Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-23
Chương 21: Cô chính là kẻ trộm.
Trong lòng Lưu Ly Ly không tin Ôn Ninh có thể sống tốt hơn cô, trong tiềm thức cô nghĩ rằng Ôn Ninh nhất định đã dùng thủ đoạn đáng xấu hổ nào đó mới có được tấm thẻ này, liền mở miệng công kích cô.
Triệu Nhã Lâm nghe thấy điều này, nhanh chóng thêm mắm thêm muối", "Nói linh tinh, ông già nào cơ chứ, lừa với không lừa gì, đây là Ninh Ninh tự do yêu đương, chỉ là tuổi tác có hơi lớn một chút thôi."
Ôn Ninh nghe đến đó, đột ngột quay lại, "Cô vừa nói cái gì? Nói lại một lần nữa xem!"
Đôi mắt sắc bén của Ôn Ninh mang theo tức giận không chút che đậy, Lưu Ly Ly nhìn thấy, đột ngột cảm thấy sợ hãi, chỉ là không muốn tỏ ra sợ hãi trước mặt Ôn Ninh, "Haha, tôi nói sai rồi."
Ôn Ninh nheo mắt nhìn cô ta, Lưu Ly Ly lại quái gở bổ sung thêm một câu, "Không phải là lừa, mà phải là trộm mới đúng, ông già đó cũng không thể nào không có mắt nhìn, dẫu sao một kẻ từng ngồi tù, học được chút kỹ năng trộm cắp cũng không hiếm lạ chút nào." Nói xong, Lưu Ly Ly cảm thấy lời của bản thân rất chí lý, cô ta giật lấy tấm thẻ trong tay của nhân viên bán hàng, lật nhìn cẩn thận: "Dì à, cô ta chắc chắn không thể có được tấm thẻ giá trị như thế này, thẻ này nhất định là cô ta ăn trộm!"
Triệu Nhã Lâm cũng nhìn qua, mắt đảo qua đảo lại, lập tức kỳ lạ nói: "Ninh Ninh, con làm chuyện gì dì không quản, nhưng mà con lại đi trộm đồ của người ta, dì không thể làm ngơ không quản được, dẫu sao chúng ta cũng là người một nhà, dì cũng phải "vì nghĩa mà hi sinh tình thân, đúng không?"
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Ôn Ninh nhíu mày, nhìn hai con người này mở mắt nói nhảm, "Cô nói tôi trộm đồ, chứng cứ đâu? Không có chứng cứ đừng có nói bậy, không sợ tung tin đồn nhảm vu oan người khác sẽ bị bắt vào tù sao?"
"Còn muốn chứng cứ, tấm thẻ này chính là chứng cứ tốt nhất rồi! Giờ tôi báo cảnh sát, xem cô làm thế nào giải thích với họ!" Lưu Ly Ly lớn giọng, thu hút không ít người vây xung quanh xem, nhân tiện báo cảnh sát.
Lưu Ly Ly ngạo mạn đắc ý nhìn Ôn Ninh, "Bây giờ, cô xong đời rồi!"
Ôn Ninh không giải thích, hành động của cô đoan trang đứng đắn, có gì phải sợ hãi?
Một lát sau, cảnh sát đến, bởi vì số tiền quá lớn, nên đã đưa một số người về đồn thẩm vấn.
"Ôn Ninh đúng không, tấm thẻ này của cô từ đâu mà có?"
"Người khác đưa cho."
"Ai đưa cho cô?"
"Tôi không biết..."
Việc này muốn Ôn Ninh nói như thế nào? Là một người đàn ông cứ mỗi nửa đêm đều muốn vô lễ với cô đưa cho? Cô ngay cả đến họ tên anh ta là gì, dáng vẻ như thế nào cũng đều không biết! Lời này nghe có vẻ như đang nói dối, nhưng tất cả những câu cô nói đều là sự thật.
".." Cô trả lời như vậy, cảnh sát chỉ cảm thấy cô là đang sỉ nhục người làm cảnh sát nhiều năm như anh ta, "Ôn Ninh, tôi cho cô cơ hội cuối, rốt cuộc từ đâu mà ra, khai báo rõ sẽ được khoan hồng!"
...
Triệu Nhã Lâm ở bên cạnh lại thêm mắm thêm muối": "Đồng chí cảnh sát nghe thấy rồi chứ, cô ta trộm đồ đến nói dối cũng không lừa được, anh không biết, ba năm trước cô ta vì phạm tội cố ý giết người mà phải ngồi tù, nhà chúng tôi... người nhà cô ta vì thế phải cắt đứt quan hệ, sau khi cô ta ra ngoài không có bất kì người thân nào, chiếc thẻ này ngoài trộm ra, còn có thể từ đầu mà có chứ!"
"Tôi không ăn trộm!" Ôn Ninh lại một lần nữa nhấn mạnh.
"Không trộm? Không trộm vậy thẻ của mày là lão già nào đưa cho? Mày nói xem mày ngủ với người ta bao nhiêu lần người ta mới đưa cho mày tấm thẻ này? Đồng chí à, cô ta đây nếu như không xem là ăn cắp, cũng xem như là, bán, bán dâm nha! Việc phá hoại thuần phong mỹ tục này, anh nhất định phải xử lý!"
"Triệu Nhã Lâm! Bà ngậm máu phun người, bà tưởng ai ai cũng giống bà muốn dựa vào người có tiền sao?"
"Mày! Mày ăn nói kiểu gì đấy! Mày đây là phỉ báng, trước mặt cảnh sát, tao sẽ kiện mày!"
"Được rồi! Đều yên lặng hết đi!"
Cảnh sát ngăn hai người họ cãi nhau, "Hai người các người về trước đi, Ôn Ninh, nếu như cô không nói rõ lai lịch của tấm thẻ này, vậy chỉ có thể dựa vào luật pháp định tội danh sở hữu tài sản bất hợp pháp, cô ở đây nghĩ cho kỹ, nghĩ xong rồi thì khai báo trung thực."
Cảnh sát khép lại bản khẩu cung, trực tiếp còng tay Ôn Ninh lại, đứng dậy rời đi.
Triệu Nhã Lâm dương dương tự đắc đứng dậy, đeo túi da cá sấu của bà ta đến trước mặt Ôn Ninh: "Trộm tấm thẻ giá trị như vậy, không biết phải ngồi đây đến bao giờ nha! Ninh Ninh à, con yên tâm, dì nhất định nhờ người trong này, bọn họ nhất định sẽ chăm sóc con "chu đáo"."
Ôn Ninh nhớ lại "sự chăm sóc" mà cô đã nhận ở trong tù, cả người không tự chủ được mà lạnh ngắt, hai tay nắm chặt trên đầu gối, càng lúc càng siết chặt, hận không thể trực tiếp lấy xương đầu gối mỗi đêm đều đau đớn này ra. Cô đã không đi khiêu khích Ôn gia nữa, nhưng bọn họ vẫn cứ chèn ép người khác! Rốt cuộc bọn họ muốn thế nào! Thực sự muốn ép cô chết mới vừa lòng sao? Ôn Ninh nhìn gương mặt đáng ghét của Triệu Nhã Lâm, từ từ đứng dậy, hận không thể dùng còng tay này giết chết bà ta.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Trong lòng Lưu Ly Ly không tin Ôn Ninh có thể sống tốt hơn cô, trong tiềm thức cô nghĩ rằng Ôn Ninh nhất định đã dùng thủ đoạn đáng xấu hổ nào đó mới có được tấm thẻ này, liền mở miệng công kích cô.
Triệu Nhã Lâm nghe thấy điều này, nhanh chóng thêm mắm thêm muối", "Nói linh tinh, ông già nào cơ chứ, lừa với không lừa gì, đây là Ninh Ninh tự do yêu đương, chỉ là tuổi tác có hơi lớn một chút thôi."
Ôn Ninh nghe đến đó, đột ngột quay lại, "Cô vừa nói cái gì? Nói lại một lần nữa xem!"
Đôi mắt sắc bén của Ôn Ninh mang theo tức giận không chút che đậy, Lưu Ly Ly nhìn thấy, đột ngột cảm thấy sợ hãi, chỉ là không muốn tỏ ra sợ hãi trước mặt Ôn Ninh, "Haha, tôi nói sai rồi."
Ôn Ninh nheo mắt nhìn cô ta, Lưu Ly Ly lại quái gở bổ sung thêm một câu, "Không phải là lừa, mà phải là trộm mới đúng, ông già đó cũng không thể nào không có mắt nhìn, dẫu sao một kẻ từng ngồi tù, học được chút kỹ năng trộm cắp cũng không hiếm lạ chút nào." Nói xong, Lưu Ly Ly cảm thấy lời của bản thân rất chí lý, cô ta giật lấy tấm thẻ trong tay của nhân viên bán hàng, lật nhìn cẩn thận: "Dì à, cô ta chắc chắn không thể có được tấm thẻ giá trị như thế này, thẻ này nhất định là cô ta ăn trộm!"
Triệu Nhã Lâm cũng nhìn qua, mắt đảo qua đảo lại, lập tức kỳ lạ nói: "Ninh Ninh, con làm chuyện gì dì không quản, nhưng mà con lại đi trộm đồ của người ta, dì không thể làm ngơ không quản được, dẫu sao chúng ta cũng là người một nhà, dì cũng phải "vì nghĩa mà hi sinh tình thân, đúng không?"
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Ôn Ninh nhíu mày, nhìn hai con người này mở mắt nói nhảm, "Cô nói tôi trộm đồ, chứng cứ đâu? Không có chứng cứ đừng có nói bậy, không sợ tung tin đồn nhảm vu oan người khác sẽ bị bắt vào tù sao?"
"Còn muốn chứng cứ, tấm thẻ này chính là chứng cứ tốt nhất rồi! Giờ tôi báo cảnh sát, xem cô làm thế nào giải thích với họ!" Lưu Ly Ly lớn giọng, thu hút không ít người vây xung quanh xem, nhân tiện báo cảnh sát.
Lưu Ly Ly ngạo mạn đắc ý nhìn Ôn Ninh, "Bây giờ, cô xong đời rồi!"
Ôn Ninh không giải thích, hành động của cô đoan trang đứng đắn, có gì phải sợ hãi?
Một lát sau, cảnh sát đến, bởi vì số tiền quá lớn, nên đã đưa một số người về đồn thẩm vấn.
"Ôn Ninh đúng không, tấm thẻ này của cô từ đâu mà có?"
"Người khác đưa cho."
"Ai đưa cho cô?"
"Tôi không biết..."
Việc này muốn Ôn Ninh nói như thế nào? Là một người đàn ông cứ mỗi nửa đêm đều muốn vô lễ với cô đưa cho? Cô ngay cả đến họ tên anh ta là gì, dáng vẻ như thế nào cũng đều không biết! Lời này nghe có vẻ như đang nói dối, nhưng tất cả những câu cô nói đều là sự thật.
".." Cô trả lời như vậy, cảnh sát chỉ cảm thấy cô là đang sỉ nhục người làm cảnh sát nhiều năm như anh ta, "Ôn Ninh, tôi cho cô cơ hội cuối, rốt cuộc từ đâu mà ra, khai báo rõ sẽ được khoan hồng!"
...
Triệu Nhã Lâm ở bên cạnh lại thêm mắm thêm muối": "Đồng chí cảnh sát nghe thấy rồi chứ, cô ta trộm đồ đến nói dối cũng không lừa được, anh không biết, ba năm trước cô ta vì phạm tội cố ý giết người mà phải ngồi tù, nhà chúng tôi... người nhà cô ta vì thế phải cắt đứt quan hệ, sau khi cô ta ra ngoài không có bất kì người thân nào, chiếc thẻ này ngoài trộm ra, còn có thể từ đầu mà có chứ!"
"Tôi không ăn trộm!" Ôn Ninh lại một lần nữa nhấn mạnh.
"Không trộm? Không trộm vậy thẻ của mày là lão già nào đưa cho? Mày nói xem mày ngủ với người ta bao nhiêu lần người ta mới đưa cho mày tấm thẻ này? Đồng chí à, cô ta đây nếu như không xem là ăn cắp, cũng xem như là, bán, bán dâm nha! Việc phá hoại thuần phong mỹ tục này, anh nhất định phải xử lý!"
"Triệu Nhã Lâm! Bà ngậm máu phun người, bà tưởng ai ai cũng giống bà muốn dựa vào người có tiền sao?"
"Mày! Mày ăn nói kiểu gì đấy! Mày đây là phỉ báng, trước mặt cảnh sát, tao sẽ kiện mày!"
"Được rồi! Đều yên lặng hết đi!"
Cảnh sát ngăn hai người họ cãi nhau, "Hai người các người về trước đi, Ôn Ninh, nếu như cô không nói rõ lai lịch của tấm thẻ này, vậy chỉ có thể dựa vào luật pháp định tội danh sở hữu tài sản bất hợp pháp, cô ở đây nghĩ cho kỹ, nghĩ xong rồi thì khai báo trung thực."
Cảnh sát khép lại bản khẩu cung, trực tiếp còng tay Ôn Ninh lại, đứng dậy rời đi.
Triệu Nhã Lâm dương dương tự đắc đứng dậy, đeo túi da cá sấu của bà ta đến trước mặt Ôn Ninh: "Trộm tấm thẻ giá trị như vậy, không biết phải ngồi đây đến bao giờ nha! Ninh Ninh à, con yên tâm, dì nhất định nhờ người trong này, bọn họ nhất định sẽ chăm sóc con "chu đáo"."
Ôn Ninh nhớ lại "sự chăm sóc" mà cô đã nhận ở trong tù, cả người không tự chủ được mà lạnh ngắt, hai tay nắm chặt trên đầu gối, càng lúc càng siết chặt, hận không thể trực tiếp lấy xương đầu gối mỗi đêm đều đau đớn này ra. Cô đã không đi khiêu khích Ôn gia nữa, nhưng bọn họ vẫn cứ chèn ép người khác! Rốt cuộc bọn họ muốn thế nào! Thực sự muốn ép cô chết mới vừa lòng sao? Ôn Ninh nhìn gương mặt đáng ghét của Triệu Nhã Lâm, từ từ đứng dậy, hận không thể dùng còng tay này giết chết bà ta.
Mời đọc truyện trên Vietwriter