Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-363
CHƯƠNG 363: TRÌNH THIÊN KIỀU THAY ĐỔI CHỦ Ý
CHƯƠNG 363: TRÌNH THIÊN KIỀU THAY ĐỔI CHỦ Ý
Cô đã từng đi đến Đức?
Nhưng cô chưa từng đi qua, tại sao cô lại cảm thấy quen thuộc như vậy?
Trong đầu đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó, nhưng lại không thể tìm thấy!
Ân Thiên Thiên rủ mắt vuốt ve Đậu Đậu đang nằm sấp trên người mình, đôi mắt đột nhiên rơi vào trầm tư.
Cô mất đi ký ức, hơn nữa còn là những ký ức rất quan trọng, cô không biết là cái gì, nhưng cảm giác trống rỗng như thế này vô cùng khó chịu, cô muốn tìm lại ký ức của mình, cho dù xảy ra chuyện gì, ít nhất đó là sinh mạng của cô….
Trong khi đầu của Ân Thiên Thiên vẫn là một mảng trống rỗng, không biết phải làm sao, trên khoảng đất trống bên ngoài, đột nhiên có một chiếc xe việt dã màu trắng đi đến.
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà cô, Ân Thiên Thiên mở to mắt nhìn, Đậu Đậu cũng nhìn chiếc xe thậm chí đôi mắt còn lộ ra sự hung ác, răng lại vang lên tiếng ken két, dường như giây tiếp theo sẽ sủa lên.
Cửa xe được mở ra, một đôi chân thon dài giẫm trên tuyết phát ra tiếng cọt kẹt, sau đó nhìn thấy một người đàn ông ôn nhu như ngọc đứng ở trong tuyết nhìn cô cười, áo khoác màu xanh da trời bay trong gió lạnh, cứ như vậy ngoan ngoãn tuân theo thân hình thon dài của anh, nụ cười của người đàn ông giống như nước hồ trong những ngày xuân khiến người khác hoàn toàn bái phục….
Sau khi Đậu Đậu nhìn thấy người kia, đột nhiên thu lại sự dữ tợn của mình, hơi nghiêng cái đầu sau đó tiếp tục nằm sấp xuống, chỉ là lần này không nằm sấp trên người của Ân Thiên Thiên mà quay người lại chạy đến bên cạnh lò sưởi ngoan ngoãn nằm cuộn tròn ở đó, đôi mắt của con chó mở to nhìn chằm chằm vào bọn họ….
Trình Thiên Kiều đứng trong tuyết, như một vương tử trong những ngày mùa đông, nhếch khóe miệng, khẽ gọi: “Thiên Thiên….”
Ân Thiên Thiên trợn tròn mắt nhìn Trình Thiên Kiểu, cô không biết người đàn ông đẹp trai này là ai, nhưng theo bản năng lại đứng dậy tiến lên một bước, hành động đơn giản này khiến cô có chút ngạc nhiên.
Quay đầu lại nhìn Đậu Đậu đã từng đe dọa tất cả những người lớn tiếng chào hỏi, lúc này nó lại ngoan ngoãn nằm bên cạnh lò sưởi, tư thế của nó hình như quen biết với người trước mặt, hơn nữa biết anh ta sẽ không làm hại đến cô? Mà bản thân cô, đối với mẹ Lưu còn có chút ngập ngừng, do dự, nhưng khi người đàn ông này xuất hiện cô lại cảm thấy có thể đến gần?
Anh ta, là bạn cũ của cô sao?
Lông mày nhíu chặt lại, Ân Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào anh ta muốn nhớ lại cái gì đó, nhưng lại giống như tuyết trong những ngày mùa đông, không nhớ ra được điều gì.
Trịnh Thiên Kiều từng bước từng bước tiến lại gần, nụ cười trên khóe miệng, sự dịu dàng trong ánh mắt, mỗi lần đến gần lại càng trở nên dịu dàng và thương tiếc, cho đến khi anh đứng trước mặt mình, Ân Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn thân hình cao lớn trước mặt, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn được, người đàn ông trước mặt khẽ lên tiếng.
“Thiên Thiên…..” Trình Thiên Kiều rủ mắt xuống nhìn cô, sự ấm áp giống như muốn làm tan chảy mỗi bông tuyết trong mùa đông này: “Anh là anh Thiên Kiều của em, em còn nhớ anh không?”
Anh Thiên Kiều?
Rõ ràng Ân Thiên Thiên không có phản ứng, nhưng lại cảm thấy mấy chữ này ở bên miệng rất quen thuộc….
Trình Thiên Kiều không biết phải hình dung tâm trạng lúc này của mình như thế nào, anh ta nhìn cô đang ngây người ở trước mặt mình, trong đôi mắt giống như ngọc kia dường như có chút ướt, cuối cùng anh ta vẫn không thể giữ vững thái độ khiếm tốn của một người quân tử, đưa tay ra ôm Ân Thiên Thiên vào lòng….
Lực của cái ôm ngày càng lớn, dường như anh cố gắng hết sức để ôm cô, giấy tiếp theo cô giống như tan biến, ở thời điểm này tất cả mọi thứ đột nhiên dừng lại…..
“Thiên Thiên….” Khẽ gọi, Trình Thiên Kiều chỉ cảm thấy thời gian mấy tháng ngắn ngủi này giống như cả một đời.
Lúc Trình Thiên Kiều muốn đưa Ân Thiên Thiên rời đi, thì mẹ Lưu xuất hiện, nhìn thấy mẹ Lưu, Trình Thiên Kiều khẽ nhướng mày không nói gì, ánh mắt quan sát tình hình xung quanh.
Lúc mẹ Lưu nhìn thấy Trình Thiên Kiều cũng sững sờ một lúc, lúc này bà ta vẫn là dì Lưu, nhưng không ít lần nhìn thấy Trình Thiên Kiều, đây là cậu chủ nhà họ Trình, cảnh sát hình sự quốc tế mà Ân Thiên Thiên vẫn tin tưởng.
“Thiên Thiên à, chị gái của mẹ bị ốm, bây giờ mẹ phải đi chăm sóc cô ấy một khoảng thời gian, nên khoảng thời gian này con….” Mẹ Lưu có chút áy náy nói, đưa tay ra nắm lấy tay của Ân Thiên Thiên rất lâu cũng không muốn buông ra: “Haizz, may là con trưởng thành rồi, không cần mẹ phải lo lắng nữa, bây giờ anh Thiên Kiều của con cũng đến rồi, con sống cùng cậu ấy mấy ngày, mẹ sẽ sớm quay lại, có được không?”
Ân Thiên Thiên nhìn bà ta rất lâu không nói gì, sau một thời gian dài, mẹ Lưu lại tự nhiên rời đi như vậy, cô nhíu mày, quay đầu lại đột nhiên hỏi Trình Thiên Kiều một câu: “Bà ấy thực sự là mẹ của tôi sao?”
Trình Thiên Kiều ngạc nhiên nhìn Ân Thiên Thiên ở bên cạnh.
Sau khi mất đi ký ức cô rất khác so với trước đây, Ân Thiên Thiên của trước đây tốt bụng khiến người khác có chút phẫn nộ, cô có thể đối tốt với bất kỳ ai, trong bất kỳ tình huống nào, không bao giờ quan tâm đến tình hình của mình, thậm chí còn không có một chút cảnh giác nào với người có một chút ơn huệ với mình, nhưng theo những gì anh biết, sau khi Ân Thiên Thiên mất đi trí nhớ người đầu tiên cũng là người duy nhất mà cô tiếp xúc chình là dì Lưu, nhưng cô vẫn nghi ngờ bà ta….
Không biết nên khóc hay nên cười, chỉ vì một câu nói, Trình Thiên Kiều rõ ràng có thể cảm nhận được sự thay đổi của Ân Thiên Thiên.
Sau khi cô mất đi trí nhớ, dường như đột nhiên trưởng thành hơn….
Trình Thiên Kiều không trả lời câu hỏi của Ân Thiên Thiên, mà chỉ hỏi ngược lại cô một câu: “Em nghĩ như thế nào?”
Ân Thiên Thiên nheo mắt lại, không nói gì.
Mà chính vì câu hỏi đó, Trình Thiên Kiều lập tức thay đối ý nghĩ muốn đưa Ân Thiên Thiên về bên cạnh Ân Thiên Tuấn!
Dù sao cũng phải quay về, vậy thì đợi sau khi hoàn toàn trưởng thành rồi quay về!
Anh ta muốn từ nay về sao, không có bất kỳ ai dám ức hiếp cô!
…..
Sau khi bị Trình Thiên Kiều đưa đi, Ân Thiên Thiên cũng không gặp dì Lưu nữa, Đậu Đậu cũng được bà ta đón về bên cạnh, sống một mình trong một căn hộ nhỏ, Ân Thiên Thiên viết cho Trình Thiên Kiều một tờ giấy ghi nợ, sau đó nhốt anh ta ở ngoài cửa, không chút lưu tình…..
Trong đêm đông, Trình Thiên Kiều cầm tờ giấy ghi nợ trong tay, nét chữ rất đẹp liền nở một nụ cười, nụ cười kia đầy sự chế nhạo, nhưng lại là đang chế nhạo chính mình.
Sau khi Ân Thiên Thiên rời khỏi thành phố T, anh ta dường như đã sử dụng toàn lực lượng của nhà họ Trình và Hình Cảnh quốc tế của anh ta để tìm cô, mà thành phố T vì sự mất tích của cô mà nổ tung, chỉ là đến cuối cùng vẫn bị tin tức qua đời của bà cụ nhà họ Cảnh che lấp, Cảnh Liêm Uy nhà họ Cảnh cũng bí mật phái toàn bộ lực lượng của mình đi đến Đức để tìm kiếm, nếu như không phải vì anh ta là cảnh sát hình sự quốc tế, trong việc tìm người giỏi hơn Cảnh Liêm Uy, nói không chứng anh ta cũng không nhìn ra có người âm thầm động tay động chân với sổ đăng ký…..
Nhưng ngay cả như vậy, anh cũng phải mất mấy tháng mới có thể tìm thấy Ân Thiên Thiên ở thành phố P.
Giấy ghi nợ trong tay ở trong không khí vang lên tiếng vù vù, cô nợ anh ta tiền thuê nhà, nợ anh ta ân tình, nhưng lại từ chối sự tiếp cận của anh ta.
Đây chính là Ân Thiên Thiên của hiện tại.
Sau khi ở yên trong phòng hai ngày, Trình Thiên Kiều nói với cô tất cả sở trường của Ân Thiên Thiên, thậm chí còn chuẩn bị mọi thứ cho cô, Ân Thiên Thiên cứ như vậy mà đặt chân lên con đường tìm việc làm, tất cả mọi thứ dường như được bắt đầu từng bước từng bước một….
Ân Thiên Thiên ở bên này bắt đầu một cuộc sống mới, trong khi thành phố T ở bên kia vẫn bao phủ trong sương mù, không thể nhìn thấy con đường phía trước.
Bà cụ nhà họ Cảnh đột nhiên qua đời, đã khiến cả thành phố T run rẩy, Cảnh Liêm Phước và Vi Gia Huệ nhanh chóng đứng ra chủ trì đại cục, Cảnh Liêm Bình cũng hiếm khi nghiêm túc trông coi tập đoàn Cảnh thị, ngay cả Cảnh Thiên Ngọc cũng phụ trách rất tốt “Bữa tiệc mãn hãn”, mà cậu ba nhà họ Cảnh lại đột nhiên biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Chuyện của bà cụ Cảnh được xác định là một vụ án giết người!
Lúc tin tức truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc!
- Theo báo cáo, bà cụ nhà họ Cảnh đã chết được vài tháng, thời trẻ từng rong ruổi trong thương trường một thời gian rất dài. Vào thời điểm đó, hầu như không ai biết tên của bà cụ nhà họ Cảnh, đến khi nhà họ Cảnh nắm được quyền hành, từ lúc đó bắt đầu ngậm kẹo đùa cháu tận hưởng hạnh phúc, nhưng lại được người khác phát hiện bị sát hại trong nhà cũ của nhà họ Cảnh…..
- Trong một tuần bà cụ nhà họ Cảnh qua đời, phòng ngủ của bà cụ Cảnh ở nhà cũ đều được đóng kín, ngay cả người nhà họ Cảnh cũng không được đi vào, đến tận một tuần sau mới được phá bỏ niêm phong, trước mắt phần lớn quyền lực đều rơi vào trong tay của vợ chồng Cảnh Nguyên Phước và Vi Gia Huệ, hai người họ nhanh chóng trấn áp cơn hỗn loạn hình như muốn nổi lên….
- Cậu cả nhà họ Cảnh ngày ngày trông coi tập đoàn Cảnh thị, theo tin tức truyền đi anh ta thậm chí còn có một người bạn gái bí mật, hiện đang mang thai đứa bé của nhà họ Cảnh, chỉ là bà cụ Cảnh không được may mắn, không thể tận hưởng niềm vui con cháu đủ đầy khi về già.
- Trong một khoảng thời gian dài sau cái chết của bà cụ Cảnh, cho dù nhà họ Cảnh có tạo áp lực như thế nào, cho dù bên phía cảnh sát có phái đi bao nhiêu cảnh sát để tìm tin tức, nhưng vẫn không có một chút manh mối nào. Bà cụ Cảnh giống như bị không khí giết hại, hung thủ nhơn nhở ngoài vòng pháp luật lâu như vậy, nhưng vẫn không có một chút tung tích gì.
…..
Bà cụ Cảnh là bị người khác sát hại sao?
Tin tức này vừa truyền ra, người dân trong thành phố T đều hoảng loạn, ngay cả bà cụ Cảnh thân phận, địa vị cao quý, quyền lực lớn cũng bị người khác sát hại, vậy thì người kia phải lợi hại đến mức nào? Mà người nhà họ Cảnh không phải bị người ta tát một cái sao?
Không ai trong số bọn họ biết mọi chuyện sẽ phát triển như thế nào, chỉ có thể lặng lẽ đứng xem ...
Vi Gia Huệ nắm trong tay toàn bộ quyền lực của nhà họ Cảnh, Cảnh Nguyên Phước chỉ phụ trách công việc kinh doanh bên ngoài, bà cụ Cảnh vừa qua đời, hai người dường như bận đến mức chân không chạm đất, mà Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc cũng không ngoại lệ, chỉ có duy nhất Cảnh Liêm Uy trông có vẻ “nhàn hạ”, nếu như không phải cả ngày anh đều mang theo con gái đi tìm Ân Thiên Thiên, không chừng đã bị Cảnh Liêm Bình kéo lên đánh cho một trận rồi….
Chỉ là người nhà họ Cảnh rất hiểu anh, nhưng không có nghĩa là những người bên ngoài cũng hiểu anh.
Khi những lời bàn tán, những tin đồn ở bên ngoài tăng lên chóng mặt, Cảnh Liêm Uy vẫn không để ý, vừa tìm người vừa theo dõi sát sao các vấn đề của thị trường chứng khoán nhà họ Cảnh, hoàn toàn không lên tiếng thanh minh cho bản thân.
Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân làm việc với cường độ cao cũng vô cùng khốn khổ, nhưng trong thời điểm này không ai dám lên tiếng xin nghĩ một khoảng thời gian, hung thủ giết chết bà cụ nhà họ Cảnh vẫn chưa tìm được, thậm chí bây giờ còn chưa tìm được nguyên nhân cái chết, mà mợ ba lại biến mất không một dấu vết…..
CHƯƠNG 363: TRÌNH THIÊN KIỀU THAY ĐỔI CHỦ Ý
Cô đã từng đi đến Đức?
Nhưng cô chưa từng đi qua, tại sao cô lại cảm thấy quen thuộc như vậy?
Trong đầu đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó, nhưng lại không thể tìm thấy!
Ân Thiên Thiên rủ mắt vuốt ve Đậu Đậu đang nằm sấp trên người mình, đôi mắt đột nhiên rơi vào trầm tư.
Cô mất đi ký ức, hơn nữa còn là những ký ức rất quan trọng, cô không biết là cái gì, nhưng cảm giác trống rỗng như thế này vô cùng khó chịu, cô muốn tìm lại ký ức của mình, cho dù xảy ra chuyện gì, ít nhất đó là sinh mạng của cô….
Trong khi đầu của Ân Thiên Thiên vẫn là một mảng trống rỗng, không biết phải làm sao, trên khoảng đất trống bên ngoài, đột nhiên có một chiếc xe việt dã màu trắng đi đến.
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà cô, Ân Thiên Thiên mở to mắt nhìn, Đậu Đậu cũng nhìn chiếc xe thậm chí đôi mắt còn lộ ra sự hung ác, răng lại vang lên tiếng ken két, dường như giây tiếp theo sẽ sủa lên.
Cửa xe được mở ra, một đôi chân thon dài giẫm trên tuyết phát ra tiếng cọt kẹt, sau đó nhìn thấy một người đàn ông ôn nhu như ngọc đứng ở trong tuyết nhìn cô cười, áo khoác màu xanh da trời bay trong gió lạnh, cứ như vậy ngoan ngoãn tuân theo thân hình thon dài của anh, nụ cười của người đàn ông giống như nước hồ trong những ngày xuân khiến người khác hoàn toàn bái phục….
Sau khi Đậu Đậu nhìn thấy người kia, đột nhiên thu lại sự dữ tợn của mình, hơi nghiêng cái đầu sau đó tiếp tục nằm sấp xuống, chỉ là lần này không nằm sấp trên người của Ân Thiên Thiên mà quay người lại chạy đến bên cạnh lò sưởi ngoan ngoãn nằm cuộn tròn ở đó, đôi mắt của con chó mở to nhìn chằm chằm vào bọn họ….
Trình Thiên Kiều đứng trong tuyết, như một vương tử trong những ngày mùa đông, nhếch khóe miệng, khẽ gọi: “Thiên Thiên….”
Ân Thiên Thiên trợn tròn mắt nhìn Trình Thiên Kiểu, cô không biết người đàn ông đẹp trai này là ai, nhưng theo bản năng lại đứng dậy tiến lên một bước, hành động đơn giản này khiến cô có chút ngạc nhiên.
Quay đầu lại nhìn Đậu Đậu đã từng đe dọa tất cả những người lớn tiếng chào hỏi, lúc này nó lại ngoan ngoãn nằm bên cạnh lò sưởi, tư thế của nó hình như quen biết với người trước mặt, hơn nữa biết anh ta sẽ không làm hại đến cô? Mà bản thân cô, đối với mẹ Lưu còn có chút ngập ngừng, do dự, nhưng khi người đàn ông này xuất hiện cô lại cảm thấy có thể đến gần?
Anh ta, là bạn cũ của cô sao?
Lông mày nhíu chặt lại, Ân Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào anh ta muốn nhớ lại cái gì đó, nhưng lại giống như tuyết trong những ngày mùa đông, không nhớ ra được điều gì.
Trịnh Thiên Kiều từng bước từng bước tiến lại gần, nụ cười trên khóe miệng, sự dịu dàng trong ánh mắt, mỗi lần đến gần lại càng trở nên dịu dàng và thương tiếc, cho đến khi anh đứng trước mặt mình, Ân Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn thân hình cao lớn trước mặt, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn được, người đàn ông trước mặt khẽ lên tiếng.
“Thiên Thiên…..” Trình Thiên Kiều rủ mắt xuống nhìn cô, sự ấm áp giống như muốn làm tan chảy mỗi bông tuyết trong mùa đông này: “Anh là anh Thiên Kiều của em, em còn nhớ anh không?”
Anh Thiên Kiều?
Rõ ràng Ân Thiên Thiên không có phản ứng, nhưng lại cảm thấy mấy chữ này ở bên miệng rất quen thuộc….
Trình Thiên Kiều không biết phải hình dung tâm trạng lúc này của mình như thế nào, anh ta nhìn cô đang ngây người ở trước mặt mình, trong đôi mắt giống như ngọc kia dường như có chút ướt, cuối cùng anh ta vẫn không thể giữ vững thái độ khiếm tốn của một người quân tử, đưa tay ra ôm Ân Thiên Thiên vào lòng….
Lực của cái ôm ngày càng lớn, dường như anh cố gắng hết sức để ôm cô, giấy tiếp theo cô giống như tan biến, ở thời điểm này tất cả mọi thứ đột nhiên dừng lại…..
“Thiên Thiên….” Khẽ gọi, Trình Thiên Kiều chỉ cảm thấy thời gian mấy tháng ngắn ngủi này giống như cả một đời.
Lúc Trình Thiên Kiều muốn đưa Ân Thiên Thiên rời đi, thì mẹ Lưu xuất hiện, nhìn thấy mẹ Lưu, Trình Thiên Kiều khẽ nhướng mày không nói gì, ánh mắt quan sát tình hình xung quanh.
Lúc mẹ Lưu nhìn thấy Trình Thiên Kiều cũng sững sờ một lúc, lúc này bà ta vẫn là dì Lưu, nhưng không ít lần nhìn thấy Trình Thiên Kiều, đây là cậu chủ nhà họ Trình, cảnh sát hình sự quốc tế mà Ân Thiên Thiên vẫn tin tưởng.
“Thiên Thiên à, chị gái của mẹ bị ốm, bây giờ mẹ phải đi chăm sóc cô ấy một khoảng thời gian, nên khoảng thời gian này con….” Mẹ Lưu có chút áy náy nói, đưa tay ra nắm lấy tay của Ân Thiên Thiên rất lâu cũng không muốn buông ra: “Haizz, may là con trưởng thành rồi, không cần mẹ phải lo lắng nữa, bây giờ anh Thiên Kiều của con cũng đến rồi, con sống cùng cậu ấy mấy ngày, mẹ sẽ sớm quay lại, có được không?”
Ân Thiên Thiên nhìn bà ta rất lâu không nói gì, sau một thời gian dài, mẹ Lưu lại tự nhiên rời đi như vậy, cô nhíu mày, quay đầu lại đột nhiên hỏi Trình Thiên Kiều một câu: “Bà ấy thực sự là mẹ của tôi sao?”
Trình Thiên Kiều ngạc nhiên nhìn Ân Thiên Thiên ở bên cạnh.
Sau khi mất đi ký ức cô rất khác so với trước đây, Ân Thiên Thiên của trước đây tốt bụng khiến người khác có chút phẫn nộ, cô có thể đối tốt với bất kỳ ai, trong bất kỳ tình huống nào, không bao giờ quan tâm đến tình hình của mình, thậm chí còn không có một chút cảnh giác nào với người có một chút ơn huệ với mình, nhưng theo những gì anh biết, sau khi Ân Thiên Thiên mất đi trí nhớ người đầu tiên cũng là người duy nhất mà cô tiếp xúc chình là dì Lưu, nhưng cô vẫn nghi ngờ bà ta….
Không biết nên khóc hay nên cười, chỉ vì một câu nói, Trình Thiên Kiều rõ ràng có thể cảm nhận được sự thay đổi của Ân Thiên Thiên.
Sau khi cô mất đi trí nhớ, dường như đột nhiên trưởng thành hơn….
Trình Thiên Kiều không trả lời câu hỏi của Ân Thiên Thiên, mà chỉ hỏi ngược lại cô một câu: “Em nghĩ như thế nào?”
Ân Thiên Thiên nheo mắt lại, không nói gì.
Mà chính vì câu hỏi đó, Trình Thiên Kiều lập tức thay đối ý nghĩ muốn đưa Ân Thiên Thiên về bên cạnh Ân Thiên Tuấn!
Dù sao cũng phải quay về, vậy thì đợi sau khi hoàn toàn trưởng thành rồi quay về!
Anh ta muốn từ nay về sao, không có bất kỳ ai dám ức hiếp cô!
…..
Sau khi bị Trình Thiên Kiều đưa đi, Ân Thiên Thiên cũng không gặp dì Lưu nữa, Đậu Đậu cũng được bà ta đón về bên cạnh, sống một mình trong một căn hộ nhỏ, Ân Thiên Thiên viết cho Trình Thiên Kiều một tờ giấy ghi nợ, sau đó nhốt anh ta ở ngoài cửa, không chút lưu tình…..
Trong đêm đông, Trình Thiên Kiều cầm tờ giấy ghi nợ trong tay, nét chữ rất đẹp liền nở một nụ cười, nụ cười kia đầy sự chế nhạo, nhưng lại là đang chế nhạo chính mình.
Sau khi Ân Thiên Thiên rời khỏi thành phố T, anh ta dường như đã sử dụng toàn lực lượng của nhà họ Trình và Hình Cảnh quốc tế của anh ta để tìm cô, mà thành phố T vì sự mất tích của cô mà nổ tung, chỉ là đến cuối cùng vẫn bị tin tức qua đời của bà cụ nhà họ Cảnh che lấp, Cảnh Liêm Uy nhà họ Cảnh cũng bí mật phái toàn bộ lực lượng của mình đi đến Đức để tìm kiếm, nếu như không phải vì anh ta là cảnh sát hình sự quốc tế, trong việc tìm người giỏi hơn Cảnh Liêm Uy, nói không chứng anh ta cũng không nhìn ra có người âm thầm động tay động chân với sổ đăng ký…..
Nhưng ngay cả như vậy, anh cũng phải mất mấy tháng mới có thể tìm thấy Ân Thiên Thiên ở thành phố P.
Giấy ghi nợ trong tay ở trong không khí vang lên tiếng vù vù, cô nợ anh ta tiền thuê nhà, nợ anh ta ân tình, nhưng lại từ chối sự tiếp cận của anh ta.
Đây chính là Ân Thiên Thiên của hiện tại.
Sau khi ở yên trong phòng hai ngày, Trình Thiên Kiều nói với cô tất cả sở trường của Ân Thiên Thiên, thậm chí còn chuẩn bị mọi thứ cho cô, Ân Thiên Thiên cứ như vậy mà đặt chân lên con đường tìm việc làm, tất cả mọi thứ dường như được bắt đầu từng bước từng bước một….
Ân Thiên Thiên ở bên này bắt đầu một cuộc sống mới, trong khi thành phố T ở bên kia vẫn bao phủ trong sương mù, không thể nhìn thấy con đường phía trước.
Bà cụ nhà họ Cảnh đột nhiên qua đời, đã khiến cả thành phố T run rẩy, Cảnh Liêm Phước và Vi Gia Huệ nhanh chóng đứng ra chủ trì đại cục, Cảnh Liêm Bình cũng hiếm khi nghiêm túc trông coi tập đoàn Cảnh thị, ngay cả Cảnh Thiên Ngọc cũng phụ trách rất tốt “Bữa tiệc mãn hãn”, mà cậu ba nhà họ Cảnh lại đột nhiên biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Chuyện của bà cụ Cảnh được xác định là một vụ án giết người!
Lúc tin tức truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc!
- Theo báo cáo, bà cụ nhà họ Cảnh đã chết được vài tháng, thời trẻ từng rong ruổi trong thương trường một thời gian rất dài. Vào thời điểm đó, hầu như không ai biết tên của bà cụ nhà họ Cảnh, đến khi nhà họ Cảnh nắm được quyền hành, từ lúc đó bắt đầu ngậm kẹo đùa cháu tận hưởng hạnh phúc, nhưng lại được người khác phát hiện bị sát hại trong nhà cũ của nhà họ Cảnh…..
- Trong một tuần bà cụ nhà họ Cảnh qua đời, phòng ngủ của bà cụ Cảnh ở nhà cũ đều được đóng kín, ngay cả người nhà họ Cảnh cũng không được đi vào, đến tận một tuần sau mới được phá bỏ niêm phong, trước mắt phần lớn quyền lực đều rơi vào trong tay của vợ chồng Cảnh Nguyên Phước và Vi Gia Huệ, hai người họ nhanh chóng trấn áp cơn hỗn loạn hình như muốn nổi lên….
- Cậu cả nhà họ Cảnh ngày ngày trông coi tập đoàn Cảnh thị, theo tin tức truyền đi anh ta thậm chí còn có một người bạn gái bí mật, hiện đang mang thai đứa bé của nhà họ Cảnh, chỉ là bà cụ Cảnh không được may mắn, không thể tận hưởng niềm vui con cháu đủ đầy khi về già.
- Trong một khoảng thời gian dài sau cái chết của bà cụ Cảnh, cho dù nhà họ Cảnh có tạo áp lực như thế nào, cho dù bên phía cảnh sát có phái đi bao nhiêu cảnh sát để tìm tin tức, nhưng vẫn không có một chút manh mối nào. Bà cụ Cảnh giống như bị không khí giết hại, hung thủ nhơn nhở ngoài vòng pháp luật lâu như vậy, nhưng vẫn không có một chút tung tích gì.
…..
Bà cụ Cảnh là bị người khác sát hại sao?
Tin tức này vừa truyền ra, người dân trong thành phố T đều hoảng loạn, ngay cả bà cụ Cảnh thân phận, địa vị cao quý, quyền lực lớn cũng bị người khác sát hại, vậy thì người kia phải lợi hại đến mức nào? Mà người nhà họ Cảnh không phải bị người ta tát một cái sao?
Không ai trong số bọn họ biết mọi chuyện sẽ phát triển như thế nào, chỉ có thể lặng lẽ đứng xem ...
Vi Gia Huệ nắm trong tay toàn bộ quyền lực của nhà họ Cảnh, Cảnh Nguyên Phước chỉ phụ trách công việc kinh doanh bên ngoài, bà cụ Cảnh vừa qua đời, hai người dường như bận đến mức chân không chạm đất, mà Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc cũng không ngoại lệ, chỉ có duy nhất Cảnh Liêm Uy trông có vẻ “nhàn hạ”, nếu như không phải cả ngày anh đều mang theo con gái đi tìm Ân Thiên Thiên, không chừng đã bị Cảnh Liêm Bình kéo lên đánh cho một trận rồi….
Chỉ là người nhà họ Cảnh rất hiểu anh, nhưng không có nghĩa là những người bên ngoài cũng hiểu anh.
Khi những lời bàn tán, những tin đồn ở bên ngoài tăng lên chóng mặt, Cảnh Liêm Uy vẫn không để ý, vừa tìm người vừa theo dõi sát sao các vấn đề của thị trường chứng khoán nhà họ Cảnh, hoàn toàn không lên tiếng thanh minh cho bản thân.
Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân làm việc với cường độ cao cũng vô cùng khốn khổ, nhưng trong thời điểm này không ai dám lên tiếng xin nghĩ một khoảng thời gian, hung thủ giết chết bà cụ nhà họ Cảnh vẫn chưa tìm được, thậm chí bây giờ còn chưa tìm được nguyên nhân cái chết, mà mợ ba lại biến mất không một dấu vết…..