Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-332
CHƯƠNG 332: BÁO THÙ LẦN ĐẦU TIÊN
CHƯƠNG 332: BÁO THÙ LẦN ĐẦU TIÊN
Vào giây phút Mộc Long đồng ý, Tô Nương chỉ cảm thấy máu toàn thân của mình đều đông cứng lại.
“Mộc Long, anh có biết mình đang làm gì không?” Bà đứng trước mặt ông ta, giữ vững sự kiêu ngạo của mình, đôi mắt xinh đẹp toát ra vẻ ngỡ ngàng: “Lẽ nào anh không hiểu được ý của cậu ta ư?”
Cậu em họ của Tử Dương cũng không quan tâm nhiều đến thế, chỉ cầm điện thoại lên chụp lại gương mặt tức giận của Tô Nương, tiện tay đăng lên fb, không ít người nhao nhao hỏi sao cậu ta lại gặp được người phụ nữ xinh đẹp nổi tiếng ở thành phố T này, nhưng bây giờ cậu ta không có tâm trạng trả lời, chỉ sốt ruột ngẩng đầu nhìn Mộc Long rồi nói: “Anh rể, anh xuống nhà nói với bọn họ rằng tôi mệt nên đi ngủ rồi, nếu bọn họ muốn về sớm thì cũng không cần kêu tôi...”
Sắc mặt Tô Nương lập tức trắng bệch.
Mộc Long nhìn Tô Nương, rốt cuộc giữa giang sơn và mỹ nhân, ông ta cũng lựa chọn giang sơn. Mặc dù giang sơn không lớn, nhưng có giang sơn, ông ta mới có thể chiếm được nhiều mỹ nhân hơn nữa, không phải thế hay sao? Huống hồ chi ở bên cạnh Tô Nương lâu đến thế, ông ta cũng đã chán lắm rồi, mặc dù trong lòng thấy hơi áy náy nhưng lúc Tử Dương lên đến trước cửa tìm ông ta thì ông ta đã biến mất tăm.
Mộc Long nhanh chóng dắt Tử Dương đi khỏi nơi này, trước lúc ra ngoài, Mộc Long còn đóng cửa lại giùm bọn họ!
Phòng ốc trong nhà họ Mộc đều cách âm rất tốt, huống hồ chi lại là phòng của cậu chủ nhà họ Mộc đây?
Em họ của Tử Dương đặt điện thoại xuống, thậm chí đến cửa cũng không buồn khóa mà vồ vào người Tô Nương, làm sao một người phụ nữ trói gà không chặt chống lại cậu ta cho nổi? Sau khi né tránh hết mất vòng, bà vẫn bị cậu ta tóm lấy, cơ thể run run rẩy rẩy. Nước mắt bà tuôn rơi lã chã, quần áo trên người Tô Nương đều bị lột xuống.
Bà ta cứ nghĩ rằng, ít nhất thì ông ta sẽ không cho người đàn ông khác ‘mượn’ bà, ít nhất thì ông ta sẽ không để cho người khác làm loạn ở nhà mình, bà ta cứ nghĩ rằng, ít nhất thì ông ta cũng thinh thích mình...
Nhưng tất cả chỉ là ‘bà nghĩ rằng’ mà thôi!
‘Nghĩ rằng’ sai rồi, bà bèn rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục!
Em họ của Tử Dương đè Tô Nương xuống dưới người mình, chiếc giường đôi rộng lớn này lại chính là chiếc mà bà đã đổi ga cho ông vào buổi sáng, mùi hương của ánh nắng xộc vào mũi bà chỉ làm bà cảm thấy buồn nôn!
“Xin anh, đừng mà, đừng mà...” Tô Nương hoảng hối ôm chặt bầu ngực mình, khóc lóc cầu xinh, nhưng bà càng làm thế người đàn ông ấy càng hưng phấn! Có người đàn ông nào không thích phụ nữ khóc như hoa lê trong mưa: “Cầu xin anh mà...”
Tô Nương xinh đẹp đến động lòng người, bà bật khóc như một chú thỏ nhỏ bị thương, lập tức khơi lên ngọn lửa trong người cánh đàn ông!
Em họ của Tử Dương vốn là một người đàn ông hay túy lúy bia rượu, cậu ta ôm ghì Tô Nương vào lòng ngực, rồi khẽ nghiêng người sang một bên, duỗi tay quay gương mặt Tô Nương về phía chiếc điện thoại đang đặt trên bàn, chấm đỏ sáng lên trên điện thoại, bây giờ cậu ta đang livestream cho bạn bè của mình xem...
“Nào, người đẹp, cười lên cho anh nào!” Những lời nói dâm đãng lọt vào tai, Tô Nương chỉ cảm thấy người mình cứng đờ!
Bà càng ráng sức giãy giụa, nhưng không có ích lợi gì cả. Tác dụng duy nhất là bà vươn tay cầm lấy cái gối, ném mạnh vào chiếc điện thoại. Điện thoại của hắn ta rơi lông lốc xuống đất, đã mất hình ảnh, nhưng âm thanh vẫn không ngớt...
Tiếng gằn nặng nề của người đàn ông, tiếng khóc lóc van vỉ đầy khổ sở của người phụ nữ.
Vào lúc Mộc Long và người nhà Tử Dương đang nói chuyện hăng say, còn liếc mắt đưa tình với Tử Dương, người phụ nữ đã gắn bó với ông ta bao lâu nay lại bị ông ta tặng cho người khác một cách dễ dàng ở trong căn phòng vẫn còn vương lại hơi ấm của bọn họ.
Vòng bạn bè của em họ Tử Dương hết sức nhộn nhịp.
Hiện giờ cô gái không nhiễm hồng trần, xinh đẹp ngất ngây lòng người của thành phố T lại trở thành con mồi bị đàn ông săn đuổi.
Đợi đến khi sóng yên biển lặng, màn đêm yên tĩnh vắng bóng người, người nhà họ Từ đều đã về hết.
Mộc Long quay về phòng, chỉ nhìn thấy Tô Nương đang điên cuồng chà xát cơ thể mình, làn da gần như bị bà chà đến nỗi muốn rớt ra, nhưng bà vẫn máy móc làm tiếp, gương mặt nhỏ nhắn khóc đến sưng đỏ, nhìn vết xanh xanh tím tím trên người bà mà thấy giật mình, nhưng một Tô Nương như thế lại khiến cho Mộc Long cảm thấy bà đẹp khôn xiết.
Mộc Long không màng quan tâm đến sự phản đối của bà, ông ta chiếm hữu bà một lần nữa, khiến cho trái tim bà vỡ vụn.
Ở trong phòng, cái tivi bị Mộc Long mở lên trong cơn bực dọc chợt đưa tin cô nhi viện bị người khác dỡ bỏ, vô số đứa trẻ lưu lạc đầu đường xó chợ, có đứa được những cô nhi viện khác đưa đi, có đứa bỏ trốn trong đêm, cũng có đứa được các gia đình đem về nuôi dưỡng...đột nhiên mái nhà ấm áp của cô đã không còn nữa, còn miếng đất thuộc cô nhi viện bị gia đình nhà họ Từ mua lại, chuẩn bị xây trung tâm thương mại, người phụ nữ đã mua trung tâm thương mại lúc ban đầu không hề có ý định cho Tô Nương thời gian, bởi vì chồng của bà ta cũng yêu thích Tô Nương...
Lúc Mộc Long rời khỏi Tô Nương, một Tô Nương trong trẻo như tờ giấy trắng đột nhiên bật khóc, khéo miệng khẽ nhếch lên!
Cô nhi viện, Mộc Long, anh hùng cứu mỹ nhân!
Bà sẽ trả lại cho họ hết những gì họ đã làm với mình!
Sau khi chuyện này xảy ra, Mộc Long biết Tô Nương không có nơi nào để đi bèn ép bà ở lại, ông ta vừa chớm tình cảm với Tử Dương, vừa quấn riết lấy Tô Nương. Rồi dần dần, thái độ của Tô Nương không còn cứng nhắc như lúc ban đầu nữa, cũng không biết là vì bà đã nghĩ thông hay là đã tuyệt vọng rồi.
Không biết vì sao mà chuyện nhà họ Mộc bị thua lỗ nhanh chóng lan rộng, cho dù nhà họ Từ và nhà họ Mộc liên hôn, Tử Dương nhanh chóng cưới Mộc Long thì cũng không thể nào không chế được món nợ sâu không thấy đáy này, vào lúc ấy, gần như các cậu ấm trong thành phố T đều đến gõ cửa nhà họ Mộc...
Muốn ba tỷ không? Được chứ, chỉ cần cho tôi mượn Tô Nương một đêm...
Muốn 15 tỷ không? Được chứ, cho tôi mượn Tô Nương một ngày...
Muốn 30 tỷ không? Được chứ, cho tôi mượn Tô Nương hai ngày...
Tất thảy mọi người đều nhắm vào Tô Nương! Mộc Long nhận ra được điều này, bèn dỗ ngọt Tô Nương mặc đồ người hầu, hoặc là mặc bộ đồ trong sáng như bộ đồ cô mặc ở trong khu vườn của cô nhi viện rồi làm việc, chuyện này không giấu được tất thảy mọi người trong nhà họ Mộc, đến bà cụ và ông chụ cũng ngầm đồng ý với hành vi này của ông ta! Tử Dương cũng biết, nhưng không biết Mộc Long và Tô Nương có quan hệ với nhau, chỉ nghĩ rằng chồng mình sẽ không để mắt đến người phụ nữ dơ bẩn như vậy...
Tô Nương, nhất thời biến thành công cụ kiếm tiền trong nhà họ Mộc.
Sau khi biết được tính toán của Mộc Long, Tô Nương bật cười, không hề chảy một giọt nước mắt nào!
Bây giờ bà chỉ có mình ên, còn có gì để lo lắng nữa đâu?
Gần như không đợi Mộc Long mở miệng, Tô Nương đã chủ động tiếp xúc với đám đàn ông có ý đồ xấu xa kia. Trong vòng một đêm, cô gái không nhiễm bụi trần, trong trẻo thuần khiến ấy đã trở thành người phụ nữ biết chiều đàn ông nhất trên đời này, lúc nhăn mày lúc mỉm cười đều thấm đượm vẻ lẳng lơ, chỉ một hành động giơ tay đơn giản thôi cũng có thể khiến người đàn ông rúng động...
Nhưng cho dù bọn đàn ông ấy ra điều kiện như thế nào thì Tô Nương cũng không rời khỏi nhà họ Mộc, tiếp tục yên tĩnh làm người hầu, thu xếp chu đáp mọi chuyện cho Mộc Long và Tử Dương. Ở nhà họ Mộc, gần như bà đã chiếm địa ưu đãi tối cao, cho dù bọn họ đều xem thường bà, nhưng không thể không thừa nhận rằng Tô Nương chính là ân nhân của nhà họ Mộc!
Để Tử Dương không biết chuyện giữa Mộc Long và Tô Nương, dường như hai người họ đã bị tách nhau ra, rất khi có cơ hội tiếp xúc với đối phương, nhưng rốt cuộc, bà ta vẫn còn được cách tiếp cận Tử Dương. Khi ấy Tử Dương đang mang thai, ngày nào bà ta cũng ‘hờ hững’nói trước mặt Tử Dương rằng, quê bà ta có cách có thể giúp phụ nữ sinh con trai...
Nói lần một lần hai Tử Dương không tin, lần ba lần bốn sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ, đến lần thứ mười, rốt cuộc Tử Dương cũng dao động!
Nhà họ Mộc có đề phòng như thế nào thì cũng không đề phòng tới một người hầu, giống như cho dù bọn họ có ‘cảm kích’ Tô Nương đến mức nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ không để bà ta từ vị trí người hầu bước lên ghế chủ nhân vậy. Tô Nương liên tục cho Tử Dương uống thuốc, hãm hại người vẫn luôn tỏ ra không biết gì như Tử Dương...
Người bên gối mình làm như vậy? Cô ta không biết hay sao?
Tô Nương không tin, thực tế chứng minh rằng bà đã nghĩ đúng. Tử Dương biết chuyện này, chỉ có điều chưa xác định mà thôi.
Một người phụ nữ đã ngủ với các cậu ấm trong khắp thành phố T rồi, chồng bà thèm hay sao?
Bà ta cứ nghĩ rằng, đàn ông đều ưu thích sạch sẽ, nhưng lai quên mất đàn ông là loài động vật nghĩ bằng nửa thân dưới, có mèo nào không thèm mỡ dâng đến tận miệng hay không?”
Trong suốt bảy tháng trời, Tô Nương cẩn thận nấu thuốc cho Tử Dương, chỉ dừng khoảng một tuần trước khi bà ta đi khám thai, hiệu quả của thuốc đã tan biến sạch sẽ, thậm chí Tô Nương còn biết số thuốc bệnh viện kê cho Tử Dương, để lần sau trộn một vài loại thuốc khống chế lẫn nhau vào đó, thuốc của hai bên mới phát huy được độc tính cao nhất...
Sau đó, bệnh viện có luống cuống cỡ nào cũng không cứu vãn được, chuyện Tô Nương làm mới bị tiết lộ ra ngoài.
Nhẫn nhịn suốt hai năm trời, từ một cô gái không hiểu sự đời, nay Tô Nương đã là phụ nữ phong trần, cả thành phố T đều biết người con gái trong trẻo như nước năm ấy đã trở thành gái hạng sang, ai mà không than thở một tiếng, ai mà không mừng rõ một lần?
Vào lúc ấy, Tô Nương đã không còn là một con ong cái kiến để một nhà họ Mộc nhỏ nhoi nhào nặn nữa, vô số người đàn ông sau lưng bà ta có thể khiến cho nhà họ Mộc sụp đổ, bởi thế, cho dù biết được Tô Nương đã hãm hại đứa trẻ được cả nhà họ Mộc mong chờ, bọn họ chỉ có thể âm thầm tìm thời cơ báo thù mà thôi...
Trên đời này có đàn ông thì sẽ có đàn bà, giống như người phụ nữ căm ghét kẻ thứ ba vậy, bao nhiêu người đàn ông ở thành phố T yêu thích Tô Nương, thì cũng có bấy nhiêu người phụ nữ căm ghét bà.
Có người lặng lẽ móc nối với nhà họ Mộc, hai bên thỏa thuận với nhau sẽ giết chết Tô Nương, chỉ điều thủ đoạn của phụ nữ còn thâm độc hơn cả đàn ông.
Người phụ nữ mua cô nhi viện xuất hiện trước mặt Tô Nương vào lúc Tô Nương bị bao vây trong một con hẻm nhỏ. Bà ta gắt gỏng chất vấn xem vì sao Tô Nương lại dụ dỗ chồng bà ta, nhưng không biết rằng chồng bà ta là em họ của Tử Dương! Bây giờ gia thế bà ta sa sút, không còn chồng cũng chẳng còn con, chỉ còn lại tấm thân đã héo tàn và tâm hồn bị thù hận nuốt chửng!
“Tô Nương, cô đã thích đàn ông như thế thì tôi sẽ tặng cả đống đàn ông cho cô!”
Vừa ra lệnh, vô số gã ăn mày xuất hiện sau lưng người phụ nữ ấy.
Đêm hôm ấy, tiếng kêu thảm thiết của Tô Nương vang vọng trong lòng rất nhiều người, lúc có người tốt gọi gọi cảnh sát đến, Tô Nương chỉ còn thoi thóp hơi tàn, gần như cơ thể của bà không còn sự sống nữa. Còn những người đàn ông luôn bảo yêu bà đấy lại sợ sức mạnh của truyền thông, luôn núp trong nhà không dám đến cứu bà, trong lòng cũng bắt đều để bụng chuyện người phụ nữ này đã bị vô số kẻ ăn mày đè...
Hai tháng sau, Tô Nương được thông báo rằng, bà đã mang thai...
CHƯƠNG 332: BÁO THÙ LẦN ĐẦU TIÊN
Vào giây phút Mộc Long đồng ý, Tô Nương chỉ cảm thấy máu toàn thân của mình đều đông cứng lại.
“Mộc Long, anh có biết mình đang làm gì không?” Bà đứng trước mặt ông ta, giữ vững sự kiêu ngạo của mình, đôi mắt xinh đẹp toát ra vẻ ngỡ ngàng: “Lẽ nào anh không hiểu được ý của cậu ta ư?”
Cậu em họ của Tử Dương cũng không quan tâm nhiều đến thế, chỉ cầm điện thoại lên chụp lại gương mặt tức giận của Tô Nương, tiện tay đăng lên fb, không ít người nhao nhao hỏi sao cậu ta lại gặp được người phụ nữ xinh đẹp nổi tiếng ở thành phố T này, nhưng bây giờ cậu ta không có tâm trạng trả lời, chỉ sốt ruột ngẩng đầu nhìn Mộc Long rồi nói: “Anh rể, anh xuống nhà nói với bọn họ rằng tôi mệt nên đi ngủ rồi, nếu bọn họ muốn về sớm thì cũng không cần kêu tôi...”
Sắc mặt Tô Nương lập tức trắng bệch.
Mộc Long nhìn Tô Nương, rốt cuộc giữa giang sơn và mỹ nhân, ông ta cũng lựa chọn giang sơn. Mặc dù giang sơn không lớn, nhưng có giang sơn, ông ta mới có thể chiếm được nhiều mỹ nhân hơn nữa, không phải thế hay sao? Huống hồ chi ở bên cạnh Tô Nương lâu đến thế, ông ta cũng đã chán lắm rồi, mặc dù trong lòng thấy hơi áy náy nhưng lúc Tử Dương lên đến trước cửa tìm ông ta thì ông ta đã biến mất tăm.
Mộc Long nhanh chóng dắt Tử Dương đi khỏi nơi này, trước lúc ra ngoài, Mộc Long còn đóng cửa lại giùm bọn họ!
Phòng ốc trong nhà họ Mộc đều cách âm rất tốt, huống hồ chi lại là phòng của cậu chủ nhà họ Mộc đây?
Em họ của Tử Dương đặt điện thoại xuống, thậm chí đến cửa cũng không buồn khóa mà vồ vào người Tô Nương, làm sao một người phụ nữ trói gà không chặt chống lại cậu ta cho nổi? Sau khi né tránh hết mất vòng, bà vẫn bị cậu ta tóm lấy, cơ thể run run rẩy rẩy. Nước mắt bà tuôn rơi lã chã, quần áo trên người Tô Nương đều bị lột xuống.
Bà ta cứ nghĩ rằng, ít nhất thì ông ta sẽ không cho người đàn ông khác ‘mượn’ bà, ít nhất thì ông ta sẽ không để cho người khác làm loạn ở nhà mình, bà ta cứ nghĩ rằng, ít nhất thì ông ta cũng thinh thích mình...
Nhưng tất cả chỉ là ‘bà nghĩ rằng’ mà thôi!
‘Nghĩ rằng’ sai rồi, bà bèn rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục!
Em họ của Tử Dương đè Tô Nương xuống dưới người mình, chiếc giường đôi rộng lớn này lại chính là chiếc mà bà đã đổi ga cho ông vào buổi sáng, mùi hương của ánh nắng xộc vào mũi bà chỉ làm bà cảm thấy buồn nôn!
“Xin anh, đừng mà, đừng mà...” Tô Nương hoảng hối ôm chặt bầu ngực mình, khóc lóc cầu xinh, nhưng bà càng làm thế người đàn ông ấy càng hưng phấn! Có người đàn ông nào không thích phụ nữ khóc như hoa lê trong mưa: “Cầu xin anh mà...”
Tô Nương xinh đẹp đến động lòng người, bà bật khóc như một chú thỏ nhỏ bị thương, lập tức khơi lên ngọn lửa trong người cánh đàn ông!
Em họ của Tử Dương vốn là một người đàn ông hay túy lúy bia rượu, cậu ta ôm ghì Tô Nương vào lòng ngực, rồi khẽ nghiêng người sang một bên, duỗi tay quay gương mặt Tô Nương về phía chiếc điện thoại đang đặt trên bàn, chấm đỏ sáng lên trên điện thoại, bây giờ cậu ta đang livestream cho bạn bè của mình xem...
“Nào, người đẹp, cười lên cho anh nào!” Những lời nói dâm đãng lọt vào tai, Tô Nương chỉ cảm thấy người mình cứng đờ!
Bà càng ráng sức giãy giụa, nhưng không có ích lợi gì cả. Tác dụng duy nhất là bà vươn tay cầm lấy cái gối, ném mạnh vào chiếc điện thoại. Điện thoại của hắn ta rơi lông lốc xuống đất, đã mất hình ảnh, nhưng âm thanh vẫn không ngớt...
Tiếng gằn nặng nề của người đàn ông, tiếng khóc lóc van vỉ đầy khổ sở của người phụ nữ.
Vào lúc Mộc Long và người nhà Tử Dương đang nói chuyện hăng say, còn liếc mắt đưa tình với Tử Dương, người phụ nữ đã gắn bó với ông ta bao lâu nay lại bị ông ta tặng cho người khác một cách dễ dàng ở trong căn phòng vẫn còn vương lại hơi ấm của bọn họ.
Vòng bạn bè của em họ Tử Dương hết sức nhộn nhịp.
Hiện giờ cô gái không nhiễm hồng trần, xinh đẹp ngất ngây lòng người của thành phố T lại trở thành con mồi bị đàn ông săn đuổi.
Đợi đến khi sóng yên biển lặng, màn đêm yên tĩnh vắng bóng người, người nhà họ Từ đều đã về hết.
Mộc Long quay về phòng, chỉ nhìn thấy Tô Nương đang điên cuồng chà xát cơ thể mình, làn da gần như bị bà chà đến nỗi muốn rớt ra, nhưng bà vẫn máy móc làm tiếp, gương mặt nhỏ nhắn khóc đến sưng đỏ, nhìn vết xanh xanh tím tím trên người bà mà thấy giật mình, nhưng một Tô Nương như thế lại khiến cho Mộc Long cảm thấy bà đẹp khôn xiết.
Mộc Long không màng quan tâm đến sự phản đối của bà, ông ta chiếm hữu bà một lần nữa, khiến cho trái tim bà vỡ vụn.
Ở trong phòng, cái tivi bị Mộc Long mở lên trong cơn bực dọc chợt đưa tin cô nhi viện bị người khác dỡ bỏ, vô số đứa trẻ lưu lạc đầu đường xó chợ, có đứa được những cô nhi viện khác đưa đi, có đứa bỏ trốn trong đêm, cũng có đứa được các gia đình đem về nuôi dưỡng...đột nhiên mái nhà ấm áp của cô đã không còn nữa, còn miếng đất thuộc cô nhi viện bị gia đình nhà họ Từ mua lại, chuẩn bị xây trung tâm thương mại, người phụ nữ đã mua trung tâm thương mại lúc ban đầu không hề có ý định cho Tô Nương thời gian, bởi vì chồng của bà ta cũng yêu thích Tô Nương...
Lúc Mộc Long rời khỏi Tô Nương, một Tô Nương trong trẻo như tờ giấy trắng đột nhiên bật khóc, khéo miệng khẽ nhếch lên!
Cô nhi viện, Mộc Long, anh hùng cứu mỹ nhân!
Bà sẽ trả lại cho họ hết những gì họ đã làm với mình!
Sau khi chuyện này xảy ra, Mộc Long biết Tô Nương không có nơi nào để đi bèn ép bà ở lại, ông ta vừa chớm tình cảm với Tử Dương, vừa quấn riết lấy Tô Nương. Rồi dần dần, thái độ của Tô Nương không còn cứng nhắc như lúc ban đầu nữa, cũng không biết là vì bà đã nghĩ thông hay là đã tuyệt vọng rồi.
Không biết vì sao mà chuyện nhà họ Mộc bị thua lỗ nhanh chóng lan rộng, cho dù nhà họ Từ và nhà họ Mộc liên hôn, Tử Dương nhanh chóng cưới Mộc Long thì cũng không thể nào không chế được món nợ sâu không thấy đáy này, vào lúc ấy, gần như các cậu ấm trong thành phố T đều đến gõ cửa nhà họ Mộc...
Muốn ba tỷ không? Được chứ, chỉ cần cho tôi mượn Tô Nương một đêm...
Muốn 15 tỷ không? Được chứ, cho tôi mượn Tô Nương một ngày...
Muốn 30 tỷ không? Được chứ, cho tôi mượn Tô Nương hai ngày...
Tất thảy mọi người đều nhắm vào Tô Nương! Mộc Long nhận ra được điều này, bèn dỗ ngọt Tô Nương mặc đồ người hầu, hoặc là mặc bộ đồ trong sáng như bộ đồ cô mặc ở trong khu vườn của cô nhi viện rồi làm việc, chuyện này không giấu được tất thảy mọi người trong nhà họ Mộc, đến bà cụ và ông chụ cũng ngầm đồng ý với hành vi này của ông ta! Tử Dương cũng biết, nhưng không biết Mộc Long và Tô Nương có quan hệ với nhau, chỉ nghĩ rằng chồng mình sẽ không để mắt đến người phụ nữ dơ bẩn như vậy...
Tô Nương, nhất thời biến thành công cụ kiếm tiền trong nhà họ Mộc.
Sau khi biết được tính toán của Mộc Long, Tô Nương bật cười, không hề chảy một giọt nước mắt nào!
Bây giờ bà chỉ có mình ên, còn có gì để lo lắng nữa đâu?
Gần như không đợi Mộc Long mở miệng, Tô Nương đã chủ động tiếp xúc với đám đàn ông có ý đồ xấu xa kia. Trong vòng một đêm, cô gái không nhiễm bụi trần, trong trẻo thuần khiến ấy đã trở thành người phụ nữ biết chiều đàn ông nhất trên đời này, lúc nhăn mày lúc mỉm cười đều thấm đượm vẻ lẳng lơ, chỉ một hành động giơ tay đơn giản thôi cũng có thể khiến người đàn ông rúng động...
Nhưng cho dù bọn đàn ông ấy ra điều kiện như thế nào thì Tô Nương cũng không rời khỏi nhà họ Mộc, tiếp tục yên tĩnh làm người hầu, thu xếp chu đáp mọi chuyện cho Mộc Long và Tử Dương. Ở nhà họ Mộc, gần như bà đã chiếm địa ưu đãi tối cao, cho dù bọn họ đều xem thường bà, nhưng không thể không thừa nhận rằng Tô Nương chính là ân nhân của nhà họ Mộc!
Để Tử Dương không biết chuyện giữa Mộc Long và Tô Nương, dường như hai người họ đã bị tách nhau ra, rất khi có cơ hội tiếp xúc với đối phương, nhưng rốt cuộc, bà ta vẫn còn được cách tiếp cận Tử Dương. Khi ấy Tử Dương đang mang thai, ngày nào bà ta cũng ‘hờ hững’nói trước mặt Tử Dương rằng, quê bà ta có cách có thể giúp phụ nữ sinh con trai...
Nói lần một lần hai Tử Dương không tin, lần ba lần bốn sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ, đến lần thứ mười, rốt cuộc Tử Dương cũng dao động!
Nhà họ Mộc có đề phòng như thế nào thì cũng không đề phòng tới một người hầu, giống như cho dù bọn họ có ‘cảm kích’ Tô Nương đến mức nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ không để bà ta từ vị trí người hầu bước lên ghế chủ nhân vậy. Tô Nương liên tục cho Tử Dương uống thuốc, hãm hại người vẫn luôn tỏ ra không biết gì như Tử Dương...
Người bên gối mình làm như vậy? Cô ta không biết hay sao?
Tô Nương không tin, thực tế chứng minh rằng bà đã nghĩ đúng. Tử Dương biết chuyện này, chỉ có điều chưa xác định mà thôi.
Một người phụ nữ đã ngủ với các cậu ấm trong khắp thành phố T rồi, chồng bà thèm hay sao?
Bà ta cứ nghĩ rằng, đàn ông đều ưu thích sạch sẽ, nhưng lai quên mất đàn ông là loài động vật nghĩ bằng nửa thân dưới, có mèo nào không thèm mỡ dâng đến tận miệng hay không?”
Trong suốt bảy tháng trời, Tô Nương cẩn thận nấu thuốc cho Tử Dương, chỉ dừng khoảng một tuần trước khi bà ta đi khám thai, hiệu quả của thuốc đã tan biến sạch sẽ, thậm chí Tô Nương còn biết số thuốc bệnh viện kê cho Tử Dương, để lần sau trộn một vài loại thuốc khống chế lẫn nhau vào đó, thuốc của hai bên mới phát huy được độc tính cao nhất...
Sau đó, bệnh viện có luống cuống cỡ nào cũng không cứu vãn được, chuyện Tô Nương làm mới bị tiết lộ ra ngoài.
Nhẫn nhịn suốt hai năm trời, từ một cô gái không hiểu sự đời, nay Tô Nương đã là phụ nữ phong trần, cả thành phố T đều biết người con gái trong trẻo như nước năm ấy đã trở thành gái hạng sang, ai mà không than thở một tiếng, ai mà không mừng rõ một lần?
Vào lúc ấy, Tô Nương đã không còn là một con ong cái kiến để một nhà họ Mộc nhỏ nhoi nhào nặn nữa, vô số người đàn ông sau lưng bà ta có thể khiến cho nhà họ Mộc sụp đổ, bởi thế, cho dù biết được Tô Nương đã hãm hại đứa trẻ được cả nhà họ Mộc mong chờ, bọn họ chỉ có thể âm thầm tìm thời cơ báo thù mà thôi...
Trên đời này có đàn ông thì sẽ có đàn bà, giống như người phụ nữ căm ghét kẻ thứ ba vậy, bao nhiêu người đàn ông ở thành phố T yêu thích Tô Nương, thì cũng có bấy nhiêu người phụ nữ căm ghét bà.
Có người lặng lẽ móc nối với nhà họ Mộc, hai bên thỏa thuận với nhau sẽ giết chết Tô Nương, chỉ điều thủ đoạn của phụ nữ còn thâm độc hơn cả đàn ông.
Người phụ nữ mua cô nhi viện xuất hiện trước mặt Tô Nương vào lúc Tô Nương bị bao vây trong một con hẻm nhỏ. Bà ta gắt gỏng chất vấn xem vì sao Tô Nương lại dụ dỗ chồng bà ta, nhưng không biết rằng chồng bà ta là em họ của Tử Dương! Bây giờ gia thế bà ta sa sút, không còn chồng cũng chẳng còn con, chỉ còn lại tấm thân đã héo tàn và tâm hồn bị thù hận nuốt chửng!
“Tô Nương, cô đã thích đàn ông như thế thì tôi sẽ tặng cả đống đàn ông cho cô!”
Vừa ra lệnh, vô số gã ăn mày xuất hiện sau lưng người phụ nữ ấy.
Đêm hôm ấy, tiếng kêu thảm thiết của Tô Nương vang vọng trong lòng rất nhiều người, lúc có người tốt gọi gọi cảnh sát đến, Tô Nương chỉ còn thoi thóp hơi tàn, gần như cơ thể của bà không còn sự sống nữa. Còn những người đàn ông luôn bảo yêu bà đấy lại sợ sức mạnh của truyền thông, luôn núp trong nhà không dám đến cứu bà, trong lòng cũng bắt đều để bụng chuyện người phụ nữ này đã bị vô số kẻ ăn mày đè...
Hai tháng sau, Tô Nương được thông báo rằng, bà đã mang thai...