Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-365
CHƯƠNG 365: GIÃY GIỤA CUỐI CÙNG
CHƯƠNG 365: GIÃY GIỤA CUỐI CÙNG
Đêm khuya, nhà họ Mộc.
Trong phòng của Mộc Yên Nhiên, ngọn lửa cháy hừng hực khiến mặt người cũng đỏ au, làm nổi bật sự khủng bố của Mộc Yên Nhiên, xoay ra thì thấy cô ta giơ tay cầm không ít các văn kiện đốt đi.
Hôm nay chính là 100 ngày mất của bà cụ nhà họ Cảnh.
Mộc Yên Nhiên cả người đều run rẩy, quỳ xuống trước chậu lửa nhỏ khẽ lẩm bẩm: “Bà nội, bà đừng trách cháu, thật sự đừng trách cháu, chuyện này không thể trách cháu, ai bảo bà biết chứ...”
“Bà nội, cháu không phải cố ý, bà phải tin cháu, cháu thật sự rất yêu bà...”
“Bà nội, cháu là cô nhóc Yên Nhiên bà yêu thương nhất, bà nhất định sẽ hiểu cho cháu, đúng không...”
Trong đêm khuya yên tĩnh, cả nhà họ Mộc đều chìm trong giấc ngủ say không có một tiếng động, tất cả mọi chỗ đều chìm trong bóng tối, duy nhất trong phòng của Mộc Yên Nhiên lại không có, đèn trong phòng mở mờ mờ, mà trước mặt cô ta đặt một chậu lửa nhỏ, sau đó thì nhìn thấy cô vừa đốt tiền giấy vừa rút văn kiện trong túi hồ sơ ra đốt, mà mỗi một tờ được rút ra cô ta đều cảm thấy cả người run rẩy!
Tháng X năm X, Mộc Yên Nhiên ở nước ngoài lái xe đâm người ta rồi bỏ trốn, dẫn đến người bị hại mất máu nhiều mà chết.
Tháng X năm X, Mộc Yên Nhiên cấu kết với phóng viên để bảo vệ mối quan hệ giữa mình với nhà họ Cảnh.
Tháng X năm X, Mộc Yên Nhiên lên kế hoạch hại chết em gái ruột của minh, dẫn đến Mộc Sa mất đi hai chân.
Tháng X năm X, Mộc Yên Nhiên bắt tay với thuộc hạ của ‘Diêm Vương’ bán đứng ba mẹ của mình.
...
Trong túi văn kiện dày đều chứa đầy những ghi chép về tội trạng của Mộc Yên Nhiên!
Nếu không phải Tô Nương đưa văn kiện này cho bà cụ Cảnh, cô ta cũng sẽ không biết mình ‘không hiểu sao’ lại phạm nhiều tội như vậy, thậm chí cái này đều có thể khiến cô ta trực tiếp bị dày vò đến chết, đặc biệt khi nhìn thấy ảnh phía sau là khí quản của ba mẹ cô ta bị người ta moi ra bán, cô ta lần đầu có cảm giác khủng hoảng...
“Bà nội...” Khẽ gọi, cả người Mộc Yên Nhiên rõ ràng có chút thần trí không tỉnh táo, giống như bà cụ Cảnh giây tiếp theo sẽ đứng sau người cô ta: “Bà nội, bà đừng trách cháu, cháu thật sự không phải cố ý, không phải cố ý...”
Bên ngoài cửa sổ một trận gió to thổi vào, một lượng lớn hoa tuyết từ trên cao rơi xuống, phát ra âm thanh u ám, dọa cả người cô ta đều run lẩy bẩy, tốc độ đốt trong tay lại càng lúc càng nhanh...
“Bà nội, đừng trách cháu, tuyệt đối đừng trách cháu, nếu không phải bà ép cháu, cháu cũng sẽ không làm như thế...” Trong mắt của Mộc Yên Nhiên đều là nước mắt của sợ hãi, đến bây giờ cũng không có một chút tâm lý áy náy, chỉ là luôn không ngừng nói: “Bà không ép cháu cũng sẽ không thành ra như vậy, đều là bà ép cháu, là bà ép cháu...”
Mộc Yên Nhiên lặp đi lặp lại những lời nói như thế này để làm mơ hồ tâm trí của mình, đợi sau khi mọi thứ trong tay cháy hết, sau khi đợi hô hấp của cô ta dần dần bình ổn trở lại thì tốt lên không ít, ánh mắt nhìn vào chậu lửa trước mặt, cảm xúc bay về nhà họ Cảnh hôm đó...
Cô ta biết, biết Tô Nương đưa thứ gì cho bà cụ Cảnh, nhưng lại không biết thứ đó chính là bùa đòi mạng cô ta!
Sau khi từ bệnh viện về, Mộc Yên Nhiên luôn suy nghĩ chuyện này phải làm như thế nào, nhưng khi cô ta suy nghĩ rất lâu cũng đều không có nhận được tin tức gì, tin tức bên ngoài lại truyền ra, Ân Thiên Thiên sinh cho Cảnh Liêm Uy một cô con gái, hôn sự giữa nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc cũng dừng lại như thế, bị một loạt chuyển biến đánh cho không kịp chở tay, bà cụ Cảnh lại gọi cô ta đến, khoảnh khắc đó, trong lòng của cô ta bèn có dự cảm không tốt...
...
Trong nhà cũ yên tĩnh của nhà họ Cảnh, hình như tất cả mọi người đều không có ở đây.
Khi một mình Mộc Yên Nhiên bước vào thì vừa hay thấy có người dẫn nhân viên đi xử lý camera giám sát của nhà họ Cảnh, mà chủ nhân của nhà họ Cảnh lúc đó đều ở trong bệnh viện nhìn đứa con của Ân Thiên Thiên và chăm sóc cho Cảnh Liêm Uy đang bị bệnh, trong nhà chỉ còn lại một mình bà cụ Cảnh, Mộc Yên Nhiên thuận lợi bước vào mà không có ai biết như thế...
Trong phòng ngủ của bà cụ Cảnh, ánh sáng rất tối, bà cụ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, ánh sáng lờ mờ chiếu lên trên người của bà ta đột nhiên có một loại yên tĩnh, sắc thái của cái chết.
Dường như trong khoảnh khắc đó, Mộc Yên Nhiên đều đứng ngây người không biết nên làm thế nào.
“Bà nội...” Khẽ gọi một tiếng, Mộc Yên Nhiên cố gắng kìm chế nước mắt sắp rơi xuống của mình mà lao về phía bà cụ, cô ta nhào lên hai chân của bà ta, khóc lóc khẽ giọng nói: “Bà nội, lần này Yên Nhiên trở thành trò cười của cả thành phố T rồi, Liêm Uy không cần cháu, Ân Thiên Thiên chẳng qua chỉ sinh một đứa con gái, ngay cả ba mẹ cháu cũng khó chạy thoát, bà nội, cháu bây giờ thật sự cái gì cũng đều không có rồi...”
Trước đây, bà cụ đều sẽ giơ tay vuốt tóc của Mộc Yên Nhiên, nhưng lần này Mộc Yên Nhiên đợi rất lâu cũng không có đợi được, không nhịn được mà có chút nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn bà cụ trước mặt.
Trong đôi mắt ướt đẫm nước mang theo sự tia đau lòng, sắc mặt của bà cụ rõ ràng rất không tốt, một tay còn đang run rẩy, Mộc Yên Nhiên thuận thế nhìn xuống dưới, trên bàn trà nhỏ ở một bên có đặt một ly trà xanh đã lạnh ngắt, còn có một tập văn kiện dày.
“Bà nội...” Mộc Yên Nhiên khóc rất thương tâm, giơ tay nắm lấy tay của bà cụ nói: “Bà nội, Yên Nhiên lần này cái gì cũng không có rồi...”
Bà cụ Cảnh chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta, một lúc sau mới mở miệng hỏi một câu: “Cháu nói cho ta biết, ba cháu cùng mẹ cháu, bây giờ đang ở đâu? Hôm đó ở nhà họ Mộc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Một câu này, Mộc Yên Nhiên bỗng buông tay bà cụ ra, dáng vẻ kinh ngạc đó hiển nhiên chính là thừa nhận sự thật, phản ứng này khiến bà cụ bị kích thích không nhỏ, Mộc Yên Nhiên cũng vì lời nói của bà cụ mà cũng bị kích thích.
Hai người một người kinh hoàng mở to hai mắt, một người chứa đầy cảm xúc thất vọng, cứ như thế mà nhìn đối phương.
Phải rất lâu sau, bà cụ Cảnh giậm mạnh cây gậy trong tay nói: “Mộc Yên Nhiên à Mộc Yên Nhiên, cho dù ta ngày mai bước vào quan tài ta cũng không ngờ, Mộc Long và Tử Dương sớm đã chết rồi, còn là chết trong tay của con gái mình? Bọn họ rốt cuộc có chỗ nào bạc đãi cô, cô vậy mà làm ra chuyện không bằng loài cầm thú như vậy hả?”
Nói rồi, giọng điệu của bà cụ bất giác đề cao hơn, Mộc Yên Nhiên bởi vì biến cố đột ngột xảy ra trực tiếp bị dọa từ ghế ngã ra đất, rất lâu sau cũng không tỉnh táo được, chỉ biết vô thức mở to mắt nhìn bà cụ.
Đứng dậy, bà cụ cầm túi văn kiện ở một bên, từ trong rút ra từng tờ từng tờ đọc, mỗi một tờ đều chỉ là sự tàn độc của Mộc Yên Nhiên.
“Khi 18 tuổi cô đã dính đến ‘Diêm Vương’ rồi, tôi thật sự không nhìn ra lá gan của cô thật sự không nhỏ, người như thế cũng dám dây vào.”
“Vì một trái tim, cô thậm chí thiết kế hại chết Hướng Linh của nhà họ Hướng! Còn diễn ra một vở kịch như thế để tạo danh tiếng cho mình! Tâm kế thật sâu!”
“Cả nhà họ Hướng vậy mà bị hủy trong tay của cô, ta thật sự đã xem thường cô rồi!”
“Đem cô nhi xa lạ, kẻ ăn xin trên phố tặng cho ‘Diêm Vương’, cuối cùng thậm chí mượn tay sát thủ của ‘Diêm Vương’ giết chết ba mẹ của mình, Mộc Yên Nhiên cô rốt cuộc có lương tâm hay không?”
“Cô từ khi trở về thì cả nhà họ Cảnh tôi đều không yên ổn, thậm chí tôi còn hồ đồ muốn cho cô bước chân vào nhà họ Cảnh?”
...
Từng tờ văn kiện bị bà cụ tức giận vứt lên mặt của Mộc Yên Nhiên, trong lòng của bà cụ giờ phút này ngoài khó chịu còn đặc biệt phẫn nộ, trong tay nắm chặt cây gậy của mình, bà cụ đứng dậy từ trên cao nhìn Mộc Yên Nhiên ở trước mặt, lớn tiếng quát: “Mộc Yên Nhiên, cô còn đem tôi làm thành quân cờ của cô, thật sự lớn gan đấy!”
Một câu nói, đã kéo lại cảm xúc của Mộc Yên Nhiên, Mộc Yên Nhiên nhanh chóng quay người quỳ trên đất bò đến trước mặt bà cụ, giơ tay nắm chặt ống quần của bà ta khóc lóc nói: “Bà nội, bà nội, không phải cháu, những cái này đều không phải cháu làm, không phải cháu, cháu là cô nhóc Yên Nhiên mà bà nhìn trưởng thành, cháu sao có thể làm ra những chuyện như thế kia, bà nội, bà tin cháu...”
Bà cụ Cảnh thất vọng nhìn Mộc Yên Nhiên quỳ bên chân của mình, khẽ giọng mở miệng nói: “Chính vì ta nhìn cô trưởng thành, ta mới khó lòng chấp nhận, một Yên Nhiên ban đầu xinh đẹp lương thiện lại trở thành một lòng dạ rắn rết như vậy! Cô ngay cả ba mẹ của mình cũng dám ra tay, cô còn có gì mà không dám nữa chứ?”
“Bà nội, bà nội, bà tin cháu tin cháu đi, thật sự không phải cháu, không phải cháu...” Mộc Yên Nhiên khóc đến mức không kịp thở, nhất quyết không thừa nhận chuyện này, nhưng chuyện này ở trong lòng bà cụ lại đã được định là sự thật, bà ta nhận được hai phần văn kiện, cho dù của Tô Nương là giả, vậy thì của quản gia thì sao? Chỉ là đáng tiếc Mộc Yên Nhiên không hề biết tình huống này: “Bà nội, cháu không có, cháu thật sự không có, bà biết, cháu thích động vật nhỏ như vậy, cháu trân trọng sinh mạng như vậy, cháu sao có thể...”
“Cô im miệng cho ta!” Cây gậy trong tay gõ mạnh xuống đất, bà cụ tức giận nói lớn: “Ta chính là bị kỹ năng diễn xuất của cô lừa mới cảm thấy cô xứng đáng làm vợ của Liêm Uy, xứng với nhà họ Cảnh chúng ta! Mộc Yên Nhiên, ta thậm chí không để ý chuyện cô không sinh được con, muốn sau này tìm một người phụ nữ cho Liêm Uy sinh một đứa con là được rồi, nhưng không ngờ ta suýt nữa dẫn kẻ vô ơn, lòng dạ rắn rết vào nhà! Cô lúc này có phải ngay cả ta cũng muốn giết phải không!”
Vừa dứt lời, Mộc Yên Nhiên kinh ngạc cũng sắp quỳ không vững nữa, vội vàng nói: “Bà nội, cháu không có, không có...”
Trong lòng bà cụ Cảnh thấy sốc sau khi xem tập văn kiện này mà giờ phút này hoàn toàn bạo phát ra, sự đau lòng của bà ta, sự hối tiếc ân hận của bà ta, bà ta hận không thể ngay từ lúc ban đầu đều biểu hiện ra, thậm chí còn trực tiếp biểu hiện ra sự ghê tởm đối với Mộc Yên Nhiên.
Bà cụ Cảnh đứng đầu nhà họ Cảnh nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị một cô nhóc lừa sao?
Bà ta đã nhìn sai người, đã tin sai người, còn bảo vệ sai người, điều này không phải hung hăng đánh vào mặt của bà ta hay sao?
“Mộc Yên Nhiên, cô nói đi, ta có chỗ nào không tốt với cô, cô vậy mà muốn làm như thế với nhà họ Cảnh?” Bà cụ Cảnh nghĩ thế nào cũng không hiểu, bà ta rốt cuộc có chỗ nào có lỗi với cô ta, cô ta lại cứ muốn cả nhà họ Cảnh không được yên bình: “Cô trước khi chưa về nước, ta còn cảm thấy đứa nhỏ Ân Thiên Thiên đó có thể cứ ở bên Liêm Uy, gia thế kém thì kém thôi, nhà họ Cảnh ta cũng không cần những thứ đó, ít nhất nó còn nghe lời, nhưng chính vì cô thích Liêm Uy, cơ thể vừa tốt ta lại vì cô mà mưu tính, kết quả cô chính là loại người như vậy? Mộc Yên Nhiên cái tát này của cô cũng đủ vang!”
CHƯƠNG 365: GIÃY GIỤA CUỐI CÙNG
Đêm khuya, nhà họ Mộc.
Trong phòng của Mộc Yên Nhiên, ngọn lửa cháy hừng hực khiến mặt người cũng đỏ au, làm nổi bật sự khủng bố của Mộc Yên Nhiên, xoay ra thì thấy cô ta giơ tay cầm không ít các văn kiện đốt đi.
Hôm nay chính là 100 ngày mất của bà cụ nhà họ Cảnh.
Mộc Yên Nhiên cả người đều run rẩy, quỳ xuống trước chậu lửa nhỏ khẽ lẩm bẩm: “Bà nội, bà đừng trách cháu, thật sự đừng trách cháu, chuyện này không thể trách cháu, ai bảo bà biết chứ...”
“Bà nội, cháu không phải cố ý, bà phải tin cháu, cháu thật sự rất yêu bà...”
“Bà nội, cháu là cô nhóc Yên Nhiên bà yêu thương nhất, bà nhất định sẽ hiểu cho cháu, đúng không...”
Trong đêm khuya yên tĩnh, cả nhà họ Mộc đều chìm trong giấc ngủ say không có một tiếng động, tất cả mọi chỗ đều chìm trong bóng tối, duy nhất trong phòng của Mộc Yên Nhiên lại không có, đèn trong phòng mở mờ mờ, mà trước mặt cô ta đặt một chậu lửa nhỏ, sau đó thì nhìn thấy cô vừa đốt tiền giấy vừa rút văn kiện trong túi hồ sơ ra đốt, mà mỗi một tờ được rút ra cô ta đều cảm thấy cả người run rẩy!
Tháng X năm X, Mộc Yên Nhiên ở nước ngoài lái xe đâm người ta rồi bỏ trốn, dẫn đến người bị hại mất máu nhiều mà chết.
Tháng X năm X, Mộc Yên Nhiên cấu kết với phóng viên để bảo vệ mối quan hệ giữa mình với nhà họ Cảnh.
Tháng X năm X, Mộc Yên Nhiên lên kế hoạch hại chết em gái ruột của minh, dẫn đến Mộc Sa mất đi hai chân.
Tháng X năm X, Mộc Yên Nhiên bắt tay với thuộc hạ của ‘Diêm Vương’ bán đứng ba mẹ của mình.
...
Trong túi văn kiện dày đều chứa đầy những ghi chép về tội trạng của Mộc Yên Nhiên!
Nếu không phải Tô Nương đưa văn kiện này cho bà cụ Cảnh, cô ta cũng sẽ không biết mình ‘không hiểu sao’ lại phạm nhiều tội như vậy, thậm chí cái này đều có thể khiến cô ta trực tiếp bị dày vò đến chết, đặc biệt khi nhìn thấy ảnh phía sau là khí quản của ba mẹ cô ta bị người ta moi ra bán, cô ta lần đầu có cảm giác khủng hoảng...
“Bà nội...” Khẽ gọi, cả người Mộc Yên Nhiên rõ ràng có chút thần trí không tỉnh táo, giống như bà cụ Cảnh giây tiếp theo sẽ đứng sau người cô ta: “Bà nội, bà đừng trách cháu, cháu thật sự không phải cố ý, không phải cố ý...”
Bên ngoài cửa sổ một trận gió to thổi vào, một lượng lớn hoa tuyết từ trên cao rơi xuống, phát ra âm thanh u ám, dọa cả người cô ta đều run lẩy bẩy, tốc độ đốt trong tay lại càng lúc càng nhanh...
“Bà nội, đừng trách cháu, tuyệt đối đừng trách cháu, nếu không phải bà ép cháu, cháu cũng sẽ không làm như thế...” Trong mắt của Mộc Yên Nhiên đều là nước mắt của sợ hãi, đến bây giờ cũng không có một chút tâm lý áy náy, chỉ là luôn không ngừng nói: “Bà không ép cháu cũng sẽ không thành ra như vậy, đều là bà ép cháu, là bà ép cháu...”
Mộc Yên Nhiên lặp đi lặp lại những lời nói như thế này để làm mơ hồ tâm trí của mình, đợi sau khi mọi thứ trong tay cháy hết, sau khi đợi hô hấp của cô ta dần dần bình ổn trở lại thì tốt lên không ít, ánh mắt nhìn vào chậu lửa trước mặt, cảm xúc bay về nhà họ Cảnh hôm đó...
Cô ta biết, biết Tô Nương đưa thứ gì cho bà cụ Cảnh, nhưng lại không biết thứ đó chính là bùa đòi mạng cô ta!
Sau khi từ bệnh viện về, Mộc Yên Nhiên luôn suy nghĩ chuyện này phải làm như thế nào, nhưng khi cô ta suy nghĩ rất lâu cũng đều không có nhận được tin tức gì, tin tức bên ngoài lại truyền ra, Ân Thiên Thiên sinh cho Cảnh Liêm Uy một cô con gái, hôn sự giữa nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc cũng dừng lại như thế, bị một loạt chuyển biến đánh cho không kịp chở tay, bà cụ Cảnh lại gọi cô ta đến, khoảnh khắc đó, trong lòng của cô ta bèn có dự cảm không tốt...
...
Trong nhà cũ yên tĩnh của nhà họ Cảnh, hình như tất cả mọi người đều không có ở đây.
Khi một mình Mộc Yên Nhiên bước vào thì vừa hay thấy có người dẫn nhân viên đi xử lý camera giám sát của nhà họ Cảnh, mà chủ nhân của nhà họ Cảnh lúc đó đều ở trong bệnh viện nhìn đứa con của Ân Thiên Thiên và chăm sóc cho Cảnh Liêm Uy đang bị bệnh, trong nhà chỉ còn lại một mình bà cụ Cảnh, Mộc Yên Nhiên thuận lợi bước vào mà không có ai biết như thế...
Trong phòng ngủ của bà cụ Cảnh, ánh sáng rất tối, bà cụ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, ánh sáng lờ mờ chiếu lên trên người của bà ta đột nhiên có một loại yên tĩnh, sắc thái của cái chết.
Dường như trong khoảnh khắc đó, Mộc Yên Nhiên đều đứng ngây người không biết nên làm thế nào.
“Bà nội...” Khẽ gọi một tiếng, Mộc Yên Nhiên cố gắng kìm chế nước mắt sắp rơi xuống của mình mà lao về phía bà cụ, cô ta nhào lên hai chân của bà ta, khóc lóc khẽ giọng nói: “Bà nội, lần này Yên Nhiên trở thành trò cười của cả thành phố T rồi, Liêm Uy không cần cháu, Ân Thiên Thiên chẳng qua chỉ sinh một đứa con gái, ngay cả ba mẹ cháu cũng khó chạy thoát, bà nội, cháu bây giờ thật sự cái gì cũng đều không có rồi...”
Trước đây, bà cụ đều sẽ giơ tay vuốt tóc của Mộc Yên Nhiên, nhưng lần này Mộc Yên Nhiên đợi rất lâu cũng không có đợi được, không nhịn được mà có chút nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn bà cụ trước mặt.
Trong đôi mắt ướt đẫm nước mang theo sự tia đau lòng, sắc mặt của bà cụ rõ ràng rất không tốt, một tay còn đang run rẩy, Mộc Yên Nhiên thuận thế nhìn xuống dưới, trên bàn trà nhỏ ở một bên có đặt một ly trà xanh đã lạnh ngắt, còn có một tập văn kiện dày.
“Bà nội...” Mộc Yên Nhiên khóc rất thương tâm, giơ tay nắm lấy tay của bà cụ nói: “Bà nội, Yên Nhiên lần này cái gì cũng không có rồi...”
Bà cụ Cảnh chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta, một lúc sau mới mở miệng hỏi một câu: “Cháu nói cho ta biết, ba cháu cùng mẹ cháu, bây giờ đang ở đâu? Hôm đó ở nhà họ Mộc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Một câu này, Mộc Yên Nhiên bỗng buông tay bà cụ ra, dáng vẻ kinh ngạc đó hiển nhiên chính là thừa nhận sự thật, phản ứng này khiến bà cụ bị kích thích không nhỏ, Mộc Yên Nhiên cũng vì lời nói của bà cụ mà cũng bị kích thích.
Hai người một người kinh hoàng mở to hai mắt, một người chứa đầy cảm xúc thất vọng, cứ như thế mà nhìn đối phương.
Phải rất lâu sau, bà cụ Cảnh giậm mạnh cây gậy trong tay nói: “Mộc Yên Nhiên à Mộc Yên Nhiên, cho dù ta ngày mai bước vào quan tài ta cũng không ngờ, Mộc Long và Tử Dương sớm đã chết rồi, còn là chết trong tay của con gái mình? Bọn họ rốt cuộc có chỗ nào bạc đãi cô, cô vậy mà làm ra chuyện không bằng loài cầm thú như vậy hả?”
Nói rồi, giọng điệu của bà cụ bất giác đề cao hơn, Mộc Yên Nhiên bởi vì biến cố đột ngột xảy ra trực tiếp bị dọa từ ghế ngã ra đất, rất lâu sau cũng không tỉnh táo được, chỉ biết vô thức mở to mắt nhìn bà cụ.
Đứng dậy, bà cụ cầm túi văn kiện ở một bên, từ trong rút ra từng tờ từng tờ đọc, mỗi một tờ đều chỉ là sự tàn độc của Mộc Yên Nhiên.
“Khi 18 tuổi cô đã dính đến ‘Diêm Vương’ rồi, tôi thật sự không nhìn ra lá gan của cô thật sự không nhỏ, người như thế cũng dám dây vào.”
“Vì một trái tim, cô thậm chí thiết kế hại chết Hướng Linh của nhà họ Hướng! Còn diễn ra một vở kịch như thế để tạo danh tiếng cho mình! Tâm kế thật sâu!”
“Cả nhà họ Hướng vậy mà bị hủy trong tay của cô, ta thật sự đã xem thường cô rồi!”
“Đem cô nhi xa lạ, kẻ ăn xin trên phố tặng cho ‘Diêm Vương’, cuối cùng thậm chí mượn tay sát thủ của ‘Diêm Vương’ giết chết ba mẹ của mình, Mộc Yên Nhiên cô rốt cuộc có lương tâm hay không?”
“Cô từ khi trở về thì cả nhà họ Cảnh tôi đều không yên ổn, thậm chí tôi còn hồ đồ muốn cho cô bước chân vào nhà họ Cảnh?”
...
Từng tờ văn kiện bị bà cụ tức giận vứt lên mặt của Mộc Yên Nhiên, trong lòng của bà cụ giờ phút này ngoài khó chịu còn đặc biệt phẫn nộ, trong tay nắm chặt cây gậy của mình, bà cụ đứng dậy từ trên cao nhìn Mộc Yên Nhiên ở trước mặt, lớn tiếng quát: “Mộc Yên Nhiên, cô còn đem tôi làm thành quân cờ của cô, thật sự lớn gan đấy!”
Một câu nói, đã kéo lại cảm xúc của Mộc Yên Nhiên, Mộc Yên Nhiên nhanh chóng quay người quỳ trên đất bò đến trước mặt bà cụ, giơ tay nắm chặt ống quần của bà ta khóc lóc nói: “Bà nội, bà nội, không phải cháu, những cái này đều không phải cháu làm, không phải cháu, cháu là cô nhóc Yên Nhiên mà bà nhìn trưởng thành, cháu sao có thể làm ra những chuyện như thế kia, bà nội, bà tin cháu...”
Bà cụ Cảnh thất vọng nhìn Mộc Yên Nhiên quỳ bên chân của mình, khẽ giọng mở miệng nói: “Chính vì ta nhìn cô trưởng thành, ta mới khó lòng chấp nhận, một Yên Nhiên ban đầu xinh đẹp lương thiện lại trở thành một lòng dạ rắn rết như vậy! Cô ngay cả ba mẹ của mình cũng dám ra tay, cô còn có gì mà không dám nữa chứ?”
“Bà nội, bà nội, bà tin cháu tin cháu đi, thật sự không phải cháu, không phải cháu...” Mộc Yên Nhiên khóc đến mức không kịp thở, nhất quyết không thừa nhận chuyện này, nhưng chuyện này ở trong lòng bà cụ lại đã được định là sự thật, bà ta nhận được hai phần văn kiện, cho dù của Tô Nương là giả, vậy thì của quản gia thì sao? Chỉ là đáng tiếc Mộc Yên Nhiên không hề biết tình huống này: “Bà nội, cháu không có, cháu thật sự không có, bà biết, cháu thích động vật nhỏ như vậy, cháu trân trọng sinh mạng như vậy, cháu sao có thể...”
“Cô im miệng cho ta!” Cây gậy trong tay gõ mạnh xuống đất, bà cụ tức giận nói lớn: “Ta chính là bị kỹ năng diễn xuất của cô lừa mới cảm thấy cô xứng đáng làm vợ của Liêm Uy, xứng với nhà họ Cảnh chúng ta! Mộc Yên Nhiên, ta thậm chí không để ý chuyện cô không sinh được con, muốn sau này tìm một người phụ nữ cho Liêm Uy sinh một đứa con là được rồi, nhưng không ngờ ta suýt nữa dẫn kẻ vô ơn, lòng dạ rắn rết vào nhà! Cô lúc này có phải ngay cả ta cũng muốn giết phải không!”
Vừa dứt lời, Mộc Yên Nhiên kinh ngạc cũng sắp quỳ không vững nữa, vội vàng nói: “Bà nội, cháu không có, không có...”
Trong lòng bà cụ Cảnh thấy sốc sau khi xem tập văn kiện này mà giờ phút này hoàn toàn bạo phát ra, sự đau lòng của bà ta, sự hối tiếc ân hận của bà ta, bà ta hận không thể ngay từ lúc ban đầu đều biểu hiện ra, thậm chí còn trực tiếp biểu hiện ra sự ghê tởm đối với Mộc Yên Nhiên.
Bà cụ Cảnh đứng đầu nhà họ Cảnh nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị một cô nhóc lừa sao?
Bà ta đã nhìn sai người, đã tin sai người, còn bảo vệ sai người, điều này không phải hung hăng đánh vào mặt của bà ta hay sao?
“Mộc Yên Nhiên, cô nói đi, ta có chỗ nào không tốt với cô, cô vậy mà muốn làm như thế với nhà họ Cảnh?” Bà cụ Cảnh nghĩ thế nào cũng không hiểu, bà ta rốt cuộc có chỗ nào có lỗi với cô ta, cô ta lại cứ muốn cả nhà họ Cảnh không được yên bình: “Cô trước khi chưa về nước, ta còn cảm thấy đứa nhỏ Ân Thiên Thiên đó có thể cứ ở bên Liêm Uy, gia thế kém thì kém thôi, nhà họ Cảnh ta cũng không cần những thứ đó, ít nhất nó còn nghe lời, nhưng chính vì cô thích Liêm Uy, cơ thể vừa tốt ta lại vì cô mà mưu tính, kết quả cô chính là loại người như vậy? Mộc Yên Nhiên cái tát này của cô cũng đủ vang!”