách của mẹ ngươi."
Phạm Nhàn mạnh mẽ thẳng cổ, quật cường không nói một lời.
"Không giải thích được trẫm lời ấy ý gì?" Hoàng Đế xoay người lại, áo màu vàng nhạt ở cạnh lan can lộ ra vẻ phá lệ thanh quý, hắn chậm rãi nói: "Ý của trẫm là, ngươi là... Con trai ruột của trẫm."
...
Phạm Nhàn trầm mặc, hồi lâu sau bỗng nhiên nở nụ cười, bật cười, tức cười, trong nụ cười có bi phẫn khó nói thành lời, hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt, trong đó nhất thời có chút ngơ ngẩn, hẳn là đã quên lúc trước, bắt đầu từ lúc vào cung, mình vẫn biểu diễn theo như trong kế hoạch, vẫn là đã hoàn toàn thay vào nhân vật con tư sanh của Hoàng Đế, hẳn là khó có thể xuất diễn!
Hắn hướng về phía Hoàng Đế thật sâu một vái, nhưng vẫn không chịu nói cái gì.
Hoàng Đế trong lòng thở dài, hoàn toàn bị cảm xúc Phạm Nhàn biểu hiện ra lừa gạt, âm trầm nói: "Kinh đô lời đồn, trẫm vốn cũng không thừa nhận, nhưng trẫm cuối cùng muốn thừa nhận, bởi vì An Chi ngươi cuối cùng... Là máu thịt của trẫm."
Hoàng Đế đến gần hắn, nhìn lên nam tử trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt sở hữu thần sắc kiên nghị cùng bướng bỉnh, trên mặt vẻ thương tiếc vừa hiện tức ẩn, không có yêu cầu Phạm Nhàn nhất định phải trả lời cái gì, mà phối hợp nói: "Tháng sau ngươi sẽ mười tám."
Phạm Nhàn bỗng nhiên ngẩng đầu, muốn nói lại thôi, một hồi lâu sau mới nhàn nhạt nói: "Thần... Không biết mình là sinh ngày nào."
Những lời này rơi vào trong lòng Hoàng Đế, để cho nhất đại đế vương luôn luôn tâm tư lạnh như băng này cuối cùng cũng sinh ra cảm giác thua thiệt hắn, hắn châm chước một chút rồi chậm rãi nói: "Mười tám tháng giêng."
Phạm Nhàn hơi sững sờ, chợt cười khổ thở dài nói: "Đợi đến mười tám, mới biết chính mình sống được mười tám."
Hoàng Đế ôn hòa cười một tiếng, càng xem đứa nhỏ trước mặt càng thích, trong vô thức nói: "Ở nơi hương dã có thể đem ngươi dạy thành loại hài tử hiểu chuyện như vậy, nghĩ đến ở Đạm Châu, mụ mụ nhất định tương đối cực khổ, đợi tìm một ngày, trẫm cũng đi Đạm Châu xem lão nhân gia một chút... An Chi, lão nhân gia thân thể gần nhất như thế nào?"
Phạm Nhàn cúi đầu trầm mặc chút ít, không biết suy nghĩ cái gì, rốt cục đã mở miệng: "Nãi nãi thân thể vô cùng tốt, thần... ta thường xuyên cùng Đạm Châu thư từ."
"A." Hoàng Đế nghe hắn rốt cục không hề tự xưng thần tử nữa, trong lòng ấm áp, an ủi cười một tiếng, bắt đầu cực kỳ nhu hòa hỏi thăm cuộc sống khi còn bé của Phạm Nhàn.
Nói chuyện với nhau có cái cớ, Phạm Nhàn tựa như cũng thích ứng " quan hệ quân thần" hoàn toàn mới, bắt đầu đối với vị thiên hạ chí tôn trước mặt giảng thuật cuộc sống của chính mình khi còn bé.
...
Mời mọi người đọc chậm đoạn văn phía dưới.
Phạm Nhàn là con của Hoàng Đế, mới đầu Hoàng Đế không biết Phạm Nhàn biết chuyện Phạm Nhàn là con của Hoàng Đế, hôm nay Hoàng Đế biết Phạm Nhàn đã đoán được Phạm Nhàn là con của Hoàng Đế. Mới đầu Phạm Nhàn muốn để cho Hoàng Đế không biết mình biết, hôm nay hắn muốn để cho Hoàng Đế đoán được chính mình vừa biết nhưng không muốn biết. Cho nên Hoàng Đế không biết Phạm Nhàn, Phạm Nhàn biết Hoàng Đế. Hoàng Đế coi Phạm Nhàn là con, Phạm Nhàn không coi chính mình là con của hắn.
Đây là một vấn đề tâm tư, đây cũng là một cái vấn đề về tâm lý. Từ bước bước đầu tiên bước vào cửa cung, Phạm Nhàn đã lợi dụng điểm này, từng bước thối lui, cũng là từng bước tiến công.
Trên lầu rốt cục yên tĩnh lại, một đôi "phụ tử" đều mang ý xấu cách án kỷ mà ngồi, uống trà tán gẫu, mặc dù Phạm Nhàn vẫn không mở miệng, nhưng sắc mặt đã bình thản xuống, cùng Hoàng Đế đối thoại cũng không chỉ là câu chuyện quân thần, có thể nói chuyện phiếm ngoài cung, chuyện ở Đạm Châu, chuyện nhà các loại.
Cho nên, Hoàng Đế bắt đầu say mê trong loại không khí này, mà nó, chính là thứ Phạm Nhàn cần có.Đọc nhanh tại Vietwriter.com