Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-598
CHƯƠNG 598: BỞI VÌ, TÔI YÊU ANH ẤY
CHƯƠNG 598: BỞI VÌ, TÔI YÊU ANH ẤY
Ân Thiên Thiên đột nhiên bị kéo trở lại thang máy thì có chút bất ngờ, nhưng khi tiếng cửa thang máy đóng lại thì những tiếng thốt lên ngạc nhiên và tiếng nghị luận lại vang lên rất rõ.
Trời ạ, cậu Đổng…
Đó là bà chủ tương lai của chúng ta sao? Mang thai rồi?
Chuyện gì vậy?
…
Chỉ nghe được một vài câu thôi mà Ân Thiên Thiên đã rất khó chịu trong lòng rồi.
Kéo Ân Thiên Thiên vào trong, Đổng Khánh liền ấn nút thang máy, thang máy dừng lại ở tầng đó, không ai dám bước lên phía trước cũng không ai lớn tiếng nói chuyện, cho dù bọn họ có biết rõ nếu nói to thì hai người họ cũng không nghe thấy…
Trong thang máy.
Đổng Khánh đứng một bên trong thang máy chặn đường đi của Ân Thiên Thiên, từ tầng cao chạy xuống, bây giờ chân anh ta đã có chút mềm nhũn ra rồi, nhưng chỉ cần Ân Thiên Thiên đứng trước mặt anh ta, ánh mắt của anh ta mãi mãi cũng chỉ nhìn về phía cô, mãi mãi cũng không di chuyển.
Ân Thiên Thiên nhìn thẳng vào Đổng Khánh, cô không có chút yếu đuối nào, thậm chí còn tỏ ra vẻ thù địch.
Cô chưa từng cảm thấy chán nản và thương hại anh ta như vậy…
Đổng Khánh thở hổn hển, một lúc lâu sau anh ta mới nhìn xuống bụng Ân Thiên Thiên, khẽ hỏi: “Thiên Thiên, em biết mình mang thai từ lúc nào? Suốt một thời gian dài như vậy mà Cảnh Liêm Uy cũng không phát hiện ra sao?”
Bốn tháng, cả bốn tháng trời!
Đợi cho đến khi anh ta thật sự tưởng rằng cuối cùng mình cũng đạt điều mà mình muốn thì cô lại nói cho anh ta biết, cô mang thai con của chồng trước…
Đổng Khánh nhìn Ân Thiên Thiên, ánh mắt yếu đuối, có những lời nếu như thật sự nói ra, anh ta dường như có thể đoán được, bản thân mình sẽ đau đớn mà chết đi mất.
Nếu như trong cả Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đều đã biết rõ chuyện đứa trẻ trong bụng cô vậy thì là do bọn họ cố ý giấu giếm, dùng nó để ngăn cản anh ta, đáp án như vậy quả thực khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, nhưng Đổng Khánh cũng biết rõ, nếu như anh ta biết được sự tồn tại của đứa trẻ trước khi nó chưa thành hình, anh ta nhất định sẽ nghĩ cách để ngăn cản lại, nhưng nếu như Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy thật sự sơ ý, đứa trẻ này lại xuất hiện đúng lúc như vậy, vậy anh ta phải làm sao? Có phải anh ta và Ân Thiên Thiên mãi cũng không thể…
“Có liên quan gì sao?” Ân Thiên Thiên hỏi ngược lại, cô biết ý của anh ta: “Cho dù có như thế nào, đứa trẻ này cũng là con của Cảnh Liêm Uy, nó chảy trong người dòng máu của nhà họ Cảnh, không phải sao?”
Nghe lời Ân Thiên Thiên nói, Đổng Khánh không khỏi hít sâu một hơi.
Nói thật, anh ta thật sự không biết vì sao ban nãy mình lại đuổi theo cô, chỉ là lúc đó anh ta cảm thấy Ân Thiên Thiên cần có một bờ vai để dựa vào, nhưng lại quên rằng lúc này anh mới là người không thích hợp nhất để cho cô mượn bờ vai, mà cũng là bờ vai mà cô không cần đến nhất, đứng trước mặt cô, anh ta chẳng thể nói được điều gì…
Thậm chí đối diện với câu trả lời của Ân Thiên Thiên, anh ta nhận ra bản thân mình cũng không thể phản bác lại.
Trong thang máy trở nên yên tĩnh, Ân Thiên Thiên không nói, Đổng Khánh cũng không nói, hai người đều im lặng.
Một lúc lâu sau, Đổng Khánh mới khẽ mở miệng nói: “Thiên Thiên, nếu như tôi chấp nhận hết mọi thứ mà em nói trước đó, liệu em có hận tôi không?”
Câu nói ấy khiến sắc mặt Ân Thiên Thiên lập tức thay đổi, cô cố gắng khiến cho bản thân mình bình tĩnh lại rồi trả lời: “Có, tôi sẽ hận anh.”
Biết rõ là cô không thích mình, nhưng anh ta vẫn cố chấp muốn thử một lần…
Nếu như có thể, anh ta có thể dùng thời gian để khiến Ân Thiên Thiên yêu anh ta, anh ta tin rằng mình có thể làm tốt hơn Cảnh Liêm Uy!
Nhưng mà, Ân Thiên Thiên rất thông minh, chuyện cô mang thai con của Cảnh Liêm Uy đã truyền ra ngoài rồi, không bao lâu nữa cả thành phố T này sẽ biết rõ, cô còn nói những lời như vậy trước mặt anh ta và ông cụ Đổng rất “đúng lúc” khiến ông cụ Đổng càng không thể chấp nhận cô, cho dù anh ta có muốn đánh đổ tất cả những thứ ngăn cản hai người ở bên nhau đi nữa thì anh ta cũng chỉ có thể bất lực mà thôi.
Khẽ hít sâu một hơi, bàn tay giấu trong áo của Ân Thiên Thiên khẽ nắm chặt lại, cô đứng thẳng người bước về phía trước một bước nhìn Đổng Khánh, nói: “Đổng Khánh, từ trước đến nay ngoại trừ tình bạn ra thì tôi không có tình cảm khác với anh, nhưng lần này mọi thứ anh làm đã thật sự vượt quá phạm vi chịu đựng của tôi rồi, nói tôi dùng oán báo ơn cũng được, nói tôi đứng núi này trông núi nọ cũng được, thậm chí nói tôi thấp hèn cũng được, Ân Thiên Thiên tôi đời này chỉ yêu một mình Cảnh Liêm Uy, anh muốn tôi phải li hôn mới chịu để bác sĩ nhà họ Đổng cứu anh ấy, được, vậy thì tôi li hôn với anh ấy, anh muốn tôi gả cho anh, mới bằng lòng làm mọi thứ để chữa trị cho anh ấy, được, tôi cũng có thể gả cho anh, thậm chí trong tương lai, anh dùng Cảnh Liêm Uy để đạt được mọi mục đích của anh, tôi đều sẽ đồng ý với anh, nhưng mong anh nhớ ra, sở dĩ anh có thể thành công, đều là do tôi yêu Cảnh Liêm Uy…”
Lời nói của cô khẽ vang lên trong thang máy, từng chút từng chút như cứa vào trái tim Đổng Khánh, anh ta cứ nhìn cô như vậy, dường như nhìn sâu vào tim cô, nơi đó ít người, nhưng lại vì Cảnh Liêm Uy mà xây dựng một tòa lâu đài, giống như tòa lâu đài mà Cảnh Liêm Uy xây dựng cho cô, vững chắc vô cùng, không gì có thể thay thế.
“Bởi vì, tôi yêu anh ấy, cho nên tôi và anh ấy mới yếu thế như vậy để mặc anh sắp đặt, tôi không thể nói gì, quả thực là nhà họ Đổng mấy người có năng lực, đây là điều mà nhà họ Cảnh không có, chúng tôi sẽ không báo oán cũng sẽ không hận thù, nhưng tôi muốn anh biết, mọi thứ anh có, đều do ép buộc mà ra, chứ không phải do tôi cam tâm tình nguyện…” Ân Thiên Thiên khẽ nói, giọng nói dịu dàng nhưng lại như con dao khoét sâu vào trái tim anh ta: “Tôi chỉ cam tâm tình nguyện trao tình cảm của mình cho Cảnh Liêm Uy mà thôi.”
Mỗi lần nhắc đến người đàn ông kia, tâm trạng của Ân Thiên Thiên đều không khỏi trầm xuống.
Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi không gặp, cô đã nhớ anh đến tận xương tủy, sự nhớ thương này, chỉ cần nhắc đến tên anh thôi lại như cảm thấy được sự ấm áp của anh bên cạnh mình…
Một lần nữa, thang máy lại trở nên yên tĩnh, trái tim Đổng Khánh cuộn trào từng cơn sóng nhưng lại không thể tìm thấy lối thoát.
Một lúc lâu sau, Ân Thiên Thiên quay người đối diện với cửa thang máy và không nhìn Đổng Khánh nữa, cô đưa tay ra ấn nút thang máy, đồng thời nói một câu: “Nếu nhà họ Đổng của anh thật sự có thể chấp nhận một đứa cháu dâu như tôi, vậy thì ngày mai mấy người có thể đến nhà họ Ân để bàn chuyện kết hôn với ba mẹ tôi…”
Ting!
Cửa thang máy lại mở ra, Ân Thiên Thiên không chút do dự bước ra khỏi khoảng không gian áp lực kia, những những người bên ngoài không khỏi trừng lớn hai mắt, tràn ngập vẻ tò mò.
Hôm đó là lần đầu tiên, người của Đổng thị nhìn thấy nước mắt của một người đàn ông…
Đổng Khánh vô lực dựa vào thang máy, nhìn bóng lưng dần rời xa của cô, giây phút cửa thang máy từ từ khép lại, cuối cùng một giọt nước mắt không thể kìm nén được rơi xuống má anh ta, vừa đau lòng lại vừa yếu đuối.
Tình yêu của anh ta, đã được định sẵn là một đoạn nghiệt duyên, nhưng hết lần này đến lần khác anh ta vẫn cứ không cam tâm như vậy, không muốn buông tay một cách dễ dàng.
Đi ra khỏi tòa nhà Đổng thị, Ân Thiên Thiên hít sâu một hơi, nhìn lên bầu trời xám xịt.
Mùa đông của thành phố T cứ như vậy mà đến rồi, bầu trời trong xanh đột nhiên trở nên u ám, giống như tâm trạng của cô vậy.
“Cô à, xin hỏi cô đi đâu?” Lên taxi, tài xế hỏi cô.
Ân Thiên Thiên mấp máy môi, đột nhiên cảm thấy bản thân không có chỗ nào để đi, cô nghĩ đến ngôi nhà mà Cảnh Liêm Uy để lại cho cô, khẽ nói một câu: “Đi Nam Sơn.”
Nam Sơn…
Đó là ngôi nhà mà Cảnh Liêm Uy chọn cho cô và con, nhưng không có anh thì đó đâu còn là một ngôi nhà nữa…
Đúng lúc biết được hôm nay Ân Thiên Thiên một mình đi đến Đổng thị, Cát Thành Phong đã đuổi theo đến đây, nhưng vừa đến thì nhìn thấy cô đã lên taxi, anh ta đành vội vàng lái xe đuổi theo phía sau.
Suy nghĩ một lúc lâu, anh ta cảm thấy mình vẫn nên nói chuyện với Ân Thiên Thiên thì tốt hơn.
Khi hai chiếc xe, một cái trước một cái sau đến Nam Sơn, khung cảnh vừa tĩnh lặng lại đẹp đẽ.
Hạ cửa sổ xuống, một tay Ân Thiên Thiên vuốt ve bụng, một tay dựa vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, không khí tươi mát lập tức thổi vào trong xe, mang theo làn gió lạnh lẽo nhưng không thể ngăn cản lại động tác của Ân Thiên Thiên.
Cô nhắm mắt lại hít sâu một hơi, khóe môi không khỏi nhếch lên tạo thành một nụ cười.
Trong gió có mùi hương của hoa mai…
Nam Sơn vốn là một ngọn núi khá cao ở thành phố T, ở đây nổi tiếng là có biển hoa, một năm bốn mùa đều có hoa tươi, vì vậy rất được mọi người yêu thích, chỉ là muốn đến một lần cũng rất khó, bởi vì ở đây đa số đều là lãnh thổ tư nhân, chưa được sự cho phép thì không thể tiến vào, nhưng điều đó lại khiến cho nơi này trở nên đẹp đẽ và bí ẩn hơn.
“Hoa mai thơm thật đó, chỉ là nơi này lạnh thật.” Tài xế nhìn ra ngoài cửa sổ không khỏi cảm thán một câu.
Ân Thiên Thiên chỉ cười chứ không nói gì, đợi xe dừng xuống cô trả tiền rồi một mình đi trên Nam Sơn, nói thật lòng, đến cả căn nhà mà Cảnh Liêm Uy mua cho cô cô cũng không biết nó nằm ở đâu, cô chỉ chậm rãi tản bộ như vậy thôi.
Cô rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ, nhớ đến mức chỉ cần nghĩ đến trên bức tranh kia có anh là cô lại thấy nhớ…
Cát Thành Phong ngồi trên xe thấy cơ thể mỏng manh của Ân Thiên Thiên, anh không khỏi nhíu mày lại, vội vàng lấy chiếc áo khoác mà anh thường chuẩn bị cho Cảnh Liêm Uy đi xuống xe, khoác chiếc áo khoách dày của Cảnh Liêm Uy lên người Ân Thiên Thiên, không kìm được khẽ nói: “Mợ ba, bây giờ sức khỏe của cô không cho phép cô tùy tiện như vậy đâu, mặc ít như vậy đến Nam Sơn, cậu ba mà biết sẽ giết tôi mất…”
Một câu “mợ ba”, Ân Thiên Thiên lập tức cảm thấy vui vẻ, thậm chí ánh mắt cũng đã lấp lánh những giọt nước.
Cuối cùng thì, cô vẫn là “mợ ba” của anh mà phải không?
Cát Thành Phong nhìn Ân Thiên Thiên, anh thở dài một hơi không nói gì, Cảnh Liêm Uy không ở đây, anh nhất định phải bảo vệ tốt cho Ân Thiên Thiên, huống chi bây giờ cô còn đang mang thai, Cát Thành Phong bước theo bước chân chậm rãi của Ân Thiên Thiên, khẽ nói: “Mợ ba, Nhan Hi đã bị bà Cảnh đưa đến nước Anh rồi, bên cạnh bé còn có cậu Lâm, cô đừng lo lắng, bây giờ điều cô nên lo nhất, là bản thân cô…”
Từ sau khi rời khỏi nhà họ Cảnh, Ân Thiên Thiên đã không còn nghe thấy bất cứ tin tức gì liên quan đến Nhan Hi nữa, chỉ khi Lâm Vũ Văn gọi điện thoại cho cô, cô mới biết chuyện hai đứa đã ở nước Anh, lúc đó mới có thể yên tâm, chỉ là trong lòng cô vẫn còn chút áy náy với Cảnh Nhan Hi, đặc biệt là những suy nghĩ mà cô từng có trước đây càng khiến cô khó giải thoát hơn…
Dẫn Ân Thiên Thiên về phía biệt thự ở Nam Sơn, Cát Thành Phong nói tiếp: “Ngoài ra, mấy ngày trước tôi đã đến nhà họ Cảnh một chuyến.”
CHƯƠNG 598: BỞI VÌ, TÔI YÊU ANH ẤY
Ân Thiên Thiên đột nhiên bị kéo trở lại thang máy thì có chút bất ngờ, nhưng khi tiếng cửa thang máy đóng lại thì những tiếng thốt lên ngạc nhiên và tiếng nghị luận lại vang lên rất rõ.
Trời ạ, cậu Đổng…
Đó là bà chủ tương lai của chúng ta sao? Mang thai rồi?
Chuyện gì vậy?
…
Chỉ nghe được một vài câu thôi mà Ân Thiên Thiên đã rất khó chịu trong lòng rồi.
Kéo Ân Thiên Thiên vào trong, Đổng Khánh liền ấn nút thang máy, thang máy dừng lại ở tầng đó, không ai dám bước lên phía trước cũng không ai lớn tiếng nói chuyện, cho dù bọn họ có biết rõ nếu nói to thì hai người họ cũng không nghe thấy…
Trong thang máy.
Đổng Khánh đứng một bên trong thang máy chặn đường đi của Ân Thiên Thiên, từ tầng cao chạy xuống, bây giờ chân anh ta đã có chút mềm nhũn ra rồi, nhưng chỉ cần Ân Thiên Thiên đứng trước mặt anh ta, ánh mắt của anh ta mãi mãi cũng chỉ nhìn về phía cô, mãi mãi cũng không di chuyển.
Ân Thiên Thiên nhìn thẳng vào Đổng Khánh, cô không có chút yếu đuối nào, thậm chí còn tỏ ra vẻ thù địch.
Cô chưa từng cảm thấy chán nản và thương hại anh ta như vậy…
Đổng Khánh thở hổn hển, một lúc lâu sau anh ta mới nhìn xuống bụng Ân Thiên Thiên, khẽ hỏi: “Thiên Thiên, em biết mình mang thai từ lúc nào? Suốt một thời gian dài như vậy mà Cảnh Liêm Uy cũng không phát hiện ra sao?”
Bốn tháng, cả bốn tháng trời!
Đợi cho đến khi anh ta thật sự tưởng rằng cuối cùng mình cũng đạt điều mà mình muốn thì cô lại nói cho anh ta biết, cô mang thai con của chồng trước…
Đổng Khánh nhìn Ân Thiên Thiên, ánh mắt yếu đuối, có những lời nếu như thật sự nói ra, anh ta dường như có thể đoán được, bản thân mình sẽ đau đớn mà chết đi mất.
Nếu như trong cả Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đều đã biết rõ chuyện đứa trẻ trong bụng cô vậy thì là do bọn họ cố ý giấu giếm, dùng nó để ngăn cản anh ta, đáp án như vậy quả thực khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, nhưng Đổng Khánh cũng biết rõ, nếu như anh ta biết được sự tồn tại của đứa trẻ trước khi nó chưa thành hình, anh ta nhất định sẽ nghĩ cách để ngăn cản lại, nhưng nếu như Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy thật sự sơ ý, đứa trẻ này lại xuất hiện đúng lúc như vậy, vậy anh ta phải làm sao? Có phải anh ta và Ân Thiên Thiên mãi cũng không thể…
“Có liên quan gì sao?” Ân Thiên Thiên hỏi ngược lại, cô biết ý của anh ta: “Cho dù có như thế nào, đứa trẻ này cũng là con của Cảnh Liêm Uy, nó chảy trong người dòng máu của nhà họ Cảnh, không phải sao?”
Nghe lời Ân Thiên Thiên nói, Đổng Khánh không khỏi hít sâu một hơi.
Nói thật, anh ta thật sự không biết vì sao ban nãy mình lại đuổi theo cô, chỉ là lúc đó anh ta cảm thấy Ân Thiên Thiên cần có một bờ vai để dựa vào, nhưng lại quên rằng lúc này anh mới là người không thích hợp nhất để cho cô mượn bờ vai, mà cũng là bờ vai mà cô không cần đến nhất, đứng trước mặt cô, anh ta chẳng thể nói được điều gì…
Thậm chí đối diện với câu trả lời của Ân Thiên Thiên, anh ta nhận ra bản thân mình cũng không thể phản bác lại.
Trong thang máy trở nên yên tĩnh, Ân Thiên Thiên không nói, Đổng Khánh cũng không nói, hai người đều im lặng.
Một lúc lâu sau, Đổng Khánh mới khẽ mở miệng nói: “Thiên Thiên, nếu như tôi chấp nhận hết mọi thứ mà em nói trước đó, liệu em có hận tôi không?”
Câu nói ấy khiến sắc mặt Ân Thiên Thiên lập tức thay đổi, cô cố gắng khiến cho bản thân mình bình tĩnh lại rồi trả lời: “Có, tôi sẽ hận anh.”
Biết rõ là cô không thích mình, nhưng anh ta vẫn cố chấp muốn thử một lần…
Nếu như có thể, anh ta có thể dùng thời gian để khiến Ân Thiên Thiên yêu anh ta, anh ta tin rằng mình có thể làm tốt hơn Cảnh Liêm Uy!
Nhưng mà, Ân Thiên Thiên rất thông minh, chuyện cô mang thai con của Cảnh Liêm Uy đã truyền ra ngoài rồi, không bao lâu nữa cả thành phố T này sẽ biết rõ, cô còn nói những lời như vậy trước mặt anh ta và ông cụ Đổng rất “đúng lúc” khiến ông cụ Đổng càng không thể chấp nhận cô, cho dù anh ta có muốn đánh đổ tất cả những thứ ngăn cản hai người ở bên nhau đi nữa thì anh ta cũng chỉ có thể bất lực mà thôi.
Khẽ hít sâu một hơi, bàn tay giấu trong áo của Ân Thiên Thiên khẽ nắm chặt lại, cô đứng thẳng người bước về phía trước một bước nhìn Đổng Khánh, nói: “Đổng Khánh, từ trước đến nay ngoại trừ tình bạn ra thì tôi không có tình cảm khác với anh, nhưng lần này mọi thứ anh làm đã thật sự vượt quá phạm vi chịu đựng của tôi rồi, nói tôi dùng oán báo ơn cũng được, nói tôi đứng núi này trông núi nọ cũng được, thậm chí nói tôi thấp hèn cũng được, Ân Thiên Thiên tôi đời này chỉ yêu một mình Cảnh Liêm Uy, anh muốn tôi phải li hôn mới chịu để bác sĩ nhà họ Đổng cứu anh ấy, được, vậy thì tôi li hôn với anh ấy, anh muốn tôi gả cho anh, mới bằng lòng làm mọi thứ để chữa trị cho anh ấy, được, tôi cũng có thể gả cho anh, thậm chí trong tương lai, anh dùng Cảnh Liêm Uy để đạt được mọi mục đích của anh, tôi đều sẽ đồng ý với anh, nhưng mong anh nhớ ra, sở dĩ anh có thể thành công, đều là do tôi yêu Cảnh Liêm Uy…”
Lời nói của cô khẽ vang lên trong thang máy, từng chút từng chút như cứa vào trái tim Đổng Khánh, anh ta cứ nhìn cô như vậy, dường như nhìn sâu vào tim cô, nơi đó ít người, nhưng lại vì Cảnh Liêm Uy mà xây dựng một tòa lâu đài, giống như tòa lâu đài mà Cảnh Liêm Uy xây dựng cho cô, vững chắc vô cùng, không gì có thể thay thế.
“Bởi vì, tôi yêu anh ấy, cho nên tôi và anh ấy mới yếu thế như vậy để mặc anh sắp đặt, tôi không thể nói gì, quả thực là nhà họ Đổng mấy người có năng lực, đây là điều mà nhà họ Cảnh không có, chúng tôi sẽ không báo oán cũng sẽ không hận thù, nhưng tôi muốn anh biết, mọi thứ anh có, đều do ép buộc mà ra, chứ không phải do tôi cam tâm tình nguyện…” Ân Thiên Thiên khẽ nói, giọng nói dịu dàng nhưng lại như con dao khoét sâu vào trái tim anh ta: “Tôi chỉ cam tâm tình nguyện trao tình cảm của mình cho Cảnh Liêm Uy mà thôi.”
Mỗi lần nhắc đến người đàn ông kia, tâm trạng của Ân Thiên Thiên đều không khỏi trầm xuống.
Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi không gặp, cô đã nhớ anh đến tận xương tủy, sự nhớ thương này, chỉ cần nhắc đến tên anh thôi lại như cảm thấy được sự ấm áp của anh bên cạnh mình…
Một lần nữa, thang máy lại trở nên yên tĩnh, trái tim Đổng Khánh cuộn trào từng cơn sóng nhưng lại không thể tìm thấy lối thoát.
Một lúc lâu sau, Ân Thiên Thiên quay người đối diện với cửa thang máy và không nhìn Đổng Khánh nữa, cô đưa tay ra ấn nút thang máy, đồng thời nói một câu: “Nếu nhà họ Đổng của anh thật sự có thể chấp nhận một đứa cháu dâu như tôi, vậy thì ngày mai mấy người có thể đến nhà họ Ân để bàn chuyện kết hôn với ba mẹ tôi…”
Ting!
Cửa thang máy lại mở ra, Ân Thiên Thiên không chút do dự bước ra khỏi khoảng không gian áp lực kia, những những người bên ngoài không khỏi trừng lớn hai mắt, tràn ngập vẻ tò mò.
Hôm đó là lần đầu tiên, người của Đổng thị nhìn thấy nước mắt của một người đàn ông…
Đổng Khánh vô lực dựa vào thang máy, nhìn bóng lưng dần rời xa của cô, giây phút cửa thang máy từ từ khép lại, cuối cùng một giọt nước mắt không thể kìm nén được rơi xuống má anh ta, vừa đau lòng lại vừa yếu đuối.
Tình yêu của anh ta, đã được định sẵn là một đoạn nghiệt duyên, nhưng hết lần này đến lần khác anh ta vẫn cứ không cam tâm như vậy, không muốn buông tay một cách dễ dàng.
Đi ra khỏi tòa nhà Đổng thị, Ân Thiên Thiên hít sâu một hơi, nhìn lên bầu trời xám xịt.
Mùa đông của thành phố T cứ như vậy mà đến rồi, bầu trời trong xanh đột nhiên trở nên u ám, giống như tâm trạng của cô vậy.
“Cô à, xin hỏi cô đi đâu?” Lên taxi, tài xế hỏi cô.
Ân Thiên Thiên mấp máy môi, đột nhiên cảm thấy bản thân không có chỗ nào để đi, cô nghĩ đến ngôi nhà mà Cảnh Liêm Uy để lại cho cô, khẽ nói một câu: “Đi Nam Sơn.”
Nam Sơn…
Đó là ngôi nhà mà Cảnh Liêm Uy chọn cho cô và con, nhưng không có anh thì đó đâu còn là một ngôi nhà nữa…
Đúng lúc biết được hôm nay Ân Thiên Thiên một mình đi đến Đổng thị, Cát Thành Phong đã đuổi theo đến đây, nhưng vừa đến thì nhìn thấy cô đã lên taxi, anh ta đành vội vàng lái xe đuổi theo phía sau.
Suy nghĩ một lúc lâu, anh ta cảm thấy mình vẫn nên nói chuyện với Ân Thiên Thiên thì tốt hơn.
Khi hai chiếc xe, một cái trước một cái sau đến Nam Sơn, khung cảnh vừa tĩnh lặng lại đẹp đẽ.
Hạ cửa sổ xuống, một tay Ân Thiên Thiên vuốt ve bụng, một tay dựa vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, không khí tươi mát lập tức thổi vào trong xe, mang theo làn gió lạnh lẽo nhưng không thể ngăn cản lại động tác của Ân Thiên Thiên.
Cô nhắm mắt lại hít sâu một hơi, khóe môi không khỏi nhếch lên tạo thành một nụ cười.
Trong gió có mùi hương của hoa mai…
Nam Sơn vốn là một ngọn núi khá cao ở thành phố T, ở đây nổi tiếng là có biển hoa, một năm bốn mùa đều có hoa tươi, vì vậy rất được mọi người yêu thích, chỉ là muốn đến một lần cũng rất khó, bởi vì ở đây đa số đều là lãnh thổ tư nhân, chưa được sự cho phép thì không thể tiến vào, nhưng điều đó lại khiến cho nơi này trở nên đẹp đẽ và bí ẩn hơn.
“Hoa mai thơm thật đó, chỉ là nơi này lạnh thật.” Tài xế nhìn ra ngoài cửa sổ không khỏi cảm thán một câu.
Ân Thiên Thiên chỉ cười chứ không nói gì, đợi xe dừng xuống cô trả tiền rồi một mình đi trên Nam Sơn, nói thật lòng, đến cả căn nhà mà Cảnh Liêm Uy mua cho cô cô cũng không biết nó nằm ở đâu, cô chỉ chậm rãi tản bộ như vậy thôi.
Cô rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ, nhớ đến mức chỉ cần nghĩ đến trên bức tranh kia có anh là cô lại thấy nhớ…
Cát Thành Phong ngồi trên xe thấy cơ thể mỏng manh của Ân Thiên Thiên, anh không khỏi nhíu mày lại, vội vàng lấy chiếc áo khoác mà anh thường chuẩn bị cho Cảnh Liêm Uy đi xuống xe, khoác chiếc áo khoách dày của Cảnh Liêm Uy lên người Ân Thiên Thiên, không kìm được khẽ nói: “Mợ ba, bây giờ sức khỏe của cô không cho phép cô tùy tiện như vậy đâu, mặc ít như vậy đến Nam Sơn, cậu ba mà biết sẽ giết tôi mất…”
Một câu “mợ ba”, Ân Thiên Thiên lập tức cảm thấy vui vẻ, thậm chí ánh mắt cũng đã lấp lánh những giọt nước.
Cuối cùng thì, cô vẫn là “mợ ba” của anh mà phải không?
Cát Thành Phong nhìn Ân Thiên Thiên, anh thở dài một hơi không nói gì, Cảnh Liêm Uy không ở đây, anh nhất định phải bảo vệ tốt cho Ân Thiên Thiên, huống chi bây giờ cô còn đang mang thai, Cát Thành Phong bước theo bước chân chậm rãi của Ân Thiên Thiên, khẽ nói: “Mợ ba, Nhan Hi đã bị bà Cảnh đưa đến nước Anh rồi, bên cạnh bé còn có cậu Lâm, cô đừng lo lắng, bây giờ điều cô nên lo nhất, là bản thân cô…”
Từ sau khi rời khỏi nhà họ Cảnh, Ân Thiên Thiên đã không còn nghe thấy bất cứ tin tức gì liên quan đến Nhan Hi nữa, chỉ khi Lâm Vũ Văn gọi điện thoại cho cô, cô mới biết chuyện hai đứa đã ở nước Anh, lúc đó mới có thể yên tâm, chỉ là trong lòng cô vẫn còn chút áy náy với Cảnh Nhan Hi, đặc biệt là những suy nghĩ mà cô từng có trước đây càng khiến cô khó giải thoát hơn…
Dẫn Ân Thiên Thiên về phía biệt thự ở Nam Sơn, Cát Thành Phong nói tiếp: “Ngoài ra, mấy ngày trước tôi đã đến nhà họ Cảnh một chuyến.”