Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-48
Chương 46: Không cần quay về nữa
Ôn Ninh hận không thể cầm dao để giết chết người phụ nữ độc ác đó, sao bà ta có thể nham hiểm như vậy, mà càng khiến cô căm phẫn hơn chính là sự nham hiểm của ả bản thân cô không còn sức để chống lại.
Biết rõ phía trước là hố lửa nhưng chỉ có thể như vậy mà nhảy xuống không còn cách nào để quay lại.
Niềm vui nhỏ nhoi vừa biến mất, không còn sót lại chút gì, ngược lại là trở nên vô cùng trêu ngươi, Ôn Ninh không còn tâm trạng để làm bất cứ việc gì, lại mở tấm hình ra xem.
"Mẹ ơi, cuộc sống của mẹ có tốt không?" Mắt cô rưng rưng khi nhìn vào người phụ nữ gầy gò đến xót thương trên màn hình điện thoại.
Ai mà có thể nghĩ đến, người ở trước mặt này đã từng là một người phụ nữ mạnh mẽ có tiếng tăm lừng lẫy khắp Giang Thành chứ?
Bà ấy đã từng là người phụ nữ rất xinh đẹp, tiếng tăm lừng lẫy, nhưng bây giờ thì chỉ có thể dựa vào những cái ống dẫn này mà duy trì hô hấp.
Nắm chặt điện thoại trong tay, có một sự dứt khoát hiện lên trong mắt cô, cô nhất định phải nhanh chóng điều tra tất cả những nơi mà mẹ cô sống, cô không thể để mẹ cô rơi vào tay những người này được.
Đang suy nghĩ, cô đột nhiên chú ý đến những chi tiết trên tấm ảnh, trên ngăn tủ của bệnh viện hình như có ghi một cái tên gì đó, nhưng có một vài chỗ hơi mờ nhạt rất khó để cô nhìn rõ.
Cô lập tức đem bức ảnh này gửi cho Bạch Dịch An đang ở nước ngoài, nhờ anh ta giúp cô khôi phục lại rõ hơn một chút, xem thử xem có thể tìm thấy được manh mối gì hay không.
Đang gửi bức ảnh đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, cô lập tức cất điện thoại vào, ngẩng đầu nhìn thì ra là Lục Tấn Uyên quay về rồi.
Anh thấy cô cầm điện thoại sau lưng dường như đang muốn cất giấu một thứ gì đó, trong đôi mắt mơ hồ có phần kích động, anh nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng: “Cô đang làm cái gì vậy?"
Cô lắc đầu, làm ra bộ dạng như không có gì cả, “Không có gì.”
Sự việc của mẹ cô, cô không cần thiết để anh biết, hôm nay cô vừa mới nhờ anh giúp đỡ rồi, cô không hy vọng để người khác cảm thấy cô được voi đòi tiên, không biết tốt xấu là gì mà còn đòi hỏi.
Anh nhìn vào gương mặt cô, đôi mắt cô đỏ hoe, không biết là bởi vì khóc hay là như thế nào nữa nhưng tóm lại chắc chắn là đã có chuyện gì đó mà cô giấu diếm anh.
Cái loại cảm giác bị người khác cho ra ngoài rìa khiến anh cảm thấy khó chịu.
"Việc này, đừng để tôi phải hỏi lại lần thứ hai” Ánh mắt đầy truy cứu của anh, giọng điệu bá đạo chân thật.
Cô có hơi né tránh ánh mắt, sau đó liền giả vờ như không có chuyện gì, “Thật sự là không có gì đâu, tôi chỉ đang nói chuyện với một người bạn mà thôi, anh không phải là muốn quản cả chuyện này chứ?”
Nghe cô nói xong, anh biết rõ chắc chắn là cô đang nói dối, nhưng mà cứ năm lần bảy lượt quấn chặt cô không buông thế này, đấy không phải là tác phong làm việc của anh.
Huống chi... cô là gì của anh chứ, sao anh lại phải đi quan tâm một người đáng ghét như vậy có đang khóc hay là không?
Nghĩ đến việc này, anh lạnh lùng đáp, “Vậy thì đừng làm ra dáng vẻ đó trước mặt tôi nữa, thật chướng mắt”
Ôn Ninh nghe nói như vậy, mi mắt buông xuống, thản nhiên đáp lại, “Tôi biết rồi, tôi ra ngoài giúp chuẩn bị bữa tối đây.”
Rất nhanh cũng đến cuối tuần rồi.
Ôn Ninh sớm đã rời khỏi giường, xếp lại chăn mền, dự định quay về nhà.
Tuy hành động của cô rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn có thể đánh thức được anh.
Nhìn thấy bóng dáng cẩn trọng rời đi của cô, anh không nhịn được chau mày, người phụ nữ này rốt cuộc là đang làm cái quái gì đây?
Mấy ngày nay, có thể thấy Ôn Ninh luôn mất tập trung.
Trong lòng anh có tức giận nhưng không chủ động hỏi cô, nhưng hôm nay, cô lại làm ra bộ dạng lén lút như vậy mà rời đi....
Sắc mặt anh trầm xuống, dường như anh đoán biết được chuyện gì đó, tung chăn đứng dậy.
Ôn Ninh không gọi tài xế của nhà đưa cô đi, mà là tự mình ngồi xe công cộng để quay về nhà họ Ôn.
Anh biết cô một mình đi ra ngoài càng chắc chắn hơn việc cô làm là rất mờ ám và không muốn để người khác biết đến.
Người phụ nữ chết tiệt này, trong đầu đang nghĩ đến lời Hạ Tử An đã nói, người đàn ông kia dường như đã nói là anh ta sẽ qua lại với Ôn Ninh nhiều hơn khi anh ta không đi làm.
Cô ta vội vã thế này là muốn đi gặp kẻ đó sao?
Đôi mắt chứa đầy tức giận, anh trực tiếp gọi cho cô.
Ôn Ninh đang ngồi trên xe công cộng bỗng ngây người ra, trong lòng ngổn ngang, ánh mắt tối đen, không có một chút ánh sáng.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô lưỡng lự một chút rồi mới bắt máy, nhìn thấy là Lục Tấn Uyên gọi đến, trong lòng nhất thời sinh ra một loại cảm giác chẳng lành.
"Bây giờ cô đang ở đâu?”
Giọng nói của Lục Tấn Uyên bình thường vẫn lạnh lùng, không một chút dao động, nhưng cô nghe ra được cách nói chuyện của anh hôm nay có chút gì đó tức giận đang bị kiềm nén.
Lục Tấn Uyên nổi giận rồi sao?
Với trái tim mềm yếu của cô thì trong giọng nói không thể không mang theo một chút yếu đuối được, “Tôi đang trên đường về nhà họ Ôn, hôm nay tôi phải về nhà một chuyến, có được không?”
"Đi về nhà à?" Khóe môi anh lộ rõ vẻ châm chọc, nếu về nhà thì có cần phải lén lút như một tên trộm không để người khác nhận ra vậy không?
"Lập tức quay về ngay, tôi cho cô thời gian trong vòng nửa tiếng để đến gặp tôi.”
Ôn Ninh vô cùng khó xử, lời của anh như là mệnh lệnh, nếu như cô từ chối nhất định sẽ khiến anh tức giận, nhưng nếu như hôm nay cô không đi, ai biết được nhà họ Ôn sẽ làm ra việc gì với mẹ cô.
"Không được, thật sự không được, tôi cần phải quay về nhà họ Ôn, anh tin tôi đi, tối nay tôi nhất định sẽ quay lại."
"Ôn Ninh, cô không có tư cách để nói không với tôi.” Lục Tấn Uyên nghe lời từ chối của cô, ánh mắt khó chịu nheo lại.
Có phải là dạo này anh quá nhân từ với cô không, nên mới để cho cái loại phụ nữ được voi đòi tiên này có ý kiến?
"Nếu trong vòng nửa tiếng cô không quay về nhà họ Lục, thì sau này cũng không cần quay về nữa.”
Lục Tấn Uyên lạnh lùng nói xong, tắt điện thoại.
Cô cảm nhận được âm thanh lạnh buốt từ phía anh, chỉ đành biết cười cho qua, lúc này, nhà họ Ôn cũng gọi điện đến giục cô nhanh chóng chạy sang.
Trong khoảnh khắc này đây, cô bỗng nhiên cảm thấy rất mệt, bất luận là đi hay quay về, đều cứ như tìm không ra phương hướng.
Nhưng vì mẹ cô, hôm nay cô nhất định phải trở về nhà, cho dù là phải trả giá cho việc cô đã chọc giận Lục Tấn Uyên.
Khi cô về đến nhà họ Ôn thì cũng đã quá thời hạn mà Lục Tấn Uyên cho cô.
Cô ngẩng đầu nhìn nơi mình đã từng lớn lên, hít một hơi thật sâu, ấn chuông cửa.
Cửa được mở ra, cô vừa định nhanh chóng tiến vào thì đột nhiên lại bị một chậu nước lạnh hất vào người, nước đó không chỉ lạnh mà còn có mùi rất khó chịu, đổ lên khắp người cô, khiến cô toàn thân như chết lặng.
“Ái chà, thật xin lỗi nha, tôi không nhìn thấy người.” Trương Nhã Lâm giả vờ che miệng tiến đến thì thầm vào tai của Ôn Ninh, "Nhưng mà, đây mới chính là bộ dạng thích hợp với cô, giống như một con chó rơi xuống nước, y như cái dáng vẻ khi cô ở trong tù giam, thật khiến người ta mắc ói.”
Nói xong, bà ta mang một vẻ mặt cười đắc ý rồi đi vào.
Ôn Ninh siết chặt nắm tay, cố gắng bảo bản thân phải giữ bình tĩnh, cô đến đây không phải là để gây sự, nhất định cô phải tìm ra chỗ của mẹ cô mới được.
Cô cố nén những suy nghĩ xúc động đang muốn bùng nổ trong mình, lấy khăn tay lau sạch những bọt nước trên đầu và mặt rồi tiến vào phòng.
Ôn Khải Mặc đang ngồi chờ bên trong, nhìn thấy cả người cô đều là nước bẩn tí tách rơi không ngừng, vẻ mặt lộ ra sự chán ghét nói, “Ôn Ninh, cô có thể không giữ thể diện cho mình cũng được, nhưng mà sàn nhà đều bị cô làm bẩn cả rồi.”
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Ôn Ninh hận không thể cầm dao để giết chết người phụ nữ độc ác đó, sao bà ta có thể nham hiểm như vậy, mà càng khiến cô căm phẫn hơn chính là sự nham hiểm của ả bản thân cô không còn sức để chống lại.
Biết rõ phía trước là hố lửa nhưng chỉ có thể như vậy mà nhảy xuống không còn cách nào để quay lại.
Niềm vui nhỏ nhoi vừa biến mất, không còn sót lại chút gì, ngược lại là trở nên vô cùng trêu ngươi, Ôn Ninh không còn tâm trạng để làm bất cứ việc gì, lại mở tấm hình ra xem.
"Mẹ ơi, cuộc sống của mẹ có tốt không?" Mắt cô rưng rưng khi nhìn vào người phụ nữ gầy gò đến xót thương trên màn hình điện thoại.
Ai mà có thể nghĩ đến, người ở trước mặt này đã từng là một người phụ nữ mạnh mẽ có tiếng tăm lừng lẫy khắp Giang Thành chứ?
Bà ấy đã từng là người phụ nữ rất xinh đẹp, tiếng tăm lừng lẫy, nhưng bây giờ thì chỉ có thể dựa vào những cái ống dẫn này mà duy trì hô hấp.
Nắm chặt điện thoại trong tay, có một sự dứt khoát hiện lên trong mắt cô, cô nhất định phải nhanh chóng điều tra tất cả những nơi mà mẹ cô sống, cô không thể để mẹ cô rơi vào tay những người này được.
Đang suy nghĩ, cô đột nhiên chú ý đến những chi tiết trên tấm ảnh, trên ngăn tủ của bệnh viện hình như có ghi một cái tên gì đó, nhưng có một vài chỗ hơi mờ nhạt rất khó để cô nhìn rõ.
Cô lập tức đem bức ảnh này gửi cho Bạch Dịch An đang ở nước ngoài, nhờ anh ta giúp cô khôi phục lại rõ hơn một chút, xem thử xem có thể tìm thấy được manh mối gì hay không.
Đang gửi bức ảnh đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, cô lập tức cất điện thoại vào, ngẩng đầu nhìn thì ra là Lục Tấn Uyên quay về rồi.
Anh thấy cô cầm điện thoại sau lưng dường như đang muốn cất giấu một thứ gì đó, trong đôi mắt mơ hồ có phần kích động, anh nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng: “Cô đang làm cái gì vậy?"
Cô lắc đầu, làm ra bộ dạng như không có gì cả, “Không có gì.”
Sự việc của mẹ cô, cô không cần thiết để anh biết, hôm nay cô vừa mới nhờ anh giúp đỡ rồi, cô không hy vọng để người khác cảm thấy cô được voi đòi tiên, không biết tốt xấu là gì mà còn đòi hỏi.
Anh nhìn vào gương mặt cô, đôi mắt cô đỏ hoe, không biết là bởi vì khóc hay là như thế nào nữa nhưng tóm lại chắc chắn là đã có chuyện gì đó mà cô giấu diếm anh.
Cái loại cảm giác bị người khác cho ra ngoài rìa khiến anh cảm thấy khó chịu.
"Việc này, đừng để tôi phải hỏi lại lần thứ hai” Ánh mắt đầy truy cứu của anh, giọng điệu bá đạo chân thật.
Cô có hơi né tránh ánh mắt, sau đó liền giả vờ như không có chuyện gì, “Thật sự là không có gì đâu, tôi chỉ đang nói chuyện với một người bạn mà thôi, anh không phải là muốn quản cả chuyện này chứ?”
Nghe cô nói xong, anh biết rõ chắc chắn là cô đang nói dối, nhưng mà cứ năm lần bảy lượt quấn chặt cô không buông thế này, đấy không phải là tác phong làm việc của anh.
Huống chi... cô là gì của anh chứ, sao anh lại phải đi quan tâm một người đáng ghét như vậy có đang khóc hay là không?
Nghĩ đến việc này, anh lạnh lùng đáp, “Vậy thì đừng làm ra dáng vẻ đó trước mặt tôi nữa, thật chướng mắt”
Ôn Ninh nghe nói như vậy, mi mắt buông xuống, thản nhiên đáp lại, “Tôi biết rồi, tôi ra ngoài giúp chuẩn bị bữa tối đây.”
Rất nhanh cũng đến cuối tuần rồi.
Ôn Ninh sớm đã rời khỏi giường, xếp lại chăn mền, dự định quay về nhà.
Tuy hành động của cô rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn có thể đánh thức được anh.
Nhìn thấy bóng dáng cẩn trọng rời đi của cô, anh không nhịn được chau mày, người phụ nữ này rốt cuộc là đang làm cái quái gì đây?
Mấy ngày nay, có thể thấy Ôn Ninh luôn mất tập trung.
Trong lòng anh có tức giận nhưng không chủ động hỏi cô, nhưng hôm nay, cô lại làm ra bộ dạng lén lút như vậy mà rời đi....
Sắc mặt anh trầm xuống, dường như anh đoán biết được chuyện gì đó, tung chăn đứng dậy.
Ôn Ninh không gọi tài xế của nhà đưa cô đi, mà là tự mình ngồi xe công cộng để quay về nhà họ Ôn.
Anh biết cô một mình đi ra ngoài càng chắc chắn hơn việc cô làm là rất mờ ám và không muốn để người khác biết đến.
Người phụ nữ chết tiệt này, trong đầu đang nghĩ đến lời Hạ Tử An đã nói, người đàn ông kia dường như đã nói là anh ta sẽ qua lại với Ôn Ninh nhiều hơn khi anh ta không đi làm.
Cô ta vội vã thế này là muốn đi gặp kẻ đó sao?
Đôi mắt chứa đầy tức giận, anh trực tiếp gọi cho cô.
Ôn Ninh đang ngồi trên xe công cộng bỗng ngây người ra, trong lòng ngổn ngang, ánh mắt tối đen, không có một chút ánh sáng.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô lưỡng lự một chút rồi mới bắt máy, nhìn thấy là Lục Tấn Uyên gọi đến, trong lòng nhất thời sinh ra một loại cảm giác chẳng lành.
"Bây giờ cô đang ở đâu?”
Giọng nói của Lục Tấn Uyên bình thường vẫn lạnh lùng, không một chút dao động, nhưng cô nghe ra được cách nói chuyện của anh hôm nay có chút gì đó tức giận đang bị kiềm nén.
Lục Tấn Uyên nổi giận rồi sao?
Với trái tim mềm yếu của cô thì trong giọng nói không thể không mang theo một chút yếu đuối được, “Tôi đang trên đường về nhà họ Ôn, hôm nay tôi phải về nhà một chuyến, có được không?”
"Đi về nhà à?" Khóe môi anh lộ rõ vẻ châm chọc, nếu về nhà thì có cần phải lén lút như một tên trộm không để người khác nhận ra vậy không?
"Lập tức quay về ngay, tôi cho cô thời gian trong vòng nửa tiếng để đến gặp tôi.”
Ôn Ninh vô cùng khó xử, lời của anh như là mệnh lệnh, nếu như cô từ chối nhất định sẽ khiến anh tức giận, nhưng nếu như hôm nay cô không đi, ai biết được nhà họ Ôn sẽ làm ra việc gì với mẹ cô.
"Không được, thật sự không được, tôi cần phải quay về nhà họ Ôn, anh tin tôi đi, tối nay tôi nhất định sẽ quay lại."
"Ôn Ninh, cô không có tư cách để nói không với tôi.” Lục Tấn Uyên nghe lời từ chối của cô, ánh mắt khó chịu nheo lại.
Có phải là dạo này anh quá nhân từ với cô không, nên mới để cho cái loại phụ nữ được voi đòi tiên này có ý kiến?
"Nếu trong vòng nửa tiếng cô không quay về nhà họ Lục, thì sau này cũng không cần quay về nữa.”
Lục Tấn Uyên lạnh lùng nói xong, tắt điện thoại.
Cô cảm nhận được âm thanh lạnh buốt từ phía anh, chỉ đành biết cười cho qua, lúc này, nhà họ Ôn cũng gọi điện đến giục cô nhanh chóng chạy sang.
Trong khoảnh khắc này đây, cô bỗng nhiên cảm thấy rất mệt, bất luận là đi hay quay về, đều cứ như tìm không ra phương hướng.
Nhưng vì mẹ cô, hôm nay cô nhất định phải trở về nhà, cho dù là phải trả giá cho việc cô đã chọc giận Lục Tấn Uyên.
Khi cô về đến nhà họ Ôn thì cũng đã quá thời hạn mà Lục Tấn Uyên cho cô.
Cô ngẩng đầu nhìn nơi mình đã từng lớn lên, hít một hơi thật sâu, ấn chuông cửa.
Cửa được mở ra, cô vừa định nhanh chóng tiến vào thì đột nhiên lại bị một chậu nước lạnh hất vào người, nước đó không chỉ lạnh mà còn có mùi rất khó chịu, đổ lên khắp người cô, khiến cô toàn thân như chết lặng.
“Ái chà, thật xin lỗi nha, tôi không nhìn thấy người.” Trương Nhã Lâm giả vờ che miệng tiến đến thì thầm vào tai của Ôn Ninh, "Nhưng mà, đây mới chính là bộ dạng thích hợp với cô, giống như một con chó rơi xuống nước, y như cái dáng vẻ khi cô ở trong tù giam, thật khiến người ta mắc ói.”
Nói xong, bà ta mang một vẻ mặt cười đắc ý rồi đi vào.
Ôn Ninh siết chặt nắm tay, cố gắng bảo bản thân phải giữ bình tĩnh, cô đến đây không phải là để gây sự, nhất định cô phải tìm ra chỗ của mẹ cô mới được.
Cô cố nén những suy nghĩ xúc động đang muốn bùng nổ trong mình, lấy khăn tay lau sạch những bọt nước trên đầu và mặt rồi tiến vào phòng.
Ôn Khải Mặc đang ngồi chờ bên trong, nhìn thấy cả người cô đều là nước bẩn tí tách rơi không ngừng, vẻ mặt lộ ra sự chán ghét nói, “Ôn Ninh, cô có thể không giữ thể diện cho mình cũng được, nhưng mà sàn nhà đều bị cô làm bẩn cả rồi.”
Mời đọc truyện trên Vietwriter