Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Hoắc tổng tự đội nón xanh cho mình ʕノ•ᴥ•ʔノ ︵ ┻━┻
Editor: LunaYang97
"Cậu nói lại lần nữa?" Hoắc Duyên Niên hai chân bước lên những bậc thang khác nhau, đột nhiên dừng lại, trong mắt ấp ủ cái gì đó khiến Tạ Nghiên không hiểu.
Tạ Nghiên hối hận, anh không nên gọi nhũ danh Hoắc Duyên Niên, Hoắc Duyên Niên sẽ tức giận.
"Có chuyện gì, tôi vừa gọi tên anh." Tạ Nghiên biết đối phương ương ngạnh cùng sự mềm yếu của mình, lập tức chịu thua "Chân tôi rất đau, tôi sợ độ cao, anh..."
Tạ Nghiên nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm nay, muốn ăn một quả dưa thì bị ai đó nói là dụ dỗ, còn bị Hoắc Duyên Niên đá, muốn ngủ một mình cũng không được. Cảm giác ăn nhờ ở đậu thật sự rất kinh khủng. Đơn giản là cảm thấy bản thân mình ủy khuất và cúi đầu xuống đôi mắt đỏ hoe.
"Anh cho tôi xuống đi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh." Tạ Nghiên hít mũi, vì khóc giọng nói vừa đau vừa mềm, trái tim của Hoắc Duyên Niên cũng mềm nhũn.
Cuối cùng vẫn là anh ta đang lợi dụng Tạ Nghiên, Hoắc Duyên Niên thở dài, bóng người trong mắt tản ra.
"Cậu sợ hãi thì nhắm mắt lại, lát nữa sẽ ở trong phòng." Hoắc Duyên Niên ôm chặt Tạ Nghiên bước nhanh hơn, trong nháy mắt đã đi xong cầu thang.
Xem ra Hoắc Duyên Niên ăn mềm không cứng, Tạ Nghiên nhớ kỹ chuyện này, đành phải tiếp tục ngủ chung giường cùng Hoắc Duyên Niên.
Một lần lạ, hai lần quen, Tạ Nghiên lần này không bị mất ngủ, chủ yếu là vì Hoắc Duyên Niên còn chưa đi ngủ.
Sáng sớm, sắc trời trắng xóa, động tác thức dậy của Hoắc Duyên Niên đã đánh thức Tạ Nghiên.
Tạ Nghiên mở mắt liếc anh ta một cái, lùi vào chăn ngủ tiếp, tỉnh lại lần nữa đã không thấy Hoắc Duyên Niên. Đèn báo của điện thoại di động trên đầu giường nhấp nháy đều đặn, có năm cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn của Hàn Mạt Mạt.
Hàn Mạt Mạt muốn học piano và mong Tạ Nghiên sẽ cùng cô ta đi đăng ký lớp học.
Đoạn này Tạ Nghiên nhớ tới trong sách nguyên chủ đã đồng ý với Hàn Mạt Mạt, nhưng Hoắc Duyên Niên biết chuyện này rất khó chịu, cuối cùng Hàn Mạt Mạt mang theo một nam phụ khác đi cùng, vì chuyện này mà Hàn Mạt Mạt cùng với nam chính cãi nhau.
Trân trọng sinh mệnh tránh xa nữ chính, Tạ Nghiên chuẩn bị gửi tin nhắn từ chối nữ chính.
"Phu nhân, tiên sinh điện thoại tìm ngài." Cửa phòng ngủ mở ra, người hầu đang dọn dẹp trên tầng gõ cửa.
Tại sao Hoắc Duyên Niên luôn thích gọi điện thoại bàn cố định? Một chiếc điện thoại cố định được lắp trên bàn cà phê nhỏ trong phòng ngủ, Tạ Nghiên kết nối trực tiếp từ trong phòng ngủ.
"Dậy chưa?" Theo sau giọng nói của Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên có thể nghe thấy tiếng lật giấy.
"Vừa mới ngủ dậy." Tay còn lại của Tạ Nghiên cầm vật trang trí nhỏ trên đầu giường nghịch ngợm.
"Cậu đưa Mạt Mạt đi đăng ký học piano."
"Không đi." Tạ Nghiên từ chối dứt khoát.
"Cậu không đi? Tôi biết Mạt Mạt đã gửi tin nhắn cho cậu, đừng tưởng rằng cậu có thể bí mật đi cùng Mạt Mạt mà không nói cho tôi biết." Hoắc Duyên Niên không nghĩ Tạ Nghiên sẽ từ bỏ cơ hội tiếp cận Mạt Mạt.
"Đi đâu thì kêu tài xế đưa đi? Đừng có mà hành động một mình." Không cho Tạ Nghiên có thời gian phản bác, Hoắc Duyên Niên liền cúp điện thoại.
Anh đã đồng ý đi với Hàn Mạt Mạt đâu? Tại sao lại chủ động đưa tới cửa cho anh? Tạ Nghiên còn chưa trả lời tin nhắn Hàn Mạt Mạt, suy nghĩ một lúc, vẫn nhấn gửi đi.
Tạ Nghiên thích khu vườn ở sau nhà, anh tìm thấy rất nhiều hoa được trồng trong phòng ấm. Là chủ một cửa hàng hoa, bản tính thích hoa và cây cối, Tạ Nghiên ở trong phòng ấm cả buổi sáng.
Ăn trưa xong, Tạ Nghiên định tiếp tục đến phòng ấm, nhưng quản gia đến nói với anh rằng tài xế của Hoắc Duyên Niên đang đợi anh ở cửa.
Tạ Nghiên nghĩ tài xế đưa mình đến chỗ Hoắc Duyên Niên đành phải lên xe, anh mới đi gặp Hoắc Duyên Niên một lần, cảm thấy thời gian đi trên đường còn lâu hơn trước một chút, khi đến điểm đến, anh nhìn thấy Hàn Mạt Mạt vẫy tay chào bên đường. Tạ Nghiên mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Không do dự, giây tiếp theo.
"Tài xế, quay đầu trở về."
"Phu nhân? Hoắc tổng nói ngài..."
"Chân tôi đau! Đầu tôi cũng đau! Ông đưa tôi đến bệnh viện." Tạ Nghiên thực sự không muốn dính líu đến nữ chính, vì vậy anh phải đi khỏi nơi này sợ nam chính ghi hận.
Tổng tài phu nhân khó chịu, tài xế không dám chậm trễ, Hàn Mạt Mạt bước lên chào hổi, một câu anh Tạ Nghiên chưa kịp thốt lên, cô ta trơ mắt nhìn chiếc Bentley trước mặt quay đầu rời đi.
Bên này, điện thoại di động của Tạ Nghiên lập tức vang lên.
"Anh Tạ Nghiên, sao anh lại đi!" Giọng nói kích động của Hàn Mạt Mạt truyền đến, tai Tạ Nghiên tê dại, anh lập tức đưa điện thoại ra xa.
"Anh đột nhiên cảm thấy không khỏe. Đến bệnh viện." Tạ Nghiên thở hổn hển giả bộ yếu ớt.
"A? Có chuyện gì sao? Có nghiêm trọng không? Hoắc tổng nói anh có thể cùng em đi học piano nếu anh không bận, nếu không em cùng anh đến bệnh viện!" Hàn Mạt Mạt nghe thấy giọng nói khó chịu của Tạ Nghiên liền quay sang giọng nói ngọt ngào ban đầu, không còn sắc bén và khắc nghiệt.
"Không sao, có lẽ chỉ là bị cảm thôi." Tạ Nghiên đuổi Hàn Mạt Mạt, anh luôn cảm thấy mình nên nói rõ với Hoắc Duyên Niên, nếu không Hoắc Duyên Niên nói là canh giữ, nhưng cuối cùng mai mối anh đi gặp Hàn Mạt Mạt mỗi ngày.
Bệnh viện gần nhất cũng cách đó ba cây số, Tạ Nghiên cố gắng nhờ tài xế đưa về biệt thự, nhưng không thành, vì vậy anh phải chuẩn bị đến bệnh viện lấy máu xét nghiệm.
Mọi người ra vào ở cửa bệnh viện, xe chậm rãi dừng lại, Tạ Nghiên mở cửa kính nhìn về phía cửa, nhìn thoáng qua liền thấy Hoắc Duyên Niên đang đứng ở cửa.
Sau khi nhìn thấy anh, Hoắc Duyên Niên sải bước bước nhanh về phía anh, nhìn bước chân vững vàng nhưng trong lòng lộ ra một chút lo lắng.
Khi Hoắc Duyên Niên đi tới trước mặt Tạ Nghiên, Tạ Nghiên còn chưa kịp nói chuyện, đã chủ động mở cửa xe, cúi người duỗi tay ra, khéo léo choàng tay qua vai Tạ Nghiên phủi lưng, đẩy Tạ Nghiên ra khỏi xe.
"Cậu nói lại lần nữa?" Hoắc Duyên Niên hai chân bước lên những bậc thang khác nhau, đột nhiên dừng lại, trong mắt ấp ủ cái gì đó khiến Tạ Nghiên không hiểu.
Tạ Nghiên hối hận, anh không nên gọi nhũ danh Hoắc Duyên Niên, Hoắc Duyên Niên sẽ tức giận.
"Có chuyện gì, tôi vừa gọi tên anh." Tạ Nghiên biết đối phương ương ngạnh cùng sự mềm yếu của mình, lập tức chịu thua "Chân tôi rất đau, tôi sợ độ cao, anh..."
Tạ Nghiên nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm nay, muốn ăn một quả dưa thì bị ai đó nói là dụ dỗ, còn bị Hoắc Duyên Niên đá, muốn ngủ một mình cũng không được. Cảm giác ăn nhờ ở đậu thật sự rất kinh khủng. Đơn giản là cảm thấy bản thân mình ủy khuất và cúi đầu xuống đôi mắt đỏ hoe.
"Anh cho tôi xuống đi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh." Tạ Nghiên hít mũi, vì khóc giọng nói vừa đau vừa mềm, trái tim của Hoắc Duyên Niên cũng mềm nhũn.
Cuối cùng vẫn là anh ta đang lợi dụng Tạ Nghiên, Hoắc Duyên Niên thở dài, bóng người trong mắt tản ra.
"Cậu sợ hãi thì nhắm mắt lại, lát nữa sẽ ở trong phòng." Hoắc Duyên Niên ôm chặt Tạ Nghiên bước nhanh hơn, trong nháy mắt đã đi xong cầu thang.
Xem ra Hoắc Duyên Niên ăn mềm không cứng, Tạ Nghiên nhớ kỹ chuyện này, đành phải tiếp tục ngủ chung giường cùng Hoắc Duyên Niên.
Một lần lạ, hai lần quen, Tạ Nghiên lần này không bị mất ngủ, chủ yếu là vì Hoắc Duyên Niên còn chưa đi ngủ.
Sáng sớm, sắc trời trắng xóa, động tác thức dậy của Hoắc Duyên Niên đã đánh thức Tạ Nghiên.
Tạ Nghiên mở mắt liếc anh ta một cái, lùi vào chăn ngủ tiếp, tỉnh lại lần nữa đã không thấy Hoắc Duyên Niên. Đèn báo của điện thoại di động trên đầu giường nhấp nháy đều đặn, có năm cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn của Hàn Mạt Mạt.
Hàn Mạt Mạt muốn học piano và mong Tạ Nghiên sẽ cùng cô ta đi đăng ký lớp học.
Đoạn này Tạ Nghiên nhớ tới trong sách nguyên chủ đã đồng ý với Hàn Mạt Mạt, nhưng Hoắc Duyên Niên biết chuyện này rất khó chịu, cuối cùng Hàn Mạt Mạt mang theo một nam phụ khác đi cùng, vì chuyện này mà Hàn Mạt Mạt cùng với nam chính cãi nhau.
Trân trọng sinh mệnh tránh xa nữ chính, Tạ Nghiên chuẩn bị gửi tin nhắn từ chối nữ chính.
"Phu nhân, tiên sinh điện thoại tìm ngài." Cửa phòng ngủ mở ra, người hầu đang dọn dẹp trên tầng gõ cửa.
Tại sao Hoắc Duyên Niên luôn thích gọi điện thoại bàn cố định? Một chiếc điện thoại cố định được lắp trên bàn cà phê nhỏ trong phòng ngủ, Tạ Nghiên kết nối trực tiếp từ trong phòng ngủ.
"Dậy chưa?" Theo sau giọng nói của Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên có thể nghe thấy tiếng lật giấy.
"Vừa mới ngủ dậy." Tay còn lại của Tạ Nghiên cầm vật trang trí nhỏ trên đầu giường nghịch ngợm.
"Cậu đưa Mạt Mạt đi đăng ký học piano."
"Không đi." Tạ Nghiên từ chối dứt khoát.
"Cậu không đi? Tôi biết Mạt Mạt đã gửi tin nhắn cho cậu, đừng tưởng rằng cậu có thể bí mật đi cùng Mạt Mạt mà không nói cho tôi biết." Hoắc Duyên Niên không nghĩ Tạ Nghiên sẽ từ bỏ cơ hội tiếp cận Mạt Mạt.
"Đi đâu thì kêu tài xế đưa đi? Đừng có mà hành động một mình." Không cho Tạ Nghiên có thời gian phản bác, Hoắc Duyên Niên liền cúp điện thoại.
Anh đã đồng ý đi với Hàn Mạt Mạt đâu? Tại sao lại chủ động đưa tới cửa cho anh? Tạ Nghiên còn chưa trả lời tin nhắn Hàn Mạt Mạt, suy nghĩ một lúc, vẫn nhấn gửi đi.
Tạ Nghiên thích khu vườn ở sau nhà, anh tìm thấy rất nhiều hoa được trồng trong phòng ấm. Là chủ một cửa hàng hoa, bản tính thích hoa và cây cối, Tạ Nghiên ở trong phòng ấm cả buổi sáng.
Ăn trưa xong, Tạ Nghiên định tiếp tục đến phòng ấm, nhưng quản gia đến nói với anh rằng tài xế của Hoắc Duyên Niên đang đợi anh ở cửa.
Tạ Nghiên nghĩ tài xế đưa mình đến chỗ Hoắc Duyên Niên đành phải lên xe, anh mới đi gặp Hoắc Duyên Niên một lần, cảm thấy thời gian đi trên đường còn lâu hơn trước một chút, khi đến điểm đến, anh nhìn thấy Hàn Mạt Mạt vẫy tay chào bên đường. Tạ Nghiên mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Không do dự, giây tiếp theo.
"Tài xế, quay đầu trở về."
"Phu nhân? Hoắc tổng nói ngài..."
"Chân tôi đau! Đầu tôi cũng đau! Ông đưa tôi đến bệnh viện." Tạ Nghiên thực sự không muốn dính líu đến nữ chính, vì vậy anh phải đi khỏi nơi này sợ nam chính ghi hận.
Tổng tài phu nhân khó chịu, tài xế không dám chậm trễ, Hàn Mạt Mạt bước lên chào hổi, một câu anh Tạ Nghiên chưa kịp thốt lên, cô ta trơ mắt nhìn chiếc Bentley trước mặt quay đầu rời đi.
Bên này, điện thoại di động của Tạ Nghiên lập tức vang lên.
"Anh Tạ Nghiên, sao anh lại đi!" Giọng nói kích động của Hàn Mạt Mạt truyền đến, tai Tạ Nghiên tê dại, anh lập tức đưa điện thoại ra xa.
"Anh đột nhiên cảm thấy không khỏe. Đến bệnh viện." Tạ Nghiên thở hổn hển giả bộ yếu ớt.
"A? Có chuyện gì sao? Có nghiêm trọng không? Hoắc tổng nói anh có thể cùng em đi học piano nếu anh không bận, nếu không em cùng anh đến bệnh viện!" Hàn Mạt Mạt nghe thấy giọng nói khó chịu của Tạ Nghiên liền quay sang giọng nói ngọt ngào ban đầu, không còn sắc bén và khắc nghiệt.
"Không sao, có lẽ chỉ là bị cảm thôi." Tạ Nghiên đuổi Hàn Mạt Mạt, anh luôn cảm thấy mình nên nói rõ với Hoắc Duyên Niên, nếu không Hoắc Duyên Niên nói là canh giữ, nhưng cuối cùng mai mối anh đi gặp Hàn Mạt Mạt mỗi ngày.
Bệnh viện gần nhất cũng cách đó ba cây số, Tạ Nghiên cố gắng nhờ tài xế đưa về biệt thự, nhưng không thành, vì vậy anh phải chuẩn bị đến bệnh viện lấy máu xét nghiệm.
Mọi người ra vào ở cửa bệnh viện, xe chậm rãi dừng lại, Tạ Nghiên mở cửa kính nhìn về phía cửa, nhìn thoáng qua liền thấy Hoắc Duyên Niên đang đứng ở cửa.
Sau khi nhìn thấy anh, Hoắc Duyên Niên sải bước bước nhanh về phía anh, nhìn bước chân vững vàng nhưng trong lòng lộ ra một chút lo lắng.
Khi Hoắc Duyên Niên đi tới trước mặt Tạ Nghiên, Tạ Nghiên còn chưa kịp nói chuyện, đã chủ động mở cửa xe, cúi người duỗi tay ra, khéo léo choàng tay qua vai Tạ Nghiên phủi lưng, đẩy Tạ Nghiên ra khỏi xe.