Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-452
CHƯƠNG 452: CUỘC SỐNG ĐƠN GIẢN
CHƯƠNG 452: CUỘC SỐNG ĐƠN GIẢN
Một câu nói, tất cả mọi người ở hiện trường đều không khỏi ngạc nhiên hít một hơi.
Ông xã?
Vậy mà lại là vợ chồng!
Tất cả mọi người đều nhìn bọn họ với ánh mắt không thể tin được, thực sự không muốn tin, rõ ràng hai người nhìn trông rất trẻ vậy mà lại có một cô con gái lớn như vậy!
Lông mày hơi nhướng lên, Cảnh Liêm Uy tỏ ra rất hưởng thụ cách xưng hô này.
Vừa đảo mắt liền biết Ân Thiên Thiên có ý gì, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười, cúi đầu xuống nói gì với Cảnh Nhan Hi, cô bé lập tức hét lên: “Mẹ, ba nói là mẹ làm cái gì ba sẽ ăn cái đó, ba thích ăn gì nhất mẹ đều biết, nhưng con muốn ăn sườn cừu….”
Giọng nói non nớt vang lên, phá vỡ trái tim thủy tinh của những người phụ nữ xung quanh, lần lượt quay đầu đi tiếp tục làm công việc của mình.
Sau khi Ân Thiên Thiên nghe thấy lời nói của Cảnh Nhan Hi, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của người đàn ông kia, khuôn mặt lập tức đỏ lên….
Thứ mà anh thích ăn nhất?
Haha….
Cô có thể giả vờ không biết không?
Cái đồ lưu manh kia!
Đây là năm mới đầu tiên theo một ý nghĩa nào đó trong cuộc đời Ân Thiên Thiên, vì vậy cho dù đã quen với việc qua năm mới, nhưng cô vẫn có một sự phấn khích khó mà kiềm chế được, mà Cảnh Nhan Hi, lần đầu cả nhà được đoàn tụ cũng phấn khích giống như cô, hai người mua rất nhiều đồ chuyển về nhà….
….
Sau khi cất mọi thứ vào trong cốp xe, Ân Thiên Thiên quay đầu lại nhìn Ân Nhạc Vy đang đi về phía mình, lập tức cau mày, mà Cảnh Liêm Uy lại hơi nhướng mày.
Lúc này, trong tay của Ân Nhạc Vy còn dắt theo Ân Khiết mới có 4 tuổi mà Ân Thiên Thiên lần đầu tiên gặp.
Cô bé trông vô cùng yếu ớt, mùa đông gió rất lớn, cô bé mặc một chiếc áo khoác dày, càng làm cho khuôn mặt của cô bé trở nên nhỏ nhắn hơn, nhìn thế nào cũng hiện ra một hơi thở yếu ớt.
“Chị.” Bước về phía trước, Ân Nhạc Vy thân thiết gọi một tiếng, nhìn bọn họ sau đó nói với Ân Khiết: “Khiết Khiết, chào dượng và dì đi, đây là chị của con Nhan Hi, sau này hai con phải hòa thuận với nhau biết không?”
Một câu nói, Ân Thiên Thiên không khỏi nhướng mày, không phải có ý kiến với cách xưng hô, một đứa bé nhỏ như vậy cô ta cũng không để ý, chỉ là lúc này Ân Nhạc Vy làm như vậy đã lộ rõ dã tâm của cô ta, điều này khiến cô không thể không đề phòng.
“Đây chính là con gái của Hướng Thực?” Quay đầu nhìn về phía Ân Khiết nhỏ nhắn, đây là lần đầu tiên Ân Thiên Thiên gặp đứa bé này, trông rất giống Hướng Thực, ngũ quan nhỏ nhắn và tinh xảo, sau này trưởng thành chắc chắn cũng sẽ là một tiểu mỹ nhân, chỉ là bây giờ thái độ của nhà họ Ân với nhà họ Hướng như vậy, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu: “Năm nay có lẽ là 4 tuổi rồi đúng không….”
Cảnh Liêm Uy quan sát mọi chuyện, đôi mắt hơi nheo lại.
Hướng Thực, bạn trai cũ….
Ân Nhạc Vy chỉ nhếch khóe miệng với Ân Thiên Thiên, quay qua nhìn Cảnh Liêm Uy nói: “Anh rể, sau khi chị quay về gia đình chúng ta vẫn chưa đoàn tụ được với nhau, đúng lúc gặp nhau ở đây, để Khiết Khiết và Nhan Hi làm quen với nhau một chút, chúng ta có thể đi đến nhà của anh để ăn một bữa cơm không? Cũng là để tăng thêm tình cảm.”
Đôi mắt đang nhìn Ân Khiết của Ân Thiên Thiên hơi nhấp nháy.
Bây giờ ai dám đưa Ân Nhạc Vy về nhà nữa? Nếu như không cẩn thận, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện, không phải sao?
Cô tin tưởng Cảnh Liêm Uy là một chuyện, nhưng cũng sẽ không đặt mình vào một hoàn cảnh mà mình không biết rõ.
“Thật không may, hôm nay chúng tôi phải về nhà chính, có lẽ không thể tụ họp được rồi.” Nở một nụ cười với Ân Nhạc Vy, Ân Thiên Thiên nói dối nhưng rất giả, trực tiếp từ chối, mối quan hệ của cô và Ân Nhạc Vy không tốt đến mức như vậy, còn đưa về nhà? Đùa sao! “Để xem xem lần sau có cơ hội không rồi nói.”
Nói xong, Ân Thiên Thiên đưa tay ra bế Cảnh Nhan Hi lên, Cảnh Liêm Uy mở cửa xe cho bọn họ, hai người vẫn nở nụ cười đến khi ngồi vào trong xe, mà Ân Nhạc Vy đứng ở đó vẻ mặt cũng lập tức thay đổi, bàn tay nắm tay Ân Khiết cũng dùng sức hơn, đau đến mức Ân Khiết không nhịn được mà kêu lên.
“Mẹ, đau quá…” Một giọng nói trong trẻo mang theo sự cẩn thận vang lên, Ân Thiên Thiên quay lại nhìn thấy dáng vẻ đau đến mức hai vành mắt đỏ ửng của Ân Khiết, nhưng Ân Nhạc Vy lại bực mình nhìn cô nhóc, cô bé đột nhiên không nói được câu gì.
Cảnh Liêm Uy liếc nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu, không chút do dự đạp ga rời đi.
Ân Nhạc Vy và Ân Khiết ở phía sau ngày càng nhỏ, ngày càng nhỏ, đến khi biến thành một chấm đen nhỏ.
Quay đầu đầu lại, Ân Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào Cảnh Liêm Uy, khẽ hỏi: “Đoán xem, cô ta đang muốn làm gì?”
Cảnh Liêm Uy nhướng mày, cong khóe miệng nhìn Ân Thiên Thiên, nói: “Anh còn cho là em không nhìn ra được chứ.”
Trừng mắt với anh, Ân Thiên Thiên đột nhiên không muốn nói chuyện với anh nữa, quay qua chơi với Cảnh Nhan Hi, trước đây cô nhóc chưa từng gặp Ân Khiết, bây giờ gặp rồi lại cảm thấy có chút tò mò.
“Mẹ, em gái nhỏ kia là em gái của con sao? Con phải chăm sóc cho em ấy thật tốt sao?” Cảnh Nhan Hi ngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi, trong đôi mắt đen và sáng của cô bé đều là sự chân thành: “Con thấy em gái mặc nhiều như vậy nhưng vẫn lạnh đến mức hai má đỏ ửng, thật đáng thương.”
Đưa tay ra chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Nhan Hi, Ân Thiên Thiên nói: “Thế nào? Tiểu công chúa của chúng ta muốn chăm sóc em gái nhỏ sao?”
Hơi nghiêng đầu, Cảnh Nhan Hi nói: “Con chỉ cảm thấy em ấy rất đáng thương thôi, hơn nữa, ba nói là mẹ muốn sinh cho con một em trai để chơi cùng, vì vậy có em gái hay không đều được.”
Nghe thấy câu nói này, Ân Thiên Thiên lập tức ngước mắt lên tức giận trừng mắt với Cảnh Liêm Uy!
Cái gì mà sinh em trai để chơi cùng?
Cảnh Liêm Uy thật là!
Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, Cảnh Liêm Uy nghiêm túc lái xe giống như không nghe thấy gì cả, lúc gặp đèn đỏ, dừng xe lại, đối diện với màn hình LCD cực lớn, Ân Thiên Thiên muốn nói với anh mấy câu, nhưng cũng bị những tin tức trên màn hình LCD thu hút.
- Theo như trên báo nói, người thừa kế của nhà họ Đổng lúc trước rất ít khi xuất hiện, ban đầu định ở lại thành phố T khoảng nửa năm, nhưng lúc nãy lại bị người khác nhìn thấy đang làm thủ tục tại sân bay chuẩn bị đi Pháp, tạm thời không biết có phải là nhà họ Đổng xảy ra chuyện hay là việc kinh doanh nhà họ Đổng xảy ra chuyện, hoặc là người thừa kế nhà họ Đổng xảy ra chuyện….
- Cậu chủ nhà họ Đổng xuất hiện ở sân bay, mặc một chiếc áo khoác màu đen, trang phục vô cùng kín đáo, dường như không muốn bị người khác nhận ra, hơn nữa, cả quá trình khuôn mặt cậu chủ nhà họ Đổng rất u ám, dường như gần đây tâm trạng không được tốt, khiến người khác không thể không đoán có phải là bản thân anh ấy xảy ra chuyện gì….
…..
Tin tức vẫn tiếp tục, đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh, Cảnh Liên Uy lái xe về phía trước.
Ân Thiên Thiên vô cùng ngạc nhiên hoàn hồn lại, quay qua nhìn Cảnh Liêm Uy hỏi: “Người kia là Đổng Khánh?”
Cảnh Liêm Uy gật đầu, câu trả lời không hề rõ ràng, chỉ là trong đôi mắt phượng kia đang che giấu một số cảm xúc không giống nhau, có một số lời anh cũng không nói với Ân Thiên Thiên.
Ân Thiên Thiên ngạc nhiên mở to mắt, cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến người mà Ân Nhạc Vy tính kế lại là Đổng Khánh!
Hèn chi, Ân Nhạc Vy lại thuận lợi như vậy, hèn chi Đổng Khanh chỉ có thể lựa chọn rời đi!
“Anh ấy có định quay lại không?” Khẽ giọng hỏi, Ân Thiên Thiên đột nhiên có chút lo lắng cho Đổng Khánh.
Nhà họ Đổng cũng là một gia tộc lớn như nhà họ Cảnh, những gia tộc lớn như vậy tuyệt đối sẽ không cho phép người thừa kế của mình nuôi con của người đàn ông khác, cho dù đứa bé kia là con trai hay con gái, Ân Nhạc Vy muốn vào nhà họ Đổng quả thực là rất khó, nhưng vì sức mạnh của truyền thông nói không chừng sẽ không quá khó, nhưng cuộc sống của Ân Khiết chắc chắn sẽ có chút khó khăn.
Nghĩ đến đứa bé rụt rè mà mình vừa gặp, trong lòng Ân Thiên Thiên có chút không nỡ.
“Yên tâm đi, anh ấy sẽ xử lý tốt chuyện này.” Sau khi bẻ lái, Cảnh Liêm Uy ung dung lên tiếng: “Nếu như Đổng Khải bị lật đổ một cách dễ dàng như vậy, chỉ có thể chứng minh tâm huyết mà nhà họ Đổng tiêu tốn trên người thừa kế này đều vô ích.”
Đi đến vị trí kia, có mấy ai thực sự đơn thuần và không biết gì chứ?
Khẽ thở phào nhẹ nhõm, Ân Thiên Thiên cũng không có ý kiến gì, chỉ quay đầu lại hỏi Cảnh Nhan Hi những chuyện liên quan đến Lâm Vũ Văn, hai mẹ con nói chuyện rất vui vẻ.
….
Thành phố M, Cảnh Liêm Uy đỗ xe xong, xách đồ đi theo Ân Thiên Thiên và Cảnh Nhan Hi, khoảng cách rất ngắn.
Ân Thiên Thiên nhìn đống đồ trong tay anh có chút đau lòng muốn giúp anh nhưng lại bị anh né tránh, dứt khoát quay qua ôm Cảnh Nhan Hi đang mơ mơ màng màng cùng đi vào thang máy.
“Mẹ, đến lúc ăn cơm nhớ gọi con dậy nhé…” Trước khi ngủ cô nhóc vẫn không nhịn được lẩm bẩm một tiếng.
Cô bé phấn khích lâu như vậy, sớm đã mệt rồi, ngủ thiếp đi trong vòng tay của Ân Thiên Thiên.
Ân Thiên Thiên điều chỉnh một vị trí thoải mái cho cô bé, quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh, trong ánh mắt đều là tình ý.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày cô và Cảnh Liêm Uy sẽ sống một cuộc sống bình thường như vậy, cùng nhau thức dậy, đi siêu thị, chăm sóc con cái, về nhà, tất cả mọi thứ đều đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, nhưng có lẽ vì người bên cạnh cô là anh, nên khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hai tay Cảnh Liêm Uy đều là đồ, lúc này không có cách nào dành ra một tay để ôm Cảnh Nhan Hi, chú ý đến ánh mắt của Ân Thiên Thiên sau đó tỏ ra không nghiêm túc nhướng mày, trong ánh mắt đều là sự quyến rũ, khẽ nói: “Thế nào, bây giờ mới nhận ra điểm tốt của anh?”
Khóe miệng cong lên, Ân Thiên Thiên cũng mỉm cười, trả lời: “Em vẫn luôn biết là anh rất tốt, chưa từng cảm thấy anh không tốt, bây giờ xem ra, cuối cùng là em chiếm được tiện nghi rồi….”
Cảnh Liêm Uy vô cùng ngạc nhiên khi Ân Thiên Thiên thẳng thắn như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất hài lòng, cúi người xuống hôn lên đôi môi hồng của cô, khuôn mặt đẹp trai của anh đang cách cô rất gần, cả thế giới dường như trở nên yên tĩnh.
“Vợ à, giữa hai chúng ta người may mắn nhất vẫn luôn là anh.” Giọng nói trầm thấp đầy sự cám dỗ.
Nếu như không phải anh may mắn, khi em tìm người để kết hôn sao có thể tìm được anh?
Nếu như không phải may mắn, sao em vẫn luôn yêu anh?
Nếu như không may mắn, sao khi em mất trí nhớ quên đi anh cuối cùng vẫn có thể khôi phục lại?
…..
Kể từ sau khi gặp được Ân Thiên Thiên, anh đã gặp được rất nhiều may mắn, mà Ân Thiên Thiên gặp được anh, đến tận bây giờ mới bắt đầu hạnh phúc.
Hai má Ân Thiên Thiên đỏ ửng, vội vàng quay đầu đi không nhìn anh nữa, may là rất nhanh thang máy đã đến nơi, cô vội vàng ôm Cảnh Nhan Hi ra ngoài, giả vờ không quen người đàn ông phía sau, chỉ có hai tai đỏ ửng để lộ ra cả người cô đang không được tự nhiên.
Mà Cảnh Liêm Uy lại nở một nụ cười, cùng cô sống một cuộc sống đơn giản và bình thường.
Có người cuộc sống cuối cùng cũng đã bắt đầu đi đúng hướng, nhưng có người cuộc sống bây giờ mới bắt đầu…
Ví dụ như Trình Thiên Kiều, ví dụ như Cảnh Thiên Ngọc….
CHƯƠNG 452: CUỘC SỐNG ĐƠN GIẢN
Một câu nói, tất cả mọi người ở hiện trường đều không khỏi ngạc nhiên hít một hơi.
Ông xã?
Vậy mà lại là vợ chồng!
Tất cả mọi người đều nhìn bọn họ với ánh mắt không thể tin được, thực sự không muốn tin, rõ ràng hai người nhìn trông rất trẻ vậy mà lại có một cô con gái lớn như vậy!
Lông mày hơi nhướng lên, Cảnh Liêm Uy tỏ ra rất hưởng thụ cách xưng hô này.
Vừa đảo mắt liền biết Ân Thiên Thiên có ý gì, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười, cúi đầu xuống nói gì với Cảnh Nhan Hi, cô bé lập tức hét lên: “Mẹ, ba nói là mẹ làm cái gì ba sẽ ăn cái đó, ba thích ăn gì nhất mẹ đều biết, nhưng con muốn ăn sườn cừu….”
Giọng nói non nớt vang lên, phá vỡ trái tim thủy tinh của những người phụ nữ xung quanh, lần lượt quay đầu đi tiếp tục làm công việc của mình.
Sau khi Ân Thiên Thiên nghe thấy lời nói của Cảnh Nhan Hi, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của người đàn ông kia, khuôn mặt lập tức đỏ lên….
Thứ mà anh thích ăn nhất?
Haha….
Cô có thể giả vờ không biết không?
Cái đồ lưu manh kia!
Đây là năm mới đầu tiên theo một ý nghĩa nào đó trong cuộc đời Ân Thiên Thiên, vì vậy cho dù đã quen với việc qua năm mới, nhưng cô vẫn có một sự phấn khích khó mà kiềm chế được, mà Cảnh Nhan Hi, lần đầu cả nhà được đoàn tụ cũng phấn khích giống như cô, hai người mua rất nhiều đồ chuyển về nhà….
….
Sau khi cất mọi thứ vào trong cốp xe, Ân Thiên Thiên quay đầu lại nhìn Ân Nhạc Vy đang đi về phía mình, lập tức cau mày, mà Cảnh Liêm Uy lại hơi nhướng mày.
Lúc này, trong tay của Ân Nhạc Vy còn dắt theo Ân Khiết mới có 4 tuổi mà Ân Thiên Thiên lần đầu tiên gặp.
Cô bé trông vô cùng yếu ớt, mùa đông gió rất lớn, cô bé mặc một chiếc áo khoác dày, càng làm cho khuôn mặt của cô bé trở nên nhỏ nhắn hơn, nhìn thế nào cũng hiện ra một hơi thở yếu ớt.
“Chị.” Bước về phía trước, Ân Nhạc Vy thân thiết gọi một tiếng, nhìn bọn họ sau đó nói với Ân Khiết: “Khiết Khiết, chào dượng và dì đi, đây là chị của con Nhan Hi, sau này hai con phải hòa thuận với nhau biết không?”
Một câu nói, Ân Thiên Thiên không khỏi nhướng mày, không phải có ý kiến với cách xưng hô, một đứa bé nhỏ như vậy cô ta cũng không để ý, chỉ là lúc này Ân Nhạc Vy làm như vậy đã lộ rõ dã tâm của cô ta, điều này khiến cô không thể không đề phòng.
“Đây chính là con gái của Hướng Thực?” Quay đầu nhìn về phía Ân Khiết nhỏ nhắn, đây là lần đầu tiên Ân Thiên Thiên gặp đứa bé này, trông rất giống Hướng Thực, ngũ quan nhỏ nhắn và tinh xảo, sau này trưởng thành chắc chắn cũng sẽ là một tiểu mỹ nhân, chỉ là bây giờ thái độ của nhà họ Ân với nhà họ Hướng như vậy, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu: “Năm nay có lẽ là 4 tuổi rồi đúng không….”
Cảnh Liêm Uy quan sát mọi chuyện, đôi mắt hơi nheo lại.
Hướng Thực, bạn trai cũ….
Ân Nhạc Vy chỉ nhếch khóe miệng với Ân Thiên Thiên, quay qua nhìn Cảnh Liêm Uy nói: “Anh rể, sau khi chị quay về gia đình chúng ta vẫn chưa đoàn tụ được với nhau, đúng lúc gặp nhau ở đây, để Khiết Khiết và Nhan Hi làm quen với nhau một chút, chúng ta có thể đi đến nhà của anh để ăn một bữa cơm không? Cũng là để tăng thêm tình cảm.”
Đôi mắt đang nhìn Ân Khiết của Ân Thiên Thiên hơi nhấp nháy.
Bây giờ ai dám đưa Ân Nhạc Vy về nhà nữa? Nếu như không cẩn thận, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện, không phải sao?
Cô tin tưởng Cảnh Liêm Uy là một chuyện, nhưng cũng sẽ không đặt mình vào một hoàn cảnh mà mình không biết rõ.
“Thật không may, hôm nay chúng tôi phải về nhà chính, có lẽ không thể tụ họp được rồi.” Nở một nụ cười với Ân Nhạc Vy, Ân Thiên Thiên nói dối nhưng rất giả, trực tiếp từ chối, mối quan hệ của cô và Ân Nhạc Vy không tốt đến mức như vậy, còn đưa về nhà? Đùa sao! “Để xem xem lần sau có cơ hội không rồi nói.”
Nói xong, Ân Thiên Thiên đưa tay ra bế Cảnh Nhan Hi lên, Cảnh Liêm Uy mở cửa xe cho bọn họ, hai người vẫn nở nụ cười đến khi ngồi vào trong xe, mà Ân Nhạc Vy đứng ở đó vẻ mặt cũng lập tức thay đổi, bàn tay nắm tay Ân Khiết cũng dùng sức hơn, đau đến mức Ân Khiết không nhịn được mà kêu lên.
“Mẹ, đau quá…” Một giọng nói trong trẻo mang theo sự cẩn thận vang lên, Ân Thiên Thiên quay lại nhìn thấy dáng vẻ đau đến mức hai vành mắt đỏ ửng của Ân Khiết, nhưng Ân Nhạc Vy lại bực mình nhìn cô nhóc, cô bé đột nhiên không nói được câu gì.
Cảnh Liêm Uy liếc nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu, không chút do dự đạp ga rời đi.
Ân Nhạc Vy và Ân Khiết ở phía sau ngày càng nhỏ, ngày càng nhỏ, đến khi biến thành một chấm đen nhỏ.
Quay đầu đầu lại, Ân Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào Cảnh Liêm Uy, khẽ hỏi: “Đoán xem, cô ta đang muốn làm gì?”
Cảnh Liêm Uy nhướng mày, cong khóe miệng nhìn Ân Thiên Thiên, nói: “Anh còn cho là em không nhìn ra được chứ.”
Trừng mắt với anh, Ân Thiên Thiên đột nhiên không muốn nói chuyện với anh nữa, quay qua chơi với Cảnh Nhan Hi, trước đây cô nhóc chưa từng gặp Ân Khiết, bây giờ gặp rồi lại cảm thấy có chút tò mò.
“Mẹ, em gái nhỏ kia là em gái của con sao? Con phải chăm sóc cho em ấy thật tốt sao?” Cảnh Nhan Hi ngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi, trong đôi mắt đen và sáng của cô bé đều là sự chân thành: “Con thấy em gái mặc nhiều như vậy nhưng vẫn lạnh đến mức hai má đỏ ửng, thật đáng thương.”
Đưa tay ra chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Nhan Hi, Ân Thiên Thiên nói: “Thế nào? Tiểu công chúa của chúng ta muốn chăm sóc em gái nhỏ sao?”
Hơi nghiêng đầu, Cảnh Nhan Hi nói: “Con chỉ cảm thấy em ấy rất đáng thương thôi, hơn nữa, ba nói là mẹ muốn sinh cho con một em trai để chơi cùng, vì vậy có em gái hay không đều được.”
Nghe thấy câu nói này, Ân Thiên Thiên lập tức ngước mắt lên tức giận trừng mắt với Cảnh Liêm Uy!
Cái gì mà sinh em trai để chơi cùng?
Cảnh Liêm Uy thật là!
Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, Cảnh Liêm Uy nghiêm túc lái xe giống như không nghe thấy gì cả, lúc gặp đèn đỏ, dừng xe lại, đối diện với màn hình LCD cực lớn, Ân Thiên Thiên muốn nói với anh mấy câu, nhưng cũng bị những tin tức trên màn hình LCD thu hút.
- Theo như trên báo nói, người thừa kế của nhà họ Đổng lúc trước rất ít khi xuất hiện, ban đầu định ở lại thành phố T khoảng nửa năm, nhưng lúc nãy lại bị người khác nhìn thấy đang làm thủ tục tại sân bay chuẩn bị đi Pháp, tạm thời không biết có phải là nhà họ Đổng xảy ra chuyện hay là việc kinh doanh nhà họ Đổng xảy ra chuyện, hoặc là người thừa kế nhà họ Đổng xảy ra chuyện….
- Cậu chủ nhà họ Đổng xuất hiện ở sân bay, mặc một chiếc áo khoác màu đen, trang phục vô cùng kín đáo, dường như không muốn bị người khác nhận ra, hơn nữa, cả quá trình khuôn mặt cậu chủ nhà họ Đổng rất u ám, dường như gần đây tâm trạng không được tốt, khiến người khác không thể không đoán có phải là bản thân anh ấy xảy ra chuyện gì….
…..
Tin tức vẫn tiếp tục, đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh, Cảnh Liên Uy lái xe về phía trước.
Ân Thiên Thiên vô cùng ngạc nhiên hoàn hồn lại, quay qua nhìn Cảnh Liêm Uy hỏi: “Người kia là Đổng Khánh?”
Cảnh Liêm Uy gật đầu, câu trả lời không hề rõ ràng, chỉ là trong đôi mắt phượng kia đang che giấu một số cảm xúc không giống nhau, có một số lời anh cũng không nói với Ân Thiên Thiên.
Ân Thiên Thiên ngạc nhiên mở to mắt, cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến người mà Ân Nhạc Vy tính kế lại là Đổng Khánh!
Hèn chi, Ân Nhạc Vy lại thuận lợi như vậy, hèn chi Đổng Khanh chỉ có thể lựa chọn rời đi!
“Anh ấy có định quay lại không?” Khẽ giọng hỏi, Ân Thiên Thiên đột nhiên có chút lo lắng cho Đổng Khánh.
Nhà họ Đổng cũng là một gia tộc lớn như nhà họ Cảnh, những gia tộc lớn như vậy tuyệt đối sẽ không cho phép người thừa kế của mình nuôi con của người đàn ông khác, cho dù đứa bé kia là con trai hay con gái, Ân Nhạc Vy muốn vào nhà họ Đổng quả thực là rất khó, nhưng vì sức mạnh của truyền thông nói không chừng sẽ không quá khó, nhưng cuộc sống của Ân Khiết chắc chắn sẽ có chút khó khăn.
Nghĩ đến đứa bé rụt rè mà mình vừa gặp, trong lòng Ân Thiên Thiên có chút không nỡ.
“Yên tâm đi, anh ấy sẽ xử lý tốt chuyện này.” Sau khi bẻ lái, Cảnh Liêm Uy ung dung lên tiếng: “Nếu như Đổng Khải bị lật đổ một cách dễ dàng như vậy, chỉ có thể chứng minh tâm huyết mà nhà họ Đổng tiêu tốn trên người thừa kế này đều vô ích.”
Đi đến vị trí kia, có mấy ai thực sự đơn thuần và không biết gì chứ?
Khẽ thở phào nhẹ nhõm, Ân Thiên Thiên cũng không có ý kiến gì, chỉ quay đầu lại hỏi Cảnh Nhan Hi những chuyện liên quan đến Lâm Vũ Văn, hai mẹ con nói chuyện rất vui vẻ.
….
Thành phố M, Cảnh Liêm Uy đỗ xe xong, xách đồ đi theo Ân Thiên Thiên và Cảnh Nhan Hi, khoảng cách rất ngắn.
Ân Thiên Thiên nhìn đống đồ trong tay anh có chút đau lòng muốn giúp anh nhưng lại bị anh né tránh, dứt khoát quay qua ôm Cảnh Nhan Hi đang mơ mơ màng màng cùng đi vào thang máy.
“Mẹ, đến lúc ăn cơm nhớ gọi con dậy nhé…” Trước khi ngủ cô nhóc vẫn không nhịn được lẩm bẩm một tiếng.
Cô bé phấn khích lâu như vậy, sớm đã mệt rồi, ngủ thiếp đi trong vòng tay của Ân Thiên Thiên.
Ân Thiên Thiên điều chỉnh một vị trí thoải mái cho cô bé, quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh, trong ánh mắt đều là tình ý.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày cô và Cảnh Liêm Uy sẽ sống một cuộc sống bình thường như vậy, cùng nhau thức dậy, đi siêu thị, chăm sóc con cái, về nhà, tất cả mọi thứ đều đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, nhưng có lẽ vì người bên cạnh cô là anh, nên khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hai tay Cảnh Liêm Uy đều là đồ, lúc này không có cách nào dành ra một tay để ôm Cảnh Nhan Hi, chú ý đến ánh mắt của Ân Thiên Thiên sau đó tỏ ra không nghiêm túc nhướng mày, trong ánh mắt đều là sự quyến rũ, khẽ nói: “Thế nào, bây giờ mới nhận ra điểm tốt của anh?”
Khóe miệng cong lên, Ân Thiên Thiên cũng mỉm cười, trả lời: “Em vẫn luôn biết là anh rất tốt, chưa từng cảm thấy anh không tốt, bây giờ xem ra, cuối cùng là em chiếm được tiện nghi rồi….”
Cảnh Liêm Uy vô cùng ngạc nhiên khi Ân Thiên Thiên thẳng thắn như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất hài lòng, cúi người xuống hôn lên đôi môi hồng của cô, khuôn mặt đẹp trai của anh đang cách cô rất gần, cả thế giới dường như trở nên yên tĩnh.
“Vợ à, giữa hai chúng ta người may mắn nhất vẫn luôn là anh.” Giọng nói trầm thấp đầy sự cám dỗ.
Nếu như không phải anh may mắn, khi em tìm người để kết hôn sao có thể tìm được anh?
Nếu như không phải may mắn, sao em vẫn luôn yêu anh?
Nếu như không may mắn, sao khi em mất trí nhớ quên đi anh cuối cùng vẫn có thể khôi phục lại?
…..
Kể từ sau khi gặp được Ân Thiên Thiên, anh đã gặp được rất nhiều may mắn, mà Ân Thiên Thiên gặp được anh, đến tận bây giờ mới bắt đầu hạnh phúc.
Hai má Ân Thiên Thiên đỏ ửng, vội vàng quay đầu đi không nhìn anh nữa, may là rất nhanh thang máy đã đến nơi, cô vội vàng ôm Cảnh Nhan Hi ra ngoài, giả vờ không quen người đàn ông phía sau, chỉ có hai tai đỏ ửng để lộ ra cả người cô đang không được tự nhiên.
Mà Cảnh Liêm Uy lại nở một nụ cười, cùng cô sống một cuộc sống đơn giản và bình thường.
Có người cuộc sống cuối cùng cũng đã bắt đầu đi đúng hướng, nhưng có người cuộc sống bây giờ mới bắt đầu…
Ví dụ như Trình Thiên Kiều, ví dụ như Cảnh Thiên Ngọc….