Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-235
Chương 235: Chia tay hoàn toàn
Lục Tấn Uyên nói ra lời này, cũng thấy bản thân như thể bị tâm thần.
Một mặt muốn đẩy cô đi, mặt khác, lại thấy không nỡ, chí ít, anh không muốn thấy cô sống không tốt, nếu mà như vậy, làm sao anh yên tâm được?
Ôn Ninh thật sự không thể hiểu nổi ý nghĩ của Lục Tấn Uyên, cô nhìn vào ánh mắt của người đàn ông, đôi mắt ấy vẫn luôn đẹp như vậy, thâm thủy như mặt nước hồ, phản chiếu bóng dáng của cô.
Anh rốt cuộc đang nghĩ gì thế?
Ôn Ninh như bị ma xui quỷ khiến ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Tấn Uyên, trong mắt cô tràn đầy nghi ngờ.
"Lục Tấn Uyên, anh có biết anh như thế này rất kì lạ không, sao vậy, lẽ nào anh còn tình cảm với tôi à?"
Ôn Ninh nghĩ không thông chuyện anh muốn cô nhận lấy phần cổ phần này, những thứ này mặc dù chẳng là gì so với nhà họ Lục, nhưng cũng là một số tài sản không nhỏ, cứ cho cô như thế này, là anh dự tính làm gì vậy?
Muốn thể hiện khi chia tay mình không hề keo kiệt?
Liệu có phải, anh có nỗi khổ tâm nào trong lòng?
Ôn Ninh thấy chắc mình điên rồi, nhưng mà, con người sẽ luôn có lúc mù quáng như vậy, cho dù chỉ có một chút manh mối, đều sẽ liều mạng tiền gần với phương án mà mình nghĩ tới.
Hoặc là, Lục Tấn Uyên không muốn chia tay, đây chỉ là kế hoãn binh, hoặc là...
"Lục Tấn Uyên, anh nói cho em biết, anh làm vậy có phải vì có nỗi khổ tâm trong lòng không?"
Ánh mắt Lục Tấn Uyên tối sầm âm u, phun ra hai chữ: "Không có."
"Thật sự không có sao?"
Ôn Ninh tiến lên một bước, nằm lấy cổ áo anh, mặc dù biết như vậy thật là giống người phụ nữ chua ngoa, mất hết hình ảnh, thậm chí còn rất mất mặt, thế nhưng giờ phút này cô không thể để tâm nhiều vậy được.
Lục Tấn Uyên kéo tay cô ra, hít sâu, dùng giọng điệu bình thường của anh nói chuyện: "Cô đang nghĩ vớ vấn gì thế? Những thứ này, chẳng qua là bồi thường cho cô một chút mà thôi."
"Bồi thường cái gì? Bồi thường cho việc anh đùa bỡn tôi trong tay lâu như vậy? Hay nên nói, anh không muốn tôi rời khỏi nơi này, vì lúc nào đó anh nhớ tới tôi, thì có thể tới tìm chút cảm giác mới mẻ?"
Ôn Ninh không kìm được mà cười, đây là cách nói chuyện cao ngạo biết mấy, thứ mà cô dùng hết mọi tâm sức mới có thể có được, trong mắt Lục Tấn Uyên lại là một thứ không đáng nhắc tới.
Hoặc giả, cô là một người bình thường đến vậy, trong mắt anh cũng chỉ đến thể mà thôi.
Lục Tấn Uyên không hề trả lời, nhìn thấy sự đau khổ trong mắt Ôn Ninh, anh bỗng nhiên nảy lên suy nghĩ muốn phủ nhận, nhưng lời chưa ra khỏi miệng lại được anh nén xuống.
Ôn Ninh thấy anh im lặng, cũng nghĩ đây là anh thừa nhận.
Vì vậy, anh chỉ không muốn sau khi cô rời khỏi anh lại đi tìm người đàn ông khác, dù sao cô ở trong mắt Lục Tấn Uyên là người rời khỏi đàn ông sẽ không sống nổi, thế này thì đúng là phù hợp với tính cách cuồng khống chế của anh.
"Nếu như vậy...đồ của nhà họ Ôn, tôi không cần." Ôn Ninh cắn răng, đáp lại.
Chỉ vì sự thương hại của Lục Tấn Uyên, mà phải làm một món đồ chơi giải sầu cho Lục Tấn Uyên mới có thể đòi lại những thứ thuộc về cô, vậy cô thà là không cần.
Cho dù cô nghèo, cô chẳng có gì cả, nhưng vẫn cần thể diện, cô sẽ không cho người phụ nữ ngày hôm đó có cơ hội, chạy tới chỉ vào mũi cô nói cô vô liêm sỉ.
"Cô..."
Lục Tấn Uyên không ngờ cô chẳng nghĩ ngợi gì đã từ chối: "Cô không phải luôn muốn lấy lại nhà họ Ôn sao? Lẽ nào cứ thế này, không cần thứ gì hết?"
Ôn Ninh đối diện đôi mắt của anh: "Nếu như phải bán đi danh dự, làm một món đồ chơi không thấy được ánh sáng cho anh, vậy tôi thà rằng từ bỏ."
Nói xong, Ôn Ninh liền đi lên lầu, nếu đã nói tới đây, thì bây giờ cô nên rời khỏi nơi này, cô tới bệnh viện với mẹ, chờ sau khi sinh con ra, mẹ khỏi bệnh rồi, liền đưa bà rời khỏi đây, vĩnh viễn không gặp lại người tên Lục Tấn Uyên này nữa!
"Ôn Ninh!" Lục Tấn Uyên tức điên, muốn lao lên nắm lấy tay cô, lại bị Ôn Ninh trong ngay ra: "Bây giờ tôi đi thu dọn đồ đạc, yên tâm, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, sau này, anh muốn ở cùng Mộ Yên Nhiên, hay là dây dưa với nữ phục vụ trẻ trung kia, thì đều...chẳng liên quan gì tới tôi."
Giọng điệu của Ôn Ninh rất nhẹ, nhẹ như mảnh lông chim, thế nhưng lọt vào tai của Lục Tấn Uyên, lại khiến anh nghe không lọt một câu nào.
Anh chỉ nghe ra, Ôn Ninh thật sự, thật sự xóa bỏ anh khỏi cuộc đời của cô.
"Cô nghĩ cho kĩ, hôm nay cô đi rồi, sẽ không có ai hầu hạ cô, sẽ không có ai khách sáo với cô, những người từng bắt nạt cô, có thể đều sẽ lợi dụng lúc này làm khó cô, cô thật sự muốn đi?"
Bước chân Ôn Ninh hơi dừng lại: "Đúng, ở cùng với anh, làm một người không thấy ánh sáng, tôi thà là rời đi."
Lục Tấn Uyên giận dữ: "Vậy để tôi xem cô rốt cuộc sẽ có kết cục thế nào."
Nói xong, liền đẩy cửa đi.
Ôn Ninh nghe thấy tiếng vang thật lớn lúc người đàn ông rời đi, nước mắt vẫn cố nén, giờ đã rơi xuống.
Xem ra, cô vẫn không thoải mái như trong tưởng tượng, lời nói ra tuy có thể lừa được người khác, nhưng chẳng thể lừa dối con tim của mình.
Lục Tấn Uyên lái xe rời khỏi đây, anh không thể tiếp tục nói chuyện với Ôn Ninh, nếu còn nói tiếp, anh quả thật không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Ôn Ninh lên lầu, dọn dẹp hành lí.
Thời gian cô tới đây không lâu, đồ đạc của cô thật ra chẳng có nhiều mấy, phần lớn đều là Lục Tấn Uyên mua đem tới.
Những thứ không thuộc về mình, Ôn Ninh đều không cầm đi, cuối cùng sắp vào vừa khéo một vali.
"Cô Ôn, cô đây là..."
An Minh đi từ ngoài vào, đã thấy cô cầm theo hành lí, vẻ mặt không ổn đi xuống lầu, vội vã lại đỡ giúp cô một tay, cầm đồ ra giúp cô.
"Tôi muốn rời khỏi đây." Ôn Ninh lạnh nhạt nói: "Mấy ngày hôm nay, làm phiền anh rồi, cảm ơn sự chăm sóc của anh, tôi sẽ không quên việc anh giúp tôi, nhưng mà, chuyện trả ơn chắc là còn lâu lắm."
Rời đi?
An Minh đơ cả mặt ra.
Không phải ngày hôm nay mới chuyển quyền giữ cổ phần của nhà họ Ôn cho cô hay sao, sao cô lại muốn rời khỏi đây?
"Cô và boss có phải có hiểu lầm gì không, bộ dạng cô bây giờ, đi đâu cũng không tiện, nhất định không thể kích động được!"
Nhìn thấy sự quan tâm trong mắt An Minh, trong lòng Ôn Ninh hơi xúc động: "Không phải hiểu lầm, mà là...chúng tôi đã chia tay rồi, sau này không còn quan hệ gì nữa, vì vậy, tôi không thể ăn vạ ở đây được."
Chia tay?
Trong lòng An Minh thầm khiếp sợ, sao anh ta chưa nghe nói chuyện này, chẳng lẽ là...
"Cô biết rồi à?"
An Minh suy đoán, có phải vì chuyện của Mộ Yên Nhiên, Ôn Ninh biết rồi, cho nên cô không muốn làm người thứ ba, không danh không phận, vì vậy mới làm loạn đòi rời đi?
"Mặc dù boss phải đính hôn, thế nhưng, chuyện này thật ra rất..."
Thấy Ôn Ninh ôm cái bụng lớn muốn kéo hành lí, còn muốn đi, An Minh vô ý thốt lên vậy, để ngăn cô rời khỏi đây.
"Anh nói cái gì?"
Lục Tấn Uyên nói ra lời này, cũng thấy bản thân như thể bị tâm thần.
Một mặt muốn đẩy cô đi, mặt khác, lại thấy không nỡ, chí ít, anh không muốn thấy cô sống không tốt, nếu mà như vậy, làm sao anh yên tâm được?
Ôn Ninh thật sự không thể hiểu nổi ý nghĩ của Lục Tấn Uyên, cô nhìn vào ánh mắt của người đàn ông, đôi mắt ấy vẫn luôn đẹp như vậy, thâm thủy như mặt nước hồ, phản chiếu bóng dáng của cô.
Anh rốt cuộc đang nghĩ gì thế?
Ôn Ninh như bị ma xui quỷ khiến ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Tấn Uyên, trong mắt cô tràn đầy nghi ngờ.
"Lục Tấn Uyên, anh có biết anh như thế này rất kì lạ không, sao vậy, lẽ nào anh còn tình cảm với tôi à?"
Ôn Ninh nghĩ không thông chuyện anh muốn cô nhận lấy phần cổ phần này, những thứ này mặc dù chẳng là gì so với nhà họ Lục, nhưng cũng là một số tài sản không nhỏ, cứ cho cô như thế này, là anh dự tính làm gì vậy?
Muốn thể hiện khi chia tay mình không hề keo kiệt?
Liệu có phải, anh có nỗi khổ tâm nào trong lòng?
Ôn Ninh thấy chắc mình điên rồi, nhưng mà, con người sẽ luôn có lúc mù quáng như vậy, cho dù chỉ có một chút manh mối, đều sẽ liều mạng tiền gần với phương án mà mình nghĩ tới.
Hoặc là, Lục Tấn Uyên không muốn chia tay, đây chỉ là kế hoãn binh, hoặc là...
"Lục Tấn Uyên, anh nói cho em biết, anh làm vậy có phải vì có nỗi khổ tâm trong lòng không?"
Ánh mắt Lục Tấn Uyên tối sầm âm u, phun ra hai chữ: "Không có."
"Thật sự không có sao?"
Ôn Ninh tiến lên một bước, nằm lấy cổ áo anh, mặc dù biết như vậy thật là giống người phụ nữ chua ngoa, mất hết hình ảnh, thậm chí còn rất mất mặt, thế nhưng giờ phút này cô không thể để tâm nhiều vậy được.
Lục Tấn Uyên kéo tay cô ra, hít sâu, dùng giọng điệu bình thường của anh nói chuyện: "Cô đang nghĩ vớ vấn gì thế? Những thứ này, chẳng qua là bồi thường cho cô một chút mà thôi."
"Bồi thường cái gì? Bồi thường cho việc anh đùa bỡn tôi trong tay lâu như vậy? Hay nên nói, anh không muốn tôi rời khỏi nơi này, vì lúc nào đó anh nhớ tới tôi, thì có thể tới tìm chút cảm giác mới mẻ?"
Ôn Ninh không kìm được mà cười, đây là cách nói chuyện cao ngạo biết mấy, thứ mà cô dùng hết mọi tâm sức mới có thể có được, trong mắt Lục Tấn Uyên lại là một thứ không đáng nhắc tới.
Hoặc giả, cô là một người bình thường đến vậy, trong mắt anh cũng chỉ đến thể mà thôi.
Lục Tấn Uyên không hề trả lời, nhìn thấy sự đau khổ trong mắt Ôn Ninh, anh bỗng nhiên nảy lên suy nghĩ muốn phủ nhận, nhưng lời chưa ra khỏi miệng lại được anh nén xuống.
Ôn Ninh thấy anh im lặng, cũng nghĩ đây là anh thừa nhận.
Vì vậy, anh chỉ không muốn sau khi cô rời khỏi anh lại đi tìm người đàn ông khác, dù sao cô ở trong mắt Lục Tấn Uyên là người rời khỏi đàn ông sẽ không sống nổi, thế này thì đúng là phù hợp với tính cách cuồng khống chế của anh.
"Nếu như vậy...đồ của nhà họ Ôn, tôi không cần." Ôn Ninh cắn răng, đáp lại.
Chỉ vì sự thương hại của Lục Tấn Uyên, mà phải làm một món đồ chơi giải sầu cho Lục Tấn Uyên mới có thể đòi lại những thứ thuộc về cô, vậy cô thà là không cần.
Cho dù cô nghèo, cô chẳng có gì cả, nhưng vẫn cần thể diện, cô sẽ không cho người phụ nữ ngày hôm đó có cơ hội, chạy tới chỉ vào mũi cô nói cô vô liêm sỉ.
"Cô..."
Lục Tấn Uyên không ngờ cô chẳng nghĩ ngợi gì đã từ chối: "Cô không phải luôn muốn lấy lại nhà họ Ôn sao? Lẽ nào cứ thế này, không cần thứ gì hết?"
Ôn Ninh đối diện đôi mắt của anh: "Nếu như phải bán đi danh dự, làm một món đồ chơi không thấy được ánh sáng cho anh, vậy tôi thà rằng từ bỏ."
Nói xong, Ôn Ninh liền đi lên lầu, nếu đã nói tới đây, thì bây giờ cô nên rời khỏi nơi này, cô tới bệnh viện với mẹ, chờ sau khi sinh con ra, mẹ khỏi bệnh rồi, liền đưa bà rời khỏi đây, vĩnh viễn không gặp lại người tên Lục Tấn Uyên này nữa!
"Ôn Ninh!" Lục Tấn Uyên tức điên, muốn lao lên nắm lấy tay cô, lại bị Ôn Ninh trong ngay ra: "Bây giờ tôi đi thu dọn đồ đạc, yên tâm, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, sau này, anh muốn ở cùng Mộ Yên Nhiên, hay là dây dưa với nữ phục vụ trẻ trung kia, thì đều...chẳng liên quan gì tới tôi."
Giọng điệu của Ôn Ninh rất nhẹ, nhẹ như mảnh lông chim, thế nhưng lọt vào tai của Lục Tấn Uyên, lại khiến anh nghe không lọt một câu nào.
Anh chỉ nghe ra, Ôn Ninh thật sự, thật sự xóa bỏ anh khỏi cuộc đời của cô.
"Cô nghĩ cho kĩ, hôm nay cô đi rồi, sẽ không có ai hầu hạ cô, sẽ không có ai khách sáo với cô, những người từng bắt nạt cô, có thể đều sẽ lợi dụng lúc này làm khó cô, cô thật sự muốn đi?"
Bước chân Ôn Ninh hơi dừng lại: "Đúng, ở cùng với anh, làm một người không thấy ánh sáng, tôi thà là rời đi."
Lục Tấn Uyên giận dữ: "Vậy để tôi xem cô rốt cuộc sẽ có kết cục thế nào."
Nói xong, liền đẩy cửa đi.
Ôn Ninh nghe thấy tiếng vang thật lớn lúc người đàn ông rời đi, nước mắt vẫn cố nén, giờ đã rơi xuống.
Xem ra, cô vẫn không thoải mái như trong tưởng tượng, lời nói ra tuy có thể lừa được người khác, nhưng chẳng thể lừa dối con tim của mình.
Lục Tấn Uyên lái xe rời khỏi đây, anh không thể tiếp tục nói chuyện với Ôn Ninh, nếu còn nói tiếp, anh quả thật không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Ôn Ninh lên lầu, dọn dẹp hành lí.
Thời gian cô tới đây không lâu, đồ đạc của cô thật ra chẳng có nhiều mấy, phần lớn đều là Lục Tấn Uyên mua đem tới.
Những thứ không thuộc về mình, Ôn Ninh đều không cầm đi, cuối cùng sắp vào vừa khéo một vali.
"Cô Ôn, cô đây là..."
An Minh đi từ ngoài vào, đã thấy cô cầm theo hành lí, vẻ mặt không ổn đi xuống lầu, vội vã lại đỡ giúp cô một tay, cầm đồ ra giúp cô.
"Tôi muốn rời khỏi đây." Ôn Ninh lạnh nhạt nói: "Mấy ngày hôm nay, làm phiền anh rồi, cảm ơn sự chăm sóc của anh, tôi sẽ không quên việc anh giúp tôi, nhưng mà, chuyện trả ơn chắc là còn lâu lắm."
Rời đi?
An Minh đơ cả mặt ra.
Không phải ngày hôm nay mới chuyển quyền giữ cổ phần của nhà họ Ôn cho cô hay sao, sao cô lại muốn rời khỏi đây?
"Cô và boss có phải có hiểu lầm gì không, bộ dạng cô bây giờ, đi đâu cũng không tiện, nhất định không thể kích động được!"
Nhìn thấy sự quan tâm trong mắt An Minh, trong lòng Ôn Ninh hơi xúc động: "Không phải hiểu lầm, mà là...chúng tôi đã chia tay rồi, sau này không còn quan hệ gì nữa, vì vậy, tôi không thể ăn vạ ở đây được."
Chia tay?
Trong lòng An Minh thầm khiếp sợ, sao anh ta chưa nghe nói chuyện này, chẳng lẽ là...
"Cô biết rồi à?"
An Minh suy đoán, có phải vì chuyện của Mộ Yên Nhiên, Ôn Ninh biết rồi, cho nên cô không muốn làm người thứ ba, không danh không phận, vì vậy mới làm loạn đòi rời đi?
"Mặc dù boss phải đính hôn, thế nhưng, chuyện này thật ra rất..."
Thấy Ôn Ninh ôm cái bụng lớn muốn kéo hành lí, còn muốn đi, An Minh vô ý thốt lên vậy, để ngăn cô rời khỏi đây.
"Anh nói cái gì?"