Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-356
CHƯƠNG 356: SỰ NHU NHƯỢC VÀ HÈN NHÁT CỦA CÔ
CHƯƠNG 356: SỰ NHU NHƯỢC VÀ HÈN NHÁT CỦA CÔ
Trong thế giới của Đổng Khánh, Ân Thiên Thiên là mối tình đầu! Là tình cảm của chính anh! Dù cô chưa từng đồng ý, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của anh…
Đứng thẳng trước mặt Cảnh Liêm Uy, Đổng Khánh hỏi: “Cảnh Liêm Uy, trong mắt tôi, anh không xứng đáng với tình cảm của bất kỳ ai, càng không xứng đáng với tình cảm của Thiên Thiên! Anh rõ ràng là biết mối quan hệ giữa Thiên Thiên và Đào Ninh tốt như vậy, nhưng anh lại bảo cô ấy mang thai con của anh lần thứ hai? Đứa con đầu lòng đã hư. Tôi cứ nghĩ vấn đề này sẽ kết thúc chứ, nhưng tôi không ngờ cô ấy sẽ lại có thai ngay lập tức? Trái tim của anh rốt cuộc làm bằng gì vậy? Lại muốn đặt Thiên Thiên vào vị trái nào nữa đây?”
Qúa nhiều cảm xúc bị kìm nén trong một khoảng thời gian dài, chì cần một khi tìm thấy ống thông, nó sẽ bùng phát ngay lập tức. Đây là Đổng Khánh hiện tại!
Anh ta giơ tay ra, nắm cổ áo Cảnh Liêm Uy thật chặt, kéo anh tới trước mặt mình, đôi mắt Đổng Khánh đỏ ngầu vì giận dữ!
“Cảnh Liêm Uy, anh là một kẻ đê tiện, một người đàn ông không xứng đáng với tình yêu! Cậu ba Cảnh gì chứ? ‘Thiên tài trời sinh’ gì chứ? Với tôi đó chỉ là những cái tên tầm thường thôi! Anh thực sự nghĩ không ai biết anh đang làm gì sao? Anh thực sự nghĩ giữa hai người rất liền mạch sao? Vậy tôi hỏi anh, tại sao hơn một tháng trước anh và Đào Ninh lại vào khách sạn cùng một lúc? Tại sao cả hai người cả đêm đều không về? Tại sao sau đó Đào Ninh lại bị phát hiện là có thai?” Hỏi một cách giận dữ, Đổng Khánh hoàn toàn chìm trong chính cảm xúc của mình: “Có khả năng thì giấu kỹ cái đuôi đi! Bây giờ, anh cho tôi một lời giải thích! Cho Thiên Thiên một lời giải thích!”
Sau một tiếng gầm lớn, cả hành lang đều im lặng.
Ân Thiên Thiên nằm trên giường bệnh, cái miệng hơi hé mở mà thở mạnh, nhìn mọi thứ trước mặt một cách không thể tin được.
Đào Ninh đang đứng cách cô không xa, khuôn mặt tái nhợt nhìn Đổng Khánh và Cảnh Liêm Uy. Cũng không biết liệu cô ta đang sốc vì vụ việc bị tiết lộ nên không biết phải phản bác thế nào hay bị Đổng Khánh làm cho trực tiếp sợ hãi thành ra như thế, từ đầu đến cuối cũng không nói gì.
Ánh mắt cô từ từ di chuyển xuống cái bụng phẳng của Đào Ninh, vô số hình ảnh loé lên trong tâm trí Ân Thiên Thiên…
Trước khi cô và Cảnh Liêm Uy ly hôn, Đào Ninh đã quan tâm đến cô ở nhà Cảnh Liêm Uy không phải sao? Thậm chí đôi khi ánh mắt của Cảnh Liêm Uy cũng sẽ dừng lại ở phía cô ấy? Vậy… tất cả những điều này là thật sao?
Hơi thở của cô bắt đầu hơi gấp gáp. Cô rất cần một câu trả lời, nhưng Đào Ninh thì sững sờ, Đổng Khánh thì nắm chặt cổ áo Cảnh Liêm Uy, quần áo anh ghì chặt khiến anh khó thở. Anh nào có hội để nói đâu?
Ân Thiên Tuấn giận dữ siết chặt nắm đấm, những đường gân xanh như muốn bung ra khỏi tay anh ta!
Nếu điều này là thật, thì anh ta thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì!
Ân Thiên Thiên đang giãy giụa để ngồi dậy, bác sĩ Diêu liếc mắt nhìn y tá ra hiệu cô ngay lập tức đẩy Ân Thiên Thiên vào phòng bệnh! Mà chính cô ấy cũng nhanh chóng đưa những người còn lại rời khỏi nơi này, những chuyện như này không phù hợp cho người ngoài biết.
Không thể nhận được câu trả lời, những thứ như này nhanh chóng càn quấy trong não Ân Thiên Thiên!
Cảnh Liêm Uy hơi đỏ mặt nhìn về hướng Ân Thiên Thiên bị buộc phải rời đi. Cuối cùng anh không thể kìm được cơn giận mà giơ tay cho Đổng Khánh một nắm đấm. Anh đánh ngã Đổng Khánh thẳng xuống đất, nhưng vì thiếu oxy quá nhiều, anh suýt ngã xuống đất do đứng không vững, nhưng đôi mắt anh vẫn nhìn thẳng về hướng rời đi của Ân Thiên Thiên!
Muốn đuổi theo, Ân Thiên Tuấn và Trần Vũ nhanh chóng bao vây anh. Ba người chặn lại trước mặt anh, suốt một lúc anh cũng không thể rời đi được, nhưng khi thấy điều này, Mộc Yên Nhiên ở một bên nhanh chóng quay lại, chạy đến bên Ân Thiên Thiên, ngăn cô y tá đẩy Ân Thiên Thiên vào phòng bệnh ở góc.
Ân Thiên Thiên vẫn còn đang sốc. Suốt một lúc cô không thể tỉnh táo lại. Mặc dù bây giờ cô bị người khác chặn đường, cô vẫn không nhận ra là có điều gì đó không ổn. Mãi đến khi giọng nói của Mộc Yên Nhiên xuất hiện bên tai cô mới bình tĩnh lại.
“Ân Thiên Thiên!” Đôi mắt của Mộc Yên Nhiên đầy ghen tị và oán giận! Khi Đổng Khánh vừa nói những lời đó, cô ta đã bị sốc, nhưng sau một lúc suy nghĩ, cô ta mới biết Đổng Khánh là đang hiểu lầm. Một người đàn ông như Cảnh Liêm Uy, có bệnh thích sạch sẽ về tình cảm. Anh có thể trở mặt với cả nhà họ Cảnh vì một Ân Thiên Thiên, sao anh có thể phản bội cô vì một Đào Ninh? Cô ta nhìn cô đầy chế giễu, Mộc Yên Nhiên không biết niềm tin của Ân Thiên Thiên dành cho Cảnh Liêm Uy hiện tại đã ít đến đáng thương, nhưng đó cũng là một điều tốt cho cô ta! “Ân Thiên Thiên, có phải bây giờ cô đang cảm thấy người khốn khổ nhất trên đời này là cô không?”
Ân Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn cô ta, cố gắng đỡ người ngồi dậy, cô y tá trong hành lang trống rỗng buộc phải rời đi vì ánh mắt kinh hoàng của Mộc Yên Nhiên, hai người họ cứ nhìn chằm chằm vào nhau như vậy. Đồng thời cũng hiếm khi có cơ hội để giằng co như vậy!
“Haha…” Mộc Yên Nhiên nhìn cô, bất giác cười, ánh mắt đầy khinh bỉ: “Người bạn thân nhất của mình có quan hệ với chồng mình, họ thậm chí còn có hai đứa con. Ân Thiên Thiên, có phải bây giờ cô buồn đến mức muốn khóc rồi không? Có phải cảm thấy cuộc sống của cô là một mớ hỗn độn không?”
Sự lo lắng và mất lòng tin của cô luôn là nhược điểm lớn nhất trong mối quan hệ giữa cô và Cảnh Liêm Uy!
Chỉ là Ân Thiên Thiên chưa bao giờ hiểu…
Và Cảnh Liêm Uy cũng không biết phải làm gì để cô cảm thấy an toàn và bình yên…
Hai người lần đầu tiên trải nghiệm tình cảm đều lảo đảo trên con đường tình cảm này.
Nhìn Mộc Yên Nhiên vẫn đang mặc váy cưới trước mặt, Ân Thiên Thiên mím chặt môi không nói gì, nhưng những gì Mộc Yên Nhiên nói đúng là trúng tim đen cô thật! Cô không nhịn được mà run rẩy, không ai khiêu khích cô, có lẽ cô nghĩ một chút là sẽ thông suốt, nhưng một khi có người khiêu khích cô, nó lại khác…
Nếu Đào Ninh thực sự có quan hệ với Cảnh Liêm Uy thì làm sao đây?
Nếu cô ấy thực sự mang thai đứa con của Cảnh Liêm Uy thì làm sao đây?
Nếu Cảnh Liêm Uy thực sự là một người như vậy thì làm sao đây?
…
Vô số hình ảnh loé lên trong não cô, nhưng cô cũng không thể gặt hái được gì…
Mộc Yên Nhiên nhìn bộ dạng của Ân Thiên Thiên, đột nhiên cảm thấy việc mình mất mặt trước mặt mọi người ngày hôm nay không có vấn đề gì. Với tính khí của Ân Thiên Thiên thì không bao giờ có thể có được Cảnh Liêm Uy. Dù có ở bên cạnh nhau thì mối quan hệ đó cũng không thể tồn tại được lâu. Một người không biết cách mang lại cảm giác an toàn, một người không biết cách tin tưởng, sao một mối quan hệ như vậy có thể tiếp tục chứ?
Khoé miệng cô ta nhếch lên, Mộc Yên Nhiên bất ngờ đến gần cô, hai tay đặt bên giường, nhìn cô thật gần, nói từng câu từng chữ: “Ân Thiên Thiên, khi cô nghĩ cô là người thiệt thòi nhất thế giới, khi cô nghĩ cô là người không có cảm giác an toàn nhất thế giới, khi cô nghĩ cuộc sống của cô thật ảm đạm, cô có biết những gì ngày hôm nay cô chịu đựng, Cảnh Liêm Uy cũng đã phải chịu đựng từ năm anh ấy 5 tuổi…”
Nhìn thẳng vào Mộc Yên Nhiên, giác quan thứ sáu của Ân Thiên Thiên mách bảo bản năng cô rằng cô phải chống lại những lời tiếp theo.
Không thể không nói, Mộc Yên Nhiên thực sự rất thông minh. Là phụ nữ, cô hoàn toàn có thể hiểu tâm lý của Ân Thiên Thiên!
Vì nhà họ Ân, vì những vấn đề trong cuộc sống đã nổ ra cách đây một thời gian, cảm giác khó chịu từ tận xương tuỷ mà Ân Thiên Thiên mang theo từ khi còn là một đứa trẻ đã nổ ra trong mối quan hệ này! Cô đã yêu Cảnh Liêm Uy vì một lý do rất đơn giản. Chỉ đơn giản là vì lúc đó Cảnh Liêm Uy đã bảo vệ cô, khiến cô cảm thấy an tâm, rồi cô mới trở nên hoàn toàn mê muội mà lao vào tình yêu như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng dù thế nào, Ân Thiên Thiên vẫn luôn giữ niềm tin trong trái tim. Chỉ vì cô sợ trở thành người mà ngày hôm nay Mộc Yên Nhiên nói…
Chỉ là cô không bao giờ nghĩ đến. Cô đã chuẩn bị lâu như vậy, chính sự phòng bị của cô đã gây ra sự thất bại cho mối quan hệ này…
Cô không dám bước thêm một bước, cũng không dám tin tưởng Cảnh Liêm Uy bằng cả trái tim và tâm hồn!
Chừng nào cô còn tin tưởng Cảnh Liêm Uy hơn nữa, những lời Mộc Yên Nhiên nói hôm nay sẽ không có tác dụng như vậy!
Mộc Yên Nhiên nhìn Ân Thiên Thiên là biết cô không muốn nghe những lời tiếp theo của mình, nhưng lúc này Ân Thiên Thiên không còn lựa chọn nào khác! Kiểm soát một người vừa phẫu thuật đúng là dễ dàng!
Gần đến tai Ân Thiên Thiên, Mộc Yên Nhiên đảo mắt nhìn cô, nói từng câu từng chữ: “Ân Thiên Thiên, cô không phải con cả của nhà họ Ân, vậy cô là ai? Mẹ cô là ai? Ba cô là ai? Tại sao lúc trước mối quan hệ giữa cô và Cảnh Liêm Uy đang tốt như vậy, đột nhiên lại muốn ly hôn? Cô không tò mò sao?”
Ân Thiên Thiên đưa tay ra, đẩy Mộc Yên Nhiên ra khỏi giường để rời khỏi nơi này!
Cô có linh cảm, những gì Mộc Yên Nhiên sẽ nói tiếp theo là điều cô không muốn nghe…
Cô chợt nhớ lại cuộc trò chuyện của cô với dì Chung trong vườn hôm đó…
Tô Nương…
Tô Hiểu…
Và những điều Cảnh Liêm Uy hỏi…
Khi cô thấy ‘người mẹ’ từng xuất hiện trong bệnh viện có mặt ở đám cưới của Cảnh Liêm Uy, được gọi là Tô Nương, cô còn không biết gì nữa nhỉ?
Chỉ là không ai nói, vậy thì cô có thể xem như không biết gì không?
Đôi mắt đen trắng rõ rệt của cô đầy nước mắt, nhưng lúc này sao Ân Thiên Thiên có thể thoát khỏi xiềng xích của Mộc Yên Nhiên, bị cô ta giữ chặt trên giường bệnh, Ân Thiên Thiên nhìn thằng vào cô, nước mắt cô không bao giờ muốn rơi xuống!
“Mộc Yên Nhiên cút khỏi đây cho tôi! Cút chỗ khác!” Cô hét to, như thể như này có thể mắng cô ta đi: “Tôi không muốn nghe cô nói, tôi không muốn nghe cô nói, không!”
Nhưng Mộc Yên Nhiên phớt lờ cảm xúc của Ân Thiên Thiên, đưa tay ra siết chặt vai cô, cúi đầu xuống, nói nhỏ vào tai cô: “Ân Thiên Thiên, mẹ của cô là Tô Nương, gái hạng sang nhất ở thành phố T hơn hai mươi năm trước, và cô, là được bà ta sinh ra cùng một tên ăn xin, cả người của cô từ đầu đến cuối đều chảy dòng máu dơ bẩn, Ngay cả người mẹ Tô Nương của cô cũng không biết ba cô là ai, chính bà ta cũng gọi cô là ‘con hoang’! Ân Thiên Thiên, cô có cảm thấy mình thật đau khổ không?”
Thế giới của Ân Thiên Thiên gần như sụp đổ ngay lập tức, dôi môi cô run rẩy dữ dội!
Gái hạng sang? Ăn xin? ‘Con hoang’?
Lời nào cô cũng không thể chấp nhận! Chưa kể là trong tình huống như vậy!
Cô biết, từ khoảnh khắc cô nhìn thấy Tô Nương, cô biết mình có thể là con bà ấy, nhưng sau tất cả, cô hy vọng mình không phải thành phẩm của ‘tai nạn’ đó, cô cũng không muốn bị mẹ mình gọi là ‘con hoang’! Nhưng nó thật sự đã trái với mong muốn…
Cô cứ nghĩ đây đã là toàn bộ câu chuyện, nhưng những lời Mộc Yên Nhiên nói sau đó, cô thậm chí cũng không thể khóc được nữa…
CHƯƠNG 356: SỰ NHU NHƯỢC VÀ HÈN NHÁT CỦA CÔ
Trong thế giới của Đổng Khánh, Ân Thiên Thiên là mối tình đầu! Là tình cảm của chính anh! Dù cô chưa từng đồng ý, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của anh…
Đứng thẳng trước mặt Cảnh Liêm Uy, Đổng Khánh hỏi: “Cảnh Liêm Uy, trong mắt tôi, anh không xứng đáng với tình cảm của bất kỳ ai, càng không xứng đáng với tình cảm của Thiên Thiên! Anh rõ ràng là biết mối quan hệ giữa Thiên Thiên và Đào Ninh tốt như vậy, nhưng anh lại bảo cô ấy mang thai con của anh lần thứ hai? Đứa con đầu lòng đã hư. Tôi cứ nghĩ vấn đề này sẽ kết thúc chứ, nhưng tôi không ngờ cô ấy sẽ lại có thai ngay lập tức? Trái tim của anh rốt cuộc làm bằng gì vậy? Lại muốn đặt Thiên Thiên vào vị trái nào nữa đây?”
Qúa nhiều cảm xúc bị kìm nén trong một khoảng thời gian dài, chì cần một khi tìm thấy ống thông, nó sẽ bùng phát ngay lập tức. Đây là Đổng Khánh hiện tại!
Anh ta giơ tay ra, nắm cổ áo Cảnh Liêm Uy thật chặt, kéo anh tới trước mặt mình, đôi mắt Đổng Khánh đỏ ngầu vì giận dữ!
“Cảnh Liêm Uy, anh là một kẻ đê tiện, một người đàn ông không xứng đáng với tình yêu! Cậu ba Cảnh gì chứ? ‘Thiên tài trời sinh’ gì chứ? Với tôi đó chỉ là những cái tên tầm thường thôi! Anh thực sự nghĩ không ai biết anh đang làm gì sao? Anh thực sự nghĩ giữa hai người rất liền mạch sao? Vậy tôi hỏi anh, tại sao hơn một tháng trước anh và Đào Ninh lại vào khách sạn cùng một lúc? Tại sao cả hai người cả đêm đều không về? Tại sao sau đó Đào Ninh lại bị phát hiện là có thai?” Hỏi một cách giận dữ, Đổng Khánh hoàn toàn chìm trong chính cảm xúc của mình: “Có khả năng thì giấu kỹ cái đuôi đi! Bây giờ, anh cho tôi một lời giải thích! Cho Thiên Thiên một lời giải thích!”
Sau một tiếng gầm lớn, cả hành lang đều im lặng.
Ân Thiên Thiên nằm trên giường bệnh, cái miệng hơi hé mở mà thở mạnh, nhìn mọi thứ trước mặt một cách không thể tin được.
Đào Ninh đang đứng cách cô không xa, khuôn mặt tái nhợt nhìn Đổng Khánh và Cảnh Liêm Uy. Cũng không biết liệu cô ta đang sốc vì vụ việc bị tiết lộ nên không biết phải phản bác thế nào hay bị Đổng Khánh làm cho trực tiếp sợ hãi thành ra như thế, từ đầu đến cuối cũng không nói gì.
Ánh mắt cô từ từ di chuyển xuống cái bụng phẳng của Đào Ninh, vô số hình ảnh loé lên trong tâm trí Ân Thiên Thiên…
Trước khi cô và Cảnh Liêm Uy ly hôn, Đào Ninh đã quan tâm đến cô ở nhà Cảnh Liêm Uy không phải sao? Thậm chí đôi khi ánh mắt của Cảnh Liêm Uy cũng sẽ dừng lại ở phía cô ấy? Vậy… tất cả những điều này là thật sao?
Hơi thở của cô bắt đầu hơi gấp gáp. Cô rất cần một câu trả lời, nhưng Đào Ninh thì sững sờ, Đổng Khánh thì nắm chặt cổ áo Cảnh Liêm Uy, quần áo anh ghì chặt khiến anh khó thở. Anh nào có hội để nói đâu?
Ân Thiên Tuấn giận dữ siết chặt nắm đấm, những đường gân xanh như muốn bung ra khỏi tay anh ta!
Nếu điều này là thật, thì anh ta thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì!
Ân Thiên Thiên đang giãy giụa để ngồi dậy, bác sĩ Diêu liếc mắt nhìn y tá ra hiệu cô ngay lập tức đẩy Ân Thiên Thiên vào phòng bệnh! Mà chính cô ấy cũng nhanh chóng đưa những người còn lại rời khỏi nơi này, những chuyện như này không phù hợp cho người ngoài biết.
Không thể nhận được câu trả lời, những thứ như này nhanh chóng càn quấy trong não Ân Thiên Thiên!
Cảnh Liêm Uy hơi đỏ mặt nhìn về hướng Ân Thiên Thiên bị buộc phải rời đi. Cuối cùng anh không thể kìm được cơn giận mà giơ tay cho Đổng Khánh một nắm đấm. Anh đánh ngã Đổng Khánh thẳng xuống đất, nhưng vì thiếu oxy quá nhiều, anh suýt ngã xuống đất do đứng không vững, nhưng đôi mắt anh vẫn nhìn thẳng về hướng rời đi của Ân Thiên Thiên!
Muốn đuổi theo, Ân Thiên Tuấn và Trần Vũ nhanh chóng bao vây anh. Ba người chặn lại trước mặt anh, suốt một lúc anh cũng không thể rời đi được, nhưng khi thấy điều này, Mộc Yên Nhiên ở một bên nhanh chóng quay lại, chạy đến bên Ân Thiên Thiên, ngăn cô y tá đẩy Ân Thiên Thiên vào phòng bệnh ở góc.
Ân Thiên Thiên vẫn còn đang sốc. Suốt một lúc cô không thể tỉnh táo lại. Mặc dù bây giờ cô bị người khác chặn đường, cô vẫn không nhận ra là có điều gì đó không ổn. Mãi đến khi giọng nói của Mộc Yên Nhiên xuất hiện bên tai cô mới bình tĩnh lại.
“Ân Thiên Thiên!” Đôi mắt của Mộc Yên Nhiên đầy ghen tị và oán giận! Khi Đổng Khánh vừa nói những lời đó, cô ta đã bị sốc, nhưng sau một lúc suy nghĩ, cô ta mới biết Đổng Khánh là đang hiểu lầm. Một người đàn ông như Cảnh Liêm Uy, có bệnh thích sạch sẽ về tình cảm. Anh có thể trở mặt với cả nhà họ Cảnh vì một Ân Thiên Thiên, sao anh có thể phản bội cô vì một Đào Ninh? Cô ta nhìn cô đầy chế giễu, Mộc Yên Nhiên không biết niềm tin của Ân Thiên Thiên dành cho Cảnh Liêm Uy hiện tại đã ít đến đáng thương, nhưng đó cũng là một điều tốt cho cô ta! “Ân Thiên Thiên, có phải bây giờ cô đang cảm thấy người khốn khổ nhất trên đời này là cô không?”
Ân Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn cô ta, cố gắng đỡ người ngồi dậy, cô y tá trong hành lang trống rỗng buộc phải rời đi vì ánh mắt kinh hoàng của Mộc Yên Nhiên, hai người họ cứ nhìn chằm chằm vào nhau như vậy. Đồng thời cũng hiếm khi có cơ hội để giằng co như vậy!
“Haha…” Mộc Yên Nhiên nhìn cô, bất giác cười, ánh mắt đầy khinh bỉ: “Người bạn thân nhất của mình có quan hệ với chồng mình, họ thậm chí còn có hai đứa con. Ân Thiên Thiên, có phải bây giờ cô buồn đến mức muốn khóc rồi không? Có phải cảm thấy cuộc sống của cô là một mớ hỗn độn không?”
Sự lo lắng và mất lòng tin của cô luôn là nhược điểm lớn nhất trong mối quan hệ giữa cô và Cảnh Liêm Uy!
Chỉ là Ân Thiên Thiên chưa bao giờ hiểu…
Và Cảnh Liêm Uy cũng không biết phải làm gì để cô cảm thấy an toàn và bình yên…
Hai người lần đầu tiên trải nghiệm tình cảm đều lảo đảo trên con đường tình cảm này.
Nhìn Mộc Yên Nhiên vẫn đang mặc váy cưới trước mặt, Ân Thiên Thiên mím chặt môi không nói gì, nhưng những gì Mộc Yên Nhiên nói đúng là trúng tim đen cô thật! Cô không nhịn được mà run rẩy, không ai khiêu khích cô, có lẽ cô nghĩ một chút là sẽ thông suốt, nhưng một khi có người khiêu khích cô, nó lại khác…
Nếu Đào Ninh thực sự có quan hệ với Cảnh Liêm Uy thì làm sao đây?
Nếu cô ấy thực sự mang thai đứa con của Cảnh Liêm Uy thì làm sao đây?
Nếu Cảnh Liêm Uy thực sự là một người như vậy thì làm sao đây?
…
Vô số hình ảnh loé lên trong não cô, nhưng cô cũng không thể gặt hái được gì…
Mộc Yên Nhiên nhìn bộ dạng của Ân Thiên Thiên, đột nhiên cảm thấy việc mình mất mặt trước mặt mọi người ngày hôm nay không có vấn đề gì. Với tính khí của Ân Thiên Thiên thì không bao giờ có thể có được Cảnh Liêm Uy. Dù có ở bên cạnh nhau thì mối quan hệ đó cũng không thể tồn tại được lâu. Một người không biết cách mang lại cảm giác an toàn, một người không biết cách tin tưởng, sao một mối quan hệ như vậy có thể tiếp tục chứ?
Khoé miệng cô ta nhếch lên, Mộc Yên Nhiên bất ngờ đến gần cô, hai tay đặt bên giường, nhìn cô thật gần, nói từng câu từng chữ: “Ân Thiên Thiên, khi cô nghĩ cô là người thiệt thòi nhất thế giới, khi cô nghĩ cô là người không có cảm giác an toàn nhất thế giới, khi cô nghĩ cuộc sống của cô thật ảm đạm, cô có biết những gì ngày hôm nay cô chịu đựng, Cảnh Liêm Uy cũng đã phải chịu đựng từ năm anh ấy 5 tuổi…”
Nhìn thẳng vào Mộc Yên Nhiên, giác quan thứ sáu của Ân Thiên Thiên mách bảo bản năng cô rằng cô phải chống lại những lời tiếp theo.
Không thể không nói, Mộc Yên Nhiên thực sự rất thông minh. Là phụ nữ, cô hoàn toàn có thể hiểu tâm lý của Ân Thiên Thiên!
Vì nhà họ Ân, vì những vấn đề trong cuộc sống đã nổ ra cách đây một thời gian, cảm giác khó chịu từ tận xương tuỷ mà Ân Thiên Thiên mang theo từ khi còn là một đứa trẻ đã nổ ra trong mối quan hệ này! Cô đã yêu Cảnh Liêm Uy vì một lý do rất đơn giản. Chỉ đơn giản là vì lúc đó Cảnh Liêm Uy đã bảo vệ cô, khiến cô cảm thấy an tâm, rồi cô mới trở nên hoàn toàn mê muội mà lao vào tình yêu như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng dù thế nào, Ân Thiên Thiên vẫn luôn giữ niềm tin trong trái tim. Chỉ vì cô sợ trở thành người mà ngày hôm nay Mộc Yên Nhiên nói…
Chỉ là cô không bao giờ nghĩ đến. Cô đã chuẩn bị lâu như vậy, chính sự phòng bị của cô đã gây ra sự thất bại cho mối quan hệ này…
Cô không dám bước thêm một bước, cũng không dám tin tưởng Cảnh Liêm Uy bằng cả trái tim và tâm hồn!
Chừng nào cô còn tin tưởng Cảnh Liêm Uy hơn nữa, những lời Mộc Yên Nhiên nói hôm nay sẽ không có tác dụng như vậy!
Mộc Yên Nhiên nhìn Ân Thiên Thiên là biết cô không muốn nghe những lời tiếp theo của mình, nhưng lúc này Ân Thiên Thiên không còn lựa chọn nào khác! Kiểm soát một người vừa phẫu thuật đúng là dễ dàng!
Gần đến tai Ân Thiên Thiên, Mộc Yên Nhiên đảo mắt nhìn cô, nói từng câu từng chữ: “Ân Thiên Thiên, cô không phải con cả của nhà họ Ân, vậy cô là ai? Mẹ cô là ai? Ba cô là ai? Tại sao lúc trước mối quan hệ giữa cô và Cảnh Liêm Uy đang tốt như vậy, đột nhiên lại muốn ly hôn? Cô không tò mò sao?”
Ân Thiên Thiên đưa tay ra, đẩy Mộc Yên Nhiên ra khỏi giường để rời khỏi nơi này!
Cô có linh cảm, những gì Mộc Yên Nhiên sẽ nói tiếp theo là điều cô không muốn nghe…
Cô chợt nhớ lại cuộc trò chuyện của cô với dì Chung trong vườn hôm đó…
Tô Nương…
Tô Hiểu…
Và những điều Cảnh Liêm Uy hỏi…
Khi cô thấy ‘người mẹ’ từng xuất hiện trong bệnh viện có mặt ở đám cưới của Cảnh Liêm Uy, được gọi là Tô Nương, cô còn không biết gì nữa nhỉ?
Chỉ là không ai nói, vậy thì cô có thể xem như không biết gì không?
Đôi mắt đen trắng rõ rệt của cô đầy nước mắt, nhưng lúc này sao Ân Thiên Thiên có thể thoát khỏi xiềng xích của Mộc Yên Nhiên, bị cô ta giữ chặt trên giường bệnh, Ân Thiên Thiên nhìn thằng vào cô, nước mắt cô không bao giờ muốn rơi xuống!
“Mộc Yên Nhiên cút khỏi đây cho tôi! Cút chỗ khác!” Cô hét to, như thể như này có thể mắng cô ta đi: “Tôi không muốn nghe cô nói, tôi không muốn nghe cô nói, không!”
Nhưng Mộc Yên Nhiên phớt lờ cảm xúc của Ân Thiên Thiên, đưa tay ra siết chặt vai cô, cúi đầu xuống, nói nhỏ vào tai cô: “Ân Thiên Thiên, mẹ của cô là Tô Nương, gái hạng sang nhất ở thành phố T hơn hai mươi năm trước, và cô, là được bà ta sinh ra cùng một tên ăn xin, cả người của cô từ đầu đến cuối đều chảy dòng máu dơ bẩn, Ngay cả người mẹ Tô Nương của cô cũng không biết ba cô là ai, chính bà ta cũng gọi cô là ‘con hoang’! Ân Thiên Thiên, cô có cảm thấy mình thật đau khổ không?”
Thế giới của Ân Thiên Thiên gần như sụp đổ ngay lập tức, dôi môi cô run rẩy dữ dội!
Gái hạng sang? Ăn xin? ‘Con hoang’?
Lời nào cô cũng không thể chấp nhận! Chưa kể là trong tình huống như vậy!
Cô biết, từ khoảnh khắc cô nhìn thấy Tô Nương, cô biết mình có thể là con bà ấy, nhưng sau tất cả, cô hy vọng mình không phải thành phẩm của ‘tai nạn’ đó, cô cũng không muốn bị mẹ mình gọi là ‘con hoang’! Nhưng nó thật sự đã trái với mong muốn…
Cô cứ nghĩ đây đã là toàn bộ câu chuyện, nhưng những lời Mộc Yên Nhiên nói sau đó, cô thậm chí cũng không thể khóc được nữa…