Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-334
CHƯƠNG 334: TẤT CẢ MỌI CHUYỆN TRONG QUÁ KHỨ
CHƯƠNG 334: TẤT CẢ MỌI CHUỴỆN TRONG QUÁ KHỨ
Ông cụ Mộc và bà cụ Mộc không thể nào chấp nhận được cháu gái yêu quý của mình mang trái tim như thế này trong người, đến Mộc Long và Tử Dương cũng không thể nào chấp nhận được, nhưng khôn chấp nhận thì phải làm thế nào đây?
Từ lúc Tử Dương gặp chuyện không hay đến khi bà ta sinh đứa trẻ ra đã được một năm rồi, Mộc Sa còn nằm trong bụng mẹ mà đã bị chọc dò, nhưng rồi kết quả kiểm tra cho thấy cô ta không thể chu cấp trái tim cho Mộc Yên Nhiên được! Dù có không chấp nhận đứa nào này đến mức nào đi nữa, nhà họ Mộc cũng không tìm được cách khác, chỉ có điều tại sao Tô Nương để tư liệu ở lại đây, rồi đột nhiên biến mất khỏi thành phố T, tất thảy mọi người đào ba thước đất cũng không tìm được bà ta!
Lúc ấy Ân Thiên Thiên đã sống ở nhà họ Ân được hai năm.
Lúc ban đầu, Ân Bách Phú không hề yêu thương người vợ trước của mình, ông ta có thể yêu thương con của bà ấy đến mức nào kia chứ? Chỉ có điều vô số cặp mắt bên ngoài vẫn đang nhìn ông ta lom lom, nên phải làm ra vẻ mà thôi, vừa về đến nhà là giao đứa trẻ cho bảo mẫu ngay, nhưng bảo mẫu thích uống rượu, nào muốn hầu hạ một cô chiêu không được ông chủ yêu thương cơ chứ. Tô Nương hoán đổi hai đứa trẻ một cách dễ dàng, đợi đến khi Ân Bách Phú sực tỉnh táo lại, bà ta bèn gửi thư cho ông ta.
“Nuôi nó đến lớn thì anh có thể gặp lại con gái của mình, bằng không đời này anh sẽ không có duyên gặp lại nó nữa đâu. Tôi sẽ tiết lộ nguyên nhân cái chết của người vợ trước của anh cho mọi người biết, đương nhiên đợi đến khi tôi ưng ý, sau khi trở về sẽ trả con lại cho anh.”
Chỉ có hai câu mà thôi, Ân Bách Phú tức giận đến nỗi muốn lật bàn! Nhưng không thể không nhịn xuống được!
Bắt đầu từ lúc Tô Nương lộ diện trước ống kính, ai có dính líu với bà ta đều gặp xui xẻo. “Thiên Tuấn” chỉ vừa mới đứng vững gót chân, làm sao có thể ôm vận xui vào người được.
Ân Bách Phú nhịn nhiều năm ròng, nhưng bởi vì ông ta không thích Ân Thiên Thiên, bởi vậy cũng rất ít khi quan tâm đến cô, mới dẫn đến chuyện sau khi Tô Nương quay trở về, ôm đứa trẻ đi mà ông hề hay biết gì! Cứ luôn nghĩ rằng Ân Thiên Thiên đang sống yên sống vui trong nhà họ Ân.
Sau khi đem Ân Thiên Thiên đến nhà họ Ân, Tô Nương lén bế cô ra ngoài một lần, để tăng thêm hy vọng cho nhà họ Mộc, nhưng rồi lại ôm đứa trẻ đi mất, chỉ đề lại Trần Tinh bằng tuổi với Ân Thiên Thiên ở lại mà thôi. Trái tim của Ân Thiên Thiên rất hợp với Mộc Yên Nhiên, nhưng trái tim của Trần Tinh lại không được, Mộc Sa làm lạc mất họ cũng bị liên lụy, cả nhà họ Mộc gà chó không yên.
Suốt ngày người nhà họ Mộc luôn sầu não vì Mộc Yên Nhiên, đứa con đầu tiên trong nhà luôn là đứa được yêu thương nhất, cộng với việc sau khi sinh ra Mộc Sa, Tử Dương đã mất đi khả năng sinh đẻ, bởi vậy mà mới yêu thương đứa con khiến cho mình áy náy này hơn, còn với Mộc Sa, thỉnh thoảng bà ta sẽ nghĩ rằng vì nó nên mình mới không sinh được con trai cho Mộc Long...
Mọi thứ mọi thứ dần tích lũy, đương nhiên Mộc Sa không dễ sống ở trong nhà họ Mộc.
Nhà họ Ân cũng không vui vẻ hơn là bao, ban đầu Tô Nương mang thai Ân Thiên Thiên một cách bất đắc dĩ, bị giày vò tâm lý. Bà ta cũng nghĩ đứa trẻ này giống như loài ruồi nhặng hôi thối, khiến cho mình buồn nôn như những người khác vậy! Bà ta cũng muốn để Ân Bách Phú nếm trải cảm xúc mà mình đã từng thử!
Không phải ông ta thích dung mạo của mình hay sao? Mặc dù Ân Thiên Thiên chỉ là một đứa trẻ, nhưng rốt cuộc nó cũng là con của bà, cũng sẽ có nét giống bà mà thôi. Bà ta muốn nhìn thấy cảnh Ân Bách Phú phải nhìn nó lớn lên từng ngày, mỗi ngày mỗi đêm đều bị nó dày vò!
Tô Nương sống ở thành phố T đã lâu nhưng vẫn không bị ai nhận ra, lúc tìm được người phụ nữ đã mua lại cô nhi viện lúc ấy, lúc biết cả nhà họ Mộc sắp cùng bà ta đi máy bay qua thành phố M, Tô Nương dứt khoát dùng vẻ đẹp của mình để mê hoặc nhân viên sân bay, bảo bọn họ mang hàng cấm lên máy bay, còn cố ý đặt ở nơi nóng nhất!
Chỉ có điều, cả nhà họ Mộc đều hết sức may mắn, thấy bọn họ vừa lên máy bay, nhưng lại vội vã xuống ngay vì sợ công ty có việc gì, Tô Nương không lấy thứ đồ ấy ra kịp lúc, cuối cùng bà chỉ đành đứng một bên quan sát, hàng cấm gặp nhiệt độ cao nên khiến cho chiếc máy bay nổ tung. Bà ta đứng bên góc sân bay, lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Liêm Uy, đứa trẻ bé nhỏ ấy khóc xé ruột gan.
Vốn dĩ nếu chỉ có những cậu ấm và những người phụ nữ ngu ngốc không biết giữ đàn ông ấy đi ráng sức tìm bà ta, bà ta vẫn có thể trốn tránh được, nhưng vì trên chiếc máy bay gặp sự cố ấy có vợ chồng cậu cả nhà họ Cảnh, nên nhà họ Cảnh lại nhúng ta vào chuyện này!
Một gia tộc lớn đến thế ra tay, một Tô Nương còn non kém nhanh chóng bị tìm thấy!
Trong đêm mưa, những chiếc xe rượt đuổi thên núi, Tô Nương lái chiếc Honda bị vô số chiếc xe sau lưng đuổi theo, thậm chí còn có người ép bà ta đến bên vách vực, nếu như không phải bà tay may mắn, nói không chừng đã bị húc xuống dưới rồi! Tô Nương ngẩng gương mặt được trang điểm tỉ mỉ lên nhìn người trong chiếc xe đối diện, lại là một người phụ nữ ngu ngốc tưởng rằng đàn ông là tất cả!
Trước giờ bà ta chưa từng cố ý dụ dỗ người đàn ông nào, từ trước giờ đều là bọn họ quấn theo bà ta, một người đàn ông không quản lý được cơ thể của mình, vậy thì sao người phụ nữ có thể quản lý được?
Nhưng mà, trên đời này có rất ít người phụ nữ nghĩ như thế.
Lúc có một người phụ nữ điên cuồng bất chấp mạng sống đâm về phía bà, gương mặt Tô Nương trắng bệch, lập tức mở cửa, lăn ra con đường rải đầy đá vụn, lúc ngoảnh đầu lại chỉ kịp nhìn thấy hai chiếc xe đưa người phụ nữ ấy rơi xuống đáy vực, cùng lúc đó, những người đuổi theo đằng sau lần lượt xuống xe áp sát bà...
Bà ta là một người phụ nữ bị bọn họ đẩy đến sa đọa vào cảnh phong trần, cho dù bà ta trang điểm quyến rũ đến mức nào đi chăng nữa cũng khó mà che giấu được sự trong sáng đơn thuần.
Tô Nương lui từng bước đến bên vách vực, nhìn những gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, đột nhiên ngẩng đầu bật cười.
“Ha ha ha...ha ha ha...”
Trong màn mưa đêm, bà ta đứng bên vách vực, bật cười suồng sã. Nhưng tiếng cười lảnh lót, êm tai của bà ta lọt vào tai những người có mặt ở đây, lại làm cho họ cảm thấy như tiếng kêu gào đòi mạng vậy, cho đến tận bây giờ, họ vẫn cảm thấy tiếng cười ấy thật đáng sợ...
Tô Nương quay lưng lại với vách vực, ngọn gió đêm thổi váy bà ta bay phần phật, để lộ ra đôi chân thon thả, thiết kế cộc tay càng khiến cho mọi người có thể nhìn được cánh tay trắng ngần và vệt máu trên tay bà ta. Cho dù bị mưa xối, trông đến là nhếch nhác, bà ta vẫn giống với một đóa hoa sen tuyết nở rộ, kiều kiễm trong đêm tối...
Sau khi cười đủ rồi, cười đến nỗi không thở không ra hơi, đột nhiên Tô Nương nhìn những kẻ đứng ra, những kẻ ẩn nấp trong góc với vẻ oán hận, gằn từng câu từng chữ: “Bọn mi nhớ đây! Chắc chắn Tô Nương ta sẽ trở lại báo thù! Những gì bọn mi đã làm với ta, chắc chắn ta sẽ trả gấp trăm gấp ngàn lần kia kìa! Mộc Long! Ân Bách Phú! Ta sẽ không tha cho ai trong số hai chúng mi đâu! Còn những kẻ đã đụng vào người ta cũng sẽ không được yên đâu! Ha ha ha...”
Sắc mặt Mộc Long và Ân Bách Phú trắng bệch.
Tô Nương dửng dưng đứng bên vách vực, nở nụ cười quái dị, vào giây phút ấy dường như bà ta là quỷ quái bò từ dưới địa ngục lên vậy, khiến cho người khác thấy rùng rợn...
“Bọn mi phải sống cho thật tốt, đợi đến ngày ta về, ta sẽ trả cho gái lại cho nhà họ Ân! Rồi chúng ta sẽ tính cho ra lẽ với nhau! Ha ha ha...” Tô Nương nói rồi bèn ngẩng đầu lên trời bật cười ha hả. Bà ta chợt dang tay ngã người xuống dưới vực, những người xung quanh không kịp túm lấy vạt áo của bà: “Bọn mi phải sống đấy, phải sống đấy, ha ha ha...”
Hồi hồi lâu sau, dường như bọn họ vẫn còn nghe thấy tiếng cười điên cuồng vang lên từ dưới đáy vực, từng tiếng từng pha lẫn trong những giọt nước mưa, thấm vào trong lòng họ, đâm chồi suốt hai mươi ba, hai mươi tư năm ròng, cho đến khi thân thế của Ân Thiên Thiên bị tiết lộ!
Tô Nương dùng thân thế của con gái để đổi lấy một trận chiến tranh tâm lý gay gắt!
Bà ta nói với tất thảy mọi người, bà ta đã quay lại rồi! Bà ta đã quay lại báo thù rồi!
Sau khi đọc xong tập tài liệu trong tay, sắc mặt Vi Gia Huệ trắng bệch đến đáng sợ, bà ngã nhào xuống ghế một cách nhếch nhác, đến hít thở cũng khó khăn. Lúc Cảnh Nguyên Phước đi vào đã nhìn thấy bà như vậy, cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm bà về giường. Suốt đêm hôm ấy, hai người không nói gì, suy nghĩ rối như tơ vò...
Làm gì có cô gái nào chấp nhận được thân thế như vậy?
Một khi bị tiết lộ, Ân Thiên Thiên sẽ không tài nào sống nổi với miệng đời.
Sự lựa chọn của Cảnh Liêm Uy, là sự bất đắc sĩ trong bất đắc dĩ thật sự!
Đột nhiên, đôi mắt Vu Gia Tụe nhập nhèm nước, thân là đàn bà con gái, bà có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của Tô Nương vào lúc ấy...cùng với sự căm ghét của bà ta với Ân Thiên Thiên.
Đối với Tô Nương, sự tồn tại của Ân Thiên Thiên đang nhắc nhở bà ta về mối nhục năm ấy!
Ở căn chung nhỏ độc lập nào đó trong thành phố T, một người phụ nữ giữ gìn da dẻ rất tốt đang lặng lẽ ngâm bồn, nhâm nhi rượu vang đỏ, trông bà ta hết sức nhàn nhã, chỉ có điều, cánh tay trái gác trên thành bồn xăm đầy hình hoa bỉ ngạn nở rộ, khiến cho người khác cảm thấy quỷ dị.
Tô Nương im lặng theo dõi bản tin thời sự, đôi mắt híp lại.
Bà ta đã xem bản tin trong ngày hôm nay về Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên không dưới hai mươi lần!
Đột nhiên, khóe miệng bà ta nhếch lên, Tô Nương cười cười ngẩng đầu uống cạn rượu vang trong ly, lập tức đứng dậy, những vết sẹo trên làn da trắng trẻo của bà ta không làm ảnh hưởng đến nhan sắc ấy, chỉ có điều vết sẹo ở bụng hơi nhức mắt. Bà ta cầm điện thoại lên gọi một cuộc, Tô Nương nhẹ nhàng nói: “Tôi định ngày mai sẽ bắt đầu xử lý từng kẻ từng kẻ một, nếu như anh có thời gian thì giúp đỡ tôi một tay đi.”
Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia khàn khàn, nhuốm mùi năm tháng.
Sau khi gọi một cú ngắn gọn, Tô Nương lại gọi điện cho Trần Vũ, nhưng cậu ta không nghe máy. Tô Nương khẽ nhướn mày, nở nụ cười khinh bỉ, quay người về giường chuẩn bị đi ngủ, nhưng đột nhiên cơ thể bà co rút dữ dội, Tô Nương túm chặt lấy chiếc mền, trong mắt đậm vẻ oán hận!
Bà ta hận! Rất hận!
Bà ta hận tất cả những người đã ép bà ta đến bước đường này!
Bà ta cũng từng muốn cưới một người đàn ông bình thường, muốn giặt đồ nấu cơm cho chồng, muốn giúp chồng dạy con, nhưng cuộc đời này bà ta không hề có được cuộc hôn nhân như mong muốn, chỉ có vô số người đàn ông! Từ cái giường này đến cái giường khác, bà ta đã nhìn thấu hình dạng của vô số đàn ông. Hai đứa con của bà, đến nhìn bà ta cũng không muốn nhìn chúng. Trần Vũ là vật trao đổi ra đời trên đường tháo chạy của bà ta, để sống sót bà ta không thể nào không sinh cậu ta ra. Nào ngờ đối phương lại không cần nữa, bà ta chỉ đành dẫn Trần Vũ đi theo mình.
Bà ta không muốn bị vướng bận, không ham tình thân, chẳng cần tình bạn!
Từ rất nhiều năm trước, cuộc sống của bà ta chỉ còn sót lại mối hận ngùn ngụt! Bà ta nhịn nhục, khúm núm, cười cười lấy lòng đều chỉ vì thời khắc quay về thành phố T, trở về nơi bắt đầu để báo thù!
Sự báo thù của bà ta, cuối cùng cũng đã bắt đầu rồi!
Người tiến hành cùng lúc với bà ta, còn có một người đàn ông tên Cảnh Liêm Uy!
CHƯƠNG 334: TẤT CẢ MỌI CHUỴỆN TRONG QUÁ KHỨ
Ông cụ Mộc và bà cụ Mộc không thể nào chấp nhận được cháu gái yêu quý của mình mang trái tim như thế này trong người, đến Mộc Long và Tử Dương cũng không thể nào chấp nhận được, nhưng khôn chấp nhận thì phải làm thế nào đây?
Từ lúc Tử Dương gặp chuyện không hay đến khi bà ta sinh đứa trẻ ra đã được một năm rồi, Mộc Sa còn nằm trong bụng mẹ mà đã bị chọc dò, nhưng rồi kết quả kiểm tra cho thấy cô ta không thể chu cấp trái tim cho Mộc Yên Nhiên được! Dù có không chấp nhận đứa nào này đến mức nào đi nữa, nhà họ Mộc cũng không tìm được cách khác, chỉ có điều tại sao Tô Nương để tư liệu ở lại đây, rồi đột nhiên biến mất khỏi thành phố T, tất thảy mọi người đào ba thước đất cũng không tìm được bà ta!
Lúc ấy Ân Thiên Thiên đã sống ở nhà họ Ân được hai năm.
Lúc ban đầu, Ân Bách Phú không hề yêu thương người vợ trước của mình, ông ta có thể yêu thương con của bà ấy đến mức nào kia chứ? Chỉ có điều vô số cặp mắt bên ngoài vẫn đang nhìn ông ta lom lom, nên phải làm ra vẻ mà thôi, vừa về đến nhà là giao đứa trẻ cho bảo mẫu ngay, nhưng bảo mẫu thích uống rượu, nào muốn hầu hạ một cô chiêu không được ông chủ yêu thương cơ chứ. Tô Nương hoán đổi hai đứa trẻ một cách dễ dàng, đợi đến khi Ân Bách Phú sực tỉnh táo lại, bà ta bèn gửi thư cho ông ta.
“Nuôi nó đến lớn thì anh có thể gặp lại con gái của mình, bằng không đời này anh sẽ không có duyên gặp lại nó nữa đâu. Tôi sẽ tiết lộ nguyên nhân cái chết của người vợ trước của anh cho mọi người biết, đương nhiên đợi đến khi tôi ưng ý, sau khi trở về sẽ trả con lại cho anh.”
Chỉ có hai câu mà thôi, Ân Bách Phú tức giận đến nỗi muốn lật bàn! Nhưng không thể không nhịn xuống được!
Bắt đầu từ lúc Tô Nương lộ diện trước ống kính, ai có dính líu với bà ta đều gặp xui xẻo. “Thiên Tuấn” chỉ vừa mới đứng vững gót chân, làm sao có thể ôm vận xui vào người được.
Ân Bách Phú nhịn nhiều năm ròng, nhưng bởi vì ông ta không thích Ân Thiên Thiên, bởi vậy cũng rất ít khi quan tâm đến cô, mới dẫn đến chuyện sau khi Tô Nương quay trở về, ôm đứa trẻ đi mà ông hề hay biết gì! Cứ luôn nghĩ rằng Ân Thiên Thiên đang sống yên sống vui trong nhà họ Ân.
Sau khi đem Ân Thiên Thiên đến nhà họ Ân, Tô Nương lén bế cô ra ngoài một lần, để tăng thêm hy vọng cho nhà họ Mộc, nhưng rồi lại ôm đứa trẻ đi mất, chỉ đề lại Trần Tinh bằng tuổi với Ân Thiên Thiên ở lại mà thôi. Trái tim của Ân Thiên Thiên rất hợp với Mộc Yên Nhiên, nhưng trái tim của Trần Tinh lại không được, Mộc Sa làm lạc mất họ cũng bị liên lụy, cả nhà họ Mộc gà chó không yên.
Suốt ngày người nhà họ Mộc luôn sầu não vì Mộc Yên Nhiên, đứa con đầu tiên trong nhà luôn là đứa được yêu thương nhất, cộng với việc sau khi sinh ra Mộc Sa, Tử Dương đã mất đi khả năng sinh đẻ, bởi vậy mà mới yêu thương đứa con khiến cho mình áy náy này hơn, còn với Mộc Sa, thỉnh thoảng bà ta sẽ nghĩ rằng vì nó nên mình mới không sinh được con trai cho Mộc Long...
Mọi thứ mọi thứ dần tích lũy, đương nhiên Mộc Sa không dễ sống ở trong nhà họ Mộc.
Nhà họ Ân cũng không vui vẻ hơn là bao, ban đầu Tô Nương mang thai Ân Thiên Thiên một cách bất đắc dĩ, bị giày vò tâm lý. Bà ta cũng nghĩ đứa trẻ này giống như loài ruồi nhặng hôi thối, khiến cho mình buồn nôn như những người khác vậy! Bà ta cũng muốn để Ân Bách Phú nếm trải cảm xúc mà mình đã từng thử!
Không phải ông ta thích dung mạo của mình hay sao? Mặc dù Ân Thiên Thiên chỉ là một đứa trẻ, nhưng rốt cuộc nó cũng là con của bà, cũng sẽ có nét giống bà mà thôi. Bà ta muốn nhìn thấy cảnh Ân Bách Phú phải nhìn nó lớn lên từng ngày, mỗi ngày mỗi đêm đều bị nó dày vò!
Tô Nương sống ở thành phố T đã lâu nhưng vẫn không bị ai nhận ra, lúc tìm được người phụ nữ đã mua lại cô nhi viện lúc ấy, lúc biết cả nhà họ Mộc sắp cùng bà ta đi máy bay qua thành phố M, Tô Nương dứt khoát dùng vẻ đẹp của mình để mê hoặc nhân viên sân bay, bảo bọn họ mang hàng cấm lên máy bay, còn cố ý đặt ở nơi nóng nhất!
Chỉ có điều, cả nhà họ Mộc đều hết sức may mắn, thấy bọn họ vừa lên máy bay, nhưng lại vội vã xuống ngay vì sợ công ty có việc gì, Tô Nương không lấy thứ đồ ấy ra kịp lúc, cuối cùng bà chỉ đành đứng một bên quan sát, hàng cấm gặp nhiệt độ cao nên khiến cho chiếc máy bay nổ tung. Bà ta đứng bên góc sân bay, lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Liêm Uy, đứa trẻ bé nhỏ ấy khóc xé ruột gan.
Vốn dĩ nếu chỉ có những cậu ấm và những người phụ nữ ngu ngốc không biết giữ đàn ông ấy đi ráng sức tìm bà ta, bà ta vẫn có thể trốn tránh được, nhưng vì trên chiếc máy bay gặp sự cố ấy có vợ chồng cậu cả nhà họ Cảnh, nên nhà họ Cảnh lại nhúng ta vào chuyện này!
Một gia tộc lớn đến thế ra tay, một Tô Nương còn non kém nhanh chóng bị tìm thấy!
Trong đêm mưa, những chiếc xe rượt đuổi thên núi, Tô Nương lái chiếc Honda bị vô số chiếc xe sau lưng đuổi theo, thậm chí còn có người ép bà ta đến bên vách vực, nếu như không phải bà tay may mắn, nói không chừng đã bị húc xuống dưới rồi! Tô Nương ngẩng gương mặt được trang điểm tỉ mỉ lên nhìn người trong chiếc xe đối diện, lại là một người phụ nữ ngu ngốc tưởng rằng đàn ông là tất cả!
Trước giờ bà ta chưa từng cố ý dụ dỗ người đàn ông nào, từ trước giờ đều là bọn họ quấn theo bà ta, một người đàn ông không quản lý được cơ thể của mình, vậy thì sao người phụ nữ có thể quản lý được?
Nhưng mà, trên đời này có rất ít người phụ nữ nghĩ như thế.
Lúc có một người phụ nữ điên cuồng bất chấp mạng sống đâm về phía bà, gương mặt Tô Nương trắng bệch, lập tức mở cửa, lăn ra con đường rải đầy đá vụn, lúc ngoảnh đầu lại chỉ kịp nhìn thấy hai chiếc xe đưa người phụ nữ ấy rơi xuống đáy vực, cùng lúc đó, những người đuổi theo đằng sau lần lượt xuống xe áp sát bà...
Bà ta là một người phụ nữ bị bọn họ đẩy đến sa đọa vào cảnh phong trần, cho dù bà ta trang điểm quyến rũ đến mức nào đi chăng nữa cũng khó mà che giấu được sự trong sáng đơn thuần.
Tô Nương lui từng bước đến bên vách vực, nhìn những gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, đột nhiên ngẩng đầu bật cười.
“Ha ha ha...ha ha ha...”
Trong màn mưa đêm, bà ta đứng bên vách vực, bật cười suồng sã. Nhưng tiếng cười lảnh lót, êm tai của bà ta lọt vào tai những người có mặt ở đây, lại làm cho họ cảm thấy như tiếng kêu gào đòi mạng vậy, cho đến tận bây giờ, họ vẫn cảm thấy tiếng cười ấy thật đáng sợ...
Tô Nương quay lưng lại với vách vực, ngọn gió đêm thổi váy bà ta bay phần phật, để lộ ra đôi chân thon thả, thiết kế cộc tay càng khiến cho mọi người có thể nhìn được cánh tay trắng ngần và vệt máu trên tay bà ta. Cho dù bị mưa xối, trông đến là nhếch nhác, bà ta vẫn giống với một đóa hoa sen tuyết nở rộ, kiều kiễm trong đêm tối...
Sau khi cười đủ rồi, cười đến nỗi không thở không ra hơi, đột nhiên Tô Nương nhìn những kẻ đứng ra, những kẻ ẩn nấp trong góc với vẻ oán hận, gằn từng câu từng chữ: “Bọn mi nhớ đây! Chắc chắn Tô Nương ta sẽ trở lại báo thù! Những gì bọn mi đã làm với ta, chắc chắn ta sẽ trả gấp trăm gấp ngàn lần kia kìa! Mộc Long! Ân Bách Phú! Ta sẽ không tha cho ai trong số hai chúng mi đâu! Còn những kẻ đã đụng vào người ta cũng sẽ không được yên đâu! Ha ha ha...”
Sắc mặt Mộc Long và Ân Bách Phú trắng bệch.
Tô Nương dửng dưng đứng bên vách vực, nở nụ cười quái dị, vào giây phút ấy dường như bà ta là quỷ quái bò từ dưới địa ngục lên vậy, khiến cho người khác thấy rùng rợn...
“Bọn mi phải sống cho thật tốt, đợi đến ngày ta về, ta sẽ trả cho gái lại cho nhà họ Ân! Rồi chúng ta sẽ tính cho ra lẽ với nhau! Ha ha ha...” Tô Nương nói rồi bèn ngẩng đầu lên trời bật cười ha hả. Bà ta chợt dang tay ngã người xuống dưới vực, những người xung quanh không kịp túm lấy vạt áo của bà: “Bọn mi phải sống đấy, phải sống đấy, ha ha ha...”
Hồi hồi lâu sau, dường như bọn họ vẫn còn nghe thấy tiếng cười điên cuồng vang lên từ dưới đáy vực, từng tiếng từng pha lẫn trong những giọt nước mưa, thấm vào trong lòng họ, đâm chồi suốt hai mươi ba, hai mươi tư năm ròng, cho đến khi thân thế của Ân Thiên Thiên bị tiết lộ!
Tô Nương dùng thân thế của con gái để đổi lấy một trận chiến tranh tâm lý gay gắt!
Bà ta nói với tất thảy mọi người, bà ta đã quay lại rồi! Bà ta đã quay lại báo thù rồi!
Sau khi đọc xong tập tài liệu trong tay, sắc mặt Vi Gia Huệ trắng bệch đến đáng sợ, bà ngã nhào xuống ghế một cách nhếch nhác, đến hít thở cũng khó khăn. Lúc Cảnh Nguyên Phước đi vào đã nhìn thấy bà như vậy, cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm bà về giường. Suốt đêm hôm ấy, hai người không nói gì, suy nghĩ rối như tơ vò...
Làm gì có cô gái nào chấp nhận được thân thế như vậy?
Một khi bị tiết lộ, Ân Thiên Thiên sẽ không tài nào sống nổi với miệng đời.
Sự lựa chọn của Cảnh Liêm Uy, là sự bất đắc sĩ trong bất đắc dĩ thật sự!
Đột nhiên, đôi mắt Vu Gia Tụe nhập nhèm nước, thân là đàn bà con gái, bà có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của Tô Nương vào lúc ấy...cùng với sự căm ghét của bà ta với Ân Thiên Thiên.
Đối với Tô Nương, sự tồn tại của Ân Thiên Thiên đang nhắc nhở bà ta về mối nhục năm ấy!
Ở căn chung nhỏ độc lập nào đó trong thành phố T, một người phụ nữ giữ gìn da dẻ rất tốt đang lặng lẽ ngâm bồn, nhâm nhi rượu vang đỏ, trông bà ta hết sức nhàn nhã, chỉ có điều, cánh tay trái gác trên thành bồn xăm đầy hình hoa bỉ ngạn nở rộ, khiến cho người khác cảm thấy quỷ dị.
Tô Nương im lặng theo dõi bản tin thời sự, đôi mắt híp lại.
Bà ta đã xem bản tin trong ngày hôm nay về Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên không dưới hai mươi lần!
Đột nhiên, khóe miệng bà ta nhếch lên, Tô Nương cười cười ngẩng đầu uống cạn rượu vang trong ly, lập tức đứng dậy, những vết sẹo trên làn da trắng trẻo của bà ta không làm ảnh hưởng đến nhan sắc ấy, chỉ có điều vết sẹo ở bụng hơi nhức mắt. Bà ta cầm điện thoại lên gọi một cuộc, Tô Nương nhẹ nhàng nói: “Tôi định ngày mai sẽ bắt đầu xử lý từng kẻ từng kẻ một, nếu như anh có thời gian thì giúp đỡ tôi một tay đi.”
Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia khàn khàn, nhuốm mùi năm tháng.
Sau khi gọi một cú ngắn gọn, Tô Nương lại gọi điện cho Trần Vũ, nhưng cậu ta không nghe máy. Tô Nương khẽ nhướn mày, nở nụ cười khinh bỉ, quay người về giường chuẩn bị đi ngủ, nhưng đột nhiên cơ thể bà co rút dữ dội, Tô Nương túm chặt lấy chiếc mền, trong mắt đậm vẻ oán hận!
Bà ta hận! Rất hận!
Bà ta hận tất cả những người đã ép bà ta đến bước đường này!
Bà ta cũng từng muốn cưới một người đàn ông bình thường, muốn giặt đồ nấu cơm cho chồng, muốn giúp chồng dạy con, nhưng cuộc đời này bà ta không hề có được cuộc hôn nhân như mong muốn, chỉ có vô số người đàn ông! Từ cái giường này đến cái giường khác, bà ta đã nhìn thấu hình dạng của vô số đàn ông. Hai đứa con của bà, đến nhìn bà ta cũng không muốn nhìn chúng. Trần Vũ là vật trao đổi ra đời trên đường tháo chạy của bà ta, để sống sót bà ta không thể nào không sinh cậu ta ra. Nào ngờ đối phương lại không cần nữa, bà ta chỉ đành dẫn Trần Vũ đi theo mình.
Bà ta không muốn bị vướng bận, không ham tình thân, chẳng cần tình bạn!
Từ rất nhiều năm trước, cuộc sống của bà ta chỉ còn sót lại mối hận ngùn ngụt! Bà ta nhịn nhục, khúm núm, cười cười lấy lòng đều chỉ vì thời khắc quay về thành phố T, trở về nơi bắt đầu để báo thù!
Sự báo thù của bà ta, cuối cùng cũng đã bắt đầu rồi!
Người tiến hành cùng lúc với bà ta, còn có một người đàn ông tên Cảnh Liêm Uy!