Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-331
CHƯƠNG 331: THIẾU GIA VÀ NGƯỜI HẦU
CHƯƠNG 331: THIẾU GIA VÀ NGƯỜI HẦU
Hành động này khiến những người trong nhà họ Mộc gần như đều nổi giận cả! Nhưng Tử Dương và Mộc Long lại chỉ nhìn con gái xử lý, Mộc Yên Nhiên yêu Cảnh Liêm Uy nhiều năm như vậy là để được làm dâu nhà họ Cảnh, để được làm dâu nhà họ Cảnh, cô ta đã làm bao nhiêu chuyện kia chứ? Vào lúc này, cho dù ban nãy Mộc Yên có làm họ bị thương đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ không để bụng mà vẫn nhớ rõ lập trường của con gái mình.
Mộc Yên Nhiên mím môi, chậm rãi quay đều nhìn Vi Gia Huệ, ánh mắt hơi lạnh lẽo.
Vi Gia Huệ lại không để ỷ, có lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cô nhớ rõ cho tôi, vì ‘uy hiếp’ nên cô mới có cơ hội làm dâu nhà họ Cảnh chúng tôi, đồng thời cũng vì đứa trẻ trong bụng Ân Thiên Thiên cô mới có cơ hội làm dâu nhà họ Cảnh tôi! Hai điều kiện này không thể thiếu cái nào, nếu cô thông minh thì đã biết ngay bây giờ phải cắp đuôi lại, làm người tốt, đừng có bịa đặt thứ gì về nhà họ Cảnh!”
Vi Gia Huệ không hề khách sáo chút nào, lần này cô ta uy hiếp bọn họ, khiến cho Vi Gia Huệ hoàn toàn có ấn tượng xấu về cô ta.
“Còn chưa được cưới về đã chạy xồng xộc đến đây giễu võ giương oai, không sợ bị mất mặt à? Cô thật sự nghĩ rằng cô và Cảnh Liêm Uy đến với nhau vì yêu sao? Đừng có mơ mộng viển vông, thân là một người mẹ, tôi có thể nói thẳng cho cô biết rằng...” Vi Gia Huệ hơi ngẩng đầu, nói một cách tự tin: “Cho dù cô có bám theo Liêm Uy cả đời thì cô cũng không có được nó đâu.”
Cơ thể Mộc Yên Nhiên lảo đảo, suýt nữa đã đứng không vững, Tử Dương vội bước đến đỡ cô ta, bà ta há miệng đang tính nói gì đó, nhưng lại bị Mộc Yên Nhiên ngăn cản, cả nhà họ chỉ có thể nén giận nhìn bọn họ.
Vi Gia Huệ khẽ híp mắt nhìn Mộc Yên Nhiên, rồi lớn tiếng gọi: “Quản gia, tiễn khách!”
Nghe thấy thế, quản gia bèn đến mời họ về, triệt để giẫm nát mặt mũi của nhà họ Mộc.
Trong lòng Mộc Yên Nhiên thấy không yên tâm, cho dù Tử Dương có tức giận hơn nữa thì bây giờ cũng không trút ra được! Chỉ đành ngẩn ngơ nhìn mình bị ‘mời’ ra khỏi nhà họ Cảnh mà thôi!
Mộc Yên Nhiên quay đầu nhìn căn nhà nguy nga của nhà họ Cảnh, cô ta mím chặt môi, lập quyết tâm!
Trên đường về nhà, Tử Dương và Mộc Long mỗi người nói một câu, khiến cho lòng dạ Mộc Yên Nhiên rối bời. Nghe bọn họ nói huơu nói vượn, cô ta càng cám thấy ghét bỏ ba mẹ mình hơn.
“Nhà họ Cảnh coi thường người khác quá thể, thật sự nghĩ rằng nhà họ Mộc chúng ta yếu ớt lắm à à?” Mộc Long tức giận nói, gương mặt đã đỏ bừng vì cơn tức: “Yên Nhiên, ba nghĩ con đừng về nhà đó làm dâu nữa! Ba muốn xem xem, đến lúc ấy họ có đến xin xỏ mình không!”
“Yên Nhiên, ngoại trừ gia thế hiển hách ra, Cảnh Liêm Uy không còn chỗ nào dùng được nữa, chỗ tốt nhất cũng là cậu ta quan hệ rộng, quen với ‘bàn tay quỷ’ và rất nhiều anh em bạn bè khác nữa.” Tử Dương khổ sở khuyên can, xem như hôm nay bà ta đã thấy rõ ràng rồi, nhà họ Cảnh không có một ai hoan nghênh Mộc Yên Nhiên, bây giờ đến thái độ của bà cụ Cảnh cũng đã khác. Mộc Yên Nhiên về nhà họ làm dâu trong tình trạng này chắc chắc sẽ không được hạnh phúc: “Yên Nhiên, nhà họ Cảnh sâu quá, con về đó cũng chẳng sống vui được đâu, con xem, bây giờ con ưu tú như thế này, cần gì phải khư khư đòi cưới Cảnh Liêm Uy cho được?”
“Yên Nhiên, nghe lời ba mẹ đi con, chúng ta không cưới xin gì nữa!” Mộc Long thấy vợ cũng bất mãn với mối hôn sự này, lập tức mở miệng nói: “Nhà họ Cảnh không có ai là người tốt cả.”
Nhưng cho dù họ có nói như thế nào, Mộc Yên Nhiên chỉ cúi đầu im lặng.
Ở nơi mà bọn họ không nhìn thấy, không ai ngờ cặp mắt Mộc Yên Nhiên toát ra vẻ hận thù.
Ông ba bà mẹ ngu ngốc này, là tảng đá ngáng đường lơn nhất trong cuộc đời cô!
Đôt nhiên, Mộc Yên Nhiên nhớ đến ‘Diêm Vương’, cũng nhớ đến một vài chuyện.
Đêm tối.
Trong nhà họ Cảnh, sau khi biết tin Vi Gia Huệ không khỏi thở dài, chỉ cảm thấy sao đôi trai gái Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên lại khổ như vậy! Bà cụ Cảnh lại biết được chuyện của Tô Nương vào chính lúc này.
Sau khi tắm rửa xong, Vi Gia Huệ ngồi trong phòng ngoài trong phòng ngủ uống rượu, lông mày nhíu chặt.
Cảnh Nguyên Phước vừa bước ra từ thư phòng đã nhìn thấy vợ mình nhíu mày, ông bước đến vòng tay ôm bà vào lòng, hớp một ngụm rượu trên tay bà, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay mẹ cũng đã nhìn rõ bộ mặt của nhà họ Mộc rồi, em còn không vui gì nữa thế?”
Cái liếc mắt của hai người bọn họ, là vì nhìn thấy khe hở từ cánh cửa phòng bà cụ Cảnh, lúc ấy bà cụ Cảnh tưởng chừng như đã nghỉ ngơi rồi, nhưng thực chất bà vẫn chưa ngủ, không chỉ là chưa ngủ mà còn nghe bọn họ nói chuyện nữa.
Vi Gia Huệ dần bình tĩnh lại, bà quay đầu nhìn chồng mình, rồi nhẹ nhàng nói: “Nguyên Phước, rốt cuộc Tô Nương là người thế nào? sao em cử nhiều người đi điều tra mà vẫn không tìm ra được gì, cứ như thể người này không hề tồn tại vậy.”
Bà là con dâu, có rất nhiều chuyện không tiện lên tiếng, ký ức của bà về Cảnh Minh Đức vô cùng ít ỏi, thân là bậc ba mẹ, bà thừa nhận rằng nếu con mình ra đi lúc tuổi xanh, bà cũng sẽ đau lòng, nói không chừng bà sẽ cư xử bà cụ Cảnh vậy, nhưng đứng trên góc độ là người ngoài cuộc, chuyện này không liên quan gì đến Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên cả, được không?
Cảnh Liêm Uy lên năm đã mất cả ba lẫn mẹ, lúc ấy Ân Thiên Thiên mới có một tuổi, con bé ấy có thể biết được gì?
Bà cụ Cảnh lại khư khư đổ chuyện này lên đầu bọn họ, lẽ nào không cảm thấy trách oan người ta sao? Chỉ có điều dù gì thì bà cụ Cảnh cũng là mẹ chồng của bà, rất nhiều chuyện bà nhìn thấu nhưng lại không thể nói trắng ra được, đến nói chuyện với Cảnh Nguyên Phước mà vẫn phải dè dặt tìm từ.
Cảnh Nguyên Phước ôm Vi Gia Huệ, ông khe khẽ thở dài, ông và Cảnh Minh Đức rất thân thiết với nhau, anh cả mất rồi, ông cũng rất đau lòng, nhưng ông lại không nỡ để cho đứa con mình nuôi từng đấy năm buồn đau như thế. Những lúc như thế này, ông chỉ sợ Cảnh Liêm Uy gây ra chuyện gì, sau khi im lặng một hồi lâu, ông mới quay đầu nhìn vợ, ông biết bà không hiểu sự lựa chọn của Cảnh Liêm Uy, cũng không hiểu hành vi của bà cụ Cảnh...
Chỉ có điều, mỗi người đứng ở một góc nhìn khác nhau, cách xử lý vấn đều cũng sẽ không giống nhau mà thôi.
“Đi đọc tài liệu anh cất trong két bảo hiểm đi.” Cảnh Nguyên Phước nhẹ nhàng nói, rồi đi vào trong nhà tắm.
Vi Gia Huệ gần như nhổm dậy đi đến két bảo mật ngay lập tức, bà nhanh chóng lấy tài liệu ở bên trong ra, trong đó chỉ có một vài tờ giấy mỏng, nhưng lại là khởi nguồn của mọi bi kịch từ thế hệ đi trước...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Lúc ấy Tô Nương rất mực tao nhã, khí chất hơn người, cho dù chỉ là một cô gái sống trong cô nhi viện nhưng tiếng tăm lan xa, không ít người đến vì mến mộ bà vừa nhìn đã yêu một cô gái xinh đẹp, đơn thuần như bà ngay. Hình ảnh à mặc váy sơ mi trắng, đi sandanls chơi đùa với những đứa trẻ trong cô nhi viện, đi vào trái tim của biết bao chàng trai trẻ tuổi...
Thành phố T có Tô Nương, rất mực tao nhã, khiến lòng người xao động, không phụ Như Lai không phụ nàng.
Lúc ấy câu nói này gần như đã lan truyền khắp các con đường lớn hẻm nhỏ trong thành phố T! Nguồn cứu trợ mà cô nhi viện nhận được liên miên không dứt, nhưng viện trưởng trong cô nhi viện đều kiểm tra số tiền ấy một cách kỹ lưỡng, rồi gửi trả lại hết. Tô Nương càng không kết thân với bất kỳ ai, nhưng cho dù cẩn nhận như vậy, rốt cuộc bà ấy vẫn bị người ta tính kế!
Trong một đêm, cô nhi viện bị người khác mua lại, đồng thời ra lệnh phải giải tán ngay. Vốn dĩ Tô Nương lớn lên ở đây, làm sao nỡ để những đứa trẻ mà mình xem như em trai, em gái lưu lạc đầu đường xó chợ cho được, bà bất đắc dĩ, chỉ đành xin viện trợ từ bên ngoài.
Có được sự ảnh hưởng từ danh thơm trước kia, Tô Nương nhanh chóng nhận được thư hồi âm, nhưng mà trên đời này, cô bé Lọ Lem ít ỏi như vậy đấy, chuyện cổ tích cũng chỉ để lừa gạt trẻ con mà thôi, có lẽ có một vài thứ chỉ cần cố gắng là có thể lấy được, nhưng cũng có vài thứ lại không tài nào với tới...
Bà cũng từng mơ mộng có chàng bạch mã hoàng tử cưỡi những đám mây rực rỡ đến cứu mình, nhưng người bà bà gặp không phải là Hoàng tử, mà là súc sinh!
Chuyện giữa nam với nữ cũng chỉ có từng đó mà thôi, nhưng rốt cuộc Tô Nương vẫn không đồng ý, Tô Nương chỉ đành đi đàm phán với người mua cô nhi viện, xin bà ta cho bà thời gian hai năm, hai năm sau bà sẽ mua lại cô nhi viện, khi ấy người phụ nữ mua cô nhi viện cũng đã đồng ý, hứa rằng sẽ cho Tô Nương hai năm, nhưng hai năm này chính là ác mộng trong cuộc đời Tô Nương...
Lúc rời khỏi cô nhi viện, Tô Nương bước chân vào một xã hội hiểm ác.
Một người xinh đẹp nhưng lại không thành thạo nghề gì như Tô Nương rất khó để đứng vững trong xã hội, vào lúc này, bà đã gặp Mộc Long.
Cậu ấm nhà họ Mộc, chàng trai phong lưu mà cả thành phố T đều biết. Lúc ấy ông ta vẫn còn chưa tu chí làm ăn, suốt ngày ngoại trừ rượu chè bê tha thì cũng chỉ biết lượn lờ phố xá mà thôi, Tô Nương vừa mới nổi tiếng ông ta đã để mắt đến bà, cố ý làm anh hùng cứu mỹ nhân, khiến cho người phụ nữ không nhiễm hồng trần này nhất thời động lòng, trong khoảng thời gian ấy, gần như trong mắt bà chỉ có người đàn ông tuấn tú này thôi.
Củi khô bén lửa, hai người họ quấn quýt như keo sơn.
Khi ấy Mộc Long hứa sẽ mua lại cô nhi viện cho những đứa trẻ có chỗ ăn ở, Tô Nương cũng không mảy may nghi ngờ, chỉ nghĩ người đàn ông này là bạn đời của bà, để thuận tiện gặp người yêu, thậm chí bà còn đến nhà họ Mộc làm người hầu, vừa làm đã làm rất nhiều năm...
Một cậu ấm, một cô người hầu, tình cảm của hai người tiến triển rất nhanh chóng. Bà cụ Mộc và ông cụ Mộc cũng không quan tâm, chỉ nghĩ rằng con trai mình tùy tiện chơi đùa mà thôi, nhưng nào ngờ lại chơi đến lớn chuyện, sau khi Tô Nương vào nhà bọn họ một năm, cô nhi viện vẫn còn chưa giải quyết xong, nhà họ Mộc đã gặp chuyện. Công ty nợ nần nghiêm trọng, nhà họ Mộc không thể không liên hôn với nhà họ Từ.
Khi ấy Tử Dương cũng khá xinh xắn, dung mạo của bà khiến cho Mộc Long nổi dã tâm muốn được hưởng cái phúc trái ôm phải ấp.
Lúc đó, Tô Nương vẫn còn chưa ý thức được rằng nguy cơ đang đến gần, bà vẫn nguyện nâng khăn sửa túi cho Mộc Long, gần như những chuyện có liên quan đến ông ta, bà đều tự tay lo liệu, nhưng từ đầu đến cuối, bà vẫn không chiếm được trái tim của người đàn ông ấy hoàn toàn. Lúc bà về lại nhà họ Mộc sau một tháng nghỉ ngơi ở cô nhi viện, bèn biết tin Mộc Long sắp cưới cô chiêu nhà họ Từ, bà ngỡ ngàng nhận ra mình đã tin nhầm người mất rồi...
Bèn gắt gỏng chất vấn ông ta, nhưng không khéo sao, nhà họ Từ lại đến chơi nhà, cậu em họ của Tử Dương đã biết được chuyện của bọn họ. Những cậu ấm đã nghe danh tiếng của Tô Nương từ lâu, sau khi nhìn thấy bà thì có thể có chuyện tốt gì? Cậu ta bèn uy hiếp Mộc Long, nói rằng nếu muốn tiếp tục liên hôn với nhà họ Từ thì hãy cho cậu ta ‘mượn’ Tô Nương một ngày, gương mặt cậu ta hết sức dung tục.
Vào lúc Tô Nương nghĩ chắc chắn Mộc Long sẽ không làm như thế, Mộc Long lại gật đầu đồng ý.
Tô Nương bàng hoàng, vào giây phút ấy tim trái của bà vụn vỡ, nhưng đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Cơn ác mộng thật sự vẫn còn đang chờ đợi bà ở phía sau, nuốt chửng lấy bà.
CHƯƠNG 331: THIẾU GIA VÀ NGƯỜI HẦU
Hành động này khiến những người trong nhà họ Mộc gần như đều nổi giận cả! Nhưng Tử Dương và Mộc Long lại chỉ nhìn con gái xử lý, Mộc Yên Nhiên yêu Cảnh Liêm Uy nhiều năm như vậy là để được làm dâu nhà họ Cảnh, để được làm dâu nhà họ Cảnh, cô ta đã làm bao nhiêu chuyện kia chứ? Vào lúc này, cho dù ban nãy Mộc Yên có làm họ bị thương đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ không để bụng mà vẫn nhớ rõ lập trường của con gái mình.
Mộc Yên Nhiên mím môi, chậm rãi quay đều nhìn Vi Gia Huệ, ánh mắt hơi lạnh lẽo.
Vi Gia Huệ lại không để ỷ, có lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cô nhớ rõ cho tôi, vì ‘uy hiếp’ nên cô mới có cơ hội làm dâu nhà họ Cảnh chúng tôi, đồng thời cũng vì đứa trẻ trong bụng Ân Thiên Thiên cô mới có cơ hội làm dâu nhà họ Cảnh tôi! Hai điều kiện này không thể thiếu cái nào, nếu cô thông minh thì đã biết ngay bây giờ phải cắp đuôi lại, làm người tốt, đừng có bịa đặt thứ gì về nhà họ Cảnh!”
Vi Gia Huệ không hề khách sáo chút nào, lần này cô ta uy hiếp bọn họ, khiến cho Vi Gia Huệ hoàn toàn có ấn tượng xấu về cô ta.
“Còn chưa được cưới về đã chạy xồng xộc đến đây giễu võ giương oai, không sợ bị mất mặt à? Cô thật sự nghĩ rằng cô và Cảnh Liêm Uy đến với nhau vì yêu sao? Đừng có mơ mộng viển vông, thân là một người mẹ, tôi có thể nói thẳng cho cô biết rằng...” Vi Gia Huệ hơi ngẩng đầu, nói một cách tự tin: “Cho dù cô có bám theo Liêm Uy cả đời thì cô cũng không có được nó đâu.”
Cơ thể Mộc Yên Nhiên lảo đảo, suýt nữa đã đứng không vững, Tử Dương vội bước đến đỡ cô ta, bà ta há miệng đang tính nói gì đó, nhưng lại bị Mộc Yên Nhiên ngăn cản, cả nhà họ chỉ có thể nén giận nhìn bọn họ.
Vi Gia Huệ khẽ híp mắt nhìn Mộc Yên Nhiên, rồi lớn tiếng gọi: “Quản gia, tiễn khách!”
Nghe thấy thế, quản gia bèn đến mời họ về, triệt để giẫm nát mặt mũi của nhà họ Mộc.
Trong lòng Mộc Yên Nhiên thấy không yên tâm, cho dù Tử Dương có tức giận hơn nữa thì bây giờ cũng không trút ra được! Chỉ đành ngẩn ngơ nhìn mình bị ‘mời’ ra khỏi nhà họ Cảnh mà thôi!
Mộc Yên Nhiên quay đầu nhìn căn nhà nguy nga của nhà họ Cảnh, cô ta mím chặt môi, lập quyết tâm!
Trên đường về nhà, Tử Dương và Mộc Long mỗi người nói một câu, khiến cho lòng dạ Mộc Yên Nhiên rối bời. Nghe bọn họ nói huơu nói vượn, cô ta càng cám thấy ghét bỏ ba mẹ mình hơn.
“Nhà họ Cảnh coi thường người khác quá thể, thật sự nghĩ rằng nhà họ Mộc chúng ta yếu ớt lắm à à?” Mộc Long tức giận nói, gương mặt đã đỏ bừng vì cơn tức: “Yên Nhiên, ba nghĩ con đừng về nhà đó làm dâu nữa! Ba muốn xem xem, đến lúc ấy họ có đến xin xỏ mình không!”
“Yên Nhiên, ngoại trừ gia thế hiển hách ra, Cảnh Liêm Uy không còn chỗ nào dùng được nữa, chỗ tốt nhất cũng là cậu ta quan hệ rộng, quen với ‘bàn tay quỷ’ và rất nhiều anh em bạn bè khác nữa.” Tử Dương khổ sở khuyên can, xem như hôm nay bà ta đã thấy rõ ràng rồi, nhà họ Cảnh không có một ai hoan nghênh Mộc Yên Nhiên, bây giờ đến thái độ của bà cụ Cảnh cũng đã khác. Mộc Yên Nhiên về nhà họ làm dâu trong tình trạng này chắc chắc sẽ không được hạnh phúc: “Yên Nhiên, nhà họ Cảnh sâu quá, con về đó cũng chẳng sống vui được đâu, con xem, bây giờ con ưu tú như thế này, cần gì phải khư khư đòi cưới Cảnh Liêm Uy cho được?”
“Yên Nhiên, nghe lời ba mẹ đi con, chúng ta không cưới xin gì nữa!” Mộc Long thấy vợ cũng bất mãn với mối hôn sự này, lập tức mở miệng nói: “Nhà họ Cảnh không có ai là người tốt cả.”
Nhưng cho dù họ có nói như thế nào, Mộc Yên Nhiên chỉ cúi đầu im lặng.
Ở nơi mà bọn họ không nhìn thấy, không ai ngờ cặp mắt Mộc Yên Nhiên toát ra vẻ hận thù.
Ông ba bà mẹ ngu ngốc này, là tảng đá ngáng đường lơn nhất trong cuộc đời cô!
Đôt nhiên, Mộc Yên Nhiên nhớ đến ‘Diêm Vương’, cũng nhớ đến một vài chuyện.
Đêm tối.
Trong nhà họ Cảnh, sau khi biết tin Vi Gia Huệ không khỏi thở dài, chỉ cảm thấy sao đôi trai gái Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên lại khổ như vậy! Bà cụ Cảnh lại biết được chuyện của Tô Nương vào chính lúc này.
Sau khi tắm rửa xong, Vi Gia Huệ ngồi trong phòng ngoài trong phòng ngủ uống rượu, lông mày nhíu chặt.
Cảnh Nguyên Phước vừa bước ra từ thư phòng đã nhìn thấy vợ mình nhíu mày, ông bước đến vòng tay ôm bà vào lòng, hớp một ngụm rượu trên tay bà, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay mẹ cũng đã nhìn rõ bộ mặt của nhà họ Mộc rồi, em còn không vui gì nữa thế?”
Cái liếc mắt của hai người bọn họ, là vì nhìn thấy khe hở từ cánh cửa phòng bà cụ Cảnh, lúc ấy bà cụ Cảnh tưởng chừng như đã nghỉ ngơi rồi, nhưng thực chất bà vẫn chưa ngủ, không chỉ là chưa ngủ mà còn nghe bọn họ nói chuyện nữa.
Vi Gia Huệ dần bình tĩnh lại, bà quay đầu nhìn chồng mình, rồi nhẹ nhàng nói: “Nguyên Phước, rốt cuộc Tô Nương là người thế nào? sao em cử nhiều người đi điều tra mà vẫn không tìm ra được gì, cứ như thể người này không hề tồn tại vậy.”
Bà là con dâu, có rất nhiều chuyện không tiện lên tiếng, ký ức của bà về Cảnh Minh Đức vô cùng ít ỏi, thân là bậc ba mẹ, bà thừa nhận rằng nếu con mình ra đi lúc tuổi xanh, bà cũng sẽ đau lòng, nói không chừng bà sẽ cư xử bà cụ Cảnh vậy, nhưng đứng trên góc độ là người ngoài cuộc, chuyện này không liên quan gì đến Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên cả, được không?
Cảnh Liêm Uy lên năm đã mất cả ba lẫn mẹ, lúc ấy Ân Thiên Thiên mới có một tuổi, con bé ấy có thể biết được gì?
Bà cụ Cảnh lại khư khư đổ chuyện này lên đầu bọn họ, lẽ nào không cảm thấy trách oan người ta sao? Chỉ có điều dù gì thì bà cụ Cảnh cũng là mẹ chồng của bà, rất nhiều chuyện bà nhìn thấu nhưng lại không thể nói trắng ra được, đến nói chuyện với Cảnh Nguyên Phước mà vẫn phải dè dặt tìm từ.
Cảnh Nguyên Phước ôm Vi Gia Huệ, ông khe khẽ thở dài, ông và Cảnh Minh Đức rất thân thiết với nhau, anh cả mất rồi, ông cũng rất đau lòng, nhưng ông lại không nỡ để cho đứa con mình nuôi từng đấy năm buồn đau như thế. Những lúc như thế này, ông chỉ sợ Cảnh Liêm Uy gây ra chuyện gì, sau khi im lặng một hồi lâu, ông mới quay đầu nhìn vợ, ông biết bà không hiểu sự lựa chọn của Cảnh Liêm Uy, cũng không hiểu hành vi của bà cụ Cảnh...
Chỉ có điều, mỗi người đứng ở một góc nhìn khác nhau, cách xử lý vấn đều cũng sẽ không giống nhau mà thôi.
“Đi đọc tài liệu anh cất trong két bảo hiểm đi.” Cảnh Nguyên Phước nhẹ nhàng nói, rồi đi vào trong nhà tắm.
Vi Gia Huệ gần như nhổm dậy đi đến két bảo mật ngay lập tức, bà nhanh chóng lấy tài liệu ở bên trong ra, trong đó chỉ có một vài tờ giấy mỏng, nhưng lại là khởi nguồn của mọi bi kịch từ thế hệ đi trước...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Lúc ấy Tô Nương rất mực tao nhã, khí chất hơn người, cho dù chỉ là một cô gái sống trong cô nhi viện nhưng tiếng tăm lan xa, không ít người đến vì mến mộ bà vừa nhìn đã yêu một cô gái xinh đẹp, đơn thuần như bà ngay. Hình ảnh à mặc váy sơ mi trắng, đi sandanls chơi đùa với những đứa trẻ trong cô nhi viện, đi vào trái tim của biết bao chàng trai trẻ tuổi...
Thành phố T có Tô Nương, rất mực tao nhã, khiến lòng người xao động, không phụ Như Lai không phụ nàng.
Lúc ấy câu nói này gần như đã lan truyền khắp các con đường lớn hẻm nhỏ trong thành phố T! Nguồn cứu trợ mà cô nhi viện nhận được liên miên không dứt, nhưng viện trưởng trong cô nhi viện đều kiểm tra số tiền ấy một cách kỹ lưỡng, rồi gửi trả lại hết. Tô Nương càng không kết thân với bất kỳ ai, nhưng cho dù cẩn nhận như vậy, rốt cuộc bà ấy vẫn bị người ta tính kế!
Trong một đêm, cô nhi viện bị người khác mua lại, đồng thời ra lệnh phải giải tán ngay. Vốn dĩ Tô Nương lớn lên ở đây, làm sao nỡ để những đứa trẻ mà mình xem như em trai, em gái lưu lạc đầu đường xó chợ cho được, bà bất đắc dĩ, chỉ đành xin viện trợ từ bên ngoài.
Có được sự ảnh hưởng từ danh thơm trước kia, Tô Nương nhanh chóng nhận được thư hồi âm, nhưng mà trên đời này, cô bé Lọ Lem ít ỏi như vậy đấy, chuyện cổ tích cũng chỉ để lừa gạt trẻ con mà thôi, có lẽ có một vài thứ chỉ cần cố gắng là có thể lấy được, nhưng cũng có vài thứ lại không tài nào với tới...
Bà cũng từng mơ mộng có chàng bạch mã hoàng tử cưỡi những đám mây rực rỡ đến cứu mình, nhưng người bà bà gặp không phải là Hoàng tử, mà là súc sinh!
Chuyện giữa nam với nữ cũng chỉ có từng đó mà thôi, nhưng rốt cuộc Tô Nương vẫn không đồng ý, Tô Nương chỉ đành đi đàm phán với người mua cô nhi viện, xin bà ta cho bà thời gian hai năm, hai năm sau bà sẽ mua lại cô nhi viện, khi ấy người phụ nữ mua cô nhi viện cũng đã đồng ý, hứa rằng sẽ cho Tô Nương hai năm, nhưng hai năm này chính là ác mộng trong cuộc đời Tô Nương...
Lúc rời khỏi cô nhi viện, Tô Nương bước chân vào một xã hội hiểm ác.
Một người xinh đẹp nhưng lại không thành thạo nghề gì như Tô Nương rất khó để đứng vững trong xã hội, vào lúc này, bà đã gặp Mộc Long.
Cậu ấm nhà họ Mộc, chàng trai phong lưu mà cả thành phố T đều biết. Lúc ấy ông ta vẫn còn chưa tu chí làm ăn, suốt ngày ngoại trừ rượu chè bê tha thì cũng chỉ biết lượn lờ phố xá mà thôi, Tô Nương vừa mới nổi tiếng ông ta đã để mắt đến bà, cố ý làm anh hùng cứu mỹ nhân, khiến cho người phụ nữ không nhiễm hồng trần này nhất thời động lòng, trong khoảng thời gian ấy, gần như trong mắt bà chỉ có người đàn ông tuấn tú này thôi.
Củi khô bén lửa, hai người họ quấn quýt như keo sơn.
Khi ấy Mộc Long hứa sẽ mua lại cô nhi viện cho những đứa trẻ có chỗ ăn ở, Tô Nương cũng không mảy may nghi ngờ, chỉ nghĩ người đàn ông này là bạn đời của bà, để thuận tiện gặp người yêu, thậm chí bà còn đến nhà họ Mộc làm người hầu, vừa làm đã làm rất nhiều năm...
Một cậu ấm, một cô người hầu, tình cảm của hai người tiến triển rất nhanh chóng. Bà cụ Mộc và ông cụ Mộc cũng không quan tâm, chỉ nghĩ rằng con trai mình tùy tiện chơi đùa mà thôi, nhưng nào ngờ lại chơi đến lớn chuyện, sau khi Tô Nương vào nhà bọn họ một năm, cô nhi viện vẫn còn chưa giải quyết xong, nhà họ Mộc đã gặp chuyện. Công ty nợ nần nghiêm trọng, nhà họ Mộc không thể không liên hôn với nhà họ Từ.
Khi ấy Tử Dương cũng khá xinh xắn, dung mạo của bà khiến cho Mộc Long nổi dã tâm muốn được hưởng cái phúc trái ôm phải ấp.
Lúc đó, Tô Nương vẫn còn chưa ý thức được rằng nguy cơ đang đến gần, bà vẫn nguyện nâng khăn sửa túi cho Mộc Long, gần như những chuyện có liên quan đến ông ta, bà đều tự tay lo liệu, nhưng từ đầu đến cuối, bà vẫn không chiếm được trái tim của người đàn ông ấy hoàn toàn. Lúc bà về lại nhà họ Mộc sau một tháng nghỉ ngơi ở cô nhi viện, bèn biết tin Mộc Long sắp cưới cô chiêu nhà họ Từ, bà ngỡ ngàng nhận ra mình đã tin nhầm người mất rồi...
Bèn gắt gỏng chất vấn ông ta, nhưng không khéo sao, nhà họ Từ lại đến chơi nhà, cậu em họ của Tử Dương đã biết được chuyện của bọn họ. Những cậu ấm đã nghe danh tiếng của Tô Nương từ lâu, sau khi nhìn thấy bà thì có thể có chuyện tốt gì? Cậu ta bèn uy hiếp Mộc Long, nói rằng nếu muốn tiếp tục liên hôn với nhà họ Từ thì hãy cho cậu ta ‘mượn’ Tô Nương một ngày, gương mặt cậu ta hết sức dung tục.
Vào lúc Tô Nương nghĩ chắc chắn Mộc Long sẽ không làm như thế, Mộc Long lại gật đầu đồng ý.
Tô Nương bàng hoàng, vào giây phút ấy tim trái của bà vụn vỡ, nhưng đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Cơn ác mộng thật sự vẫn còn đang chờ đợi bà ở phía sau, nuốt chửng lấy bà.