Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Ăn dưa có chút nguy hiểm 凸(`⌒"メ)
Editor: LunaYang97
+
Tạ Nghiên nhanh chóng tỉnh lại trước sự dịu dàng của Hoắc Duyên Niên, anh gạt đi cảm xúc trong lòng, khi anh ngẩng đầu lên, Hàn Mạt Mạt đã nhìn chằm chằm vào Hoắc Duyên Niên với đôi mắt ngấn lệ. Khương Hành sắc mặt đen hơn so với đĩa rong biển cuộn trước mặt. Lại nhìn về phía Hoắc Duyên Niên, khóe miệng nhếch lên đầy đắc ý giải thích tất cả.
Dưa ngon, món nào cũng ngon, Tạ Nghiên thích món ngao hấp trứng do đầu bếp nấu, vừa chú ý tới bầu không khí tối tăm trên bàn, vừa chạm vào chiếc thìa, ai biết rằng Khương Hành cũng với tay lấy thìa. Bàn tay của hai người chạm vào nhau.
Tạ Nghiên chậm rãi đi trước một bước, chủ động thu tay về ra hiệu Khương Hành dùng trước.
Đối với Tạ Nghiên đây mới chỉ là một đoạn nhạc đệm, nhưng Khương Hành ở đằng kia đã trừng mắt nhìn Tạ Nghiên, trong lòng thầm nói rằng Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên đều giống nhau không biết xấu hổ, một bên ngấm ngầm làm Mạt Mạt không hài lòng với hắn, một bên thì công khai dụ dỗ hắn.
5
Khi Khương Hành dùng xong thìa, Tạ Nghiên cuối cùng đã có món ngao hấp trứng, chưa kịp nếm vị ngon trong miệng, chân Hoắc Duyên Niên đã dẫm lên.
Tay run lên, chiếc thìa sứ rơi vào bát sứ với một âm thanh giòn.
"Anh Tạ Nghiên, anh làm sao vậy?"
Lúc này sợ nhất nữ chính quan tâm, Khương Hành và Hoắc Duyên Niên lúc này đều tập trung vào Tạ Nghiên.
"Không sao, chân của anh đụng vào góc bàn." Hoắc - góc bàn - Duyên Niên tiếp tục duỗi chân đá Tạ Nghiên.
"..." Anh không biết mình đã đắc tội Hoắc Duyên Niên ở chỗ nào, Tạ Nghiên bị ức hiếp liền giơ chân đánh trả, nhưng không biết mình đã đá lộn người.
Khương Hành chân bị cọ xát, lập tức nhìn về phía Tạ Nghiên, lúc này, trong mắt hắn đã dán cho Tạ Nghiên một cái mác lẳng lơ.
"Vậy thì em và anh Tạ Nghiên đổi vị trí cho nhau." Hàn Mạt Mạt đứng dậy trước khi Tạ Nghiên trả lời.
Nếu đổi vị trí với Hàn Mạt Mạt, chẳng phải là Hàn Mạt Mạt và Hoắc Duyên Niên ngồi cùng nhau, anh và Khương Hành ngồi cùng nhau sao? Tạ Nghiên còn chưa mở miệng, Hoắc Duyên Niên lại đá vào anh.
"..." Chẳng lẽ Hoắc Duyên Niên còn bực bội.
Tạ Nghiên đứng dậy đổi vị trí với Hàn Mạt Mạt. Dù chiếc bàn đắt tiền đến đâu thì bốn chân cũng không đối xứng. Ngay cả khi anh và Hàn Mạt Mạt đổi vị trí theo đường chéo thì khả năng anh đá vào chân bàn là như nhau, nhưng có thể làm cho phản diện và nam chính vì Mạt Mạt đối đầu, không để ý đến vấn đề này.
"Mạt Mạt, không bằng anh đổi vị trí với Tạ Nghiên?" Khương Hành quả nhiên không thể nhìn bạn gái và tình địch ngồi cùng nhau, huống chi Mạt Mạt còn sợ Hoắc Duyên Niên như vậy.
Vì có thể ăn cơm ngon, Tạ Nghiên quyết định giao lại chiến trường cho Hoắc Duyên Niên và Khương Hành, nếu không ngày mai chân của anh có thể không đi được.
"Tôi ăn xong rồi, các người từ từ dùng đi, tôi đi rửa một ít trái cây." Tạ Nghiên lau khóe miệng rời khỏi bàn, Hoắc Duyên Niên vừa muốn nói gì đó, liền chú ý tới tư thế đi đứng của Tạ Nghiên có hơi kỳ lạ và nhận ra rằng anh ta có thể đã dùng quá sức nên không ép Tạ Nghiên ở lại.
Tạ Nghiên rời khỏi bàn ăn, bây giờ ánh mắt của Hàn Mạt Mạt không phải lúc nào cũng nhìn về phía Hoắc Duyên Niên, thỉnh thoảng lại liếc sang Tạ Nghiên trong phòng bếp, Khương Hành và Hoắc Duyên Niên đều nhìn thấy ở trong mắt. Tất nhiên khiến họ ăn không vô. Qua loa kết thúc bữa tối.
Sau khi ăn tối, Khương Hành kéo Hàn Mạt Mạt rời đi, Hoắc Duyên Niên ở lại, Tạ Nghiên đứng ở bên cạnh không nói lời nào, Hàn Mạt Mạt nhìn Tạ Nghiên xong lại nhìn Khương Hành nói muốn đi thăm quan.
Hoắc Duyên Niên tự nhiên rất vui đưa Hàn Mạt Mạt ra vườn, trong khi Tạ Nghiên đi theo với quả đào vừa rửa.
Đồ ăn nhà Hoắc Duyên Niên đương nhiên là ngon nhất, quả đào trong tay Tạ Nghiên nhìn rất thơm ngon, sau khi cắn một miếng thì mùi vị không ngon, Tạ Nghiên đột nhiên bị Khương Hành từ sau cánh tay bắt lấy.
"Cậu và Hoắc Duyên Niên là kết hôn giả, đúng không?"
+
Tạ Nghiên nhanh chóng tỉnh lại trước sự dịu dàng của Hoắc Duyên Niên, anh gạt đi cảm xúc trong lòng, khi anh ngẩng đầu lên, Hàn Mạt Mạt đã nhìn chằm chằm vào Hoắc Duyên Niên với đôi mắt ngấn lệ. Khương Hành sắc mặt đen hơn so với đĩa rong biển cuộn trước mặt. Lại nhìn về phía Hoắc Duyên Niên, khóe miệng nhếch lên đầy đắc ý giải thích tất cả.
Dưa ngon, món nào cũng ngon, Tạ Nghiên thích món ngao hấp trứng do đầu bếp nấu, vừa chú ý tới bầu không khí tối tăm trên bàn, vừa chạm vào chiếc thìa, ai biết rằng Khương Hành cũng với tay lấy thìa. Bàn tay của hai người chạm vào nhau.
Tạ Nghiên chậm rãi đi trước một bước, chủ động thu tay về ra hiệu Khương Hành dùng trước.
Đối với Tạ Nghiên đây mới chỉ là một đoạn nhạc đệm, nhưng Khương Hành ở đằng kia đã trừng mắt nhìn Tạ Nghiên, trong lòng thầm nói rằng Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên đều giống nhau không biết xấu hổ, một bên ngấm ngầm làm Mạt Mạt không hài lòng với hắn, một bên thì công khai dụ dỗ hắn.
5
Khi Khương Hành dùng xong thìa, Tạ Nghiên cuối cùng đã có món ngao hấp trứng, chưa kịp nếm vị ngon trong miệng, chân Hoắc Duyên Niên đã dẫm lên.
Tay run lên, chiếc thìa sứ rơi vào bát sứ với một âm thanh giòn.
"Anh Tạ Nghiên, anh làm sao vậy?"
Lúc này sợ nhất nữ chính quan tâm, Khương Hành và Hoắc Duyên Niên lúc này đều tập trung vào Tạ Nghiên.
"Không sao, chân của anh đụng vào góc bàn." Hoắc - góc bàn - Duyên Niên tiếp tục duỗi chân đá Tạ Nghiên.
"..." Anh không biết mình đã đắc tội Hoắc Duyên Niên ở chỗ nào, Tạ Nghiên bị ức hiếp liền giơ chân đánh trả, nhưng không biết mình đã đá lộn người.
Khương Hành chân bị cọ xát, lập tức nhìn về phía Tạ Nghiên, lúc này, trong mắt hắn đã dán cho Tạ Nghiên một cái mác lẳng lơ.
"Vậy thì em và anh Tạ Nghiên đổi vị trí cho nhau." Hàn Mạt Mạt đứng dậy trước khi Tạ Nghiên trả lời.
Nếu đổi vị trí với Hàn Mạt Mạt, chẳng phải là Hàn Mạt Mạt và Hoắc Duyên Niên ngồi cùng nhau, anh và Khương Hành ngồi cùng nhau sao? Tạ Nghiên còn chưa mở miệng, Hoắc Duyên Niên lại đá vào anh.
"..." Chẳng lẽ Hoắc Duyên Niên còn bực bội.
Tạ Nghiên đứng dậy đổi vị trí với Hàn Mạt Mạt. Dù chiếc bàn đắt tiền đến đâu thì bốn chân cũng không đối xứng. Ngay cả khi anh và Hàn Mạt Mạt đổi vị trí theo đường chéo thì khả năng anh đá vào chân bàn là như nhau, nhưng có thể làm cho phản diện và nam chính vì Mạt Mạt đối đầu, không để ý đến vấn đề này.
"Mạt Mạt, không bằng anh đổi vị trí với Tạ Nghiên?" Khương Hành quả nhiên không thể nhìn bạn gái và tình địch ngồi cùng nhau, huống chi Mạt Mạt còn sợ Hoắc Duyên Niên như vậy.
Vì có thể ăn cơm ngon, Tạ Nghiên quyết định giao lại chiến trường cho Hoắc Duyên Niên và Khương Hành, nếu không ngày mai chân của anh có thể không đi được.
"Tôi ăn xong rồi, các người từ từ dùng đi, tôi đi rửa một ít trái cây." Tạ Nghiên lau khóe miệng rời khỏi bàn, Hoắc Duyên Niên vừa muốn nói gì đó, liền chú ý tới tư thế đi đứng của Tạ Nghiên có hơi kỳ lạ và nhận ra rằng anh ta có thể đã dùng quá sức nên không ép Tạ Nghiên ở lại.
Tạ Nghiên rời khỏi bàn ăn, bây giờ ánh mắt của Hàn Mạt Mạt không phải lúc nào cũng nhìn về phía Hoắc Duyên Niên, thỉnh thoảng lại liếc sang Tạ Nghiên trong phòng bếp, Khương Hành và Hoắc Duyên Niên đều nhìn thấy ở trong mắt. Tất nhiên khiến họ ăn không vô. Qua loa kết thúc bữa tối.
Sau khi ăn tối, Khương Hành kéo Hàn Mạt Mạt rời đi, Hoắc Duyên Niên ở lại, Tạ Nghiên đứng ở bên cạnh không nói lời nào, Hàn Mạt Mạt nhìn Tạ Nghiên xong lại nhìn Khương Hành nói muốn đi thăm quan.
Hoắc Duyên Niên tự nhiên rất vui đưa Hàn Mạt Mạt ra vườn, trong khi Tạ Nghiên đi theo với quả đào vừa rửa.
Đồ ăn nhà Hoắc Duyên Niên đương nhiên là ngon nhất, quả đào trong tay Tạ Nghiên nhìn rất thơm ngon, sau khi cắn một miếng thì mùi vị không ngon, Tạ Nghiên đột nhiên bị Khương Hành từ sau cánh tay bắt lấy.
"Cậu và Hoắc Duyên Niên là kết hôn giả, đúng không?"