-
Chương 90: Chương 90:
“Em cũng nhớ anh.” Thư Dư nhìn anh nói.
Phó Tây Từ: "Nhưng nhớ Cá heo nhỏ hơn anh chứ gì."
Cảnh lãng mạn trong nháy mắt biến thành một cuộc so tài tranh sủng, Thư Dư không nhịn được cười to nói: "Phó tiên sinh, anh thật sự quá trẻ con rồi đấy.”
"Anh hy vọng Phó phu nhân có thể trả lời vào vấn đề chính đi."
Thư Dư c ắn môi dưới, tìm bóng dáng của cá heo nhỏ, hỏi: "Cá heo nhỏ đâu rồi?"
"Đi tìm Mặt trăng nhỏ rồi."
Thế chính là không còn ở đây nữa rồi.
Thư Dư lúc này mới hắng giọng một cái, nhích lại gần màn hình một chút, nhỏ giọng nói: "Người em nhớ nhất là anh."
"Ừm"
“Em nói, em nhớ anh nhất.” Thư Dư biết là anh cố ý, lại nói một lần nữa.
Phó Tây Từ hài lòng gật đầu: "Sớm trở về."
“Được.”
Thư Dư bắn tim vào camera, nghiêng đầu, "Em yêu anh."
Hành động này thông qua kiến thức khoa học phổ biến của tài xế anh đã được chiêm nghiệm, vừa định giơ tay thả tim lại, nhưng bên kia đã cúp máy.
Phó Tây Từ sửng sốt một lúc, sau đó hạ bàn tay đang giơ lên xuống, các khớp ngón tay có chút cứng ngắc.
Đến giờ, cá heo nhỏ sẽ phải đi ngủ.
Mặt trăng nhỏ vừa mới tới nhà này, cô cảm thấy tất cả đều mới mẻ, từ tính cách thường ngày ngoan ngoãn lễ phép thay đổi thành cố gắng nói chuyện thương lượng với Phó Tây Từ thêm năm phút nữa.
Con cá heo nhỏ bĩu môi và tung ra một cuộc tấn công dễ thương để làm nũng.
Phó Tây Từ liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, anh đưa ra thỏa hiệp đầu tiên, "Được, chúng ta chơi thêm năm phút nữa."
Năm phút trôi qua, cá heo nhỏ vẫn tiếp tục chơi và lặp lại cùng một chiêu đó, "Năm phút nữa đi ba ạ."
"Ừm, năm phút cuối cùng."
5 phút sau.
“5 phút cuối cùng cuối cuối cùng, con xin ba ba đấy.”
“…..”
Phó Tây Từ cảm thấy buộc phải nói chuyện một lần với Cá heo nhỏ.
Anh quỳ xuống, ánh mắt trở nên ngang bằng với Cá heo nhỏ ròi hỏi “Mặt trăng nhỏ đã là thành viên của gia đình chúng ta hay chưa con?”
“Dạ dạ rồi.”
“Cậu ấy sẽ sống ở đây, ngày mai khi tỉnh lại con có vẫn nhìn thấy cậu ấy không”
Cá heo nhỏ mím môi dưới, “Vẫn nhìn thấy.”
“Thế ngày mai con chơi với nó, có được không?” Phó Tây Từ kiên nhẫn nói.
Cá heo nhỏ bĩu môi muốn thêm một chút nữa, cuối cùng mới không nỡ, gật gù, “Thế được ạ.”
"Mặt trăng nhỏ, ngủ ngon."
Sau khi tắm xong, Phó Tây Từ lại sấy tóc cho con gái, anh đã từng sấy tóc cho Thư Dư nên đã rất quen thuộc với kỹ thuật này, vì vậy anh sẽ không để máy quá gần để bỏng đến da cô bé.
Sấy khô tóc xong, cô bé ngoan ngoãn leo lên giường đi ngủ.
Phó Tây Từ xoay chăn cho cô ấy và định rời đi, nhưng khi anh muốn đứng dậy, cá heo nhỏ đã ngăn anh, "Ba, ba có thể kể cho con nghe một câu chuyện không?"
Anh cau mày, "Ba không biết kể."
“Có sách kể truyện mà, ba biết đọc chữ.” Cá Heo Nhỏ chớp chớp mắt.
Sau khi suy nghĩ vài giây, Phó Tây Từ gật đầu, từ tủ đầu giường lấy ra một cuốn sách truyện tranh rồi mở nó ra, đó là lĩnh vực mà anh chưa từng chạm vào.
Lần trước còn chế nhạo trình độ kể chuyện của ba, lần này đến phiên anh, may mà không có người thứ ba ở đây.
Anh hắng giọng, trịnh trọng nói: "Vườn Rau tổ chức đại hội âm nhạc, có anh Ếch mặc lễ phục và cô Dế mèn với cây đàn guitar trên lưng đến dự."
Phó Tây Từ biết trình độ kể chuyện của mình đến mức độ nào, may là, cá heo nhỏ không kén chọn, mặc dù trình độ kể chuyện của mẹ cô bé so với anh đã quá chênh lệch nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nằm nghe.
Một câu chuyển được kể xong, anh không phải là người duy nhất cảm thấy nhẹ nhõm.
Phó Tây Từ đóng trang sách lại, "Đi ngủ."
Cá heo nhỏ đã cảm thấy buồn ngủ rồi, nhỏ giọng hỏi: "Ba ba, con muốn hôn chúc ngủ ngon."
"Trước khi đi ngủ mẹ sẽ hôn."
Phó Tây Từ nhếch môi, vén sợi tóc còn vương lại trên trán cá heo nhỏ sang một bên, cúi đầu hôn một cái, "Ngủ ngon, bảo bối."
"Chúc ba ngủ ngon."
Cá heo nhỏ hài lòng nhắm mắt lại, ôm lấy con gấu bông tên ngôi sao và chìm vào giấc ngủ trong giây lát.
Phó Tây Từ không đứng dậy hay rời đi ngay mà anh ngồi ở mép giường và nhìn cô bé thật lâu, khóe miệng bất giác cong lên.
Đó là con gái của anh và Thư Dư.
Cũng là thiên thần nhỏ của họ.
Cuộc sống nương tựa lẫn nhau không chỉ có một ngày, cá heo nhỏ cũng không phải luôn là một tiểu thiên sứ, hiện tại trong lòng cô bé đang nghĩ đến mặt trăng nhỏ, đến thời điểm nhất định sẽ kêu gào muốn về nhà.
Phó Tây Từ chỉ có thể đi làm và về nhà đúng giờ.
Mặt trăng nhỏ vẫn còn là một chú mèo con, cái máu tò mò và thể lực cũng thuộc hàng nhất nhì, thích chạy khắp mọi ngóc ngách trong nhà.
Cá heo nhỏ cố gắng đuổi theo bóng dáng của chú mèo, vừa đuổi theo vừa cười khúc khích như một tiểu nha đầu cuồng nhiệt.
Mặt trăng nhỏ chạy vào phòng để đồ.
Cá heo nhỏ vội vã đi theo.
Cô rón rén nhón chân đi bật đèn, nhưng con mèo nhỏ không nhìn thấy, ngược lại bị thứ gì đó trong phòng để đồ hấp dẫn.
“Mẹ ơi!” Cá heo nhỏ gọi to và rõ ràng.
Phó Tây Từ nghe thấy giọng nói rồi cũng đi tới, "Mẹ đã trở lại."
Khi anh bước đến cửa phòng để đồ, anh mới phát hiện racá heo nhỏ gọi mẹ là vì bức ảnh đã "ẩn mình trong tuyết" trong vài năm.
Ngôi nhà luôn được những người làm việc bán thời gian quét dọn sạch sẽ, phòng để đồ cũng không ngoại lệ, bức ảnh này cũng vậy, không có một hạt bụi nào, sáng sủa như mới.
Phó Tây Từ: "…."
Cá heo nhỏ đi tới, trong mắt ẩn ẩn có chút kim sa, "Mẹ thật đẹp a."
Phó Tây Từ khẽ liếc nhìn, cô quả thật rất xinh đẹp, nhưng khi anh nghĩ đến ai đã chụp bức ảnh này, liền ngay lập tức thay đổi sắc mặt, "Cũng bình thường thôi."
"Xinh đẹp mà."
Cá Heo Nhỏ sờ mặt mẹ, trong lòng cô bé người xinh đẹp nhất chính là mẹ, cô nhóc chỉ muốn sau này được xinh đẹp như mẹ.
Mặt trăng nhỏ từ trong góc chạy ra, meo meo, lại chạy vào phòng khách.
Phó Tây Từ nói, "Được rồi, đi ra thôi."
Cá heo nhỏ vẫn đứng im bất động, vẫn đắm chìm trong vẻ đẹp của mẹ.
Cuối cùng, Phó Tây Từ chỉ có thể tự tay mang "Viên đá của mẹ" đi ra, và anh không quên đóng cửa phòng để đồ lại, tốt nhất là dùng khóa khóa lại luôn.
Cá heo con không quên quay đầu giao lưu với ba: "Sau này con sẽ xinh đẹp giống mẹ chứ ba nhỉ?"
“Đương nhiên.” Phó Tây Từ đặt cô bé xuống, xoa xoa đầu nhỏ, tiếp tục nấu bữa tối cho cô.
Cá heo nhỏ hài lòng nở một nụ cười mãn nguyện.
Chao ôi, cô muốn lớn lên thật nhanh.
Ba ngày sau, cá heo nhỏ người đã xa cách Thư Dư quá lâu, bắt đầu nhớ mẹ, ngày càng trầm cảm, ăn không ngon, ngay cả giáo viên cũng báo lại rằng cô bé thường khóc thầm trong giấc ngủ trưa ở trường học.
Loại nhớ nhung này, ngay cả Mặt trăng nhỏ cũng không tài nào xoa dịu được.
Tình trạng của cô bé trở nên không tốt, Phó Tây Từ không đưa cô bé đến nhà trẻ mà làm việc ở nhà để trông chừng cô bé.
Trên đường đi, cá heo nhỏ vừa đi vào phòng làm việc vừa khóc, hai mắt và chóp mũi đỏ hoe, anh ôm cô bé vào lòng, Cá heo nhỏ dựa vào vai anh mà khóc nức nở.
Phó Tây Từ an ủi cô bé một lúc mới có thể ngăn cô bé ngừng khóc.
“Ba, con nhớ mẹ.” Cô vẫn còn nghẹn ngào trong tiếng nức nở.
"Chờ thêm một chút, được không? Mẹ xong việc sẽ về." Phó Tây Từ kiên nhẫn an ủi cô.
Cá heo nhỏ lắc đầu và lại khóc: “Không, con nhớ mẹ”.
Phó Tây Từ chỉ có thể đem tiểu gia hỏa từ trong lòng mình đặt ở trên bàn, nhìn cô bé rồi nói: "Con thật sự muốn gặp mẹ?"
Cá heo nhỏ gật đầu, chiếc mũi đỏ ửng.
“Thế có thể đồng ý với ba một chuyện không”
“Dạ.”
Anh nhấc tay lên, lau đi những giọt nước mắt còn vươn lại trên mặt cô bé, “Trước hết con có thể đi ngủ trưa đã được không, đợi đến khi con ngủ trưa dậy, ba bảo đảm con có thể nhìn thấy mẹ rồi.”
“Thật không ạ.” Cá heo nhỏ hít hít mũi, nhất thời quên cả chuyện mình đang khóc.
“Thật.”
Cá heo nhỏ nhấc tay đưa con út lên, ngoắc ngoắc ngón út, “Móc ngoéo đi ạ.”
Ngón tay út nhỏ như vậy mà móc ngón tay của Phó Tây Từ quả thật quá khó, anh chỉ có thể tận lực phối hợp, móc ngón tay út xong còn không quên giậm ngón tay cái.
Sau khi kết thúc, cá heo nhỏ trở về phòng của mình để ngủ trưa.
Phó Tây Từ nhanh chóng hoàn thành công việc trong tay, gửi tin nhắn cho tài xế, đứng dậy rồi đi sang bế cá heo nhỏ xuống cầu thang.
Cách thành phố nơi Thư Dư đi công tác khoảng ba giờ lái xe, khi hai người họ đến nơi thì trời đã tối.
Cá heo nhỏ ở trong xe, giấc ngủ trưa này của cô bé đủ lâu
.
Phó Tây Từ đến địa điểm rồi mới đánh thức cô bé, Cá heo nhỏ dụi dụi mắt, còn chưa mở mắt ra liền hỏi: "Là mẹ về rồi phải không ạ.”
“Chúng tôi đến gặp mẹ.” Phó Tây Từ sửa lại.
Trời về đêm lạnh, nhiệt độ bên ngoài so với trong xe lạnh hơn rất nhiều, anh lấy áo khoác khoác cho cá heo nhỏ, cô bé còn đang mê man như vừa mới ngủ dậy, ngoan ngoãn duỗi tay.
Phó Tây Từ xuống xe, một tay ôm lấy con cá heo nhỏ.
Trước khi đến đây, anh đã liên hệ với trợ lý của Thư Dư, biết cô vừa kết thúc một đợt đàm phán hợp tác, đang trên đường trở về khách sạn, tính toán thời gian sẽ đến sớm hơn mấy phút.
Một lớn một nhỏ, tất cả đều yên lặng chờ đợi.
Cho đến khi một chiếc Porsche màu đen chạy tới, cửa hàng ghế sau mở ra, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là một đôi chân dài đi giày cao gót.
Thư Dư xuống xe, đồng thời cũng không quên dặn dò với trợ lý về các hạng mục cần chú ý cho ngày mai nên cô hoàn toàn không để ý hoàn cảnh xung quanh, trong lúc nói chuyện đã bước thẳng lên bậc thềm đi vào hành lang của khách sạn.
Cá heo nhỏ đợi đã lâu, vừa nhìn đến cô, hai mắt lập tức sáng lên, "Mẹ"
Thư Dư dừng một giây, nhìn theo hướng phát ra giọng nói, khi nhìn thấy một lớn một nhỏ cách đó không đến mấy bước, cảm thấy bất ngờ đến mức nhất thời không nói nên lời.
Thân hình Phó Tây Từ cao ráo, áo khoác lạnh men theo đường nét, dưới ánh đèn mờ, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật được mọi người chung tay tạo ra. Cá heo nhỏ mặc một chiếc áo khoác dệt kim màu hồng, trên vai treo hai quả bông nhỏ, dễ thương đến mức khiến người ta muốn tan chảy.
Một lạnh một ấm, tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ, là bức tranh được trân trọng nhất trong mắt cô.
Thư Dư từ đáy lòng thở ra một hơi, trong lòng mềm như bông.
Cô sải bước đi tới, cá heo nhỏ đã sớm duỗi ra hai tay ra chờ được ôm, bên cạnh cá heo nhỏ, còn có một người duỗi ra một cánh tay, cũng là chuẩn bị sẵn sàng.
Ai sẽ là người được ôm trước, đó chính là vấn đề .
Một người trẻ con như Phó tiên sinh, chắc chắn luôn chú ý đến từng chi tiết của vấn đề này.
Thư Dư cười cười, thuận theo trái tim ôm công chúa nhỏ của mình trước, cô nghiêng người thẳng thừng ôm lấy cô bé.
Cá heo nhỏ ghé tai mẹ nói: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm".
“Mẹ cũng rất nhớ bảo bối nhỏ của mẹ đấy.”
Thư Dư nhìn thấy Phó tiên sinh, người không được ôm vẫn còn đang duỗi cánh tay ra, cứ đứng nhìn cô như vậy, bây giờ trông có vẻ điềm tĩnh và chín chắn, nhưng dựa trên kinh nghiệm, cô luôn cảm thấy ẩn ý chính là câu nói “Nếu em còn không ôm anh, anh sẽ náo lên đấy.”
Sau khi cô ấy ôm con gái, cô bế Cá heo nhỏ sang ôm anh.
“Ông xã ơi, em cũng nhớ anh nữa.”
Vẻ mặt Phó Tây Từ vẫn không thay đổi, anh làm ra biểu cảm "mánh khóe này vô dụng", nhưng dù vậy anh vẫn ôm chặt lấy họ, "Anh nhớ em hơn cá heo nhỏ."
Cá heo nhỏ bị so sánh lập tức cảm thấy không cam, lắc đầu ra nói: "Con nhớ mẹ nhất".
“Được rồi, con nhớ nhất, con còn khóc nhè nữa.” Phó Tây Từ cuối cùng vẫn là người bế cô bé lên, dù sao cô bé cũng đi nhà trẻ, nên đã hơi nặng rồi.
“Con không có khóc nhè.” Cá heo nhỏ xấu hổ quay đầu lại.
Thư Dư trêu chọc cô: "Công chúa nhỏ của chúng ta rất nhớ mẹ sao."
“Ừm, con thực sự rất nhớ mẹ.”
Gia đình ba người sánh bước vào khách sạn.
Phó Tây Từ bình tĩnh và nhẹ nhàng nói: "Có người đã lừa dối, anh đã tổn thương rất nặng, cần phải yêu cầu bồi thường bổ sung."
Cá heo nhỏ dỏng tai nghe thấy, lo lắng hỏi: "Ba, ba bị thương rồi sao."
Phó Tây Từ: "Nhưng nhớ Cá heo nhỏ hơn anh chứ gì."
Cảnh lãng mạn trong nháy mắt biến thành một cuộc so tài tranh sủng, Thư Dư không nhịn được cười to nói: "Phó tiên sinh, anh thật sự quá trẻ con rồi đấy.”
"Anh hy vọng Phó phu nhân có thể trả lời vào vấn đề chính đi."
Thư Dư c ắn môi dưới, tìm bóng dáng của cá heo nhỏ, hỏi: "Cá heo nhỏ đâu rồi?"
"Đi tìm Mặt trăng nhỏ rồi."
Thế chính là không còn ở đây nữa rồi.
Thư Dư lúc này mới hắng giọng một cái, nhích lại gần màn hình một chút, nhỏ giọng nói: "Người em nhớ nhất là anh."
"Ừm"
“Em nói, em nhớ anh nhất.” Thư Dư biết là anh cố ý, lại nói một lần nữa.
Phó Tây Từ hài lòng gật đầu: "Sớm trở về."
“Được.”
Thư Dư bắn tim vào camera, nghiêng đầu, "Em yêu anh."
Hành động này thông qua kiến thức khoa học phổ biến của tài xế anh đã được chiêm nghiệm, vừa định giơ tay thả tim lại, nhưng bên kia đã cúp máy.
Phó Tây Từ sửng sốt một lúc, sau đó hạ bàn tay đang giơ lên xuống, các khớp ngón tay có chút cứng ngắc.
Đến giờ, cá heo nhỏ sẽ phải đi ngủ.
Mặt trăng nhỏ vừa mới tới nhà này, cô cảm thấy tất cả đều mới mẻ, từ tính cách thường ngày ngoan ngoãn lễ phép thay đổi thành cố gắng nói chuyện thương lượng với Phó Tây Từ thêm năm phút nữa.
Con cá heo nhỏ bĩu môi và tung ra một cuộc tấn công dễ thương để làm nũng.
Phó Tây Từ liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, anh đưa ra thỏa hiệp đầu tiên, "Được, chúng ta chơi thêm năm phút nữa."
Năm phút trôi qua, cá heo nhỏ vẫn tiếp tục chơi và lặp lại cùng một chiêu đó, "Năm phút nữa đi ba ạ."
"Ừm, năm phút cuối cùng."
5 phút sau.
“5 phút cuối cùng cuối cuối cùng, con xin ba ba đấy.”
“…..”
Phó Tây Từ cảm thấy buộc phải nói chuyện một lần với Cá heo nhỏ.
Anh quỳ xuống, ánh mắt trở nên ngang bằng với Cá heo nhỏ ròi hỏi “Mặt trăng nhỏ đã là thành viên của gia đình chúng ta hay chưa con?”
“Dạ dạ rồi.”
“Cậu ấy sẽ sống ở đây, ngày mai khi tỉnh lại con có vẫn nhìn thấy cậu ấy không”
Cá heo nhỏ mím môi dưới, “Vẫn nhìn thấy.”
“Thế ngày mai con chơi với nó, có được không?” Phó Tây Từ kiên nhẫn nói.
Cá heo nhỏ bĩu môi muốn thêm một chút nữa, cuối cùng mới không nỡ, gật gù, “Thế được ạ.”
"Mặt trăng nhỏ, ngủ ngon."
Sau khi tắm xong, Phó Tây Từ lại sấy tóc cho con gái, anh đã từng sấy tóc cho Thư Dư nên đã rất quen thuộc với kỹ thuật này, vì vậy anh sẽ không để máy quá gần để bỏng đến da cô bé.
Sấy khô tóc xong, cô bé ngoan ngoãn leo lên giường đi ngủ.
Phó Tây Từ xoay chăn cho cô ấy và định rời đi, nhưng khi anh muốn đứng dậy, cá heo nhỏ đã ngăn anh, "Ba, ba có thể kể cho con nghe một câu chuyện không?"
Anh cau mày, "Ba không biết kể."
“Có sách kể truyện mà, ba biết đọc chữ.” Cá Heo Nhỏ chớp chớp mắt.
Sau khi suy nghĩ vài giây, Phó Tây Từ gật đầu, từ tủ đầu giường lấy ra một cuốn sách truyện tranh rồi mở nó ra, đó là lĩnh vực mà anh chưa từng chạm vào.
Lần trước còn chế nhạo trình độ kể chuyện của ba, lần này đến phiên anh, may mà không có người thứ ba ở đây.
Anh hắng giọng, trịnh trọng nói: "Vườn Rau tổ chức đại hội âm nhạc, có anh Ếch mặc lễ phục và cô Dế mèn với cây đàn guitar trên lưng đến dự."
Phó Tây Từ biết trình độ kể chuyện của mình đến mức độ nào, may là, cá heo nhỏ không kén chọn, mặc dù trình độ kể chuyện của mẹ cô bé so với anh đã quá chênh lệch nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nằm nghe.
Một câu chuyển được kể xong, anh không phải là người duy nhất cảm thấy nhẹ nhõm.
Phó Tây Từ đóng trang sách lại, "Đi ngủ."
Cá heo nhỏ đã cảm thấy buồn ngủ rồi, nhỏ giọng hỏi: "Ba ba, con muốn hôn chúc ngủ ngon."
"Trước khi đi ngủ mẹ sẽ hôn."
Phó Tây Từ nhếch môi, vén sợi tóc còn vương lại trên trán cá heo nhỏ sang một bên, cúi đầu hôn một cái, "Ngủ ngon, bảo bối."
"Chúc ba ngủ ngon."
Cá heo nhỏ hài lòng nhắm mắt lại, ôm lấy con gấu bông tên ngôi sao và chìm vào giấc ngủ trong giây lát.
Phó Tây Từ không đứng dậy hay rời đi ngay mà anh ngồi ở mép giường và nhìn cô bé thật lâu, khóe miệng bất giác cong lên.
Đó là con gái của anh và Thư Dư.
Cũng là thiên thần nhỏ của họ.
Cuộc sống nương tựa lẫn nhau không chỉ có một ngày, cá heo nhỏ cũng không phải luôn là một tiểu thiên sứ, hiện tại trong lòng cô bé đang nghĩ đến mặt trăng nhỏ, đến thời điểm nhất định sẽ kêu gào muốn về nhà.
Phó Tây Từ chỉ có thể đi làm và về nhà đúng giờ.
Mặt trăng nhỏ vẫn còn là một chú mèo con, cái máu tò mò và thể lực cũng thuộc hàng nhất nhì, thích chạy khắp mọi ngóc ngách trong nhà.
Cá heo nhỏ cố gắng đuổi theo bóng dáng của chú mèo, vừa đuổi theo vừa cười khúc khích như một tiểu nha đầu cuồng nhiệt.
Mặt trăng nhỏ chạy vào phòng để đồ.
Cá heo nhỏ vội vã đi theo.
Cô rón rén nhón chân đi bật đèn, nhưng con mèo nhỏ không nhìn thấy, ngược lại bị thứ gì đó trong phòng để đồ hấp dẫn.
“Mẹ ơi!” Cá heo nhỏ gọi to và rõ ràng.
Phó Tây Từ nghe thấy giọng nói rồi cũng đi tới, "Mẹ đã trở lại."
Khi anh bước đến cửa phòng để đồ, anh mới phát hiện racá heo nhỏ gọi mẹ là vì bức ảnh đã "ẩn mình trong tuyết" trong vài năm.
Ngôi nhà luôn được những người làm việc bán thời gian quét dọn sạch sẽ, phòng để đồ cũng không ngoại lệ, bức ảnh này cũng vậy, không có một hạt bụi nào, sáng sủa như mới.
Phó Tây Từ: "…."
Cá heo nhỏ đi tới, trong mắt ẩn ẩn có chút kim sa, "Mẹ thật đẹp a."
Phó Tây Từ khẽ liếc nhìn, cô quả thật rất xinh đẹp, nhưng khi anh nghĩ đến ai đã chụp bức ảnh này, liền ngay lập tức thay đổi sắc mặt, "Cũng bình thường thôi."
"Xinh đẹp mà."
Cá Heo Nhỏ sờ mặt mẹ, trong lòng cô bé người xinh đẹp nhất chính là mẹ, cô nhóc chỉ muốn sau này được xinh đẹp như mẹ.
Mặt trăng nhỏ từ trong góc chạy ra, meo meo, lại chạy vào phòng khách.
Phó Tây Từ nói, "Được rồi, đi ra thôi."
Cá heo nhỏ vẫn đứng im bất động, vẫn đắm chìm trong vẻ đẹp của mẹ.
Cuối cùng, Phó Tây Từ chỉ có thể tự tay mang "Viên đá của mẹ" đi ra, và anh không quên đóng cửa phòng để đồ lại, tốt nhất là dùng khóa khóa lại luôn.
Cá heo con không quên quay đầu giao lưu với ba: "Sau này con sẽ xinh đẹp giống mẹ chứ ba nhỉ?"
“Đương nhiên.” Phó Tây Từ đặt cô bé xuống, xoa xoa đầu nhỏ, tiếp tục nấu bữa tối cho cô.
Cá heo nhỏ hài lòng nở một nụ cười mãn nguyện.
Chao ôi, cô muốn lớn lên thật nhanh.
Ba ngày sau, cá heo nhỏ người đã xa cách Thư Dư quá lâu, bắt đầu nhớ mẹ, ngày càng trầm cảm, ăn không ngon, ngay cả giáo viên cũng báo lại rằng cô bé thường khóc thầm trong giấc ngủ trưa ở trường học.
Loại nhớ nhung này, ngay cả Mặt trăng nhỏ cũng không tài nào xoa dịu được.
Tình trạng của cô bé trở nên không tốt, Phó Tây Từ không đưa cô bé đến nhà trẻ mà làm việc ở nhà để trông chừng cô bé.
Trên đường đi, cá heo nhỏ vừa đi vào phòng làm việc vừa khóc, hai mắt và chóp mũi đỏ hoe, anh ôm cô bé vào lòng, Cá heo nhỏ dựa vào vai anh mà khóc nức nở.
Phó Tây Từ an ủi cô bé một lúc mới có thể ngăn cô bé ngừng khóc.
“Ba, con nhớ mẹ.” Cô vẫn còn nghẹn ngào trong tiếng nức nở.
"Chờ thêm một chút, được không? Mẹ xong việc sẽ về." Phó Tây Từ kiên nhẫn an ủi cô.
Cá heo nhỏ lắc đầu và lại khóc: “Không, con nhớ mẹ”.
Phó Tây Từ chỉ có thể đem tiểu gia hỏa từ trong lòng mình đặt ở trên bàn, nhìn cô bé rồi nói: "Con thật sự muốn gặp mẹ?"
Cá heo nhỏ gật đầu, chiếc mũi đỏ ửng.
“Thế có thể đồng ý với ba một chuyện không”
“Dạ.”
Anh nhấc tay lên, lau đi những giọt nước mắt còn vươn lại trên mặt cô bé, “Trước hết con có thể đi ngủ trưa đã được không, đợi đến khi con ngủ trưa dậy, ba bảo đảm con có thể nhìn thấy mẹ rồi.”
“Thật không ạ.” Cá heo nhỏ hít hít mũi, nhất thời quên cả chuyện mình đang khóc.
“Thật.”
Cá heo nhỏ nhấc tay đưa con út lên, ngoắc ngoắc ngón út, “Móc ngoéo đi ạ.”
Ngón tay út nhỏ như vậy mà móc ngón tay của Phó Tây Từ quả thật quá khó, anh chỉ có thể tận lực phối hợp, móc ngón tay út xong còn không quên giậm ngón tay cái.
Sau khi kết thúc, cá heo nhỏ trở về phòng của mình để ngủ trưa.
Phó Tây Từ nhanh chóng hoàn thành công việc trong tay, gửi tin nhắn cho tài xế, đứng dậy rồi đi sang bế cá heo nhỏ xuống cầu thang.
Cách thành phố nơi Thư Dư đi công tác khoảng ba giờ lái xe, khi hai người họ đến nơi thì trời đã tối.
Cá heo nhỏ ở trong xe, giấc ngủ trưa này của cô bé đủ lâu
.
Phó Tây Từ đến địa điểm rồi mới đánh thức cô bé, Cá heo nhỏ dụi dụi mắt, còn chưa mở mắt ra liền hỏi: "Là mẹ về rồi phải không ạ.”
“Chúng tôi đến gặp mẹ.” Phó Tây Từ sửa lại.
Trời về đêm lạnh, nhiệt độ bên ngoài so với trong xe lạnh hơn rất nhiều, anh lấy áo khoác khoác cho cá heo nhỏ, cô bé còn đang mê man như vừa mới ngủ dậy, ngoan ngoãn duỗi tay.
Phó Tây Từ xuống xe, một tay ôm lấy con cá heo nhỏ.
Trước khi đến đây, anh đã liên hệ với trợ lý của Thư Dư, biết cô vừa kết thúc một đợt đàm phán hợp tác, đang trên đường trở về khách sạn, tính toán thời gian sẽ đến sớm hơn mấy phút.
Một lớn một nhỏ, tất cả đều yên lặng chờ đợi.
Cho đến khi một chiếc Porsche màu đen chạy tới, cửa hàng ghế sau mở ra, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là một đôi chân dài đi giày cao gót.
Thư Dư xuống xe, đồng thời cũng không quên dặn dò với trợ lý về các hạng mục cần chú ý cho ngày mai nên cô hoàn toàn không để ý hoàn cảnh xung quanh, trong lúc nói chuyện đã bước thẳng lên bậc thềm đi vào hành lang của khách sạn.
Cá heo nhỏ đợi đã lâu, vừa nhìn đến cô, hai mắt lập tức sáng lên, "Mẹ"
Thư Dư dừng một giây, nhìn theo hướng phát ra giọng nói, khi nhìn thấy một lớn một nhỏ cách đó không đến mấy bước, cảm thấy bất ngờ đến mức nhất thời không nói nên lời.
Thân hình Phó Tây Từ cao ráo, áo khoác lạnh men theo đường nét, dưới ánh đèn mờ, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật được mọi người chung tay tạo ra. Cá heo nhỏ mặc một chiếc áo khoác dệt kim màu hồng, trên vai treo hai quả bông nhỏ, dễ thương đến mức khiến người ta muốn tan chảy.
Một lạnh một ấm, tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ, là bức tranh được trân trọng nhất trong mắt cô.
Thư Dư từ đáy lòng thở ra một hơi, trong lòng mềm như bông.
Cô sải bước đi tới, cá heo nhỏ đã sớm duỗi ra hai tay ra chờ được ôm, bên cạnh cá heo nhỏ, còn có một người duỗi ra một cánh tay, cũng là chuẩn bị sẵn sàng.
Ai sẽ là người được ôm trước, đó chính là vấn đề .
Một người trẻ con như Phó tiên sinh, chắc chắn luôn chú ý đến từng chi tiết của vấn đề này.
Thư Dư cười cười, thuận theo trái tim ôm công chúa nhỏ của mình trước, cô nghiêng người thẳng thừng ôm lấy cô bé.
Cá heo nhỏ ghé tai mẹ nói: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm".
“Mẹ cũng rất nhớ bảo bối nhỏ của mẹ đấy.”
Thư Dư nhìn thấy Phó tiên sinh, người không được ôm vẫn còn đang duỗi cánh tay ra, cứ đứng nhìn cô như vậy, bây giờ trông có vẻ điềm tĩnh và chín chắn, nhưng dựa trên kinh nghiệm, cô luôn cảm thấy ẩn ý chính là câu nói “Nếu em còn không ôm anh, anh sẽ náo lên đấy.”
Sau khi cô ấy ôm con gái, cô bế Cá heo nhỏ sang ôm anh.
“Ông xã ơi, em cũng nhớ anh nữa.”
Vẻ mặt Phó Tây Từ vẫn không thay đổi, anh làm ra biểu cảm "mánh khóe này vô dụng", nhưng dù vậy anh vẫn ôm chặt lấy họ, "Anh nhớ em hơn cá heo nhỏ."
Cá heo nhỏ bị so sánh lập tức cảm thấy không cam, lắc đầu ra nói: "Con nhớ mẹ nhất".
“Được rồi, con nhớ nhất, con còn khóc nhè nữa.” Phó Tây Từ cuối cùng vẫn là người bế cô bé lên, dù sao cô bé cũng đi nhà trẻ, nên đã hơi nặng rồi.
“Con không có khóc nhè.” Cá heo nhỏ xấu hổ quay đầu lại.
Thư Dư trêu chọc cô: "Công chúa nhỏ của chúng ta rất nhớ mẹ sao."
“Ừm, con thực sự rất nhớ mẹ.”
Gia đình ba người sánh bước vào khách sạn.
Phó Tây Từ bình tĩnh và nhẹ nhàng nói: "Có người đã lừa dối, anh đã tổn thương rất nặng, cần phải yêu cầu bồi thường bổ sung."
Cá heo nhỏ dỏng tai nghe thấy, lo lắng hỏi: "Ba, ba bị thương rồi sao."