Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135
Rebecca là nhân viên của thương hiệu váy cưới cổ của Tây Ban Nha De La Cierva Y Nicolas, cô ấy đã phục vụ cho thương hiệu này năm năm rồi. Tháng trước, cô ấy nhảy liên tục hai bậc, trở thành một trong chín người thuộc đội của giám đốc ý tưởng, người có địa vị hàng đầu trong công ty.
Đương nhiên, chức danh như trợ lý cấp cao không đến lượt cô ấy. Rebecca là người có thâm niên thấp nhất trong số chín thành viên, cũng là người phải làm nhiều nhất. Ba người còn lại thậm chí còn thường xuyên quên mất thân phận trợ lý của cô ấy, toàn sai cô ấy đi mua thuốc, café với thân phận một người mới.
Cuối năm 2014, lần đầu tiên Rebecca cùng đoàn đội từ Tây Ban Nha tới New York công tác. De La Cierva Y Nicolas rất ít nhận đơn hàng nước ngoài. Một năm cũng chỉ có trên dưới chục lần, trong đó còn hạn chế chỉ nhận trong địa phận châu Âu.
Thế nên, Rebecca rất tò mò về chuyến đi New York lần này. Rốt cuộc là người như thế nào có thể khiến họ bay từ Tây Ban Nha tới thành phố Táo đang mùa đông giá rét. Chuyến đi Mỹ lần này do đối phương yêu cầu, được thực hiện hết sức bí mật, hầu như mọi thủ tục đều thông qua giám đốc quan hệ của phía đối tác. Bây giờ họ đang mang theo chiếc váy cưới được đặt làm trong vòng ba tháng để tới New York.
Sau khi cả đoàn người tới New York thì được đón tới một căn hộ cao cấp riêng biệt và độc lập.
Ngày hôm sau, họ bắt đầu bước vào guồng công việc căng thẳng. Phòng thử đồ được thiết kế vừa tự nhiên vừa thơ mộng, hệ thống hai màu xanh dương và trắng cùng với chiếc gương và thảm trải sàn màu trắng họ mang theo từ Tây Ban Nha tới.
Buổi trưa ngày thứ ba, tất cả đã sẵn sàng. Lúc này Rebecca mới được đồng nghiệp cho biết, khách hàng lần này họ phục vụ chính là Hoắc Liên Ngao.
Những người làm trong ngành thời trang đều coi sổ tay “Những người nổi tiếng phải nắm rõ như lòng bàn tay” là một trong năm tố chất cơ bản. Vì những người nổi tiếng này bất kỳ lúc nào cũng có thể trở thành khách hàng của bạn. Họ có thể yêu cầu bạn thiết kế sản phẩm trong vòng một đêm với giá trị cao gấp trăm lần.
Hoắc Liên Ngao là tập đoàn đầu tiên trong danh sách này, mỗi mùa cưới, vị trí của anh đều được nâng lên nhanh chóng.
Một năm trước, Hoắc Liên Ngao vẫn là người bạn trai tuyệt vời trong mắt rất nhiều cô thiên kim tiểu thư. Một năm sau, vào ngày hôm nay, họ chỉ có thể thở dài tiếc nuối.
Người bạn trai tốt nhất trong mắt họ đã là bố của một đứa bé bảy tuổi.
Dù đã làm bố, trông Hoắc Liên Ngao vẫn không khác xưa là mấy, không đeo nhẫn cưới, thi thoảng xuất hiện ở nơi công cộng cũng đi một mình.
Dần dần, có tin tức đồn thổi rằng quan hệ giữa anh và mẹ của đứa nhỏ không mấy tốt đẹp. Những hiện tượng này trong giới người nổi tiếng nhiều như cơm bữa. Dù con đã đi học tiểu học, thậm chí lên cấp hai, bố vẫn là một quý tộc độc thân.
Cùng với những nguồn tin chưa rõ thực hư này, các cô thiên kim lại bắt đầu bùng cháy hy vọng. Cũng khó trách. Có thể nhìn thấy mẹ của đứa bé qua một số bức ảnh mơ hồ mà vài tờ báo nhỏ lẻ chụp được. Người đó đối với danh xưng “người đẹp” vẫn còn một khoảng cách nhất định.
Khi còn chưa tới New York, Rebecca cũng từng cho là như vậy. Dù sao thì những trường hợp cô ấy từng gặp, mười người thì phải tới tám, chín người. Con trẻ đa phần là những cậu chủ, cô chủ có tiền, hồi trẻ ngông cuồng nghịch dại.
Nhưng bây giờ xem ra, tất cả lại không giống như cô ấy tưởng tượng. Không, nói chính xác là tất cả hoàn toàn ngược lại.
Từ những gì Hoắc Liên Ngao rầm rộ trù bị để mang lại bất ngờ cho mẹ của đứa trẻ, có thể thấy anh rất yêu người này.
Khoảng bốn giờ chiều, Rebecca nhìn thấy Hoắc Liên Ngao. Cách họ gặp nhau khá đặc biệt. Vì mải nói chuyện với đồng nghiệp Ivy của mình, sau ngã rẽ, Rebecca đã đâm phải một bức tường người.
Miệng nói xin lỗi, cô ấy lập tức lùi ra sau, ánh mắt tìm kiếm người xui xẻo kia theo bản năng.
Sau đó, khi chạm vào khuôn mặt ấy, mồm chữ O, mắt chữ A.
OMG! Đúng là một kẻ xui xẻo đẹp trai.
Trong giới thời trang không thiếu nam thanh nữ tú, nhưng đây là lần đầu tiên Rebecca gặp một người đàn ông đẹp đến vậy, còn sở hữu thân hình với tỷ lệ hoàng kim.
Sau cái huých tay của Ivy, Rebecca khép miệng lại, phản ứng đầu tiên là giới thiệu mình.
“Tôi tên Rebecca, tôi rất xin lỗi, anh nên may mắn vì lúc này cấp trên của tôi không tiện thể bắt tôi mang café…”
“Cô cũng tên là Rebecca?” Người đàn ông bắt đầu mỉm cười.
Cũng? Ý tức là anh cũng quen người trùng tên? Rebecca là tên con gái, thế là…
“Em gái của anh tên là Rebecca sao? Em gái của bạn tôi có rất nhiều người dùng tên này.”
“Không, là vợ tôi. Vợ tôi từng có một khoảng thời gian tên là Rebecca. Lúc đó cô ấy khiến tôi tức chết, thế nên tôi có ấn tượng khá sâu đậm với cái tên này.” Người đàn ông khi nói những lời này, giọng điệu cực kỳ dịu dàng.
Vợ?! Như có ai cầm gậy đập vào đầu Rebecca, trong lúc cô ấy đang bực bội thì cấp trên trực tiếp đi tới.
Đứng nguyên chỗ cũ, về sau Rebecca mới biết mình vừa đụng phải Hoắc Liên Ngao. Còn Ivy bên cạnh thì lẩm bẩm: “Ban nãy chúng ta nên đổi vị trí, thế thì người đâm phải anh ấy sẽ là mình rồi”.
Cô ấy trả thù Ivy: “Không nghe anh ấy vừa giới thiệu vợ cũng tên là Rebecca sao?”.
“Vợ? Mấy tạp chí nói Hoắc Liên Ngao chưa kết hôn cơ mà?” Ivy lẩm bẩm.
Trong màn bất ngờ mà Hoắc Liên Ngao muốn dành cho mẹ của con anh, Rebecca phải đóng vai trợ lý của một nhà từ thiện nào đó.
Gần năm giờ, Rebecca gặp một “Rebecca” khác. Người đó cho cô cảm giác là một người đẹp động lòng người.
Trên đời này có một loại người khi bị ống kính ghi hình thì đờ như khúc gỗ nhưng một khi ống kính di chuyển thì lại linh hoạt vô cùng, khiến người ta chỉ muốn nhìn mãi không thôi.
Theo kế hoạch, Rebecca đưa người đẹp vào phòng thử đồ, cố gắng hết sức để một đương sự khác trong màn bất ngờ này trước khi mở cửa một giây vẫn tin rằng cô đang đợi một nhà từ thiện tốt bụng đang có ý quyên góp toàn bộ tài sản cho quỹ D.R.L.
Khóc? Cười? Hay hét đây? Nín thở, Rebecca mở cửa phòng.
Tất cả mọi thứ trong căn phòng đều từ từ hiện ra. Hoắc Liên Ngao mặc lễ phục trắng đứng giữa tấm thảm trắng. Chiếc đèn thủy tinh cung đình trên đỉnh đầu anh khiến anh trông như một vị hoàng tử chờ đợi công chúa thức tỉnh.
Tất cả hoàn hảo như một vương quốc cổ tích.
Cô ấy đứng sau một “Rebecca” khác, từ từ tiến lùi theo nhịp bước chân của người đó, sau đó dừng lại trước mặt Hoắc Liên Ngao khoảng mười bước chân.
Chờ đợi, Rebecca đếm thầm trong lòng: Ba, hai, một…
Thế nhưng…
Không có tiếng hét, không có nước mắt hay nụ cười, chỉ có giọng nói run run cất lên: “Liên Ngao, sao anh lại ở đây?”.
“Em nói xem?” Như bị truyền nhiễm vậy, Hoắc Liên Ngao khẽ hỏi ngược lại.
Phản ứng của hai đương sự khiến bất ngờ và cảnh tượng mộng ảo sút giá nghiêm trọng.
Lát sau, người sắp làm cô dâu mới từ từ bước vào phòng thay đồ dưới sự cổ vũ của mọi người.
Phòng thay đồ và bên ngoài cách nhau một tấm mành trắng sữa. Từ trong mành vọng ra tiếng con gái thì thà thì thầm. Hầu hết đều là giọng Ivy, nghe như Ivy đang tích cực khuyên nhủ cảm xúc của đương sự vậy.
Rebecca đứng bên cạnh sếp mình. Người con cưng của giới thời trang châu Âu khi tới châu Mỹ dường như không hợp phong thủy vậy, vốn dĩ rất hào hứng, nghĩ rằng sẽ nhận được rất nhiều lời khen cho tâm huyết suốt ba tháng trời nhưng lại vì biểu hiện cô dâu sắp cưới mà trở nên gượng gạo.
Cả Hoắc Liên Ngao trông cũng không vui vẻ gì. Anh sa sầm mặt, chưa từng rời mắt khỏi bức mành.
Cuối cùng, bức mành men theo căn phòng hình bán cầu từ từ được kéo ra. Tất cả mọi người đang ngồi đều đứng dậy.
Nhưng…
Cô dâu sắp cưới không mặc chiếc váy đã vượt cả đại dương tới đây. Ivy và một người khác đứng hai bên, biểu cảm khó xử.
Bầu không khí lạnh tới cực điểm. Ngoài đương sự ra, tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau. Lúc này cần một người đứng ra giảng hòa. Rebecca ho một tiếng, cô ấy nghĩ mình nên nói mấy câu ngốc nghếch một chút để hóa giải bầu không khí ngượng ngập này.
Giọng nói của cô ấy dường như khiến hai đương sự đang bị đứng hình thức tỉnh. Một giọng nữ nhỏ bé, nghe có chút đáng thương vang lên: “Liên… Liên Ngao”.
Hoắc Liên Ngao cởi lễ phục màu trắng xuống, ném lên ghế ngồi của mình, đi thẳng ra cửa không quay đầu lại. Sau vài phút Hoắc Liên Ngao biến mất, cô dâu sắp cưới mới như bừng tỉnh cơn mộng, nhanh chóng đuổi theo.
Sau đó giám đốc quan hệ của Hoắc Liên Ngao bước vào. Ivy thì thầm với Rebecca, cô dâu có chút kháng cự mặc váy cưới.
“Tôi đoán có lẽ cô ấy không muốn làm cô dâu của Hoắc Liên Ngao.” Khi nói những lời này, biểu cảm của Ivy cực kỳ buồn bã: “Điều này nghe có chút khó tin đấy”.
Đúng là khó tin, một người như Hoắc Liên Ngao cho dù nghèo đến nỗi ngay cả một chiếc váy cưới bình thường cũng không mua nổi thì cũng có cả đống con gái tranh giành làm cô dâu của anh, sao có thể…
mười mấy phút sau, Rebecca đã hiểu chuyện khó tin mà Ivy nói thực sự tồn tại.
Chỗ ở của Rebecca gần vườn sau. Đứng trước cửa sổ phòng mình, cô ấy có thể nghe rõ cuộc cãi vã của hai đương sự vừa đi khỏi phòng thay đồ.
Giọng nam giới rất to, còn giọng cô gái thì luôn bị người đàn ông áp chế. Với suy nghĩ: Mình chỉ nghe thôi, sẽ không nói ra, Rebecca dừng lại trước cửa sổ.
Cô ấy rất tò mò vì sao một cô gái cũng từng tên là “Rebecca” lại từ chối một chiếc váy cưới đẹp đến phải hét lên như vậy?
Nhưng tiếc là cô ấy nói tiếng Trung mà Rebecca thì không hiểu. May mắn là Hoắc Liên Ngao lại dùng tiếng Anh hết.
Những lời nói được bật ra với tốc độ cao và tần suất nhanh thể hiện sự phẫn nộ cực điểm của anh lúc này: “Hai tháng trước em lấy cớ là Hàn Tông, anh có thể thông cảm cho em”, “Nhưng lần này em lại lấy một lý do vớ vẩn như vậy”, “Cái gì? Em béo lên ba cân thịt sợ mặc váy cưới không đẹp?”, “Khang Kiều, anh không dễ qua mặt như Hoắc Thành Quân đâu!”.
Khi Hoắc Liên Ngao nói, cô gái cũng đang nói, nghe ngữ khí giống như là cố gắng giải thích, nhưng rõ ràng là rất yếu thế.
Cuối cùng, Hoắc Liên Ngao hét lên: “Khang Kiều, em thà đừng giải thích còn hơn. Chẳn phải lúc trước trong những tình huống như thế này em có sở trường đóng vai khúc gỗ ư? Sao không tiếp tục?”.
Sau đó, cô gái không nói thêm nữa. Lát sau, Hoắc Liên Ngao bỏ đi, lần này cô gái không còn đuổi theo.
Màn bất ngờ cứ thế chết yểu.
Hôm sau, Hoắc Liên Ngao cho máy bay riêng của anh đưa đoàn chín người bọn họ tới câu lạc bộ của anh ở Las Vegas.
Hai ngày sau, Rebecca nghe được cấp trên của mình nói chuyện với Hoắc Liên Ngao, năm sau họ sẽ vẫn bay tới New York để phục vụ.
Ngày 22/12, kỳ nghỉ Giáng sinh của Hoắc Thành Quân đã bắt đầu rồi. Trong thời gian này, Khang Kiều đưa nó tới quỹ tài chính. Hoắc Thành Quân bây giờ đã có thể giao lưu đơn giản với các bạn nhỏ ở đó. Nó thậm chí còn tình nguyện giúp đỡ và chăm sóc người già.
Nhưng thằng nhóc cứ rảnh ra là không ngừng lải nhải: “Mẹ, có phải mẹ và bố cãi nhau không?”, “Mẹ, mẹ nhất định cãi nhau với bố rồi”, “Mẹ, con cảm thấy mẹ và bố chắc chắn đã cãi nhau, khi hai người hòa bình, con hỏi cho bố, bố đều hỏi chuyện của mẹ, nhưng hôm qua bố không hề hỏi con chuyện của mẹ”.
Lâu dần, Khang Kiều buộc phải tạm dừng công việc, bày ra bộ mặt nghiêm túc: “Không, mẹ không cãi nhau với bố, tối qua mẹ và bố vẫn còn nói chuyện điện thoại”.
Quả đúng như thế. Cuộc điện thoại ấy do Khang Kiều gọi. Thông qua trợ lý của anh, Khang Kiều mới tìm được Hoắc Liên Ngao và biết được bây giờ anh đang ở Los Angeles. Việc này khiến Khang Kiều hơi bực, ngữ khí bực dọc cứ thế bật ra, vốn dĩ định xin lỗi, cuối cùng lại bất hòa.
Giáng sinh chẳng mấy chốc sẽ tới, bạn nhỏ Hoắc Thành Quân rất mong chờ dịp lễ này, nhưng Hoắc Liên Ngao lại không có ý quay về.
Khang Kiều cũng không biết bây giờ họ có được coi là chiến tranh lạnh không.
Đã tám ngày trôi qua kể từ khi cô từ chối mặc váy cưới. Trong tám ngày ấy, Hoắc Liên Ngao rõ ràng đang tránh cô. Anh từ chối về nhà với đủ các lý do như đi công tác, công việc bận rộn…
Cô gọi điện cho anh chưa kịp xin lỗi thì anh đã vội vàng ngắt máy vì lý do công việc.
Khi trở về nhà, Jenny nói với Khang Kiều rằng khoảng ba rưỡi chiều nay Hoắc Liên Ngao bảo tài xế về nhà lấy lễ phục.
Sáng hôm sau, Khang Kiều nhìn thấy trên báo hình Hoắc Liên Ngao mặc lễ phục xuất hiện trong một buổi giao lưu thương vụ. Lần này bên cạnh anh không còn một mình. Nhìn cô gái trẻ đứng sát bên cạnh Hoắc Liên Ngao, Khang Kiều gập báo lại, tâm trạng vốn định gọi điện cho anh cũng không còn nữa.
Khoảng tám rưỡi, Khang Kiều mở cửa phòng Hoắc Thành Quân như thường lệ. Thông thường giờ này nó đã làm gần xong bài tập tối.
Tối nay biểu cảm của nó khi nhìn Khang Kiều có phần hoang mang. Bài tập thì xong rồi, nhưng…
Cô đứng trước mặt Hoắc Thành Quân: “Hoàng tử nhỏ Thành Quân, kiểm tra bài tập xong, mẹ cảm thấy cần phải kiểm tra hai tay con”.
“Vì… Vì sao ạ?” Thằng bé lắp bắp.
“Con tự nói xem?” Cô nhướng mày.
“Không kiểm tra được không ạ?”
Khang Kiều lắc đầu.
Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, bấy giờ Thành Quân mới từ từ xòe tay ra, trên tay nó là tờ báo sáng nay Khang Kiều đọc.
Thật nhiều chuyện! Khang Kiều sầm mặt.
Bạn nhỏ vốn dĩ còn định đóng vai đáng thương khi quán sát thấy mẹ có thể sẽ giận thì bắt đầu đổi chiến thuật.
Nó xòe tờ báo ra bàn, chỉ vào cô gái đứng sát bên cạnh Hoắc Liên Ngao, nghiêm túc nói: “Mẹ, đừng lo, mẹ đẹp hơn”.
Thằng nhóc này thật lanh lợi, Khang Kiều chưa kịp khen nó…
“Mẹ, con đã mang ảnh này và anh mẹ đi hỏi bạn con, bốn trong số năm người nói là cô ta đẹp hơn.”
Câu nói của Hoắc Thành Quân khiến Khang Kiều không biết nên khen nó hay nên đập nó một trận. Làm gì có ai nịnh nọt kiểu vậy?
“Chẳng phải vẫn còn một người nói mẹ đẹp sao?” Là lúc nên thể hiện tinh thần lạc quan với bạn nhỏ Thành Quân rồi.
“Mẹ ơi!” Thằng bé ngẩng cao đầu, dáng vẻ như muốn nói mẹ mau khen con đi: “Người đó chính là con”.
Bốn chọi một, một phiếu kia còn là phiếu tình cảm.
Khang Kiều buộc phải nhìn cô gái trên báo. Lúc trưa, không hiểu mang tâm trạng gì, cô đã xem qua thông tin về cô ta.
Hoàn toàn là một Đường Vũ Huyên thứ hai. Mặc dù không xinh như Đường Vũ Huyên, nhưng trẻ hơn, dịu dàng hơn, gia thế tốt hơn. Hơn nữa người ta bây giờ sinh viên xuất sắc của một trường danh tiếng. Nghe nói vì biết Hoắc Liên Ngao sẽ xuất hiện, cô ta đã xin bố mình đưa mình tham gia, sau đó được trở thành bạn nhảy của anh như ý nguyện.
Lại nhìn Hoắc Liên Ngao, Khang Kiều cảm thấy bực bội vô cớ. Nhìn thế nào Hoắc Liên Ngao cũng giống biểu cảm một người đang say sưa.
Ừm, như vậy rất tốt, như vậy cô không cần tốn công sức nịnh đầm anh, sau này ai làm việc người nấy. Anh thích công tác, thích đi đây đi đó, tùy anh! Việc này còn có một điểm tốt là tránh được mỗi lần trở về anh lại hành hạ cô không xuống nổi giường.
Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt mà. Khang Kiều vo tròn tờ báo lại, ném vào thùng rác.
Khoảng mười rưỡi, Khang Kiều trở về phòng.
Nằm xuống không lâu, cô nghe thấy tiếng động cơ quen thuộc. Nếu là trước kia đa phần cô sẽ dậy ngay, rón rén trốn sau cửa.
Hoắc Liên Ngao về nhà thường tới thẳng phòng họ. Cô sẽ trốn trong phòng thay đồ hoặc nhà vệ sinh, hoặc ở sau cửa đợi anh tìm cô, sau đó bị anh quăng lên giường hoặc quăng vào bồn tắm giữa tiếng cười nói khúc khích. Lúc hưng phấn, anh sẽ đè thẳng cô lên tường, thậm chí còn chưa cởi áo ngoài đã lao vào như bay. Cậu chủ Liên Ngao rất thích cô chơi trò trốn tìm với anh.
Lần này, Khang Kiều không có chút hưng thú nào. Cô nhắm mắt lại. Hoắc Liên Ngao tới thẳng phòng như mọi khi. Nhưng bước chân lần này không còn gấp gáp, ngược lại, rõ ràng có thái độ ngập ngừng.
Ngập ngừng? Vì trong năm người có tới bốn người khen cô gái kia xinh ư? Cô cũng cảm thấy cô ta xinh, vừa xinh đẹp vừa tràn đầy sức sống, đâu có giống cô, đa phần khô khan như khúc gỗ.
Cửa phòng vang lên tiếng mở cửa, bước chân dừng lại trước giường. Khi bóng đen đó bao trùm cô, Khang Kiều nắm tay lại thật chặt.
Tên khốn, muốn hôn em hả, đừng mơ!
Cô chỉ đợi anh áp môi mình lên môi cô là sẽ đẩy anh ra, sau đó bảo anh đi mà hôn cô gái kia. Nhưng anh không cho Khang Kiều thực hiện được suy nghĩ ấy. Anh…
Hoắc Liên Ngao lại lấy cái gối của cô đi. Gã khốn này rốt cuộc định làm gì? Chẳng qua là bỗng nhiên sợ hãi chiếc váy cưới đó thôi mà? Cũn chỉ khiến anh mất mặt trước mấy người ấy thôi mà?
Hoắc Liên Ngao vào phòng chỉ vài phút ngắn ngủi. Trong khoảng thời gian ấy, anh đã lấy gối và áo ngủ của mình đi.
Căn phòng lại yên ắng như ban đầu. Khang Kiều mở mắt, bắt đầu ngây người nhìn trần nhà, sau đó cô ý thức được Hoắc Liên Ngao làm vậy là muốn tỏ thái độ: Phân phòng ngủ!
Gã khốn này, sau khi nhảy với cô khác là giở cái trò này ra đây.
Khang Kiều ngồi dậy khỏi giường, rồi làm một loạt động tác: Mở cửa phòng, tìm tờ báo trong thùng rác ra, mở cửa phòng Hoắc Liên Ngao, cầm tờ báo ném mạnh về phía anh…
Có điều, động tác không đẹp như tưởng tượng của Khang Kiều. Tờ báo vốn dĩ nên ném vào người anh lại đập vào cốc nước.
Cốc nước rơi xuống, tất cả nước đồng loạt hắt vào chiếc laptop của anh, màn hình bỗng chốc tối thui.
Hoắc Liên Ngao chửi thề một tràng dài. Biểu cảm bực bội trên mặt anh khiến Khang Kiều cảm thấy cô gây họa lớn rồi. Sau vài giây sững sờ, cô vô thức cầm khăn ăn lên. Chưa kịp chạm vào máy tính, đã bị anh hất mạnh ra.
Chiếc cốc bị vứt vào thùng rác, máy tính được đẩy sang một bên. Trên bàn làm việc vẫn còn vệt nước, Khang Kiều dè dặt đứng bên cạnh Hoắc Liên Ngao.
Âm thanh duy nhất trong phòng tới từ tiếng lục ngăn kéo của Hoắc Liên Ngao. Anh tìm ra thuốc lá.
Khi anh lấy điếu thuốc đầu tiên thì bị Khang Kiều giật mất. Khi anh lấy điếu thứ hai cô lại giật. Khi anh lấy điếu thứ ba, Khang Kiều thẳng thừng cầm bao thuốc lá đi, đồng thời nói: “Đừng hút thuốc, hút thuốc có hại cho sức khỏe”.
Có ném tất cả vào thùng rác rồi quay mặt về phía Hoắc Liên Ngao. Cô chạm phải ánh mắt chế giễu của anh.
Giọng anh cũng vậy: “Vẫn là Chu Tùng An hiểu em”.
Khang Kiều nhíu mày.
“Khang Kiều.” Anh lạnh lùng nhìn cô: “ Nhớ kỹ, anh không còn là học sinh của em, anh là người đàn ông của em, không có người đàn ông nào thích kiểu ăn nói vừa rồi của em cả”.
Anh khoanh tay: “Được rồi, em giảng giải cũng xong rồi, bây giờ em có thể đi”.
Gã khốn này đang đuổi cô đi sao? Cô cũng chẳng mong ở lại đây. Khang Kiều dịch chuyển bước chân, vừa quay người thì.
“Nhặt cái đó lên, vứt vào thùng rác rồi đi.” Hoắc Liên Ngao nói vậy.
Nhặt lên? Lát sau, Khang Kiều mới ý thức được Hoắc Liên Ngao muốn cô nhặt tờ báo bị vò nát lên. Sao? Xót à? Theo lời Thành Quân thì “tiểu hồ ly tinh” bị vo tròn lại nên đau lòng chứ gì?
Cô quay đầu lại, hét lên: “Em không nhặt!”.
“Lập tức nhặt lên!”
Vì con “tiểu hồ ly tinh” đó mà anh nỡ hung dữ với cô. Được, được lắm, cô không những không nhặt mà còn nhấc chân đạp thêm vài cái.
Sau khi chắc chắn mặt của cô ta đã nát bét, cô mới nhìn Hoắc Liên Ngao vẻ thị uy.
Anh cũng đang nhíu mày nhìn cô. Ánh đèn hắt lên mặt anh. Trên đó có thứ mà cô nhung nhớ, khuôn mặt đẹp, tới nỗi cô chỉ muốn cắn một cái.
Khang Kiều cảm thấy nếu mình còn đứng đây sẽ không chịu nổi cám dỗ mà chủ động hôn anh mất. Không không, chuyện này cô không làm.
Thu lại ánh mắt, cô quay người, phát hiện anh đang đặt ngang chân chặn đường cô. Gã khốn này, vừa đuổi cô đi, tư thế này là ép cô nhặt lên sao?
Đừng có nằm mơ!
Khang Kiều lấy đầu gối mình húc chân anh, cố gắng đẩy chân anh ra. Sau vài lần, cô phát hiện cô cứ như gãi ngứa cho anh vậy.
Cô ra tay mạnh…
Anh cũng dùng chút sức, đưa cô lên đầu gối. Trong lúc không đề phòng, người cô mất đi thăng bằng.
Chiếc ghế xoay chịu sức nặng của hai người lùi nhanh về sau. Trong quá trình ấy, cơ thể cô ngửa ra sau…
Một tay anh đỡ lấy eo cô, tay kia dùng lực. Cơ thể dịch chuyển về sau lại bắt đầu không theo kiểm soát, hướng về trước với một biên độ lớn.
Trán cô đập thẳng vào vai anh. Không cho cô cơ hội chạy thoát. Bàn tay anh đặt sau gáy cô, sốt sắng ép cô duy trì tư thế hiện tại.
“Sau khi để anh mất mặt nghiêm trọng như thế mà em vẫn vậy, anh đã không tính toán rồi, thế mà…” Cuối cùng, sự phẫn nộ hóa thành tiếng thở dài: “Chị gái của anh, xem ra anh thật sự chiều hư em rồi”.
Lại… Người này còn có mặt mũi nói câu ấy nữa.
Cô vẫn đang cố giãy giụa nhưng sức anh quá khỏe.
“Chẳng phải anh đã lấy gối đi rồi sao?” Cô hậm hức đáp.
“Anh mà không làm vậy sao em có thể xuất hiện ở đây, hm?”
Vô lý đùng đùng!
“Thế còn con tiểu hồ ly tinh trên báo thì sao? Hm!” Khang Kiều bắt chước ngữ điệu của anh: “Đừng nói là chỉ để chọc tức em”.
“Chuyện đó thì không. Anh và bố tiểu hồ ly tinh có hợp tác làm ăn. Ít nhiều cũng phải nể mặt cô ta. Nhưng hiệu quả không tệ, đã khiến bà Hoắc ghen rồi.” Ngữ khí của cậu chủ Liên Ngao nghe ra rất vui.
“Im lặng!” Khang Kiều đè nặng giọng: “Không được gọi cô ta là tiểu hồ ly tinh, khó nghe”.
“Được, về sau không gọi.”
“Còn nữa, tiểu hồ ly tinh để chỉ những người xinh đẹp, em không thích.”
“Thế gọi em nhé?”
Ơ…
“Vẫn không cần.” Khang Kiều ngập ngừng, “Lớn từng này tuổi gọi, anh gọi vậy em bị ta cười đấy”.
“Ai bảo thế.” Anh tựa cằm lên đầu cô, dịu giọng: “Em xinh lắm em không biết đấy thôi”.
Nghe thấy vậy, Khang Kiều bèn bực bội.
“Liên Ngao…” Cô chủ động níu cổ anh, “Nhưng trong số năm người có tới bốn người nói cô ta xinh hơn em”.
“Chẳng phải vẫn còn một người sao?”
Đúng là một câu hỏi dễ thương. Cô rướn môi cười: “Đó chính là Hoắc Thành Quân”.
“Ừm…” Anh kéo dài giọng: “Vậy thêm anh, bây giờ trong sáu người đã có hai người khen em đẹp”.
Nghe ra cũng không tệ. Cậu chủ Liên Ngao thể hiện rất khá, xứng đáng được thưởng kẹo.
“Liên Ngao, tám ngày này, ngày nào em cũng gọi cho anh đều đặn ba cuộc, ngày nào cũng muốn xin lỗi anh.”
“So với gọi điện thoại xin lỗi, anh thích em tới câu lạc bộ tìm anh hơn. Hoàng tử nhỏ Thành Quân của chúng ta có tài xuất quỷ nhập thần, cứ như bom hẹn giờ ấy, lúc nào cũng khiến anh đau đầu.”
Cô dựa đầu vào vai anh, bật cười.
“Em cũng muốn chứ, nhưng em muốn đợi anh nguôi giận mới đi tìm anh. Liên Ngao, mấy ngày rồi anh không nhớ em à? Hm?” Vừa nói cô vừa cọ má với anh, nhẹ nhàng vuốt tóc mai của anh.
“Ai bảo không nhớ?” Anh lại thở dài: “Có mấy lần anh lái xe về nhà, kết quả là thấy em và Thành Quân chơi vui quên trời đất, thế là anh lại lái xe đi. Em nhớ anh thế đấy hả, hm?”.
Còn có chuyện này à, lần này cho ăn mỗi kẹo xem ra chưa được rồi.
Cô đỏ mặt dẫn dắt tay anh, xấu hổ nói: “Liên Ngao, em nhớ anh, cô gái nhỏ của em cũng nhớ anh.”
Câu nói của cô khiến anh hậm hực. Cô dứt khoát hạ thấp giọng, tiếp tục: “Liên Ngao, mai là Chủ Nhật, em không phải tới quỹ tài chính”.
Hơi thở dốc của anh đã bị cô khiêu khích đến một tần suất gấp gáp hơn: “Thế nên?”.
“Thế nên…” Cô nghiêng đầu, cười tươi: “Thế nên, không xuống giường được cũng không sao…”.
Âm cuối cùng cô kéo dài mãi không dứt. Bỗng cơ thể bị nhấc bổng lên. Cô ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh, bỗng liếc thấy chiếc gối anh để bên cạnh.
“Gối, gối!” Chân cô quẫy đạp rất không hài lòng.
Dưới chỉ thị của cô, chiếc gối cuối cùng đã được cô ôm chặt vào lòng. Cô rất ghét anh mang gối của mình đi…
Pre: “Tôi cầu xin các người, mau tới giúp tôi, mau cứu chồng tôi…”
Đương nhiên, chức danh như trợ lý cấp cao không đến lượt cô ấy. Rebecca là người có thâm niên thấp nhất trong số chín thành viên, cũng là người phải làm nhiều nhất. Ba người còn lại thậm chí còn thường xuyên quên mất thân phận trợ lý của cô ấy, toàn sai cô ấy đi mua thuốc, café với thân phận một người mới.
Cuối năm 2014, lần đầu tiên Rebecca cùng đoàn đội từ Tây Ban Nha tới New York công tác. De La Cierva Y Nicolas rất ít nhận đơn hàng nước ngoài. Một năm cũng chỉ có trên dưới chục lần, trong đó còn hạn chế chỉ nhận trong địa phận châu Âu.
Thế nên, Rebecca rất tò mò về chuyến đi New York lần này. Rốt cuộc là người như thế nào có thể khiến họ bay từ Tây Ban Nha tới thành phố Táo đang mùa đông giá rét. Chuyến đi Mỹ lần này do đối phương yêu cầu, được thực hiện hết sức bí mật, hầu như mọi thủ tục đều thông qua giám đốc quan hệ của phía đối tác. Bây giờ họ đang mang theo chiếc váy cưới được đặt làm trong vòng ba tháng để tới New York.
Sau khi cả đoàn người tới New York thì được đón tới một căn hộ cao cấp riêng biệt và độc lập.
Ngày hôm sau, họ bắt đầu bước vào guồng công việc căng thẳng. Phòng thử đồ được thiết kế vừa tự nhiên vừa thơ mộng, hệ thống hai màu xanh dương và trắng cùng với chiếc gương và thảm trải sàn màu trắng họ mang theo từ Tây Ban Nha tới.
Buổi trưa ngày thứ ba, tất cả đã sẵn sàng. Lúc này Rebecca mới được đồng nghiệp cho biết, khách hàng lần này họ phục vụ chính là Hoắc Liên Ngao.
Những người làm trong ngành thời trang đều coi sổ tay “Những người nổi tiếng phải nắm rõ như lòng bàn tay” là một trong năm tố chất cơ bản. Vì những người nổi tiếng này bất kỳ lúc nào cũng có thể trở thành khách hàng của bạn. Họ có thể yêu cầu bạn thiết kế sản phẩm trong vòng một đêm với giá trị cao gấp trăm lần.
Hoắc Liên Ngao là tập đoàn đầu tiên trong danh sách này, mỗi mùa cưới, vị trí của anh đều được nâng lên nhanh chóng.
Một năm trước, Hoắc Liên Ngao vẫn là người bạn trai tuyệt vời trong mắt rất nhiều cô thiên kim tiểu thư. Một năm sau, vào ngày hôm nay, họ chỉ có thể thở dài tiếc nuối.
Người bạn trai tốt nhất trong mắt họ đã là bố của một đứa bé bảy tuổi.
Dù đã làm bố, trông Hoắc Liên Ngao vẫn không khác xưa là mấy, không đeo nhẫn cưới, thi thoảng xuất hiện ở nơi công cộng cũng đi một mình.
Dần dần, có tin tức đồn thổi rằng quan hệ giữa anh và mẹ của đứa nhỏ không mấy tốt đẹp. Những hiện tượng này trong giới người nổi tiếng nhiều như cơm bữa. Dù con đã đi học tiểu học, thậm chí lên cấp hai, bố vẫn là một quý tộc độc thân.
Cùng với những nguồn tin chưa rõ thực hư này, các cô thiên kim lại bắt đầu bùng cháy hy vọng. Cũng khó trách. Có thể nhìn thấy mẹ của đứa bé qua một số bức ảnh mơ hồ mà vài tờ báo nhỏ lẻ chụp được. Người đó đối với danh xưng “người đẹp” vẫn còn một khoảng cách nhất định.
Khi còn chưa tới New York, Rebecca cũng từng cho là như vậy. Dù sao thì những trường hợp cô ấy từng gặp, mười người thì phải tới tám, chín người. Con trẻ đa phần là những cậu chủ, cô chủ có tiền, hồi trẻ ngông cuồng nghịch dại.
Nhưng bây giờ xem ra, tất cả lại không giống như cô ấy tưởng tượng. Không, nói chính xác là tất cả hoàn toàn ngược lại.
Từ những gì Hoắc Liên Ngao rầm rộ trù bị để mang lại bất ngờ cho mẹ của đứa trẻ, có thể thấy anh rất yêu người này.
Khoảng bốn giờ chiều, Rebecca nhìn thấy Hoắc Liên Ngao. Cách họ gặp nhau khá đặc biệt. Vì mải nói chuyện với đồng nghiệp Ivy của mình, sau ngã rẽ, Rebecca đã đâm phải một bức tường người.
Miệng nói xin lỗi, cô ấy lập tức lùi ra sau, ánh mắt tìm kiếm người xui xẻo kia theo bản năng.
Sau đó, khi chạm vào khuôn mặt ấy, mồm chữ O, mắt chữ A.
OMG! Đúng là một kẻ xui xẻo đẹp trai.
Trong giới thời trang không thiếu nam thanh nữ tú, nhưng đây là lần đầu tiên Rebecca gặp một người đàn ông đẹp đến vậy, còn sở hữu thân hình với tỷ lệ hoàng kim.
Sau cái huých tay của Ivy, Rebecca khép miệng lại, phản ứng đầu tiên là giới thiệu mình.
“Tôi tên Rebecca, tôi rất xin lỗi, anh nên may mắn vì lúc này cấp trên của tôi không tiện thể bắt tôi mang café…”
“Cô cũng tên là Rebecca?” Người đàn ông bắt đầu mỉm cười.
Cũng? Ý tức là anh cũng quen người trùng tên? Rebecca là tên con gái, thế là…
“Em gái của anh tên là Rebecca sao? Em gái của bạn tôi có rất nhiều người dùng tên này.”
“Không, là vợ tôi. Vợ tôi từng có một khoảng thời gian tên là Rebecca. Lúc đó cô ấy khiến tôi tức chết, thế nên tôi có ấn tượng khá sâu đậm với cái tên này.” Người đàn ông khi nói những lời này, giọng điệu cực kỳ dịu dàng.
Vợ?! Như có ai cầm gậy đập vào đầu Rebecca, trong lúc cô ấy đang bực bội thì cấp trên trực tiếp đi tới.
Đứng nguyên chỗ cũ, về sau Rebecca mới biết mình vừa đụng phải Hoắc Liên Ngao. Còn Ivy bên cạnh thì lẩm bẩm: “Ban nãy chúng ta nên đổi vị trí, thế thì người đâm phải anh ấy sẽ là mình rồi”.
Cô ấy trả thù Ivy: “Không nghe anh ấy vừa giới thiệu vợ cũng tên là Rebecca sao?”.
“Vợ? Mấy tạp chí nói Hoắc Liên Ngao chưa kết hôn cơ mà?” Ivy lẩm bẩm.
Trong màn bất ngờ mà Hoắc Liên Ngao muốn dành cho mẹ của con anh, Rebecca phải đóng vai trợ lý của một nhà từ thiện nào đó.
Gần năm giờ, Rebecca gặp một “Rebecca” khác. Người đó cho cô cảm giác là một người đẹp động lòng người.
Trên đời này có một loại người khi bị ống kính ghi hình thì đờ như khúc gỗ nhưng một khi ống kính di chuyển thì lại linh hoạt vô cùng, khiến người ta chỉ muốn nhìn mãi không thôi.
Theo kế hoạch, Rebecca đưa người đẹp vào phòng thử đồ, cố gắng hết sức để một đương sự khác trong màn bất ngờ này trước khi mở cửa một giây vẫn tin rằng cô đang đợi một nhà từ thiện tốt bụng đang có ý quyên góp toàn bộ tài sản cho quỹ D.R.L.
Khóc? Cười? Hay hét đây? Nín thở, Rebecca mở cửa phòng.
Tất cả mọi thứ trong căn phòng đều từ từ hiện ra. Hoắc Liên Ngao mặc lễ phục trắng đứng giữa tấm thảm trắng. Chiếc đèn thủy tinh cung đình trên đỉnh đầu anh khiến anh trông như một vị hoàng tử chờ đợi công chúa thức tỉnh.
Tất cả hoàn hảo như một vương quốc cổ tích.
Cô ấy đứng sau một “Rebecca” khác, từ từ tiến lùi theo nhịp bước chân của người đó, sau đó dừng lại trước mặt Hoắc Liên Ngao khoảng mười bước chân.
Chờ đợi, Rebecca đếm thầm trong lòng: Ba, hai, một…
Thế nhưng…
Không có tiếng hét, không có nước mắt hay nụ cười, chỉ có giọng nói run run cất lên: “Liên Ngao, sao anh lại ở đây?”.
“Em nói xem?” Như bị truyền nhiễm vậy, Hoắc Liên Ngao khẽ hỏi ngược lại.
Phản ứng của hai đương sự khiến bất ngờ và cảnh tượng mộng ảo sút giá nghiêm trọng.
Lát sau, người sắp làm cô dâu mới từ từ bước vào phòng thay đồ dưới sự cổ vũ của mọi người.
Phòng thay đồ và bên ngoài cách nhau một tấm mành trắng sữa. Từ trong mành vọng ra tiếng con gái thì thà thì thầm. Hầu hết đều là giọng Ivy, nghe như Ivy đang tích cực khuyên nhủ cảm xúc của đương sự vậy.
Rebecca đứng bên cạnh sếp mình. Người con cưng của giới thời trang châu Âu khi tới châu Mỹ dường như không hợp phong thủy vậy, vốn dĩ rất hào hứng, nghĩ rằng sẽ nhận được rất nhiều lời khen cho tâm huyết suốt ba tháng trời nhưng lại vì biểu hiện cô dâu sắp cưới mà trở nên gượng gạo.
Cả Hoắc Liên Ngao trông cũng không vui vẻ gì. Anh sa sầm mặt, chưa từng rời mắt khỏi bức mành.
Cuối cùng, bức mành men theo căn phòng hình bán cầu từ từ được kéo ra. Tất cả mọi người đang ngồi đều đứng dậy.
Nhưng…
Cô dâu sắp cưới không mặc chiếc váy đã vượt cả đại dương tới đây. Ivy và một người khác đứng hai bên, biểu cảm khó xử.
Bầu không khí lạnh tới cực điểm. Ngoài đương sự ra, tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau. Lúc này cần một người đứng ra giảng hòa. Rebecca ho một tiếng, cô ấy nghĩ mình nên nói mấy câu ngốc nghếch một chút để hóa giải bầu không khí ngượng ngập này.
Giọng nói của cô ấy dường như khiến hai đương sự đang bị đứng hình thức tỉnh. Một giọng nữ nhỏ bé, nghe có chút đáng thương vang lên: “Liên… Liên Ngao”.
Hoắc Liên Ngao cởi lễ phục màu trắng xuống, ném lên ghế ngồi của mình, đi thẳng ra cửa không quay đầu lại. Sau vài phút Hoắc Liên Ngao biến mất, cô dâu sắp cưới mới như bừng tỉnh cơn mộng, nhanh chóng đuổi theo.
Sau đó giám đốc quan hệ của Hoắc Liên Ngao bước vào. Ivy thì thầm với Rebecca, cô dâu có chút kháng cự mặc váy cưới.
“Tôi đoán có lẽ cô ấy không muốn làm cô dâu của Hoắc Liên Ngao.” Khi nói những lời này, biểu cảm của Ivy cực kỳ buồn bã: “Điều này nghe có chút khó tin đấy”.
Đúng là khó tin, một người như Hoắc Liên Ngao cho dù nghèo đến nỗi ngay cả một chiếc váy cưới bình thường cũng không mua nổi thì cũng có cả đống con gái tranh giành làm cô dâu của anh, sao có thể…
mười mấy phút sau, Rebecca đã hiểu chuyện khó tin mà Ivy nói thực sự tồn tại.
Chỗ ở của Rebecca gần vườn sau. Đứng trước cửa sổ phòng mình, cô ấy có thể nghe rõ cuộc cãi vã của hai đương sự vừa đi khỏi phòng thay đồ.
Giọng nam giới rất to, còn giọng cô gái thì luôn bị người đàn ông áp chế. Với suy nghĩ: Mình chỉ nghe thôi, sẽ không nói ra, Rebecca dừng lại trước cửa sổ.
Cô ấy rất tò mò vì sao một cô gái cũng từng tên là “Rebecca” lại từ chối một chiếc váy cưới đẹp đến phải hét lên như vậy?
Nhưng tiếc là cô ấy nói tiếng Trung mà Rebecca thì không hiểu. May mắn là Hoắc Liên Ngao lại dùng tiếng Anh hết.
Những lời nói được bật ra với tốc độ cao và tần suất nhanh thể hiện sự phẫn nộ cực điểm của anh lúc này: “Hai tháng trước em lấy cớ là Hàn Tông, anh có thể thông cảm cho em”, “Nhưng lần này em lại lấy một lý do vớ vẩn như vậy”, “Cái gì? Em béo lên ba cân thịt sợ mặc váy cưới không đẹp?”, “Khang Kiều, anh không dễ qua mặt như Hoắc Thành Quân đâu!”.
Khi Hoắc Liên Ngao nói, cô gái cũng đang nói, nghe ngữ khí giống như là cố gắng giải thích, nhưng rõ ràng là rất yếu thế.
Cuối cùng, Hoắc Liên Ngao hét lên: “Khang Kiều, em thà đừng giải thích còn hơn. Chẳn phải lúc trước trong những tình huống như thế này em có sở trường đóng vai khúc gỗ ư? Sao không tiếp tục?”.
Sau đó, cô gái không nói thêm nữa. Lát sau, Hoắc Liên Ngao bỏ đi, lần này cô gái không còn đuổi theo.
Màn bất ngờ cứ thế chết yểu.
Hôm sau, Hoắc Liên Ngao cho máy bay riêng của anh đưa đoàn chín người bọn họ tới câu lạc bộ của anh ở Las Vegas.
Hai ngày sau, Rebecca nghe được cấp trên của mình nói chuyện với Hoắc Liên Ngao, năm sau họ sẽ vẫn bay tới New York để phục vụ.
Ngày 22/12, kỳ nghỉ Giáng sinh của Hoắc Thành Quân đã bắt đầu rồi. Trong thời gian này, Khang Kiều đưa nó tới quỹ tài chính. Hoắc Thành Quân bây giờ đã có thể giao lưu đơn giản với các bạn nhỏ ở đó. Nó thậm chí còn tình nguyện giúp đỡ và chăm sóc người già.
Nhưng thằng nhóc cứ rảnh ra là không ngừng lải nhải: “Mẹ, có phải mẹ và bố cãi nhau không?”, “Mẹ, mẹ nhất định cãi nhau với bố rồi”, “Mẹ, con cảm thấy mẹ và bố chắc chắn đã cãi nhau, khi hai người hòa bình, con hỏi cho bố, bố đều hỏi chuyện của mẹ, nhưng hôm qua bố không hề hỏi con chuyện của mẹ”.
Lâu dần, Khang Kiều buộc phải tạm dừng công việc, bày ra bộ mặt nghiêm túc: “Không, mẹ không cãi nhau với bố, tối qua mẹ và bố vẫn còn nói chuyện điện thoại”.
Quả đúng như thế. Cuộc điện thoại ấy do Khang Kiều gọi. Thông qua trợ lý của anh, Khang Kiều mới tìm được Hoắc Liên Ngao và biết được bây giờ anh đang ở Los Angeles. Việc này khiến Khang Kiều hơi bực, ngữ khí bực dọc cứ thế bật ra, vốn dĩ định xin lỗi, cuối cùng lại bất hòa.
Giáng sinh chẳng mấy chốc sẽ tới, bạn nhỏ Hoắc Thành Quân rất mong chờ dịp lễ này, nhưng Hoắc Liên Ngao lại không có ý quay về.
Khang Kiều cũng không biết bây giờ họ có được coi là chiến tranh lạnh không.
Đã tám ngày trôi qua kể từ khi cô từ chối mặc váy cưới. Trong tám ngày ấy, Hoắc Liên Ngao rõ ràng đang tránh cô. Anh từ chối về nhà với đủ các lý do như đi công tác, công việc bận rộn…
Cô gọi điện cho anh chưa kịp xin lỗi thì anh đã vội vàng ngắt máy vì lý do công việc.
Khi trở về nhà, Jenny nói với Khang Kiều rằng khoảng ba rưỡi chiều nay Hoắc Liên Ngao bảo tài xế về nhà lấy lễ phục.
Sáng hôm sau, Khang Kiều nhìn thấy trên báo hình Hoắc Liên Ngao mặc lễ phục xuất hiện trong một buổi giao lưu thương vụ. Lần này bên cạnh anh không còn một mình. Nhìn cô gái trẻ đứng sát bên cạnh Hoắc Liên Ngao, Khang Kiều gập báo lại, tâm trạng vốn định gọi điện cho anh cũng không còn nữa.
Khoảng tám rưỡi, Khang Kiều mở cửa phòng Hoắc Thành Quân như thường lệ. Thông thường giờ này nó đã làm gần xong bài tập tối.
Tối nay biểu cảm của nó khi nhìn Khang Kiều có phần hoang mang. Bài tập thì xong rồi, nhưng…
Cô đứng trước mặt Hoắc Thành Quân: “Hoàng tử nhỏ Thành Quân, kiểm tra bài tập xong, mẹ cảm thấy cần phải kiểm tra hai tay con”.
“Vì… Vì sao ạ?” Thằng bé lắp bắp.
“Con tự nói xem?” Cô nhướng mày.
“Không kiểm tra được không ạ?”
Khang Kiều lắc đầu.
Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, bấy giờ Thành Quân mới từ từ xòe tay ra, trên tay nó là tờ báo sáng nay Khang Kiều đọc.
Thật nhiều chuyện! Khang Kiều sầm mặt.
Bạn nhỏ vốn dĩ còn định đóng vai đáng thương khi quán sát thấy mẹ có thể sẽ giận thì bắt đầu đổi chiến thuật.
Nó xòe tờ báo ra bàn, chỉ vào cô gái đứng sát bên cạnh Hoắc Liên Ngao, nghiêm túc nói: “Mẹ, đừng lo, mẹ đẹp hơn”.
Thằng nhóc này thật lanh lợi, Khang Kiều chưa kịp khen nó…
“Mẹ, con đã mang ảnh này và anh mẹ đi hỏi bạn con, bốn trong số năm người nói là cô ta đẹp hơn.”
Câu nói của Hoắc Thành Quân khiến Khang Kiều không biết nên khen nó hay nên đập nó một trận. Làm gì có ai nịnh nọt kiểu vậy?
“Chẳng phải vẫn còn một người nói mẹ đẹp sao?” Là lúc nên thể hiện tinh thần lạc quan với bạn nhỏ Thành Quân rồi.
“Mẹ ơi!” Thằng bé ngẩng cao đầu, dáng vẻ như muốn nói mẹ mau khen con đi: “Người đó chính là con”.
Bốn chọi một, một phiếu kia còn là phiếu tình cảm.
Khang Kiều buộc phải nhìn cô gái trên báo. Lúc trưa, không hiểu mang tâm trạng gì, cô đã xem qua thông tin về cô ta.
Hoàn toàn là một Đường Vũ Huyên thứ hai. Mặc dù không xinh như Đường Vũ Huyên, nhưng trẻ hơn, dịu dàng hơn, gia thế tốt hơn. Hơn nữa người ta bây giờ sinh viên xuất sắc của một trường danh tiếng. Nghe nói vì biết Hoắc Liên Ngao sẽ xuất hiện, cô ta đã xin bố mình đưa mình tham gia, sau đó được trở thành bạn nhảy của anh như ý nguyện.
Lại nhìn Hoắc Liên Ngao, Khang Kiều cảm thấy bực bội vô cớ. Nhìn thế nào Hoắc Liên Ngao cũng giống biểu cảm một người đang say sưa.
Ừm, như vậy rất tốt, như vậy cô không cần tốn công sức nịnh đầm anh, sau này ai làm việc người nấy. Anh thích công tác, thích đi đây đi đó, tùy anh! Việc này còn có một điểm tốt là tránh được mỗi lần trở về anh lại hành hạ cô không xuống nổi giường.
Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt mà. Khang Kiều vo tròn tờ báo lại, ném vào thùng rác.
Khoảng mười rưỡi, Khang Kiều trở về phòng.
Nằm xuống không lâu, cô nghe thấy tiếng động cơ quen thuộc. Nếu là trước kia đa phần cô sẽ dậy ngay, rón rén trốn sau cửa.
Hoắc Liên Ngao về nhà thường tới thẳng phòng họ. Cô sẽ trốn trong phòng thay đồ hoặc nhà vệ sinh, hoặc ở sau cửa đợi anh tìm cô, sau đó bị anh quăng lên giường hoặc quăng vào bồn tắm giữa tiếng cười nói khúc khích. Lúc hưng phấn, anh sẽ đè thẳng cô lên tường, thậm chí còn chưa cởi áo ngoài đã lao vào như bay. Cậu chủ Liên Ngao rất thích cô chơi trò trốn tìm với anh.
Lần này, Khang Kiều không có chút hưng thú nào. Cô nhắm mắt lại. Hoắc Liên Ngao tới thẳng phòng như mọi khi. Nhưng bước chân lần này không còn gấp gáp, ngược lại, rõ ràng có thái độ ngập ngừng.
Ngập ngừng? Vì trong năm người có tới bốn người khen cô gái kia xinh ư? Cô cũng cảm thấy cô ta xinh, vừa xinh đẹp vừa tràn đầy sức sống, đâu có giống cô, đa phần khô khan như khúc gỗ.
Cửa phòng vang lên tiếng mở cửa, bước chân dừng lại trước giường. Khi bóng đen đó bao trùm cô, Khang Kiều nắm tay lại thật chặt.
Tên khốn, muốn hôn em hả, đừng mơ!
Cô chỉ đợi anh áp môi mình lên môi cô là sẽ đẩy anh ra, sau đó bảo anh đi mà hôn cô gái kia. Nhưng anh không cho Khang Kiều thực hiện được suy nghĩ ấy. Anh…
Hoắc Liên Ngao lại lấy cái gối của cô đi. Gã khốn này rốt cuộc định làm gì? Chẳng qua là bỗng nhiên sợ hãi chiếc váy cưới đó thôi mà? Cũn chỉ khiến anh mất mặt trước mấy người ấy thôi mà?
Hoắc Liên Ngao vào phòng chỉ vài phút ngắn ngủi. Trong khoảng thời gian ấy, anh đã lấy gối và áo ngủ của mình đi.
Căn phòng lại yên ắng như ban đầu. Khang Kiều mở mắt, bắt đầu ngây người nhìn trần nhà, sau đó cô ý thức được Hoắc Liên Ngao làm vậy là muốn tỏ thái độ: Phân phòng ngủ!
Gã khốn này, sau khi nhảy với cô khác là giở cái trò này ra đây.
Khang Kiều ngồi dậy khỏi giường, rồi làm một loạt động tác: Mở cửa phòng, tìm tờ báo trong thùng rác ra, mở cửa phòng Hoắc Liên Ngao, cầm tờ báo ném mạnh về phía anh…
Có điều, động tác không đẹp như tưởng tượng của Khang Kiều. Tờ báo vốn dĩ nên ném vào người anh lại đập vào cốc nước.
Cốc nước rơi xuống, tất cả nước đồng loạt hắt vào chiếc laptop của anh, màn hình bỗng chốc tối thui.
Hoắc Liên Ngao chửi thề một tràng dài. Biểu cảm bực bội trên mặt anh khiến Khang Kiều cảm thấy cô gây họa lớn rồi. Sau vài giây sững sờ, cô vô thức cầm khăn ăn lên. Chưa kịp chạm vào máy tính, đã bị anh hất mạnh ra.
Chiếc cốc bị vứt vào thùng rác, máy tính được đẩy sang một bên. Trên bàn làm việc vẫn còn vệt nước, Khang Kiều dè dặt đứng bên cạnh Hoắc Liên Ngao.
Âm thanh duy nhất trong phòng tới từ tiếng lục ngăn kéo của Hoắc Liên Ngao. Anh tìm ra thuốc lá.
Khi anh lấy điếu thuốc đầu tiên thì bị Khang Kiều giật mất. Khi anh lấy điếu thứ hai cô lại giật. Khi anh lấy điếu thứ ba, Khang Kiều thẳng thừng cầm bao thuốc lá đi, đồng thời nói: “Đừng hút thuốc, hút thuốc có hại cho sức khỏe”.
Có ném tất cả vào thùng rác rồi quay mặt về phía Hoắc Liên Ngao. Cô chạm phải ánh mắt chế giễu của anh.
Giọng anh cũng vậy: “Vẫn là Chu Tùng An hiểu em”.
Khang Kiều nhíu mày.
“Khang Kiều.” Anh lạnh lùng nhìn cô: “ Nhớ kỹ, anh không còn là học sinh của em, anh là người đàn ông của em, không có người đàn ông nào thích kiểu ăn nói vừa rồi của em cả”.
Anh khoanh tay: “Được rồi, em giảng giải cũng xong rồi, bây giờ em có thể đi”.
Gã khốn này đang đuổi cô đi sao? Cô cũng chẳng mong ở lại đây. Khang Kiều dịch chuyển bước chân, vừa quay người thì.
“Nhặt cái đó lên, vứt vào thùng rác rồi đi.” Hoắc Liên Ngao nói vậy.
Nhặt lên? Lát sau, Khang Kiều mới ý thức được Hoắc Liên Ngao muốn cô nhặt tờ báo bị vò nát lên. Sao? Xót à? Theo lời Thành Quân thì “tiểu hồ ly tinh” bị vo tròn lại nên đau lòng chứ gì?
Cô quay đầu lại, hét lên: “Em không nhặt!”.
“Lập tức nhặt lên!”
Vì con “tiểu hồ ly tinh” đó mà anh nỡ hung dữ với cô. Được, được lắm, cô không những không nhặt mà còn nhấc chân đạp thêm vài cái.
Sau khi chắc chắn mặt của cô ta đã nát bét, cô mới nhìn Hoắc Liên Ngao vẻ thị uy.
Anh cũng đang nhíu mày nhìn cô. Ánh đèn hắt lên mặt anh. Trên đó có thứ mà cô nhung nhớ, khuôn mặt đẹp, tới nỗi cô chỉ muốn cắn một cái.
Khang Kiều cảm thấy nếu mình còn đứng đây sẽ không chịu nổi cám dỗ mà chủ động hôn anh mất. Không không, chuyện này cô không làm.
Thu lại ánh mắt, cô quay người, phát hiện anh đang đặt ngang chân chặn đường cô. Gã khốn này, vừa đuổi cô đi, tư thế này là ép cô nhặt lên sao?
Đừng có nằm mơ!
Khang Kiều lấy đầu gối mình húc chân anh, cố gắng đẩy chân anh ra. Sau vài lần, cô phát hiện cô cứ như gãi ngứa cho anh vậy.
Cô ra tay mạnh…
Anh cũng dùng chút sức, đưa cô lên đầu gối. Trong lúc không đề phòng, người cô mất đi thăng bằng.
Chiếc ghế xoay chịu sức nặng của hai người lùi nhanh về sau. Trong quá trình ấy, cơ thể cô ngửa ra sau…
Một tay anh đỡ lấy eo cô, tay kia dùng lực. Cơ thể dịch chuyển về sau lại bắt đầu không theo kiểm soát, hướng về trước với một biên độ lớn.
Trán cô đập thẳng vào vai anh. Không cho cô cơ hội chạy thoát. Bàn tay anh đặt sau gáy cô, sốt sắng ép cô duy trì tư thế hiện tại.
“Sau khi để anh mất mặt nghiêm trọng như thế mà em vẫn vậy, anh đã không tính toán rồi, thế mà…” Cuối cùng, sự phẫn nộ hóa thành tiếng thở dài: “Chị gái của anh, xem ra anh thật sự chiều hư em rồi”.
Lại… Người này còn có mặt mũi nói câu ấy nữa.
Cô vẫn đang cố giãy giụa nhưng sức anh quá khỏe.
“Chẳng phải anh đã lấy gối đi rồi sao?” Cô hậm hức đáp.
“Anh mà không làm vậy sao em có thể xuất hiện ở đây, hm?”
Vô lý đùng đùng!
“Thế còn con tiểu hồ ly tinh trên báo thì sao? Hm!” Khang Kiều bắt chước ngữ điệu của anh: “Đừng nói là chỉ để chọc tức em”.
“Chuyện đó thì không. Anh và bố tiểu hồ ly tinh có hợp tác làm ăn. Ít nhiều cũng phải nể mặt cô ta. Nhưng hiệu quả không tệ, đã khiến bà Hoắc ghen rồi.” Ngữ khí của cậu chủ Liên Ngao nghe ra rất vui.
“Im lặng!” Khang Kiều đè nặng giọng: “Không được gọi cô ta là tiểu hồ ly tinh, khó nghe”.
“Được, về sau không gọi.”
“Còn nữa, tiểu hồ ly tinh để chỉ những người xinh đẹp, em không thích.”
“Thế gọi em nhé?”
Ơ…
“Vẫn không cần.” Khang Kiều ngập ngừng, “Lớn từng này tuổi gọi, anh gọi vậy em bị ta cười đấy”.
“Ai bảo thế.” Anh tựa cằm lên đầu cô, dịu giọng: “Em xinh lắm em không biết đấy thôi”.
Nghe thấy vậy, Khang Kiều bèn bực bội.
“Liên Ngao…” Cô chủ động níu cổ anh, “Nhưng trong số năm người có tới bốn người nói cô ta xinh hơn em”.
“Chẳng phải vẫn còn một người sao?”
Đúng là một câu hỏi dễ thương. Cô rướn môi cười: “Đó chính là Hoắc Thành Quân”.
“Ừm…” Anh kéo dài giọng: “Vậy thêm anh, bây giờ trong sáu người đã có hai người khen em đẹp”.
Nghe ra cũng không tệ. Cậu chủ Liên Ngao thể hiện rất khá, xứng đáng được thưởng kẹo.
“Liên Ngao, tám ngày này, ngày nào em cũng gọi cho anh đều đặn ba cuộc, ngày nào cũng muốn xin lỗi anh.”
“So với gọi điện thoại xin lỗi, anh thích em tới câu lạc bộ tìm anh hơn. Hoàng tử nhỏ Thành Quân của chúng ta có tài xuất quỷ nhập thần, cứ như bom hẹn giờ ấy, lúc nào cũng khiến anh đau đầu.”
Cô dựa đầu vào vai anh, bật cười.
“Em cũng muốn chứ, nhưng em muốn đợi anh nguôi giận mới đi tìm anh. Liên Ngao, mấy ngày rồi anh không nhớ em à? Hm?” Vừa nói cô vừa cọ má với anh, nhẹ nhàng vuốt tóc mai của anh.
“Ai bảo không nhớ?” Anh lại thở dài: “Có mấy lần anh lái xe về nhà, kết quả là thấy em và Thành Quân chơi vui quên trời đất, thế là anh lại lái xe đi. Em nhớ anh thế đấy hả, hm?”.
Còn có chuyện này à, lần này cho ăn mỗi kẹo xem ra chưa được rồi.
Cô đỏ mặt dẫn dắt tay anh, xấu hổ nói: “Liên Ngao, em nhớ anh, cô gái nhỏ của em cũng nhớ anh.”
Câu nói của cô khiến anh hậm hực. Cô dứt khoát hạ thấp giọng, tiếp tục: “Liên Ngao, mai là Chủ Nhật, em không phải tới quỹ tài chính”.
Hơi thở dốc của anh đã bị cô khiêu khích đến một tần suất gấp gáp hơn: “Thế nên?”.
“Thế nên…” Cô nghiêng đầu, cười tươi: “Thế nên, không xuống giường được cũng không sao…”.
Âm cuối cùng cô kéo dài mãi không dứt. Bỗng cơ thể bị nhấc bổng lên. Cô ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh, bỗng liếc thấy chiếc gối anh để bên cạnh.
“Gối, gối!” Chân cô quẫy đạp rất không hài lòng.
Dưới chỉ thị của cô, chiếc gối cuối cùng đã được cô ôm chặt vào lòng. Cô rất ghét anh mang gối của mình đi…
Pre: “Tôi cầu xin các người, mau tới giúp tôi, mau cứu chồng tôi…”