-
Chương 69: Chương 69:
Buổi trưa, Thư Dư cố gắng đứng dậy, cô đã tiêu hóa hết sạch sẽ tô cháo mà mình đã được ăn vào tối qua, bây giờ cô rất đói, sau khi đánh răng, cơn đói càng trở nên dữ dội hơn.
Tất cả là do đêm qua tập thể dục quá mệt mỏi.
Người bị hại lớn nhất, cô giáo Thư đang ngồi trước bàn trang điểm, trong suốt quá trình trang điểm chỉ ngồi niệm tên một người, hy vọng rằng người đó sẽ hắt hơi liên tục mấy lần trong lúchọp, để người đó biết rằng bản thaanh anh đã phạm tội nghiêm trọng.
Người đàn ông mang trọng tội không hắt hơi, nhưng dường như cảm nhận được điều gì đó rồi gửi một tin nhắn.
Phó Tây Từ: 【Giờ này chắc emcũng tỉnh rồi, chắc đói rồi, anh gọi bữa sáng...cơm trưa cho em, ăn xong hẳn đi làm. 】
Thư Dư sững sờ trong giây lát.
Cái tên này linh đến mức cô ngay lập tức phải nghĩ liệu có phải trong nhà có máy giám sát.
Nhưng đang đói liền có đồ ăn, được chăm sóc đàng hoàng cũng cảm thấy tốt, trước đây cô luôn cho rằng Phó Tây Từ là một người đàn ông thẳng thắn, trực nam đơn thuần. Nhưng gần đây dù là ở nhà hay ngoài đường anh đều gọi điện tỉ mỉ cho cô, hoàn toàn khơi dậy sự hiểu biết mới của cô về anh.
Anh như vậy, có hơi, có hơi khiến cô động tâm đấy.
Nhưng bây giờ không được rồi.
Cô phải khiến Phó Tây Từ bị động tâm trước chứ.
Thư Dư cầm điện thoại di động gõ bàn phím, phát huy lợi thế có một đôi môi ngọt ngào: 【Oa, ông xã nhà ai mà chu đáo ân cần như vậy, ồ, thì ra là ông xã nhà em. 】
【 cảm ơn ông xã yêu dấu của em! 】
Phó Tây Từ một lúc lâu vẫn chưa trả lời, có lẽ là bởi vì thấy quá ngấy, cho nên mới có thể bỏ tin nhắn này luôn.
Hiệu quả mà Thư Dư mong muốn đã đạt được, khi cô trang điểm xong, đồ ăn đặt ngoài cũng đến, cô xỏ dép vào đi lấy.
Phó Tây Từ gọi món cô ở nhà hàng cô thường đến, phần không lớn, nhưng một phần khá đầy đủ, một người ăn là quá no.
Cô quả thật cũng đói lắm, ăn đến 8, 9 phần trăm của cả phần.
Sau khi ăn xong cô nhìn thấy tin nhắn trả lời lại của Phó Tây Từ, và đó chỉ là hai từ: 【Khách sáo 】
Giọng điệu bình tĩnh nghe còn ngấy hơn cả của cô, chi bằng không trả lời còn hơn.
Sau này khi có cơ hội nhất định phải dạy cho anh biết thế nào là tư thế nghiêm chỉnh, đúng mực để trả lời tin tức của vợ mình.
Sau bữa ăn, Thư Dư trực tiếp đến công ty.
Sản phẩm đồng thương hiệu đã được tung ra, bởi vì hiệu ứng bùng nổ của chương trình đó đã được phát động, doanh số bán hàng đã phá vỡ kỷ lục ban đầu của công ty, có thể nói là một cú hit thực sự.
Thêm nữa ngoài việc quảng cáo của riêng mình, một số blogger qua đường đã chủ động đánh giá và chân thành khen ngợi hiệu ứng phần trên cơ thể, chất liệu vải và kiểu dáng của trang phục, đồng thời có nhiều lời khen ngợi tôn vinh sản phẩm trong nước.
Cơn sóng ngày càng nhiều hơn, nhiệt độ tiếp tục tăng.
Trợ lý đã cho Thư Dư xem một đoạn video về một blogger thời trang có hàng triệu người hâm mộ, cô ấy đã mặc ba kiểu trang phục của sản phẩm đồng thương hiệu của họ trong trang phục xuân hè.
Trong số đó, chiếc áo ghi lê nhỏ được yêu thích nhất “Đây có lẽ sẽ là món đồ phối kèm tôi thích nhất trong năm nay, bình thường lúc chúng ta đi ra đường thì thường không thích mắt áo phông chữ T dài vì nó thật sự rất đơn điệu. Nhưng nếu bây giờ bạn mặc nó lên, có phải sẽ cảm thấy có một chút sự khác biệt ngay lập tức không?Khi đi dạo trên đường, bạn là em bé ngọt ngào và ngầu nhất trên đường."
"..."
Màn hình gạch đầu dòng dày đặc, hầu hết là những nhận xét đồng quan điểm.
"Chúng ta cần phải nói giá cả quả thật rất có lương tâm. Tôi thấy nhiều blogger khoe rồi, chị em cứ xông pha lên mua đi a.”
"Nói cho hợp lý, lk hai năm qua cực kì có gu thẩm mỹ về mảng thời trang, lần này sản phẩm đồng thương hiệu không chỉ là vì kiếm tiền, thiết kế thật sự rất có thành ý."
"Thấy mẫu aoe retro vẫn được dùng ở đây, chỉ có thể nói là thiết kế quá ổn, màu sắc siêu dễ chịu."
"Chất lượng quần áo của họ luôn rất tốt và họ đã tạo ra chất lượng cao cấp với mức giá nhẹ nhàng và sang trọng."
"..."
Thư Dư bình tĩnh xem xong toàn bộ video, nói với nhân viên cấp dưới: "Lần này mọi người đều dốc hết tâm huyết, hoàn toàn vượt quá dự kiến của chúng ta. Chị tin tưởng lần này khen thưởng cũng sẽ vượt quá mong đợi của các em."
Lời nói vừa dứt đã có người vui mừng reo lên.
Tiền luôn là phần thưởng hữu hình nhất.
"Vì thời gian vừa qua đã vất vả rồi, nên nghỉ ngơi và thư giãn cũng rất quan trọng. Thứ sáu này, em có thể lựa chọn tham gia xây dựng đội ngũ hay tự đi nghỉ ngơi. Chuyện này chị sẽ giao lại cho Kiều Niệm. "
Tiếng reo hò còn to hơn trước.
Sau khi cuộc họp kết thúc, các vấn đề tích lũy lần lượt được giải quyết.
“Chủ tịch Thư, đến rồi.” Trợ lý đi tới báo cáo.
Thư Dư dừng việc cô đang làm, và khi cô nhìn lên, ba Thư đã bước vào.
Cô đứng dậy, đi về phía ông, "Không biết hôm nay ngọn gió nào thổi mà lại mang tượng Phật lớn như ba của con tới đây rồi.”
“Có lẽ là luồng gió yêu quái.” Bố Thư trả lời.
Hai người nhìn nhau và cả hai đều bật cười.
“Ba vẫn còn nhớ khi ba giao nơi này cho con, nó không giống như bây giờ, nó đã thay đổi rất nhiều trong vòng chưa đầy hai năm. Con gái của ba thật sự rất tuyệt vời." Trước khi đến đây, ba Thư đã đi dạo xung quanh một vòng, không còn suy sụp như trước kia, bây giờ nó đã khoác lên một giao diện mới.
“Hổ phụ tự nhiên không sinh ra cảnh khuyển.” Thư Dư khoe khoang, mặt không đỏ tim không đập nhanh.
Ba Thư lại tiếp tục nói: “Thế không biết bây giờ Thư tổng có thời gian rảnh không, đi cùng ba và Tống gia ăn bữa cơm được chứ?”
“Tống gia, có Tống Sơ Hi?”
“Ông lão bên đó chủ động mời, tám chín phần cũng là vì chuyện lần trước, con cháu ông ta làm sai, nói lời xin lỗi cũng là đạo lý phải làm.”
Thư Dư nhìn đồng hồ, còn sớm so với thời gian cô đã hẹn với Phó Tây Từ, cô vẫn có thời gian để ăn bữa cơm này.
“Làm sao vậy, không có thời gian à?” Ba Thư hỏi, “Buổi tối con có sắp xếp gì khác rồi sao?”
“Buổi tối quả thật là có việc, nhưng ai bảo ba tự mình đến đây chứ, con đương nhiên không thể chối từ rồi.” Thư Dư nói, sau khi dặn dò với trợ lý xong, Thư Dư đi ra khỏi công ty cùng ba Thư.
Trong thang máy, ba Thư đặc biệt nhìn cô một cái, "Ba còn chưa kịp hỏi, hôm nay con ăn mặc thật đẹp, hẹn hò sao?"
Thư Dư tự luyến, khoác lác nói: "Ngày nào con chẳng ăn mặc đẹp chứ?”
"Đẹp, con gái ba nằm trong bao cũng đẹp." Ba Thư đã được mẹ Thư huấn luyện / dạy dỗ trong nhiều năm, và kỹ năng khen người khác của ông không còn có thể so sánh với những người đàn ông khác nữa.
Cả hai ba con tay trong tay bước vào phòng riêng, ông Tống và Tống Sơ Hi đã đến trước.
Thư Dư gặp ông Tống không nhiều lần, nhưng vài lần gặp mặt đã để lại trong cô ấn tượng sâu sắc, tuy thích cười nhưng lại không phải kiểu người thân thiện, tốt bụng, ngược lại khiến cô cảm thấy như thể ông đang che giấu một con dao, cảm thấy ớn lạnh.
“Con chào ông Tống." Vì lễ phép, cái gì cần chào cô vẫn phải chào.
Ông Tống gật đầu: "Ông còn nhớ lần cuối cùng ông nhìn thấy Tiểu Thư là ở đám cưới, lâu lắm rồi ông không gặp con. Con đấy, không chỉ ngày càng xinh đẹp, mà ông còn nghe nói khi con quản lý công ty, còn mang bóng dáng của ba con nữa."
Thư Dư vốn muốn khiêm tốn nói vài câu, vì suy cho cùng cũng chỉ cần đáp cho có lệ.
Ba Thư ở trước mặt cô lên tiếng trước, và thuận theo lời ông Tống tiếp tục khen con gái mình, "Tiểu Thư luôn là niềm tự hào của tôi, tốt hơn tôi khi đó rất nhiều."
Tống Sơ Hi đảo mắt liếc qua, bản thân mình lại đi khen con gái mình, ý nghĩa thật.
Ông Tống cười nói: "Đúng vậy, so ra thì cháu gái của tôi so với con gái của ông không kém một chút nào. Bình thường nó được chiều chuộng thành hư luôn, tính tình có chút cố chấp. Nghe nói mấy ngày trước còn đấu đá qua lại không mấy vui vẻ với tiểu Thư nữa nhỉ?”
“Đâu phải, bây giờ nhà nào chẳng có có một đứa con gái bảo bối như vậy, đều được người trong nhà cưng chiều. Cũng may tính cách của tiểu Thư giống mẹ, hiền lành tốt bụng, không có dưỡng thành quen mấy tật xấu gì cả.."
Nụ cười của ông Tống trở nên hơi cứng ngắc.
Ngay cả ông Tống còn như vậy, phản ứng của Tống Sơ Hi còn lớn hơn, đây không phải là thay đổi cách nói, ẩn ý là cô ngỗ nghịch và cố chấp sao? Con gái bà ta hiền lành tốt bụng, cười chết mất.
Cô đang định phản bác lại thì bị ông Tống cắt ngang: "Tiểu Thư quả nhiên là một cô gái tốt, chuyện không vui với Hi Hi trước hết là lỗi của Hi Hi, tôi muốn để Hi Hi nói xin lỗi."
Ông Tống đã hạ thấp tư thế, ngữ khí cũng khách sáo, dù sao cũng là trưởng lão của ba Thư, dựa theo lý mà nói thì cũng nên tỏ ra khách sáo, nói không cần.
Nhưng ba Thư lại gật đầu và nói: "Trẻ con đấu qua đấu lại cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát, cũng chỉ là chuyện một lời xin lỗi."
Ba Thư là một người hiền lành, nhưng quan điểm của ông tuyệt đối rõ ràng khi bảo vệ con trẻ.
Ông Tống sắc mặt lạnh lùng,”Con cũng đã nghe rồi, mau xin lỗi tiểu Thư đi.”
Tống Sơ Hi mím môi không hài lòng, miễn cưỡng đứng dậy, thiếu kiên nhẫn ậm ừ với Thư Dư, "Tôi xin lỗi."
Mơ mơ hồ hồ, thái độ cũng cực kì tệ.
Ông Tống cũng cảm thấy chuyện này cứ như vậy trôi qua, chờ ba Thư đáp lại, qua vài giây lại nghe thấy ba Thư nói: "Chắc là do đến tuổi rồi, lỗ tai không được thính. Hi Hi vừa mới xin lỗi xong à?"
"..."
Tống Sơ Hi không khỏi tức giận, quay sang nhìn ông Tống.
Ông Tống mím chặt môi dưới, "Bình thường giọng nói khá lớn, sao bây giờ lại như mèo kêu vậy hả, xin lỗi lần nữa."
Tống Sơ Hi thở ra một hơi, lần này cô đặc biệt cố gượng cười, nói với Thư Dư: " Thư Dư, thật xin lỗi, lần trước là tôi làm không đúng, mong cô có thể tha thứ."
“Được, tôi tha thứ cho cô.” Thư Dư lần này hào phóng nói.
Thái độ này khiến Tống Sơ Hi cảm thấy vô cùng chán ghét, thực tế là bữa ăn này chẳng ai có cảm giác ngon miệng, sau khi chủ đề chính kết thúc, họ nhanh chóng giải tán.
Khi Thư Dư nhìn Tống Sơ Hi rời đi, vẻ mặt của cô ta tệ như đít nồi, "Ba, đánh giá từ biểu hiện của ba ngày hôm nay, ba có thể làm nam thần của con trong một ngày."
Ba Thư giật mình, "Ba không phải vẫn luôn là nam thần của con sao?"
“Nếu nói thêm vài câu nữa, chính là lúc làm tổn thương quan hệ giữa ba và con gái.” Thư Dư nghiêm túc đề nghị.
“Nha đầu thối.” Ba Thư bật cười, “Không phải nói tối nay còn có hẹn sao, đủ giờ không, ba đưa con qua đó nhé?”
Thư Dư nói cảm ơn ba, "Cái này thì không cần đâu, ba cứ về nhà hẹn hò với mẹ con đi."
“Lợi dụng xong rồi liền đẩy đi.”
"Sai, đó là công thành danh bại."
Trên đường ra xe, Thư Dực kiểm tra lại lớp trang điểm của mình và dặm lại những chỗ cần thiết.
Cô không muốn cha Thư tiễn cô, một phần vì cô do vẻ ngoài lo lắng của cô gây ra những hiểu lầm không đáng có.
Vì suy cho cùng cũng là ra chiến trường, lo lắng là điều khó tránh khỏi.
Thư Dư mặc một chiếc váy đen nhỏ do cô tự thiết kế, váy xẻ từ đùi nên ngay cả khi cô đứng, đôi chân dài nuột nà của cô cũng lộ ra.
Địa chỉ mà Phó Tây Từ gửi cho cô là một khu vui chơi, cô lo nơi đó người đông, nóng nực, vì vậy cô thậm chí còn mang theo một chiếc quạt nhỏ, dù sao thì cô cũng không thích lớp trang điểm tinh tế mà cô đã dày công trang điểm, lại bị hủy hoại bởi những vệt mồ hôi này.
Và càng không hi vọng cô bị như một chú cún con, đến thở cũng chẳng còn tí khí chất thanh lịch gì cả.
Nhưng trên thực tế, khi đến nơi, cô phát hiện người ít đến mức đáng thương, có người còn nán lại quầy soát vé một lúc rồi quay ra.
Sẽ không phải là không mở đấy chứ? Nhưng bên trong đèn lại sáng, tựa hồ không có tắt, hay là bởi vì buổi tối buổi diễn ít người?
Thư Dư đứng sững người một lúc, khi cô muốn gọi điện thoại cho Phó Tây Từ, anh đã đi về phía cô.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô theo bản năng nghi hoặc hỏi: "Có phải là anh vẫn chưa mua vé không? Em thấy bọn họ không thể vào được đó. Công viên đóng cửa rồi à?"
Lúc này vẫn chưa muộn mà nhỉ.
“Không phải là đóng cửa, mà là bao cả khu vui chơi, vì vậy họ đương nhiên không thể vào được rồi." Phó Tây Từ nói.
Thư Dư chớp chớp mắt phản ứng lại, mới phát hiện có người bỏ ra rất nhiều tiền bao cả khu vui chơi, "Anh vì để hẹn hò mà bao cả khu vui chơi luôn cơ á?"
"Bởi vì một số trò chơi sẽ không mở cửa vào ban đêm, nhưng hôm nay là một ngoại lệ, em không cần phải xếp hàng, em có thể chơi tất cả các trò chơi."
Phó Tây Từ bình tĩnh giải thích, đương nhiên anh không nghĩ rằng chuyện này có vấn đề gì lớn.
Thư Dư tự nhận mình xuất thân từ một gia đình giàu có, nhưng cô chưa bao giờ trải qua cuộc sống vô nhân đạo như vậy.
Phó Tây Từ nói thêm, "Không coi là bao trước, vì anh đã mua rồi, vậy nên nếu có tính thì cũng là bị mất doanh thu một đêm?"
“Anh đã mua nó?"
“Dưới danh nghĩa của em, là thuộc về tài sản của em."
Thật xin lỗi, tim cô đập thình thịch vì tiền, càng lúc càng nhanh.
Cô nắm tay Phó Tây Từ, chân thành nói: “Lần sau nên hẹn hò ở Disney đi anh, nếu không thì anh xem thử Universal Studios như thế nào?”
Phó Tây Từ hừ nhẹ một tiếng, như thể đang nói với cô rằng sự cách biệt giấc mơ và mơ tưởng ngắn ngủi lắm.
Hu hu hu, không biết có phải vì mị lực của đồng tiền hay không mà gương mặt này lại xinh đẹp hơn trước.
Cô cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Vì vậy, để tránh nhục chí anh hùng ngay từ đầu, cô đã tiến lên một bước, dùng hai tay véo vào mặt anh, cố ý kéo giãn sang hai bên, ý đồ muốn ‘hủy hoại dung nhan’ của anh để bản thân có thể trở nên bình tĩnh lại.
Phó Tây Từ: "...?"
Thư Dư bình tĩnh nói: "Em quá là yêu anh luôn đấy chứ.”
Tất cả là do đêm qua tập thể dục quá mệt mỏi.
Người bị hại lớn nhất, cô giáo Thư đang ngồi trước bàn trang điểm, trong suốt quá trình trang điểm chỉ ngồi niệm tên một người, hy vọng rằng người đó sẽ hắt hơi liên tục mấy lần trong lúchọp, để người đó biết rằng bản thaanh anh đã phạm tội nghiêm trọng.
Người đàn ông mang trọng tội không hắt hơi, nhưng dường như cảm nhận được điều gì đó rồi gửi một tin nhắn.
Phó Tây Từ: 【Giờ này chắc emcũng tỉnh rồi, chắc đói rồi, anh gọi bữa sáng...cơm trưa cho em, ăn xong hẳn đi làm. 】
Thư Dư sững sờ trong giây lát.
Cái tên này linh đến mức cô ngay lập tức phải nghĩ liệu có phải trong nhà có máy giám sát.
Nhưng đang đói liền có đồ ăn, được chăm sóc đàng hoàng cũng cảm thấy tốt, trước đây cô luôn cho rằng Phó Tây Từ là một người đàn ông thẳng thắn, trực nam đơn thuần. Nhưng gần đây dù là ở nhà hay ngoài đường anh đều gọi điện tỉ mỉ cho cô, hoàn toàn khơi dậy sự hiểu biết mới của cô về anh.
Anh như vậy, có hơi, có hơi khiến cô động tâm đấy.
Nhưng bây giờ không được rồi.
Cô phải khiến Phó Tây Từ bị động tâm trước chứ.
Thư Dư cầm điện thoại di động gõ bàn phím, phát huy lợi thế có một đôi môi ngọt ngào: 【Oa, ông xã nhà ai mà chu đáo ân cần như vậy, ồ, thì ra là ông xã nhà em. 】
【 cảm ơn ông xã yêu dấu của em! 】
Phó Tây Từ một lúc lâu vẫn chưa trả lời, có lẽ là bởi vì thấy quá ngấy, cho nên mới có thể bỏ tin nhắn này luôn.
Hiệu quả mà Thư Dư mong muốn đã đạt được, khi cô trang điểm xong, đồ ăn đặt ngoài cũng đến, cô xỏ dép vào đi lấy.
Phó Tây Từ gọi món cô ở nhà hàng cô thường đến, phần không lớn, nhưng một phần khá đầy đủ, một người ăn là quá no.
Cô quả thật cũng đói lắm, ăn đến 8, 9 phần trăm của cả phần.
Sau khi ăn xong cô nhìn thấy tin nhắn trả lời lại của Phó Tây Từ, và đó chỉ là hai từ: 【Khách sáo 】
Giọng điệu bình tĩnh nghe còn ngấy hơn cả của cô, chi bằng không trả lời còn hơn.
Sau này khi có cơ hội nhất định phải dạy cho anh biết thế nào là tư thế nghiêm chỉnh, đúng mực để trả lời tin tức của vợ mình.
Sau bữa ăn, Thư Dư trực tiếp đến công ty.
Sản phẩm đồng thương hiệu đã được tung ra, bởi vì hiệu ứng bùng nổ của chương trình đó đã được phát động, doanh số bán hàng đã phá vỡ kỷ lục ban đầu của công ty, có thể nói là một cú hit thực sự.
Thêm nữa ngoài việc quảng cáo của riêng mình, một số blogger qua đường đã chủ động đánh giá và chân thành khen ngợi hiệu ứng phần trên cơ thể, chất liệu vải và kiểu dáng của trang phục, đồng thời có nhiều lời khen ngợi tôn vinh sản phẩm trong nước.
Cơn sóng ngày càng nhiều hơn, nhiệt độ tiếp tục tăng.
Trợ lý đã cho Thư Dư xem một đoạn video về một blogger thời trang có hàng triệu người hâm mộ, cô ấy đã mặc ba kiểu trang phục của sản phẩm đồng thương hiệu của họ trong trang phục xuân hè.
Trong số đó, chiếc áo ghi lê nhỏ được yêu thích nhất “Đây có lẽ sẽ là món đồ phối kèm tôi thích nhất trong năm nay, bình thường lúc chúng ta đi ra đường thì thường không thích mắt áo phông chữ T dài vì nó thật sự rất đơn điệu. Nhưng nếu bây giờ bạn mặc nó lên, có phải sẽ cảm thấy có một chút sự khác biệt ngay lập tức không?Khi đi dạo trên đường, bạn là em bé ngọt ngào và ngầu nhất trên đường."
"..."
Màn hình gạch đầu dòng dày đặc, hầu hết là những nhận xét đồng quan điểm.
"Chúng ta cần phải nói giá cả quả thật rất có lương tâm. Tôi thấy nhiều blogger khoe rồi, chị em cứ xông pha lên mua đi a.”
"Nói cho hợp lý, lk hai năm qua cực kì có gu thẩm mỹ về mảng thời trang, lần này sản phẩm đồng thương hiệu không chỉ là vì kiếm tiền, thiết kế thật sự rất có thành ý."
"Thấy mẫu aoe retro vẫn được dùng ở đây, chỉ có thể nói là thiết kế quá ổn, màu sắc siêu dễ chịu."
"Chất lượng quần áo của họ luôn rất tốt và họ đã tạo ra chất lượng cao cấp với mức giá nhẹ nhàng và sang trọng."
"..."
Thư Dư bình tĩnh xem xong toàn bộ video, nói với nhân viên cấp dưới: "Lần này mọi người đều dốc hết tâm huyết, hoàn toàn vượt quá dự kiến của chúng ta. Chị tin tưởng lần này khen thưởng cũng sẽ vượt quá mong đợi của các em."
Lời nói vừa dứt đã có người vui mừng reo lên.
Tiền luôn là phần thưởng hữu hình nhất.
"Vì thời gian vừa qua đã vất vả rồi, nên nghỉ ngơi và thư giãn cũng rất quan trọng. Thứ sáu này, em có thể lựa chọn tham gia xây dựng đội ngũ hay tự đi nghỉ ngơi. Chuyện này chị sẽ giao lại cho Kiều Niệm. "
Tiếng reo hò còn to hơn trước.
Sau khi cuộc họp kết thúc, các vấn đề tích lũy lần lượt được giải quyết.
“Chủ tịch Thư, đến rồi.” Trợ lý đi tới báo cáo.
Thư Dư dừng việc cô đang làm, và khi cô nhìn lên, ba Thư đã bước vào.
Cô đứng dậy, đi về phía ông, "Không biết hôm nay ngọn gió nào thổi mà lại mang tượng Phật lớn như ba của con tới đây rồi.”
“Có lẽ là luồng gió yêu quái.” Bố Thư trả lời.
Hai người nhìn nhau và cả hai đều bật cười.
“Ba vẫn còn nhớ khi ba giao nơi này cho con, nó không giống như bây giờ, nó đã thay đổi rất nhiều trong vòng chưa đầy hai năm. Con gái của ba thật sự rất tuyệt vời." Trước khi đến đây, ba Thư đã đi dạo xung quanh một vòng, không còn suy sụp như trước kia, bây giờ nó đã khoác lên một giao diện mới.
“Hổ phụ tự nhiên không sinh ra cảnh khuyển.” Thư Dư khoe khoang, mặt không đỏ tim không đập nhanh.
Ba Thư lại tiếp tục nói: “Thế không biết bây giờ Thư tổng có thời gian rảnh không, đi cùng ba và Tống gia ăn bữa cơm được chứ?”
“Tống gia, có Tống Sơ Hi?”
“Ông lão bên đó chủ động mời, tám chín phần cũng là vì chuyện lần trước, con cháu ông ta làm sai, nói lời xin lỗi cũng là đạo lý phải làm.”
Thư Dư nhìn đồng hồ, còn sớm so với thời gian cô đã hẹn với Phó Tây Từ, cô vẫn có thời gian để ăn bữa cơm này.
“Làm sao vậy, không có thời gian à?” Ba Thư hỏi, “Buổi tối con có sắp xếp gì khác rồi sao?”
“Buổi tối quả thật là có việc, nhưng ai bảo ba tự mình đến đây chứ, con đương nhiên không thể chối từ rồi.” Thư Dư nói, sau khi dặn dò với trợ lý xong, Thư Dư đi ra khỏi công ty cùng ba Thư.
Trong thang máy, ba Thư đặc biệt nhìn cô một cái, "Ba còn chưa kịp hỏi, hôm nay con ăn mặc thật đẹp, hẹn hò sao?"
Thư Dư tự luyến, khoác lác nói: "Ngày nào con chẳng ăn mặc đẹp chứ?”
"Đẹp, con gái ba nằm trong bao cũng đẹp." Ba Thư đã được mẹ Thư huấn luyện / dạy dỗ trong nhiều năm, và kỹ năng khen người khác của ông không còn có thể so sánh với những người đàn ông khác nữa.
Cả hai ba con tay trong tay bước vào phòng riêng, ông Tống và Tống Sơ Hi đã đến trước.
Thư Dư gặp ông Tống không nhiều lần, nhưng vài lần gặp mặt đã để lại trong cô ấn tượng sâu sắc, tuy thích cười nhưng lại không phải kiểu người thân thiện, tốt bụng, ngược lại khiến cô cảm thấy như thể ông đang che giấu một con dao, cảm thấy ớn lạnh.
“Con chào ông Tống." Vì lễ phép, cái gì cần chào cô vẫn phải chào.
Ông Tống gật đầu: "Ông còn nhớ lần cuối cùng ông nhìn thấy Tiểu Thư là ở đám cưới, lâu lắm rồi ông không gặp con. Con đấy, không chỉ ngày càng xinh đẹp, mà ông còn nghe nói khi con quản lý công ty, còn mang bóng dáng của ba con nữa."
Thư Dư vốn muốn khiêm tốn nói vài câu, vì suy cho cùng cũng chỉ cần đáp cho có lệ.
Ba Thư ở trước mặt cô lên tiếng trước, và thuận theo lời ông Tống tiếp tục khen con gái mình, "Tiểu Thư luôn là niềm tự hào của tôi, tốt hơn tôi khi đó rất nhiều."
Tống Sơ Hi đảo mắt liếc qua, bản thân mình lại đi khen con gái mình, ý nghĩa thật.
Ông Tống cười nói: "Đúng vậy, so ra thì cháu gái của tôi so với con gái của ông không kém một chút nào. Bình thường nó được chiều chuộng thành hư luôn, tính tình có chút cố chấp. Nghe nói mấy ngày trước còn đấu đá qua lại không mấy vui vẻ với tiểu Thư nữa nhỉ?”
“Đâu phải, bây giờ nhà nào chẳng có có một đứa con gái bảo bối như vậy, đều được người trong nhà cưng chiều. Cũng may tính cách của tiểu Thư giống mẹ, hiền lành tốt bụng, không có dưỡng thành quen mấy tật xấu gì cả.."
Nụ cười của ông Tống trở nên hơi cứng ngắc.
Ngay cả ông Tống còn như vậy, phản ứng của Tống Sơ Hi còn lớn hơn, đây không phải là thay đổi cách nói, ẩn ý là cô ngỗ nghịch và cố chấp sao? Con gái bà ta hiền lành tốt bụng, cười chết mất.
Cô đang định phản bác lại thì bị ông Tống cắt ngang: "Tiểu Thư quả nhiên là một cô gái tốt, chuyện không vui với Hi Hi trước hết là lỗi của Hi Hi, tôi muốn để Hi Hi nói xin lỗi."
Ông Tống đã hạ thấp tư thế, ngữ khí cũng khách sáo, dù sao cũng là trưởng lão của ba Thư, dựa theo lý mà nói thì cũng nên tỏ ra khách sáo, nói không cần.
Nhưng ba Thư lại gật đầu và nói: "Trẻ con đấu qua đấu lại cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát, cũng chỉ là chuyện một lời xin lỗi."
Ba Thư là một người hiền lành, nhưng quan điểm của ông tuyệt đối rõ ràng khi bảo vệ con trẻ.
Ông Tống sắc mặt lạnh lùng,”Con cũng đã nghe rồi, mau xin lỗi tiểu Thư đi.”
Tống Sơ Hi mím môi không hài lòng, miễn cưỡng đứng dậy, thiếu kiên nhẫn ậm ừ với Thư Dư, "Tôi xin lỗi."
Mơ mơ hồ hồ, thái độ cũng cực kì tệ.
Ông Tống cũng cảm thấy chuyện này cứ như vậy trôi qua, chờ ba Thư đáp lại, qua vài giây lại nghe thấy ba Thư nói: "Chắc là do đến tuổi rồi, lỗ tai không được thính. Hi Hi vừa mới xin lỗi xong à?"
"..."
Tống Sơ Hi không khỏi tức giận, quay sang nhìn ông Tống.
Ông Tống mím chặt môi dưới, "Bình thường giọng nói khá lớn, sao bây giờ lại như mèo kêu vậy hả, xin lỗi lần nữa."
Tống Sơ Hi thở ra một hơi, lần này cô đặc biệt cố gượng cười, nói với Thư Dư: " Thư Dư, thật xin lỗi, lần trước là tôi làm không đúng, mong cô có thể tha thứ."
“Được, tôi tha thứ cho cô.” Thư Dư lần này hào phóng nói.
Thái độ này khiến Tống Sơ Hi cảm thấy vô cùng chán ghét, thực tế là bữa ăn này chẳng ai có cảm giác ngon miệng, sau khi chủ đề chính kết thúc, họ nhanh chóng giải tán.
Khi Thư Dư nhìn Tống Sơ Hi rời đi, vẻ mặt của cô ta tệ như đít nồi, "Ba, đánh giá từ biểu hiện của ba ngày hôm nay, ba có thể làm nam thần của con trong một ngày."
Ba Thư giật mình, "Ba không phải vẫn luôn là nam thần của con sao?"
“Nếu nói thêm vài câu nữa, chính là lúc làm tổn thương quan hệ giữa ba và con gái.” Thư Dư nghiêm túc đề nghị.
“Nha đầu thối.” Ba Thư bật cười, “Không phải nói tối nay còn có hẹn sao, đủ giờ không, ba đưa con qua đó nhé?”
Thư Dư nói cảm ơn ba, "Cái này thì không cần đâu, ba cứ về nhà hẹn hò với mẹ con đi."
“Lợi dụng xong rồi liền đẩy đi.”
"Sai, đó là công thành danh bại."
Trên đường ra xe, Thư Dực kiểm tra lại lớp trang điểm của mình và dặm lại những chỗ cần thiết.
Cô không muốn cha Thư tiễn cô, một phần vì cô do vẻ ngoài lo lắng của cô gây ra những hiểu lầm không đáng có.
Vì suy cho cùng cũng là ra chiến trường, lo lắng là điều khó tránh khỏi.
Thư Dư mặc một chiếc váy đen nhỏ do cô tự thiết kế, váy xẻ từ đùi nên ngay cả khi cô đứng, đôi chân dài nuột nà của cô cũng lộ ra.
Địa chỉ mà Phó Tây Từ gửi cho cô là một khu vui chơi, cô lo nơi đó người đông, nóng nực, vì vậy cô thậm chí còn mang theo một chiếc quạt nhỏ, dù sao thì cô cũng không thích lớp trang điểm tinh tế mà cô đã dày công trang điểm, lại bị hủy hoại bởi những vệt mồ hôi này.
Và càng không hi vọng cô bị như một chú cún con, đến thở cũng chẳng còn tí khí chất thanh lịch gì cả.
Nhưng trên thực tế, khi đến nơi, cô phát hiện người ít đến mức đáng thương, có người còn nán lại quầy soát vé một lúc rồi quay ra.
Sẽ không phải là không mở đấy chứ? Nhưng bên trong đèn lại sáng, tựa hồ không có tắt, hay là bởi vì buổi tối buổi diễn ít người?
Thư Dư đứng sững người một lúc, khi cô muốn gọi điện thoại cho Phó Tây Từ, anh đã đi về phía cô.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô theo bản năng nghi hoặc hỏi: "Có phải là anh vẫn chưa mua vé không? Em thấy bọn họ không thể vào được đó. Công viên đóng cửa rồi à?"
Lúc này vẫn chưa muộn mà nhỉ.
“Không phải là đóng cửa, mà là bao cả khu vui chơi, vì vậy họ đương nhiên không thể vào được rồi." Phó Tây Từ nói.
Thư Dư chớp chớp mắt phản ứng lại, mới phát hiện có người bỏ ra rất nhiều tiền bao cả khu vui chơi, "Anh vì để hẹn hò mà bao cả khu vui chơi luôn cơ á?"
"Bởi vì một số trò chơi sẽ không mở cửa vào ban đêm, nhưng hôm nay là một ngoại lệ, em không cần phải xếp hàng, em có thể chơi tất cả các trò chơi."
Phó Tây Từ bình tĩnh giải thích, đương nhiên anh không nghĩ rằng chuyện này có vấn đề gì lớn.
Thư Dư tự nhận mình xuất thân từ một gia đình giàu có, nhưng cô chưa bao giờ trải qua cuộc sống vô nhân đạo như vậy.
Phó Tây Từ nói thêm, "Không coi là bao trước, vì anh đã mua rồi, vậy nên nếu có tính thì cũng là bị mất doanh thu một đêm?"
“Anh đã mua nó?"
“Dưới danh nghĩa của em, là thuộc về tài sản của em."
Thật xin lỗi, tim cô đập thình thịch vì tiền, càng lúc càng nhanh.
Cô nắm tay Phó Tây Từ, chân thành nói: “Lần sau nên hẹn hò ở Disney đi anh, nếu không thì anh xem thử Universal Studios như thế nào?”
Phó Tây Từ hừ nhẹ một tiếng, như thể đang nói với cô rằng sự cách biệt giấc mơ và mơ tưởng ngắn ngủi lắm.
Hu hu hu, không biết có phải vì mị lực của đồng tiền hay không mà gương mặt này lại xinh đẹp hơn trước.
Cô cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Vì vậy, để tránh nhục chí anh hùng ngay từ đầu, cô đã tiến lên một bước, dùng hai tay véo vào mặt anh, cố ý kéo giãn sang hai bên, ý đồ muốn ‘hủy hoại dung nhan’ của anh để bản thân có thể trở nên bình tĩnh lại.
Phó Tây Từ: "...?"
Thư Dư bình tĩnh nói: "Em quá là yêu anh luôn đấy chứ.”