Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-188
Chương 188: Đính hôn
Mộ Yên Nhiên chỉ do dự trong chốc lát, ngay lập tức nở một nụ cười nhẹ nhàng với ông nội Lục, “Ông Lục, con đồng ý, nhưng mà con cần phải tôn trọng ý kiến của Tấn Uyên nữa."
Nếu như là Mộ Yên Nhiên trước đây, có lẽ trước lời ép buộc vô hình này cô ta đã hất tay bỏ đi, nhưng cô ta lúc đó còn có một Lục Tấn Uyên vô cùng bao dung cho cô ta, luôn cho cô ta tùy hứng, muốn làm gì thì làm.
Mà bây giờ... Cô ta đã không còn dũng khí như trước đây, cho dù có phải hy sinh thứ gì đi chăng nữa, chỉ cần có thể giữ Lục Tấn Uyên ở lại bên cạnh, cô ta cũng đều có thể chấp nhận được.
Lục Tấn Uyên hiển nhiên không ngờ đến việc Mộ Yên Nhiên sẽ nói như thế, ông Lục nghe xong câu này, tươi cười đến nỗi mặt lộ ra cả nếp nhăn, “Tốt, đứa bé này quả thật đã trưởng thành rồi, không còn tùy hứng như trước đây nữa, vậy thì cứ quyết định vậy đi."
“Đợi một chút ạ, ông nội, việc này... con không đồng ý”
Lục Tấn Uyên cuống lên, việc này tại sao có thể quyết định một cách mù quáng như thế được, anh vốn dĩ không thích Mộ Yên Nhiên, sớm đã chẳng còn chút tình cảm nam nữ gì với cô ta rồi, làm sao có thể đính hôn cùng cô ta được chứ?
Mộ Yên Nhiên nghe thấy Lục Tấn Uyên nói xong lời này, khuôn mặt cứng đờ lại, sau khi Diệp Uyển Tĩnh nhận ra, vội vàng nắm lấy tay cô ta,
"Tấn Uyên, con gái người ta cũng đồng ý rồi, hơn nữa, hai đứa quen nhau cũng lâu như thế rồi, bây giờ con còn do dự cái gì nữa?"
Ông Lục cũng phát cáu nhìn Lục Tấn Uyên, ông đã sắp xếp mọi thứ hoàn hảo cho anh rồi, lẽ nào, Lục Tấn Uyên không chọc ông tức chết thì không sống yên được sao?
“Đính hôn là chuyện lớn, không qua loa được, đối với Yên Nhiên, con đã...” .
Ngôn Tình Sủng
Có Mộ Yên Nhiên ở đây, lại đang trước mặt người lớn trong nhà, Lục Tấn Uyên muốn nói nhưng lại thôi, không thể nói ra những lời quá tuyệt tình được, nhưng hàm ý trong câu nói này, anh không cần nói mọi người cũng đều rõ ràng.
Mặt của Mộ Yên Nhiên đỏ rực, cô ta đã từ bỏ hết tất cả mọi thứ, từ tôn nghiêm cho đến ước mơ của mình, thậm chí đến sự rụt rè của mình cô ta cũng đã vứt đi, còn chưa xác định mối quan hệ đã đến dây dưa ở lại nhà của một người đàn ông, thu lại được chỉ là kết quả như thế này thôi sao?
Cô ta cảm thấy tôn nghiêm của bản thân thật sự đã mất sạch, lần này, cho dù Diệp Uyển Tĩnh có cố gắng trấn an và an ủi cô ta như thế nào đi chăng nữa thì cô ta cũng không thể ngồi yên ở chỗ cũ được nữa, “Bác gái, ông Lục, con xin lỗi ạ, hay là để con về trước vậy, ở lại đây chỉ gây thêm phiền phức cho hai người thôi.”
“Yên Nhiên, Yên Nhiên!”
Di Uyển Tĩnh nhìn thấy Mộ Yên Nhiên đã quyết tâm muốn rời đi, trong lòng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, hung hăn trợn mắt trừng Lục Tấn Uyên, đứa con trai này của bà ta bình thường thông minh, sao tới chuyện này lại trở nên hồ đồ như thế.
Ông Lục nhìn thấy Mộ Yên Nhiên không chịu được sự nhục nhã mà rời đi, tức giận đến mức cầm cây gậy trong tay mình giơ lên, "Lục Tấn Uyên, anh thật sự muốn chọc cho tôi tức chết đúng không, anh đuổi theo con bé ngay cho tôi!”
Lục Tấn Uyên quả quyết không tuân theo, “Ông nội, bây giờ cô ta đã đi rồi, nên con sẽ nói thẳng luôn, chuyện giữa hai người chúng con đã là quá khứ rồi, con đã không còn bất kỳ tình cảm nam nữ gì với cô ta hết, vì tốt cho cô ta, cũng như vì tốt cho tất cả mọi người, ông và mẹ đừng nên tiếp tục ép buộc con nữa."
"Được... Được lắm... Mọi thứ mà tôi làm đều sai rồi đúng không, chỉ có anh là đúng thôi chứ gì, tôi không quản anh nữa, bây giờ anh cút ngay đi cho khuất mắt tôi, cút đi! Khi nào nghĩ thông rồi thì hẵng trở về.”
Ông Lục tức giận đến mức thở gấp, chỉ tay về phía cửa, tức giận nói với Lục Tấn Uyên.
Lục Tấn Uyên cau mày, thật ra, tính tình của ông nội và anh rất giống nhau, đều là những người cố chấp không muốn thay đổi những chuyện mà mình đã quyết định, bây giờ đối chọi gay gắt với ông chỉ khiến cho tình hình tồi tệ hơn thôi.
“Ông nội, vậy con rời đi trước, đến công ty ở một đêm, về chuyện này, con không thấy mình đã làm sai chỗ nào cả, ông ở nhà cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, đừng quá tức giận mà tổn thương đến thân thể, con đi trước đây ạ."
Lục Tấn Uyên ổn định lại trạng thái của mình, cầm áo khoác lên bước ra ngoài.
Chỉ là, lời này của anh, không chỉ không khiến ông Lục hết giận mà ngược lại còn khiến ông càng thêm bốc hỏa, trực tiếp lấy cây gậy của mình đập vào lưng của Lục Tấn Uyên, "Thật sự là không thể quản được anh rồi, cái nhà này, sợ là không đến lượt tôi làm chủ nữa rồi!”
Bước chân của Lục Tấn Uyên khựng lại, ông nội từ nhỏ đã hao tâm tốn sức bồi dưỡng anh, sao anh lại có thể không nghe ra được sự thất vọng và buồn bã trong giọng nói của ông được chứ.
Nhưng... Anh không thể để cho sai lầm này tiếp tục tiếp diễn thêm được nữa, cho nên, dù sao thì đau dài không bằng đau ngắn.
"Quản gia, chăm sóc tốt cho ông nội tôi, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi ngay nhé!”
Lục Tấn Uyên dường như không cảm nhận được sự đau đớn sau lưng mình, bước nhanh rời khỏi nơi này.
Ông Lục giận dữ ngồi xuống ghế, trong mắt ngập tràn tia thất vọng, Diệp Uyển Tĩnh thấy ông như thế thì vô cùng hoảng hốt.
Lỡ như ông Lục vì sự phản nghịch ngày hôm nay của Lục Tấn Uyên mà có suy nghĩ muốn đổi người thừa kế, vậy thì không phải công sức bao năm qua của bà ta sẽ tiêu tùng hết sao?
"Ba ơi, ba yên tâm đi, con chắc chắn sẽ khuyên thằng bé quay về xin lỗi."
Ông Lục quơ quơ tay, để cho Diệp Uyển Tĩnh cách ông xa ra một chút, bây giờ ông chỉ muốn được ở một mình.
Sau khi Diệp Uyển Tĩnh rời khỏi đó, trong lòng nghẹn một cục tức, cũng không biết rốt cuộc Lục Tấn Uyên có chỗ nào không bình thường nữa, lại có thể làm nên chuyện phản nghịch đến vậy. Đang chìm trong suy nghĩ thì điện thoại của bà ta bỗng vang lên, là Mộ Yên Nhiên gọi đến đây.
Diệp Uyển Tĩnh áp xuống cơn phẫn nộ trong lòng mình, “Sao thế Yên Nhiên? Chuyện hôm nay là do Tấn Uyên quá đáng, bác nhất định sẽ tìm cơ hội để bắt nó đến xin lỗi con."
“Không, không phải như thế ạ, bác gái, con chỉ. không muốn mọi người ép Tấn Uyên làm những chuyện mà anh ấy không muốn, nếu như anh ấy không muốn đính hôn cùng con, còn cũng không miễn cưỡng anh ấy."
Mộ Yên Nhiên dùng giọng điệu thấu tình đạt lý nói vậy, khiến cho Diệp Uyển Tĩnh hòa hoãn lại một chút, đồng thời, lửa giận bùng phát.
Người con gái tốt như thế này, tại sao Lục Tấn Uyên lại không biết trân trọng cơ chứ?
“Con yên tâm, bác chắc chắn sẽ khiến thằng bé phải hổi tâm chuyển ý, thằng bé chẳng qua là nghĩ chưa thông mà thôi, còn cố chấp lắm."
Nói xong, hai người còn hàn huyên thêm mấy câu rồi mới cúp điện thoại.
Mộ Yên Nhiên nhìn chiếc điện thoại trong tay mình, nhấc ly rượu đỏ bên cạnh lên rồi uống một ngụm, một trận choáng váng ập đến, cô ta lại không hề để ý, "Tấn Uyên, anh chỉ có thể là người đàn ông của riêng mình em thôi... Người khác, ai cũng đừng hòng cướp anh khỏi tay em."
Sau khi rời khỏi nhà họ Lục, Lục Tấn Uyên cũng không còn tâm trạng đâu mà trở về công ty để xử lý công việc nữa, vốn muốn đi tìm Trình Dương uống rượu nhưng có gọi thế nào thì anh ta cũng không bắt máy, cũng không biết là phóng túng ở nơi nào rồi.
Bất giác, Lục Tấn Uyên lại lái xe đến căn biệt thự ở ngoại thành.
Nhìn thấy nơi này, Lục Tấn Uyên không nhịn được cau mày, saoanh lại đến đây chứ?
Vốn dĩ anh muốn lạnh nhạt với Ôn Ninh vài ngày, nhưng mà theo bản năng của mình, anh lại lái xe đến đây rồi.
Lục Tấn Uyên cũng không xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên căn phòng ở lầu hai của Ôn Ninh, cô đang bật đèn, không kéo rèm che cửa sổ ra, nhìn từ góc độ này, vừa hay có thể nhìn thấy bóng người mảnh khảnh của cô đang lay động.
Lục Tấn Uyên vô thức nhìn cảnh này một hồi lâu, tuy bây giờ Ôn Ninh không biết là có người đang nhìn cô, nhưng mọi cử chỉ của cô lại khiến cho người đàn ông kia thả lỏng được hệ thống thần kinh đang căng thẳng của mình.
Đang lúc xuất thần, bảo vệ bên trong nhà nhìn thấy bên ngoài có một chiếc xe, đi ra ngoài, lên tiếng kiểm tra, đánh gãy mạch suy tư của Lục Tấn Uyên.
“Anh Lục."
Nhìn thấy Lục Tấn Uyên, người đang đi tuần tra nhẹ nhàng thở ra một hơi, bởi vì lo lắng Ôn Ninh chạy trốn nên mỗi ngày bọn họ đều phải nâng cao cảnh giác.
"Ừ."
Lục Tấn Uyên vốn cũng không muốn lên lầu, nhưng đã bị người ta phát hiện rồi nên liền thay đổi chủ ý, “Tôi đi lên lầu xem một chút!”
Mộ Yên Nhiên chỉ do dự trong chốc lát, ngay lập tức nở một nụ cười nhẹ nhàng với ông nội Lục, “Ông Lục, con đồng ý, nhưng mà con cần phải tôn trọng ý kiến của Tấn Uyên nữa."
Nếu như là Mộ Yên Nhiên trước đây, có lẽ trước lời ép buộc vô hình này cô ta đã hất tay bỏ đi, nhưng cô ta lúc đó còn có một Lục Tấn Uyên vô cùng bao dung cho cô ta, luôn cho cô ta tùy hứng, muốn làm gì thì làm.
Mà bây giờ... Cô ta đã không còn dũng khí như trước đây, cho dù có phải hy sinh thứ gì đi chăng nữa, chỉ cần có thể giữ Lục Tấn Uyên ở lại bên cạnh, cô ta cũng đều có thể chấp nhận được.
Lục Tấn Uyên hiển nhiên không ngờ đến việc Mộ Yên Nhiên sẽ nói như thế, ông Lục nghe xong câu này, tươi cười đến nỗi mặt lộ ra cả nếp nhăn, “Tốt, đứa bé này quả thật đã trưởng thành rồi, không còn tùy hứng như trước đây nữa, vậy thì cứ quyết định vậy đi."
“Đợi một chút ạ, ông nội, việc này... con không đồng ý”
Lục Tấn Uyên cuống lên, việc này tại sao có thể quyết định một cách mù quáng như thế được, anh vốn dĩ không thích Mộ Yên Nhiên, sớm đã chẳng còn chút tình cảm nam nữ gì với cô ta rồi, làm sao có thể đính hôn cùng cô ta được chứ?
Mộ Yên Nhiên nghe thấy Lục Tấn Uyên nói xong lời này, khuôn mặt cứng đờ lại, sau khi Diệp Uyển Tĩnh nhận ra, vội vàng nắm lấy tay cô ta,
"Tấn Uyên, con gái người ta cũng đồng ý rồi, hơn nữa, hai đứa quen nhau cũng lâu như thế rồi, bây giờ con còn do dự cái gì nữa?"
Ông Lục cũng phát cáu nhìn Lục Tấn Uyên, ông đã sắp xếp mọi thứ hoàn hảo cho anh rồi, lẽ nào, Lục Tấn Uyên không chọc ông tức chết thì không sống yên được sao?
“Đính hôn là chuyện lớn, không qua loa được, đối với Yên Nhiên, con đã...” .
Ngôn Tình Sủng
Có Mộ Yên Nhiên ở đây, lại đang trước mặt người lớn trong nhà, Lục Tấn Uyên muốn nói nhưng lại thôi, không thể nói ra những lời quá tuyệt tình được, nhưng hàm ý trong câu nói này, anh không cần nói mọi người cũng đều rõ ràng.
Mặt của Mộ Yên Nhiên đỏ rực, cô ta đã từ bỏ hết tất cả mọi thứ, từ tôn nghiêm cho đến ước mơ của mình, thậm chí đến sự rụt rè của mình cô ta cũng đã vứt đi, còn chưa xác định mối quan hệ đã đến dây dưa ở lại nhà của một người đàn ông, thu lại được chỉ là kết quả như thế này thôi sao?
Cô ta cảm thấy tôn nghiêm của bản thân thật sự đã mất sạch, lần này, cho dù Diệp Uyển Tĩnh có cố gắng trấn an và an ủi cô ta như thế nào đi chăng nữa thì cô ta cũng không thể ngồi yên ở chỗ cũ được nữa, “Bác gái, ông Lục, con xin lỗi ạ, hay là để con về trước vậy, ở lại đây chỉ gây thêm phiền phức cho hai người thôi.”
“Yên Nhiên, Yên Nhiên!”
Di Uyển Tĩnh nhìn thấy Mộ Yên Nhiên đã quyết tâm muốn rời đi, trong lòng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, hung hăn trợn mắt trừng Lục Tấn Uyên, đứa con trai này của bà ta bình thường thông minh, sao tới chuyện này lại trở nên hồ đồ như thế.
Ông Lục nhìn thấy Mộ Yên Nhiên không chịu được sự nhục nhã mà rời đi, tức giận đến mức cầm cây gậy trong tay mình giơ lên, "Lục Tấn Uyên, anh thật sự muốn chọc cho tôi tức chết đúng không, anh đuổi theo con bé ngay cho tôi!”
Lục Tấn Uyên quả quyết không tuân theo, “Ông nội, bây giờ cô ta đã đi rồi, nên con sẽ nói thẳng luôn, chuyện giữa hai người chúng con đã là quá khứ rồi, con đã không còn bất kỳ tình cảm nam nữ gì với cô ta hết, vì tốt cho cô ta, cũng như vì tốt cho tất cả mọi người, ông và mẹ đừng nên tiếp tục ép buộc con nữa."
"Được... Được lắm... Mọi thứ mà tôi làm đều sai rồi đúng không, chỉ có anh là đúng thôi chứ gì, tôi không quản anh nữa, bây giờ anh cút ngay đi cho khuất mắt tôi, cút đi! Khi nào nghĩ thông rồi thì hẵng trở về.”
Ông Lục tức giận đến mức thở gấp, chỉ tay về phía cửa, tức giận nói với Lục Tấn Uyên.
Lục Tấn Uyên cau mày, thật ra, tính tình của ông nội và anh rất giống nhau, đều là những người cố chấp không muốn thay đổi những chuyện mà mình đã quyết định, bây giờ đối chọi gay gắt với ông chỉ khiến cho tình hình tồi tệ hơn thôi.
“Ông nội, vậy con rời đi trước, đến công ty ở một đêm, về chuyện này, con không thấy mình đã làm sai chỗ nào cả, ông ở nhà cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, đừng quá tức giận mà tổn thương đến thân thể, con đi trước đây ạ."
Lục Tấn Uyên ổn định lại trạng thái của mình, cầm áo khoác lên bước ra ngoài.
Chỉ là, lời này của anh, không chỉ không khiến ông Lục hết giận mà ngược lại còn khiến ông càng thêm bốc hỏa, trực tiếp lấy cây gậy của mình đập vào lưng của Lục Tấn Uyên, "Thật sự là không thể quản được anh rồi, cái nhà này, sợ là không đến lượt tôi làm chủ nữa rồi!”
Bước chân của Lục Tấn Uyên khựng lại, ông nội từ nhỏ đã hao tâm tốn sức bồi dưỡng anh, sao anh lại có thể không nghe ra được sự thất vọng và buồn bã trong giọng nói của ông được chứ.
Nhưng... Anh không thể để cho sai lầm này tiếp tục tiếp diễn thêm được nữa, cho nên, dù sao thì đau dài không bằng đau ngắn.
"Quản gia, chăm sóc tốt cho ông nội tôi, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi ngay nhé!”
Lục Tấn Uyên dường như không cảm nhận được sự đau đớn sau lưng mình, bước nhanh rời khỏi nơi này.
Ông Lục giận dữ ngồi xuống ghế, trong mắt ngập tràn tia thất vọng, Diệp Uyển Tĩnh thấy ông như thế thì vô cùng hoảng hốt.
Lỡ như ông Lục vì sự phản nghịch ngày hôm nay của Lục Tấn Uyên mà có suy nghĩ muốn đổi người thừa kế, vậy thì không phải công sức bao năm qua của bà ta sẽ tiêu tùng hết sao?
"Ba ơi, ba yên tâm đi, con chắc chắn sẽ khuyên thằng bé quay về xin lỗi."
Ông Lục quơ quơ tay, để cho Diệp Uyển Tĩnh cách ông xa ra một chút, bây giờ ông chỉ muốn được ở một mình.
Sau khi Diệp Uyển Tĩnh rời khỏi đó, trong lòng nghẹn một cục tức, cũng không biết rốt cuộc Lục Tấn Uyên có chỗ nào không bình thường nữa, lại có thể làm nên chuyện phản nghịch đến vậy. Đang chìm trong suy nghĩ thì điện thoại của bà ta bỗng vang lên, là Mộ Yên Nhiên gọi đến đây.
Diệp Uyển Tĩnh áp xuống cơn phẫn nộ trong lòng mình, “Sao thế Yên Nhiên? Chuyện hôm nay là do Tấn Uyên quá đáng, bác nhất định sẽ tìm cơ hội để bắt nó đến xin lỗi con."
“Không, không phải như thế ạ, bác gái, con chỉ. không muốn mọi người ép Tấn Uyên làm những chuyện mà anh ấy không muốn, nếu như anh ấy không muốn đính hôn cùng con, còn cũng không miễn cưỡng anh ấy."
Mộ Yên Nhiên dùng giọng điệu thấu tình đạt lý nói vậy, khiến cho Diệp Uyển Tĩnh hòa hoãn lại một chút, đồng thời, lửa giận bùng phát.
Người con gái tốt như thế này, tại sao Lục Tấn Uyên lại không biết trân trọng cơ chứ?
“Con yên tâm, bác chắc chắn sẽ khiến thằng bé phải hổi tâm chuyển ý, thằng bé chẳng qua là nghĩ chưa thông mà thôi, còn cố chấp lắm."
Nói xong, hai người còn hàn huyên thêm mấy câu rồi mới cúp điện thoại.
Mộ Yên Nhiên nhìn chiếc điện thoại trong tay mình, nhấc ly rượu đỏ bên cạnh lên rồi uống một ngụm, một trận choáng váng ập đến, cô ta lại không hề để ý, "Tấn Uyên, anh chỉ có thể là người đàn ông của riêng mình em thôi... Người khác, ai cũng đừng hòng cướp anh khỏi tay em."
Sau khi rời khỏi nhà họ Lục, Lục Tấn Uyên cũng không còn tâm trạng đâu mà trở về công ty để xử lý công việc nữa, vốn muốn đi tìm Trình Dương uống rượu nhưng có gọi thế nào thì anh ta cũng không bắt máy, cũng không biết là phóng túng ở nơi nào rồi.
Bất giác, Lục Tấn Uyên lại lái xe đến căn biệt thự ở ngoại thành.
Nhìn thấy nơi này, Lục Tấn Uyên không nhịn được cau mày, saoanh lại đến đây chứ?
Vốn dĩ anh muốn lạnh nhạt với Ôn Ninh vài ngày, nhưng mà theo bản năng của mình, anh lại lái xe đến đây rồi.
Lục Tấn Uyên cũng không xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên căn phòng ở lầu hai của Ôn Ninh, cô đang bật đèn, không kéo rèm che cửa sổ ra, nhìn từ góc độ này, vừa hay có thể nhìn thấy bóng người mảnh khảnh của cô đang lay động.
Lục Tấn Uyên vô thức nhìn cảnh này một hồi lâu, tuy bây giờ Ôn Ninh không biết là có người đang nhìn cô, nhưng mọi cử chỉ của cô lại khiến cho người đàn ông kia thả lỏng được hệ thống thần kinh đang căng thẳng của mình.
Đang lúc xuất thần, bảo vệ bên trong nhà nhìn thấy bên ngoài có một chiếc xe, đi ra ngoài, lên tiếng kiểm tra, đánh gãy mạch suy tư của Lục Tấn Uyên.
“Anh Lục."
Nhìn thấy Lục Tấn Uyên, người đang đi tuần tra nhẹ nhàng thở ra một hơi, bởi vì lo lắng Ôn Ninh chạy trốn nên mỗi ngày bọn họ đều phải nâng cao cảnh giác.
"Ừ."
Lục Tấn Uyên vốn cũng không muốn lên lầu, nhưng đã bị người ta phát hiện rồi nên liền thay đổi chủ ý, “Tôi đi lên lầu xem một chút!”