Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-495
CHƯƠNG 495: LIÊN MẪN THẤT THỐ
CHƯƠNG 495: LIÊN MẪN THẤT THỐ
Cách đó không xa Cảnh Liêm Uy cũng đi tới chuẩn bị ăn cơm, Liên mẫn vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy anh, ánh mắt chạm vào nhau, trong nháy mắt trái tim Liên mẫn đập nhanh hơn, cô ta lập tức cúi đầu, gương mặt đỏ ửng, đúng lúc Điền Vinh khẽ nói: “Cô gầy như vậy, con gái vẫn nên béo một chút, đừng chỉ suốt ngày nghĩ đến việc giảm béo, cô xem cô cũng quá gầy…”
Những người xung quanh có thể lờ mờ nghe thấy lời nói của Điền Vinh, cộng thêm vẻ mặt lúc này của Liên mẫn, ngay lập tức họ liền suy nghĩ, ngày đó có phải phản ứng của Ân Thiên Thiên quá khích rồi không? Rốt cuộc vẫn là thiên vị với bác sĩ luôn ở bên cạnh này một chút.
Sau khi Cảnh Liêm Uy mua cơm xong liền ôm theo hộp của của mình trở về văn phòng, cũng không ở nhà ăn ăn cùng bọn họ.
Đáy lòng Liên mẫn có chút hạ xuống, lại có một chút mất mát.
Điền Vinh bỗng nhiên tới gần nói với cô ta: “Đúng rồi, nói cho cô biết một sự kiện vô cùng tốt, sư phụ của tôi rốt cuộc cũng có thể nhả cô ra để cô đi theo tôi làm phẫu thuật, cô cũng không biết tôi cầu xin anh ấy bao nhiêu lâu, tôi thật sự là…”
Oanh!
Lời còn chưa nói hết, Liên mẫn đã đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sự hoảng sợ, nhìn Điền Vinh hỏi: “Lời anh nói là thật sao?”
Anh ấy, vậy mà cho cô đi?
Thật sự?
Điền Vinh ngốc ngốc gật đầu, trong tay vẫn còn cầm thìa chưa tỉnh hồn lại.
Liên mẫn gần như là ngay lập tức quay người chạy về phía văn phòng của Cảnh Liêm Uy, bộ dáng vội vàng kia khiến cho những nhân viên y tế xung quanh tưởng rằng cô ta xảy ra chuyện gì lớn, nhao nhao quay đầu nhìn cô ta.
Bác sĩ Liên từ trước đến nay luôn dịu dàng như nước cũng xuất hiện tình huống như vậy, thật đúng là không nhiều…
...
Một đường lảo đảo hướng về phía trước, Liên mẫn chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống hoảng loạn như vậy.
Lời nói của Điền Vinh vẫn còn văng vẳng bên tai, anh ta nói, anh ta cố gắng hết sức chín trâu hai hổ mới từ trong tay bác sĩ Cảnh đoạt được cô ta, thế nhưng là một người trợ lý của Cảnh Liêm Uy trong năm năm cô ta còn không biết sao? Nếu Cảnh Liêm Uy không muốn cho, đừng ai nghĩ đến việc muốn lấy bất cứ thứ gì từ trong tay anh ta! Nhưng anh cứ như vậy tùy tiện cho cô ta ra ngoài…
Giờ phút này, trong lòng Liên mẫn tràn đầy sự ủy khuất, thậm chí trong đôi mắt đẹp cũng đã có một chút ửng đỏ.
Bàn tay nhỏ nắm thật chặt, một đường chạy như điên, thậm chí còn đụng ngã xe đẩy của một y tá trên đường, để lại một câu 'Thật xin lỗi', Liên mẫn không dừng bước chân trực tiếp đi thẳng về phía văn phòng Cảnh Liêm Uy, trong đầu thậm chí còn nhớ lại khoảnh khắc cô ta như bị điện giật trong phòng ăn, nhưng sau một giây cô ta cảm thấy giống như mình bị đặt trong trời đông phủ tuyết…
Đi đến trước cửa phòng làm việc của Cảnh Liêm Uy, bước chân Liên mẫn cũng không dừng lại, trực tiếp đẩy cửa phòng anh ra, thở hồng hộc đứng trước mặt anh, đến sợi tóc cũng hơi lộn xộn.
Cảnh Liêm Uy đang dùng cơm, khi trông thấy cô ta xuất hiện trước mặt mình, anh cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Đối với đồ đệ của mình, anh vẫn hiểu rất rõ, bây giờ vấn đề về trợ lý chắc chắn cô ta đã biết, nhưng anh cũng không cần quan tâm, dù sao bây giờ không biết thì chờ đến khi tan sở cũng sẽ biết, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Cánh cửa phía sau từ từ đóng lại, mãi cho đến khi truyền đến âm thanh thanh thúy, Liên mẫn mới hồi phục tinh thần lại.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là sự ủy khuất, thậm chí dáng vẻ kia giống như nếu Cảnh Liêm Uy không cho cô ta một lời giải thích hợp lý, cô ta sẽ lập tức khóc lên, nắm chặt hai tay của mình, Liên mẫn nhẹ giọng mở miệng nói: “Bác sĩ Cảnh, tôi đã làm gì sai sao? Vì sao lần này trợ lý riêng của anh không phải là tôi?”
Cảnh Liêm Uy dừng động tác ăn cơm lại, lông mày hơi nhíu lại có vẻ có chút không vui.
Nói thật, Cảnh Liêm Uy rất không thích việc khi mình đang dùng cơm bị người khác làm phiền, đương nhiên Ân Thiên Thiên và Cảnh Nhan Hi là ngoại lệ, ngẩng đầu nhìn Liên mẫn đang đứng trước mặt, Cảnh Liêm Uy không chút do dự chậm rãi đóng hộp cơm vừa mới động vào được mấy miếng lại và ném vào trong thùng rác, lúc này Liên mẫn mới nhớ tới thói quen của Cảnh Liêm Uy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia tái nhợt...
Xong rồi, cô ta đã quên thói quen của anh...
"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý làm phiền anh..." Gần như là theo bản năng, Liên mẫn Liên vội mở miệng giải thích, đến ngay cả bước chân cũng không nhịn được hướng về phía trước, sợ anh hiểu lầm mình, chán ghét mình.
"Bác sĩ Liên." Nhẹ giọng mở miệng, Cảnh Liêm Uy trực tiếp ngắt lời cô ta, nhìn chằm chằm vào cô ta nói: "Tôi đưa ra quyết định gì đương nhiên là có lý do của tôi, nếu cô không hài lòng hoặc có nghi ngờ gì thì cô có thể đến hỏi tôi, tôi sẽ giải thích cho cô, nhưng vẫn hi vọng cô có thể chú ý một chút, hành vi của cô như vậy rất có thể sẽ làm tổn thương đến bác sĩ Điền, sau này hai người hợp tác có thể có vấn đề!”
Liên mẫn cắn chặt môi, một lúc lâu cũng không nói ra nời, chỉ đứng sững sờ nhìn anh như vậy.
Cảnh Liêm Uy đứng ở trước mặt cô ta, cụp mắt nhìn cô ta nói từng câu từng chữ: “Cô muốn biết vì sao thì tôi sẽ nói cho cô biết, vì cô rất ưu tú, ưu tú đến mức có thể phối hợp với một bác sĩ ngoại khoa còn hơi non nớt lúc làm phẫu thuật, cô cũng biết rõ, trong một ca phẫu thuật, mặc dù bác sĩ trưởng là linh hồn, nhưng những người còn lại, cho dù là trợ lý riêng, ý tá dụng cụ, bác sĩ gây tê hay thậm chí là ý ta lưu động, đều là một phần không thể thiếu trong một ca phẫu thuật thành công, tôi không thể đem tất cả những người ưu tú về tổ của mình, đây là chuyện mà mọi người đều biết, luôn có vài người ưu tú được tôi cho ra ngoài, làm linh hồn trong một tổ khác…”
Liên mẫn ngước mắt nhìn gương mặt quen thuộc kia, trong lòng lại là càng phát lạnh...
Rõ ràng những lý do anh nói đều rất chính đáng, rõ ràng là bọn họ đã hiểu rất rõ về nhau, nhưng chính anh lại không vạch trần, mà cô ta cũng không dám! Cô ta sợ, sơ vừa nói ra khỏi miệng, ngay cả cơ hội đợi ở Nam Tự cô ta cũng không có…
Trong mắt phượng đều là hàn ý, Cảnh Liêm Uy nói tiếp: "Cô đã làm trợ lý riêng được năm năm rồi, bây giờ là thời điểm cô nên ra ngoài đi theo Điền Vinh, ở trong tổ kia cô sẽ càng có nhiều kinh nghiệm hơn, như vậy cũng sẽ tốt hơn cho cô trong tương lai, tham gia vào tổ của bọn họ cũng sẽ khiến thực lực của họ được tăng thêm… "
Cảnh Liêm Uy nói xong, liền quay người đưa tay cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm, vừa lúc này Điền Vinh cũng đuổi tới, anh ta ngốc nghếch còn tưởng rằng Liên mẫn có phải hiểu lầm gì đó hay không, cũng không thể nói hành vi của Liên mẫn lúc đó cũng tổn cũng làm tổn thương đến anh ta, chỉ là trong lòng không yên tâm nên đuổi theo, chờ đến khi tiến vào văn phòng Cảnh Liêm Uy lại không biết nói gì, chỉ đứng một chỗ nhìn bọn họ…
Lần đầu tiên, Điền Vinh thấy ánh mắt Liên mẫn nhìn Cảnh Liêm Uy cũng có chút nghi ngờ.
Cảnh Liêm Uy ngoái nhìn nhìn anh ta một cái, hơi nghiêm khắc, sau đó lại tiếp tục nói với Liên mẫn: “Lần này, tổ của tôi ngoại trừ bác sĩ gây tê và y tá dụng cụ thì tất cả đều thay đổi, trợ lý riêng của tôi vừa vặn là một bác sĩ thực tập vừa đến tên là tiểu Chu, những người khác đều đổi sang tổ khác, vì vậy cô không cần vì việc này mà tự chất vấn năng lực của mình, chỉ là do công việc cần mà thôi!”
Một câu nói, cũng không còn muốn tiếp tục dây dưa nhiều đến chuyện này nữa, thân thể quay tới nhìn bọn họ, rõ ràng là hạ lệnh trục khách.
Điền Vinh và Liên mẫn cũng không nên tiếp tục chờ đợi như vậy nữa, bất đắc dĩ Điền Vinh đành phải tiến lên đưa tay kéo Liên mẫn cùng đi ra ngoài.
Trong hành lang, Điền Vinh cụp mắt nhìn cô gái nhỏ đang ủy khuất trước mặt, trong lòng bỗng nhiên nghĩ tới nghĩ lui một hồi.
Anh ta bỗng nhiên không hiểu tại sao nhìn qua Liên mẫn anh ta đều cảm thấy có điều gì đó kỳ quái, đặc biệt là ánh mắt vừa rồi cô ta nhìn Cảnh Liêm Uy, giống như một người phụ nữ bị Cảnh Liêm Uy vứt bỏ vậy…
"Tiểu Vũ..." Khẽ gọi một tiếng, Điền Vinh lần đầu tiên trông thấy Liên mẫn như vậy, trong lòng có chút không hiểu vì sao cô ta lại có biểu hiện này, bây giờ thậm chí đưa tay chạm vào cô ta một chút cũng không dám.
Liên mẫn cụp mắt, tóc mái dài che khuất tròng mắt của cô ta, đôi mắt đó đang không biết suy nghĩ điều gì, bàn tay giấu trong lớp áo trắng nắm chặt thành quyền, thật lâu cũng không buông ra, cắn chặt bờ môi, sau một hồi Liên mẫn mới đưa tay nhẹ nhàng kéo góc áo của người đồng nghiệp: “Thật xin lỗi, hôm nay tôi phải ứng quá kích động, có phải anh bị dọa rồi không?”
Nói xong, đôi mắt đẹp cứ như vậy thẳng tắp đối mặt với Điền Vinh.
Trái tim Điền Vinh lập tức tan ra, chỉ nhìn hốc mắt cô ta hơi phiếm hồng, có chút đau lòng.
Vô thức tiên lên một bước, Điền Vinh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gò má trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta: “Không sao…”
Lời nói dịu dàng, dường như có thể hòa tan trái tim của tất cả phụ nữ, nhưng là ngoại trừ Liên mẫn.
Liên mẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ không động đậy, đôi mắt lại càng phát hồng nhuận, cắn chặt bờ môi cũng vô dụng, cuối cùng Điền Vinh vẫn nhìn nước mắt óng ánh cứ như vậy rớt xuống, nóng bỏng lòng bàn tay của anh ta, cũng khiến anh ta quên đi tất cả những cảm xúc trước đó, chỉ nhìn cô ta thật lâu như vậy vẫn chưa tỉnh hồn lại…
"Thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý..." Liên mẫn vừa khóc vừa nói, bộ dáng ẩn nhẫn nhìn càng điềm đạm đáng yêu nhưng lại mang theo một chút kiên cường, lời nói nhẹ nhàng, đôi mắt Liên mẫn rực rỡ nhiễm nước mắt: “Chỉ là, chỉ là tôi có chút không thể tiếp nhận được mà thôi, anh cũng biết, tôi đã làm trợ lý riêng của bác sĩ Cảnh trong năm năm, nhưng đột nhiên lần này bị bỏ cũ thay mới, người không biết sẽ tưởng rằng năng lực của tôi có vấn đề, cho nên tôi mới nóng vội, tôi cũng biết mình đã làm sai ở đây, vậy mà không ngờ…”
Liên mẫn cũng không nói hết, nhưng Điền Vinh lại hiểu.
Quả đúng là như vậy, lúc đầu vẫn luôn đợi ở trong một tổ tốt nhất nhưng đột nhiên đi ra, người khác khó tránh khỏi việc nghi ngờ xem năng lực của Liên mẫn có phải có vấn đề hay không, là anh ta đã sơ sót, đưa tay dịu dàng lau nước mắt cho cô ta, Điền Vinh nhẹ giọng an ủi: “Không sao, chuyện này không liên quan đến cô, lần này tổ bên phía sư phụ gần như đổi hết tất cả, ngoại trừ bác sĩ gây tê và y tá dụng cụ, anh ấy muốn hướng dẫn người mới, vì vậy nên mới thay đổi cô, không phải vì năng lực của cô có vấn đề, chờ đến khi danh sách được công bố vào buổi chiều, bọn họ sẽ biết…”
Dù sao, lần này sự thay đổi bên tổ của Cảnh Liêm Uy thật sự là có chút lớn.
Nghe Điền Vinh giải thích, trong lòng Liên mẫn nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiêu không hiểu Cảnh Liêm Uy rốt cuộc có nhận ra tâm tư của cô ta hay không.
Nếu như anh không phải cố ý nhằm vào cô ta, như vậy thì đổi tất cả người tỏng tô cũng là rất bình thường, nhưng nếu như anh nhằm vào cô ta mà không tiếc đổi cả người trong một tổ thì sao?
Trong nháy mắt, Liên mẫn liền bắt không được tâm tư của Cảnh Liêm Uy, không hiểu anh rốt cuộc dang nghĩ thế nào.
Điền Vinh nhẹ giọng an ủi cô ra, rất rất lâu, chỉ là anh ta nói khô cả họng, thậm chí đau lòng không thôi, nhưng cô gái nhỏ đứng trước mặt lại trước sau chỉ suy nghĩ việc của chình mình, xung quanh có y tá đi ngang qua nhìn thấy, cũng nhịn không được hé miệng cười trộm, trong lòng không nhịn được suy nghĩ, bác sĩ Điền và bác sĩ Liên rốt cuộc vẫn là một đôi nha…
Nhưng trong lòng Liên mẫn lại không nghĩ như vậy, cô ta vẫn còn đang suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể nghiệm chứng được suy nghĩ của Cảnh Liêm Uy, trước khi làm bất cứ việc gì, cô ta đã quen với việc biết người biết ta…
CHƯƠNG 495: LIÊN MẪN THẤT THỐ
Cách đó không xa Cảnh Liêm Uy cũng đi tới chuẩn bị ăn cơm, Liên mẫn vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy anh, ánh mắt chạm vào nhau, trong nháy mắt trái tim Liên mẫn đập nhanh hơn, cô ta lập tức cúi đầu, gương mặt đỏ ửng, đúng lúc Điền Vinh khẽ nói: “Cô gầy như vậy, con gái vẫn nên béo một chút, đừng chỉ suốt ngày nghĩ đến việc giảm béo, cô xem cô cũng quá gầy…”
Những người xung quanh có thể lờ mờ nghe thấy lời nói của Điền Vinh, cộng thêm vẻ mặt lúc này của Liên mẫn, ngay lập tức họ liền suy nghĩ, ngày đó có phải phản ứng của Ân Thiên Thiên quá khích rồi không? Rốt cuộc vẫn là thiên vị với bác sĩ luôn ở bên cạnh này một chút.
Sau khi Cảnh Liêm Uy mua cơm xong liền ôm theo hộp của của mình trở về văn phòng, cũng không ở nhà ăn ăn cùng bọn họ.
Đáy lòng Liên mẫn có chút hạ xuống, lại có một chút mất mát.
Điền Vinh bỗng nhiên tới gần nói với cô ta: “Đúng rồi, nói cho cô biết một sự kiện vô cùng tốt, sư phụ của tôi rốt cuộc cũng có thể nhả cô ra để cô đi theo tôi làm phẫu thuật, cô cũng không biết tôi cầu xin anh ấy bao nhiêu lâu, tôi thật sự là…”
Oanh!
Lời còn chưa nói hết, Liên mẫn đã đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sự hoảng sợ, nhìn Điền Vinh hỏi: “Lời anh nói là thật sao?”
Anh ấy, vậy mà cho cô đi?
Thật sự?
Điền Vinh ngốc ngốc gật đầu, trong tay vẫn còn cầm thìa chưa tỉnh hồn lại.
Liên mẫn gần như là ngay lập tức quay người chạy về phía văn phòng của Cảnh Liêm Uy, bộ dáng vội vàng kia khiến cho những nhân viên y tế xung quanh tưởng rằng cô ta xảy ra chuyện gì lớn, nhao nhao quay đầu nhìn cô ta.
Bác sĩ Liên từ trước đến nay luôn dịu dàng như nước cũng xuất hiện tình huống như vậy, thật đúng là không nhiều…
...
Một đường lảo đảo hướng về phía trước, Liên mẫn chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống hoảng loạn như vậy.
Lời nói của Điền Vinh vẫn còn văng vẳng bên tai, anh ta nói, anh ta cố gắng hết sức chín trâu hai hổ mới từ trong tay bác sĩ Cảnh đoạt được cô ta, thế nhưng là một người trợ lý của Cảnh Liêm Uy trong năm năm cô ta còn không biết sao? Nếu Cảnh Liêm Uy không muốn cho, đừng ai nghĩ đến việc muốn lấy bất cứ thứ gì từ trong tay anh ta! Nhưng anh cứ như vậy tùy tiện cho cô ta ra ngoài…
Giờ phút này, trong lòng Liên mẫn tràn đầy sự ủy khuất, thậm chí trong đôi mắt đẹp cũng đã có một chút ửng đỏ.
Bàn tay nhỏ nắm thật chặt, một đường chạy như điên, thậm chí còn đụng ngã xe đẩy của một y tá trên đường, để lại một câu 'Thật xin lỗi', Liên mẫn không dừng bước chân trực tiếp đi thẳng về phía văn phòng Cảnh Liêm Uy, trong đầu thậm chí còn nhớ lại khoảnh khắc cô ta như bị điện giật trong phòng ăn, nhưng sau một giây cô ta cảm thấy giống như mình bị đặt trong trời đông phủ tuyết…
Đi đến trước cửa phòng làm việc của Cảnh Liêm Uy, bước chân Liên mẫn cũng không dừng lại, trực tiếp đẩy cửa phòng anh ra, thở hồng hộc đứng trước mặt anh, đến sợi tóc cũng hơi lộn xộn.
Cảnh Liêm Uy đang dùng cơm, khi trông thấy cô ta xuất hiện trước mặt mình, anh cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Đối với đồ đệ của mình, anh vẫn hiểu rất rõ, bây giờ vấn đề về trợ lý chắc chắn cô ta đã biết, nhưng anh cũng không cần quan tâm, dù sao bây giờ không biết thì chờ đến khi tan sở cũng sẽ biết, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Cánh cửa phía sau từ từ đóng lại, mãi cho đến khi truyền đến âm thanh thanh thúy, Liên mẫn mới hồi phục tinh thần lại.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là sự ủy khuất, thậm chí dáng vẻ kia giống như nếu Cảnh Liêm Uy không cho cô ta một lời giải thích hợp lý, cô ta sẽ lập tức khóc lên, nắm chặt hai tay của mình, Liên mẫn nhẹ giọng mở miệng nói: “Bác sĩ Cảnh, tôi đã làm gì sai sao? Vì sao lần này trợ lý riêng của anh không phải là tôi?”
Cảnh Liêm Uy dừng động tác ăn cơm lại, lông mày hơi nhíu lại có vẻ có chút không vui.
Nói thật, Cảnh Liêm Uy rất không thích việc khi mình đang dùng cơm bị người khác làm phiền, đương nhiên Ân Thiên Thiên và Cảnh Nhan Hi là ngoại lệ, ngẩng đầu nhìn Liên mẫn đang đứng trước mặt, Cảnh Liêm Uy không chút do dự chậm rãi đóng hộp cơm vừa mới động vào được mấy miếng lại và ném vào trong thùng rác, lúc này Liên mẫn mới nhớ tới thói quen của Cảnh Liêm Uy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia tái nhợt...
Xong rồi, cô ta đã quên thói quen của anh...
"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý làm phiền anh..." Gần như là theo bản năng, Liên mẫn Liên vội mở miệng giải thích, đến ngay cả bước chân cũng không nhịn được hướng về phía trước, sợ anh hiểu lầm mình, chán ghét mình.
"Bác sĩ Liên." Nhẹ giọng mở miệng, Cảnh Liêm Uy trực tiếp ngắt lời cô ta, nhìn chằm chằm vào cô ta nói: "Tôi đưa ra quyết định gì đương nhiên là có lý do của tôi, nếu cô không hài lòng hoặc có nghi ngờ gì thì cô có thể đến hỏi tôi, tôi sẽ giải thích cho cô, nhưng vẫn hi vọng cô có thể chú ý một chút, hành vi của cô như vậy rất có thể sẽ làm tổn thương đến bác sĩ Điền, sau này hai người hợp tác có thể có vấn đề!”
Liên mẫn cắn chặt môi, một lúc lâu cũng không nói ra nời, chỉ đứng sững sờ nhìn anh như vậy.
Cảnh Liêm Uy đứng ở trước mặt cô ta, cụp mắt nhìn cô ta nói từng câu từng chữ: “Cô muốn biết vì sao thì tôi sẽ nói cho cô biết, vì cô rất ưu tú, ưu tú đến mức có thể phối hợp với một bác sĩ ngoại khoa còn hơi non nớt lúc làm phẫu thuật, cô cũng biết rõ, trong một ca phẫu thuật, mặc dù bác sĩ trưởng là linh hồn, nhưng những người còn lại, cho dù là trợ lý riêng, ý tá dụng cụ, bác sĩ gây tê hay thậm chí là ý ta lưu động, đều là một phần không thể thiếu trong một ca phẫu thuật thành công, tôi không thể đem tất cả những người ưu tú về tổ của mình, đây là chuyện mà mọi người đều biết, luôn có vài người ưu tú được tôi cho ra ngoài, làm linh hồn trong một tổ khác…”
Liên mẫn ngước mắt nhìn gương mặt quen thuộc kia, trong lòng lại là càng phát lạnh...
Rõ ràng những lý do anh nói đều rất chính đáng, rõ ràng là bọn họ đã hiểu rất rõ về nhau, nhưng chính anh lại không vạch trần, mà cô ta cũng không dám! Cô ta sợ, sơ vừa nói ra khỏi miệng, ngay cả cơ hội đợi ở Nam Tự cô ta cũng không có…
Trong mắt phượng đều là hàn ý, Cảnh Liêm Uy nói tiếp: "Cô đã làm trợ lý riêng được năm năm rồi, bây giờ là thời điểm cô nên ra ngoài đi theo Điền Vinh, ở trong tổ kia cô sẽ càng có nhiều kinh nghiệm hơn, như vậy cũng sẽ tốt hơn cho cô trong tương lai, tham gia vào tổ của bọn họ cũng sẽ khiến thực lực của họ được tăng thêm… "
Cảnh Liêm Uy nói xong, liền quay người đưa tay cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm, vừa lúc này Điền Vinh cũng đuổi tới, anh ta ngốc nghếch còn tưởng rằng Liên mẫn có phải hiểu lầm gì đó hay không, cũng không thể nói hành vi của Liên mẫn lúc đó cũng tổn cũng làm tổn thương đến anh ta, chỉ là trong lòng không yên tâm nên đuổi theo, chờ đến khi tiến vào văn phòng Cảnh Liêm Uy lại không biết nói gì, chỉ đứng một chỗ nhìn bọn họ…
Lần đầu tiên, Điền Vinh thấy ánh mắt Liên mẫn nhìn Cảnh Liêm Uy cũng có chút nghi ngờ.
Cảnh Liêm Uy ngoái nhìn nhìn anh ta một cái, hơi nghiêm khắc, sau đó lại tiếp tục nói với Liên mẫn: “Lần này, tổ của tôi ngoại trừ bác sĩ gây tê và y tá dụng cụ thì tất cả đều thay đổi, trợ lý riêng của tôi vừa vặn là một bác sĩ thực tập vừa đến tên là tiểu Chu, những người khác đều đổi sang tổ khác, vì vậy cô không cần vì việc này mà tự chất vấn năng lực của mình, chỉ là do công việc cần mà thôi!”
Một câu nói, cũng không còn muốn tiếp tục dây dưa nhiều đến chuyện này nữa, thân thể quay tới nhìn bọn họ, rõ ràng là hạ lệnh trục khách.
Điền Vinh và Liên mẫn cũng không nên tiếp tục chờ đợi như vậy nữa, bất đắc dĩ Điền Vinh đành phải tiến lên đưa tay kéo Liên mẫn cùng đi ra ngoài.
Trong hành lang, Điền Vinh cụp mắt nhìn cô gái nhỏ đang ủy khuất trước mặt, trong lòng bỗng nhiên nghĩ tới nghĩ lui một hồi.
Anh ta bỗng nhiên không hiểu tại sao nhìn qua Liên mẫn anh ta đều cảm thấy có điều gì đó kỳ quái, đặc biệt là ánh mắt vừa rồi cô ta nhìn Cảnh Liêm Uy, giống như một người phụ nữ bị Cảnh Liêm Uy vứt bỏ vậy…
"Tiểu Vũ..." Khẽ gọi một tiếng, Điền Vinh lần đầu tiên trông thấy Liên mẫn như vậy, trong lòng có chút không hiểu vì sao cô ta lại có biểu hiện này, bây giờ thậm chí đưa tay chạm vào cô ta một chút cũng không dám.
Liên mẫn cụp mắt, tóc mái dài che khuất tròng mắt của cô ta, đôi mắt đó đang không biết suy nghĩ điều gì, bàn tay giấu trong lớp áo trắng nắm chặt thành quyền, thật lâu cũng không buông ra, cắn chặt bờ môi, sau một hồi Liên mẫn mới đưa tay nhẹ nhàng kéo góc áo của người đồng nghiệp: “Thật xin lỗi, hôm nay tôi phải ứng quá kích động, có phải anh bị dọa rồi không?”
Nói xong, đôi mắt đẹp cứ như vậy thẳng tắp đối mặt với Điền Vinh.
Trái tim Điền Vinh lập tức tan ra, chỉ nhìn hốc mắt cô ta hơi phiếm hồng, có chút đau lòng.
Vô thức tiên lên một bước, Điền Vinh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gò má trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta: “Không sao…”
Lời nói dịu dàng, dường như có thể hòa tan trái tim của tất cả phụ nữ, nhưng là ngoại trừ Liên mẫn.
Liên mẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ không động đậy, đôi mắt lại càng phát hồng nhuận, cắn chặt bờ môi cũng vô dụng, cuối cùng Điền Vinh vẫn nhìn nước mắt óng ánh cứ như vậy rớt xuống, nóng bỏng lòng bàn tay của anh ta, cũng khiến anh ta quên đi tất cả những cảm xúc trước đó, chỉ nhìn cô ta thật lâu như vậy vẫn chưa tỉnh hồn lại…
"Thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý..." Liên mẫn vừa khóc vừa nói, bộ dáng ẩn nhẫn nhìn càng điềm đạm đáng yêu nhưng lại mang theo một chút kiên cường, lời nói nhẹ nhàng, đôi mắt Liên mẫn rực rỡ nhiễm nước mắt: “Chỉ là, chỉ là tôi có chút không thể tiếp nhận được mà thôi, anh cũng biết, tôi đã làm trợ lý riêng của bác sĩ Cảnh trong năm năm, nhưng đột nhiên lần này bị bỏ cũ thay mới, người không biết sẽ tưởng rằng năng lực của tôi có vấn đề, cho nên tôi mới nóng vội, tôi cũng biết mình đã làm sai ở đây, vậy mà không ngờ…”
Liên mẫn cũng không nói hết, nhưng Điền Vinh lại hiểu.
Quả đúng là như vậy, lúc đầu vẫn luôn đợi ở trong một tổ tốt nhất nhưng đột nhiên đi ra, người khác khó tránh khỏi việc nghi ngờ xem năng lực của Liên mẫn có phải có vấn đề hay không, là anh ta đã sơ sót, đưa tay dịu dàng lau nước mắt cho cô ta, Điền Vinh nhẹ giọng an ủi: “Không sao, chuyện này không liên quan đến cô, lần này tổ bên phía sư phụ gần như đổi hết tất cả, ngoại trừ bác sĩ gây tê và y tá dụng cụ, anh ấy muốn hướng dẫn người mới, vì vậy nên mới thay đổi cô, không phải vì năng lực của cô có vấn đề, chờ đến khi danh sách được công bố vào buổi chiều, bọn họ sẽ biết…”
Dù sao, lần này sự thay đổi bên tổ của Cảnh Liêm Uy thật sự là có chút lớn.
Nghe Điền Vinh giải thích, trong lòng Liên mẫn nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiêu không hiểu Cảnh Liêm Uy rốt cuộc có nhận ra tâm tư của cô ta hay không.
Nếu như anh không phải cố ý nhằm vào cô ta, như vậy thì đổi tất cả người tỏng tô cũng là rất bình thường, nhưng nếu như anh nhằm vào cô ta mà không tiếc đổi cả người trong một tổ thì sao?
Trong nháy mắt, Liên mẫn liền bắt không được tâm tư của Cảnh Liêm Uy, không hiểu anh rốt cuộc dang nghĩ thế nào.
Điền Vinh nhẹ giọng an ủi cô ra, rất rất lâu, chỉ là anh ta nói khô cả họng, thậm chí đau lòng không thôi, nhưng cô gái nhỏ đứng trước mặt lại trước sau chỉ suy nghĩ việc của chình mình, xung quanh có y tá đi ngang qua nhìn thấy, cũng nhịn không được hé miệng cười trộm, trong lòng không nhịn được suy nghĩ, bác sĩ Điền và bác sĩ Liên rốt cuộc vẫn là một đôi nha…
Nhưng trong lòng Liên mẫn lại không nghĩ như vậy, cô ta vẫn còn đang suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể nghiệm chứng được suy nghĩ của Cảnh Liêm Uy, trước khi làm bất cứ việc gì, cô ta đã quen với việc biết người biết ta…