Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-166
Chương 165: Là con của anh
Ôn Ninh không nhận ra sự lạnh lùng trong lời nói của anh, biết là Lục Tấn Uyên khiến cô bớt căng thẳng hơn.
Bước tới mở cửa, Ôn Ninh vừa nhìn đã thấy vết thương dài ngoằng trên mặt Lục Tấn Uyên, dù máu đã đông lại nhưng vệt máu đỏ vẫn khiến người khác giật mình sợ hãi.
"Anh sao thế?”
Ôn Ninh không nhịn lòng được mà chằm chằm nhìn anh, trông có vẻ như bị thứ gì đó quẹt phải, sao lại có người ra tay với Lục Tấn Uyên, hơn nữa đây là đã là lần thứ hai trong mấy hôm nay rồi có phải anh đang gặp nguy hiểm gì không?
"Không sao." Lục Tấn Uyên đã sớm quên chuyện này rồi, quan trọng là trong lòng anh nhớ đến chuyện khác khiến anh đã sớm quên đi chút đau đớn trên mặt.
"Anh có chuyện muốn hỏi em, Ôn Ninh.”
Lục Tấn Uyên vừa nói vừa nhìn vào thân thể của Ôn Ninh, ánh mắt cô chứa đầy sự quan tâm mà không hề che đậy, trông không có chút giả dối nào, điều này khiến tâm trạng phiền muộn của anh bình tĩnh hơn nhiều.
"Chuyện gì thế, có gì thì đợi bôi thuốc xong mới nói đi!”
Ôn Ninh cứ nhìn vết thương của Lục Tấn Uyên mãi, thậm chí không nhận ra sự khác thường hôm nay của anh, cô chỉ đang nghĩ, nếu để lại vết sẹo dài thế này trên gương mặt hoàn mỹ này thì đúng là tội lỗi quá mà.
Nói xong, liền chạy vào phòng tìm hộp thuốc của cô, Lục Tấn Uyên thấy cô kiên quyết vậy nên cũng không nói gì, bước vào phòng ngủ của Ôn Ninh, tùy ý ngồi xuống, chỉ là, anh lại nhanh chóng phát hiện ra một quyển sách dành cho người mang thai.
Đứa trẻ đáng yêu trên đấy không chỉ không khiến anh cảm thấy thích mà trái lại khiến tâm trạng anh khó chịu hơn.
Nếu đứa bé là con của anh, anh nhất định sẽ thích, nhưng bây giờ không phải như vậy, đứa trẻ này không biết là của tên đàn ông nào, anh không biết anh ta là ai, cũng không biết bây giờ anh ta đang ở đâu, càng không biết khi nào anh ta lại xuất hiện lần nữa, mà Ôn Ninh lại có suy nghĩ thế nào với anh ta?
Lục Tấn Uyên trước nay không thích mạo hiểm, trong tình cảm cũng thế, anh sẽ không cho Ôn Ninh lí do để rời khỏi anh bất cứ lúc nào.
Ôn Ninh tìm bông gòn và cồn để khử trùng, vội quay lại thì thấy Lục Tấn Uyên đang nhìn một quyển sách với ánh mắt phức tạp, cô bỗng thấy nhói một cái trong lòng, vội dọn dẹp đồ đi, "Em bôi thuốc cho anh.”
Lục Tấn Uyên gật đầu, Ôn Ninh dùng tăm bông ướt lau vết máu trên mặt anh, rồi mới lấy cồn bôi nhẹ lên vết thương của anh.
May là vết thương không sâu lắm, mặc dù trông rất đáng sợ nhưng chắc sẽ không để lại sẹo.
Nhưng Ôn Ninh vẫn lo lắng, ai mà có thể liên tiếp làm anh bị thương chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Là... ông nội Lục đánh sao ?"
Ôn Ninh vừa nhẹ nhàng bôi thuốc, vừa cẩn thận hỏi anh.
“Ừm.” Lục Tấn Uyên gật đầu vô tình động vào vết thương, không nhịn được mà rên lên một tiếng, Ôn Ninh giật mình, “Anh đừng động đậy lung tung chứ!”
Chỉ là dù ngữ điệu cứng rắn nhưng trong lòng Ôn Ninh lại không phải như thế, bởi vì cô biết, việc Lục Tấn Uyên bị đánh nhất định có liên quan đến cô.
"Là vì chuyện của em đúng không?”
"Đừng nghĩ lung tung nữa.” Lục Tấn Uyên không trả lời, nhưng anh cũng không phủ nhận.
Lòng Ôn Ninh trầm xuống, nhưng cũng có chút cảm động, dù có bị ông nội Lục đánh anh cũng không giận lây sang cô, hơn nữa còn nghĩ cho cô như vây.
Có lẽ, Lục Tấn Uyên còn nghiêm túc với cô hơn những gì cô tưởng tượng nữa.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Vừa nghĩ ánh mắt của Ôn Ninh vừa lấp lánh, cô đang nghĩ, nếu Lục Tấn Uyên biết đứa bé là của anh, nếu họ tiếp tục tranh đấu có phải họ cũng có kết quả không tệ không?
Vừa nghĩ, động tác của cô vừa nhanh dần lên, bôi xong thuốc đang định mang đồ đi cất thì đột nhiên Lục Tấn Uyên nắm lấy cổ tay cô, để cô nhìn thẳng vào mắt anh, không có chút né tránh nào mà nhìn nhau.
“Ôn Ninh, anh có chuyện muốn hỏi em."
Giọng nói của anh rất nặng nề, Ôn Ninh gật đầu, “Anh hỏi đi.”
“Đứa bé trong bụng em, rốt cuộc là của ai?"
Hôm nay Lục Tấn Uyên đã quyết tâm hỏi rõ chuyện này, đứa trẻ này, anh có thể cho phép Ôn Ninh giữ nó lại, sinh nó ra, nhưng anh tuyệt đối không cho phép cô nuôi nấng nó.
Anh không cho phép mối nguy hiểm này luôn rình rập bên cạnh Ôn Ninh, cũng sẽ không cho phép cô có cơ hội nghĩ đến bố của đứa bé khi nhìn đứa bé.
Ôn Ninh không ngờ là anh sẽ hỏi chuyện này, nhưng câu hỏi này lại vừa hợp với suy nghĩ ban nãy của cô.
Có lẽ, đây là một cơ hội tốt để nói ra sự thật.
"Lục Tấn Uyên, anh có tin lời em nói không?”
Lục Tấn Uyên không trả lời thẳng mà nhìn cô, "Em nói đi.”
Ôn Ninh hít sâu một hơi, như đã hạ quyết tâm muốn nói ra bí mật, thật sự không dễ dàng chút nào.
"Đứa bé, là của anh đấy.”
Ôn Ninh nói rõ ràng từng câu từng chữ, nói xong thì thấp thỏm nhìn biểu cảm của Lục Tấn Uyên.
Khác với dự tính là, anh vốn không hề có biểu hiện gì, không vui cũng không kinh ngạc mà ngược lại lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Trong lòng Ôn Ninh đột nhiên có cảm giác kì lạ, Lục Tấn Uyên vẫn luôn kiêng kị đứa bé này, cô hiểu rõ, vì sợ nói ra bố của đứa bé là ai sẽ bị trả thù nên cô cũng luôn nhịn mà không nói ra.
Bây giờ khó lắm mới có dũng khí nói ra, biểu cảm của Lục Tấn Uyên lại khiến cô không hiểu được.
"Con của anh sao ?
Ngữ điệu của Lục Tấn Uyên rõ ràng là không tin.
Anh đã tra rõ số tháng của đứa trẻ này, lúc đó, hai người họ vốn không xảy ra quan hệ, sao lại có thể có con được ?
Cách giải thích duy nhất là Ôn Ninh sợ anh bắt cô bỏ đứa bé, sợ anh sẽ chia cắt cô với đứa bé nên mới nói dối như vậy.
“Ôn Ninh, nếu em sợ anh ép em bỏ đứa bé thì em có thể không cần lo lắng, tình hình sức khoẻ của em không thích hợp để làm phẫu thuật nạo thai, anh sẽ không lấy sức khoẻ của em ra để mạo hiểm đâu."
Lục Tấn Uyên mở miệng, “Nhưng đứa bé sau khi sinh ra bắt buộc phải được đưa đi, anh có thể nhẫn nhịn để em sinh đứa bé ra, nhưng không thể để nó sống bên cạnh chúng ta, đây là giới hạn cuối cùng của anh.”
Ôn Ninh nghe xong ngơ ngác một lúc, cô không ngờ rằng, Lục Tấn Uyên vốn không hề tin lời cô nói, “Không phải đâu, đứa bé thật sự là con của anh !”
"Là con của anh sao ?"
Lục Tấn Uyên nhìn dáng vẻ gấp gáp của cô mà càng khó chịu hơn.
Chẳng lẽ cô quan tâm đứa con của người đàn ông kia đến thế sao, dù có phải nói dối, phải lừa người đàn ông khác để nuôi con cũng phải làm như vậy?
Trong lòng anh dấy lên ý ghen, xem ra, Ôn Ninh rất thích người đàn ông đó, thậm chí không tiếc bán rẻ lòng tự trọng của mình để giữ lại con của anh ta.
"Lục Tấn Uyên, anh tin em đi, đây, đứa bé thật sự là con anh...”
Ôn Ninh nói, “Lúc ấy, em đến khách sạn Minh Thịnh để tìm chứng cứ Ôn Lam và đạo diễn ở bên nhau, cho nên đã mua chuộc đồ của Lưu Tuyết, nhưng không may lại bị cô ta phát hiện, bị trúng thuốc rồi chạy đến phòng anh, sau đó mới...”
"Đây thật sự là con anh.”
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Ôn Ninh không nhận ra sự lạnh lùng trong lời nói của anh, biết là Lục Tấn Uyên khiến cô bớt căng thẳng hơn.
Bước tới mở cửa, Ôn Ninh vừa nhìn đã thấy vết thương dài ngoằng trên mặt Lục Tấn Uyên, dù máu đã đông lại nhưng vệt máu đỏ vẫn khiến người khác giật mình sợ hãi.
"Anh sao thế?”
Ôn Ninh không nhịn lòng được mà chằm chằm nhìn anh, trông có vẻ như bị thứ gì đó quẹt phải, sao lại có người ra tay với Lục Tấn Uyên, hơn nữa đây là đã là lần thứ hai trong mấy hôm nay rồi có phải anh đang gặp nguy hiểm gì không?
"Không sao." Lục Tấn Uyên đã sớm quên chuyện này rồi, quan trọng là trong lòng anh nhớ đến chuyện khác khiến anh đã sớm quên đi chút đau đớn trên mặt.
"Anh có chuyện muốn hỏi em, Ôn Ninh.”
Lục Tấn Uyên vừa nói vừa nhìn vào thân thể của Ôn Ninh, ánh mắt cô chứa đầy sự quan tâm mà không hề che đậy, trông không có chút giả dối nào, điều này khiến tâm trạng phiền muộn của anh bình tĩnh hơn nhiều.
"Chuyện gì thế, có gì thì đợi bôi thuốc xong mới nói đi!”
Ôn Ninh cứ nhìn vết thương của Lục Tấn Uyên mãi, thậm chí không nhận ra sự khác thường hôm nay của anh, cô chỉ đang nghĩ, nếu để lại vết sẹo dài thế này trên gương mặt hoàn mỹ này thì đúng là tội lỗi quá mà.
Nói xong, liền chạy vào phòng tìm hộp thuốc của cô, Lục Tấn Uyên thấy cô kiên quyết vậy nên cũng không nói gì, bước vào phòng ngủ của Ôn Ninh, tùy ý ngồi xuống, chỉ là, anh lại nhanh chóng phát hiện ra một quyển sách dành cho người mang thai.
Đứa trẻ đáng yêu trên đấy không chỉ không khiến anh cảm thấy thích mà trái lại khiến tâm trạng anh khó chịu hơn.
Nếu đứa bé là con của anh, anh nhất định sẽ thích, nhưng bây giờ không phải như vậy, đứa trẻ này không biết là của tên đàn ông nào, anh không biết anh ta là ai, cũng không biết bây giờ anh ta đang ở đâu, càng không biết khi nào anh ta lại xuất hiện lần nữa, mà Ôn Ninh lại có suy nghĩ thế nào với anh ta?
Lục Tấn Uyên trước nay không thích mạo hiểm, trong tình cảm cũng thế, anh sẽ không cho Ôn Ninh lí do để rời khỏi anh bất cứ lúc nào.
Ôn Ninh tìm bông gòn và cồn để khử trùng, vội quay lại thì thấy Lục Tấn Uyên đang nhìn một quyển sách với ánh mắt phức tạp, cô bỗng thấy nhói một cái trong lòng, vội dọn dẹp đồ đi, "Em bôi thuốc cho anh.”
Lục Tấn Uyên gật đầu, Ôn Ninh dùng tăm bông ướt lau vết máu trên mặt anh, rồi mới lấy cồn bôi nhẹ lên vết thương của anh.
May là vết thương không sâu lắm, mặc dù trông rất đáng sợ nhưng chắc sẽ không để lại sẹo.
Nhưng Ôn Ninh vẫn lo lắng, ai mà có thể liên tiếp làm anh bị thương chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Là... ông nội Lục đánh sao ?"
Ôn Ninh vừa nhẹ nhàng bôi thuốc, vừa cẩn thận hỏi anh.
“Ừm.” Lục Tấn Uyên gật đầu vô tình động vào vết thương, không nhịn được mà rên lên một tiếng, Ôn Ninh giật mình, “Anh đừng động đậy lung tung chứ!”
Chỉ là dù ngữ điệu cứng rắn nhưng trong lòng Ôn Ninh lại không phải như thế, bởi vì cô biết, việc Lục Tấn Uyên bị đánh nhất định có liên quan đến cô.
"Là vì chuyện của em đúng không?”
"Đừng nghĩ lung tung nữa.” Lục Tấn Uyên không trả lời, nhưng anh cũng không phủ nhận.
Lòng Ôn Ninh trầm xuống, nhưng cũng có chút cảm động, dù có bị ông nội Lục đánh anh cũng không giận lây sang cô, hơn nữa còn nghĩ cho cô như vây.
Có lẽ, Lục Tấn Uyên còn nghiêm túc với cô hơn những gì cô tưởng tượng nữa.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Vừa nghĩ ánh mắt của Ôn Ninh vừa lấp lánh, cô đang nghĩ, nếu Lục Tấn Uyên biết đứa bé là của anh, nếu họ tiếp tục tranh đấu có phải họ cũng có kết quả không tệ không?
Vừa nghĩ, động tác của cô vừa nhanh dần lên, bôi xong thuốc đang định mang đồ đi cất thì đột nhiên Lục Tấn Uyên nắm lấy cổ tay cô, để cô nhìn thẳng vào mắt anh, không có chút né tránh nào mà nhìn nhau.
“Ôn Ninh, anh có chuyện muốn hỏi em."
Giọng nói của anh rất nặng nề, Ôn Ninh gật đầu, “Anh hỏi đi.”
“Đứa bé trong bụng em, rốt cuộc là của ai?"
Hôm nay Lục Tấn Uyên đã quyết tâm hỏi rõ chuyện này, đứa trẻ này, anh có thể cho phép Ôn Ninh giữ nó lại, sinh nó ra, nhưng anh tuyệt đối không cho phép cô nuôi nấng nó.
Anh không cho phép mối nguy hiểm này luôn rình rập bên cạnh Ôn Ninh, cũng sẽ không cho phép cô có cơ hội nghĩ đến bố của đứa bé khi nhìn đứa bé.
Ôn Ninh không ngờ là anh sẽ hỏi chuyện này, nhưng câu hỏi này lại vừa hợp với suy nghĩ ban nãy của cô.
Có lẽ, đây là một cơ hội tốt để nói ra sự thật.
"Lục Tấn Uyên, anh có tin lời em nói không?”
Lục Tấn Uyên không trả lời thẳng mà nhìn cô, "Em nói đi.”
Ôn Ninh hít sâu một hơi, như đã hạ quyết tâm muốn nói ra bí mật, thật sự không dễ dàng chút nào.
"Đứa bé, là của anh đấy.”
Ôn Ninh nói rõ ràng từng câu từng chữ, nói xong thì thấp thỏm nhìn biểu cảm của Lục Tấn Uyên.
Khác với dự tính là, anh vốn không hề có biểu hiện gì, không vui cũng không kinh ngạc mà ngược lại lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Trong lòng Ôn Ninh đột nhiên có cảm giác kì lạ, Lục Tấn Uyên vẫn luôn kiêng kị đứa bé này, cô hiểu rõ, vì sợ nói ra bố của đứa bé là ai sẽ bị trả thù nên cô cũng luôn nhịn mà không nói ra.
Bây giờ khó lắm mới có dũng khí nói ra, biểu cảm của Lục Tấn Uyên lại khiến cô không hiểu được.
"Con của anh sao ?
Ngữ điệu của Lục Tấn Uyên rõ ràng là không tin.
Anh đã tra rõ số tháng của đứa trẻ này, lúc đó, hai người họ vốn không xảy ra quan hệ, sao lại có thể có con được ?
Cách giải thích duy nhất là Ôn Ninh sợ anh bắt cô bỏ đứa bé, sợ anh sẽ chia cắt cô với đứa bé nên mới nói dối như vậy.
“Ôn Ninh, nếu em sợ anh ép em bỏ đứa bé thì em có thể không cần lo lắng, tình hình sức khoẻ của em không thích hợp để làm phẫu thuật nạo thai, anh sẽ không lấy sức khoẻ của em ra để mạo hiểm đâu."
Lục Tấn Uyên mở miệng, “Nhưng đứa bé sau khi sinh ra bắt buộc phải được đưa đi, anh có thể nhẫn nhịn để em sinh đứa bé ra, nhưng không thể để nó sống bên cạnh chúng ta, đây là giới hạn cuối cùng của anh.”
Ôn Ninh nghe xong ngơ ngác một lúc, cô không ngờ rằng, Lục Tấn Uyên vốn không hề tin lời cô nói, “Không phải đâu, đứa bé thật sự là con của anh !”
"Là con của anh sao ?"
Lục Tấn Uyên nhìn dáng vẻ gấp gáp của cô mà càng khó chịu hơn.
Chẳng lẽ cô quan tâm đứa con của người đàn ông kia đến thế sao, dù có phải nói dối, phải lừa người đàn ông khác để nuôi con cũng phải làm như vậy?
Trong lòng anh dấy lên ý ghen, xem ra, Ôn Ninh rất thích người đàn ông đó, thậm chí không tiếc bán rẻ lòng tự trọng của mình để giữ lại con của anh ta.
"Lục Tấn Uyên, anh tin em đi, đây, đứa bé thật sự là con anh...”
Ôn Ninh nói, “Lúc ấy, em đến khách sạn Minh Thịnh để tìm chứng cứ Ôn Lam và đạo diễn ở bên nhau, cho nên đã mua chuộc đồ của Lưu Tuyết, nhưng không may lại bị cô ta phát hiện, bị trúng thuốc rồi chạy đến phòng anh, sau đó mới...”
"Đây thật sự là con anh.”
Mời đọc truyện trên Vietwriter