Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-446
CHƯƠNG 446: TIN TỨC BẤT NGỜ
CHƯƠNG 446: TIN TỨC BẤT NGỜ
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi..." Ôm Đào Ninh thật chặt, từ đầu đến cuối Cảnh Liêm Bình đều không đồng ý buông cô ra chút nào, dường như chỉ cần vừa buông lỏng người phụ nữ này ra thì sẽ thật sự rời xa khỏi thế giới của anh ta: "Tôi sai rồi, Cảnh Liêm Bình là một tên cặn bã, là một tên khốn nạn, là một tên ngu ngốc, em tha thứ cho tôi đi có được không, cho tôi một cơ hội có được hay không, đừng phán quyết tử hình với tôi nhanh như vậy mà, Đào Ninh..."
Từng lời nói truyền đến, Đào Ninh rơi nước mắt đầy mặt, thế nhưng có một số việc trong lòng của cô ấy thật sự không thể vượt qua rào cản đó được, giống như là Ân Thiên Thiên đã từng không thể vượt qua được rào cản đó.
Cho dù được Cảnh Liêm Bình ôm chặt, thế nhưng Đào Ninh vẫn lắc lắc đầu của mình, cứ lắc qua lắc lại.
Trên mặt đong đầy nước mắt cũng ngăn không được nỗi đau đớn ở trong lòng.
Giữa bọn họ đã sai rồi, từ lúc vừa mới bắt đầu chính là một sai lầm...
Thế nhưng mà biết rất rõ tất cả những chuyện này đều là sai, biết tất cả mọi chuyện đều không nên xảy ra như vậy, nhưng mà cô lại nhịn không được mà để ánh mắt của mình dừng ở trên người của anh, nhịn không được mà để cho não của mình nhớ đến anh, nhịn không được mà khiến cho trái tim của mình thương yêu anh...
Đưa tay muốn đẩy Cảnh Liêm Bình ra, nhưng mà có làm như thế nào Đào Ninh cũng không đẩy anh ta ra được.
Ngước mắt nhìn cô gái nhỏ ở trước mặt, Cảnh Liêm Bình chỉ cảm thấy trái tim của mình muốn tan nát.
Anh ta nhớ kỹ lần đầu tiên nhìn thấy Đào Ninh là trong một cuộc hội thảo trong khuôn viên trường đại học T, anh ta có mặt với vai trò là một người khách quý, cô ấy làm nhân viên hậu đài đã từng gặp anh ta một lần, một lần kia anh ta đã quen biết cô, sau đó gặp nhau lại là do Ân Thiên Thiên giới thiệu quen biết, sau đó là cô ấy tự đề cử mình...
Đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy lên, Cảnh Liêm Bình nhỏ giọng thì thầm: "Đào Ninh, cho tôi một cơ hội đi, một cơ hội cuối cùng có được hay không, tôi và Nhan Tức không thể không có em được..."
Nhan Tức...
Là một cậu bé trai chỉ mới bốn tuổi, là đứa con mà cô đã vất vả mang thai mười tháng mới sinh ra được.
Mím chặt môi của mình lại, Đào Ninh chỉ cảm thấy cả người của mình sắp sụp đổ rồi.
Nội tâm rõ ràng phản kháng nhưng mà lại khát vọng như vậy...
Có phải tất cả tình yêu đều như thế này hay không?
Trong lúc Cảnh Liêm Bình rốt cuộc nhịn không được mà muốn hôn cô một lần nữa, Đào Ninh không kiềm được mà khẽ nấc lên, đưa tay đánh từng đánh lên lồng ngực của anh ta, mỗi một lần mà anh ta rời khỏi môi của mình thì lại khẽ nhắc một câu: "Chắc chắn là tôi đã điên rồi, chắc chắn là điên rồi, tại sao tôi có thể, tại sao tôi có thể tin tưởng anh chứ..."
"Đúng đúng đúng, tin anh một lần, một lần thôi..." Nói thuận theo như nước chảy mà trả lời cô, Cảnh Liêm Bình nhẹ nhàng hôn một chút.
"Sao tôi có thể hèn hạ như vậy, tại sao có thể..." Đào Ninh hít một hơi mới nói tiếp.
"Không có không có, người hèn hạ chính là anh, anh mới là người khốn nạn." Tiếp lấy lời nói của cô, trái tim của Cảnh Liêm Bình đều muốn đau vỡ ra.
"Cảnh Liêm Bình cái tên điên này, anh không thể yêu người phụ nữ khác được hả?" Thấp giọng hỏi, Đào Ninh khóc đến nỗi không kiềm chế được.
"Đúng đúng đúng, anh là một tên điên, cái tên điên này cũng chỉ yêu một mình em, ai cũng không yêu,..." Đưa tay ôm chặt Đào Ninh lại, giờ phút này Cảnh Liêm Bình mới cảm thấy cuối cùng cuộc sống của mình đã hoàn chỉnh rồi: "Đào Ninh, bé cưng, đừng giận anh nữa..."
Đôi tay nhỏ không tự chủ mà ôm lấy vòng eo hữu lực của anh ta, Đào Ninh phỉ nhổ chính mình mà nói: "Tôi cũng chính là người điên, vậy mà lại yêu anh."
Cảnh Liêm Bình ôm cô vô cùng chặt, khóe miệng cũng nhịn không được mà giương lên.
...
Đi ra từ Dạ Sắc, Đào Ninh đi theo Cảnh Liêm Bình trở về chung cư nhỏ của cô ấy.
Tắm rửa xong, Đào Ninh đã hao tổn sức lực quá độ cả một đêm ngã đầu xuống lại ngủ mất, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông ở bên cạnh, Cảnh Liêm Bình rón rén ôm người vào trong ngực mình, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn dịu dàng lên trên trán của cô, thì thầm nói "ngủ ngon".
Ngày hôm sau.
Lúc mà Ân Thiên Thiên mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, giường ngủ ở bên cạnh vẫn lạnh lẽo và trống không như tối ngày hôm qua...
Không nhịn được mà nhíu mày, tình huống Cảnh Liêm Uy buổi tối không về nhà ngủ xảy ra rất ít, chỉ là mỗi một lần đều khiến cô nhịn không được mà nhíu mày, cũng không phải là nghi ngờ gì, chẳng qua là cảm thấy như vậy cũng không tốt cho lắm mà thôi...
Đi ra từ khỏi phòng ngủ, hôm qua Cảnh Nhan Hi ở nhà chính, trong nhà bây giờ cũng chỉ còn lại một mình cô, tiện tay mở tivi rồi chuẩn bị làm cho mình một bữa ăn sáng.
Mà giờ phút này, một tin tức lấy tốc độ như sét đánh không kịp che tay đã chiếm cứ đôi mắt và toàn bộ đại não của mọi người.
- Cô hai nhà họ Ân lên tiếng vì lòng tốt đưa người say về phòng lại bị sàm sỡ, công lý ở đâu?
- Người phụ nữ yếu đuối, người đàn ông bỉ ổi.
- Say rượu làm loạn, trở thành người thắng cuộc đời như kỳ tích?
- Bị ép đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, cô ta suy nghĩ như thế nào?
...
Đủ loại tiêu đề khác nhau chiếm vị trí chói mắt, tất cả mọi người đều đang suy đoán người mà cô hai nhà họ Ân ngủ cùng rốt cuộc là ai, là ai lại đồng ý cưới một người phụ nữ dẫn theo đứa con gái bốn tuổi về nhà.
Vừa uống sữa bò vừa nhìn chằm chằm tin tức, Ân Thiên Thiên lại cực kỳ kinh ngạc.
Chuyện ngày hôm qua?
Ngày hôm qua cô vẫn còn ăn cơm với Ân Nhạc Vy mà, không ngờ tới sau khi bọn họ đi khỏi không lâu thì lại xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng may là bây giờ cô cũng không có bao nhiêu tình cảm đối với nhà họ Ân, đối với Ân Nhạc Vy càng không có, hoàn toàn coi như là đang xem một tin tức tiêu khiển, nhưng mà tin tức đằng sau lại khiến cho cô càng thêm kinh hãi...
- Theo như tin tức mà phóng viên của chúng tôi thu thập tại khách sạn nào đó vào tối hôm qua, đã nhìn thấy cô hai nhà họ Ân cùng với cậu chủ của một công ty gia đình, lúc đó cô hai nhà họ Ân đúng lúc bị người ở trong phòng đuổi ra, quần áo không chỉnh tề, khuôn mặt hoảng hốt khóc rất mềm mại đáng yêu, mà ở trong phòng vang lên tiếng của cậu chủ nào đó quát lớn, tuyên bố sẽ không phụ trách chuyện này...
- Nghe nói lúc ấy mọi người đều nhìn thấy tình trạng lúc đó của cô hai nhà họ Ân, trên người của cô ta còn để lại dấu vết sau khi ân ái với nhau, vừa nhìn liền biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đồng thời cũng có người nhìn thấy bộ dạng của cậu chủ nào đó, người ta đồn rằng đó chính là cậu chủ của một công ty gia đình có tiếng tăm lớn ở thành phố T...
Sau đó, trên tin tức tiếp tục tiến hành đủ loại suy đoán đối với cậu chủ nào đó.
...
Cầm ly sữa bò ấm áp ở trong tay, cho dù là ở trong căn nhà ấm áp, Ân Thiên Thiên xem tin tức vẫn cảm thấy toàn thân trên dưới của mình bắt đầu bị đông lại, cả người thậm chí cũng không nhịn được mà đang run rẩy.
Tối ngày hôm qua...
Cậu chủ của một công ty gia đình...
Là một nhân vật có tiếng tăm...
Ám chỉ rõ ràng như vậy, người ở trong vòng này có ai mà không biết? Gần đây công ty gia đình thật sự không có người gây chuyện ồn ào, người mà gây chuyện ồn ào lại không phải là công ty gia đình đáng quan tâm, Ân Thiên Thiên mím chặt môi lại không nói một lời nào.
Rất nhanh, Ân Nhạc Vy liền nhận một cuộc phỏng vấn của giới truyền thông.
Người phụ nữ mồ côi ba mẹ mềm mại đáng yêu đang ngồi trên ghế sofa, sắc mặt có hơi tiều tụy lại càng tăng thêm chút yếu đuối xinh đẹp.
- Cô Ân, xin hỏi tối ngày hôm qua cô bị ép buộc sao?
"Đúng, là tôi bị ép buộc." Ân Nhạc Vy khóc lóc nói, bên trong đôi mắt lóe lên sự kiên định: "Các người đều biết tôi đã có một đứa con bốn tuổi, cả đời này của tôi cũng sẽ chỉ là một người mẹ đơn thân, tôi sẽ không làm tấm gương xấu cho con gái của tôi, tôi còn muốn giáo dục con bé, cho nên tôi cảm thấy mình sẽ không thể nào làm ra chuyện hèn hạ như vậy..."
- Cô Ân, trước mắt thì chúng tôi cũng chỉ có ảnh chụp bóng lưng mơ hồ của người đàn ông kia, xin hỏi cô có thể nói cho chúng tôi biết người đàn ông kia là ai không? Tại sao anh ta lại nhìn trúng cô?
"Thật sự xin lỗi, tôi không thể nói cho các người biết anh ta là ai được, cho dù có nói cho các người biết các người cũng không có năng lực đi tìm anh ta, chứ đừng nói chi là tuôn ra tin tức của anh ta." Nhẹ giọng từ chối, Ân Nhạc Vy nói tiếp: "Thật ra thì tôi cũng không có suy nghĩ muốn làm lớn chuyện này, tối ngày hôm qua anh ta uống say, tôi có lòng tốt đưa anh ta về phòng, thế nhưng anh ta lại... Nếu như không phải buổi sáng ngày hôm nay anh ta đuổi tôi ra khỏi phòng, tôi nghĩ có lẽ chuyện này sẽ sắp xếp ổn thỏa, dù sao tôi cũng không muốn khiến cho cuộc sống của anh ta trở nên khó xử."
- Cô Ân, ý của cô nói chính là người đàn ông kia rất có địa vị, có đúng không?
"Đúng, trên thương trường thì anh ta thường xuyên chiếm trang đầu, gần đây tiếng tăm lại càng nổi hơn." Đáp trả câu hỏi của phóng viên, trong lòng của Ân Nhạc Vy chỉ cảm thấy chuyện này đã bước từng bước một tiến gần: "Nếu như không phải là tôi bị đuổi ra ngoài, không phải chuyện này bị ồn ào lớn như hiện tại thì tôi nhất định cũng sẽ ngậm miệng mình lại."
- Cô Ân, ý của cô chính là cô cứ muốn bỏ qua như vậy sao?
"Đúng, tôi cứ muốn bỏ qua như vậy thôi." Nói xong, Ân Nhạc Vy đối mặt với ống kính, bộ dạng khóc lóc mềm mại đáng yêu: "Tôi rất cảm ơn nhiều người đã đồng tình với tôi như vậy, hoàn toàn chính xác, tôi là một người trẻ trung lại mang theo một đứa con gái bốn tuổi, ở bên cạnh có rất nhiều người hi vọng tôi có thể tìm được một người đàn ông đối xử thật tình với tôi và con bé, thế nhưng mà người kia thật sự không phải là người tôi yêu, tôi không muốn phá hư danh dự của anh ta, cho nên các vị cứ quên chuyện này như vậy đi, một mình tôi nuôi nấng con mình cũng có thể sống rất tốt, tôi cũng không hi vọng có người lấy chuyện này ra để ép buộc anh ta phụ trách, chuyện này đối với anh ta mà nói rất không công bằng..."
Nói nói, Ân Nhạc Vy cứ khóc như vậy, khóc đến nỗi cả người đều đang run rẩy, có nhìn thế nào cũng khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.
Rõ ràng chính là một cô chủ nhà họ Ân cao cao tại thượng, thế nhưng bởi vì lúc trước Ân Thiên Thiên bị ôm nhầm, cho nên cô ta cũng chỉ có thể làm cô hai nhà họ Ân hai mươi ba năm, thật vất vả mới rời khỏi Ân Thiên Thiên, thế nhưng cô cả nhà họ Ân chân chính lại quay về, cả đời này cô ta cũng chỉ có thể làm một cô hai. Mà cả đời này mẹ ruột của cô ta cũng chỉ có thể làm người thứ ba, gả cho cậu chủ nhà họ Hướng vốn cho rằng cuộc sống từ nay về sau của cô ta sẽ thay đổi tốt hơn, nhưng mà lại gặp phải chuyện nhà họ Hướng sa cơ lỡ vận...
Sau khi ly hôn thì dẫn theo đứa con, cô ta cứ chỉ sống một mình như vậy đến bây giờ.
Theo một mức độ nào đó, rất nhiều người đều rất khâm phục cô ta, cũng rất cảm thông với cô ta...
Quả nhiên, cuộc phỏng vấn vừa mới công chiếu, toàn bộ dư luận đều đã đảo ngược rồi.
- Người đàn ông kia ơi, nhanh chóng đứng ra phụ trách đi, có một người phụ nữ yêu kiều như thế này không tốt ư?
- Dù sao thì cái tên Hướng Thực kia cả đời này cũng không thể trở về được, cũng không cần phải quan tâm đứa bé kia.
- Thật sự để ý đứa bé à, sau này tự mình sinh một đứa nữa không phải là được rồi sao, bây giờ cũng đã hủy hoại danh dự con gái nhà người ta rồi mà không cần phụ trách à, rốt cuộc có phải là đàn ông hay không vậy?
...
Tiếp theo liền có vô số người đang suy đoán thân phận của người đàn ông kia.
- Các người nói xem người đàn ông kia là ai chứ, gần đây những người đang nổi tiếng cũng chẳng phải chỉ có mấy người thôi sao?
- Truyền thông cũng không dám đưa tin, phạm vi này cũng nhỏ hơn rất nhiều đó nha...
- Cậu cả nhà họ Cảnh, cậu ba nhà họ Cảnh, cậu chủ nhà họ Đổng, đoán xem là ai đây...
...
Chiều hướng đưa tin của truyền thông thì có thể khống chế được, thế nhưng lại không thể khống chế dư luận được, toàn bộ thành phố T đột nhiên cũng bởi vì chuyện này mà ầm ĩ long trời nổ đất, đồng thời cũng có nhiều người làm chuyện tốt mà bắt đầu truy tìm kẻ có thể gây ra "tội ác" tối ngày hôm qua.
Ân Thiên Thiên đang ngồi ở trước tivi, sắc mặt tái nhợt...
CHƯƠNG 446: TIN TỨC BẤT NGỜ
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi..." Ôm Đào Ninh thật chặt, từ đầu đến cuối Cảnh Liêm Bình đều không đồng ý buông cô ra chút nào, dường như chỉ cần vừa buông lỏng người phụ nữ này ra thì sẽ thật sự rời xa khỏi thế giới của anh ta: "Tôi sai rồi, Cảnh Liêm Bình là một tên cặn bã, là một tên khốn nạn, là một tên ngu ngốc, em tha thứ cho tôi đi có được không, cho tôi một cơ hội có được hay không, đừng phán quyết tử hình với tôi nhanh như vậy mà, Đào Ninh..."
Từng lời nói truyền đến, Đào Ninh rơi nước mắt đầy mặt, thế nhưng có một số việc trong lòng của cô ấy thật sự không thể vượt qua rào cản đó được, giống như là Ân Thiên Thiên đã từng không thể vượt qua được rào cản đó.
Cho dù được Cảnh Liêm Bình ôm chặt, thế nhưng Đào Ninh vẫn lắc lắc đầu của mình, cứ lắc qua lắc lại.
Trên mặt đong đầy nước mắt cũng ngăn không được nỗi đau đớn ở trong lòng.
Giữa bọn họ đã sai rồi, từ lúc vừa mới bắt đầu chính là một sai lầm...
Thế nhưng mà biết rất rõ tất cả những chuyện này đều là sai, biết tất cả mọi chuyện đều không nên xảy ra như vậy, nhưng mà cô lại nhịn không được mà để ánh mắt của mình dừng ở trên người của anh, nhịn không được mà để cho não của mình nhớ đến anh, nhịn không được mà khiến cho trái tim của mình thương yêu anh...
Đưa tay muốn đẩy Cảnh Liêm Bình ra, nhưng mà có làm như thế nào Đào Ninh cũng không đẩy anh ta ra được.
Ngước mắt nhìn cô gái nhỏ ở trước mặt, Cảnh Liêm Bình chỉ cảm thấy trái tim của mình muốn tan nát.
Anh ta nhớ kỹ lần đầu tiên nhìn thấy Đào Ninh là trong một cuộc hội thảo trong khuôn viên trường đại học T, anh ta có mặt với vai trò là một người khách quý, cô ấy làm nhân viên hậu đài đã từng gặp anh ta một lần, một lần kia anh ta đã quen biết cô, sau đó gặp nhau lại là do Ân Thiên Thiên giới thiệu quen biết, sau đó là cô ấy tự đề cử mình...
Đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy lên, Cảnh Liêm Bình nhỏ giọng thì thầm: "Đào Ninh, cho tôi một cơ hội đi, một cơ hội cuối cùng có được hay không, tôi và Nhan Tức không thể không có em được..."
Nhan Tức...
Là một cậu bé trai chỉ mới bốn tuổi, là đứa con mà cô đã vất vả mang thai mười tháng mới sinh ra được.
Mím chặt môi của mình lại, Đào Ninh chỉ cảm thấy cả người của mình sắp sụp đổ rồi.
Nội tâm rõ ràng phản kháng nhưng mà lại khát vọng như vậy...
Có phải tất cả tình yêu đều như thế này hay không?
Trong lúc Cảnh Liêm Bình rốt cuộc nhịn không được mà muốn hôn cô một lần nữa, Đào Ninh không kiềm được mà khẽ nấc lên, đưa tay đánh từng đánh lên lồng ngực của anh ta, mỗi một lần mà anh ta rời khỏi môi của mình thì lại khẽ nhắc một câu: "Chắc chắn là tôi đã điên rồi, chắc chắn là điên rồi, tại sao tôi có thể, tại sao tôi có thể tin tưởng anh chứ..."
"Đúng đúng đúng, tin anh một lần, một lần thôi..." Nói thuận theo như nước chảy mà trả lời cô, Cảnh Liêm Bình nhẹ nhàng hôn một chút.
"Sao tôi có thể hèn hạ như vậy, tại sao có thể..." Đào Ninh hít một hơi mới nói tiếp.
"Không có không có, người hèn hạ chính là anh, anh mới là người khốn nạn." Tiếp lấy lời nói của cô, trái tim của Cảnh Liêm Bình đều muốn đau vỡ ra.
"Cảnh Liêm Bình cái tên điên này, anh không thể yêu người phụ nữ khác được hả?" Thấp giọng hỏi, Đào Ninh khóc đến nỗi không kiềm chế được.
"Đúng đúng đúng, anh là một tên điên, cái tên điên này cũng chỉ yêu một mình em, ai cũng không yêu,..." Đưa tay ôm chặt Đào Ninh lại, giờ phút này Cảnh Liêm Bình mới cảm thấy cuối cùng cuộc sống của mình đã hoàn chỉnh rồi: "Đào Ninh, bé cưng, đừng giận anh nữa..."
Đôi tay nhỏ không tự chủ mà ôm lấy vòng eo hữu lực của anh ta, Đào Ninh phỉ nhổ chính mình mà nói: "Tôi cũng chính là người điên, vậy mà lại yêu anh."
Cảnh Liêm Bình ôm cô vô cùng chặt, khóe miệng cũng nhịn không được mà giương lên.
...
Đi ra từ Dạ Sắc, Đào Ninh đi theo Cảnh Liêm Bình trở về chung cư nhỏ của cô ấy.
Tắm rửa xong, Đào Ninh đã hao tổn sức lực quá độ cả một đêm ngã đầu xuống lại ngủ mất, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông ở bên cạnh, Cảnh Liêm Bình rón rén ôm người vào trong ngực mình, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn dịu dàng lên trên trán của cô, thì thầm nói "ngủ ngon".
Ngày hôm sau.
Lúc mà Ân Thiên Thiên mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, giường ngủ ở bên cạnh vẫn lạnh lẽo và trống không như tối ngày hôm qua...
Không nhịn được mà nhíu mày, tình huống Cảnh Liêm Uy buổi tối không về nhà ngủ xảy ra rất ít, chỉ là mỗi một lần đều khiến cô nhịn không được mà nhíu mày, cũng không phải là nghi ngờ gì, chẳng qua là cảm thấy như vậy cũng không tốt cho lắm mà thôi...
Đi ra từ khỏi phòng ngủ, hôm qua Cảnh Nhan Hi ở nhà chính, trong nhà bây giờ cũng chỉ còn lại một mình cô, tiện tay mở tivi rồi chuẩn bị làm cho mình một bữa ăn sáng.
Mà giờ phút này, một tin tức lấy tốc độ như sét đánh không kịp che tay đã chiếm cứ đôi mắt và toàn bộ đại não của mọi người.
- Cô hai nhà họ Ân lên tiếng vì lòng tốt đưa người say về phòng lại bị sàm sỡ, công lý ở đâu?
- Người phụ nữ yếu đuối, người đàn ông bỉ ổi.
- Say rượu làm loạn, trở thành người thắng cuộc đời như kỳ tích?
- Bị ép đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, cô ta suy nghĩ như thế nào?
...
Đủ loại tiêu đề khác nhau chiếm vị trí chói mắt, tất cả mọi người đều đang suy đoán người mà cô hai nhà họ Ân ngủ cùng rốt cuộc là ai, là ai lại đồng ý cưới một người phụ nữ dẫn theo đứa con gái bốn tuổi về nhà.
Vừa uống sữa bò vừa nhìn chằm chằm tin tức, Ân Thiên Thiên lại cực kỳ kinh ngạc.
Chuyện ngày hôm qua?
Ngày hôm qua cô vẫn còn ăn cơm với Ân Nhạc Vy mà, không ngờ tới sau khi bọn họ đi khỏi không lâu thì lại xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng may là bây giờ cô cũng không có bao nhiêu tình cảm đối với nhà họ Ân, đối với Ân Nhạc Vy càng không có, hoàn toàn coi như là đang xem một tin tức tiêu khiển, nhưng mà tin tức đằng sau lại khiến cho cô càng thêm kinh hãi...
- Theo như tin tức mà phóng viên của chúng tôi thu thập tại khách sạn nào đó vào tối hôm qua, đã nhìn thấy cô hai nhà họ Ân cùng với cậu chủ của một công ty gia đình, lúc đó cô hai nhà họ Ân đúng lúc bị người ở trong phòng đuổi ra, quần áo không chỉnh tề, khuôn mặt hoảng hốt khóc rất mềm mại đáng yêu, mà ở trong phòng vang lên tiếng của cậu chủ nào đó quát lớn, tuyên bố sẽ không phụ trách chuyện này...
- Nghe nói lúc ấy mọi người đều nhìn thấy tình trạng lúc đó của cô hai nhà họ Ân, trên người của cô ta còn để lại dấu vết sau khi ân ái với nhau, vừa nhìn liền biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đồng thời cũng có người nhìn thấy bộ dạng của cậu chủ nào đó, người ta đồn rằng đó chính là cậu chủ của một công ty gia đình có tiếng tăm lớn ở thành phố T...
Sau đó, trên tin tức tiếp tục tiến hành đủ loại suy đoán đối với cậu chủ nào đó.
...
Cầm ly sữa bò ấm áp ở trong tay, cho dù là ở trong căn nhà ấm áp, Ân Thiên Thiên xem tin tức vẫn cảm thấy toàn thân trên dưới của mình bắt đầu bị đông lại, cả người thậm chí cũng không nhịn được mà đang run rẩy.
Tối ngày hôm qua...
Cậu chủ của một công ty gia đình...
Là một nhân vật có tiếng tăm...
Ám chỉ rõ ràng như vậy, người ở trong vòng này có ai mà không biết? Gần đây công ty gia đình thật sự không có người gây chuyện ồn ào, người mà gây chuyện ồn ào lại không phải là công ty gia đình đáng quan tâm, Ân Thiên Thiên mím chặt môi lại không nói một lời nào.
Rất nhanh, Ân Nhạc Vy liền nhận một cuộc phỏng vấn của giới truyền thông.
Người phụ nữ mồ côi ba mẹ mềm mại đáng yêu đang ngồi trên ghế sofa, sắc mặt có hơi tiều tụy lại càng tăng thêm chút yếu đuối xinh đẹp.
- Cô Ân, xin hỏi tối ngày hôm qua cô bị ép buộc sao?
"Đúng, là tôi bị ép buộc." Ân Nhạc Vy khóc lóc nói, bên trong đôi mắt lóe lên sự kiên định: "Các người đều biết tôi đã có một đứa con bốn tuổi, cả đời này của tôi cũng sẽ chỉ là một người mẹ đơn thân, tôi sẽ không làm tấm gương xấu cho con gái của tôi, tôi còn muốn giáo dục con bé, cho nên tôi cảm thấy mình sẽ không thể nào làm ra chuyện hèn hạ như vậy..."
- Cô Ân, trước mắt thì chúng tôi cũng chỉ có ảnh chụp bóng lưng mơ hồ của người đàn ông kia, xin hỏi cô có thể nói cho chúng tôi biết người đàn ông kia là ai không? Tại sao anh ta lại nhìn trúng cô?
"Thật sự xin lỗi, tôi không thể nói cho các người biết anh ta là ai được, cho dù có nói cho các người biết các người cũng không có năng lực đi tìm anh ta, chứ đừng nói chi là tuôn ra tin tức của anh ta." Nhẹ giọng từ chối, Ân Nhạc Vy nói tiếp: "Thật ra thì tôi cũng không có suy nghĩ muốn làm lớn chuyện này, tối ngày hôm qua anh ta uống say, tôi có lòng tốt đưa anh ta về phòng, thế nhưng anh ta lại... Nếu như không phải buổi sáng ngày hôm nay anh ta đuổi tôi ra khỏi phòng, tôi nghĩ có lẽ chuyện này sẽ sắp xếp ổn thỏa, dù sao tôi cũng không muốn khiến cho cuộc sống của anh ta trở nên khó xử."
- Cô Ân, ý của cô nói chính là người đàn ông kia rất có địa vị, có đúng không?
"Đúng, trên thương trường thì anh ta thường xuyên chiếm trang đầu, gần đây tiếng tăm lại càng nổi hơn." Đáp trả câu hỏi của phóng viên, trong lòng của Ân Nhạc Vy chỉ cảm thấy chuyện này đã bước từng bước một tiến gần: "Nếu như không phải là tôi bị đuổi ra ngoài, không phải chuyện này bị ồn ào lớn như hiện tại thì tôi nhất định cũng sẽ ngậm miệng mình lại."
- Cô Ân, ý của cô chính là cô cứ muốn bỏ qua như vậy sao?
"Đúng, tôi cứ muốn bỏ qua như vậy thôi." Nói xong, Ân Nhạc Vy đối mặt với ống kính, bộ dạng khóc lóc mềm mại đáng yêu: "Tôi rất cảm ơn nhiều người đã đồng tình với tôi như vậy, hoàn toàn chính xác, tôi là một người trẻ trung lại mang theo một đứa con gái bốn tuổi, ở bên cạnh có rất nhiều người hi vọng tôi có thể tìm được một người đàn ông đối xử thật tình với tôi và con bé, thế nhưng mà người kia thật sự không phải là người tôi yêu, tôi không muốn phá hư danh dự của anh ta, cho nên các vị cứ quên chuyện này như vậy đi, một mình tôi nuôi nấng con mình cũng có thể sống rất tốt, tôi cũng không hi vọng có người lấy chuyện này ra để ép buộc anh ta phụ trách, chuyện này đối với anh ta mà nói rất không công bằng..."
Nói nói, Ân Nhạc Vy cứ khóc như vậy, khóc đến nỗi cả người đều đang run rẩy, có nhìn thế nào cũng khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.
Rõ ràng chính là một cô chủ nhà họ Ân cao cao tại thượng, thế nhưng bởi vì lúc trước Ân Thiên Thiên bị ôm nhầm, cho nên cô ta cũng chỉ có thể làm cô hai nhà họ Ân hai mươi ba năm, thật vất vả mới rời khỏi Ân Thiên Thiên, thế nhưng cô cả nhà họ Ân chân chính lại quay về, cả đời này cô ta cũng chỉ có thể làm một cô hai. Mà cả đời này mẹ ruột của cô ta cũng chỉ có thể làm người thứ ba, gả cho cậu chủ nhà họ Hướng vốn cho rằng cuộc sống từ nay về sau của cô ta sẽ thay đổi tốt hơn, nhưng mà lại gặp phải chuyện nhà họ Hướng sa cơ lỡ vận...
Sau khi ly hôn thì dẫn theo đứa con, cô ta cứ chỉ sống một mình như vậy đến bây giờ.
Theo một mức độ nào đó, rất nhiều người đều rất khâm phục cô ta, cũng rất cảm thông với cô ta...
Quả nhiên, cuộc phỏng vấn vừa mới công chiếu, toàn bộ dư luận đều đã đảo ngược rồi.
- Người đàn ông kia ơi, nhanh chóng đứng ra phụ trách đi, có một người phụ nữ yêu kiều như thế này không tốt ư?
- Dù sao thì cái tên Hướng Thực kia cả đời này cũng không thể trở về được, cũng không cần phải quan tâm đứa bé kia.
- Thật sự để ý đứa bé à, sau này tự mình sinh một đứa nữa không phải là được rồi sao, bây giờ cũng đã hủy hoại danh dự con gái nhà người ta rồi mà không cần phụ trách à, rốt cuộc có phải là đàn ông hay không vậy?
...
Tiếp theo liền có vô số người đang suy đoán thân phận của người đàn ông kia.
- Các người nói xem người đàn ông kia là ai chứ, gần đây những người đang nổi tiếng cũng chẳng phải chỉ có mấy người thôi sao?
- Truyền thông cũng không dám đưa tin, phạm vi này cũng nhỏ hơn rất nhiều đó nha...
- Cậu cả nhà họ Cảnh, cậu ba nhà họ Cảnh, cậu chủ nhà họ Đổng, đoán xem là ai đây...
...
Chiều hướng đưa tin của truyền thông thì có thể khống chế được, thế nhưng lại không thể khống chế dư luận được, toàn bộ thành phố T đột nhiên cũng bởi vì chuyện này mà ầm ĩ long trời nổ đất, đồng thời cũng có nhiều người làm chuyện tốt mà bắt đầu truy tìm kẻ có thể gây ra "tội ác" tối ngày hôm qua.
Ân Thiên Thiên đang ngồi ở trước tivi, sắc mặt tái nhợt...