Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-172
Chương 171: Lấy giả tráo thật
Hạ An Bình thấy Ôn Ninh không tức giận vì mình đã mạo phạm thì thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, Ôn Ninh vẫn coi anh là bạn, điều này cũng làm cho hi vọng trong lòng anh lại cháy sáng thêm đôi chút.
"Việc này ấy à...” Ôn Ninh lại không nghĩ nhiều, “Thực ra chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, em... Em biết, em với anh ta không phải là những người thuộc cùng một thế giới, cuối cùng sẽ không đi được đến đâu.”
Ôn Ninh nói, hương vị ngọt ngào của miếng bánh kem trong miệng bỗng thêm đôi chút cay đắng, đây là hiện thực, mặc dù không muốn thừa nhận thì cũng buộc phải chấp nhận nó thôi.
"Đứa bé của em...” Hạ An Bình ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Ôn Ninh không đáp, coi như âm thầm thừa nhận.
Lúc này Hạ An Bình đã hiểu cả rồi, lòng anh bỗng dâng lên một cơn đố kị đối với Lục Tấn Uyên.
Cùng là con cháu nhà họ Lục, Lục Tấn Uyên đường đường chính chính là người thừa kế gia tộc, sinh ra trong nhung lụa, mà anh thì không người để ý bởi anh chỉ là một đứa con ngoài giá thú, cái thân phận đáng bị sỉ nhục, từ nhỏ đã mất mẹ, toàn dựa vào mồ hôi và cả máu đổ trong bóng tối mà có được ngày hôm nay.
Mà hôm nay, trời xui đất khiến, bọn họ lại yêu cùng một người con gái.
Không thể không nói, đây đúng là định mệnh, có điều, lúc này Hạ An Bình sẽ không chấp nhận số phận, không muốn giống như đứa nhỏ yếu đuối trong quá khứ kia, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn mẹ chết ngay trước mặt mình.
Lúc này đây, anh cần phải nắm chặt mọi thứ trong tay.
Câu chuyện của hai người vì đột ngột nhắc tới Lục Tấn Uyên mà trở nên hơi lúng túng, Hạ An Bình đúng lúc chuyển chủ đề sang những điều thú vị ở nước ngoài, Ôn Ninh cũng phối hợp lướt qua những chuyện phiền lòng mà cô không muốn gợi lên nữa.
Lục Tấn Uyên là món xa xỉ phẩm mà cô không thể tới gần, hôm nay tỉnh mộng rồi, cô không nên giữ lại những lưu luyến dư thừa nữa.
Lát sau, món ăn được bày lên, hai người mang tâm sự của riêng mình mà cùng dùng cơm, không khí bấy giờ chỉ còn tiếng dao nĩa va chạm nhè nhẹ.
Hạ An Bình nhìn đồng hồ đeo tay, hình như... cũng sắp đến lúc rồi.
Quả nhiên, anh vừa nghĩ vậy chưa được bao lâu, một chiếc xe Rolls Royce màu đen duyên dáng dừng trước cửa nhà hàng.
Diệp Uyển Tĩnh bình thản xuống xe, đây là nhà hàng mà bà ta vẫn dùng trà chiều mỗi ngày hoặc thết đãi khách, thường thì vào giờ này ngày thứ Tư hàng tuần, bà ta nhất định sẽ xuất hiện đây.
Mọi thứ hôm nay dường như cũng không có gì khác trước, Diệp Uyển Tĩnh đang định bảo phục vụ mang đồ ngọt dựa theo thói quen của bà ta lên thì đột nhiên, vị khách ngồi bên cửa sổ lại hấp dẫn tầm mắt bà.
Đó... chẳng phải là Ôn Ninh sao?
Tay Diệp Uyển Tĩnh hơi run một cái, nhìn đường gò má quen thuộc kia, trước chỗ ngồi của cô có treo một chậu lan, không nhìn rõ lắm, bà ta bèn bước đến gần một chút.
Mới đến gần, điều vừa chứng kiến làm bà ta kinh ngạc.
Không chỉ có mình Ôn Ninh, mà còn cả... người ngồi đối diện cô!
Gương mặt Hạ An Bình vừa lọt vào mắt bà ta, lòng Diệp Uyển Tĩnh lập tức dấy lên phong ba bão táp.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Gương mặt này, bà ta còn nhớ rõ, người này, dù hóa thành tro bà cũng không quên.
Năm ấy, mẹ đẻ của đứa con hoang này không biết đã dùng cách gì mà lại quyến rũ được chồng bà ta, tức là cha Lục Tấn Uyên, còn khiến ông nảy lên ý định ly hôn với bà ta rồi tái giá cùng người đàn bà ấy.
Diệp Uyển Tĩnh dẫu gì cũng là con gái nhà họ Diệp, trước đây bước vào nhà họ Lục cũng là cưới hỏi đàng hoàng, sao có thể nhịn nổi loại ấm ức này, để xả cơn tức trong lòng, bà ta đã thuê người tìm được kẻ thứ ba chen chân vào gia đình mình, rồi công bố rộng rãi tất cả những chuyện bẩn thỉu mà cô ta đã làm, sau đó, đuổi cô ta khỏi đất Hà Nội này, khiến cô ta triệt để không còn cơ hội lật ngược tình thế.
Dù vậy, Diệp Uyển Tĩnh vẫn không chịu ngừng tay, chồng bà ta vì chuyện bà ta đánh đuổi nhân tình của ông nên muốn đuổi theo tìm, vì thế mà gặp tai nạn, cấp cứu thất bại, qua đời, mà bà ta, tuổi còn trẻ đã biến thành quả phụ, điều này làm sao mà bà ta chịu đựng nổi?
Vì thế, Diệp Uyển Tĩnh liên tục thuê người đi quấy rối, phá hoại cuộc sống của người đàn bà kia, nhưng dù vậy, cô ta vẫn ngoan cường sống sót, cuối cùng, còn dám sinh hạ thứ con hoang của bọn họ.
Chỉ có điều, vận may của cô ta đã hết, đành phải chết ở phòng sinh, Diệp Uyển Tĩnh vốn tưởng rằng đứa nhỏ kia không người chăm nom sẽ nhanh chóng chết non thôi, nào ngờ, mạng nó cũng lớn, ở viện phúc lợi vẫn cứng cỏi trưởng thành, thậm chí còn may mắn được người hảo tâm nhận nuôi.
Lúc đó Diệp Uyển Tĩnh còn lén tới nhìn xem, mới phát hiện đứa con hoang kia có bộ dạng giống hệt bà mẹ hồ ly tinh của nó... Ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, bà ta liền dốc hết bầu lửa giận lên người thằng bé ấy.
Ba lần bốn lượt phá hủy những gia đình nhận nuôi nó, khiến mọi người cho rằng nó là thứ côn đồ không ra gì, cuối cùng, đúng như ý nguyện của Diệp Uyển Tĩnh, đứa con hoang kia triệt để biến mất khỏi tầm mắt của bà ta, tra đi xét lại vẫn không tìm được.
Diệp Uyển Tĩnh còn cho là nó đã chết ở đâu rồi, nhưng nào ngờ, lúc này đây bà lại thấy được nó!
Hơn nữa, đứa con hoang này cũng không hề khốn cùng tuyệt vọng như bà ta tưởng tượng, trái lại, thoạt nhìn cuộc sống của nó khá tốt!
Sao nó lại quen biết Ôn Ninh?
Đầu óc Diệp Uyển Tĩnh cấp tốc vận hành, hai kẻ bà ta ghét nhất lại tụ cùng một chỗ, khiến chuông cảnh giác trong lòng bà ta vang lên.
Vì vậy, bà ta cố ý không vào phòng riêng quen thuộc mà chọn một vị trí cách hai người kia không xa để ngồi, bà ta muốn nghe xem bọn họ đang làm gì. "Vậy, sau khi chuyện này kết thúc, anh sẽ đưa em rời khỏi đây.”
Ánh mắt Hạ An Bình đã sớm liếc về phía Diệp Uyển Tĩnh, con ngươi đang ngập ý cười bỗng lạnh xuống một giây, hiện lên một tia thù hận, sau đó lại biến mất nhanh chóng, Ôn Ninh không chú ý tới, chỉ gật đầu phụ họa.
"Em cũng nghĩ nên như vậy.”
Cuộc trò chuyện của hai người truyền vào tai Diệp Uyển Tĩnh, khiến bà ta băn khoăn suy đoán, chuyện này... là chuyện gì? Loại chuyện gì mà làm xong cần phải xuất ngoại? Chẳng lẽ... Ôn Ninh tới gần Lục Tấn Uyên là có mục đích riêng?
Suy cho cùng, cô ta có lui tới với đứa con hoang kia, lời trong lời ngoài đều có vẻ rất thân thiết.
Lẽ nào, đứa bé trong bụng cô ta chính là con của thằng đó?
Ý tưởng này vừa xuất hiện lập tức đã khiến Diệp Uyển Tĩnh trợn tròn mắt, nếu đúng như vậy, mọi thứ đều có vẻ hợp lí hẳn.
Ôn Ninh vốn quen biết đứa con hoang này, thậm chí hai đứa nó còn từng có quan hệ dẫn tới có mang, kiếm cớ quen biết với Lục Tấn Uyên chỉ là một nước cờ, chỉ cần đứa trẻ ra đời, mà Lục Tấn Uyên chịu nhận nó, thì âm mưu cướp lấy gia sản nhà họ Lục thật dễ như trở bàn tay...
Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Uyển Tĩnh trở nên hết sức khó coi.
Thật không ngờ con bé Ôn Ninh này lại to gan đến thế, còn dám chơi chiêu lấy giả đổi thật?
Cân nhắc một chút, Diệp Uyển Tĩnh không muốn ở lại nơi này nữa, hai người này làm bà ta mất hết khẩu vị rồi.
Diệp Uyển Tĩnh vừa đi ra ngoài liền gọi cho Lục Tấn Uyên.
Lục Tấn Uyên đang xử lí công việc ở công ty, nghe thấy chuông điện thoại, vội vã nhìn màn hình, có điều cái tên hiện lên không phải Ôn Ninh mà là Diệp Uyển Tĩnh.
Cô nàng đáng chết này, chẳng lẽ thực sự không chịu thua, nhất định phải giữ đứa con hoang đó lại, để từng giây từng phúc nhớ đến cha nó mới được?
Đáy lòng Lục Tấn Uyên hoàn toàn âm u rồi, nhưng anh vẫn cố kềm chế, nhận cuộc gọi: “Mẹ, sao thế ạ? Gọi con có chuyện gì không?"
"Tấn Uyên, giờ con đang ở đâu? Mẹ có chuyện rất quan trọng cần nói với con."
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Hạ An Bình thấy Ôn Ninh không tức giận vì mình đã mạo phạm thì thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, Ôn Ninh vẫn coi anh là bạn, điều này cũng làm cho hi vọng trong lòng anh lại cháy sáng thêm đôi chút.
"Việc này ấy à...” Ôn Ninh lại không nghĩ nhiều, “Thực ra chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, em... Em biết, em với anh ta không phải là những người thuộc cùng một thế giới, cuối cùng sẽ không đi được đến đâu.”
Ôn Ninh nói, hương vị ngọt ngào của miếng bánh kem trong miệng bỗng thêm đôi chút cay đắng, đây là hiện thực, mặc dù không muốn thừa nhận thì cũng buộc phải chấp nhận nó thôi.
"Đứa bé của em...” Hạ An Bình ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Ôn Ninh không đáp, coi như âm thầm thừa nhận.
Lúc này Hạ An Bình đã hiểu cả rồi, lòng anh bỗng dâng lên một cơn đố kị đối với Lục Tấn Uyên.
Cùng là con cháu nhà họ Lục, Lục Tấn Uyên đường đường chính chính là người thừa kế gia tộc, sinh ra trong nhung lụa, mà anh thì không người để ý bởi anh chỉ là một đứa con ngoài giá thú, cái thân phận đáng bị sỉ nhục, từ nhỏ đã mất mẹ, toàn dựa vào mồ hôi và cả máu đổ trong bóng tối mà có được ngày hôm nay.
Mà hôm nay, trời xui đất khiến, bọn họ lại yêu cùng một người con gái.
Không thể không nói, đây đúng là định mệnh, có điều, lúc này Hạ An Bình sẽ không chấp nhận số phận, không muốn giống như đứa nhỏ yếu đuối trong quá khứ kia, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn mẹ chết ngay trước mặt mình.
Lúc này đây, anh cần phải nắm chặt mọi thứ trong tay.
Câu chuyện của hai người vì đột ngột nhắc tới Lục Tấn Uyên mà trở nên hơi lúng túng, Hạ An Bình đúng lúc chuyển chủ đề sang những điều thú vị ở nước ngoài, Ôn Ninh cũng phối hợp lướt qua những chuyện phiền lòng mà cô không muốn gợi lên nữa.
Lục Tấn Uyên là món xa xỉ phẩm mà cô không thể tới gần, hôm nay tỉnh mộng rồi, cô không nên giữ lại những lưu luyến dư thừa nữa.
Lát sau, món ăn được bày lên, hai người mang tâm sự của riêng mình mà cùng dùng cơm, không khí bấy giờ chỉ còn tiếng dao nĩa va chạm nhè nhẹ.
Hạ An Bình nhìn đồng hồ đeo tay, hình như... cũng sắp đến lúc rồi.
Quả nhiên, anh vừa nghĩ vậy chưa được bao lâu, một chiếc xe Rolls Royce màu đen duyên dáng dừng trước cửa nhà hàng.
Diệp Uyển Tĩnh bình thản xuống xe, đây là nhà hàng mà bà ta vẫn dùng trà chiều mỗi ngày hoặc thết đãi khách, thường thì vào giờ này ngày thứ Tư hàng tuần, bà ta nhất định sẽ xuất hiện đây.
Mọi thứ hôm nay dường như cũng không có gì khác trước, Diệp Uyển Tĩnh đang định bảo phục vụ mang đồ ngọt dựa theo thói quen của bà ta lên thì đột nhiên, vị khách ngồi bên cửa sổ lại hấp dẫn tầm mắt bà.
Đó... chẳng phải là Ôn Ninh sao?
Tay Diệp Uyển Tĩnh hơi run một cái, nhìn đường gò má quen thuộc kia, trước chỗ ngồi của cô có treo một chậu lan, không nhìn rõ lắm, bà ta bèn bước đến gần một chút.
Mới đến gần, điều vừa chứng kiến làm bà ta kinh ngạc.
Không chỉ có mình Ôn Ninh, mà còn cả... người ngồi đối diện cô!
Gương mặt Hạ An Bình vừa lọt vào mắt bà ta, lòng Diệp Uyển Tĩnh lập tức dấy lên phong ba bão táp.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Gương mặt này, bà ta còn nhớ rõ, người này, dù hóa thành tro bà cũng không quên.
Năm ấy, mẹ đẻ của đứa con hoang này không biết đã dùng cách gì mà lại quyến rũ được chồng bà ta, tức là cha Lục Tấn Uyên, còn khiến ông nảy lên ý định ly hôn với bà ta rồi tái giá cùng người đàn bà ấy.
Diệp Uyển Tĩnh dẫu gì cũng là con gái nhà họ Diệp, trước đây bước vào nhà họ Lục cũng là cưới hỏi đàng hoàng, sao có thể nhịn nổi loại ấm ức này, để xả cơn tức trong lòng, bà ta đã thuê người tìm được kẻ thứ ba chen chân vào gia đình mình, rồi công bố rộng rãi tất cả những chuyện bẩn thỉu mà cô ta đã làm, sau đó, đuổi cô ta khỏi đất Hà Nội này, khiến cô ta triệt để không còn cơ hội lật ngược tình thế.
Dù vậy, Diệp Uyển Tĩnh vẫn không chịu ngừng tay, chồng bà ta vì chuyện bà ta đánh đuổi nhân tình của ông nên muốn đuổi theo tìm, vì thế mà gặp tai nạn, cấp cứu thất bại, qua đời, mà bà ta, tuổi còn trẻ đã biến thành quả phụ, điều này làm sao mà bà ta chịu đựng nổi?
Vì thế, Diệp Uyển Tĩnh liên tục thuê người đi quấy rối, phá hoại cuộc sống của người đàn bà kia, nhưng dù vậy, cô ta vẫn ngoan cường sống sót, cuối cùng, còn dám sinh hạ thứ con hoang của bọn họ.
Chỉ có điều, vận may của cô ta đã hết, đành phải chết ở phòng sinh, Diệp Uyển Tĩnh vốn tưởng rằng đứa nhỏ kia không người chăm nom sẽ nhanh chóng chết non thôi, nào ngờ, mạng nó cũng lớn, ở viện phúc lợi vẫn cứng cỏi trưởng thành, thậm chí còn may mắn được người hảo tâm nhận nuôi.
Lúc đó Diệp Uyển Tĩnh còn lén tới nhìn xem, mới phát hiện đứa con hoang kia có bộ dạng giống hệt bà mẹ hồ ly tinh của nó... Ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, bà ta liền dốc hết bầu lửa giận lên người thằng bé ấy.
Ba lần bốn lượt phá hủy những gia đình nhận nuôi nó, khiến mọi người cho rằng nó là thứ côn đồ không ra gì, cuối cùng, đúng như ý nguyện của Diệp Uyển Tĩnh, đứa con hoang kia triệt để biến mất khỏi tầm mắt của bà ta, tra đi xét lại vẫn không tìm được.
Diệp Uyển Tĩnh còn cho là nó đã chết ở đâu rồi, nhưng nào ngờ, lúc này đây bà lại thấy được nó!
Hơn nữa, đứa con hoang này cũng không hề khốn cùng tuyệt vọng như bà ta tưởng tượng, trái lại, thoạt nhìn cuộc sống của nó khá tốt!
Sao nó lại quen biết Ôn Ninh?
Đầu óc Diệp Uyển Tĩnh cấp tốc vận hành, hai kẻ bà ta ghét nhất lại tụ cùng một chỗ, khiến chuông cảnh giác trong lòng bà ta vang lên.
Vì vậy, bà ta cố ý không vào phòng riêng quen thuộc mà chọn một vị trí cách hai người kia không xa để ngồi, bà ta muốn nghe xem bọn họ đang làm gì. "Vậy, sau khi chuyện này kết thúc, anh sẽ đưa em rời khỏi đây.”
Ánh mắt Hạ An Bình đã sớm liếc về phía Diệp Uyển Tĩnh, con ngươi đang ngập ý cười bỗng lạnh xuống một giây, hiện lên một tia thù hận, sau đó lại biến mất nhanh chóng, Ôn Ninh không chú ý tới, chỉ gật đầu phụ họa.
"Em cũng nghĩ nên như vậy.”
Cuộc trò chuyện của hai người truyền vào tai Diệp Uyển Tĩnh, khiến bà ta băn khoăn suy đoán, chuyện này... là chuyện gì? Loại chuyện gì mà làm xong cần phải xuất ngoại? Chẳng lẽ... Ôn Ninh tới gần Lục Tấn Uyên là có mục đích riêng?
Suy cho cùng, cô ta có lui tới với đứa con hoang kia, lời trong lời ngoài đều có vẻ rất thân thiết.
Lẽ nào, đứa bé trong bụng cô ta chính là con của thằng đó?
Ý tưởng này vừa xuất hiện lập tức đã khiến Diệp Uyển Tĩnh trợn tròn mắt, nếu đúng như vậy, mọi thứ đều có vẻ hợp lí hẳn.
Ôn Ninh vốn quen biết đứa con hoang này, thậm chí hai đứa nó còn từng có quan hệ dẫn tới có mang, kiếm cớ quen biết với Lục Tấn Uyên chỉ là một nước cờ, chỉ cần đứa trẻ ra đời, mà Lục Tấn Uyên chịu nhận nó, thì âm mưu cướp lấy gia sản nhà họ Lục thật dễ như trở bàn tay...
Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Uyển Tĩnh trở nên hết sức khó coi.
Thật không ngờ con bé Ôn Ninh này lại to gan đến thế, còn dám chơi chiêu lấy giả đổi thật?
Cân nhắc một chút, Diệp Uyển Tĩnh không muốn ở lại nơi này nữa, hai người này làm bà ta mất hết khẩu vị rồi.
Diệp Uyển Tĩnh vừa đi ra ngoài liền gọi cho Lục Tấn Uyên.
Lục Tấn Uyên đang xử lí công việc ở công ty, nghe thấy chuông điện thoại, vội vã nhìn màn hình, có điều cái tên hiện lên không phải Ôn Ninh mà là Diệp Uyển Tĩnh.
Cô nàng đáng chết này, chẳng lẽ thực sự không chịu thua, nhất định phải giữ đứa con hoang đó lại, để từng giây từng phúc nhớ đến cha nó mới được?
Đáy lòng Lục Tấn Uyên hoàn toàn âm u rồi, nhưng anh vẫn cố kềm chế, nhận cuộc gọi: “Mẹ, sao thế ạ? Gọi con có chuyện gì không?"
"Tấn Uyên, giờ con đang ở đâu? Mẹ có chuyện rất quan trọng cần nói với con."
Mời đọc truyện trên Vietwriter