Lê Ngọc Khánh
Tác giả VW
-
Chương 7: Mối tình đầu
Dùng bữa sáng xong, Thường Hi ra sau vườn tỉa hoa. Cô ngồi bên cạnh những bông hoa tươi thắm, xinh đẹp nhưng những bông hoa đó có đẹp đến mấy cũng chỉ làm nền cho thiếu nữ tỉa hoa mà thôi. Thường Hi đẹp một cách lạ lùng, là sự pha trộn cầu kỳ và tinh tế giữa những đức tính tốt đẹp nhất của cả người phụ nữ truyền thống và hiện đại.
Nhất Thiên đứng cách đó khoảng 10m, anh chăm chú quan sát từng cử chỉ của cô. Trong đầu anh bỗng dưng nhớ lại những kí ức hồi anh còn bé. Lúc Nhất Thiên 8 tuổi, anh và gia đình không may bị tai nạn xe. Lúc anh tỉnh dậy, đầu anh đau như búa bổ, anh cố gắng ngồi dậy, lúc nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một bé gái trạc tuổi anh đang ngắt những bông hoa hồng trong vườn hoa của bệnh viện. Cô bé đó mắt đỏ hoe và hơi sưng giống như đã khóc rất nhiều. Cô bé bất giác quay đầu nhìn về phía Nhất Thiên, khuôn mặt cô bé vô cùng đáng yêu. Cô cầm bó hoa chạy vào trong bệnh viện, Nhất Thiên bất giác với tay vẫy gọi cô bé nhưng cô bé cứ thế chạy như không nghe thấy ai gọi. Nhất Thiên không thấy cô bé quay lại anh cảm thấy hơi buồn, đầu anh lại bắt đầu đau dữ dội. Một lúc sau, cánh cửa phòng anh từ từ mở ra, là cô bé lúc nãy trong vườn hoa. Cô bé cầm bó hoa hồng tiến về phía anh, cô vừa khóc vừa đưa bó hoa cho anh : '' Cho anh bó hoa này nè.''
Nhất Thiên đón lấy bó hoa từ tay cô bé, anh thấy cô bé khóc bèn hỏi: '' Sao em lại khóc ? ''
Cô bé càng khóc nức nở hơn: '' Mẹ em bỏ em đi rồi, em hái bó hoa này để tặng mẹ nhưng ... nhưng bác sĩ bảo với ba em là mẹ em ... mẹ em mất rồi.''
Nhất Thiên đặt bó hoa xuống giường, anh bước xuống ôm lấy cô bé vào lòng : '' Tuy mẹ em đã mất nhưng mẹ em sẽ không bao giờ bỏ em đâu, linh hồn của mẹ em sẽ luôn bên cạnh em.''
Cô bé nghe vậy giơ tay ôm chặt lấy Nhất Thiên khóc nức nở.
Có thể nói đó là '' mối tình đầu '' của anh. Lần đầu tiên gặp Thường Hi anh đã có cảm giác rất quen thuộc.
Đến trưa, Thương Hi vào bếp nấu ăn, bỗng dưng cô nghe tiếng hét của Nhất Thiên, cô chạy ra ngoài phòng khách thì thấy Nhất Thiên lục tung đồ đạc lên, cô hỏi : '' Anh làm gì vậy ? Có biết sáng nay tôi mới dọn dẹp xong không ?''
'' Mất rồi, thẻ ATM của tôi, cô lấy phải không ?''
'' Tôi lấy của anh làm gì ?''
'' À đúng rồi .'' Anh chạy thẳng vào phòng tắm, rồi anh lại chạy ra : '' Quần áo sáng nay của tôi đâu ?''
'' Giặt rồi.'' Cô thản nhiên trả lời.
Nhất Thiên vò đầu bứt tóc :'' Trời ơi ! Thẻ ATM tôi để trong túi quần đó cô biết không ? Thẻ vip rút tiền không giới hạn đấy cô biết không ?''
Cô đi thẳng vào nhà bếp và đáp bằng một giọng lạnh lùng: '' Không biết.''
Nhất Thiên không nói gì thêm, anh đi theo cô vào nhà bếp. Thấy cô đang nấu nướng, anh ngồi vào bàn ăn, thúc dục: '' Nấu nhanh lên tôi đói rồi.''
Một lúc sau Thường Hi bày đồ ăn lên bàn. Nhất Thiên nhìn qua các món cô nấu, không ngờ thiên kim đại tiểu thư nhà họ Hồ lại có tài nấu ăn như vậy. Anh cầm đũa gắp một miếng cá kho : '' Hơi mặn.''
Anh gắp một miếng rau: '' Chín quá.''
Anh lại gắp một con tôm: '' Nhạt quá.''
...
Thấy món nào ăn anh cũng chê bai, Thường Hi tưởng cô nấu không ngon, cô gắp thử một miếng cá 'đâu có mặn', lại gắp tiếp miếng rau ' vừa mà đâu có chín quá' , tiếp tục một con tôm 'cũng đâu có nhạt'. Biết Nhất Thiên đang chọc mình, cô tức giận giật lấy đôi đũa từ tay anh: '' Không ngon thì đừng ăn nữa.''
Nhất Thiên lấy đôi đũa của Thường Hi vừa ăn xong lại gắp thức ăn lia lịa : '' Sống là để ăn, ăn là để sống, không ngon cũng phải ăn thì mới sống qua ngày được.''
Thường Hi cạn lời không biết nên nói gì nữa, nếu nói về độ cãi thì anh mà đứng số hai thì không ai đứng số một được.
Nhất Thiên đứng cách đó khoảng 10m, anh chăm chú quan sát từng cử chỉ của cô. Trong đầu anh bỗng dưng nhớ lại những kí ức hồi anh còn bé. Lúc Nhất Thiên 8 tuổi, anh và gia đình không may bị tai nạn xe. Lúc anh tỉnh dậy, đầu anh đau như búa bổ, anh cố gắng ngồi dậy, lúc nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một bé gái trạc tuổi anh đang ngắt những bông hoa hồng trong vườn hoa của bệnh viện. Cô bé đó mắt đỏ hoe và hơi sưng giống như đã khóc rất nhiều. Cô bé bất giác quay đầu nhìn về phía Nhất Thiên, khuôn mặt cô bé vô cùng đáng yêu. Cô cầm bó hoa chạy vào trong bệnh viện, Nhất Thiên bất giác với tay vẫy gọi cô bé nhưng cô bé cứ thế chạy như không nghe thấy ai gọi. Nhất Thiên không thấy cô bé quay lại anh cảm thấy hơi buồn, đầu anh lại bắt đầu đau dữ dội. Một lúc sau, cánh cửa phòng anh từ từ mở ra, là cô bé lúc nãy trong vườn hoa. Cô bé cầm bó hoa hồng tiến về phía anh, cô vừa khóc vừa đưa bó hoa cho anh : '' Cho anh bó hoa này nè.''
Nhất Thiên đón lấy bó hoa từ tay cô bé, anh thấy cô bé khóc bèn hỏi: '' Sao em lại khóc ? ''
Cô bé càng khóc nức nở hơn: '' Mẹ em bỏ em đi rồi, em hái bó hoa này để tặng mẹ nhưng ... nhưng bác sĩ bảo với ba em là mẹ em ... mẹ em mất rồi.''
Nhất Thiên đặt bó hoa xuống giường, anh bước xuống ôm lấy cô bé vào lòng : '' Tuy mẹ em đã mất nhưng mẹ em sẽ không bao giờ bỏ em đâu, linh hồn của mẹ em sẽ luôn bên cạnh em.''
Cô bé nghe vậy giơ tay ôm chặt lấy Nhất Thiên khóc nức nở.
Có thể nói đó là '' mối tình đầu '' của anh. Lần đầu tiên gặp Thường Hi anh đã có cảm giác rất quen thuộc.
Đến trưa, Thương Hi vào bếp nấu ăn, bỗng dưng cô nghe tiếng hét của Nhất Thiên, cô chạy ra ngoài phòng khách thì thấy Nhất Thiên lục tung đồ đạc lên, cô hỏi : '' Anh làm gì vậy ? Có biết sáng nay tôi mới dọn dẹp xong không ?''
'' Mất rồi, thẻ ATM của tôi, cô lấy phải không ?''
'' Tôi lấy của anh làm gì ?''
'' À đúng rồi .'' Anh chạy thẳng vào phòng tắm, rồi anh lại chạy ra : '' Quần áo sáng nay của tôi đâu ?''
'' Giặt rồi.'' Cô thản nhiên trả lời.
Nhất Thiên vò đầu bứt tóc :'' Trời ơi ! Thẻ ATM tôi để trong túi quần đó cô biết không ? Thẻ vip rút tiền không giới hạn đấy cô biết không ?''
Cô đi thẳng vào nhà bếp và đáp bằng một giọng lạnh lùng: '' Không biết.''
Nhất Thiên không nói gì thêm, anh đi theo cô vào nhà bếp. Thấy cô đang nấu nướng, anh ngồi vào bàn ăn, thúc dục: '' Nấu nhanh lên tôi đói rồi.''
Một lúc sau Thường Hi bày đồ ăn lên bàn. Nhất Thiên nhìn qua các món cô nấu, không ngờ thiên kim đại tiểu thư nhà họ Hồ lại có tài nấu ăn như vậy. Anh cầm đũa gắp một miếng cá kho : '' Hơi mặn.''
Anh gắp một miếng rau: '' Chín quá.''
Anh lại gắp một con tôm: '' Nhạt quá.''
...
Thấy món nào ăn anh cũng chê bai, Thường Hi tưởng cô nấu không ngon, cô gắp thử một miếng cá 'đâu có mặn', lại gắp tiếp miếng rau ' vừa mà đâu có chín quá' , tiếp tục một con tôm 'cũng đâu có nhạt'. Biết Nhất Thiên đang chọc mình, cô tức giận giật lấy đôi đũa từ tay anh: '' Không ngon thì đừng ăn nữa.''
Nhất Thiên lấy đôi đũa của Thường Hi vừa ăn xong lại gắp thức ăn lia lịa : '' Sống là để ăn, ăn là để sống, không ngon cũng phải ăn thì mới sống qua ngày được.''
Thường Hi cạn lời không biết nên nói gì nữa, nếu nói về độ cãi thì anh mà đứng số hai thì không ai đứng số một được.