-
Chương 54: Chương 54:
Làm sao để có thể nói với ông xã rằng cô không phải là kẻ bi3n thái, cô thực sự không có ghiền nhìn người khác.
Thư Dư bắt gặp ánh mắt của anh, bắt gặp ánh mắt đen láy của anh liền sững sờ, nhất thời cũng quên giải thích.
Nhìn đi, anh để cho mình xem, không phải để làm gì.
Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Phó Tây Từ đặt tay xuống, đồng thời nhéo một cái, như thể để ngăn nó bị bóp và biến dạng.
“Em quá mệt mỏi rồi” Thư Dư cười khổ nói.
Phó Tây Từ tự nhận anh không có biểu hiện của một huấn luyện viên quần vợt công chính nghiêm minh, "Tốt, để em nghỉ ngơi.”
“Loại mệt mỏi này, có thể cần một đêm mới có thể chữa khỏi, anh cũng biết đấy, hấp thu tinh hoa của trời đất, chữa trị khí phổi bị tổn thương.” Càng nói cô càng cảm thấy kì quái.
Phó Tây Từ bị những lời kì quặc của cô làm cho chọc cười, chỉ vào đồng hồ và hỏi: "Em có biết rằng nếu bắt đầu tính từ đây là còn chưa đến nửa giờ không?"
"A, sao mà em cảm thấy như vừa mới trải qua cả một đời rồi vậy?”
Thư Dư không hề che giấu tinh thần thể thao thực sự của mình.
Phó Tây Từ: "Thêm mười phút nữa."
Nỗi sợ với số mười phút lại đến, và cô vẫn cố gắng mặc cả, "Nửa tiếng nữa đi."
"năm phút."
“Hai mươi phút đi mà.” Thư Dư rũ mắt xuống, trông thật đáng thương.
Phó Tây Từ không còn cách nào, anh nói, "Được."
Tốt lắm, Thư Dư người vừa chiến đấu để giành được chiến thắng cho mình, còn chưa kịp cảm thấy vui vẻ, thì cô đã nghe thấy giọng nói của Tống Minh Dương, "Phó tổng, tiểu Thư, thật là trùng hợp."
Thư Dư quay đầu lại, mới phát hiện chính là nhóm người mà cô nhìn thấy vừa rồi, nhưng do ở khoảng cách quá xa, lúc đó cô không nhìn rõ mặt.
“Tống đại thiếu gia.” Cô chào.
“Em cứ như vậy là mỉa mai anh rồi, có em ở đây, anh nào được coi là đại thiếu gia." Tống Minh Dương cười cười, "Hai người ở đây là đánh quần vợt một mình sao?"
“Đúng đấy, nếu đã có dịp gặp nhau thì đánh cùng nhau đi.” Mau cứu cô đi, cô có thể làm hoạt náo viên, trọng tài hay gì đó.
Tống Minh Dương vẫy vẫy tay, "Vậy thì thôi đi, chúng tôi sẽ không quấy rầy tình cảm của đôi trẻ hai người đâu.”
"Cái này sao có thể coi là quấy rầy chứ? Càng nhiều người thì càng vui chứ sao.” Thư Dư nghiêm túc nói, lại nhìn sang Phó Tây Từ, "Phó tổng, anh nói có phải?"
Phó Tây Từ rõ ràng không nhận được ám hiệu của cô, "Ừm, quấy rầy rồi.”
Thư Dư: "..."
Tống Minh Dương cười một cách cường điệu và chuẩn bị rời đi.
Lại là Thư Dư kéo anh ấy lại, "Anh ấy nói giỡn với các anh đấy, chúng ta chơi đi, có nhiều người mới vui chứ.”
Có nhiều người mới có thể đục nước béo cò, nếu không thì sau 20 phút cô lại bị kéo vào sân tập thêm một trận nữa, tay chân cô vốn gầy gò, không thể chịu nổi một trận đòn như vậy.
"Được, nhiệt tình khó từ chối." Tống Minh Dương đồng ý.
Thư Dư hiện tại phải quan tâm đ ến cảm xúc của cái người còn lại, vì vậy cô đi vòng qua Phó Tây Từ, nhỏ giọng nói: "Từ nhỏ Tống Sơ Hi và em vốn đã bất hòa, mà theo tính chất bắc cầu, em không thích anh trai cô ta, vì vậy anh hãy thay em làm nhục ý chí của anh ta nhé.”
Cô cúi đầu, nói như thể là chuyện gì đó nghiêm trọng lắm, cô của bây giờ có một khuôn mặt khác với người vừa rồi còn nhiệt tình một hai giữ người.
Cái chứ ‘thay’ này dùng cũng rất đáng để ngẫm nghĩ đó.
Phó Tây Từ dù có nhìn thế nào cũng không thể nhận ra cô là đang đục nước béo cò, vì vậy anh gật đầu, "Được, nhưng anh cảm thấy việc giết kẻ thù bằng tay của chính mình vẫn thú vị hơn. Phần ý chí này, chúng ta hãy cùng nhau làm nhục nhé.”
Sau khi nói xong, Thư Dư còn chưa kịp phản ứng, anh đã nói với Tống Minh Dương: "Đánh đôi đi, tôi và tiểu Thư cùng một đội.”
"Được rồi, hai người có tướng phu thê, tôi phải chọn một người mạnh mới có cơ hội thắng." Tống Minh Dương quay đầu đi xếp đội ngũ, thuận tiện để cho bọn họ lập vài tổ.
Thư Dư: "? ? ?"
A không phải chứ aaaa, nếu cô còn phải lên, thì cô còn nhiệt tình giữ Tống Minh Dương và những người khác lại như vậy làm gì.
Cô nhìn Phó Tây Từ với vẻ mặt bàng hoàng.
Là một người đồng đội đáng tin cậy, Phó Tây Từ nói: "Yên tâm, có anh ở đây."
A a a a, em không lo một lát nữa không đánh lại, chỉ là không muốn ra sân thôi.
Thư Dư ôm cây vợt tennis của mình và bắt đầu im lặng.
Nhưng rất nhanh, Tống Minh Dương đã chia đội xong, bọn họ vừa mới đến, khởi động vài phút sau liền bắt đầu hò hét.
Thư Dư: "..."
Rất tốt, bây giờ cô thậm chí không có thời gian nghỉ ngơi 20 phút mà cô khó khăn lắm mới giành được.
Thư Dư, người không thể sống được, chỉ có thể tự mình ra sân chơi.
Thư Dư đứng ở phía trước, trong khi Phó Tây Từ đứng ở phía sau hỗ trợ cho cô.
Tống Minh Dương đứng cùng một vị trí với cô, và nở một nụ cười thân thiện với cô, "Tiểu Thư, đợi lát nữa xin hãy khoan dung."
Thư Dư đáp lại bằng một nụ cười nhếch mép, trong lòng tràn đầy oán hận.
Cũng may là đánh đôi, bóng cần cô phải đón rất ít, cường độ thấp hơn đánh đơn một chút nên có thể theo kịp điều chỉnh, dần dần cũng kiên trì qua được, tập trung phối hợp với Phó Tây Từ để giành chiến thắng.
Bởi vì cô khá tập trung chơi, cũng không đặc biệt phá team, mà Phó Tây Từ cũng ở trình độ đó nên hai người đã giành chiến thắng trong hiệp đấu rất dễ dàng.
Tống Minh Dương lấy khăn lau mồ hôi, than thở: “Này, hai người giỏi thật đấy, một chút cũng không kiệt sức.”
Thư Dưquay đầu cười cười, không nhịn được giơ tay lên đập tay với anh một cái
Phó Tây Từ chưa bao giờ làm loại hành động này trước đây, dừng một chút, anh đưa tay lên và vỗ vào lòng bàn tay cô.
Cô vui vẻ như thể giành được một thế giới.
“Em biết phần thưởng là cái gì không?” Phó Tây Từ hỏi.
Thư Dưkhông biết có phần thưởng, "Cái gì?"
Phó Tây Từ: "Thêm một hiệp nữa."
Phụt. Cô thấy mừng vì cô chỉ mới tới bước nắp chai chứ chưa uống nước, nếu không cô phải xịt vào mặt anh ngay bây giờ.
Thư Dưcảm thấy rằng cả cuộc đời này cô sẽ không yêu nữa.
Ngay khi định thú nhận rằng cô sẽ không thể chơi thêm hiệp nữa, Phó Tây Từ bình tĩnh nói: "Làm sao mà nói cái gì em cũng tin hết vậy?”
Thư Dư: "..."
Sao mà cô biết rằng một ngày nào đó trí tuệ nhân tạo cũng có thể lừa con người, cô thực sự nên tố cáo anh ta vì vi phạm luật đầu tiên của người máy, cô đã bị tổn thương.
Chơi quần vợt cả buổi chiều.
Sau đó, cô không có đủ thể lực, vì vậy cô không thi đấu nữa và tập trung vào việc làm hoạt náo viên.
Tống Minh Dương cũng ra sân, ngồi uống nước bên cạnh cô, nhìn sân quần vợt diễn biến đầy sôi nổi, đột nhiên nói: "Em có cảm thấy là Phó tổng đã thay đổi rồi không?”
“Anh cũng nghĩ như vậy?” Thư Dư cảm thấy như mình đã tìm được đồng minh.
"Ừm, trước kia anh đã từng lo lắng không biết liệu có phải anh ấy mắc chứng rối loạn cảm xúc nào không. Em biết anh ấy từng..." Những lời sau đó không cần nói, tất cả đều có thể hiểu được.
Thư Dư cũng không thể đồng ý hơn nữa, cô không ngừng gật đầu như chim gõ kiến, kích động hỏi: “Anh ấy đối với anh có phải là đột nhiên trở nên bất bình thường không?”
“Với anh?” Tống Minh Dương bị câu hỏi của cô làm cho sửng sốt, hơi đơ người ra.
“Phải đấy, chính là….liệu có phải là biểu hiện… Thư Dưhồi tưởng lại, thăm dò hỏi: “Có chút bám người không?”
Có chút bám người? Phó Tây Từ bám lấy anh ta?
Tống Minh Dương Quang nghĩ đến cảnh tượng kia liền nổi da gà, sắc mặt trở nên phức tạp, "Không đến mức đó."
“Chứ đến mức độ nào?” Biểu hiện của Thư Dư chính là khao khát được biết, trong lúc nhất thời tựa hồ giữa bọn họ thật sự có cái gì đó.
Tống Minh Dương bị ánh mắt của cô làm cho tê dại, nhất thời quên mất mình vốn định nói Phó Tây Từ hiện tại rất quan tâm cô, vì vậy vội vàng kết thúc chủ đề này, thậm chí sợ cô tiếp tục đặt câu hỏi, nên thả lên sân đánh bóng còn hơn.
Anh để lại Thư Dư một mình cau mày, cô vẫn còn đang tự hỏi rốt cuộc là đến mức độ nào nhỉ.
Vì khối lượng vận động ngày hôm đó hoàn toàn vượt quá tiêu chuẩn, trên đường trở về Thư Dư cứ nhỏ giọng lẩm bẩm rằng thân thể yếu ớt của mình sẽ không chịu nổi một chút quăng quật vào ban đêm. Ý tứ của cô rất rõ ràng, muốn nói cho người nào đó biết, buổi tối cấm làm ăn gì đó.
Phó Tây Từ bất đắc dĩ nhìn cô, "Ở trong mắt em anh chỉ có như vậy thôi sao?"
Thư Dư dựa vào cửa sổ xe quay đầu nhìn anh, kéo vạt váy ngắn nhích xuống, mặc dù kéo bao nhiêu cũng không che được nhiều, cô dùng hành động để chứng mình, chính là như vậy đấy.
Phó Tây Từ trước đây có thể không phải, nhưng bây giờ cô không thể nói chắc chắn, cô nghĩ Dụ Y nói anh thích cô cũng không sai, mà nó là động từ, anh cũng chỉ thèm muốn vẻ đẹp của chính mình mà thôi.
Ánh mắt cảnh giác và đề phòng của cô khiến Phó Tây Từ bỗng chốc không nói nên lời.
Về đến nhà nghỉ ngơi, đến giờ ăn tối, Thư Dưđịnh gọi đồ ăn mang về, cô xỏ dép lê định hỏi anh muốn ăn gì, đến thư phòng thì không thấy ai. Vừa bước ra ngoài cô liền nghe thấy tiếng động ở tầng dưới.
Từ trong bếp, như tiếng dầu nóng bắn tung tóe.
Đợi đã, anh lại nấu ăn à?
Thư Dưhoàn toàn sửng sốt, cô còn nhớ rõ lần trước gian phòng bếp kinh khủng như thế nào, không biết vì sao anh đột nhiên mê nấu ăn, thất bại một hai lần, mà càng thất bại càng quyết tâm.
Cô vội vã xuống cầu thang và nhìn thấy người nào đó thật sự đang đứng ở bàn bếp.
Chảo dầu nóng phát ra tiếng "Xì xèo xì xeo" là do trong nồi đang rán trứng, hai quả trứng đang dựa vào một bên thành nồi, giống như đồ hình Bát quái Âm Dương.
Còn Phó Tây Từ thì đang đứt cắt hành lá, anh cắt nhỏ, tay cầm dao của anh trông không thành thạo lắm, và những mảnh anh cắt ra cũng không giống nhau, chỉ có thể nói là tạm được.
Lần này không có gì cháy khét, cũng không có ầm ĩ, thoạt nhìn cũng rất gì và này nọ.
Thư Dưyên lặng tắt giao diện app mua đồ ăn trên điện thoại, hỏi: "Anh định làm gì?"
“Nấu mì hành.” Anh nói thêm, “Món này dễ nhất.”
“Ồ, em có thể giúp gì đây?” cô hỏi.
"Không cần."
Thư Dư bắt gặp ánh mắt của anh, bắt gặp ánh mắt đen láy của anh liền sững sờ, nhất thời cũng quên giải thích.
Nhìn đi, anh để cho mình xem, không phải để làm gì.
Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Phó Tây Từ đặt tay xuống, đồng thời nhéo một cái, như thể để ngăn nó bị bóp và biến dạng.
“Em quá mệt mỏi rồi” Thư Dư cười khổ nói.
Phó Tây Từ tự nhận anh không có biểu hiện của một huấn luyện viên quần vợt công chính nghiêm minh, "Tốt, để em nghỉ ngơi.”
“Loại mệt mỏi này, có thể cần một đêm mới có thể chữa khỏi, anh cũng biết đấy, hấp thu tinh hoa của trời đất, chữa trị khí phổi bị tổn thương.” Càng nói cô càng cảm thấy kì quái.
Phó Tây Từ bị những lời kì quặc của cô làm cho chọc cười, chỉ vào đồng hồ và hỏi: "Em có biết rằng nếu bắt đầu tính từ đây là còn chưa đến nửa giờ không?"
"A, sao mà em cảm thấy như vừa mới trải qua cả một đời rồi vậy?”
Thư Dư không hề che giấu tinh thần thể thao thực sự của mình.
Phó Tây Từ: "Thêm mười phút nữa."
Nỗi sợ với số mười phút lại đến, và cô vẫn cố gắng mặc cả, "Nửa tiếng nữa đi."
"năm phút."
“Hai mươi phút đi mà.” Thư Dư rũ mắt xuống, trông thật đáng thương.
Phó Tây Từ không còn cách nào, anh nói, "Được."
Tốt lắm, Thư Dư người vừa chiến đấu để giành được chiến thắng cho mình, còn chưa kịp cảm thấy vui vẻ, thì cô đã nghe thấy giọng nói của Tống Minh Dương, "Phó tổng, tiểu Thư, thật là trùng hợp."
Thư Dư quay đầu lại, mới phát hiện chính là nhóm người mà cô nhìn thấy vừa rồi, nhưng do ở khoảng cách quá xa, lúc đó cô không nhìn rõ mặt.
“Tống đại thiếu gia.” Cô chào.
“Em cứ như vậy là mỉa mai anh rồi, có em ở đây, anh nào được coi là đại thiếu gia." Tống Minh Dương cười cười, "Hai người ở đây là đánh quần vợt một mình sao?"
“Đúng đấy, nếu đã có dịp gặp nhau thì đánh cùng nhau đi.” Mau cứu cô đi, cô có thể làm hoạt náo viên, trọng tài hay gì đó.
Tống Minh Dương vẫy vẫy tay, "Vậy thì thôi đi, chúng tôi sẽ không quấy rầy tình cảm của đôi trẻ hai người đâu.”
"Cái này sao có thể coi là quấy rầy chứ? Càng nhiều người thì càng vui chứ sao.” Thư Dư nghiêm túc nói, lại nhìn sang Phó Tây Từ, "Phó tổng, anh nói có phải?"
Phó Tây Từ rõ ràng không nhận được ám hiệu của cô, "Ừm, quấy rầy rồi.”
Thư Dư: "..."
Tống Minh Dương cười một cách cường điệu và chuẩn bị rời đi.
Lại là Thư Dư kéo anh ấy lại, "Anh ấy nói giỡn với các anh đấy, chúng ta chơi đi, có nhiều người mới vui chứ.”
Có nhiều người mới có thể đục nước béo cò, nếu không thì sau 20 phút cô lại bị kéo vào sân tập thêm một trận nữa, tay chân cô vốn gầy gò, không thể chịu nổi một trận đòn như vậy.
"Được, nhiệt tình khó từ chối." Tống Minh Dương đồng ý.
Thư Dư hiện tại phải quan tâm đ ến cảm xúc của cái người còn lại, vì vậy cô đi vòng qua Phó Tây Từ, nhỏ giọng nói: "Từ nhỏ Tống Sơ Hi và em vốn đã bất hòa, mà theo tính chất bắc cầu, em không thích anh trai cô ta, vì vậy anh hãy thay em làm nhục ý chí của anh ta nhé.”
Cô cúi đầu, nói như thể là chuyện gì đó nghiêm trọng lắm, cô của bây giờ có một khuôn mặt khác với người vừa rồi còn nhiệt tình một hai giữ người.
Cái chứ ‘thay’ này dùng cũng rất đáng để ngẫm nghĩ đó.
Phó Tây Từ dù có nhìn thế nào cũng không thể nhận ra cô là đang đục nước béo cò, vì vậy anh gật đầu, "Được, nhưng anh cảm thấy việc giết kẻ thù bằng tay của chính mình vẫn thú vị hơn. Phần ý chí này, chúng ta hãy cùng nhau làm nhục nhé.”
Sau khi nói xong, Thư Dư còn chưa kịp phản ứng, anh đã nói với Tống Minh Dương: "Đánh đôi đi, tôi và tiểu Thư cùng một đội.”
"Được rồi, hai người có tướng phu thê, tôi phải chọn một người mạnh mới có cơ hội thắng." Tống Minh Dương quay đầu đi xếp đội ngũ, thuận tiện để cho bọn họ lập vài tổ.
Thư Dư: "? ? ?"
A không phải chứ aaaa, nếu cô còn phải lên, thì cô còn nhiệt tình giữ Tống Minh Dương và những người khác lại như vậy làm gì.
Cô nhìn Phó Tây Từ với vẻ mặt bàng hoàng.
Là một người đồng đội đáng tin cậy, Phó Tây Từ nói: "Yên tâm, có anh ở đây."
A a a a, em không lo một lát nữa không đánh lại, chỉ là không muốn ra sân thôi.
Thư Dư ôm cây vợt tennis của mình và bắt đầu im lặng.
Nhưng rất nhanh, Tống Minh Dương đã chia đội xong, bọn họ vừa mới đến, khởi động vài phút sau liền bắt đầu hò hét.
Thư Dư: "..."
Rất tốt, bây giờ cô thậm chí không có thời gian nghỉ ngơi 20 phút mà cô khó khăn lắm mới giành được.
Thư Dư, người không thể sống được, chỉ có thể tự mình ra sân chơi.
Thư Dư đứng ở phía trước, trong khi Phó Tây Từ đứng ở phía sau hỗ trợ cho cô.
Tống Minh Dương đứng cùng một vị trí với cô, và nở một nụ cười thân thiện với cô, "Tiểu Thư, đợi lát nữa xin hãy khoan dung."
Thư Dư đáp lại bằng một nụ cười nhếch mép, trong lòng tràn đầy oán hận.
Cũng may là đánh đôi, bóng cần cô phải đón rất ít, cường độ thấp hơn đánh đơn một chút nên có thể theo kịp điều chỉnh, dần dần cũng kiên trì qua được, tập trung phối hợp với Phó Tây Từ để giành chiến thắng.
Bởi vì cô khá tập trung chơi, cũng không đặc biệt phá team, mà Phó Tây Từ cũng ở trình độ đó nên hai người đã giành chiến thắng trong hiệp đấu rất dễ dàng.
Tống Minh Dương lấy khăn lau mồ hôi, than thở: “Này, hai người giỏi thật đấy, một chút cũng không kiệt sức.”
Thư Dưquay đầu cười cười, không nhịn được giơ tay lên đập tay với anh một cái
Phó Tây Từ chưa bao giờ làm loại hành động này trước đây, dừng một chút, anh đưa tay lên và vỗ vào lòng bàn tay cô.
Cô vui vẻ như thể giành được một thế giới.
“Em biết phần thưởng là cái gì không?” Phó Tây Từ hỏi.
Thư Dưkhông biết có phần thưởng, "Cái gì?"
Phó Tây Từ: "Thêm một hiệp nữa."
Phụt. Cô thấy mừng vì cô chỉ mới tới bước nắp chai chứ chưa uống nước, nếu không cô phải xịt vào mặt anh ngay bây giờ.
Thư Dưcảm thấy rằng cả cuộc đời này cô sẽ không yêu nữa.
Ngay khi định thú nhận rằng cô sẽ không thể chơi thêm hiệp nữa, Phó Tây Từ bình tĩnh nói: "Làm sao mà nói cái gì em cũng tin hết vậy?”
Thư Dư: "..."
Sao mà cô biết rằng một ngày nào đó trí tuệ nhân tạo cũng có thể lừa con người, cô thực sự nên tố cáo anh ta vì vi phạm luật đầu tiên của người máy, cô đã bị tổn thương.
Chơi quần vợt cả buổi chiều.
Sau đó, cô không có đủ thể lực, vì vậy cô không thi đấu nữa và tập trung vào việc làm hoạt náo viên.
Tống Minh Dương cũng ra sân, ngồi uống nước bên cạnh cô, nhìn sân quần vợt diễn biến đầy sôi nổi, đột nhiên nói: "Em có cảm thấy là Phó tổng đã thay đổi rồi không?”
“Anh cũng nghĩ như vậy?” Thư Dư cảm thấy như mình đã tìm được đồng minh.
"Ừm, trước kia anh đã từng lo lắng không biết liệu có phải anh ấy mắc chứng rối loạn cảm xúc nào không. Em biết anh ấy từng..." Những lời sau đó không cần nói, tất cả đều có thể hiểu được.
Thư Dư cũng không thể đồng ý hơn nữa, cô không ngừng gật đầu như chim gõ kiến, kích động hỏi: “Anh ấy đối với anh có phải là đột nhiên trở nên bất bình thường không?”
“Với anh?” Tống Minh Dương bị câu hỏi của cô làm cho sửng sốt, hơi đơ người ra.
“Phải đấy, chính là….liệu có phải là biểu hiện… Thư Dưhồi tưởng lại, thăm dò hỏi: “Có chút bám người không?”
Có chút bám người? Phó Tây Từ bám lấy anh ta?
Tống Minh Dương Quang nghĩ đến cảnh tượng kia liền nổi da gà, sắc mặt trở nên phức tạp, "Không đến mức đó."
“Chứ đến mức độ nào?” Biểu hiện của Thư Dư chính là khao khát được biết, trong lúc nhất thời tựa hồ giữa bọn họ thật sự có cái gì đó.
Tống Minh Dương bị ánh mắt của cô làm cho tê dại, nhất thời quên mất mình vốn định nói Phó Tây Từ hiện tại rất quan tâm cô, vì vậy vội vàng kết thúc chủ đề này, thậm chí sợ cô tiếp tục đặt câu hỏi, nên thả lên sân đánh bóng còn hơn.
Anh để lại Thư Dư một mình cau mày, cô vẫn còn đang tự hỏi rốt cuộc là đến mức độ nào nhỉ.
Vì khối lượng vận động ngày hôm đó hoàn toàn vượt quá tiêu chuẩn, trên đường trở về Thư Dư cứ nhỏ giọng lẩm bẩm rằng thân thể yếu ớt của mình sẽ không chịu nổi một chút quăng quật vào ban đêm. Ý tứ của cô rất rõ ràng, muốn nói cho người nào đó biết, buổi tối cấm làm ăn gì đó.
Phó Tây Từ bất đắc dĩ nhìn cô, "Ở trong mắt em anh chỉ có như vậy thôi sao?"
Thư Dư dựa vào cửa sổ xe quay đầu nhìn anh, kéo vạt váy ngắn nhích xuống, mặc dù kéo bao nhiêu cũng không che được nhiều, cô dùng hành động để chứng mình, chính là như vậy đấy.
Phó Tây Từ trước đây có thể không phải, nhưng bây giờ cô không thể nói chắc chắn, cô nghĩ Dụ Y nói anh thích cô cũng không sai, mà nó là động từ, anh cũng chỉ thèm muốn vẻ đẹp của chính mình mà thôi.
Ánh mắt cảnh giác và đề phòng của cô khiến Phó Tây Từ bỗng chốc không nói nên lời.
Về đến nhà nghỉ ngơi, đến giờ ăn tối, Thư Dưđịnh gọi đồ ăn mang về, cô xỏ dép lê định hỏi anh muốn ăn gì, đến thư phòng thì không thấy ai. Vừa bước ra ngoài cô liền nghe thấy tiếng động ở tầng dưới.
Từ trong bếp, như tiếng dầu nóng bắn tung tóe.
Đợi đã, anh lại nấu ăn à?
Thư Dưhoàn toàn sửng sốt, cô còn nhớ rõ lần trước gian phòng bếp kinh khủng như thế nào, không biết vì sao anh đột nhiên mê nấu ăn, thất bại một hai lần, mà càng thất bại càng quyết tâm.
Cô vội vã xuống cầu thang và nhìn thấy người nào đó thật sự đang đứng ở bàn bếp.
Chảo dầu nóng phát ra tiếng "Xì xèo xì xeo" là do trong nồi đang rán trứng, hai quả trứng đang dựa vào một bên thành nồi, giống như đồ hình Bát quái Âm Dương.
Còn Phó Tây Từ thì đang đứt cắt hành lá, anh cắt nhỏ, tay cầm dao của anh trông không thành thạo lắm, và những mảnh anh cắt ra cũng không giống nhau, chỉ có thể nói là tạm được.
Lần này không có gì cháy khét, cũng không có ầm ĩ, thoạt nhìn cũng rất gì và này nọ.
Thư Dưyên lặng tắt giao diện app mua đồ ăn trên điện thoại, hỏi: "Anh định làm gì?"
“Nấu mì hành.” Anh nói thêm, “Món này dễ nhất.”
“Ồ, em có thể giúp gì đây?” cô hỏi.
"Không cần."