Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-401
CHƯƠNG 401: SỚM ĐÃ HIỂU RÕ
CHƯƠNG 401: SỚM ĐÃ HIỂU RÕ
Lúc này, trong nhà hàng trên đỉnh núi cao nhất ở thành phố T, ánh đèn lung linh, bầu không khí nhẹ nhàng mà mỹ lệ.
Tất cả mọi người đều sửng sốt khi Ân Thiên Thiên kéo tay của Cảnh Liêm Uy bước vào căn phòng mờ ảo kia, Giám đốc của nhà hàng đó tự mình đến phục vụ cho bọn họ, dẫn bọn họ đi tới vị trí có tầm nhìn tốt nhất và thoáng đãng nhất.
Sau khi Cảnh Liêm Uy lịch sự kéo ghế ra đợi Ân Thiên Thiên ngồi vào vị trí rồi bản thân mình mới ngồi xuống, trong thời gian ngắn ngủi đó, mọi người không ngừng ghé tai nhau thì thầm, ồn ào thảo luận về đôi nam nữ mới vừa nhìn thấy trên TV này, ánh mắt kinh ngạc giống như không thể nào tin được.
Đây thật sự là cậu ba nhà họ Cảnh đã khiến cả thành phố T khiếp sợ trong năm năm qua đây sao?
Khoảng cách thật sự chênh lệch quá lớn rồi?
Sau khi chậm rãi ngồi xuống, chiếc váy đỏ của Ân Thiên Thiên giống như một đóa hoa anh túc nở rộ trong màn đêm, cả thế giới dường như tràn ngập một bầu không khí tươi sáng mê hoặc, mà một cái nhăn mày hay một nụ cười của cô càng làm cho người ta thương nhớ hoài mong.
Kế thừa vẻ đẹp của Tô Nương, hơn nữa từ nhỏ Ân Thiên Thiên đã được nhà họ Ân giáo dục tốt, cảm giác mà cô cho người khác đặc biệt khác, khí chất cao quý, nếu như không xảy ra những chuyện khó có thể chấp nhận trong quá khứ thì người như cô nên sống trong gia đình quyền thế…
Hai người gọi món ăn, Giám đốc im lặng đứng bên cạnh, vừa hay không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, nhưng cũng không đến mức không biết được yêu cầu của bọn họ, để lại cho hai người họ một không gian tương đối riêng tư.
Trong đôi mắt của Cảnh Liêm Uy tràn đầy sự dịu dàng nhìn người phụ nữ trước mặt, quanh thân tản ra một loại khí chất nhu hòa, nhưng lời nói vừa nói ra thì rất trực tiếp: “Ân Thiên Thiên, em định khi nào về nhà với anh?”
Khẽ sửng sốt, Ân Thiên Thiên rũ mắt nhấp một hớp rượu vang không nói chuyện, chỉ bình tĩnh nhìn anh.
Dần dần, sắc mặt của Cảnh Liêm Uy càng ngày càng khó coi, nhưng vẫn nhẫn nhịn sự tức giận trong người không phát tác, một lúc sau khẽ hỏi: “Thiên Thiên, thời gian năm năm, còn không đủ để em tháo bỏ khúc mắc sao?”
Đối mặt với vấn đề này, Ân Thiên Thiên rất bất đắc dĩ, cô thật sự không biết nên làm thế nào!
Cô không có dũng khí, cũng không có tự tin để mở lòng ở cùng với anh…
Cô cũng sợ, sợ Tô Nương lại lần nữa xuất hiện, nhắc nhở sự thật tàn khốc đó của bọn họ…
Khẽ thở một hơi, Cảnh Liêm Uy đứng dậy vòng qua sau lưng Ân Thiên Thiên, rồi đột nhiên khom người ôm lấy cô, đầu của anh khẽ đặt trên vai cô, ở bên tai cô thủ thỉ: “Thiên Thiên, anh biết em đang băn khoăn điều gì, anh cũng biết em đang nghĩ gì, nhưng hãy tin anh, chúng ta vẫn có thể tiếp tục với nhau, người gây ra việc đó cũng không phải là chúng ta, chúng ta cũng chỉ đành chịu, vì sao anh hiểu những điều này, nhưng em lại không?”
Thân thể của Ân Thiên Thiên khẽ cứng đờ, cũng không nói chuyện.
Anh hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gương mặt của Ân Thiên Thiên, nói: “Thiên Thiên, về nhà với anh…”
Nghe câu này, viền mắt của Ân Thiên Thiên không khỏi ươn ướt.
Về nhà…
Cô cũng muốn, rất muốn là đằng khác, nhưng cô không dám.
Cô đưa tay ra nắm chặt lấy hai tay của Cảnh Liêm Uy, khẽ nói: “Cảnh Liêm Uy, anh hiểu những gì? Là chuyện mẹ em hại chết ba mẹ của anh không liên quan đến chúng ta? Hay lúc đó do chúng ta quá nhỏ, đều là bất đắc dĩ? Hoặc là… sau này có một ngày, khi Tô Nương lại lần nữa xuất hiện nhắc nhở chuyện này, hay khi anh già rồi nghĩ đến chuyện này, chúng ta cũng đều sẽ hối hận?”
Cô hiểu anh…
Tuy Cảnh Liêm Uy nói không để ý, nhưng trong lòng của anh thì lại để ý hơn bất cứ ai, chỉ là đối mặt với tình yêu của cô nên anh mới có thể buông xuống nỗi băn khoăn đó, có lẽ cũng giống như anh, bọn họ giả bộ như không có chuyện gì mà sống tiếp, tiếp tục yêu thương nhau, nói không chừng còn có thể sinh một đứa bé, nhưng đợi một ngày nào đó khi Tô Nương lại xuất hiện lần nữa kích thích đến bọn họ, hoặc là đợi đến khi anh già rồi lại đột nhiên hối hận, đó chính là một bi kịch của cả gia đình…
Cảnh Liêm Uy không để ý mọi thứ, đó là do Tô Nương vẫn chưa xuất hiện.
Nếu thật sự không quan tâm, anh sẽ không bắt đầu tìm kiếm cô khi anh có khả năng, cũng không phải mỗi khi đối mặt với Trần Vũ mà trong mắt đều tràn ngập ánh sáng khát máu, càng sẽ không… khi biết được cô là con gái của Tô Nương mà khăng khăng ly hôn với cô.
Mỗi một bước đi, mỗi một suy nghĩ của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên đều hiểu rõ.
Nghe xong câu đó, Cảnh Liêm Uy nhất thời im lặng, cánh tay đang ôm lấy cô cũng khẽ cứng đờ.
Khóe miệng của Ân Thiên Thiên ngược lại cong lên, một lúc sau mới khẽ quay đầu nhìn người đàn ông đằng sau, trên gương mặt khẽ hiện lên vẻ mờ mịt rõ ràng, cô biết, ngay cả bản thân anh cũng không biết đến lúc đó anh sẽ làm ra những chuyện như thế nào…
Đôi môi đỏ mọng của cô hôn lên khóe môi của Cảnh Liêm Uy, trong đôi mắt của Ân Thiên Thiên rõ ràng có hơi nước mờ mịt, cô nói: “Cảnh Liêm Uy, cho chúng ta thêm thời gian, nếu như chúng ta có thể buông bỏ hết mọi chuyện được thì lúc đó chúng ta sẽ ở cùng nhau, được không?”
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô nói bọn họ chẳng qua cũng chỉ là quan hệ “bạn bè”.
Tương lai của bọn họ, ai cũng không biết được sẽ đi về đâu…
Đôi mắt anh khẽ nghiêng qua đối mặt với cô, trong khoảnh khắc đó, Cảnh Liêm Uy nhịn không được khẽ cắn răng, mày nhíu chặt lại.
Ân Thiên Thiên…
Ân Thiên Thiên…
Ai nói cô chỉ là một “con ngốc”, trên thế giới này không có bất kì người phụ nữ nào hiểu rõ anh hơn cô…
Cho dù đến bây giờ, Cảnh Liêm Uy vẫn còn nhớ rõ hình ảnh pháo hoa nở rộ trên bầu trời, cũng nhớ rõ tiếng người hỗn loạn trong sân bay khi đó, càng nhớ rõ sự sủng nịnh và thương yêu của ba mẹ anh đối với anh…
Ba mẹ anh như vậy, làm sao có thể quên được?
Anh cũng cho rằng bản thân có thể làm như không biết gì mà ở cùng với Ân Thiên Thiên, nhưng khi cô nói ra tất cả, nếu như có một ngày Tô Nương lại xuất hiện ở trong tầm mắt của anh thì sao? Anh sẽ làm gì? Một bên là kẻ đã giết ba mẹ, một bên là mẹ vợ, làm thế nào cũng đều sai…
Một câu nói lưu đầy cùng “Diêm Vương” chẳng qua cũng chỉ là an ủi Thiên Thiên lúc đó mà thôi, thậm chí đến bản thân anh cũng không biết, nếu như bà ta thật sự xuất hiện, thì mối thù hận bao nhiêu năm nay có thể biến mất thật sao….
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên rơi vào im lặng, ai cũng không nói chuyện.
Ân Thiên Thiên cong môi đưa tay ra ôm lấy cánh tay anh, khẽ nói: “Cảnh Liêm Uy, đồng ý với em, nếu như có một ngày chúng ta thật sự đi đến tình cảnh như vậy thì xin anh đừng xem em là Ân Thiên Thiên của anh nữa, là mẹ của con anh nữa…”
Giống như cô không biết Cảnh Liêm Uy sẽ làm như thế nào, cô cũng không biết bản thân sẽ ra sao.
Chung quy thì người đó cũng là mẹ của cô, là người cho cô sinh mạng…
Cổ họng nghẹn ngào, ánh mắt của Cảnh Liêm Uy sáng rực nhìn Ân Thiên Thiên, nhưng ngược lại không mở miệng đồng ý với cô.
Sau khi Giám đốc nhìn thấy cảm xúc của hai người dần bình tĩnh trở lại thì mới dẫn theo nhân viên mang bữa tối tinh tế lên, nhưng vốn dĩ bữa tối này để chúc mừng cô trở lại cùng với việc khôi phục trí nhớ nhưng giờ lại hơi đìu hiu…
…
Sau khi ăn xong, Cảnh Liêm Uy dắt tay Ân Thiên Thiên dạo quanh vườn hoa ở ngoài trời của nhà hàng, tuy là mùa đông, nhưng vườn hoa ở đây lại được bao bọc trong một tấm kính lớn trong suốt, bầu trời ngày đông trong suốt như vừa được gột rửa, những chùm sao nhỏ lấp lánh chụm lại với nhau, làm cho tâm tình của mọi người không tự giác được mà tốt lên không ít.
Cánh tay đang cong lại của Cảnh Liêm Uy đột nhiên duỗi thẳng ra, bàn tay to lớn lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ của Thiên Thiên, xúc cảm ấm áp làm cho hai người nhịn không được mà khẽ run lên, khoảnh khắc cả hai nhìn nhau chỉ cảm giác được một luồng nhiệt ấm áp lướt qua thân thể…
“Thiên Thiên, hoan nghênh em trở về.”
Cảnh Liêm Uy khẽ nói, đến cả đuôi lông mày, khóe miệng đều là ý cười.
Chính là ngày này, anh đã đợi đằng đẵng năm năm, dùng mọi thủ đoạn để ép buộc cô xuất hiện, nhưng làm thế nào cũng không ngờ tới cô lại mất đi kí ức, nhưng cũng may, vứt bỏ cô, cuối cùng anh cũng tìm trở về được.
Khóe miệng nở một nụ cười, Ân Thiên Thiên cười tươi như hoa.
Tương lai của bọn họ giống như hiện tại mới bắt đầu, nhưng sớm đã tiến vào giai đoạn nồng nhiệt rồi…
Ở bên khác, bạn nhỏ Cảnh Nhan Hi đang vô cùng lo lắng đợi ba của mình về, cô bé nhìn thấy tin tức trên TV rồi, có nhiều thứ cô bé không hiểu, nhưng cô bé hiểu được một điều, mẹ cô bé đang giận ba cô bé, cho nên mới nói bọn họ chỉ là quan hệ “bạn bè”, khóe miệng nhỏ khẽ cong lên, Cảnh Nhan Hi rốt cuộc cũng ngồi không yên nữa, quay người nhảy xuống sofa.
“Chú Cát, chú Cát, cháu muốn đi tìm chú Cát…” Cô bé nhớ mẹ mình hình như ở trong “Nocturne” của chú Cát, cô bé muốn đi tìm mẹ, giúp ba dẫn mẹ trở về! Sau khi lớn tiếng với cô bảo mẫu, Cảnh Nhan Hi xoay người trở về phòng thay đồ, hai ba cái đã cởi được đồng phục đi học của mình ra, nói: “Cháu muốn đi tìm chú Cát chơi, rất lâu rồi chú Cát cũng không đến thăm cháu.”
Dì bảo mẫu nhìn thái độ kiên quyết của Cảnh Nhan Hi cũng sợ cô bé bị cảm lạnh nên vội vàng giúp cô bé thay đồ, vừa gọi điện thoại cho Cát Thành Phong.
Cát Thành Phong ở bên kia vừa nghe cô công chúa nhỏ đến tìm mình, vui vẻ muốn chết, vội vàng nói tự mình sẽ qua đón cô bé.
Cảnh Nhan Hi trước khi ra ngoài vẫn không quên chiếc túi nhỏ trên lưng mình, trong đó còn có ví tiền mà cô bé trân trọng nhất…
Sau khi thay đồ xong thì lại chờ đợi một lúc lâu, cũng may Cát Thành Phong không để cô bé đợi quá lâu mà đã đến rồi.
Vừa lên xe, Cảnh Nhan Hi đã nhanh chóng phát động cuộc tấn công hỏi Cát Thành Phong, nói: “Chú Cát, mẹ cháu có phải ở “Nocturne” không? Cháu muốn đi tìm mẹ, mẹ cháu bây giờ đang ở trong phòng phải không?”
Cảnh Nhan Hi cáu kỉnh hỏi, đôi mắt đen nhánh sáng ngời mở to.
Cát Thành Phong suýt trượt vô lăng, kinh ngạc quay đầu nhìn Cảnh Nhan Hi, ai tiết lộ tin tức này với cô bé?
Hiện tại nhìn bộ dạng của Ân Thiên Thiên hình như là vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để nhận đứa trẻ này…
Mơ hồ suy đoán, Cát Thành Phong cũng không dám nói gì, chỉ có thể nói một câu: “Mẹ cháu vẫn chưa về…”
“Không thì cháu về nhà đợi mấy ngày nữa đi?” Câu nói này vẫn chưa kịp nói ra thì đã bị Cảnh Nhan Hi nhanh chóng chặn lại, giòn giã nói một câu: “À, vậy cũng không sao, cháu ở đó đợi mẹ cháu cũng được.”
Nói xong, Cảnh Nhan Hi ngâm nga một bài hát không biết tên nhìn ra ngoài cửa xe…
Cát Thành Phong nhất thời hơi căng thẳng, đến lúc đó cũng đừng xảy ra chuyện gì nha…
Xe đi rất chậm, nhưng chậm thế nào thì cũng sẽ đến nơi, khi xe dừng ở cửa của “Nocturne”, Cát Thành Phong vẫn đang nghĩ có nên lấy lý do Ân Thiên Thiên vẫn chưa quay lại để khuyên cô bé trở về. Nhưng không ngờ bọn họ vừa đến thì xe của Cảnh Liêm Uy cũng đến ngay sau đó…
Trong nháy mắt, Cát Thành Phong có một loại cảm giác đang đối đầu trước họng súng…
Ân Thiên Thiên từ trên xe bước xuống, sau đó tùy ý mặc một chiếc áo khoác bằng nhung, nhìn qua ung dung quý phái nhưng cũng không kém phần quyến rũ bức người, vừa mới đứng vững thì nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé cách đó không xa đang đi về phía cô.
CHƯƠNG 401: SỚM ĐÃ HIỂU RÕ
Lúc này, trong nhà hàng trên đỉnh núi cao nhất ở thành phố T, ánh đèn lung linh, bầu không khí nhẹ nhàng mà mỹ lệ.
Tất cả mọi người đều sửng sốt khi Ân Thiên Thiên kéo tay của Cảnh Liêm Uy bước vào căn phòng mờ ảo kia, Giám đốc của nhà hàng đó tự mình đến phục vụ cho bọn họ, dẫn bọn họ đi tới vị trí có tầm nhìn tốt nhất và thoáng đãng nhất.
Sau khi Cảnh Liêm Uy lịch sự kéo ghế ra đợi Ân Thiên Thiên ngồi vào vị trí rồi bản thân mình mới ngồi xuống, trong thời gian ngắn ngủi đó, mọi người không ngừng ghé tai nhau thì thầm, ồn ào thảo luận về đôi nam nữ mới vừa nhìn thấy trên TV này, ánh mắt kinh ngạc giống như không thể nào tin được.
Đây thật sự là cậu ba nhà họ Cảnh đã khiến cả thành phố T khiếp sợ trong năm năm qua đây sao?
Khoảng cách thật sự chênh lệch quá lớn rồi?
Sau khi chậm rãi ngồi xuống, chiếc váy đỏ của Ân Thiên Thiên giống như một đóa hoa anh túc nở rộ trong màn đêm, cả thế giới dường như tràn ngập một bầu không khí tươi sáng mê hoặc, mà một cái nhăn mày hay một nụ cười của cô càng làm cho người ta thương nhớ hoài mong.
Kế thừa vẻ đẹp của Tô Nương, hơn nữa từ nhỏ Ân Thiên Thiên đã được nhà họ Ân giáo dục tốt, cảm giác mà cô cho người khác đặc biệt khác, khí chất cao quý, nếu như không xảy ra những chuyện khó có thể chấp nhận trong quá khứ thì người như cô nên sống trong gia đình quyền thế…
Hai người gọi món ăn, Giám đốc im lặng đứng bên cạnh, vừa hay không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, nhưng cũng không đến mức không biết được yêu cầu của bọn họ, để lại cho hai người họ một không gian tương đối riêng tư.
Trong đôi mắt của Cảnh Liêm Uy tràn đầy sự dịu dàng nhìn người phụ nữ trước mặt, quanh thân tản ra một loại khí chất nhu hòa, nhưng lời nói vừa nói ra thì rất trực tiếp: “Ân Thiên Thiên, em định khi nào về nhà với anh?”
Khẽ sửng sốt, Ân Thiên Thiên rũ mắt nhấp một hớp rượu vang không nói chuyện, chỉ bình tĩnh nhìn anh.
Dần dần, sắc mặt của Cảnh Liêm Uy càng ngày càng khó coi, nhưng vẫn nhẫn nhịn sự tức giận trong người không phát tác, một lúc sau khẽ hỏi: “Thiên Thiên, thời gian năm năm, còn không đủ để em tháo bỏ khúc mắc sao?”
Đối mặt với vấn đề này, Ân Thiên Thiên rất bất đắc dĩ, cô thật sự không biết nên làm thế nào!
Cô không có dũng khí, cũng không có tự tin để mở lòng ở cùng với anh…
Cô cũng sợ, sợ Tô Nương lại lần nữa xuất hiện, nhắc nhở sự thật tàn khốc đó của bọn họ…
Khẽ thở một hơi, Cảnh Liêm Uy đứng dậy vòng qua sau lưng Ân Thiên Thiên, rồi đột nhiên khom người ôm lấy cô, đầu của anh khẽ đặt trên vai cô, ở bên tai cô thủ thỉ: “Thiên Thiên, anh biết em đang băn khoăn điều gì, anh cũng biết em đang nghĩ gì, nhưng hãy tin anh, chúng ta vẫn có thể tiếp tục với nhau, người gây ra việc đó cũng không phải là chúng ta, chúng ta cũng chỉ đành chịu, vì sao anh hiểu những điều này, nhưng em lại không?”
Thân thể của Ân Thiên Thiên khẽ cứng đờ, cũng không nói chuyện.
Anh hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gương mặt của Ân Thiên Thiên, nói: “Thiên Thiên, về nhà với anh…”
Nghe câu này, viền mắt của Ân Thiên Thiên không khỏi ươn ướt.
Về nhà…
Cô cũng muốn, rất muốn là đằng khác, nhưng cô không dám.
Cô đưa tay ra nắm chặt lấy hai tay của Cảnh Liêm Uy, khẽ nói: “Cảnh Liêm Uy, anh hiểu những gì? Là chuyện mẹ em hại chết ba mẹ của anh không liên quan đến chúng ta? Hay lúc đó do chúng ta quá nhỏ, đều là bất đắc dĩ? Hoặc là… sau này có một ngày, khi Tô Nương lại lần nữa xuất hiện nhắc nhở chuyện này, hay khi anh già rồi nghĩ đến chuyện này, chúng ta cũng đều sẽ hối hận?”
Cô hiểu anh…
Tuy Cảnh Liêm Uy nói không để ý, nhưng trong lòng của anh thì lại để ý hơn bất cứ ai, chỉ là đối mặt với tình yêu của cô nên anh mới có thể buông xuống nỗi băn khoăn đó, có lẽ cũng giống như anh, bọn họ giả bộ như không có chuyện gì mà sống tiếp, tiếp tục yêu thương nhau, nói không chừng còn có thể sinh một đứa bé, nhưng đợi một ngày nào đó khi Tô Nương lại xuất hiện lần nữa kích thích đến bọn họ, hoặc là đợi đến khi anh già rồi lại đột nhiên hối hận, đó chính là một bi kịch của cả gia đình…
Cảnh Liêm Uy không để ý mọi thứ, đó là do Tô Nương vẫn chưa xuất hiện.
Nếu thật sự không quan tâm, anh sẽ không bắt đầu tìm kiếm cô khi anh có khả năng, cũng không phải mỗi khi đối mặt với Trần Vũ mà trong mắt đều tràn ngập ánh sáng khát máu, càng sẽ không… khi biết được cô là con gái của Tô Nương mà khăng khăng ly hôn với cô.
Mỗi một bước đi, mỗi một suy nghĩ của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên đều hiểu rõ.
Nghe xong câu đó, Cảnh Liêm Uy nhất thời im lặng, cánh tay đang ôm lấy cô cũng khẽ cứng đờ.
Khóe miệng của Ân Thiên Thiên ngược lại cong lên, một lúc sau mới khẽ quay đầu nhìn người đàn ông đằng sau, trên gương mặt khẽ hiện lên vẻ mờ mịt rõ ràng, cô biết, ngay cả bản thân anh cũng không biết đến lúc đó anh sẽ làm ra những chuyện như thế nào…
Đôi môi đỏ mọng của cô hôn lên khóe môi của Cảnh Liêm Uy, trong đôi mắt của Ân Thiên Thiên rõ ràng có hơi nước mờ mịt, cô nói: “Cảnh Liêm Uy, cho chúng ta thêm thời gian, nếu như chúng ta có thể buông bỏ hết mọi chuyện được thì lúc đó chúng ta sẽ ở cùng nhau, được không?”
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô nói bọn họ chẳng qua cũng chỉ là quan hệ “bạn bè”.
Tương lai của bọn họ, ai cũng không biết được sẽ đi về đâu…
Đôi mắt anh khẽ nghiêng qua đối mặt với cô, trong khoảnh khắc đó, Cảnh Liêm Uy nhịn không được khẽ cắn răng, mày nhíu chặt lại.
Ân Thiên Thiên…
Ân Thiên Thiên…
Ai nói cô chỉ là một “con ngốc”, trên thế giới này không có bất kì người phụ nữ nào hiểu rõ anh hơn cô…
Cho dù đến bây giờ, Cảnh Liêm Uy vẫn còn nhớ rõ hình ảnh pháo hoa nở rộ trên bầu trời, cũng nhớ rõ tiếng người hỗn loạn trong sân bay khi đó, càng nhớ rõ sự sủng nịnh và thương yêu của ba mẹ anh đối với anh…
Ba mẹ anh như vậy, làm sao có thể quên được?
Anh cũng cho rằng bản thân có thể làm như không biết gì mà ở cùng với Ân Thiên Thiên, nhưng khi cô nói ra tất cả, nếu như có một ngày Tô Nương lại xuất hiện ở trong tầm mắt của anh thì sao? Anh sẽ làm gì? Một bên là kẻ đã giết ba mẹ, một bên là mẹ vợ, làm thế nào cũng đều sai…
Một câu nói lưu đầy cùng “Diêm Vương” chẳng qua cũng chỉ là an ủi Thiên Thiên lúc đó mà thôi, thậm chí đến bản thân anh cũng không biết, nếu như bà ta thật sự xuất hiện, thì mối thù hận bao nhiêu năm nay có thể biến mất thật sao….
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên rơi vào im lặng, ai cũng không nói chuyện.
Ân Thiên Thiên cong môi đưa tay ra ôm lấy cánh tay anh, khẽ nói: “Cảnh Liêm Uy, đồng ý với em, nếu như có một ngày chúng ta thật sự đi đến tình cảnh như vậy thì xin anh đừng xem em là Ân Thiên Thiên của anh nữa, là mẹ của con anh nữa…”
Giống như cô không biết Cảnh Liêm Uy sẽ làm như thế nào, cô cũng không biết bản thân sẽ ra sao.
Chung quy thì người đó cũng là mẹ của cô, là người cho cô sinh mạng…
Cổ họng nghẹn ngào, ánh mắt của Cảnh Liêm Uy sáng rực nhìn Ân Thiên Thiên, nhưng ngược lại không mở miệng đồng ý với cô.
Sau khi Giám đốc nhìn thấy cảm xúc của hai người dần bình tĩnh trở lại thì mới dẫn theo nhân viên mang bữa tối tinh tế lên, nhưng vốn dĩ bữa tối này để chúc mừng cô trở lại cùng với việc khôi phục trí nhớ nhưng giờ lại hơi đìu hiu…
…
Sau khi ăn xong, Cảnh Liêm Uy dắt tay Ân Thiên Thiên dạo quanh vườn hoa ở ngoài trời của nhà hàng, tuy là mùa đông, nhưng vườn hoa ở đây lại được bao bọc trong một tấm kính lớn trong suốt, bầu trời ngày đông trong suốt như vừa được gột rửa, những chùm sao nhỏ lấp lánh chụm lại với nhau, làm cho tâm tình của mọi người không tự giác được mà tốt lên không ít.
Cánh tay đang cong lại của Cảnh Liêm Uy đột nhiên duỗi thẳng ra, bàn tay to lớn lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ của Thiên Thiên, xúc cảm ấm áp làm cho hai người nhịn không được mà khẽ run lên, khoảnh khắc cả hai nhìn nhau chỉ cảm giác được một luồng nhiệt ấm áp lướt qua thân thể…
“Thiên Thiên, hoan nghênh em trở về.”
Cảnh Liêm Uy khẽ nói, đến cả đuôi lông mày, khóe miệng đều là ý cười.
Chính là ngày này, anh đã đợi đằng đẵng năm năm, dùng mọi thủ đoạn để ép buộc cô xuất hiện, nhưng làm thế nào cũng không ngờ tới cô lại mất đi kí ức, nhưng cũng may, vứt bỏ cô, cuối cùng anh cũng tìm trở về được.
Khóe miệng nở một nụ cười, Ân Thiên Thiên cười tươi như hoa.
Tương lai của bọn họ giống như hiện tại mới bắt đầu, nhưng sớm đã tiến vào giai đoạn nồng nhiệt rồi…
Ở bên khác, bạn nhỏ Cảnh Nhan Hi đang vô cùng lo lắng đợi ba của mình về, cô bé nhìn thấy tin tức trên TV rồi, có nhiều thứ cô bé không hiểu, nhưng cô bé hiểu được một điều, mẹ cô bé đang giận ba cô bé, cho nên mới nói bọn họ chỉ là quan hệ “bạn bè”, khóe miệng nhỏ khẽ cong lên, Cảnh Nhan Hi rốt cuộc cũng ngồi không yên nữa, quay người nhảy xuống sofa.
“Chú Cát, chú Cát, cháu muốn đi tìm chú Cát…” Cô bé nhớ mẹ mình hình như ở trong “Nocturne” của chú Cát, cô bé muốn đi tìm mẹ, giúp ba dẫn mẹ trở về! Sau khi lớn tiếng với cô bảo mẫu, Cảnh Nhan Hi xoay người trở về phòng thay đồ, hai ba cái đã cởi được đồng phục đi học của mình ra, nói: “Cháu muốn đi tìm chú Cát chơi, rất lâu rồi chú Cát cũng không đến thăm cháu.”
Dì bảo mẫu nhìn thái độ kiên quyết của Cảnh Nhan Hi cũng sợ cô bé bị cảm lạnh nên vội vàng giúp cô bé thay đồ, vừa gọi điện thoại cho Cát Thành Phong.
Cát Thành Phong ở bên kia vừa nghe cô công chúa nhỏ đến tìm mình, vui vẻ muốn chết, vội vàng nói tự mình sẽ qua đón cô bé.
Cảnh Nhan Hi trước khi ra ngoài vẫn không quên chiếc túi nhỏ trên lưng mình, trong đó còn có ví tiền mà cô bé trân trọng nhất…
Sau khi thay đồ xong thì lại chờ đợi một lúc lâu, cũng may Cát Thành Phong không để cô bé đợi quá lâu mà đã đến rồi.
Vừa lên xe, Cảnh Nhan Hi đã nhanh chóng phát động cuộc tấn công hỏi Cát Thành Phong, nói: “Chú Cát, mẹ cháu có phải ở “Nocturne” không? Cháu muốn đi tìm mẹ, mẹ cháu bây giờ đang ở trong phòng phải không?”
Cảnh Nhan Hi cáu kỉnh hỏi, đôi mắt đen nhánh sáng ngời mở to.
Cát Thành Phong suýt trượt vô lăng, kinh ngạc quay đầu nhìn Cảnh Nhan Hi, ai tiết lộ tin tức này với cô bé?
Hiện tại nhìn bộ dạng của Ân Thiên Thiên hình như là vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để nhận đứa trẻ này…
Mơ hồ suy đoán, Cát Thành Phong cũng không dám nói gì, chỉ có thể nói một câu: “Mẹ cháu vẫn chưa về…”
“Không thì cháu về nhà đợi mấy ngày nữa đi?” Câu nói này vẫn chưa kịp nói ra thì đã bị Cảnh Nhan Hi nhanh chóng chặn lại, giòn giã nói một câu: “À, vậy cũng không sao, cháu ở đó đợi mẹ cháu cũng được.”
Nói xong, Cảnh Nhan Hi ngâm nga một bài hát không biết tên nhìn ra ngoài cửa xe…
Cát Thành Phong nhất thời hơi căng thẳng, đến lúc đó cũng đừng xảy ra chuyện gì nha…
Xe đi rất chậm, nhưng chậm thế nào thì cũng sẽ đến nơi, khi xe dừng ở cửa của “Nocturne”, Cát Thành Phong vẫn đang nghĩ có nên lấy lý do Ân Thiên Thiên vẫn chưa quay lại để khuyên cô bé trở về. Nhưng không ngờ bọn họ vừa đến thì xe của Cảnh Liêm Uy cũng đến ngay sau đó…
Trong nháy mắt, Cát Thành Phong có một loại cảm giác đang đối đầu trước họng súng…
Ân Thiên Thiên từ trên xe bước xuống, sau đó tùy ý mặc một chiếc áo khoác bằng nhung, nhìn qua ung dung quý phái nhưng cũng không kém phần quyến rũ bức người, vừa mới đứng vững thì nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé cách đó không xa đang đi về phía cô.