Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-403
CHƯƠNG 403: THẦY GIÁO CỦA NHAU
CHƯƠNG 403: THẦY GIÁO CỦA NHAU
Ân Thiên Thiên chỉ cởi áo choàng trên người xuống, lúc này cô đang mặc lễ phục màu đỏ đứng trên thảm nhung mềm mại, trong phòng đã mở máy sưởi nên cũng không cảm thấy lạnh, trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, thậm chí còn có thể nhìn thấy khói mù lượn lờ bốc lên, trong phòng tràn ngập hơi thở của hai mẹ con...
Cảnh Nhan Hi được Ân Thiên Thiên bế lên giường, cô ngồi xổm xuống cởi đôi giày đi tuyết dày cộm cho bé, đưa tay nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn phát hiện vẫn lạnh cóng như băng thì lập tức nhíu chặt lông mày, nhẹ giọng nói: “Nhan Hi, người con đã đông cứng rồi sao không nói cho dì? Con có biết như vậy rất có thể sẽ bị ốm không? Nếu con bị ốm thì phải làm sao?”
Cảnh Nhan Hi không nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên giường mặc cho Ân Thiên Thiên làm gì mình, đôi mắt đen nhánh sáng rực nhìn cô, đầy vẻ kìm nén.
Đây chính là cảm giác có mẹ sao?
Mẹ bé có hơi hung dữ nhưng rất đẹp, đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, mẹ quan tâm bé, tuy lời nói không dễ nghe nhưng lại đầy vẻ quan tâm, trước đây ở trường học bé đã thấy mẹ của các bạn nhỏ nhưng không thấy ai xinh đẹp như mẹ mình, cũng không có ai thương yêu bé như mẹ...
Khóe mắt hơi ươn ướt, Cảnh Nhan Hi lại kìm nén không nói cũng không khóc, chỉ nhìn cô, quật cường mà đáng yêu.
Ân Thiên Thiên sợ Cảnh Nhan Hi ốm, cởi giày xong lập tức bế bé đứng lên giường bắt đầu cởi quần áo cho bé, cởi từng chiếc từng chiếc vô cùng cẩn thận, cởi xong chiếc cuối cùng cô đưa tay lấy khăn tắm thật dày quấn chặt lấy người bé rồi bế vào phòng tắm, còn nhẹ giọng nói: “Sau này phải nhớ nếu lạnh thì nói ra, đừng không nói gì đến lúc bị ốm thì phải làm sao?”
Cảnh Nhan Hi chỉ ngoan ngoãn gật đầu, không dám cất lời.
Bé sợ, sợ mình vừa nói sẽ khóc, sau đó Ân Thiên Thiên không thích bé nữa...
Mẹ của bé thật sự rất tốt, bé muốn ở bên mẹ mãi mãi!
Cảnh Liêm Uy cứ vậy đứng ngoài cửa phòng tắm nhìn hai bóng dáng bên trong, trầm mặc không nói, mắt phượng khẽ đảo quanh nhìn căn phòng lộn xộn trước mặt, khoé miệng không nhịn được hơi giương lên.
Áo choàng của cô tuỳ ý vứt trên đất, ngay cả giày cao gót cũng đây một chiếc kia một chiếc, nhưng quần áo của Cảnh Nhan Hi lại được đặt gọn gàng ngăn nắp, trên giường cũng đã để chừa một vị trí cho bé, lúc này ở đó đã có một chú gấu bông nhỏ nhỏ ấm áp nằm chờ sẵn, bé vừa ra là có thể chui vào trong chăn, cảm nhận sự ấm áp...
Mỗi một chi tiết nhỏ mặc dù vội vàng nhưng lại vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
Anh khom người nhặt áo choàng của Ân Thiên Thiên lên treo trên giá áo rồi lại cất giày cao gót của cô vào tủ giày, Cảnh Liêm Uy đưa tay mở tủ quần áo cô, tiện tay lấy một bộ quần áo ngủ của mình ra rồi khoan thai mặc vào, âu phục tinh tế rơi xuống đất, đầy vẻ xa hoa...
Trong phòng tắm thi thoảng lại truyền tới tiếng cười đùa vui vẻ của vợ và con gái mình.
Chưa bao giờ có một khắc, Cảnh Liêm Uy cảm thấy cuộc đời mình lại tươi đẹp đến vậy.
Vợ hiền con thơ, anh còn hy vọng xa vời gì nữa?
...
Đợi đến khi Ân Thiên Thiên tắm rửa sạch sẽ cho Cảnh Nhan Hi xong, cô cũng gần như ướt đẫm, chơi đùa rất lâu bây giờ cũng đã muộn, đồng hồ sinh học của Cảnh Nhan Hi bắt đầu làm rộn, Cảnh Liêm Uy bước vào bế cô bé từ trong tay Ân Thiên Thiên, hơi sững sờ một lát rồi tiếp tục sấy khô tóc cho con, thay đồ ngủ Cát Thành Phong mang tới cho bé.
Làm xong hết thảy, Cảnh Liêm Uy bế con lên giường ngủ. Váy đỏ trên người Ân Thiên Thiên đã sớm ướt đẫm, cô vội vàng chạy đi tắm, thuận tiện cũng tránh đi ánh mắt nóng rực của Cảnh Liêm Uy, gương mặt đỏ hồng.
Cảnh Liêm Uy cũng không giận, an tĩnh ngồi đọc báo chờ Ân Thiên Thiên, không lâu sau cô đã thay quần áo ngủ bước ra, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Cảnh Liêm Uy đứng dậy định vào phòng tắm, khi anh đi ngang qua người Ân Thiên Thiên, cô lại nhẹ giọng nói một câu: “Cậu ba Cảnh, anh tắm ở chỗ tôi có phải không hay lắm không?”
Người đàn ông vừa mới cảm thấy thế giới hoàn mỹ, giờ đây lại cảm thấy thế giới tối tăm đến thế...
Cứng đờ người quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên, chỉ thấy cặp mắt trong veo của cô.
“Ân Thiên Thiên, tối nay em còn dám trêu chọc anh nữa, em có tin bây giờ anh lập tức làm em không?!” Lời nói vô cùng uy hiếp, Cảnh Liêm Uy cắn răng nghiến lợi nói, ngay cả thần sắc cũng lộ vẻ vô cùng phẫn nộ.
Thoáng chốc dũng khí vừa mới lấy lại của Ân Thiên Thiên bị rút sạch, cô sợ rồi...
Ặc, cô chỉ muốn đuổi anh đi thôi mà, nhưng bây giờ xem ra là cô nghĩ nhiều rồi.
Người đàn ông này chắc chắn sẽ không đi!
Khẽ mím môi, Ân Thiên Thiên đứng tại chỗ không dám lên tiếng, trong đầu lướt qua một vài hình ảnh, hình như hôm nay cô thật sự đã trêu chọc anh có phần quá đáng!
Được rồi, là lỗi của cô...
Đuôi lông mày chau lại, bỗng nhiên Cảnh Liêm Uy vòng lại đứng sau lưng Ân Thiên Thiên, ánh mắt rơi trên vành tai trắng mịn của cô: “Thế nào? Có muốn thử lời anh nói là thật hay giả không?”
Dường như chỉ trong nháy mắt, vành tai Ân Thiên Thiên đỏ bừng, đến cổ cũng trở nên ửng hồng.
Ân Thiên Thiên không chút do dự nhấc chân muốn tránh xa người đàn ông phía sau, nhưng còn chưa đi được một bước đã bị người túm lại hôn xuống.
Đôi môi này, người này, sự tương tư này, năm năm của anh, năm năm của cô...
Giữa hai người đều có tình cảm lưu luyến khắc sâu, thời gian trôi qua như đang ủ rượu, càng lâu càng nồng đậm, thời gian là vạn năng, có lúc lại luôn đi ngược hướng, ví dụ như tình cảm giữa họ...
Hôn xong, Cảnh Liêm Uy đưa ngón tay có phần thô ráp của mình vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Ân Thiên Thiên, nhưng ánh mắt lại xuyên qua cánh môi đỏ hồng của cô không biết trôi dạt đến phương nào, mãi đến khi anh nhẹ giọng lên tiếng, Ân Thiên Thiên mới nhìn thấy đôi mắt thâm trầm của anh, bên tai vang lên tiếng anh nói: “Ân Thiên Thiên, chúng ta cho nhau thời gian, cho em cũng là cho anh, nhưng em biết tính kiên nhẫn của anh không tốt lắm, nói không chừng khi nào đó dùng hết…”
Lời nói thốt ra, Ân Thiên Thiên hơi ngạc nhiên ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt đều là vẻ ngạc nhiên, Cảnh Liêm Uy lại chỉ để cho cô một ánh mắt ý tứ sâu xa, đưa tay nắm lấy cằm cô, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi đỏ hồng rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Ân Thiên Thiên đứng tại chỗ, khoé miệng không kìm được khẽ giương lên.
Câu nói này của Cảnh Liêm Uy không đầu không đuôi nhưng cô vẫn hiểu ý anh...
Thời gian...
Cơ hội, trước giờ đều do bản thân tự nắm lấy.
Như anh nói, thời gian anh dành cho cô cũng là cho anh, họ cần thời gian để sắp xếp lại chuyện của Tô Nương, chuyện của ba mẹ anh, cho dù cuối cùng họ có thể tháo gỡ khúc mắc không thì chí ít cả hai đều muốn ở bên nhau.
Con người là động vật phức tạp, đồng thời cũng không phải mỗi đôi yêu nhau muốn ở bên nhau đều có thể phá vỡ hiện thực thật sự ở bên nhau, trên đời này, hiện thực luôn tàn nhẫn như vậy.
Khoé môi khẽ nở một nụ cười, Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn con gái ngủ say trên giường.
Giữa hai người có bao nhiêu hồi ức như thế, cô tin trời cao sẽ không đối xử tàn nhẫn với họ như vậy, mà chuyện duy nhất còn lại chỉ là đối phương từng bước từng bước đến gần nhau...
...
Khi Cảnh Liêm Uy ra khỏi phòng tắm thì Ân Thiên Thiên đã ôm Cảnh Nhan Hi ngủ thiếp đi, hôm nay cô đã nhận đả kích không nhỏ, ánh mắt anh nhu hoà, cầm điện thoại đi tới phòng khách gọi cho ‘Diêm Vương’.
Họ đều đang trưởng thành, có một số chuyện không nên trốn tránh mà nên đối mặt, đây là điều Ân Thiên Thiên dạy anh.
Cho nên trong mắt anh, họ được trời đất tác thành, anh dạy cô trưởng thành, cô dạy anh đối mặt.
“Thả tự do cho Tô Nương, chuyện của anh tôi sẽ cho anh câu trả lời trong thời gian tới.” Một câu nói đã định trước con đường sau này không hề thuận lợi nhưng sau khi trải qua khốn khó lại là ánh nắng ấm áp.
Anh cũng không tin cuối cùng hai người lại rơi vào kết cục thê lương...
Nếu đây là số trời thì anh sẽ xoay chuyển sửa đổi!
Cúp máy, Cảnh Liêm Uy thở phào một hơi rồi quay người đi về phía một lớn một nhỏ trên giường, từ đầu đến cuối anh chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi cô, cũng chưa từng nghĩ sẽ thả cô đi, cho dù là trong địa bàn của mình!
Cơ thể cao lớn nằm xuống giường, Ân Thiên Thiên cảm nhận rõ ràng giường hơi lún xuống, có lẽ khoang mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc nên cô nhích lại gần nơi ấm áp phía sau, tới khi lưng dán vào lồng ngực anh mới thôi, Cảnh Liêm Uy cụp mắt nhìn động tác nhỏ của Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy lòng đầy hạnh phúc...
Anh đưa tay kéo chăn cho cô rồi lại nhìn Cảnh Nhan Hi đang rúc vào lòng cô ngủ say, lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng hiếm có này.
Năm năm qua, mọi điều anh làm không phải đều vì khoảnh khắc này sao?
Vì thế tối hôm đó trên tường “huỷ đi đào hoa của em” của cậu ba Cảnh lại đăng một tấm ảnh mới, trên đó chỉ có một tấm ảnh “giường chiếu” chụp cằm ba người cùng với status...
Một đời, chỉ vì một khắc này.
Một câu nói chỉ nói ra được lời giải thích duy nhất cho toàn bộ hành vi điên cuồng của anh.
Điều anh muốn chỉ là vợ hiền, con thơ, chỉ vậy mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Ân Thiên Thiên bị tiếng ồn đánh thức, trong phòng đều là âm thanh, mặc dù nhỏ nhưng vẫn có, ví dụ như Cảnh Nhan Hi sáng sớm xem hoạt hình bọt biển cười lớn, ví dụ như rõ ràng Cảnh Liêm Uy không nói gì nhưng tiếng gõ bàn phím lại vô cùng rõ ràng...
Ân Thiên Thiên ngơ ngơ ngác ngác vẫn chưa mở mắt, Cảnh Nhan Hi ngồi cạnh cô không kìm được bò xuống hôn chụt lên mặt cô một cái, Ân Thiên Thiên ngửi thấy mùi sữa thơm ngát của trẻ con sau đó cô nghe thấy bé nói: “Mẹ, buổi sáng tốt lành!”
Không tự chủ Cảnh Nhan Hi đã đổi cách gọi, đến bản thân bé cũng không chú ý tới.
Mở hai mắt, Ân Thiên Thiên cong môi nhìn Cảnh Nhan Hi ôm bình sữa cười xán lạn trong nắng sớm, vì thế cô bé càng cười tươi hơn, vội vàng nói: “Dì, dì mau dậy đi, chú nói muốn đưa chúng ta đi mua rất nhiều rất nhiều đồ đó, chú trả tiền!”
Xưng hô từ “mẹ” chuyển thành “dì”, Ân Thiên Thiên có chút chưa thích ứng nhưng vẫn mỉm cười ngồi dậy, mà Cảnh Liêm Uy ở bên kia cũng không dễ chịu gì, anh vất vả làm ông bố bỉm sữa năm năm, đột nhiên trở thành “chú”, ai vui cho được? Nhưng lại không nỡ trách móc!
CHƯƠNG 403: THẦY GIÁO CỦA NHAU
Ân Thiên Thiên chỉ cởi áo choàng trên người xuống, lúc này cô đang mặc lễ phục màu đỏ đứng trên thảm nhung mềm mại, trong phòng đã mở máy sưởi nên cũng không cảm thấy lạnh, trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, thậm chí còn có thể nhìn thấy khói mù lượn lờ bốc lên, trong phòng tràn ngập hơi thở của hai mẹ con...
Cảnh Nhan Hi được Ân Thiên Thiên bế lên giường, cô ngồi xổm xuống cởi đôi giày đi tuyết dày cộm cho bé, đưa tay nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn phát hiện vẫn lạnh cóng như băng thì lập tức nhíu chặt lông mày, nhẹ giọng nói: “Nhan Hi, người con đã đông cứng rồi sao không nói cho dì? Con có biết như vậy rất có thể sẽ bị ốm không? Nếu con bị ốm thì phải làm sao?”
Cảnh Nhan Hi không nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên giường mặc cho Ân Thiên Thiên làm gì mình, đôi mắt đen nhánh sáng rực nhìn cô, đầy vẻ kìm nén.
Đây chính là cảm giác có mẹ sao?
Mẹ bé có hơi hung dữ nhưng rất đẹp, đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, mẹ quan tâm bé, tuy lời nói không dễ nghe nhưng lại đầy vẻ quan tâm, trước đây ở trường học bé đã thấy mẹ của các bạn nhỏ nhưng không thấy ai xinh đẹp như mẹ mình, cũng không có ai thương yêu bé như mẹ...
Khóe mắt hơi ươn ướt, Cảnh Nhan Hi lại kìm nén không nói cũng không khóc, chỉ nhìn cô, quật cường mà đáng yêu.
Ân Thiên Thiên sợ Cảnh Nhan Hi ốm, cởi giày xong lập tức bế bé đứng lên giường bắt đầu cởi quần áo cho bé, cởi từng chiếc từng chiếc vô cùng cẩn thận, cởi xong chiếc cuối cùng cô đưa tay lấy khăn tắm thật dày quấn chặt lấy người bé rồi bế vào phòng tắm, còn nhẹ giọng nói: “Sau này phải nhớ nếu lạnh thì nói ra, đừng không nói gì đến lúc bị ốm thì phải làm sao?”
Cảnh Nhan Hi chỉ ngoan ngoãn gật đầu, không dám cất lời.
Bé sợ, sợ mình vừa nói sẽ khóc, sau đó Ân Thiên Thiên không thích bé nữa...
Mẹ của bé thật sự rất tốt, bé muốn ở bên mẹ mãi mãi!
Cảnh Liêm Uy cứ vậy đứng ngoài cửa phòng tắm nhìn hai bóng dáng bên trong, trầm mặc không nói, mắt phượng khẽ đảo quanh nhìn căn phòng lộn xộn trước mặt, khoé miệng không nhịn được hơi giương lên.
Áo choàng của cô tuỳ ý vứt trên đất, ngay cả giày cao gót cũng đây một chiếc kia một chiếc, nhưng quần áo của Cảnh Nhan Hi lại được đặt gọn gàng ngăn nắp, trên giường cũng đã để chừa một vị trí cho bé, lúc này ở đó đã có một chú gấu bông nhỏ nhỏ ấm áp nằm chờ sẵn, bé vừa ra là có thể chui vào trong chăn, cảm nhận sự ấm áp...
Mỗi một chi tiết nhỏ mặc dù vội vàng nhưng lại vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
Anh khom người nhặt áo choàng của Ân Thiên Thiên lên treo trên giá áo rồi lại cất giày cao gót của cô vào tủ giày, Cảnh Liêm Uy đưa tay mở tủ quần áo cô, tiện tay lấy một bộ quần áo ngủ của mình ra rồi khoan thai mặc vào, âu phục tinh tế rơi xuống đất, đầy vẻ xa hoa...
Trong phòng tắm thi thoảng lại truyền tới tiếng cười đùa vui vẻ của vợ và con gái mình.
Chưa bao giờ có một khắc, Cảnh Liêm Uy cảm thấy cuộc đời mình lại tươi đẹp đến vậy.
Vợ hiền con thơ, anh còn hy vọng xa vời gì nữa?
...
Đợi đến khi Ân Thiên Thiên tắm rửa sạch sẽ cho Cảnh Nhan Hi xong, cô cũng gần như ướt đẫm, chơi đùa rất lâu bây giờ cũng đã muộn, đồng hồ sinh học của Cảnh Nhan Hi bắt đầu làm rộn, Cảnh Liêm Uy bước vào bế cô bé từ trong tay Ân Thiên Thiên, hơi sững sờ một lát rồi tiếp tục sấy khô tóc cho con, thay đồ ngủ Cát Thành Phong mang tới cho bé.
Làm xong hết thảy, Cảnh Liêm Uy bế con lên giường ngủ. Váy đỏ trên người Ân Thiên Thiên đã sớm ướt đẫm, cô vội vàng chạy đi tắm, thuận tiện cũng tránh đi ánh mắt nóng rực của Cảnh Liêm Uy, gương mặt đỏ hồng.
Cảnh Liêm Uy cũng không giận, an tĩnh ngồi đọc báo chờ Ân Thiên Thiên, không lâu sau cô đã thay quần áo ngủ bước ra, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Cảnh Liêm Uy đứng dậy định vào phòng tắm, khi anh đi ngang qua người Ân Thiên Thiên, cô lại nhẹ giọng nói một câu: “Cậu ba Cảnh, anh tắm ở chỗ tôi có phải không hay lắm không?”
Người đàn ông vừa mới cảm thấy thế giới hoàn mỹ, giờ đây lại cảm thấy thế giới tối tăm đến thế...
Cứng đờ người quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên, chỉ thấy cặp mắt trong veo của cô.
“Ân Thiên Thiên, tối nay em còn dám trêu chọc anh nữa, em có tin bây giờ anh lập tức làm em không?!” Lời nói vô cùng uy hiếp, Cảnh Liêm Uy cắn răng nghiến lợi nói, ngay cả thần sắc cũng lộ vẻ vô cùng phẫn nộ.
Thoáng chốc dũng khí vừa mới lấy lại của Ân Thiên Thiên bị rút sạch, cô sợ rồi...
Ặc, cô chỉ muốn đuổi anh đi thôi mà, nhưng bây giờ xem ra là cô nghĩ nhiều rồi.
Người đàn ông này chắc chắn sẽ không đi!
Khẽ mím môi, Ân Thiên Thiên đứng tại chỗ không dám lên tiếng, trong đầu lướt qua một vài hình ảnh, hình như hôm nay cô thật sự đã trêu chọc anh có phần quá đáng!
Được rồi, là lỗi của cô...
Đuôi lông mày chau lại, bỗng nhiên Cảnh Liêm Uy vòng lại đứng sau lưng Ân Thiên Thiên, ánh mắt rơi trên vành tai trắng mịn của cô: “Thế nào? Có muốn thử lời anh nói là thật hay giả không?”
Dường như chỉ trong nháy mắt, vành tai Ân Thiên Thiên đỏ bừng, đến cổ cũng trở nên ửng hồng.
Ân Thiên Thiên không chút do dự nhấc chân muốn tránh xa người đàn ông phía sau, nhưng còn chưa đi được một bước đã bị người túm lại hôn xuống.
Đôi môi này, người này, sự tương tư này, năm năm của anh, năm năm của cô...
Giữa hai người đều có tình cảm lưu luyến khắc sâu, thời gian trôi qua như đang ủ rượu, càng lâu càng nồng đậm, thời gian là vạn năng, có lúc lại luôn đi ngược hướng, ví dụ như tình cảm giữa họ...
Hôn xong, Cảnh Liêm Uy đưa ngón tay có phần thô ráp của mình vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Ân Thiên Thiên, nhưng ánh mắt lại xuyên qua cánh môi đỏ hồng của cô không biết trôi dạt đến phương nào, mãi đến khi anh nhẹ giọng lên tiếng, Ân Thiên Thiên mới nhìn thấy đôi mắt thâm trầm của anh, bên tai vang lên tiếng anh nói: “Ân Thiên Thiên, chúng ta cho nhau thời gian, cho em cũng là cho anh, nhưng em biết tính kiên nhẫn của anh không tốt lắm, nói không chừng khi nào đó dùng hết…”
Lời nói thốt ra, Ân Thiên Thiên hơi ngạc nhiên ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt đều là vẻ ngạc nhiên, Cảnh Liêm Uy lại chỉ để cho cô một ánh mắt ý tứ sâu xa, đưa tay nắm lấy cằm cô, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi đỏ hồng rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Ân Thiên Thiên đứng tại chỗ, khoé miệng không kìm được khẽ giương lên.
Câu nói này của Cảnh Liêm Uy không đầu không đuôi nhưng cô vẫn hiểu ý anh...
Thời gian...
Cơ hội, trước giờ đều do bản thân tự nắm lấy.
Như anh nói, thời gian anh dành cho cô cũng là cho anh, họ cần thời gian để sắp xếp lại chuyện của Tô Nương, chuyện của ba mẹ anh, cho dù cuối cùng họ có thể tháo gỡ khúc mắc không thì chí ít cả hai đều muốn ở bên nhau.
Con người là động vật phức tạp, đồng thời cũng không phải mỗi đôi yêu nhau muốn ở bên nhau đều có thể phá vỡ hiện thực thật sự ở bên nhau, trên đời này, hiện thực luôn tàn nhẫn như vậy.
Khoé môi khẽ nở một nụ cười, Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn con gái ngủ say trên giường.
Giữa hai người có bao nhiêu hồi ức như thế, cô tin trời cao sẽ không đối xử tàn nhẫn với họ như vậy, mà chuyện duy nhất còn lại chỉ là đối phương từng bước từng bước đến gần nhau...
...
Khi Cảnh Liêm Uy ra khỏi phòng tắm thì Ân Thiên Thiên đã ôm Cảnh Nhan Hi ngủ thiếp đi, hôm nay cô đã nhận đả kích không nhỏ, ánh mắt anh nhu hoà, cầm điện thoại đi tới phòng khách gọi cho ‘Diêm Vương’.
Họ đều đang trưởng thành, có một số chuyện không nên trốn tránh mà nên đối mặt, đây là điều Ân Thiên Thiên dạy anh.
Cho nên trong mắt anh, họ được trời đất tác thành, anh dạy cô trưởng thành, cô dạy anh đối mặt.
“Thả tự do cho Tô Nương, chuyện của anh tôi sẽ cho anh câu trả lời trong thời gian tới.” Một câu nói đã định trước con đường sau này không hề thuận lợi nhưng sau khi trải qua khốn khó lại là ánh nắng ấm áp.
Anh cũng không tin cuối cùng hai người lại rơi vào kết cục thê lương...
Nếu đây là số trời thì anh sẽ xoay chuyển sửa đổi!
Cúp máy, Cảnh Liêm Uy thở phào một hơi rồi quay người đi về phía một lớn một nhỏ trên giường, từ đầu đến cuối anh chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi cô, cũng chưa từng nghĩ sẽ thả cô đi, cho dù là trong địa bàn của mình!
Cơ thể cao lớn nằm xuống giường, Ân Thiên Thiên cảm nhận rõ ràng giường hơi lún xuống, có lẽ khoang mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc nên cô nhích lại gần nơi ấm áp phía sau, tới khi lưng dán vào lồng ngực anh mới thôi, Cảnh Liêm Uy cụp mắt nhìn động tác nhỏ của Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy lòng đầy hạnh phúc...
Anh đưa tay kéo chăn cho cô rồi lại nhìn Cảnh Nhan Hi đang rúc vào lòng cô ngủ say, lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng hiếm có này.
Năm năm qua, mọi điều anh làm không phải đều vì khoảnh khắc này sao?
Vì thế tối hôm đó trên tường “huỷ đi đào hoa của em” của cậu ba Cảnh lại đăng một tấm ảnh mới, trên đó chỉ có một tấm ảnh “giường chiếu” chụp cằm ba người cùng với status...
Một đời, chỉ vì một khắc này.
Một câu nói chỉ nói ra được lời giải thích duy nhất cho toàn bộ hành vi điên cuồng của anh.
Điều anh muốn chỉ là vợ hiền, con thơ, chỉ vậy mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Ân Thiên Thiên bị tiếng ồn đánh thức, trong phòng đều là âm thanh, mặc dù nhỏ nhưng vẫn có, ví dụ như Cảnh Nhan Hi sáng sớm xem hoạt hình bọt biển cười lớn, ví dụ như rõ ràng Cảnh Liêm Uy không nói gì nhưng tiếng gõ bàn phím lại vô cùng rõ ràng...
Ân Thiên Thiên ngơ ngơ ngác ngác vẫn chưa mở mắt, Cảnh Nhan Hi ngồi cạnh cô không kìm được bò xuống hôn chụt lên mặt cô một cái, Ân Thiên Thiên ngửi thấy mùi sữa thơm ngát của trẻ con sau đó cô nghe thấy bé nói: “Mẹ, buổi sáng tốt lành!”
Không tự chủ Cảnh Nhan Hi đã đổi cách gọi, đến bản thân bé cũng không chú ý tới.
Mở hai mắt, Ân Thiên Thiên cong môi nhìn Cảnh Nhan Hi ôm bình sữa cười xán lạn trong nắng sớm, vì thế cô bé càng cười tươi hơn, vội vàng nói: “Dì, dì mau dậy đi, chú nói muốn đưa chúng ta đi mua rất nhiều rất nhiều đồ đó, chú trả tiền!”
Xưng hô từ “mẹ” chuyển thành “dì”, Ân Thiên Thiên có chút chưa thích ứng nhưng vẫn mỉm cười ngồi dậy, mà Cảnh Liêm Uy ở bên kia cũng không dễ chịu gì, anh vất vả làm ông bố bỉm sữa năm năm, đột nhiên trở thành “chú”, ai vui cho được? Nhưng lại không nỡ trách móc!