Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-458
Chương 458: Cùng đi dạo phố
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cậu Uyên? Anh còn có chuyện gì sao?" Dĩ nhiên là Cung Hoa hy vọng có thể ở một mình với Lục Tấn Uyên, nhưng cô ta thực sự không thể xem nhẹ, ánh mắt nhìn cô ta không tốt đẹp gì của Lục Tấn Uyên.
“Cung Hoa, có lẽ cô nên vui vì may mắn cô còn có thân phận là cháu gái của bạn cũ của ông nội này, nếu không, dám có ý nghĩ động vào người của tôi, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng thế đâu.” Lục Tấn Uyên lạnh lùng nói.
Sắc mặt Cung Hoa không chịu nổi sa sầm xuống: “Cậu Uyên, tôi không hiểu lời này của anh là có ý gì."
Cô ta lập tức hiểu rõ nói: “Chắc chắn là cô Ninh đã nói với anh điều gì đó, tôi thực sự không ngờ đến, tôi đã thừa nhận không phải là cô ấy đẩy tôi, sao cô ấy còn muốn nói xấu tôi trước mặt anh."
Lục Tấn Uyên híp mắt lại: “Đã thừa nhận? Ý của cô là, cô thực sự bị Ôn Ninh đẩy xuống?"
Ánh mắt cô ta sáng lên, cúi đầu lắc: "Tôi không biết, ấn tượng của tôi cũng có hơi mơ hồ, lúc đó chúng tôi đang tranh chấp ở cầu thang, có thể là cảm xúc của cô Đinh bị kích động một chút."
“Có lẽ không phải cô ấy thực sự muốn đẩy tôi, chỉ là không cẩn thận lỡ tay, thế nên mới.."
Lục Tấn Uyên nhìn cô ta, trong đầu không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên nói: "Hai người tranh chấp cái gì?"
Cung Hoa nhìn anh một cái, chậm rãi nói: “Có thể là cô Ninh thấy tôi xuất hiện ở nhà họ Lục nên mới tức giận, cô ấy vẫn luôn nói, tôi không có tư cách để xuất hiện ở nhà họ Lục, bảo tôi cút đi các kiểu.”
Lục Tấn Uyên trực tiếp gật đầu: “Ôn Ninh nói không sai, cô quả thật không xứng ở nhà họ Lục, còn về việc cút đi thì không cần thế, dọn đi là được.”
Cung Hoa: “..."
Cô ta ngẩng mạnh đầu nhìn anh, trong nháy mắt sắc mặt méo mó.
Lục Tấn Uyên tiếp tục nói: “Nếu như là vì cái này, cô ấy không cẩn thận lỡ tay đẩy cô, vậy thì cũng không có gì to tát cả, cảm xúc kích động cũng là hành động bình thường, có trách thì cũng chỉ có thể trách cô hơi xui xẻo."
Cung Hoa: "..."
Sắc mặt cô ta trắng bệch không thôi, không thể tin nổi nhìn anh, rõ ràng là vô cùng kinh ngạc với những gì bản thân nghe được.
Sao mọi chuyện lại trở thành thế này, nếu Ôn Ninh đẩy cô ta, Lục Tấn Uyên lại cảm thấy cô ấy không sai, trái lại người sai là mình là thế nào?
Đường đường là chủ tịch của tập đoàn Lục thị, tư duy logic thế này mà cũng được sao, trong lòng Cung Hoa tức đến tán loạn, lại không thể phát tiết được, kìm nén đến vô cùng khó chịu.
Lục Tấn Uyên cười khẩy nhìn cô ta, quay người rời đi.
Nếu người phụ nữ này đã thích diễn kịch cho anh xem, vậy thì để cô ta nhìn xem, rốt cuộc ý nghĩ chân thực của mình là gì, để xem cô ta còn tiếp tục diễn thế nào.
Bữa tiệc xảy ra chuyện lớn như thế, sau này Lục An Bảo cũng biết, lúc nghe thấy những lời xấu xa mà nhiều người nói về mẹ mình như thế, trong lòng cậu bé vô cùng tức giận.
Sự tức giận này, dĩ nhiên sẽ được tính lên đầu Cung Hoa.
Theo cậu bé thấy, Cung Hoa mới là người phụ nữ trong đầu toàn ý xấu, lần này chắc chắn là do cô ta hãm hại mẹ mình.
Từ khi Lục An Bảo còn nhỏ là đã sống trong ngọt ngào, chưa từng phải chịu oan ức gì, trước giờ trong lòng tức giận cũng không nhẫn nhịn, chỉ nghĩ cách lấy lại danh dự.
Hôm nay thái độ cậu bé khác thường muốn Diệp Uyển Tĩnh dẫn đi sân chơi, Diệp Uyển Tĩnh là một người phụ nữ cao sang, sao có thể đi đến cái chỗ sân chơi nhiều người ồn ào được.
Nhưng cháu trai yêu quý vừa làm nũng, tim bà liền tan chảy, cũng không từ chối nữa, đột nhiên lóe lên ý nghĩ.
"An Bảo à, cháu thấy thế này có được không, để dì Cung của cháu dẫn cháu đi chơi nhé."
Diệp Uyển Tĩnh càng nghĩ càng cảm thấy đây là ý hay, bởi vì chuyện lần trước, chắc chắn trong lòng cháu trai có nút thắt với Cung Hoa, nhân cơ hội lần này, để một lớn một nhỏ ở chung cho tốt.
Nếu cháu trai chơi vui vẻ, thích Cung Hoa, vậy thì thật sự quá tốt.
Cung Hoa một bên ngây người, lập tức phản ứng lại cười nói: “Không vấn đề, An Bảo, dì đưa cháu đi chơi sân chơi có được không."
Lục An Bảo đạt được mục đích của mình, trên mặt không vui vẻ bĩu môi: “Hừ, dì đã đi sân chơi bao giờ chưa, dì có biết chơi không."
"Chắc chắn là An Bảo biết đúng không, đến lúc đó, An Bảo có thể dạy dì mà, dì chắc chắn sẽ học thật nghiêm túc." Cung Hoa dịu dàng nói, dáng vẻ vô cùng thuận lòng.
Diệp Uyển Tĩnh đứng bên cạnh hài lòng nhìn.
“Được thôi, đây là dì nói đấy, dì phải đi chơi với cháu, không được đổi ý, nếu không một mình cháu chơi sẽ không vui nữa."
Cung Hoa hoàn toàn không để ý, liền đồng ý.
Trong nhận thức của cô ta, thằng nhóc nhỏ thế này đi sân chơi thì có thể chơi cái gì chứ, cũng chỉ là đu quay ngựa gỗ, nhảy nhảy các kiểu trên đệm thôi.
Được rồi, chỉ có thể nói ấn tượng của Cung Hoa về sân chơi trong nước, vẫn còn dừng lại ở thời điểm nhiều năm trước, dẫn đến việc đi cùng của cô ta hôm nay, chắc chắn khổ không thể nói nổi.
Sân chơi lớn nhất Hà Nội, bởi vì hôm nay không phải là ngày nghỉ, nên người đến đi chơi, không nhiều như bình thường, nhưng cũng không ít.
Năm người vệ sĩ của Lục An Bảo, người đi theo bên cạnh chỉ có Lục Minh Hoài và Lục Minh Hưng, còn ba người khác, tất cả đều ngầm đi theo, vừa vào sân chơi, cậu bé đã quen đường chạy về hướng xe điện đụng.
Cung Hoa nghe tiếng nô đùa của trẻ con bên trong, còn có tiếng va chạm lẫn nhau, trong lòng vô cùng khó chịu, cảm thấy bản thân không thể hòa hợp được với nơi này.
Cái nơi ồn ào nhiều người thế này, trước giờ đều là nơi cô ta tránh xa, hôm nay lại không thể không đi vào.
“Chúng ta đi chơi cái kia đi." Ánh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cậu Uyên? Anh còn có chuyện gì sao?" Dĩ nhiên là Cung Hoa hy vọng có thể ở một mình với Lục Tấn Uyên, nhưng cô ta thực sự không thể xem nhẹ, ánh mắt nhìn cô ta không tốt đẹp gì của Lục Tấn Uyên.
“Cung Hoa, có lẽ cô nên vui vì may mắn cô còn có thân phận là cháu gái của bạn cũ của ông nội này, nếu không, dám có ý nghĩ động vào người của tôi, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng thế đâu.” Lục Tấn Uyên lạnh lùng nói.
Sắc mặt Cung Hoa không chịu nổi sa sầm xuống: “Cậu Uyên, tôi không hiểu lời này của anh là có ý gì."
Cô ta lập tức hiểu rõ nói: “Chắc chắn là cô Ninh đã nói với anh điều gì đó, tôi thực sự không ngờ đến, tôi đã thừa nhận không phải là cô ấy đẩy tôi, sao cô ấy còn muốn nói xấu tôi trước mặt anh."
Lục Tấn Uyên híp mắt lại: “Đã thừa nhận? Ý của cô là, cô thực sự bị Ôn Ninh đẩy xuống?"
Ánh mắt cô ta sáng lên, cúi đầu lắc: "Tôi không biết, ấn tượng của tôi cũng có hơi mơ hồ, lúc đó chúng tôi đang tranh chấp ở cầu thang, có thể là cảm xúc của cô Đinh bị kích động một chút."
“Có lẽ không phải cô ấy thực sự muốn đẩy tôi, chỉ là không cẩn thận lỡ tay, thế nên mới.."
Lục Tấn Uyên nhìn cô ta, trong đầu không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên nói: "Hai người tranh chấp cái gì?"
Cung Hoa nhìn anh một cái, chậm rãi nói: “Có thể là cô Ninh thấy tôi xuất hiện ở nhà họ Lục nên mới tức giận, cô ấy vẫn luôn nói, tôi không có tư cách để xuất hiện ở nhà họ Lục, bảo tôi cút đi các kiểu.”
Lục Tấn Uyên trực tiếp gật đầu: “Ôn Ninh nói không sai, cô quả thật không xứng ở nhà họ Lục, còn về việc cút đi thì không cần thế, dọn đi là được.”
Cung Hoa: “..."
Cô ta ngẩng mạnh đầu nhìn anh, trong nháy mắt sắc mặt méo mó.
Lục Tấn Uyên tiếp tục nói: “Nếu như là vì cái này, cô ấy không cẩn thận lỡ tay đẩy cô, vậy thì cũng không có gì to tát cả, cảm xúc kích động cũng là hành động bình thường, có trách thì cũng chỉ có thể trách cô hơi xui xẻo."
Cung Hoa: "..."
Sắc mặt cô ta trắng bệch không thôi, không thể tin nổi nhìn anh, rõ ràng là vô cùng kinh ngạc với những gì bản thân nghe được.
Sao mọi chuyện lại trở thành thế này, nếu Ôn Ninh đẩy cô ta, Lục Tấn Uyên lại cảm thấy cô ấy không sai, trái lại người sai là mình là thế nào?
Đường đường là chủ tịch của tập đoàn Lục thị, tư duy logic thế này mà cũng được sao, trong lòng Cung Hoa tức đến tán loạn, lại không thể phát tiết được, kìm nén đến vô cùng khó chịu.
Lục Tấn Uyên cười khẩy nhìn cô ta, quay người rời đi.
Nếu người phụ nữ này đã thích diễn kịch cho anh xem, vậy thì để cô ta nhìn xem, rốt cuộc ý nghĩ chân thực của mình là gì, để xem cô ta còn tiếp tục diễn thế nào.
Bữa tiệc xảy ra chuyện lớn như thế, sau này Lục An Bảo cũng biết, lúc nghe thấy những lời xấu xa mà nhiều người nói về mẹ mình như thế, trong lòng cậu bé vô cùng tức giận.
Sự tức giận này, dĩ nhiên sẽ được tính lên đầu Cung Hoa.
Theo cậu bé thấy, Cung Hoa mới là người phụ nữ trong đầu toàn ý xấu, lần này chắc chắn là do cô ta hãm hại mẹ mình.
Từ khi Lục An Bảo còn nhỏ là đã sống trong ngọt ngào, chưa từng phải chịu oan ức gì, trước giờ trong lòng tức giận cũng không nhẫn nhịn, chỉ nghĩ cách lấy lại danh dự.
Hôm nay thái độ cậu bé khác thường muốn Diệp Uyển Tĩnh dẫn đi sân chơi, Diệp Uyển Tĩnh là một người phụ nữ cao sang, sao có thể đi đến cái chỗ sân chơi nhiều người ồn ào được.
Nhưng cháu trai yêu quý vừa làm nũng, tim bà liền tan chảy, cũng không từ chối nữa, đột nhiên lóe lên ý nghĩ.
"An Bảo à, cháu thấy thế này có được không, để dì Cung của cháu dẫn cháu đi chơi nhé."
Diệp Uyển Tĩnh càng nghĩ càng cảm thấy đây là ý hay, bởi vì chuyện lần trước, chắc chắn trong lòng cháu trai có nút thắt với Cung Hoa, nhân cơ hội lần này, để một lớn một nhỏ ở chung cho tốt.
Nếu cháu trai chơi vui vẻ, thích Cung Hoa, vậy thì thật sự quá tốt.
Cung Hoa một bên ngây người, lập tức phản ứng lại cười nói: “Không vấn đề, An Bảo, dì đưa cháu đi chơi sân chơi có được không."
Lục An Bảo đạt được mục đích của mình, trên mặt không vui vẻ bĩu môi: “Hừ, dì đã đi sân chơi bao giờ chưa, dì có biết chơi không."
"Chắc chắn là An Bảo biết đúng không, đến lúc đó, An Bảo có thể dạy dì mà, dì chắc chắn sẽ học thật nghiêm túc." Cung Hoa dịu dàng nói, dáng vẻ vô cùng thuận lòng.
Diệp Uyển Tĩnh đứng bên cạnh hài lòng nhìn.
“Được thôi, đây là dì nói đấy, dì phải đi chơi với cháu, không được đổi ý, nếu không một mình cháu chơi sẽ không vui nữa."
Cung Hoa hoàn toàn không để ý, liền đồng ý.
Trong nhận thức của cô ta, thằng nhóc nhỏ thế này đi sân chơi thì có thể chơi cái gì chứ, cũng chỉ là đu quay ngựa gỗ, nhảy nhảy các kiểu trên đệm thôi.
Được rồi, chỉ có thể nói ấn tượng của Cung Hoa về sân chơi trong nước, vẫn còn dừng lại ở thời điểm nhiều năm trước, dẫn đến việc đi cùng của cô ta hôm nay, chắc chắn khổ không thể nói nổi.
Sân chơi lớn nhất Hà Nội, bởi vì hôm nay không phải là ngày nghỉ, nên người đến đi chơi, không nhiều như bình thường, nhưng cũng không ít.
Năm người vệ sĩ của Lục An Bảo, người đi theo bên cạnh chỉ có Lục Minh Hoài và Lục Minh Hưng, còn ba người khác, tất cả đều ngầm đi theo, vừa vào sân chơi, cậu bé đã quen đường chạy về hướng xe điện đụng.
Cung Hoa nghe tiếng nô đùa của trẻ con bên trong, còn có tiếng va chạm lẫn nhau, trong lòng vô cùng khó chịu, cảm thấy bản thân không thể hòa hợp được với nơi này.
Cái nơi ồn ào nhiều người thế này, trước giờ đều là nơi cô ta tránh xa, hôm nay lại không thể không đi vào.
“Chúng ta đi chơi cái kia đi." Ánh