Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 310: Tiện nhân không phân biệt nam nữ
Cố Lạc Bạch khịt mũi, vỗ vỗ bờ vai anh ấy: "Anh hai, anh lại còn biết nói khịa! Có tiến bộ!"
Cố Lạc Hàn: "..."
Đây là nói khịa sao?
Anh ấy rất mệt và không muốn nói chuyện.
Nhìn thấy Cố Lạc Bạch nói chuyện mà không để ý cô ta, Tề Thái Vi không thể không nói: "A Bạch, sao em không nói chuyện với chị? Chị là chị của em đó!"
Cố Lạc Bạch lười biếng liếc nhìn cô ta: "Tôi chỉ có ba anh trai và không có chị gái, cô đừng có lộn xộn."
"A Bạch, sao em có thể nói chuyện với chị như vậy?" Tề Thái Vi bất mãn nói: "Chúng ta cùng nhau lớn lên, quan hệ hơn 20 năm, em nói quên là quên rồi sao? Em là người bạc tình bạc nghĩa như vậy sao?"
"Có vấn đề gì sao?" Cố Lạc Bạch nhướng mày nhìn cô ta: "Không phải tôi đã nói rõ ràng rồi sao? Kẻ nào âm mưu tính kế anh tôi thì chính là kẻ thù không đội trời chung của tôi! Hơn nữa, ai có quan hệ hơn 20 năm với cô chứ? Chuyện hồi nhỏ xíu thì tôi không nhớ, nhưng từ khi hiểu chuyện, tôi đã chướng mắt cô rồi, tôi không có cảm tình gì đáng nói với cô cả, được chưa?”
"Em... em..." Tề Thái Vi tức giận run lên.
"Được rồi, nếu cô quên, vậy tôi sẽ nói lại lần nữa!" Cố Lạc Bạch nhìn vào mắt cô ta và nói từng chữ: "Ai làm tổn thương anh cả thì chính là kẻ thù của tôi! Tôi không trả thù cô là đã nể mặt bố rồi, nếu sau này cô dám hại anh cả, tôi không quan tâm cô là ai, tôi nhất định sẽ cho cô biết bốn chữ sống không bằng chết viết như thế nào.”
Đôi mắt của anh ta sắc như kiếm, lóe lên tia sáng lạnh lùng, sắc bén, cũng không có chút không đứng đắn nào như ngày thường.
vietwriter.vn
Tề Thái Vi đã lạnh sống lưng khi nhìn thấy anh ta như vậy, nhưng vẫn biện giải: "Sao chị lại làm tổn thương anh họ chứ? Chị chưa bao giờ làm tổn thương anh họ. Tất cả những gì chị làm với anh họ là vì chị yêu anh ấy, trên đời này không ai yêu anh ấy hơn chị!"
“Tất cả những gì cô làm với anh cả là vì cô yêu anh ấy ư?” Cố Lạc Bạch giống như đã nghe thấy câu nói đùa hay nhất trên đời, anh ta cười và nhìn lại cô ta: “Tề Thái Vi, cô có biết tình yêu là gì không? Nếu tình cảm của cô với anh cả gọi là tình yêu, vậy thì người ăn xin trên đường cũng yêu cô, anh ta muốn kết hôn với cô, vì vậy anh ta đã chuốc thuốc rồi cưỡng bức khiến cô có thai, sau đó uy hiếp cô gả cho anh ta, cô đồng ý gả sao?”
“Em đang nói nhảm nhí gì vậy?” Sắc mặt của Tề Thái Vi trở nên trắng xanh: “Làm sao có thể so sánh những người ăn xin trên đường với chị chứ?”
“Sao không so sánh được?” Cố Lạc Bạch nhướng mày: “Mọi thứ cô có đều là do bố và anh cả cho cô. Trong mắt tôi, cô còn tệ hơn một người ăn xin! Ít nhất, tất cả những gì một người ăn xin có đều là của anh ta, anh ta không mắc nợ ai cả, còn cô? Cô nợ bố và anh cả, còn âm mưu hãm hại anh ấy, cô ăn cháo đá bát, còn không bằng người ăn xin đâu.”
"Cố Lạc Bạch, em điên rồi sao? Chị, chị chỉ nhất thời hồ đồ, chỉ là chuyện nhỏ, đã làm sai chuyện nhưng nào có nghiêm trọng như em nói chứ?” Tề Thái Vi tức giận run rẩy toàn thân, rống lên: “Thuốc mà chị cho anh họ uống không gây ra bất cứ tổn thương nào cả, sao em lại phê phán chị một cách phi logic như thế chứ? Trước đây chị xúc phạm em thế nào mà lại khiến em giở trò coi thường chị thế này?"
"Việc nhỏ?" Cố Lạc Bạch cười khẩy: "Ở trong mắt tôi, chuyện liên quan đến anh cả không có chuyện nhỏ! Chỉ có loại sói mắt trắng vô lương tâm như cô mới không coi trọng việc anh cả bị tổn thương thôi!"
Môi của Tề Thái Vi run lên vì tức giận.
Cô ta muốn nói gì đó, nhưng Cố Lạc Hàn đã ngăn cô ta lại: "Được rồi, đừng cãi nữa."
Cố Lạc Bạch liếc nhìn Tề Thái Vi một cái, khịt mũi và nói với Cố Lạc Hàn: "Ai muốn cãi nhau với cô ta chứ? Nếu không phải anh ngu ngốc đưa cô ta về nhà thì cô ta đâu có cơ hội cãi nhau ầm ĩ với em?”
Cố Lạc Hàn: "... Sao em biết anh sẽ dẫn chị Thái Vi về nhà?"
Anh ấy biết rằng anh cả và hai em trai không muốn gặp Tề Thái Vi, và anh ấy cũng không nói cho ai biết.
"Anh cả đoán được," Cố Lạc Bạch lại ậm ừ: "Anh muốn làm gì, còn có thể giấu được anh cả sao?"
Cố Lạc Hàn: "..."
Anh ấy không nói nên lời.
"Quên đi, em không có gì để nói với một người không thấy Hoàng Hà thì không từ bỏ ý định như anh." Cố Lạc Bạch xua tay: "Áo cưới của chị dâu đã chuẩn bị xong, anh cả nhờ em đưa cho chị dâu xem, em bận nên không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, em đi đây.”
Anh ta quay đầu nhìn lại Cố Thu Thật và Cố Đông Quả: "Thu Thật, Đông Quả, chăm sóc tốt cho hai người họ, bảo vệ em trai nhỏ của anh hai, nhớ chưa?”
Cố Thu Thật và Cố Đông Quả gật đầu: "Vâng, cậu A Bạch, chúng tôi hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Sắc mặt Tề Thái Vi tái nhợt như một bóng ma, da đầu tê dại, đầu như sắp nổ tung.
Bảo vệ em trai nhỏ của Cố Lạc Hàn?
Lời này có ý gì?
Là nói cô ta sẽ lợi dụng Cố Lạc Hàn ư?
Họ... sao họ có thể xúc phạm cô ta như vậy chứ?
Cô ta tức giận đến mức muốn xé nát Cố Lạc Bạch: "Cố Lạc Bạch, cậu có ý gì? Dù sao thì tôi và cậu cũng cùng nhau lớn lên, sao cậu lại có thể sỉ nhục tôi như thế chứ? Cậu, sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy?"
"Cái gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?" Cố Lạc Bạch nhướng mày nhìn cô ta: "Cô có nhà không về, rồi còn muốn theo anh hai của tôi về nhà. Không phải là vì cô thèm muốn anh hai của tôi và muốn kết hôn với anh hai của tôi ư?"
“Tôi…” Tề Thái Vi nghẹn họng, nhất thời không biết phải nói gì.
Cô ta coi Cố Lạc Hàn là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình, là món hời cuối cùng của cô ta, tất nhiên cô ta phải ôm Cố Lạc Hàn thật chặt.
Cô ta cũng có ý tưởng muốn kết hôn với Cố Lạc Hàn.
Nhưng bây giờ, bị Cố Lạc Bạch nói toạc ra, cô ta đành đâm lao phải theo lao.
Nếu nói không, sau này cô ta nhất định sẽ nuốt lời, không biết lúc đó Cố Lạc Bạch sẽ chạy đến sỉ nhục cô ta như thế nào.
Nếu cô ta nói có...
Không.
Bất kể sau này có chuyện gì thì cũng là chuyện của sau này, hiện tại cô ta nhất định phải cắn chết không thể thừa nhận!
Nếu không, Cố Lạc Hàn nhất định sẽ nghi ngờ cô ta.
Một khi Cố Lạc Hàn trở nên cảnh giác với cô ta, nó sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo của cô ta.
Cô ta nghiến răng và nói: "Tất nhiên là không! A Hàn là em trai tôi tin cậy nhất. Bởi vì mẹ không quan tâm tôi, tôi rất đau lòng, tôi không muốn một mình về nhà nên mới về nhà của A Hàn thôi.”
“Ồ, phải không?” Cố Lạc Bạch nhướng mày nhìn cô ta cười nửa miệng, lắc lắc chiếc điện thoại trên tay: “Tôi đã ghi lại tất cả những gì cô nói, cô phải luôn ghi nhớ những gì mình vừa nói, tránh xa anh hai của tôi ra, đừng tự vả mặt mình.”
Tề Thái Vi tức giận: "Cậu..."
Cố Lạc Bạch khinh thường liếc nhìn cô ta, nhếch mép cười, mặc kệ cô ta, nói với Cố Lạc Hàn: "Anh hai, anh phải nhớ lấy, đừng để bị người khác lừa, em phải đi giao áo cưới cho chị dâu, không giúp anh được, anh tự bảo trọng nhé."
Tề Thái Vi tức giận đến mức suýt nôn ra máu.
Cố Lạc Bạch nhắc đi nhắc lại rằng anh ta phải đi đưa áo cưới cho Đường Dạ Khê, chắc chắn là anh ta đã cố tình làm vậy!
Trước kia rõ ràng cô ta đối xử với Cố Lạc Bạch còn tốt hơn em trai ruột, nhưng hiện tại cô ta sa sút, Cố Lạc Bạch lập tức trở mặt, không hề có một chút lương tâm.
Tiện nhân không phân biệt nam nữ, cho dù đó là Cố Lạc Bạch hay Đường Dạ Khê, họ đều là đồ tiện nhân!
Cố Lạc Hàn: "..."
Đây là nói khịa sao?
Anh ấy rất mệt và không muốn nói chuyện.
Nhìn thấy Cố Lạc Bạch nói chuyện mà không để ý cô ta, Tề Thái Vi không thể không nói: "A Bạch, sao em không nói chuyện với chị? Chị là chị của em đó!"
Cố Lạc Bạch lười biếng liếc nhìn cô ta: "Tôi chỉ có ba anh trai và không có chị gái, cô đừng có lộn xộn."
"A Bạch, sao em có thể nói chuyện với chị như vậy?" Tề Thái Vi bất mãn nói: "Chúng ta cùng nhau lớn lên, quan hệ hơn 20 năm, em nói quên là quên rồi sao? Em là người bạc tình bạc nghĩa như vậy sao?"
"Có vấn đề gì sao?" Cố Lạc Bạch nhướng mày nhìn cô ta: "Không phải tôi đã nói rõ ràng rồi sao? Kẻ nào âm mưu tính kế anh tôi thì chính là kẻ thù không đội trời chung của tôi! Hơn nữa, ai có quan hệ hơn 20 năm với cô chứ? Chuyện hồi nhỏ xíu thì tôi không nhớ, nhưng từ khi hiểu chuyện, tôi đã chướng mắt cô rồi, tôi không có cảm tình gì đáng nói với cô cả, được chưa?”
"Em... em..." Tề Thái Vi tức giận run lên.
"Được rồi, nếu cô quên, vậy tôi sẽ nói lại lần nữa!" Cố Lạc Bạch nhìn vào mắt cô ta và nói từng chữ: "Ai làm tổn thương anh cả thì chính là kẻ thù của tôi! Tôi không trả thù cô là đã nể mặt bố rồi, nếu sau này cô dám hại anh cả, tôi không quan tâm cô là ai, tôi nhất định sẽ cho cô biết bốn chữ sống không bằng chết viết như thế nào.”
Đôi mắt của anh ta sắc như kiếm, lóe lên tia sáng lạnh lùng, sắc bén, cũng không có chút không đứng đắn nào như ngày thường.
vietwriter.vn
Tề Thái Vi đã lạnh sống lưng khi nhìn thấy anh ta như vậy, nhưng vẫn biện giải: "Sao chị lại làm tổn thương anh họ chứ? Chị chưa bao giờ làm tổn thương anh họ. Tất cả những gì chị làm với anh họ là vì chị yêu anh ấy, trên đời này không ai yêu anh ấy hơn chị!"
“Tất cả những gì cô làm với anh cả là vì cô yêu anh ấy ư?” Cố Lạc Bạch giống như đã nghe thấy câu nói đùa hay nhất trên đời, anh ta cười và nhìn lại cô ta: “Tề Thái Vi, cô có biết tình yêu là gì không? Nếu tình cảm của cô với anh cả gọi là tình yêu, vậy thì người ăn xin trên đường cũng yêu cô, anh ta muốn kết hôn với cô, vì vậy anh ta đã chuốc thuốc rồi cưỡng bức khiến cô có thai, sau đó uy hiếp cô gả cho anh ta, cô đồng ý gả sao?”
“Em đang nói nhảm nhí gì vậy?” Sắc mặt của Tề Thái Vi trở nên trắng xanh: “Làm sao có thể so sánh những người ăn xin trên đường với chị chứ?”
“Sao không so sánh được?” Cố Lạc Bạch nhướng mày: “Mọi thứ cô có đều là do bố và anh cả cho cô. Trong mắt tôi, cô còn tệ hơn một người ăn xin! Ít nhất, tất cả những gì một người ăn xin có đều là của anh ta, anh ta không mắc nợ ai cả, còn cô? Cô nợ bố và anh cả, còn âm mưu hãm hại anh ấy, cô ăn cháo đá bát, còn không bằng người ăn xin đâu.”
"Cố Lạc Bạch, em điên rồi sao? Chị, chị chỉ nhất thời hồ đồ, chỉ là chuyện nhỏ, đã làm sai chuyện nhưng nào có nghiêm trọng như em nói chứ?” Tề Thái Vi tức giận run rẩy toàn thân, rống lên: “Thuốc mà chị cho anh họ uống không gây ra bất cứ tổn thương nào cả, sao em lại phê phán chị một cách phi logic như thế chứ? Trước đây chị xúc phạm em thế nào mà lại khiến em giở trò coi thường chị thế này?"
"Việc nhỏ?" Cố Lạc Bạch cười khẩy: "Ở trong mắt tôi, chuyện liên quan đến anh cả không có chuyện nhỏ! Chỉ có loại sói mắt trắng vô lương tâm như cô mới không coi trọng việc anh cả bị tổn thương thôi!"
Môi của Tề Thái Vi run lên vì tức giận.
Cô ta muốn nói gì đó, nhưng Cố Lạc Hàn đã ngăn cô ta lại: "Được rồi, đừng cãi nữa."
Cố Lạc Bạch liếc nhìn Tề Thái Vi một cái, khịt mũi và nói với Cố Lạc Hàn: "Ai muốn cãi nhau với cô ta chứ? Nếu không phải anh ngu ngốc đưa cô ta về nhà thì cô ta đâu có cơ hội cãi nhau ầm ĩ với em?”
Cố Lạc Hàn: "... Sao em biết anh sẽ dẫn chị Thái Vi về nhà?"
Anh ấy biết rằng anh cả và hai em trai không muốn gặp Tề Thái Vi, và anh ấy cũng không nói cho ai biết.
"Anh cả đoán được," Cố Lạc Bạch lại ậm ừ: "Anh muốn làm gì, còn có thể giấu được anh cả sao?"
Cố Lạc Hàn: "..."
Anh ấy không nói nên lời.
"Quên đi, em không có gì để nói với một người không thấy Hoàng Hà thì không từ bỏ ý định như anh." Cố Lạc Bạch xua tay: "Áo cưới của chị dâu đã chuẩn bị xong, anh cả nhờ em đưa cho chị dâu xem, em bận nên không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, em đi đây.”
Anh ta quay đầu nhìn lại Cố Thu Thật và Cố Đông Quả: "Thu Thật, Đông Quả, chăm sóc tốt cho hai người họ, bảo vệ em trai nhỏ của anh hai, nhớ chưa?”
Cố Thu Thật và Cố Đông Quả gật đầu: "Vâng, cậu A Bạch, chúng tôi hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Sắc mặt Tề Thái Vi tái nhợt như một bóng ma, da đầu tê dại, đầu như sắp nổ tung.
Bảo vệ em trai nhỏ của Cố Lạc Hàn?
Lời này có ý gì?
Là nói cô ta sẽ lợi dụng Cố Lạc Hàn ư?
Họ... sao họ có thể xúc phạm cô ta như vậy chứ?
Cô ta tức giận đến mức muốn xé nát Cố Lạc Bạch: "Cố Lạc Bạch, cậu có ý gì? Dù sao thì tôi và cậu cũng cùng nhau lớn lên, sao cậu lại có thể sỉ nhục tôi như thế chứ? Cậu, sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy?"
"Cái gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?" Cố Lạc Bạch nhướng mày nhìn cô ta: "Cô có nhà không về, rồi còn muốn theo anh hai của tôi về nhà. Không phải là vì cô thèm muốn anh hai của tôi và muốn kết hôn với anh hai của tôi ư?"
“Tôi…” Tề Thái Vi nghẹn họng, nhất thời không biết phải nói gì.
Cô ta coi Cố Lạc Hàn là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình, là món hời cuối cùng của cô ta, tất nhiên cô ta phải ôm Cố Lạc Hàn thật chặt.
Cô ta cũng có ý tưởng muốn kết hôn với Cố Lạc Hàn.
Nhưng bây giờ, bị Cố Lạc Bạch nói toạc ra, cô ta đành đâm lao phải theo lao.
Nếu nói không, sau này cô ta nhất định sẽ nuốt lời, không biết lúc đó Cố Lạc Bạch sẽ chạy đến sỉ nhục cô ta như thế nào.
Nếu cô ta nói có...
Không.
Bất kể sau này có chuyện gì thì cũng là chuyện của sau này, hiện tại cô ta nhất định phải cắn chết không thể thừa nhận!
Nếu không, Cố Lạc Hàn nhất định sẽ nghi ngờ cô ta.
Một khi Cố Lạc Hàn trở nên cảnh giác với cô ta, nó sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo của cô ta.
Cô ta nghiến răng và nói: "Tất nhiên là không! A Hàn là em trai tôi tin cậy nhất. Bởi vì mẹ không quan tâm tôi, tôi rất đau lòng, tôi không muốn một mình về nhà nên mới về nhà của A Hàn thôi.”
“Ồ, phải không?” Cố Lạc Bạch nhướng mày nhìn cô ta cười nửa miệng, lắc lắc chiếc điện thoại trên tay: “Tôi đã ghi lại tất cả những gì cô nói, cô phải luôn ghi nhớ những gì mình vừa nói, tránh xa anh hai của tôi ra, đừng tự vả mặt mình.”
Tề Thái Vi tức giận: "Cậu..."
Cố Lạc Bạch khinh thường liếc nhìn cô ta, nhếch mép cười, mặc kệ cô ta, nói với Cố Lạc Hàn: "Anh hai, anh phải nhớ lấy, đừng để bị người khác lừa, em phải đi giao áo cưới cho chị dâu, không giúp anh được, anh tự bảo trọng nhé."
Tề Thái Vi tức giận đến mức suýt nôn ra máu.
Cố Lạc Bạch nhắc đi nhắc lại rằng anh ta phải đi đưa áo cưới cho Đường Dạ Khê, chắc chắn là anh ta đã cố tình làm vậy!
Trước kia rõ ràng cô ta đối xử với Cố Lạc Bạch còn tốt hơn em trai ruột, nhưng hiện tại cô ta sa sút, Cố Lạc Bạch lập tức trở mặt, không hề có một chút lương tâm.
Tiện nhân không phân biệt nam nữ, cho dù đó là Cố Lạc Bạch hay Đường Dạ Khê, họ đều là đồ tiện nhân!