Lê Ngọc Khánh
Tác giả VW
-
Chương 3 : Lễ phục cưới
Một buổi sáng đẹp trời, tại một trung tâm áo cưới nổi tiếng nhất thành phố, Hạ An Quế và Lãm Hạ dẫn đôi vợ chồng đi chọn áo cưới. Vừa vào đến cửa thì có 1 nữ nhân viên đi về phía họ rồi cúi đầu: '' Chào các vị. Thưa bà Hạ, đồ bà đặt bên hướng này ạ.'' Cô đưa tay về một hướng rồi đi trước dẫn đường. Mọi người đi theo nữ nhân viên đến một phòng vip. Giữa phòng có một người phụ nữ tầm 40 tuổi đang chỉnh sửa lại một chiếc váy cưới cho ngay ngắn. Vừa thấy mọi người vào người phụ nữ chạy đến phía họ vừa cười vừa cúi đầu: '' Chào bà Hạ, lâu rồi mới thấy bà ghé qua chỗ tôi. Mới ngày nào tôi thiết kế lễ phục cưới cho bà với ông xã của bà mà giờ đã đến con trai bà rồi. Đâu ? Con trai với con dâu bà đâu tôi xem nào.'' Rồi người phụ nữ nhìn về phía đôi nam nữ đang đứng sau Hạ An Quế: '' Hai đứa đúng là cặp đôi hoàn hảo mà, chú rể thì đẹp trai phong độ, cô dâu thì xinh xắn dễ thương. Này Hạ, bà ăn cái giống gì mà đẻ ra thằng con trai đẹp dữ vậy ?''
Hạ An Quế hết nói nổi cô bạn cũ này, người phụ nữ kia là nhà thiết kế nổi tiếng nhất thành phố và cũng là bạn thân của Hạ An Quế, bà ấy là Phù An.
Phù An quay sang nhìn Lãm Hạ rồi cúi đầu chào: '' Chào bà Lãm, tôi công nhận bà có con gái đẹp ghê, nhìn con bé cứ như thiên thần ý.''
Lãm Hạ cười cười rồi cũng cúi đầu : '' Bà quá khen.''
Phù An vốn là người vui tính và dễ gần. Hạ An Quế thấy Phù An cứ đùa mãi bà ho hai tiếng rồi vào thẳng vấn đề: '' Chúng tôi đến đây xem lễ phục chứ không phải đến tán phét đâu nha.''
Phù An gãi đầu : '' Haha phải ha. Đây, đồ của cặp đôi trai xinh gái đẹp đây.'' Rồi bà chỉ tay về phía giữa căn phòng.
Giữa căn phòng có một bộ vest trắng và một chiếc váy cưới trắng đẹp lộng lẫy.
Lãm Hạ cười rồi quay sang nhìn Thường Hi: '' Thường Hi à, con thử bộ này đi. Đây là áo cưới mẹ chồng đặt
cho con đấy.''
Thường Hi gật đầu rồi vào phòng thay đồ, thấy Nhất Thiên vẫn ngồi ung dung uống trà, Hạ An Quế cốc nhẹ lên đầu anh: '' Con còn ngồi đây làm gì ? Vào thay đồ nhanh lên.''
Nhất Thiên thở dài rồi đứng dậy đi vào phòng thay đồ. Anh mới vào chưa được 5 phút đã đi ra. Hạ An Quế vừa thấy con trai đi ra bà không kiềm chế được cơn giận: '' Trời ơi! Thiên ơi là Thiên, con ăn mặc cái kiểu gì thế hả? Vào trong chỉnh chu lại ngay cho mẹ. ''
Không phải anh ăn mặc luộm thuộm mà từ trước đến giờ anh rất ít mặc comple mà thay vào đó anh thích mặc áo sơ mi. Anh không đeo cà vạt, không sơ vin và áo khoác ngoài thì không cài cúc, mặc dù vậy nhưng anh vẫn giữ được vẻ đẹp yêu mị của mình.
Thấy mẹ có vẻ tức giận, anh thở dài rồi quay lại phòng thay đồ. Một lúc sau, thấy anh đi ra và ăn mặc đã tử tế, Hạ An Quế gật đầu rồi bảo: '' Xong rồi thì vào giúp vợ con đi.''
Nghe mẹ nói vậy Nhất Thiên cười một cách gian tà: '' ý mẹ là con giúp vợ thay đồ? ''
'' Trong đầu con chỉ nghĩ được mấy thứ đó thôi hả? Vào xem vợ con cần gì thì giúp nó một tay. ''
'' Dạ dạ.''
Anh chưa kịp bước vào cửa thì Thường Hi đã mở cửa đi ra, hai người đứng đối diện đưa mắt nhìn nhau. Nhất Thiên kinh ngạc trợn tròn hai mắt nhìn cô trong bộ váy cưới. Thường Hi xinh như một thiên thần trong bộ váy cưới màu trắng lung linh. Nhất Thiên cúi xuống sát mặt cô, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, anh cười đểu cáng: '' Có cô vợ xinh như một nàng tiên như em, kiếp này tôi có phúc lớn rồi.'' Nói xong anh hôn nhẹ lên trán cô.
Thường Hi lườm anh: '' Anh đúng là biến thái.''
Nhất thiên càng cười tươi hơn: '' Em quá khen rồi.''
Hạ An Quế và Lãm Hạ thấy hai người có vẻ thân mật, hai bà nhìn nhau rồi cười.
Phù An từ phòng thay đồ của Thường Hi đi ra: '' Bà Hạ! Con dâu bà đúng là có một không hai trên đời. Thời buổi này làm gì có người phụ nữ nào mà không chát son chát phấn, thế mà con dâu bà không trang điểm tí nào mà vẫn đẹp như vậy. Lúc tôi chuẩn bị trang điểm thì nó từ chối không chịu bôi tí kem tí phấn gì cả. ''
Lãm Hạ cười cười : '' Con bé vốn dĩ từ trước đến giờ không bao giờ động đến mấy thứ đó. Có thể nói nó rất ghét trang điểm.''
Nhất Thiên nghe vậy thầm nghĩ ' Đúng là một cô gái thú vị.'
'' Nào tiếp theo chúng ta đi chụp ảnh cưới chứ nhỉ ? '' Phù An nói.
Tại phòng chụp ảnh.
'' Chú rể ôm eo cô dâu đi. Cô dâu đứng sát vào một chút. Hai người nhìn nhau ân ái một chút. Rồi đẹp lắm. Đổi kiểu nhé.'' Thợ chụp ảnh đưa ra một loạt mệnh lệnh.
Thường Hi hơi khó chịu vì cứ phải tạo kiểu rồi ôm ấp như vậy, từ trước đến giờ cô chưa từng ôm một nam nhân nào mà giờ thì ...
'' Cô dâu cười lên nào, sao mặt trông buồn quá vậy.?'' Thợ chụp ảnh nói.
Hạ An quế chợt nhận ra từ hôm xem mặt đến giờ bà chưa hề thấy Thường Hi cười mà đôi mắt thì lúc nào cũng như kiểu sắp khóc. Bà thắc mắc quay sang hỏi Lãm Hạ: '' Chị sui này, hình như Thường Hi rất trầm tính thì phải, tôi chưa thấy con bé cười lần nào.''
Lãm Hạ thở dài: '' Con bé đã không cười 10 năm nay rồi.''
Hạ An Quế giật mình, bà sững sờ trước câu nói của Lãm Hạ : '' Tại sao con bé lại như vậy? ''
'' Kể từ lúc mẹ của con bé mất nó đã như vậy rồi. Tôi... thật sự không phải mẹ ruột của con bé nhưng tôi rất thương con bé, tôi luôn cố gắng để trở thành một người mẹ tốt, một chỗ dựa tốt cho nó nhưng ..." Nói đến đây bỗng dưng cổ họng Lãm Hạ nghẹn ứ không thể thốt ra lời, nước mắt bà bắt đầu rơi.
Hạ An Quế nghe vậy dường như nhận ra được vấn đề. Bà vỗ vai an ủi Lãm Hạ : '' Rồi con bé sẽ hiểu thôi.''
Hôm nay chụp rất nhiều ảnh cưới, ảnh được sắp xếp ngăn nắp trong một cuốn album. Hạ An Quế cầm cuốn album đưa cho Thường Hi : '' Con giữ cuốn Album này nhé, chứ để thằng tiểu tử này giữ chắc đến ngày mai là cuốn album này mất xác rồi.''
Nhất Thiên nghe mẹ nói vậy không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Hạ An Quế hết nói nổi cô bạn cũ này, người phụ nữ kia là nhà thiết kế nổi tiếng nhất thành phố và cũng là bạn thân của Hạ An Quế, bà ấy là Phù An.
Phù An quay sang nhìn Lãm Hạ rồi cúi đầu chào: '' Chào bà Lãm, tôi công nhận bà có con gái đẹp ghê, nhìn con bé cứ như thiên thần ý.''
Lãm Hạ cười cười rồi cũng cúi đầu : '' Bà quá khen.''
Phù An vốn là người vui tính và dễ gần. Hạ An Quế thấy Phù An cứ đùa mãi bà ho hai tiếng rồi vào thẳng vấn đề: '' Chúng tôi đến đây xem lễ phục chứ không phải đến tán phét đâu nha.''
Phù An gãi đầu : '' Haha phải ha. Đây, đồ của cặp đôi trai xinh gái đẹp đây.'' Rồi bà chỉ tay về phía giữa căn phòng.
Giữa căn phòng có một bộ vest trắng và một chiếc váy cưới trắng đẹp lộng lẫy.
Lãm Hạ cười rồi quay sang nhìn Thường Hi: '' Thường Hi à, con thử bộ này đi. Đây là áo cưới mẹ chồng đặt
cho con đấy.''
Thường Hi gật đầu rồi vào phòng thay đồ, thấy Nhất Thiên vẫn ngồi ung dung uống trà, Hạ An Quế cốc nhẹ lên đầu anh: '' Con còn ngồi đây làm gì ? Vào thay đồ nhanh lên.''
Nhất Thiên thở dài rồi đứng dậy đi vào phòng thay đồ. Anh mới vào chưa được 5 phút đã đi ra. Hạ An Quế vừa thấy con trai đi ra bà không kiềm chế được cơn giận: '' Trời ơi! Thiên ơi là Thiên, con ăn mặc cái kiểu gì thế hả? Vào trong chỉnh chu lại ngay cho mẹ. ''
Không phải anh ăn mặc luộm thuộm mà từ trước đến giờ anh rất ít mặc comple mà thay vào đó anh thích mặc áo sơ mi. Anh không đeo cà vạt, không sơ vin và áo khoác ngoài thì không cài cúc, mặc dù vậy nhưng anh vẫn giữ được vẻ đẹp yêu mị của mình.
Thấy mẹ có vẻ tức giận, anh thở dài rồi quay lại phòng thay đồ. Một lúc sau, thấy anh đi ra và ăn mặc đã tử tế, Hạ An Quế gật đầu rồi bảo: '' Xong rồi thì vào giúp vợ con đi.''
Nghe mẹ nói vậy Nhất Thiên cười một cách gian tà: '' ý mẹ là con giúp vợ thay đồ? ''
'' Trong đầu con chỉ nghĩ được mấy thứ đó thôi hả? Vào xem vợ con cần gì thì giúp nó một tay. ''
'' Dạ dạ.''
Anh chưa kịp bước vào cửa thì Thường Hi đã mở cửa đi ra, hai người đứng đối diện đưa mắt nhìn nhau. Nhất Thiên kinh ngạc trợn tròn hai mắt nhìn cô trong bộ váy cưới. Thường Hi xinh như một thiên thần trong bộ váy cưới màu trắng lung linh. Nhất Thiên cúi xuống sát mặt cô, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, anh cười đểu cáng: '' Có cô vợ xinh như một nàng tiên như em, kiếp này tôi có phúc lớn rồi.'' Nói xong anh hôn nhẹ lên trán cô.
Thường Hi lườm anh: '' Anh đúng là biến thái.''
Nhất thiên càng cười tươi hơn: '' Em quá khen rồi.''
Hạ An Quế và Lãm Hạ thấy hai người có vẻ thân mật, hai bà nhìn nhau rồi cười.
Phù An từ phòng thay đồ của Thường Hi đi ra: '' Bà Hạ! Con dâu bà đúng là có một không hai trên đời. Thời buổi này làm gì có người phụ nữ nào mà không chát son chát phấn, thế mà con dâu bà không trang điểm tí nào mà vẫn đẹp như vậy. Lúc tôi chuẩn bị trang điểm thì nó từ chối không chịu bôi tí kem tí phấn gì cả. ''
Lãm Hạ cười cười : '' Con bé vốn dĩ từ trước đến giờ không bao giờ động đến mấy thứ đó. Có thể nói nó rất ghét trang điểm.''
Nhất Thiên nghe vậy thầm nghĩ ' Đúng là một cô gái thú vị.'
'' Nào tiếp theo chúng ta đi chụp ảnh cưới chứ nhỉ ? '' Phù An nói.
Tại phòng chụp ảnh.
'' Chú rể ôm eo cô dâu đi. Cô dâu đứng sát vào một chút. Hai người nhìn nhau ân ái một chút. Rồi đẹp lắm. Đổi kiểu nhé.'' Thợ chụp ảnh đưa ra một loạt mệnh lệnh.
Thường Hi hơi khó chịu vì cứ phải tạo kiểu rồi ôm ấp như vậy, từ trước đến giờ cô chưa từng ôm một nam nhân nào mà giờ thì ...
'' Cô dâu cười lên nào, sao mặt trông buồn quá vậy.?'' Thợ chụp ảnh nói.
Hạ An quế chợt nhận ra từ hôm xem mặt đến giờ bà chưa hề thấy Thường Hi cười mà đôi mắt thì lúc nào cũng như kiểu sắp khóc. Bà thắc mắc quay sang hỏi Lãm Hạ: '' Chị sui này, hình như Thường Hi rất trầm tính thì phải, tôi chưa thấy con bé cười lần nào.''
Lãm Hạ thở dài: '' Con bé đã không cười 10 năm nay rồi.''
Hạ An Quế giật mình, bà sững sờ trước câu nói của Lãm Hạ : '' Tại sao con bé lại như vậy? ''
'' Kể từ lúc mẹ của con bé mất nó đã như vậy rồi. Tôi... thật sự không phải mẹ ruột của con bé nhưng tôi rất thương con bé, tôi luôn cố gắng để trở thành một người mẹ tốt, một chỗ dựa tốt cho nó nhưng ..." Nói đến đây bỗng dưng cổ họng Lãm Hạ nghẹn ứ không thể thốt ra lời, nước mắt bà bắt đầu rơi.
Hạ An Quế nghe vậy dường như nhận ra được vấn đề. Bà vỗ vai an ủi Lãm Hạ : '' Rồi con bé sẽ hiểu thôi.''
Hôm nay chụp rất nhiều ảnh cưới, ảnh được sắp xếp ngăn nắp trong một cuốn album. Hạ An Quế cầm cuốn album đưa cho Thường Hi : '' Con giữ cuốn Album này nhé, chứ để thằng tiểu tử này giữ chắc đến ngày mai là cuốn album này mất xác rồi.''
Nhất Thiên nghe mẹ nói vậy không biết nên khóc hay nên cười nữa.