Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2
Chương 2: Tần Tư Lãng
Tư Lãng chỉ cười rồi đưa ngón tay thon dài bấm nút trước mặt, mui xe liền bật dần ra phía sau. Tư Lãng nhanh tay cầm cần gạt lùi số rồi nhấn chân tăng ga phóng thật nhanh, mùi hương trên tóc cô ấy và nước hoa lẫn vào gió, tóc dài cô bay tứ tung như sắp rối đến nơi.
"Thư giãn đi em"
Khi đến nhà thì cô ấy không nhấc chân nổi để xuống xe, do cảm giác sợ ngồi cùng xe với Tư Lãng còn dư âm. Cô liền biện hộ
"Em say quá chẳng đi nổi nữa, Tần thiếu gia có ẵm em vào được không? "
Tư Lãng bước qua bên kia rồi sẵn lòng ẵm cô người tình bé nhỏ của mình
"Nhìn tóc em kìa, bị anh làm loạn thích không?? "
"Xấu lắm anh đừng nhìn"
Cô ấy vội lấy tay vuốt vuốt rồi che đi. Tư Lãng đá nhẹ cửa vì trước đó anh mở sẵn rồi. Căn nhà này anh ở một mình, khi nhỏ sống một cuộc sống sung sướng của một nhị thiếu gia, chỉ cần ăn rồi chơi và học là phụ. Nhưng tính khí Tần nhị thiếu gia vốn rất nóng và hung hăng từ nhỏ nên khi đi học cũng quậy phá. Tự tôn xưng đứng nhất ở trường, thầy cô nào cũng sợ chẳng dám đảm nhiệm làm chủ nhiệm lớp anh học. Sớm chia bà kết phái rồi trốn học đánh nhau, đến mười bảy thì bỏ học hẳn vì nghe lời gia nhập băng nhóm đòi nợ nào đó. Đến tuổi đôi mươi thì tự tách băng đảng rồi ăn chơi đến giờ hai lăm vẫn chưa yên bề gia thế. May mắn cho Tần gia có đại thiếu gia Tần Tư Luân chịu khó học hành rồi du học để thừa kế sự nghiệp của gia đình. Mãn Huyên mỹ nữ vốn là bạn gái của Tư Luân nhưng cô bị sức hấp dẫn táo bạo của Tư Lãng mà hút hồn, nay đã đu bám theo Tư Lãng thác loạn từ hộp đêm cao sang đến nhà riêng Tư Lãng.
Khi được Tư Lãng ẵm vào sô pha thì Mãn Huyên lỡ lời mà bị thả phịch xuống đất
"Lãng à, nhìn anh thì em lại nhớ đến Tần đại thiếu gia... Biết là anh em giống nhau nhưng tại sao lại giống đến như tạc vậy chứ"
**B Ộ P**
"Yaaa...sao anh thả em xuống đất vậy?"
"Anh nói em biết, đừng bao giờ so sánh anh với cái tên bám cha bám mẹ đó, Tư Luân không xứng"
Mãn Huyên đứng lên vội ôm Tư Lãng
"Em sai rồi...Lãng phạt em đi..."
Tư Lãng nhìn cô rồi cười nhẹ nhàng, tay anh đưa lên vuốt tóc Mãn Huyên
"Hôm khác đi, hôm nay anh đi đòi nợ có chút mệt, em cũng tắm chút đi rồi lên phòng ngủ với anh"
Mãn Huyên chưa kịp níu tay anh lại thì anh đã nhanh chân lên phòng rồi, cô thấy anh có gì đó lạ hơn mọi lúc đành hỏi cho ra lẽ
"Hôm nay.....anh đã "giải quyết" với ai rồi à?"
Tư Lãng đứng lại, chẳng thèm nhìn cô trực tiếp rồi anh trả lời qua loa
"Em đừng nghĩ vậy, nhưng từ khi nào em lại bắt đầu nghi ngờ anh vậy? Em bắt đầu giống những đứa con gái khác rồi đó"
Mãn Huyên chạy đến ôm Tư Lãng từ đằng sau, chả là khi nãy cô vô tình thấy ánh mắt đó của Tư Lãng nên có chút sợ
"Em xin lỗi.... Em sẽ không nghi ngờ hay hỏi anh nữa..."
"Haizz, anh có bắt lỗi em đâu, vừa đòi nợ về thì anh phải đến bar cũng mệt nên muốn nghỉ ngơi thôi"
- --------
Cũng hai ba hôm kể từ ngày Ý Kỳ bị đem về thì anh cứ vắng mặt, chẳng ai trong nhà được lên phòng Tư Lãng từ hôm đó trừ Mã Yết. Anh ta phải làm theo lời Tư Lãng là đưa thức ăn cho Ý Kỳ nếu không thì Mã Yết cũng chẳng thèm ngó đến cô. Hôm qua cô có tìm thấy một quyển sổ cùng cây bút kẹp bên trong, bên ngoài quyển sổ chỉ một màu xanh lam trơn, Ý Kỳ nghĩ bụng chắc là của Tư Lãng nhưng nếu không quan trọng thì anh ta không quan tâm đến quyển sổ. Khi Ý Kỳ mở ra thì bên trong hoàn toàn trắng trơn, cô bắt đầu dùng nó như quyển nhật ký viết rồi giấu đi. Ý Kỳ nhìn lên đồng hồ ngẫm cũng đã hơn 22 giờ rồi, định đặt bút ngày hôm nay như thế nào thì Mã Yết gõ cửa nói vào
"Cô chuẩn bị đi, lát nữa Tần lão đại về"
Ý Kỳ lầm bầm:" Gì chứ..về thì về, gì mà phải chuẩn bị? Nhà anh ta sao phải báo tôi??"
Ý rằng không phải nhà ai hay báo ai, Mã Yết muốn nói Tần Tư Lãng về là để "ăn" cô thôi. Vài phút sau xe Tư Lãng đã đậu trong sân, anh vội vàng lên phòng mà bước qua mặt mọi người, chẳng cần đá động đến mấy người làm cũng chẳng cần hỏi có ai làm trái lệnh anh không. Ý Kỳ nghe tiếng bước chân liền đoán ngay Tư Lãng, cô nhanh chóng đóng quyển sổ lại. Giấu ngay dưới gối nằm, vừa xong thì Tư Lãng cũng vừa vào, thấy bộ dạng úp úp mở mở của Ý Kỳ thì anh liền nghi ngờ
"Giấu gì đó?"
Ý Kỳ đứng lên rồi đi chỗ khác khi anh tiến gần hơn
"Đâu có...phòng anh thì...tôi giấu gì được?"
Tư Lãng bước nhanh thì cô lùi nhanh, đến mức đụng vào tường. Tay cô nắm chặt lấy vạt áo, áo sơ mi cô mặc có chút dài là do áo của chính anh đưa.
Tư Lãng chỉ cười rồi đưa ngón tay thon dài bấm nút trước mặt, mui xe liền bật dần ra phía sau. Tư Lãng nhanh tay cầm cần gạt lùi số rồi nhấn chân tăng ga phóng thật nhanh, mùi hương trên tóc cô ấy và nước hoa lẫn vào gió, tóc dài cô bay tứ tung như sắp rối đến nơi.
"Thư giãn đi em"
Khi đến nhà thì cô ấy không nhấc chân nổi để xuống xe, do cảm giác sợ ngồi cùng xe với Tư Lãng còn dư âm. Cô liền biện hộ
"Em say quá chẳng đi nổi nữa, Tần thiếu gia có ẵm em vào được không? "
Tư Lãng bước qua bên kia rồi sẵn lòng ẵm cô người tình bé nhỏ của mình
"Nhìn tóc em kìa, bị anh làm loạn thích không?? "
"Xấu lắm anh đừng nhìn"
Cô ấy vội lấy tay vuốt vuốt rồi che đi. Tư Lãng đá nhẹ cửa vì trước đó anh mở sẵn rồi. Căn nhà này anh ở một mình, khi nhỏ sống một cuộc sống sung sướng của một nhị thiếu gia, chỉ cần ăn rồi chơi và học là phụ. Nhưng tính khí Tần nhị thiếu gia vốn rất nóng và hung hăng từ nhỏ nên khi đi học cũng quậy phá. Tự tôn xưng đứng nhất ở trường, thầy cô nào cũng sợ chẳng dám đảm nhiệm làm chủ nhiệm lớp anh học. Sớm chia bà kết phái rồi trốn học đánh nhau, đến mười bảy thì bỏ học hẳn vì nghe lời gia nhập băng nhóm đòi nợ nào đó. Đến tuổi đôi mươi thì tự tách băng đảng rồi ăn chơi đến giờ hai lăm vẫn chưa yên bề gia thế. May mắn cho Tần gia có đại thiếu gia Tần Tư Luân chịu khó học hành rồi du học để thừa kế sự nghiệp của gia đình. Mãn Huyên mỹ nữ vốn là bạn gái của Tư Luân nhưng cô bị sức hấp dẫn táo bạo của Tư Lãng mà hút hồn, nay đã đu bám theo Tư Lãng thác loạn từ hộp đêm cao sang đến nhà riêng Tư Lãng.
Khi được Tư Lãng ẵm vào sô pha thì Mãn Huyên lỡ lời mà bị thả phịch xuống đất
"Lãng à, nhìn anh thì em lại nhớ đến Tần đại thiếu gia... Biết là anh em giống nhau nhưng tại sao lại giống đến như tạc vậy chứ"
**B Ộ P**
"Yaaa...sao anh thả em xuống đất vậy?"
"Anh nói em biết, đừng bao giờ so sánh anh với cái tên bám cha bám mẹ đó, Tư Luân không xứng"
Mãn Huyên đứng lên vội ôm Tư Lãng
"Em sai rồi...Lãng phạt em đi..."
Tư Lãng nhìn cô rồi cười nhẹ nhàng, tay anh đưa lên vuốt tóc Mãn Huyên
"Hôm khác đi, hôm nay anh đi đòi nợ có chút mệt, em cũng tắm chút đi rồi lên phòng ngủ với anh"
Mãn Huyên chưa kịp níu tay anh lại thì anh đã nhanh chân lên phòng rồi, cô thấy anh có gì đó lạ hơn mọi lúc đành hỏi cho ra lẽ
"Hôm nay.....anh đã "giải quyết" với ai rồi à?"
Tư Lãng đứng lại, chẳng thèm nhìn cô trực tiếp rồi anh trả lời qua loa
"Em đừng nghĩ vậy, nhưng từ khi nào em lại bắt đầu nghi ngờ anh vậy? Em bắt đầu giống những đứa con gái khác rồi đó"
Mãn Huyên chạy đến ôm Tư Lãng từ đằng sau, chả là khi nãy cô vô tình thấy ánh mắt đó của Tư Lãng nên có chút sợ
"Em xin lỗi.... Em sẽ không nghi ngờ hay hỏi anh nữa..."
"Haizz, anh có bắt lỗi em đâu, vừa đòi nợ về thì anh phải đến bar cũng mệt nên muốn nghỉ ngơi thôi"
- --------
Cũng hai ba hôm kể từ ngày Ý Kỳ bị đem về thì anh cứ vắng mặt, chẳng ai trong nhà được lên phòng Tư Lãng từ hôm đó trừ Mã Yết. Anh ta phải làm theo lời Tư Lãng là đưa thức ăn cho Ý Kỳ nếu không thì Mã Yết cũng chẳng thèm ngó đến cô. Hôm qua cô có tìm thấy một quyển sổ cùng cây bút kẹp bên trong, bên ngoài quyển sổ chỉ một màu xanh lam trơn, Ý Kỳ nghĩ bụng chắc là của Tư Lãng nhưng nếu không quan trọng thì anh ta không quan tâm đến quyển sổ. Khi Ý Kỳ mở ra thì bên trong hoàn toàn trắng trơn, cô bắt đầu dùng nó như quyển nhật ký viết rồi giấu đi. Ý Kỳ nhìn lên đồng hồ ngẫm cũng đã hơn 22 giờ rồi, định đặt bút ngày hôm nay như thế nào thì Mã Yết gõ cửa nói vào
"Cô chuẩn bị đi, lát nữa Tần lão đại về"
Ý Kỳ lầm bầm:" Gì chứ..về thì về, gì mà phải chuẩn bị? Nhà anh ta sao phải báo tôi??"
Ý rằng không phải nhà ai hay báo ai, Mã Yết muốn nói Tần Tư Lãng về là để "ăn" cô thôi. Vài phút sau xe Tư Lãng đã đậu trong sân, anh vội vàng lên phòng mà bước qua mặt mọi người, chẳng cần đá động đến mấy người làm cũng chẳng cần hỏi có ai làm trái lệnh anh không. Ý Kỳ nghe tiếng bước chân liền đoán ngay Tư Lãng, cô nhanh chóng đóng quyển sổ lại. Giấu ngay dưới gối nằm, vừa xong thì Tư Lãng cũng vừa vào, thấy bộ dạng úp úp mở mở của Ý Kỳ thì anh liền nghi ngờ
"Giấu gì đó?"
Ý Kỳ đứng lên rồi đi chỗ khác khi anh tiến gần hơn
"Đâu có...phòng anh thì...tôi giấu gì được?"
Tư Lãng bước nhanh thì cô lùi nhanh, đến mức đụng vào tường. Tay cô nắm chặt lấy vạt áo, áo sơ mi cô mặc có chút dài là do áo của chính anh đưa.