Lê Ngọc Khánh
Tác giả VW
-
Chương 2: Phản đối
Dương Thế Cảnh nghe vậy nhếch môi cười, ông đứng dậy đi ra cửa, Hạ An Quế cũng đứng dậy đi theo. Thấy Nhất Thiên vẫn ngồi thất thần, ông nội cầm cây gậy trên tay gõ vào chân Nhất Thiên mấy cái rồi ông cũng đi ra ngoài cửa. Nhất Thiên hiểu ý ông nên cũng đứng dậy đi theo.
Hồ Quý Hanh và Lãm Hạ thấy mọi người ra cửa đón , hai người cúi đầu chào. Nhất Thiên và mọi người cũng cúi đầu chào lại. Nhưng chốc chốc Nhất Thiên lại liếc mắt nhìn về phía sau ông bà họ Hồ. Anh rất tò mò muốn biết tiểu thư sắp kết hôn với anh trông như thế nào. Nhưng quái lạ, nhìn mãi cũng không thấy ai cả, ngoài ông bà họ Hồ và người tài xế đang cất xe ra thì chả thấy tiểu thư nào cả. Chẳng lẽ cô ta không đến ?
Dương Thế Cảnh rót trà mời Hồ Quý Hanh và Lãm Hạ, ông tươi cười hỏi: '' Sao không thấy con dâu tương lai của tôi đâu vậy hai vị ?''
Hồ Quý Hanh cầm tách trà uống một ngụm rồi cũng tươi cười đáp lại: '' Nó để quên đồ nên về lấy. A! con bé đến rồi kìa.'' Vừa nói ông vừa nhìn về phía cửa chính.
" Xin lỗi con đến trễ.'' Một giọng nói dịu dàng chui ngay vào tai Nhất Thiên.
Hạ An Quế thấy vậy chạy ra cửa ôm lấy cô gái rồi cầm tay cô lôi về phía Nhất Thiên. '' Con lại đây ngồi.'' Rồi bà kéo cô gái ngồi xuống bên cạnh Nhất Thiên. Một khoảng cách vô cùng gần , đùi hai người áp sát nhau.
Hồ Quý Hanh nhìn con gái rồi tươi cười giới thiệu với mọi người: '' Đây là con gái lớn của tôi , nó tên là Hồ Thường Hi.''
Thường Hi nghe ba giới thiệu về mình xong cũng quay ra chào mọi người : '' Cháu chào ông, con chào hai bác.''
Dương Thế Cảnh nhìn Hồ Thường Hi bằng ánh mắt hài lòng: '' Con bé thật xinh đẹp.''
Đúng vậy, cô vô cùng xinh đẹp, mái tóc đen dài ngang lưng và khuôn mặt xinh như thiên thần nhưng sâu trong ánh mắt cô có một nỗi buồn khó có thể diễn tả.
Nhất Thiên nhìn cô từ lúc cô vừa ngồi cạnh mình đến giờ. Thường Hi liếc mắt nhìn Nhất Thiên, anh ngồi vắt chân lên đùi, hai tay khoanh trước ngực còn ánh mắt thì nhìn thẳng về phía cô.Thường Hi hơi khó chịu khi anh cứ nhìn cô như vậy.
" Biến thái." Nhất Thiên chớp mắt một cái, anh tỉnh dậy sau một hồi im lặng nhìn tiên nữ ngồi bên cạnh. Cô dám nói anh ' biến thái ', anh tức giận lườm cô rồi quay mặt đi. Nhất Thiên đánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, anh thấy thật nực cười. Đi xem mặt mà cô ăn mặc thế này ư ? Một cái áo sơ mi trắng và một chiếc quần jean ... Hình như có gì đó không ổn, nhìn kĩ thì anh vs cô giống như đang mặc đồ đôi vậy. Thường Hi có vẻ cũng đã nhận ra điều này. Đây là do trùng hợp hay là duyên số ?
" Ông à, cháu mới tốt nghiệp cấp ba được hơn tháng sao mọi người đã bắt cháu kết hôn ? cháu không đồng ý, đây là chuyện tình cảm cháu muốn tự quyết định.'' Ánh mắt Nhất Thiên tỏ ra rất kiên định.
Dương Thế Cảnh nghe con trai nói vậy hơi cau mày : '' Quyết định ? mày nghĩ mày có quyền đó sao ?''
" Tại sao lại không ? Tình cảm của con đương nhiên phải do con quyết định.''
'' Hỗn láo.''
Có thể nói đây là lần đầu tiên anh dám cãi lại ba của mình. Anh nói đúng, đây là chuyện tình cảm không thể sắp đặt đến với nhau là sẽ được hạnh phúc.
Ông nội im lặng từ nãy đến giờ,nghe hai cha con cãi qua cãi lại ông ho vài tiếng: ''Nhất Thiên nghe ông nói. Cháu là cháu trai duy nhất của ta, cháu là người ông thương nhất và là người kế thừa toàn bộ tài sản nhà họ Dương chúng ta. Hai năm nữa khi cháu tròn 20 tuổi ta sẽ bảo cha cháu cho cháu cai quản công ty. Cháu biết đấy, ta cũng đã già rồi cũng không còn sống được bao lâu nữa, ta muốn trước khi nhắm mắt xuôi tay được nhìn cháu trai của ta kết hôn và có một gia đình hạnh phúc và một điều nữa ... ta muốn cháu và tiểu Hi sinh cháu cho ta bế. Chỉ vậy thôi là đủ làm lão già này vui rồi.''
Những lời nói của ông làm Nhất Thiên muốn từ chối cũng khó, anh đành gật đầu đồng ý : '' Thôi được rồi, cháu ... đồng ý kết hôn.''
câu nói của Nhất Thiên làm mọi người vô cùng vui mừng. Hạ An Quế tươi cười cầm tay Thường Hi: '' Còn cháu thì sao ?''
Thường Hi hiểu ý của Hạ An Quế cô gật đầu đồng ý.Hai bên nhà vô cùng mừng vì Nhất Thiên và Thường Hi đều đồng ý. Mọi người bàn bạc nên chọn nhà hàng nào ? lễ phục ra sao? trang trí thế nào ?...
Hạ An Quế lên tiếng: '' Việc nhà hàng thì chồng với anh sui lo nha còn về lễ phục của 2 đứa thì để em với chị sui lo. Này chị sui tôi biết một nơi may váy cưới đẹp lắm mai tôi với chị dẫn hai đứa đi xem nha ? ''
Hạ An Quế có vẻ rất ưng ý cô con dâu này, bà vừa nói vừa nắm tay cô, cái nắm tay rất ấm áp. Thường Hi nhìn tay bà đang nắm tay mình mà vẫn nói chuyện với Lãm Hạ, cô nhìn bà với đôi mắt chứa đầy nỗi buồn.
Hồ Quý Hanh và Lãm Hạ thấy mọi người ra cửa đón , hai người cúi đầu chào. Nhất Thiên và mọi người cũng cúi đầu chào lại. Nhưng chốc chốc Nhất Thiên lại liếc mắt nhìn về phía sau ông bà họ Hồ. Anh rất tò mò muốn biết tiểu thư sắp kết hôn với anh trông như thế nào. Nhưng quái lạ, nhìn mãi cũng không thấy ai cả, ngoài ông bà họ Hồ và người tài xế đang cất xe ra thì chả thấy tiểu thư nào cả. Chẳng lẽ cô ta không đến ?
Dương Thế Cảnh rót trà mời Hồ Quý Hanh và Lãm Hạ, ông tươi cười hỏi: '' Sao không thấy con dâu tương lai của tôi đâu vậy hai vị ?''
Hồ Quý Hanh cầm tách trà uống một ngụm rồi cũng tươi cười đáp lại: '' Nó để quên đồ nên về lấy. A! con bé đến rồi kìa.'' Vừa nói ông vừa nhìn về phía cửa chính.
" Xin lỗi con đến trễ.'' Một giọng nói dịu dàng chui ngay vào tai Nhất Thiên.
Hạ An Quế thấy vậy chạy ra cửa ôm lấy cô gái rồi cầm tay cô lôi về phía Nhất Thiên. '' Con lại đây ngồi.'' Rồi bà kéo cô gái ngồi xuống bên cạnh Nhất Thiên. Một khoảng cách vô cùng gần , đùi hai người áp sát nhau.
Hồ Quý Hanh nhìn con gái rồi tươi cười giới thiệu với mọi người: '' Đây là con gái lớn của tôi , nó tên là Hồ Thường Hi.''
Thường Hi nghe ba giới thiệu về mình xong cũng quay ra chào mọi người : '' Cháu chào ông, con chào hai bác.''
Dương Thế Cảnh nhìn Hồ Thường Hi bằng ánh mắt hài lòng: '' Con bé thật xinh đẹp.''
Đúng vậy, cô vô cùng xinh đẹp, mái tóc đen dài ngang lưng và khuôn mặt xinh như thiên thần nhưng sâu trong ánh mắt cô có một nỗi buồn khó có thể diễn tả.
Nhất Thiên nhìn cô từ lúc cô vừa ngồi cạnh mình đến giờ. Thường Hi liếc mắt nhìn Nhất Thiên, anh ngồi vắt chân lên đùi, hai tay khoanh trước ngực còn ánh mắt thì nhìn thẳng về phía cô.Thường Hi hơi khó chịu khi anh cứ nhìn cô như vậy.
" Biến thái." Nhất Thiên chớp mắt một cái, anh tỉnh dậy sau một hồi im lặng nhìn tiên nữ ngồi bên cạnh. Cô dám nói anh ' biến thái ', anh tức giận lườm cô rồi quay mặt đi. Nhất Thiên đánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, anh thấy thật nực cười. Đi xem mặt mà cô ăn mặc thế này ư ? Một cái áo sơ mi trắng và một chiếc quần jean ... Hình như có gì đó không ổn, nhìn kĩ thì anh vs cô giống như đang mặc đồ đôi vậy. Thường Hi có vẻ cũng đã nhận ra điều này. Đây là do trùng hợp hay là duyên số ?
" Ông à, cháu mới tốt nghiệp cấp ba được hơn tháng sao mọi người đã bắt cháu kết hôn ? cháu không đồng ý, đây là chuyện tình cảm cháu muốn tự quyết định.'' Ánh mắt Nhất Thiên tỏ ra rất kiên định.
Dương Thế Cảnh nghe con trai nói vậy hơi cau mày : '' Quyết định ? mày nghĩ mày có quyền đó sao ?''
" Tại sao lại không ? Tình cảm của con đương nhiên phải do con quyết định.''
'' Hỗn láo.''
Có thể nói đây là lần đầu tiên anh dám cãi lại ba của mình. Anh nói đúng, đây là chuyện tình cảm không thể sắp đặt đến với nhau là sẽ được hạnh phúc.
Ông nội im lặng từ nãy đến giờ,nghe hai cha con cãi qua cãi lại ông ho vài tiếng: ''Nhất Thiên nghe ông nói. Cháu là cháu trai duy nhất của ta, cháu là người ông thương nhất và là người kế thừa toàn bộ tài sản nhà họ Dương chúng ta. Hai năm nữa khi cháu tròn 20 tuổi ta sẽ bảo cha cháu cho cháu cai quản công ty. Cháu biết đấy, ta cũng đã già rồi cũng không còn sống được bao lâu nữa, ta muốn trước khi nhắm mắt xuôi tay được nhìn cháu trai của ta kết hôn và có một gia đình hạnh phúc và một điều nữa ... ta muốn cháu và tiểu Hi sinh cháu cho ta bế. Chỉ vậy thôi là đủ làm lão già này vui rồi.''
Những lời nói của ông làm Nhất Thiên muốn từ chối cũng khó, anh đành gật đầu đồng ý : '' Thôi được rồi, cháu ... đồng ý kết hôn.''
câu nói của Nhất Thiên làm mọi người vô cùng vui mừng. Hạ An Quế tươi cười cầm tay Thường Hi: '' Còn cháu thì sao ?''
Thường Hi hiểu ý của Hạ An Quế cô gật đầu đồng ý.Hai bên nhà vô cùng mừng vì Nhất Thiên và Thường Hi đều đồng ý. Mọi người bàn bạc nên chọn nhà hàng nào ? lễ phục ra sao? trang trí thế nào ?...
Hạ An Quế lên tiếng: '' Việc nhà hàng thì chồng với anh sui lo nha còn về lễ phục của 2 đứa thì để em với chị sui lo. Này chị sui tôi biết một nơi may váy cưới đẹp lắm mai tôi với chị dẫn hai đứa đi xem nha ? ''
Hạ An Quế có vẻ rất ưng ý cô con dâu này, bà vừa nói vừa nắm tay cô, cái nắm tay rất ấm áp. Thường Hi nhìn tay bà đang nắm tay mình mà vẫn nói chuyện với Lãm Hạ, cô nhìn bà với đôi mắt chứa đầy nỗi buồn.