Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-317
CHƯƠNG 317: NGƯỜI PHỤ NỮ SỐNG VÌ TRẢ THÙ
CHƯƠNG 317: NGƯỜI PHỤ NỮ SỐNG VÌ TRẢ THÙ
Trong một studio nào đó ở thành phố T, Trần Vũ vừa mới thức trắng một đêm, nhưng suy cho cùng thì còn trẻ nên dáng vẻ không tiều tụy cho lắm, thuận tay cầm máy tính bảng lên lướt tin tức.
''Ba'' một tiếng, Trần Vũ từ ghế dựa đứng lên, cái cốc đặt trên đùi cứ như vậy rơi trên mặt đất, trợ lí vội vàng chạy tới dè dặt nhìn anh, trong lòng nói thầm, trong vòng luẩn quẩn này, Trần Vũ coi như khá may mắn, nhưng tính cách của anh dù thế nào cũng rất tốt, từ trước đến này chưa từng giận dữ vô cơ, đối nhân xử thế cũng luôn điềm đạm nhã nhặn, sao giờ đột nhiên lại thế này, theo bản năng cho rằng mình làm sai ở đâu đó rồi.
''Trần Vũ, sao thế? Có phải là tôi không làm tốt chỗ nào không?'' Trợ lí nhẹ giọng hỏi.
Bận rộn một đêm trong studio, một vài nhân viên thay phiên nhau nghỉ ngơi, lúc này cũng vì tiếng động bỗng nhiên vang lên của Trần Vũ mà tỉnh lại, đồng loạt nhìn kẻ gây chuyện-Trần Vũ kia.
Trần Vũ nín thở đọc nhanh tin trức trên máy tính bảng, sắc mặt tái nhợt!
--Cô chủ nhà họ Ân là giả, có nên trở về vị trí cũ hay không?
--Nối tiếp nhân duyên hay không, chiến tranh giữa cô chủ nhà họ Mộc và cô chủ nhà họ Ân.
--Rốt cuộc em gái trà xanh yếu đuối là ai?
....
Trong quãng thời gian ngắn ngủi, Ân Thiên Thiên vốn không phải là người trong giới giải trí lại được xếp hạng đầu tiên trong bảng xếp hạng tìm kiếm! Quảng cáo liên quan đến nhà họ Tề đều bị kéo xuống top 2, nhưng mặt khác, nó cũng thúc đẩy công việc kinh doanh của nhà họ Tề.
Trợ lí hơi hơi liếc mắt nhìn tin tức, thấy là tin của Ân Thiên Thiên cũng hơi sửng sốt một chút.
Trong trí nhớ của tất cả bọn họ, Trần Vũ chẳng khác nào một tiểu thịt tươi không có gia thế, sau lưng không có người nhà, thậm chí chẳng có người thân, nhưng phía sau luôn có cậu chủ nhà họ Ân không quan hệ gì với anh giúp anh hết lần này đến lần khác! Lại nhìn tin tức về Ân Thiên Thiên mà Trần Vũ chú ý, trợ lí to gan đoán quan hệ của Trần Vũ và Ân Thiên Thiên rất tốt.
''Sáng này tin tức của cô Ân bỗng nhiên bùng nổ, trên mạng còn có một vài clip...'' Trợ lí nhẹ giọng nói, người xung quanh không nghe thấy nên tiếp tục làm việc của mình: ''Cô Ân quả thực rất kiên cường, cũng chẳng có chuyện gì cả.''
Sắc mặt Trần vũ lúc này mới dịu đi một chút, nâng tay nhìn đồng hồ, mày hơi nhíu lại.
Trợ lí khẽ nói: ''Cảnh diễn tiếp theo của anh là 2h sau...''
Trần Vũ đưa mắt nhìn anh ta một cái, nhanh chóng bỏ lại một câu ''cảm ơn'' rồi xoay người rời đi!
Trợ lí nhìn bóng lưng xa dần của Trần Vũ, thấy hình như mình vừa phát hiên ra chuyện gì khủng khiếp, nhưng vì không xác thực nên cũng không dám nói bừa, chỉ đuổi theo bảo anh mang điện thoại đi.
Ra khỏi trường quay, Trần Vũ đeo kính râm bản lớn, khẽ cúi đầu.
Từ lúc nổi tiếng, hành động của anh luôn không được tự do!
Đưa tay gọi xe, ngồi vào, nhưng lúc tài xế hỏi anh đi đâu, lời Trần Vũ vừa nói ra lại là địa chỉ nhà trọ của chính mình.
Tô Nương!
Tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Tô Nương!
Thì ra Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đã tốt dần lên rồi, thậm chí lần trước lúc anh đến chỗ Ân Thiên Thiên, cô cũng từng nói với anh, có lẽ lúc cô sinh đứa bé cũng không cần lén lút nữa, vì Cảnh Liêm Uy nhận lời tái hôn rồi, nhưng sau khi Tô Nương trở về, bà ta liền nói thân thế của Ân Thiên Thiên ra!
Nhà họ Cảnh chắc chắn phát hiện ra gì đó, nếu không sẽ không vội vàng tuyên bố hôn sự của nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc như vậy được!
Trần Vũ siết chặt nắm đấm, sớm đã không còn chút cảm tình gì với người mẹ chẳng còn thân tình gì kia!
Trong nhà trọ vắng vẻ, Trần Vũ đến Tô Nương lại không ở đó, giống như bà ta nói hôm đó, chỉ ở một đêm sẽ rời đi, cho dù mấy ngày nay anh vẫn luôn bận rộn bên ngoài không trở về thì Tô Nương cũng không nuốt lời, lời từ miệng nói ra luôn khiếp người ta khiếp sợ!
Từ trước đến nay chưa nói dối một câu nào.
Trần Vũ rất muốn cầm điện thoại ra gọi cho Tô Nương, nhưng từ sau khi Cảnh Liêm Uy biết anh là con trai của bà, Trần Vũ chỉ có thể đơn phương đợi điện thoại của bà.
Không biết có phải có phải tâm ý tương thông không mà điện thoại Trần Vũ đột nhiên vang lên, người gọi đến vừa đúng là Tô Nương!
''Rốt cuộc bà muốn làm gì?'' Nhanh chóng nhận điện thoại, Trần Vũ chất vấn không chút khách khí, trên gương mặt đẹp trai tràn đầy tức giận, tay cầm điện thoại hơi dùng sức.
''Hahah...'' Một tiếng cười khẽ, Tô Nương nói không chút để ý: ''Con khẩn trương như vậy làm gì? Mẹ cũng không có làm ra chuyện gì thương thiên hại lí, còn nữa, cứ coi như là mẹ làm thì sao? Suy cho cùng cũng chẳng liên quan gì đến con.''
''Tô Nương!'' Trần Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, cuối cùng không thể khổng chế được sự tức giận của mình, lớn tiếng nói với người trong điện thoại: ''Ân Thiên Thiên là con gái bà! Là con gái mà bà mang thai 10 tháng sinh ra! Bà có chắc là bà thực sự muốn đối với cô ấy như vậy không? Cô ấy vô tội! Bà không thể buông tha cho cô ấy ư? Rốt cuộc bà có còn trái tim hay không?''
Tô Nương trong điện thoại bỗng nhiên im lặng, cho dù cách một đường dây dài, Trần Vũ cũng có thế thấy rõ người kia tức giận rồi, nhưng thế thì sao chứ? Trong mắt anh, Tô Nương chẳng khác nào một người xa lạ! Đối với Ân Thiên Thiên có lẽ càng đúng, hai người qua lại với nhau mà lại không ngờ bọn họ có mối liên kết sâu sắc như vậy!
Trên đời này trước giờ đều không có gì là tuyệt đối!
''Trần Vũ, mẹ đã làm gì để con ghét mẹ đến thế? Ân Thiên Thiên là con gái mẹ, không sai, nhưng thế thì sao? Mẹ đã gửi nó đến nhà họ Ân khi chưa đầy ba ngày được sinh ra hoặc mẹ có thể rời xa con không chút do dự lúc con đã có nơi nương tự, con cho là mẹ còn gì không thể làm?'' Tô Nương nhẹ giọng lạnh lùng nói, lạnh như vậy là từ trong xương cốt mà ra, tràn ngập cảm giác lạnh đến thấu xương: ''Từ lúc bắt đầu nên hiểu được, mục đích của mẹ chỉ là báo thù mà thôi! Mẹ trốn tránh nhiều năm, chuẩn bị nhiều thứ, khổ cực nhiều như vậy không phải là vì hiện tại ư? Dựa vào cái gì phải vì một Ân Thiên Thiên mà cản đường của mẹ?''
Trần Vũ giận đến bật cười, thân hình cao lớn đứng trong phòng khách run run.
''Trần Vũ, tốt nhất con nhớ cho kĩ, lúc mẹ bằng lòng thì con còn là con của mẹ, nếu không thì chẳng là cái gì cả, giống như Ân Thiên Thiên vậy, theo một mức độ nào đó mà nói thì nó không nên sống trên đời này!'' Lời nói dứt khoát không chút do dự, Tô Nương cũng chẳng thèm để ý đến năng lực tiếp nhận của Trần Vũ: ''Mà con, tốt nhất là sống cho tốt, chuyện này mẹ không hi vọng con dính dáng đến! Về phần Ân Thiên Thiên, chỉ cần còn nghe lời mẹ sẽ không để nó xảy ra chuyện.''
Dứt lời, Tô Nương ngắt điện thoại không chút do dự, không để cho Trần Vũ có cơ hội nói chuyện.
Điện thoại trong tay đã bị cắt đứt từ lâu, Trần Vũ hít sâu, nhưng dù anh có làm thế nào cũng không bình ổn được sự tức giận trong lòng, cuối cùng vẫn nhịn không được mà hung hăng ném điện thoại trong tay đi! Đáp lại là tiếng điện thoại vỡ nát, đáng thương nằm trên sàn nhà...
Tô Nương!
Người phụ nữ kia chính là sống để trả thù.
Ngược lại với sự tức giận của Trần Vũ, Ân Thiên Tuấn có vẻ bình tĩnh hơn một ít, trước khi Ân Thiên Thiên trở về đã im lặng ngồi đợi ở trong phòng khách, mãi đến lúc Ân Thiên Thiên thay xong quần áo ngồi trước mặt anh, sắc mặt anh từ đầu đến cuối xem tin tức vẫn không thay đổi, giống như Ân Thiên Thiên chẳng hề tồn tại.
Hơi rụt cổ, ngay cả khi cô làm mẹ rồi thì Ân Thiên Thiên vẫn có chút sợ Ân Thiên Tuấn.
Nhất là Ân Thiên Tuấn tức giận.
''Anh...'' Yếu ớt gọi một tiếng, Ân Thiên Thiên chân chó ngồi xuống bên cạnh Ân Thiên Tuấn, chỉ vào bụng mình: ''Hôm nay đi khám thai, bác sĩ nói đứa bé rất khỏe mạnh, giờ chỉ chờ đến ngày dự tính sinh là có thể chuẩn bị sinh rồi...''
Ân Thiên Tuấn chậm rãi quay đầu, cũng không nhìn về phía chiếc bụng nhô cao lộ ra ngoài của cô mà nhìn chằm chằm vào mắt Ân Thiên Thiên.
Chớp mắt, giọng nói của Ân Thiên Thiên nhỏ dần, chuyển thành ngoan ngoãn cúi đầu trước mặt Ân Thiên Tuấn, im lặng hai giây sau đó mở miệng: ''Anh, Cảnh Liêm Uy đang bị giam lỏng ở nhà họ Cảnh, bà cụ vì ghét bỏ thân phận của em nên không cho em ở với anh ta, ép Cảnh Liêm Uy kết hôn với Mộc Yên Nhiên...''
Nhẹ giọng nói xong, Ân Thiên Thiên lại nâng mắt nhìn Ân Thiên Tuấn một cái.
Anh, sẽ không để ý chuyện thực ra cô không phải là em gái của anh đấy chứ?
Vào ngày thân thế của cô bị phơi bày, cô chưa kịp hỏi, chỉ lo lắng, nhưng hiện tại thấy, có phải lúc đó mình đã dùng nước mắt để ép Ân Thiên Tuấn phải chấp nhận cô không?
Trong lúc nhất thời, hai người ngồi trên sô pha nhìn nhau không nói một lời nào.
Anh đang hối hận, hối hận bản thân có phải hay không đã từng quá yếu đuối, hối hận chính mình hiện tại có phải hay không không đủ dũng cảm, hối hận từ trước đến nay có phải hay không vẫn luôn diễn vai sai lầm, anh tận mắt nhìn dáng vẻ của Ân Thiên Thiên từ một cô nhóc lớn lên duyên dáng yêu kiều như hiện giờ, cũng tận mắt nhìn cô mặc váy cưới gả cho người đàn ông khác, bây giờ cũng tận mắt thấy cô bị người ta ức hiếp thé nào...
Tất cả những thứ này đều là vì anh không đủ dũng cảm.
Nếu lúc nhỏ anh ngang ngược nói ra tình cảm của mình, nếu lúc trẻ anh dũng cảm nói cho cân thân thế có liên quan đến cô, vậy hiện tại có phải có cơ hội đứng bên cạnh che mưa chắn gió, gạt bỏ khó khăn cho cô không? Ít nhất anh sẽ không để cô luôn phải một mình đối mặt với khó khăn, cũng sẽ không bằng lòng nhìn cô đơn độc ở trong căn nhà to như vậy đợi một người đàn ông trở về.
Thiên Thiên của anh hẳn là kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo ấy đã bị đánh vỡ rồi.
Hầu kết khẽ động, Ân Thiên Tuấn dời mắt đi không nhìn cô nữa.
Ân Thiên Thiên lại hơi sốt ruột, trong đời cô, Ân Thiên Tuấn là người duy nhất luôn trả giá vì cô mà không cần báo đáp, anh là anh trai của cô, suy nghĩ được anh che chở hết lần này qua lần khác đỡ mọc rễ nảy mầm trong đầu cô từ nhỏ, hiên tại đã lớn thành cây đại thụ, cô dưới cây đại thụ ấy hóng mát nghỉ ngơi, an tâm chờ đợi, chỉ vì cô biết nah vĩnh viễn sẽ không phản bội mình, cũng sẽ không vứt bỏ mình...
Bàn tay nhỏ bé đưa qua kéo cánh tay Ân Thiên Tuấn, Ân Thiên Thiên nhẹ giọng nói: ''Anh, có phải anh...cũng không muốn nhận em làm em gái nữa đúng không? Em không phải là cô chủ của nhà họ Ân, có phải anh không vui đúng không?
Hình như theo bản năng, Ân Thiên Tuấn liền mở miệng nói một câu: ''Trong đời này chuyện vui nhất, chính là em không phải em gái của anh!''
CHƯƠNG 317: NGƯỜI PHỤ NỮ SỐNG VÌ TRẢ THÙ
Trong một studio nào đó ở thành phố T, Trần Vũ vừa mới thức trắng một đêm, nhưng suy cho cùng thì còn trẻ nên dáng vẻ không tiều tụy cho lắm, thuận tay cầm máy tính bảng lên lướt tin tức.
''Ba'' một tiếng, Trần Vũ từ ghế dựa đứng lên, cái cốc đặt trên đùi cứ như vậy rơi trên mặt đất, trợ lí vội vàng chạy tới dè dặt nhìn anh, trong lòng nói thầm, trong vòng luẩn quẩn này, Trần Vũ coi như khá may mắn, nhưng tính cách của anh dù thế nào cũng rất tốt, từ trước đến này chưa từng giận dữ vô cơ, đối nhân xử thế cũng luôn điềm đạm nhã nhặn, sao giờ đột nhiên lại thế này, theo bản năng cho rằng mình làm sai ở đâu đó rồi.
''Trần Vũ, sao thế? Có phải là tôi không làm tốt chỗ nào không?'' Trợ lí nhẹ giọng hỏi.
Bận rộn một đêm trong studio, một vài nhân viên thay phiên nhau nghỉ ngơi, lúc này cũng vì tiếng động bỗng nhiên vang lên của Trần Vũ mà tỉnh lại, đồng loạt nhìn kẻ gây chuyện-Trần Vũ kia.
Trần Vũ nín thở đọc nhanh tin trức trên máy tính bảng, sắc mặt tái nhợt!
--Cô chủ nhà họ Ân là giả, có nên trở về vị trí cũ hay không?
--Nối tiếp nhân duyên hay không, chiến tranh giữa cô chủ nhà họ Mộc và cô chủ nhà họ Ân.
--Rốt cuộc em gái trà xanh yếu đuối là ai?
....
Trong quãng thời gian ngắn ngủi, Ân Thiên Thiên vốn không phải là người trong giới giải trí lại được xếp hạng đầu tiên trong bảng xếp hạng tìm kiếm! Quảng cáo liên quan đến nhà họ Tề đều bị kéo xuống top 2, nhưng mặt khác, nó cũng thúc đẩy công việc kinh doanh của nhà họ Tề.
Trợ lí hơi hơi liếc mắt nhìn tin tức, thấy là tin của Ân Thiên Thiên cũng hơi sửng sốt một chút.
Trong trí nhớ của tất cả bọn họ, Trần Vũ chẳng khác nào một tiểu thịt tươi không có gia thế, sau lưng không có người nhà, thậm chí chẳng có người thân, nhưng phía sau luôn có cậu chủ nhà họ Ân không quan hệ gì với anh giúp anh hết lần này đến lần khác! Lại nhìn tin tức về Ân Thiên Thiên mà Trần Vũ chú ý, trợ lí to gan đoán quan hệ của Trần Vũ và Ân Thiên Thiên rất tốt.
''Sáng này tin tức của cô Ân bỗng nhiên bùng nổ, trên mạng còn có một vài clip...'' Trợ lí nhẹ giọng nói, người xung quanh không nghe thấy nên tiếp tục làm việc của mình: ''Cô Ân quả thực rất kiên cường, cũng chẳng có chuyện gì cả.''
Sắc mặt Trần vũ lúc này mới dịu đi một chút, nâng tay nhìn đồng hồ, mày hơi nhíu lại.
Trợ lí khẽ nói: ''Cảnh diễn tiếp theo của anh là 2h sau...''
Trần Vũ đưa mắt nhìn anh ta một cái, nhanh chóng bỏ lại một câu ''cảm ơn'' rồi xoay người rời đi!
Trợ lí nhìn bóng lưng xa dần của Trần Vũ, thấy hình như mình vừa phát hiên ra chuyện gì khủng khiếp, nhưng vì không xác thực nên cũng không dám nói bừa, chỉ đuổi theo bảo anh mang điện thoại đi.
Ra khỏi trường quay, Trần Vũ đeo kính râm bản lớn, khẽ cúi đầu.
Từ lúc nổi tiếng, hành động của anh luôn không được tự do!
Đưa tay gọi xe, ngồi vào, nhưng lúc tài xế hỏi anh đi đâu, lời Trần Vũ vừa nói ra lại là địa chỉ nhà trọ của chính mình.
Tô Nương!
Tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Tô Nương!
Thì ra Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đã tốt dần lên rồi, thậm chí lần trước lúc anh đến chỗ Ân Thiên Thiên, cô cũng từng nói với anh, có lẽ lúc cô sinh đứa bé cũng không cần lén lút nữa, vì Cảnh Liêm Uy nhận lời tái hôn rồi, nhưng sau khi Tô Nương trở về, bà ta liền nói thân thế của Ân Thiên Thiên ra!
Nhà họ Cảnh chắc chắn phát hiện ra gì đó, nếu không sẽ không vội vàng tuyên bố hôn sự của nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc như vậy được!
Trần Vũ siết chặt nắm đấm, sớm đã không còn chút cảm tình gì với người mẹ chẳng còn thân tình gì kia!
Trong nhà trọ vắng vẻ, Trần Vũ đến Tô Nương lại không ở đó, giống như bà ta nói hôm đó, chỉ ở một đêm sẽ rời đi, cho dù mấy ngày nay anh vẫn luôn bận rộn bên ngoài không trở về thì Tô Nương cũng không nuốt lời, lời từ miệng nói ra luôn khiếp người ta khiếp sợ!
Từ trước đến nay chưa nói dối một câu nào.
Trần Vũ rất muốn cầm điện thoại ra gọi cho Tô Nương, nhưng từ sau khi Cảnh Liêm Uy biết anh là con trai của bà, Trần Vũ chỉ có thể đơn phương đợi điện thoại của bà.
Không biết có phải có phải tâm ý tương thông không mà điện thoại Trần Vũ đột nhiên vang lên, người gọi đến vừa đúng là Tô Nương!
''Rốt cuộc bà muốn làm gì?'' Nhanh chóng nhận điện thoại, Trần Vũ chất vấn không chút khách khí, trên gương mặt đẹp trai tràn đầy tức giận, tay cầm điện thoại hơi dùng sức.
''Hahah...'' Một tiếng cười khẽ, Tô Nương nói không chút để ý: ''Con khẩn trương như vậy làm gì? Mẹ cũng không có làm ra chuyện gì thương thiên hại lí, còn nữa, cứ coi như là mẹ làm thì sao? Suy cho cùng cũng chẳng liên quan gì đến con.''
''Tô Nương!'' Trần Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, cuối cùng không thể khổng chế được sự tức giận của mình, lớn tiếng nói với người trong điện thoại: ''Ân Thiên Thiên là con gái bà! Là con gái mà bà mang thai 10 tháng sinh ra! Bà có chắc là bà thực sự muốn đối với cô ấy như vậy không? Cô ấy vô tội! Bà không thể buông tha cho cô ấy ư? Rốt cuộc bà có còn trái tim hay không?''
Tô Nương trong điện thoại bỗng nhiên im lặng, cho dù cách một đường dây dài, Trần Vũ cũng có thế thấy rõ người kia tức giận rồi, nhưng thế thì sao chứ? Trong mắt anh, Tô Nương chẳng khác nào một người xa lạ! Đối với Ân Thiên Thiên có lẽ càng đúng, hai người qua lại với nhau mà lại không ngờ bọn họ có mối liên kết sâu sắc như vậy!
Trên đời này trước giờ đều không có gì là tuyệt đối!
''Trần Vũ, mẹ đã làm gì để con ghét mẹ đến thế? Ân Thiên Thiên là con gái mẹ, không sai, nhưng thế thì sao? Mẹ đã gửi nó đến nhà họ Ân khi chưa đầy ba ngày được sinh ra hoặc mẹ có thể rời xa con không chút do dự lúc con đã có nơi nương tự, con cho là mẹ còn gì không thể làm?'' Tô Nương nhẹ giọng lạnh lùng nói, lạnh như vậy là từ trong xương cốt mà ra, tràn ngập cảm giác lạnh đến thấu xương: ''Từ lúc bắt đầu nên hiểu được, mục đích của mẹ chỉ là báo thù mà thôi! Mẹ trốn tránh nhiều năm, chuẩn bị nhiều thứ, khổ cực nhiều như vậy không phải là vì hiện tại ư? Dựa vào cái gì phải vì một Ân Thiên Thiên mà cản đường của mẹ?''
Trần Vũ giận đến bật cười, thân hình cao lớn đứng trong phòng khách run run.
''Trần Vũ, tốt nhất con nhớ cho kĩ, lúc mẹ bằng lòng thì con còn là con của mẹ, nếu không thì chẳng là cái gì cả, giống như Ân Thiên Thiên vậy, theo một mức độ nào đó mà nói thì nó không nên sống trên đời này!'' Lời nói dứt khoát không chút do dự, Tô Nương cũng chẳng thèm để ý đến năng lực tiếp nhận của Trần Vũ: ''Mà con, tốt nhất là sống cho tốt, chuyện này mẹ không hi vọng con dính dáng đến! Về phần Ân Thiên Thiên, chỉ cần còn nghe lời mẹ sẽ không để nó xảy ra chuyện.''
Dứt lời, Tô Nương ngắt điện thoại không chút do dự, không để cho Trần Vũ có cơ hội nói chuyện.
Điện thoại trong tay đã bị cắt đứt từ lâu, Trần Vũ hít sâu, nhưng dù anh có làm thế nào cũng không bình ổn được sự tức giận trong lòng, cuối cùng vẫn nhịn không được mà hung hăng ném điện thoại trong tay đi! Đáp lại là tiếng điện thoại vỡ nát, đáng thương nằm trên sàn nhà...
Tô Nương!
Người phụ nữ kia chính là sống để trả thù.
Ngược lại với sự tức giận của Trần Vũ, Ân Thiên Tuấn có vẻ bình tĩnh hơn một ít, trước khi Ân Thiên Thiên trở về đã im lặng ngồi đợi ở trong phòng khách, mãi đến lúc Ân Thiên Thiên thay xong quần áo ngồi trước mặt anh, sắc mặt anh từ đầu đến cuối xem tin tức vẫn không thay đổi, giống như Ân Thiên Thiên chẳng hề tồn tại.
Hơi rụt cổ, ngay cả khi cô làm mẹ rồi thì Ân Thiên Thiên vẫn có chút sợ Ân Thiên Tuấn.
Nhất là Ân Thiên Tuấn tức giận.
''Anh...'' Yếu ớt gọi một tiếng, Ân Thiên Thiên chân chó ngồi xuống bên cạnh Ân Thiên Tuấn, chỉ vào bụng mình: ''Hôm nay đi khám thai, bác sĩ nói đứa bé rất khỏe mạnh, giờ chỉ chờ đến ngày dự tính sinh là có thể chuẩn bị sinh rồi...''
Ân Thiên Tuấn chậm rãi quay đầu, cũng không nhìn về phía chiếc bụng nhô cao lộ ra ngoài của cô mà nhìn chằm chằm vào mắt Ân Thiên Thiên.
Chớp mắt, giọng nói của Ân Thiên Thiên nhỏ dần, chuyển thành ngoan ngoãn cúi đầu trước mặt Ân Thiên Tuấn, im lặng hai giây sau đó mở miệng: ''Anh, Cảnh Liêm Uy đang bị giam lỏng ở nhà họ Cảnh, bà cụ vì ghét bỏ thân phận của em nên không cho em ở với anh ta, ép Cảnh Liêm Uy kết hôn với Mộc Yên Nhiên...''
Nhẹ giọng nói xong, Ân Thiên Thiên lại nâng mắt nhìn Ân Thiên Tuấn một cái.
Anh, sẽ không để ý chuyện thực ra cô không phải là em gái của anh đấy chứ?
Vào ngày thân thế của cô bị phơi bày, cô chưa kịp hỏi, chỉ lo lắng, nhưng hiện tại thấy, có phải lúc đó mình đã dùng nước mắt để ép Ân Thiên Tuấn phải chấp nhận cô không?
Trong lúc nhất thời, hai người ngồi trên sô pha nhìn nhau không nói một lời nào.
Anh đang hối hận, hối hận bản thân có phải hay không đã từng quá yếu đuối, hối hận chính mình hiện tại có phải hay không không đủ dũng cảm, hối hận từ trước đến nay có phải hay không vẫn luôn diễn vai sai lầm, anh tận mắt nhìn dáng vẻ của Ân Thiên Thiên từ một cô nhóc lớn lên duyên dáng yêu kiều như hiện giờ, cũng tận mắt nhìn cô mặc váy cưới gả cho người đàn ông khác, bây giờ cũng tận mắt thấy cô bị người ta ức hiếp thé nào...
Tất cả những thứ này đều là vì anh không đủ dũng cảm.
Nếu lúc nhỏ anh ngang ngược nói ra tình cảm của mình, nếu lúc trẻ anh dũng cảm nói cho cân thân thế có liên quan đến cô, vậy hiện tại có phải có cơ hội đứng bên cạnh che mưa chắn gió, gạt bỏ khó khăn cho cô không? Ít nhất anh sẽ không để cô luôn phải một mình đối mặt với khó khăn, cũng sẽ không bằng lòng nhìn cô đơn độc ở trong căn nhà to như vậy đợi một người đàn ông trở về.
Thiên Thiên của anh hẳn là kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo ấy đã bị đánh vỡ rồi.
Hầu kết khẽ động, Ân Thiên Tuấn dời mắt đi không nhìn cô nữa.
Ân Thiên Thiên lại hơi sốt ruột, trong đời cô, Ân Thiên Tuấn là người duy nhất luôn trả giá vì cô mà không cần báo đáp, anh là anh trai của cô, suy nghĩ được anh che chở hết lần này qua lần khác đỡ mọc rễ nảy mầm trong đầu cô từ nhỏ, hiên tại đã lớn thành cây đại thụ, cô dưới cây đại thụ ấy hóng mát nghỉ ngơi, an tâm chờ đợi, chỉ vì cô biết nah vĩnh viễn sẽ không phản bội mình, cũng sẽ không vứt bỏ mình...
Bàn tay nhỏ bé đưa qua kéo cánh tay Ân Thiên Tuấn, Ân Thiên Thiên nhẹ giọng nói: ''Anh, có phải anh...cũng không muốn nhận em làm em gái nữa đúng không? Em không phải là cô chủ của nhà họ Ân, có phải anh không vui đúng không?
Hình như theo bản năng, Ân Thiên Tuấn liền mở miệng nói một câu: ''Trong đời này chuyện vui nhất, chính là em không phải em gái của anh!''