-
Phần 3
10.
Bước tới cửa, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Không đúng, rõ ràng anh bảo chiều nay anh bận công việc cơ mà? Làm sao đột nhiên lại về nhà?" Tôi dừng lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm sếp của mình.
Chu Dịch nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đưa em về nhà không phải chuyện quan trọng à? Có vấn đề gì không?"
Thế nhưng tiền đề là tôi phải đồng ý đăng kí kết hôn với anh ấy, mà anh đã sớm mua hết quà cáp cho cha mẹ, anh chắc chắn rằng tôi sẽ đồng ý kết hôn ư?.
Chết tiệt, hình như tôi vừa tự mình nhảy cuống cái hố mà nhà tư bản thiết kế sẵn rồi.
Bây giờ tôi chỉ muốn quay đầu chạy thẳng, nhà tư bản quan tâm đến tôi như vậy, chẳng lẽ anh thực sự muốn chiếm đoạt nội tạng của tôi sao QAQ?
Chu Dịch bỗng nhiên đưa tay đặt lên vai tôi, giữ tôi lại, giọng điệu không nhanh không chậm nói:
” Em đâu có thể trốn mãi, bây giờ em muốn anh dắt em vào nhà, hay là em tự vào?"
Ô ô, sao sếp biết được suy nghĩ trong lòng của tôi?
Tôi miễn cưỡng bước qua cửa.
Sau khi đặt chân vào biệt thự, tôi chợt nhận ra, nhà họ Chu không phải đầm rồng hang hổ, gia đình sếp càng giống như động bàn tơ, nơi mà đồng tiền sẽ quấn lấy tôi và làm tôi chìm đắm không thoát ra được.
Nhà họ Chu khác với trí tưởng tượng của tôi về họ, cha Chu, mẹ Chu có gương mặt phúc hậu, đối với tôi cũng vô cùng thân thiện, dễ gần.
"Con là Nguyên Nguyên phải không?" Mẹ Chu nhìn tôi cười đầy trìu mến, "Trông thật xinh xắn, dễ thương, đúng là con dâu nhà chúng ta có khác."
Nói xong, mẹ Chu dứt khoát tháo chiếc vòng tay cùng chiếc nhẫn kim cương trên tay, đeo thẳng vào tay tôi.
"Lại đây, đây là quà gặp mặt cha dành cho con." Cha Chu yên lặng đưa ra một tấm thẻ ngân hàng, "Con thích gì thì cứ mua đi, cha mẹ già rồi, không theo kịp xu hướng giới trẻ các con, mua đồ sợ con không thích."
Tôi không biết phải làm sao, nhìn sang sếp cầu cứu.
Chu Dịch sắc mặt tự nhiên, "Cứ nhận đi, đây là tình cảm mà cha mẹ dành cho em”.
11.
Cha mẹ Chu Dịch đối xử với tôi rất chu đáo và ấm áp, họ không khiến tôi cảm thấy có áp lực, sau khi ăn cơm trưa còn lôi kéo tôi cùng chơi mạt chược.
"Ba vẫn còn thiếu một, Nguyên Nguyên lại đây chơi nào, thiếu con chúng ta không đủ người rồi."
Cha mẹ Chu Dịch, dì giúp việc và tôi vừa vặn đủ bốn người.
"Dạ thôi, con không biết chơi, để Chu Dịch chơi đi ạ." Tôi cười ngượng ngùng, từ chối.
Mẹ Chu kéo tay tôi, cười tủm tỉm nói: "Không sao đâu, để Chu Dịch dạy con chơi, nếu thua tính cho nó, tiền thắng là của con."
"Em cứ chơi đi, yên tâm, anh sẽ không để em thua hết tiền đâu." Chu Dịch đẩy tôi ngồi vào bàn.
Không còn cách nào, cuối cùng, tôi vẫn bị kéo lên bàn mạt chược.
Quên đi, nếu thua thì thua thôi.
Trên bàn mạt chược, dưới sự hướng dẫn tận tình của Chu Dịch và được cha mẹ Chu nhường, tôi – một gà mờ chính hiệu, lần đầu tiên cảm nhận được sự vui thích khi chơi mạt chược.
"Cha mẹ thực tốt."
Tôi ngồi phịch ở hàng ghế sau, đếm một đống tiền giấy mới toanh, mười tờ, hai mươi tờ thậm chí năm mươi tờ, niềm hạnh phúc đến quá đỗi bất ngờ.
Chu Dịch từ kính chiếu hậu, liếc nhìn tôi, "Em thấy vui không? Sau này chúng ta sẽ thường xuyên về thăm họ."
Tôi ở phía sau hưng phấn đến xoay vòng vòng.
Tôi cười hì hì nói: "Vậy không tốt lắm đâu ~ ><."
Chu Dịch mỉm cười, không trả lời tôi.
"Bây giờ chúng ta đi đâu tiếp vậy sếp?" Tôi hỏi.
"Đến nơi em sẽ biết."
Đặt chân vào cửa hàng, tôi kinh ngạc nhìn những bộ váy tinh xảo, xinh đẹp mà lộng lẫy khắp nơi.
"Vừa vặn hôm nay anh rảnh, nên dẫn em đi chọn váy cưới." Chu Dịch hất cằm, "Nhìn xem em thích chiếc váy nào."
"Ah? Chọn... Chọn mấy bộ vậy?"
Nhưng mà nhìn qua, tôi đã thấy những số không bay vòng vòng. Trong số những chiếc váy này, không có chiếc váy nào tôi có thể chi trả.
Chu Dịch quay sang nhìn tôi, "Yên tâm chọn đi, anh là người trả tiền."
Tôi nịnh nọt cười với Chu Dịch "Cảm ơn sếp, sếp thật rộng rãi."
Quan sát một lượt những chiếc váy trong phòng, tôi không biết thử từ đâu.
Chiếc này cũng đẹp, chiếc kia cũng lấp lánh, thật khó lựa chọn quá đi!!.
Tôi dứt khoát quay đầu tìm kiếm sự trợ giúp, "Sếp, anh thích bộ váy nào? Để em mặc thử cho anh ngắm?."
Chu Dịch sắc mặt hơi không vui, "Bây giờ không phải là thời gian làm việc, gọi tên của tôi là được rồi."
Nói xong anh quay đầu nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh, chỉ đạo: "Đi lấy cho tôi một hàng váy cưới phía bên kia. Nguyên Nguyên lại đây thử nào."
12.
Tôi ôm váy cưới, thử từng chiếc một, từ vui vẻ, hào hứng dần dần chỉ còn sự mệt mỏi.
Chu Dịch ngồi trên sofa, tràn đây hứng thú bình luận.
"Chiếc váy này được."
"Chiếc này...... Hở quá, không được."
"Chiếc này đẹp ...... Nhưng mới chỉ là một bộ."
"Chiếc này...... Không được."
"Chiếc này cũng không tệ, nhưng tôi muốn xem bộ tiếp theo."
Tôi tức giận ném chiếc váy lên người anh ta, anh tưởng mình đang chơi Ngôi sao thời trang à?
Chu Dịch cầm chiếc váy xuống, vẻ mặt mơ hồ.
" Có chuyện gì vậy?"
"Không thử nữa!" Tôi trừng mắt nhìn anh, "Anh đang chơi trò chơi thời trang đấy à?"
Chu Dịch xoa xoa mũi, hơi chột dạ nói: "Vậy...... Nếu không anh cũng thử cho em ngắm? Em chọn đi, cửa hàng này cũng có không ít bộ vest."
"Ở đâu?"
Nhân viên phục vụ một bên nói: "Chính là ở bên trong, để tôi dẫn quý khách đi xem."
Tôi theo nhân viên đi vào phòng trong, từng loạt từng loạt đồ vest được treo gọn gàng.
Tôi đi dạo quanh một lượt, bịt miệng, cười một cách gian xảo, bảo nhân viên lấy hết những bộ đồ trông có vẻ ngả ngớn, sexy lại.
"Chu Dịch, anh mau lại đây thử đi."
Chu Dịch nhìn thoáng qua những bộ quần áo trước mặt, sau đó ném cho tôi một ánh mắt phức tạp.
"Thì ra...... Em thích loại phong cách này."
Mặt tôi đỏ bừng, "Tôi không có!"
Chu Dịch nhìn tôi đầy ẩn ý.
"Anh hiểu mà."
Nói xong anh liền cầm lấy quần áo tiến phòng thử đồ, bỏ mặc tôi đứng đó bất lực: "Không, anh không hiểu đâu."
Cửa phòng thử đồ được đẩy ra.
Chu Dịch chậm rãi bước tới.
Bộ âu phục màu hồng trên người anh trông không hề lạc quẻ, ngược lại nhiều hơn mấy phần trẻ trung, hấp dẫn, cặp mắt đào hoa như muốn câu hồn người đối diện.
"Thế nào, em có thích không?"
Tôi bối rối nhìn qua chỗ khác, chắc nịch: "Tạm chấp nhận được, chúng ta chọn bộ này đi."
Chu Dịch đến gần, cúi đầu ghé sát bên tai tôi, cười khẽ.
"Hừm, mặt đỏ bừng, hình như em đang rất thích đó."
"Tôi nóng được chưa!"
Tôi đỏ mặt tới tận mang tai đẩy anh ra, nghe tiếng cười sát bên tai, nhịn không được thẹn quá hóa giận nói: "Anh đừng có phát điên lên! Thay bộ đồ liền không đứng đắn, sau lưng không biết còn như thế nào, đàn ông bây giờ đúng là không tin được ai nữa rồi!"
13.
"Phụt...... Ha ha ha ha......"
Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng cười, tôi quay đầu trông thấy nhân viên phục vụ che miệng, kìm nén đến mức chảy nước mắt.
"Thật xin lỗi, mời quý khách cứ tự nhiên, tôi vừa rồi cái gì cũng không có nghe thấy."
Nói xong quay lưng bước đi, gải vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Không khí xấu hổ bao trùm, tôi nhớ lại những gì mình vừa nói, hận không thể đào một cái hố, đem mình chôn luôn đi.
Nhưng Chu Dịch như thể không cảm nhận được sự xấu hổ của tôi, thản nhiên nói: "Nếu em đã ngắm xong, để anh đi thử những bộ còn lại."
Tôi đứng dậy, yếu ớt nói: "Không xem nữa, anh tự đi mà chọn, tôi đi đây."
"Chờ một chút."
Chu Dịch nắm lấy cổ áo của tôi, kéo tôi lại, cau mày nói: "Em chạy cái gì, anh đưa em về nhà." Quay đầu lại nói với nhân viên, "Thu dọn những bộ đồ cô ấy vừa chọn, gửi về biệt thự Cảnh Dương giúp tôi."
Tôi có chút nghi ngờ, nắm lấy ống tay áo anh, hỏi: "Anh muốn mua hết toàn bộ chỗ quần áo đó??"
Chu Dịch cúi người rất gần, môi gần như kề sát bên tai tôi, dùng giọng khàn khàn: "Mua về mặc cho một mình em ngắm, em không xem cũng phải xem."
Mặt tôi lập tức đỏ ửng.
Đây là ngôn ngữ lưu manh gì đó?
Tôi đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: "Sếp...... Đừng như vậy mà."
"Như nào cơ, hửm?"
Chu Dịch cố ý kéo dài âm cuối, giọng nói quyến rũ không thể tả được.
Tôi bị Chu Dịch làm cho có chút khẩn trương, "Anh làm vậy sẽ khiến tôi nghĩ anh thích tôi đó, chúng ta chỉ là vợ chồng hợp đồng thôi."
Chu Dịch bỗng nhiên duỗi tay ôm chặt lấy tôi, cằm hơi tì lên vai, tôi có thể cảm nhận được lồng ngực của anh đang cười đến rung động.
"Thật là ngốc quá đi, anh đưa em về nhà."
Tim tôi đột nhiên đập rất nhanh, giống như có thứ tình cảm nào đó đang phá kén mà chui ra.
Tôi lẩm bẩm: "Em mới không có ngốc."
Chu Dịch nằm trên vai tôi, mỉm cười:
"Đúng vậy, em thông minh nhất, anh mới là đồ ngốc."
"Đi thôi, trở về nào." Tôi đẩy anh.
Chợt nhìn những ánh mắt hóng hớt của mọi người xung quanh, tôi bỗng thấy xấu hổ không sao giải thích được.