Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-381
CHƯƠNG 381: KHÔNG QUEN ANH?
CHƯƠNG 381: KHÔNG QUEN ANH?
Lúc Ân Thiên Thiên mặc áo khoác ngoài màu cam, đeo một cái túi nhỏ màu trắng, mái tóc xoăn xoã xuống xuất hiện trong sân bay, gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều hơi ươn ướt.
Trong tay cô xách va li nhỏ của mình, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai, cầm điện thoại cười rất vui vẻ.
Cảnh Liêm Uy sải đôi chân dài đi tới chỗ người phụ nữ.
Lúc cô vừa xuất hiện ở đây, anh đã lập tức nhìn thấy cô, cả thế giới đều chỉ còn lại một mình cô, không có hô hấp, không có âm thanh, không có màu sắc, trong mắt anh chỉ còn lại mỗi cô mà thôi.
Người xung quanh đều không tồn tại, cản trở giữa bọn họ cũng không gọi là cản trở nữa, trong đôi mắt phượng đang lướt qua tất cả mọi người của Cảnh Liêm Uy chỉ còn lại bóng dáng một người kia, hình như cô không nhìn thấy anh, cũng không chú ý đến sự khác thường ở bên này, chỉ cúi đầu nói chuyện điện thoại rồi đi từng bước về phía anh…
Cảnh Liêm Uy đột nhiên dừng chân lại, hít thở dồn dập nhìn cô đi tới trước mặt mình.
Có lẽ vì mình bị chặn đường, Ân Thiên Thiên theo bản năng tránh ra, nhưng người đàn ông trước mặt lại di chuyển theo cô, đành bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn người đàn ông chặn trước mặt, miệng còn nói: “Thật ngại quá…”
Còn chưa nói xong thì cô đã ngơ ngác.
Người đàn ông trước mặt là… cậu ba nhà họ Cảnh sao?
Đôi mắt trắng đen rõ ràng vẫn y như lúc xưa, khi đó cô chỉ mới hai mươi ba tuổi, đụng phải anh ở đầu phố. Cô bây giờ đã hai mươi chín tuổi, gặp anh ở sân bay, năm ấy anh chỉ là một người đàn ông trẻ trung hai mươi bảy tuổi, nhưng anh của hôm nay lại là một người đàn ông ba mươi ba tuổi mang theo đứa nhỏ…
Chia xa năm năm, bọn họ vẫn giống như năm đó, nhưng cũng khác với năm đó.
Hai người cứ đứng trong đám người ngơ ngác nhìn nhau như thế.
Ân Thiên Thiên chớp mắt, hơi sững sờ, nhưng thật ra cô hoàn toàn không cần lấy lại tinh thần.
Khi máy bay ngoài sân bay lại cất cánh lần nữa, khi ánh mặt trời ngày đông của thành phố T đột nhiên chiếu rọi cả thế giới, khi họ lại đối mặt nhau, Cảnh Liêm Uy cong môi, trong đôi mắt phượng đều là hình ảnh của cô, không chút do dự duỗi tay vòng qua eo cô, một tay ôm lấy đầu cô hôn xuống…
Mọi thứ đều yên lặng như thế, mọi thứ đều dừng lại như thế…
Cảnh Liêm Uy say sưa hôn người phụ nữ trước mặt, dùng tất cả sinh mệnh của mình để hôn cô, dùng cách này nói hết tình cảm của anh, tuyên bố sự nhớ nhung của mình, cũng bày ra sự bá đạo của mình…
Anh muốn cô.
Anh cũng chỉ muốn cô mà thôi.
Cả đời này, cô đã định sẵn chỉ có thể là người của anh!
Ai cũng không được cướp đi, ai cũng không cướp đi được!
Bốn cánh môi dán chặt lên nhau, anh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc của cô, ngửi mùi thơm quen thuộc của cô, nếm hương vị quen thuộc của cô, chỉ cảm thấy thế giới đột nhiên trở nên đẹp đến lạ thường, thế giới ngoài cửa sổ cũng bất ngờ treo lên cầu vồng sặc sỡ…
Lúc có người dùng máy quay lại thời khắc này đều không nhịn được cảm thán sự tốt đẹp của tình yêu…
Ngược với sự say mê của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên lại bị sợ đến ngây người.
Hành lý xách trong tay trơ trọi rơi ở một bên, đôi tay ôm lấy cánh tay anh muốn ngăn cản lại như rất yếu ớt, tay kia còn cầm điện thoại vẫn chưa cúp, người trong điện thoại vì cô đột nhiên im lặng mà lo lắng kêu lên, nhưng vào khoảnh khắc này, tiếng nói ngày thường rõ ràng êm tai đến thế lại trở nên yếu ớt ….
Đôi mắt Ân Thiên Thiên mở to, cả người đều cứng đờ chấp nhận nụ hôn này.
Cô nhìn thấy tình yêu không chút che giấu trong mắt anh, cảm nhận được tình cảm dâng trào khi anh hôn cô, thậm chí, lúc này cô đều có thể nhìn thấy rõ ràng anh đang hôn mình, lại không nhịn được vui đến rơi nước mắt…
Cô không phải vợ trước của Ân Thiên Tuấn sao?
Vì sao bây giờ lại bị cậu ba nhà họ Cảnh ôm vào lòng hôn?
Đại não trống rống, Ân Thiên Thiên vẫn chưa lấy lại tinh thần chợt nghe thấy tiếng kêu lo lắng của Ân Thiên Tuấn trong điện thoại: “Thiên Thiên, Thiên Thiên, em ở đâu? Trả lời anh một câu đi… Thiên Thiên…”
Ân Thiên Thiên nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội duỗi tay muốn đẩy Cảnh Liêm Uy ra, nhưng sao cô có thể đẩy anh được?
Ân Thiên Thiên ra sức phản kháng, khuôn mặt thanh thoát nghẹn đến đỏ bừng, tức giận nhìn người đàn ông không chịu buông tay trước mặt, mà màn hình tinh thể lỏng thật lớn phía sau cũng đang phát sóng cảnh vào hôm nay, hoa đào được trồng bên tường “huỷ đi hoa đào của em” ở các nơi trên cả nước rất nhiều năm chưa từng nở đã nở rộ bất chấp thời tiết….
Chát!
Lúc âm thanh lanh lảnh vang lên, quần chúng vây xem xung quanh đều hoảng sợ.
Không phải là sau khi người yêu gặp mặt hôn môi ấm áp động lòng người ư? Sao đột nhiên đã diễn cảnh bạo lực rồi?
Cảnh Liêm Uy cũng ngơ ngác, hơi buông lỏng Ân Thiên Thiên ra, nhưng cũng không cho phép cô cách mình ba bước, đôi mắt phượng nóng bỏng nhìn cô, không nói một lời.
Ân Thiên Thiên thở gấp, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, một giây trước còn hung hăng đánh người ta đột nhiên trở nên lặng lẽ, đôi mắt sáng ngời nhìn anh, cố gắng mở miệng nói: “Chào ngài, có phải anh nhận lầm người rồi không? Tôi không quen anh!”
Xung quanh vang lên tiếng hít sâu, ai cũng ngạc nhiên nhìn cô.
Không quen cậu ba nhà họ Cảnh?
Đang nói đùa sao? Nếu nói mấy năm trước còn được, bây giờ người ta ngày ngày show ân ái trên tường “huỷ đi hoa đào của em”, tuy không có xuất hiện trước ống kính, nhưng ai không biết cậu ba nhà họ Cảnh? Chỉ có mấy tấm ảnh trên mạng đã bị lan truyền điên cuồng rồi!
Đôi mắt phượng nguy hiểm nheo lại, môi mỏng hơi mím, Cảnh Liêm Uy tiến lên một bước, khàn giọng hỏi: “Em không quen anh?”
Ân Thiên Thiên bị khí thế ép người của Cảnh Liêm Uy doạ sợ đến lùi về sau một bước, dũng cảm trả lời: “Tôi thật sự không quen anh…”
“Ha hả…” Cảnh Liêm Uy không nhịn được cười khẽ ra tiếng, đôi mắt phượng sáng quắc nhìn cô, đột nhiên tiến lên duỗi tay nắm lấy bả vai cô, để cô xoay người nhìn tin tức trên TV, nói từng câu từng chữ bên tai cô: “Ân Thiên Thiên, cả thế giới đều biết Cảnh Liêm Uy anh đang tìm em, đang đợi em, đang yêu em, nhưng em về rồi lại nói với anh, em không quen anh?”
Ân Thiên Thiên ngơ ngác nhìn tin tức trên TV, sửng sốt.
Lúc trước cô cũng từng nghĩ có phải mình là “Ân Thiên Thiên” mà Cảnh Liêm Uy tìm không, nhưng sau khi tìm tòi đủ cách cô chứng thực một kết quả là mình không phải, không phải ư? Sao đột nhiên cô đã trở thành “Ân Thiên Thiên kia rồi? Vậy Ân Thiên Tuấn là ai? Cô còn là vợ trước của anh ấy không?
Trái tim của Cảnh Liêm Uy gần như muốn nổ tung!
Anh tràn đầy vui mừng đợi người phụ nữ này trở về, cả ngày lẫn đêm mong chờ phản ứng của cô, chỉ không ngờ đến một tình huống là cô vô tội nhìn anh, nói không quen anh?
Vào khoảnh khắc đó, không thể không thừa nhận là anh rất tức giận!
Anh có thể hiểu cô không nói một lời đã rời đi năm năm, cũng có thể hiểu cô trốn tránh không xuất hiện năm năm, càng có thể tha thứ cô đã quyết định trở về lại kéo dài đến một ngày cuối cùng mới trở về. Chỉ không thể nghe cô nói ra một câu “xin lỗi, anh nhận lầm người rồi, tôi không quen anh”, trắng trợn vứt bỏ tình cảm của bọn họ, sao anh có thể tha thứ được chứ?
Cảnh Liêm Uy rũ mắt nhìn người phụ nữ trong lòng, trong đôi mắt đầy đau đớn, nhỏ giọng nói: “Thiên Thiên, anh và con nhỏ đợi em năm năm, kết quả em trở về lại nói với anh một câu như thế sao?”
Quá nhiều tin tức xông vào đầu trong nháy mắt, Ân Thiên Thiên hoàn toàn không thể hiểu được tình hình trước mặt, cảm thấy rất khó chống lại ánh mắt thế này của Cảnh Liêm Uy, trái tim của mơ hồ đau đớn theo, vội đưa tay đẩy anh ra, kéo va li của mình nói: “Xin lỗi, tôi không biết anh đang nói gì cả…”
Vừa dứt lời đã vội vàng đi ngang qua… từ bên cạnh anh!
Tất cả mọi người vẫn đang đợi ở một bên đều ngây người, chỉ có Giám đốc Hoàng đầy sự lạnh lẽo…
Nếu thật sự là thế, vậy Ân Thiên Thiên và Ân Thiên Tuấn bây giờ…
Khi cô sắp rời khỏi sân bay, Đào Ninh đứng ở một bên đã kéo con trai của mình đứng ở trước mặt cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được rơi nước mắt, Đào Ninh cứ nhìn cô như thế, trong đôi mắt không biết là cảm xúc gì, bàn tay dắt con trai mình hơi dùng sức một chút, khi Ân Thiên Thiên mờ mịt ngẩng đầu nhìn cô ấy, cô ấy mới nói: “Thiên Thiên, hoan nghênh trở về.”
Ân Thiên Thiên còn đang bối rồi vì Cảnh Liêm Uy ở phía sau, nhưng vì người phụ nữ này xuất hiện mà cô không thể nào dời bước đi được, cứ như thế ngơ ngác đứng trước mặt cô ấy nghe cô ấy nói: “Thiên Thiên, đây là con trai của tớ, thằng bé tên Cảnh Nhan Tức , là con trai của Cảnh Liêm Bình.”
Đào Ninh trước mặt mang đôi mắt tràn đầy kiên định, nhưng Ân Thiên Thiên cũng không hiểu vì sao cô ấy lại nói thế với mình?
Mờ mịt cúi đầu nhìn đứa nhỏ mới bốn tuổi, đứa nhỏ cũng không sợ người lạ, thấy cô đã ngẩng đầu cười gọi: “Chào thím, cháu là Cảnh Nhan Tức , thím có thể gọi cháu là Nhan Tức .”
Ân Thiên Thiên cười gật đầu, đột nhiên cảm thấy cả thế giới đều rất rối loạn, khi tiếng bước chân phía sau vang lên, cô cảm thấy mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, rõ ràng ở đây nhiều người như thế, ồn ào như thế, nhưng cô chỉ có thể cảm nhận được anh đang đến gần cô, cô để lại cho Đào Ninh một nụ cười rồi vội vã rời khỏi nơi này như đang chạy trối chết, không hề lưu luyến…
Cảnh Liêm Uy sải chân muốn đuổi theo, lại bị Giám đốc Hoàng ngăn lại!
Đôi mắt phượng gần như sắp phun ra lửa nhìn chằm chằm anh ấy: “Anh làm gì thế!”
Giám đốc Hoàng chịu áp lực cực lớn, đưa tài liệu đã có hơi nhăn nhúm trong tay nói: “Cậu ba, anh nhìn xem cái này trước đi, là về mợ ba đấy…”
Nghe thấy câu này, Cảnh Liêm Uy bình tĩnh lại hơn một chút, còn Đào Ninh ở bên cạnh sau khi phát hiện sự “kỳ lạ” của Ân Thiên Thiên cũng nhanh chóng đuổi theo, không hề quan tâm Cảnh Liêm Bình luôn đi sau lưng mình!
Cảnh Liêm Uy đè nén cảm xúc trong lòng mình, đưa tay cầm lấy tài liệu rồi mở nó ra một cách thô bạo, vừa đi vừa nhìn, nhưng bước chân chợt dần dừng lại, đứng tại chỗ lật từng trang tài liệu, khi đến trang cuối cùng, khuôn mặt anh tuấn gần như sụp đổ, sắc mặt vô cùng u ám!
Trình Thiên Kiều!
Ân Thiên Thiên!
Hai người này đúng là được lắm!
Cảnh Liêm Uy nắm chặt tài liệu trong tay, không quay đầu lại xoay người trở về chiếc Range Rover của mình, không chút do dự đi đến chỗ Ân Thiên Thiên ở.
Cho dù đã xảy ra chuyện gì, cả đời này của anh đều chỉ chấp nhận một người phụ nữ này, hoàn toàn không muốn cho cô cơ hội chạy trốn! Ai cũng đừng hòng để ý đến cô!
CHƯƠNG 381: KHÔNG QUEN ANH?
Lúc Ân Thiên Thiên mặc áo khoác ngoài màu cam, đeo một cái túi nhỏ màu trắng, mái tóc xoăn xoã xuống xuất hiện trong sân bay, gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều hơi ươn ướt.
Trong tay cô xách va li nhỏ của mình, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai, cầm điện thoại cười rất vui vẻ.
Cảnh Liêm Uy sải đôi chân dài đi tới chỗ người phụ nữ.
Lúc cô vừa xuất hiện ở đây, anh đã lập tức nhìn thấy cô, cả thế giới đều chỉ còn lại một mình cô, không có hô hấp, không có âm thanh, không có màu sắc, trong mắt anh chỉ còn lại mỗi cô mà thôi.
Người xung quanh đều không tồn tại, cản trở giữa bọn họ cũng không gọi là cản trở nữa, trong đôi mắt phượng đang lướt qua tất cả mọi người của Cảnh Liêm Uy chỉ còn lại bóng dáng một người kia, hình như cô không nhìn thấy anh, cũng không chú ý đến sự khác thường ở bên này, chỉ cúi đầu nói chuyện điện thoại rồi đi từng bước về phía anh…
Cảnh Liêm Uy đột nhiên dừng chân lại, hít thở dồn dập nhìn cô đi tới trước mặt mình.
Có lẽ vì mình bị chặn đường, Ân Thiên Thiên theo bản năng tránh ra, nhưng người đàn ông trước mặt lại di chuyển theo cô, đành bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn người đàn ông chặn trước mặt, miệng còn nói: “Thật ngại quá…”
Còn chưa nói xong thì cô đã ngơ ngác.
Người đàn ông trước mặt là… cậu ba nhà họ Cảnh sao?
Đôi mắt trắng đen rõ ràng vẫn y như lúc xưa, khi đó cô chỉ mới hai mươi ba tuổi, đụng phải anh ở đầu phố. Cô bây giờ đã hai mươi chín tuổi, gặp anh ở sân bay, năm ấy anh chỉ là một người đàn ông trẻ trung hai mươi bảy tuổi, nhưng anh của hôm nay lại là một người đàn ông ba mươi ba tuổi mang theo đứa nhỏ…
Chia xa năm năm, bọn họ vẫn giống như năm đó, nhưng cũng khác với năm đó.
Hai người cứ đứng trong đám người ngơ ngác nhìn nhau như thế.
Ân Thiên Thiên chớp mắt, hơi sững sờ, nhưng thật ra cô hoàn toàn không cần lấy lại tinh thần.
Khi máy bay ngoài sân bay lại cất cánh lần nữa, khi ánh mặt trời ngày đông của thành phố T đột nhiên chiếu rọi cả thế giới, khi họ lại đối mặt nhau, Cảnh Liêm Uy cong môi, trong đôi mắt phượng đều là hình ảnh của cô, không chút do dự duỗi tay vòng qua eo cô, một tay ôm lấy đầu cô hôn xuống…
Mọi thứ đều yên lặng như thế, mọi thứ đều dừng lại như thế…
Cảnh Liêm Uy say sưa hôn người phụ nữ trước mặt, dùng tất cả sinh mệnh của mình để hôn cô, dùng cách này nói hết tình cảm của anh, tuyên bố sự nhớ nhung của mình, cũng bày ra sự bá đạo của mình…
Anh muốn cô.
Anh cũng chỉ muốn cô mà thôi.
Cả đời này, cô đã định sẵn chỉ có thể là người của anh!
Ai cũng không được cướp đi, ai cũng không cướp đi được!
Bốn cánh môi dán chặt lên nhau, anh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc của cô, ngửi mùi thơm quen thuộc của cô, nếm hương vị quen thuộc của cô, chỉ cảm thấy thế giới đột nhiên trở nên đẹp đến lạ thường, thế giới ngoài cửa sổ cũng bất ngờ treo lên cầu vồng sặc sỡ…
Lúc có người dùng máy quay lại thời khắc này đều không nhịn được cảm thán sự tốt đẹp của tình yêu…
Ngược với sự say mê của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên lại bị sợ đến ngây người.
Hành lý xách trong tay trơ trọi rơi ở một bên, đôi tay ôm lấy cánh tay anh muốn ngăn cản lại như rất yếu ớt, tay kia còn cầm điện thoại vẫn chưa cúp, người trong điện thoại vì cô đột nhiên im lặng mà lo lắng kêu lên, nhưng vào khoảnh khắc này, tiếng nói ngày thường rõ ràng êm tai đến thế lại trở nên yếu ớt ….
Đôi mắt Ân Thiên Thiên mở to, cả người đều cứng đờ chấp nhận nụ hôn này.
Cô nhìn thấy tình yêu không chút che giấu trong mắt anh, cảm nhận được tình cảm dâng trào khi anh hôn cô, thậm chí, lúc này cô đều có thể nhìn thấy rõ ràng anh đang hôn mình, lại không nhịn được vui đến rơi nước mắt…
Cô không phải vợ trước của Ân Thiên Tuấn sao?
Vì sao bây giờ lại bị cậu ba nhà họ Cảnh ôm vào lòng hôn?
Đại não trống rống, Ân Thiên Thiên vẫn chưa lấy lại tinh thần chợt nghe thấy tiếng kêu lo lắng của Ân Thiên Tuấn trong điện thoại: “Thiên Thiên, Thiên Thiên, em ở đâu? Trả lời anh một câu đi… Thiên Thiên…”
Ân Thiên Thiên nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội duỗi tay muốn đẩy Cảnh Liêm Uy ra, nhưng sao cô có thể đẩy anh được?
Ân Thiên Thiên ra sức phản kháng, khuôn mặt thanh thoát nghẹn đến đỏ bừng, tức giận nhìn người đàn ông không chịu buông tay trước mặt, mà màn hình tinh thể lỏng thật lớn phía sau cũng đang phát sóng cảnh vào hôm nay, hoa đào được trồng bên tường “huỷ đi hoa đào của em” ở các nơi trên cả nước rất nhiều năm chưa từng nở đã nở rộ bất chấp thời tiết….
Chát!
Lúc âm thanh lanh lảnh vang lên, quần chúng vây xem xung quanh đều hoảng sợ.
Không phải là sau khi người yêu gặp mặt hôn môi ấm áp động lòng người ư? Sao đột nhiên đã diễn cảnh bạo lực rồi?
Cảnh Liêm Uy cũng ngơ ngác, hơi buông lỏng Ân Thiên Thiên ra, nhưng cũng không cho phép cô cách mình ba bước, đôi mắt phượng nóng bỏng nhìn cô, không nói một lời.
Ân Thiên Thiên thở gấp, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, một giây trước còn hung hăng đánh người ta đột nhiên trở nên lặng lẽ, đôi mắt sáng ngời nhìn anh, cố gắng mở miệng nói: “Chào ngài, có phải anh nhận lầm người rồi không? Tôi không quen anh!”
Xung quanh vang lên tiếng hít sâu, ai cũng ngạc nhiên nhìn cô.
Không quen cậu ba nhà họ Cảnh?
Đang nói đùa sao? Nếu nói mấy năm trước còn được, bây giờ người ta ngày ngày show ân ái trên tường “huỷ đi hoa đào của em”, tuy không có xuất hiện trước ống kính, nhưng ai không biết cậu ba nhà họ Cảnh? Chỉ có mấy tấm ảnh trên mạng đã bị lan truyền điên cuồng rồi!
Đôi mắt phượng nguy hiểm nheo lại, môi mỏng hơi mím, Cảnh Liêm Uy tiến lên một bước, khàn giọng hỏi: “Em không quen anh?”
Ân Thiên Thiên bị khí thế ép người của Cảnh Liêm Uy doạ sợ đến lùi về sau một bước, dũng cảm trả lời: “Tôi thật sự không quen anh…”
“Ha hả…” Cảnh Liêm Uy không nhịn được cười khẽ ra tiếng, đôi mắt phượng sáng quắc nhìn cô, đột nhiên tiến lên duỗi tay nắm lấy bả vai cô, để cô xoay người nhìn tin tức trên TV, nói từng câu từng chữ bên tai cô: “Ân Thiên Thiên, cả thế giới đều biết Cảnh Liêm Uy anh đang tìm em, đang đợi em, đang yêu em, nhưng em về rồi lại nói với anh, em không quen anh?”
Ân Thiên Thiên ngơ ngác nhìn tin tức trên TV, sửng sốt.
Lúc trước cô cũng từng nghĩ có phải mình là “Ân Thiên Thiên” mà Cảnh Liêm Uy tìm không, nhưng sau khi tìm tòi đủ cách cô chứng thực một kết quả là mình không phải, không phải ư? Sao đột nhiên cô đã trở thành “Ân Thiên Thiên kia rồi? Vậy Ân Thiên Tuấn là ai? Cô còn là vợ trước của anh ấy không?
Trái tim của Cảnh Liêm Uy gần như muốn nổ tung!
Anh tràn đầy vui mừng đợi người phụ nữ này trở về, cả ngày lẫn đêm mong chờ phản ứng của cô, chỉ không ngờ đến một tình huống là cô vô tội nhìn anh, nói không quen anh?
Vào khoảnh khắc đó, không thể không thừa nhận là anh rất tức giận!
Anh có thể hiểu cô không nói một lời đã rời đi năm năm, cũng có thể hiểu cô trốn tránh không xuất hiện năm năm, càng có thể tha thứ cô đã quyết định trở về lại kéo dài đến một ngày cuối cùng mới trở về. Chỉ không thể nghe cô nói ra một câu “xin lỗi, anh nhận lầm người rồi, tôi không quen anh”, trắng trợn vứt bỏ tình cảm của bọn họ, sao anh có thể tha thứ được chứ?
Cảnh Liêm Uy rũ mắt nhìn người phụ nữ trong lòng, trong đôi mắt đầy đau đớn, nhỏ giọng nói: “Thiên Thiên, anh và con nhỏ đợi em năm năm, kết quả em trở về lại nói với anh một câu như thế sao?”
Quá nhiều tin tức xông vào đầu trong nháy mắt, Ân Thiên Thiên hoàn toàn không thể hiểu được tình hình trước mặt, cảm thấy rất khó chống lại ánh mắt thế này của Cảnh Liêm Uy, trái tim của mơ hồ đau đớn theo, vội đưa tay đẩy anh ra, kéo va li của mình nói: “Xin lỗi, tôi không biết anh đang nói gì cả…”
Vừa dứt lời đã vội vàng đi ngang qua… từ bên cạnh anh!
Tất cả mọi người vẫn đang đợi ở một bên đều ngây người, chỉ có Giám đốc Hoàng đầy sự lạnh lẽo…
Nếu thật sự là thế, vậy Ân Thiên Thiên và Ân Thiên Tuấn bây giờ…
Khi cô sắp rời khỏi sân bay, Đào Ninh đứng ở một bên đã kéo con trai của mình đứng ở trước mặt cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được rơi nước mắt, Đào Ninh cứ nhìn cô như thế, trong đôi mắt không biết là cảm xúc gì, bàn tay dắt con trai mình hơi dùng sức một chút, khi Ân Thiên Thiên mờ mịt ngẩng đầu nhìn cô ấy, cô ấy mới nói: “Thiên Thiên, hoan nghênh trở về.”
Ân Thiên Thiên còn đang bối rồi vì Cảnh Liêm Uy ở phía sau, nhưng vì người phụ nữ này xuất hiện mà cô không thể nào dời bước đi được, cứ như thế ngơ ngác đứng trước mặt cô ấy nghe cô ấy nói: “Thiên Thiên, đây là con trai của tớ, thằng bé tên Cảnh Nhan Tức , là con trai của Cảnh Liêm Bình.”
Đào Ninh trước mặt mang đôi mắt tràn đầy kiên định, nhưng Ân Thiên Thiên cũng không hiểu vì sao cô ấy lại nói thế với mình?
Mờ mịt cúi đầu nhìn đứa nhỏ mới bốn tuổi, đứa nhỏ cũng không sợ người lạ, thấy cô đã ngẩng đầu cười gọi: “Chào thím, cháu là Cảnh Nhan Tức , thím có thể gọi cháu là Nhan Tức .”
Ân Thiên Thiên cười gật đầu, đột nhiên cảm thấy cả thế giới đều rất rối loạn, khi tiếng bước chân phía sau vang lên, cô cảm thấy mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, rõ ràng ở đây nhiều người như thế, ồn ào như thế, nhưng cô chỉ có thể cảm nhận được anh đang đến gần cô, cô để lại cho Đào Ninh một nụ cười rồi vội vã rời khỏi nơi này như đang chạy trối chết, không hề lưu luyến…
Cảnh Liêm Uy sải chân muốn đuổi theo, lại bị Giám đốc Hoàng ngăn lại!
Đôi mắt phượng gần như sắp phun ra lửa nhìn chằm chằm anh ấy: “Anh làm gì thế!”
Giám đốc Hoàng chịu áp lực cực lớn, đưa tài liệu đã có hơi nhăn nhúm trong tay nói: “Cậu ba, anh nhìn xem cái này trước đi, là về mợ ba đấy…”
Nghe thấy câu này, Cảnh Liêm Uy bình tĩnh lại hơn một chút, còn Đào Ninh ở bên cạnh sau khi phát hiện sự “kỳ lạ” của Ân Thiên Thiên cũng nhanh chóng đuổi theo, không hề quan tâm Cảnh Liêm Bình luôn đi sau lưng mình!
Cảnh Liêm Uy đè nén cảm xúc trong lòng mình, đưa tay cầm lấy tài liệu rồi mở nó ra một cách thô bạo, vừa đi vừa nhìn, nhưng bước chân chợt dần dừng lại, đứng tại chỗ lật từng trang tài liệu, khi đến trang cuối cùng, khuôn mặt anh tuấn gần như sụp đổ, sắc mặt vô cùng u ám!
Trình Thiên Kiều!
Ân Thiên Thiên!
Hai người này đúng là được lắm!
Cảnh Liêm Uy nắm chặt tài liệu trong tay, không quay đầu lại xoay người trở về chiếc Range Rover của mình, không chút do dự đi đến chỗ Ân Thiên Thiên ở.
Cho dù đã xảy ra chuyện gì, cả đời này của anh đều chỉ chấp nhận một người phụ nữ này, hoàn toàn không muốn cho cô cơ hội chạy trốn! Ai cũng đừng hòng để ý đến cô!