Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-328
Chương 328: Cảnh tượng đó lại tái hiện
Bơi?
Vô Ưu nhìn nhóm nam nữ ngoại quốc xung quanh. Nước Pháp rất phóng khoáng, nữ mặc bikini, nhất là những cặp tình nhân, hành động táo bạo và nhiệt tình khiến mọi người cảm thấy ngại ngùng.
Dạy bơi nhất định không thể tránh được tiếp xúc chân tay, cô không tự nhiên nhìn sang chỗ khác, nhanh chóng từ chối: "Không cần đâu, tôi không có hứng thú với bơi lội."
Cô nói xong thì nhanh chóng đi đến chỗ cậu bé.
Lục Tấn Uyên hơi tiếc nuối, thở dài.
Lục An Bảo đang làm gì? Cậu đang bảo vệ tôn nghiêm đàn ông của mình.
Trên bãi cát, không biết từ lúc nào bên cạnh cậu bé lại xuất hiện một cậu bé tóc vàng mắt xanh, dáng vẻ vô cùng dễ thương. Hai đứa trẻ ở trần so cơ bụng của nhau.
Hai tay Lục An Bảo chống nạnh, lồng ngực nhỏ ưỡn thẳng, vỗ vỗ cái bụng trắng nõn của mình, đắc ý nhìn bé trai trước mặt: “Nhìn thấy không, đây là cơ bụng của tớ."
Vô Ưu vừa đi đến chỉ kịp nghe thấy câu này của cậu bé, lập tức nhịn không được khẽ nhếch môi, trong lòng cười nhạo.
Cậu nhóc kia không phục, cũng nâng cao bụng của mình: “Tớ cũng có cơ bụng."
Cậu bé khinh thường: “Của cậu không phải là cơ bụng mà là thịt mỡ."
“Vậy của cậu cũng là thịt mỡ.”
"Của tớ là cơ bụng, của cậu mới là thịt mỡ."
Lời của hai đứa trẻ khiến người lớn xung quanh bật cười nên không ai đến can ngăn.
Vô Ưu đi chân trần đứng trên bãi cát nhìn, cười nhẹ nhàng. Bỗng từ sau lưng có một cặp tình nhân chơi đùa chạy đến, không cẩn thận đụng trúng cô.
Cô trợn mắt, cả người mất khống chế ngã về phía mặt biển phía sau, vừa lúc có một làn sóng đánh tới, trực tiếp cuốn cô đi. Mời đọc truyện trên Vietwriter
Vô Ưu không biết bơi nên gặp phải tình huống này thì trong lòng vô cùng kinh hoảng. Mặc dù chỉ ở bờ, nước không sâu nhưng do bất cẩn nên cô bị sặc, không thể thở được.
Cùng lúc đó, đầu óc choáng váng, những hình ảnh phức tạp nhanh chóng lóe lên trong đầu cô. Trong lòng truyền đến một cảm giác quen thuộc, tim cô đập nhanh, rất mãnh liệt, huyệt thái dương của cô đau đớn.
Nước, dòng nước vô tận, bao phủ cô, cô muốn kêu cứu nhưng há miệng kêu không thành tiếng, giống như cô đã trải qua nỗi tuyệt vọng ám ảnh trong tim mình, thậm chí cô không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo.
"A.."
Đột nhiên đầu đau đến mức khiến cô kêu lên, nhưng lại uống thêm mấy ngụm nước, cả người nổi lên mặt biển, chỉ có thể khua tay bừa bãi.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong vài giây nhưng Lục Tấn Uyên vẫn luôn nhìn cô thì lại hốt hoảng, vội vàng chạy đến.
"Ôn Ninh."
Dưới tình huống khẩn cấp anh đã gọi tên thật của Vô Ưu.
Vô Ưu ở trong nước nghe thấy tiếng kêu này, lúc này hai chữ Ôn Ninh giống như một đoạn phim được lên dây cót trong đầu cô, chuyển động nhanh chóng.
"A.."
Sắc mặt cô trắng bệch, đầu đau đớn, đoạn phim trong đầu dường như rõ ràng hơn, giống như âm thanh từ xa vang vọng bên tai.
Ôn Ninh.
Ai, là giọng của ai, ai đang gọi cô?
Cảm giác này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Lúc Lục Tấn Uyên ôm cô thì hai mắt Vô Ưu đã tối sầm, ngất đi.
Trong lòng Lục Tấn Uyên hốt hoảng, nhanh chóng ôm cô về khách sạn.
Cơ thể Vô Ưu không có gì nghiêm trọng, cũng không bị sặc nhiều nước nên cô đã sớm tỉnh lại.
Lục Tấn Uyên nắm chặt tay cô, vẻ mặt đầy lo lắng: “Em tỉnh rồi, thấy thế nào? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?" Mời đọc truyện trên Vietwriter
Cô đưa tay vuốt vuốt mi tâm, lắc đầu, cô nhớ mình ngã vào nước biển sau đó hôn mê bất tỉnh, hơn nữa...
Nhớ đến sự khác thường của mình lúc ấy, Vô Ưu chớp mắt, nhìn Lục Tấn Uyên, khóe môi khẽ nhúc nhích, nhưng rồi lại không nói ra.
Cảnh tượng trong đầu lúc ấy, bây giờ cô gắng nhớ lại nhưng đã dần mơ hồ. Lục Tấn Uyên từng nói nguyên nhân năm năm trước cô bị thương mất trí nhớ là do ngã xuống sông.
Xem ra hôm nay lúc ngã vào nước biển, cảnh tượng đó lặp lại nên mới xuất hiện những chuyện đó.
"Mẹ ơi, mẹ..."
Lục An Bảo nhìn bóng dáng nhỏ bé lao đến, khuôn mặt trắng nõn nhỏ bé còn mang theo nước mắt, hai mắt đỏ bừng.
Vô Ưu lập tức bỏ quên Lục Tấn Uyên, không nhìn anh nữa mà đau lòng nhìn Lục An Bảo: “An Bảo, sao thế, sao lại khóc?”
"Hu hu, mẹ ơi, con lo lắng cho mẹ. Đều tại con, con sẽ không đi biển chơi nữa." Cậu nhóc thấy cô tỉnh lại thì khóc lớn.
Cô ôm cậu nhóc lên giường, dịu dàng lau mắt cho cậu, hôn khuôn mặt nhỏ một cái, cười nhẹ: “Là do mẹ không chú ý, không có liên quan gì đến An Bảo hết. Con xem này không phải mẹ vẫn khỏe sao? Ngoan, đừng khóc nữa."
Lục An Bảo vừa khóc vừa đứng lên ôm cổ cô, vùi mặt vào cổ cô, dáng vẻ vô cùng ỷ nại.
Lục Tấn Uyên ngồi bên cạnh vẻ mặt đen như đáy nồi, không vui nhìn chằm
Bơi?
Vô Ưu nhìn nhóm nam nữ ngoại quốc xung quanh. Nước Pháp rất phóng khoáng, nữ mặc bikini, nhất là những cặp tình nhân, hành động táo bạo và nhiệt tình khiến mọi người cảm thấy ngại ngùng.
Dạy bơi nhất định không thể tránh được tiếp xúc chân tay, cô không tự nhiên nhìn sang chỗ khác, nhanh chóng từ chối: "Không cần đâu, tôi không có hứng thú với bơi lội."
Cô nói xong thì nhanh chóng đi đến chỗ cậu bé.
Lục Tấn Uyên hơi tiếc nuối, thở dài.
Lục An Bảo đang làm gì? Cậu đang bảo vệ tôn nghiêm đàn ông của mình.
Trên bãi cát, không biết từ lúc nào bên cạnh cậu bé lại xuất hiện một cậu bé tóc vàng mắt xanh, dáng vẻ vô cùng dễ thương. Hai đứa trẻ ở trần so cơ bụng của nhau.
Hai tay Lục An Bảo chống nạnh, lồng ngực nhỏ ưỡn thẳng, vỗ vỗ cái bụng trắng nõn của mình, đắc ý nhìn bé trai trước mặt: “Nhìn thấy không, đây là cơ bụng của tớ."
Vô Ưu vừa đi đến chỉ kịp nghe thấy câu này của cậu bé, lập tức nhịn không được khẽ nhếch môi, trong lòng cười nhạo.
Cậu nhóc kia không phục, cũng nâng cao bụng của mình: “Tớ cũng có cơ bụng."
Cậu bé khinh thường: “Của cậu không phải là cơ bụng mà là thịt mỡ."
“Vậy của cậu cũng là thịt mỡ.”
"Của tớ là cơ bụng, của cậu mới là thịt mỡ."
Lời của hai đứa trẻ khiến người lớn xung quanh bật cười nên không ai đến can ngăn.
Vô Ưu đi chân trần đứng trên bãi cát nhìn, cười nhẹ nhàng. Bỗng từ sau lưng có một cặp tình nhân chơi đùa chạy đến, không cẩn thận đụng trúng cô.
Cô trợn mắt, cả người mất khống chế ngã về phía mặt biển phía sau, vừa lúc có một làn sóng đánh tới, trực tiếp cuốn cô đi. Mời đọc truyện trên Vietwriter
Vô Ưu không biết bơi nên gặp phải tình huống này thì trong lòng vô cùng kinh hoảng. Mặc dù chỉ ở bờ, nước không sâu nhưng do bất cẩn nên cô bị sặc, không thể thở được.
Cùng lúc đó, đầu óc choáng váng, những hình ảnh phức tạp nhanh chóng lóe lên trong đầu cô. Trong lòng truyền đến một cảm giác quen thuộc, tim cô đập nhanh, rất mãnh liệt, huyệt thái dương của cô đau đớn.
Nước, dòng nước vô tận, bao phủ cô, cô muốn kêu cứu nhưng há miệng kêu không thành tiếng, giống như cô đã trải qua nỗi tuyệt vọng ám ảnh trong tim mình, thậm chí cô không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo.
"A.."
Đột nhiên đầu đau đến mức khiến cô kêu lên, nhưng lại uống thêm mấy ngụm nước, cả người nổi lên mặt biển, chỉ có thể khua tay bừa bãi.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong vài giây nhưng Lục Tấn Uyên vẫn luôn nhìn cô thì lại hốt hoảng, vội vàng chạy đến.
"Ôn Ninh."
Dưới tình huống khẩn cấp anh đã gọi tên thật của Vô Ưu.
Vô Ưu ở trong nước nghe thấy tiếng kêu này, lúc này hai chữ Ôn Ninh giống như một đoạn phim được lên dây cót trong đầu cô, chuyển động nhanh chóng.
"A.."
Sắc mặt cô trắng bệch, đầu đau đớn, đoạn phim trong đầu dường như rõ ràng hơn, giống như âm thanh từ xa vang vọng bên tai.
Ôn Ninh.
Ai, là giọng của ai, ai đang gọi cô?
Cảm giác này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Lúc Lục Tấn Uyên ôm cô thì hai mắt Vô Ưu đã tối sầm, ngất đi.
Trong lòng Lục Tấn Uyên hốt hoảng, nhanh chóng ôm cô về khách sạn.
Cơ thể Vô Ưu không có gì nghiêm trọng, cũng không bị sặc nhiều nước nên cô đã sớm tỉnh lại.
Lục Tấn Uyên nắm chặt tay cô, vẻ mặt đầy lo lắng: “Em tỉnh rồi, thấy thế nào? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?" Mời đọc truyện trên Vietwriter
Cô đưa tay vuốt vuốt mi tâm, lắc đầu, cô nhớ mình ngã vào nước biển sau đó hôn mê bất tỉnh, hơn nữa...
Nhớ đến sự khác thường của mình lúc ấy, Vô Ưu chớp mắt, nhìn Lục Tấn Uyên, khóe môi khẽ nhúc nhích, nhưng rồi lại không nói ra.
Cảnh tượng trong đầu lúc ấy, bây giờ cô gắng nhớ lại nhưng đã dần mơ hồ. Lục Tấn Uyên từng nói nguyên nhân năm năm trước cô bị thương mất trí nhớ là do ngã xuống sông.
Xem ra hôm nay lúc ngã vào nước biển, cảnh tượng đó lặp lại nên mới xuất hiện những chuyện đó.
"Mẹ ơi, mẹ..."
Lục An Bảo nhìn bóng dáng nhỏ bé lao đến, khuôn mặt trắng nõn nhỏ bé còn mang theo nước mắt, hai mắt đỏ bừng.
Vô Ưu lập tức bỏ quên Lục Tấn Uyên, không nhìn anh nữa mà đau lòng nhìn Lục An Bảo: “An Bảo, sao thế, sao lại khóc?”
"Hu hu, mẹ ơi, con lo lắng cho mẹ. Đều tại con, con sẽ không đi biển chơi nữa." Cậu nhóc thấy cô tỉnh lại thì khóc lớn.
Cô ôm cậu nhóc lên giường, dịu dàng lau mắt cho cậu, hôn khuôn mặt nhỏ một cái, cười nhẹ: “Là do mẹ không chú ý, không có liên quan gì đến An Bảo hết. Con xem này không phải mẹ vẫn khỏe sao? Ngoan, đừng khóc nữa."
Lục An Bảo vừa khóc vừa đứng lên ôm cổ cô, vùi mặt vào cổ cô, dáng vẻ vô cùng ỷ nại.
Lục Tấn Uyên ngồi bên cạnh vẻ mặt đen như đáy nồi, không vui nhìn chằm