Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-309
CHƯƠNG 309: CÁI GỌI LÀ NGƯỜI QUEN CŨ
CHƯƠNG 309: CÁI GỌI LÀ NGƯỜI QUEN CŨ
Đêm khuya.
Lúc cả thành phố bàn tán chuyện về cô cả nhà họ Ân một cách hăng say, lần đầu tiên cô cả luôn được yêu thương chiều chuộng của nhà họ Mộc, bị Mộc Long tán một cái thật mạnh, năm ngón tay in dấu rõ ràng trên gương mặt cô ta, khiến cho cả nhà họ Mộc đều sợ hãi.
“Con quỳ xuống cho ba!” Mộc Long tức giận hét vào mặt Mộc Yên Nhiên, lông mày ông ta như thể sắp bay lên đến nơi, trông hết sức đáng sợ.
Vì sức khỏe yếu ớt, từ nhỏ đến lớn Mộc Yên Nhiên đều rất được yêu chiều, chưa từng bị đối xử như vậy, đến tận lúc Mộc Long bắt cô ta quỳ xuống, cô ta vẫn còn mơ mơ hồ hồ, cuối cùng, Mộc Long tức giận đá mạnh vào bắp chân cô ta, cô ta mới quỳ rạp xuống đất, đôi mắt đỏ quạch.
Đã lâu lắm rồi Tử Dương không thấy Mộc Long giận dữ như vậy, bà lập tức sững sờ, nhưng cho dù bà không đờ người ra, cũng không dám lên tiếng khuyên can vào lúc này, cho dù Mộc Long đang phạt đứa con gái mà bà yêu nhất đi chăng nữa!
“Nói! Ai nói cho con biết Ân Thiên Thiên không phải là con gái nhà họ Ân!” Mộc Long sải bước đến trước mặt Mộc Yên Nhiên, nhìn cô ta với vẻ cao cao tại thượng, cơ thể to lớn của ông ta hắt bóng, bao phủ cả người Mộc Yên Nhiên, cảm xúc tức giận của ông ta lan tỏa trong không khí: “Sao con biết Trần Tinh mới là cô cả nhà họ Ân!”
Trong mỗi câu mỗi chữ, Mộc Long không hề che giấu khát vọng muốn biết đáp án của mình!
Mộc Yên Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhnf ba, đôi mắt toát ra vẻ kinh ngạc.
Cô ta không hiểu nổi!
Chẳng qua cô ta chỉ nói ra thân phận thật sự của Ân Thiên Thiên mà thôi! Không ngờ nhà họ Mộc và nhà họ Ân lại phản ứng gay gắt như vậy! Cứ coi như cô ta không hiểu nhà họ Ân đi, nhưng nhà họ Mộc bị gì thế kia? Sao thái độ của Mộc Long và Tử Dương vừa bộc lộ ra vẻ tức giận, vừa pha lẫn vẻ sợ hãi thế kia?
Rốt cuộc cô ta đã làm sai cái gì?
“Nói mau!” Tính tình Mộc Long nóng nảy, vào thời điểm này, ông ta càng không thể kiên nhẫn nổi nữa, thấy Mộc Yên Nhiên vẫn lặng thinh, ông ta bèn gặng hỏi ngay: “Rốt cuộc ai đã nói với con như thế? Là ai hả?”
Khóe môi Mộc Yên Nhiên mấp máy, đột nhiên cô ta hơi sợ hãi!
Trước giờ cô ta chưa từng nhìn thấy Mộc Long giận dữ như thế, trong lòng cô ta, mặc dù trông ông có vẻ cục cằn, nhưng trước giờ ông luôn yêu thương cô, chưa từng nổi nóng với cô bao giờ, nhưng hiện nay, ông ta lại tỏ vẻ tức giận như thế trước mặt cô. Cô ta lập tức thấy sợ hãi, suýt nữa đã bật khóc, Mộc Sa đẩy xe lăn, nấp sau bình hoa lớn ở trên lầu, lạnh lùng quan sát hết thảy mọi thứ.
Hóa ra trong lòng Mộc Long và Từ Dưng, vẫn còn thứ gì đó khác quan trọng hơn Mộc Yên Nhiên à?
Xem ra, thực chất Mộc Yên Nhiên cũng không phải là người hạnh phúc nhất!
Mộc Sa nhếch môi, nở nụ cười trào phúng, từ lúc cô ta nhìn thấy Mộc Yên Nhiên bị đuổi về nhà, bèn biết ngay Cảnh Liêm Uy đã tin những lời cô ta nó lúc ở bệnh viện, mặc dù chỉ có vài con chữ thôi, nhưng chắc chắn Cảnh Liêm Uy sẽ đi điều tra! Chỉ cần anh ta điều tra, Mộc Sa không tin Mộc Yên Nhiên có thể dọn dẹp sạch sẽ.
Không có sự bảo vệ của Mộc Long và Tử Dương, không có sự bảo vệ của bà cụ Cảnh, cô ta cũng muốn xem coi Mộc Yên Nhiên có thể làm được gì! Nghĩ đến đây, nụ cười đã vắng bóng trên gương mặt cô ta từ lâu, nay lại nở rộ.
Dường như tâm trạng cũng vui vẻ hơn.
Tử Dương đứng bên cạnh bọn họ, bà ta sợ hết hồn, nhìn đứa con gái đang quỳ dưới đất với vẻ thương xót, nhưng lại không dám đến cản Mộc Long lại. Bà ta biết rằng, việc này hết sức quan trọng với bọn họ.
Mộc Yên Nhiên khóc nức nở nhìn về phía mẹ mình, nhưng từ đầu vẫn không nói nên lời như thể đã bị câm vậy.
Rốt cuộc Mộc Long không thể kềm chế nổi cơn giận dữ trong lòng nữa, chỉ cần nghĩ đến việc người phụ nữ đó trở về, ông ta bèn cảm thấy chừng như có một con rắn độc đang dõi theo mình vậy! Đây là lần đầu tiên ông ta gắt gỏng như vậy với con gái của mình, Mộc Long khom eo, túm lấy cổ áo Mộc Yên Nhiên, kéo cô ta lên, đầu gối cô ta lơ lửng giữa không trung.
“Mộc Yên Nhiên, mau nói cho ba biết! Là ai nói với con! Là ai hả?”
Ông ta tức giận rống lên, giống như một con dã thú đến đường cùng đang gầm lên giận dữ, khiến cho Mộc Yên Nhiên quên mất cả việc khóc, gương mặt sợ hãi đến trắng bệch.
Tử Dương nhìn thấy dáng vẻ suýt mất khống chế của Mộc Long, bèn vội vàng kéo tay Mộc Long ra, quay đầu khuyên nhủ Mộc Yên Nhiên: “Yên Nhiên, con mau nói cho ba con biết là ai đã nói với con đi, con mau nói đi, con mà còn không nói, mẹ cũng không khuyên được ba con đâu...”
Tử Dương hết sức nôn nóng, vốn dĩ tính cách Mộc Long đã nóng nảy, ông ta bèn gạt tay Tử Dương ra, quay đầu nhìn Mộc Yên Nhiên với vẻ hung dữ, lúc ông ta chuẩn bị giáng cho cô ta thêm một cái tát, Mộc Yên Nhiên mới sực tỉnh táo lại.
“Là...là...một người phụ nữ!” Mộc Yên Nhiên đáp, cơ thể cô ta run run rẩy rẩy, nhìn Mộc Long với ánh mắt sợ hãi, dương như còn pha lẫn đôi vẻ hận thù: “Là một người phụ nữ có hình xăm ở trên tay trái, con không biết bà ta là ai, bà ta chỉ nói chuyện này cho con biết, con cứ nghĩ rằng...nghĩ rằng có thể mượn chuyện này để khiến cho Cảnh Liêm Uy chán Ân Thiên Thiên, bởi vậy mới tự mình...”
“Con đúng là đồ ngu ngốc!”
Mộc Yên Nhiên vẫn còn chưa kịp nói dứt câu đã bị Mộc Long ngắt lời, thậm chí ông ta còn đẩy mạnh cô ta ra, may mà phía sau lưng Mộc Yên Nhiên là một chiếc ghế sô pha, chẳng qua cô ta chỉ bị đập vào thành ghế sô pha mà thôi, mặc dù cũng khá đau, nhưng dù sao cũng đỡ hơn té thẳng xuống đất như Tử Dương. Nghe Mộc Long nói vậy, Mộc Yên Nhiên cúi đầu run run rẩy rẩy, ánh mắt bị khuất đi của cô ta đong đầy sự hận thù.
Tử Dương bò dậy từ dưới đất lên, vội vàng vuốt giận cho Mộc Long, sau khi nghe được đáp án, Mộc Long mới bình tĩnh lại một chút, nhưng cơn giận vẫn rừng rực trong người ông ta.
“Mộc Yên Nhiên! Con đúng là đồ ngu ngốc!” Bị người khác coi như chốt thí, không phải đồ ngu thì là gì cơ chứ?
Tử Dương không dám nói gì, chỉ vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Mộc Yên Nhiên, bảo cô ta nhanh chóng về phòng mình đi, Mộc Yên Nhiên cuống quýt chạy đi, cơ thể cô ta vẫn đang run lẩy lẩy, lúc gặp Mộc Sa ở giữa đường, ánh mắt của hai chị em đều có vẻ kỳ lạ.
Sớm muộn gì cô ta cũng phải bắt bọn họ trả giá cho những gì cô ta đã gặp phải trong ngày hôm nay.
Cho đến tận lúc Mộc Yên Nhiên bỏ đi, Tử Dương phải an ủi một lúc lâu sau, Mộc Long mới bình tĩnh trở lại.
Tử Dương thỏ thẻ dò hỏi: “Long, người phụ nữ đó...”
“Chính là bà ta, Tô Nương!” Mộc Long thẳng thắn thừa nhận, ông ta nhìn ra ngoài khung cửa sổ, ánh mắt toát ra vẻ căm hận: “Thật không ngờ cô ta lại về đây vào lúc này!”
Tử Dương chỉ mím môi, lặng thinh, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Cô ta trở về, để làm gì?”
Mộc Long quay đầu nhìn vợ của mình, chỉ cảm thấy sao hôm nay ông ta nhìn thấy ai cũng không vừa mắt?
“Vì cái gì à? Tô Nương trở về còn vì cái gì nữa chứ!” Ông ta rống vang, nhưng mỗi lần nhắc đến tên Tô Nương, đều cố ý nhỏ giọng lại: “Cô ta muốn báo thù, báo thù đấy, em có hiểu không?”
Sắc mặt Tử Dương trắng bệch, đến bàn tay đang vuốt ve lưng của Mộc Long cũng cứng đờ.
Báo thù?
Bà ta còn chưa báo thù Tô Nương, vì cớ gì mà Tô Nương lại tìm họ báo thù?
Bà ta hại con gái của bà phải sống trong đớn đau vượt quá mức chịu đựng của người thường suốt hai mươi lăm năm ròng rã! Bây giờ lại còn giở giọng trâng tráo đòi báo thù nữa à?
Tử Dương muốn bật cười, nhưng biết rằng bây giờ mình không thể cười được!
Tô Nương nắm quá nhiều thứ trong tay, loại người như bà ta cũng rất khó dò, ai đắc tội bà ta đều gặp nạn!
Nhà họ Mộc chìm đắm trong ngọn lửa căm giận, nhà họ Ân cũng không đỡ hơn chút nào...
Lúc Trần Tinh biết được rằng mình là cô cả của nhà họ Ân, cô ta mừng rỡ đến độ mất ngủ cả đêm.
Lúc còn học chung với Ân Thiên Thiên, cô ta đã hết sức hâm mộ cô ấy, bây giờ lại không ngờ rằng tất cả những thứ Ân Thiên Thiên có phải thuộc về cô ta mới đúng! Trong lúc căm phẫn, lòng chuộng hư vinh của cô ta phồng ra vô hạn! Nhất là khi biết được rằng mình có một người anh hết sức ưu tú, cô ta càng thấy tự hào hơn nữa.
Cô ta mới là cô cả nhà họ Ân, là em gái của Ân Thiên Thiên.
Mà việc Ân Thiên Tuấn chiều chuộng em gái nổi tiếng khắp cả thành phố T, từ nay về sau, người mà anh ấy chiều chuộng của là cô rồi nhỉ, biết đâu chừng Ân Thiên Tuấn sẽ giới thiệu gia tộc lớn mạnh hơn cả nhà họ Cảnh cho cô nữa kìa! Nói không chừng Cảnh Liêm Uy sẽ đến cầu hôn cô ta thì sao!
Trần Tinh bước vào nhà họ Ân với ‘giấc mộng’ ấy! Nhưng vốn dĩ cảnh tượng người thân gặp lại nhau, gương mặt đẫm đầy nước mắt không hề diễn ra, vừa bước qua ngưỡng cửa nhà họ Ân, dường như cô đã mờ nhạt như không khí vậy.
Ân Nhạc Vy ngồi trên bàn ăn, xoa chiếc bụng đã gồ lên của mình, vốn chẳng xem cô ra gì, Lý Mẫn cũng nhìn dáng vẻ nghèo nàn của cô ta với ánh mắt khinh thường, từ đầu đến cuối, Ân Thiên Tuấn đều không đoái hoài đến cô, Ân Bách Phú nhìn cô ta một lúc, rồi quay đầu đi.
Sự đối xử khác biệt làm Trần Tinh ngạc nhiên, lúc chuẩn bị diễn màn kịch đẫm đầy nước mắt, đột nhiên Ân Bách Phú nói: “Ân Tinh, con đi nghỉ ngơi trước đi, ở trong phòng cũ của Ân Thiên Thiên đấy, bên trong đầy đủ hết mọi thứ.”
Nghe thấy Ân Bách Phú gọi mình một cách chắc nịch như vậy, Ân Tinh cũng không nói gì nhiều, thấy bầu không khí trong phòng ăn hơi là lạ, cô ta cũng định rời khỏi nơi này, đi về gian phòng của mình, nhưng vẫn còn chưa bước chân lên lầu đã bị Ân Thiên Tuấn gọi lại.
“Cô ở trong phòng dành cho khách trước đi đợi đến khi tôi dọn hết đồ của Thiên Thiên ra ngoài rồi hẵng vào đấy!” Ân Thiên Tuấn nói vậy nghĩa là, anh ta không đồng ý!
Cô ta nghĩ rằng ai cũng được sống trong gian phòng của em gái mình ưu!
Sắc mặt Ân Tinh hơi tái nhợt, cô ta quay đầu nhìn Ân Bách Phú với vẻ tủi thân.
Ân Bách Phú khẽ nhíu mày, bây giờ ông ta cũng không muốn đắc tội con trai mình, chỉ đành nói: “Cứ làm theo lời anh con đi, đợi dọn hết đồ của Ân Thiên Thiên ra ngoài rồi hẵng vào đó ở.”
Ân Tinh cắn chặt môi, lúc định cất tiếng nói gì đó thì đột nhiên Ân Bách Phú dứt khoát đứng dậy, dẫn hết người trong nhà họ Ân đi vào trong phòng làm việc, phòng khách to lớn chỉ còn lại mỗi một mình Ân Tinh mà thôi, trông lạnh lẽo và lúng túng vô cùng!
Bàn tay nắm thanh vịn cầu thang siết chặt lại, sắc mặt Ân Tinh xám ngoét, bản thân cô ta bị đối xử như người ngoài vậy. Ân Tinh quay người đi vào phòng dành cho khách trên lầu!
Tất thảy mọi thứ ở hiện tại đều là lỗi của Ân Thiên Thiên! Tại cô ta, tu hú mà đòi chiếm tổ chim khách! Chứ bằng không cô ta chính là cô cả nhà họ Ân, sẽ được lớn lên bên cạnh gia đình, ba và anh trai sẽ đối xử với cô như vậy hay sao? Chắc chắn sẽ không!
Ân Thiên Thiên chiếm đi khoảng thời gian quan trọng nhất trong cuộc đời cô!
Cô tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô ta đâu!
Trong phòng làm việc.
Ân Bách Phú ngồi sau chiếc bàn, Ân Thiên Tuấn ngồi bên ghê sô pha, Ân Nhạc Vy ngồi ở một bên còn lại, Lý Mẫn đứng sau lưng chồng, bà ta nhìn con trai con gái của mình với ánh mắt chứa chan tình thương.
Vốn dĩ bà ta cứ nghĩ rằng đuổi được Ân Thiên Thiên đi là có thể giúp Ân Thiên Tuấn và Ân Nhạc Vy ngẩng cao đầu rồi, ít nhất sẽ không bị nói là con cái của người thứ ba nữa, nào ngờ thân phận của Ân Thiên Thiên lại bị vạch trần! Vạch trần cũng thôi đi, cô cả chính thức của nhà họ Ân lại trở về! Bảo bà ta phải chấp nhận thế nào đây?
Rõ ràng đã vả một phát thật mạnh vào công sức của bà ta trong nhiều năm nay.
Vào lúc này, Ân Bách Phú lại trầm ngâm suy nghĩ, bộ dạng của ông ta trông rất đỗi đáng sợ.
CHƯƠNG 309: CÁI GỌI LÀ NGƯỜI QUEN CŨ
Đêm khuya.
Lúc cả thành phố bàn tán chuyện về cô cả nhà họ Ân một cách hăng say, lần đầu tiên cô cả luôn được yêu thương chiều chuộng của nhà họ Mộc, bị Mộc Long tán một cái thật mạnh, năm ngón tay in dấu rõ ràng trên gương mặt cô ta, khiến cho cả nhà họ Mộc đều sợ hãi.
“Con quỳ xuống cho ba!” Mộc Long tức giận hét vào mặt Mộc Yên Nhiên, lông mày ông ta như thể sắp bay lên đến nơi, trông hết sức đáng sợ.
Vì sức khỏe yếu ớt, từ nhỏ đến lớn Mộc Yên Nhiên đều rất được yêu chiều, chưa từng bị đối xử như vậy, đến tận lúc Mộc Long bắt cô ta quỳ xuống, cô ta vẫn còn mơ mơ hồ hồ, cuối cùng, Mộc Long tức giận đá mạnh vào bắp chân cô ta, cô ta mới quỳ rạp xuống đất, đôi mắt đỏ quạch.
Đã lâu lắm rồi Tử Dương không thấy Mộc Long giận dữ như vậy, bà lập tức sững sờ, nhưng cho dù bà không đờ người ra, cũng không dám lên tiếng khuyên can vào lúc này, cho dù Mộc Long đang phạt đứa con gái mà bà yêu nhất đi chăng nữa!
“Nói! Ai nói cho con biết Ân Thiên Thiên không phải là con gái nhà họ Ân!” Mộc Long sải bước đến trước mặt Mộc Yên Nhiên, nhìn cô ta với vẻ cao cao tại thượng, cơ thể to lớn của ông ta hắt bóng, bao phủ cả người Mộc Yên Nhiên, cảm xúc tức giận của ông ta lan tỏa trong không khí: “Sao con biết Trần Tinh mới là cô cả nhà họ Ân!”
Trong mỗi câu mỗi chữ, Mộc Long không hề che giấu khát vọng muốn biết đáp án của mình!
Mộc Yên Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhnf ba, đôi mắt toát ra vẻ kinh ngạc.
Cô ta không hiểu nổi!
Chẳng qua cô ta chỉ nói ra thân phận thật sự của Ân Thiên Thiên mà thôi! Không ngờ nhà họ Mộc và nhà họ Ân lại phản ứng gay gắt như vậy! Cứ coi như cô ta không hiểu nhà họ Ân đi, nhưng nhà họ Mộc bị gì thế kia? Sao thái độ của Mộc Long và Tử Dương vừa bộc lộ ra vẻ tức giận, vừa pha lẫn vẻ sợ hãi thế kia?
Rốt cuộc cô ta đã làm sai cái gì?
“Nói mau!” Tính tình Mộc Long nóng nảy, vào thời điểm này, ông ta càng không thể kiên nhẫn nổi nữa, thấy Mộc Yên Nhiên vẫn lặng thinh, ông ta bèn gặng hỏi ngay: “Rốt cuộc ai đã nói với con như thế? Là ai hả?”
Khóe môi Mộc Yên Nhiên mấp máy, đột nhiên cô ta hơi sợ hãi!
Trước giờ cô ta chưa từng nhìn thấy Mộc Long giận dữ như thế, trong lòng cô ta, mặc dù trông ông có vẻ cục cằn, nhưng trước giờ ông luôn yêu thương cô, chưa từng nổi nóng với cô bao giờ, nhưng hiện nay, ông ta lại tỏ vẻ tức giận như thế trước mặt cô. Cô ta lập tức thấy sợ hãi, suýt nữa đã bật khóc, Mộc Sa đẩy xe lăn, nấp sau bình hoa lớn ở trên lầu, lạnh lùng quan sát hết thảy mọi thứ.
Hóa ra trong lòng Mộc Long và Từ Dưng, vẫn còn thứ gì đó khác quan trọng hơn Mộc Yên Nhiên à?
Xem ra, thực chất Mộc Yên Nhiên cũng không phải là người hạnh phúc nhất!
Mộc Sa nhếch môi, nở nụ cười trào phúng, từ lúc cô ta nhìn thấy Mộc Yên Nhiên bị đuổi về nhà, bèn biết ngay Cảnh Liêm Uy đã tin những lời cô ta nó lúc ở bệnh viện, mặc dù chỉ có vài con chữ thôi, nhưng chắc chắn Cảnh Liêm Uy sẽ đi điều tra! Chỉ cần anh ta điều tra, Mộc Sa không tin Mộc Yên Nhiên có thể dọn dẹp sạch sẽ.
Không có sự bảo vệ của Mộc Long và Tử Dương, không có sự bảo vệ của bà cụ Cảnh, cô ta cũng muốn xem coi Mộc Yên Nhiên có thể làm được gì! Nghĩ đến đây, nụ cười đã vắng bóng trên gương mặt cô ta từ lâu, nay lại nở rộ.
Dường như tâm trạng cũng vui vẻ hơn.
Tử Dương đứng bên cạnh bọn họ, bà ta sợ hết hồn, nhìn đứa con gái đang quỳ dưới đất với vẻ thương xót, nhưng lại không dám đến cản Mộc Long lại. Bà ta biết rằng, việc này hết sức quan trọng với bọn họ.
Mộc Yên Nhiên khóc nức nở nhìn về phía mẹ mình, nhưng từ đầu vẫn không nói nên lời như thể đã bị câm vậy.
Rốt cuộc Mộc Long không thể kềm chế nổi cơn giận dữ trong lòng nữa, chỉ cần nghĩ đến việc người phụ nữ đó trở về, ông ta bèn cảm thấy chừng như có một con rắn độc đang dõi theo mình vậy! Đây là lần đầu tiên ông ta gắt gỏng như vậy với con gái của mình, Mộc Long khom eo, túm lấy cổ áo Mộc Yên Nhiên, kéo cô ta lên, đầu gối cô ta lơ lửng giữa không trung.
“Mộc Yên Nhiên, mau nói cho ba biết! Là ai nói với con! Là ai hả?”
Ông ta tức giận rống lên, giống như một con dã thú đến đường cùng đang gầm lên giận dữ, khiến cho Mộc Yên Nhiên quên mất cả việc khóc, gương mặt sợ hãi đến trắng bệch.
Tử Dương nhìn thấy dáng vẻ suýt mất khống chế của Mộc Long, bèn vội vàng kéo tay Mộc Long ra, quay đầu khuyên nhủ Mộc Yên Nhiên: “Yên Nhiên, con mau nói cho ba con biết là ai đã nói với con đi, con mau nói đi, con mà còn không nói, mẹ cũng không khuyên được ba con đâu...”
Tử Dương hết sức nôn nóng, vốn dĩ tính cách Mộc Long đã nóng nảy, ông ta bèn gạt tay Tử Dương ra, quay đầu nhìn Mộc Yên Nhiên với vẻ hung dữ, lúc ông ta chuẩn bị giáng cho cô ta thêm một cái tát, Mộc Yên Nhiên mới sực tỉnh táo lại.
“Là...là...một người phụ nữ!” Mộc Yên Nhiên đáp, cơ thể cô ta run run rẩy rẩy, nhìn Mộc Long với ánh mắt sợ hãi, dương như còn pha lẫn đôi vẻ hận thù: “Là một người phụ nữ có hình xăm ở trên tay trái, con không biết bà ta là ai, bà ta chỉ nói chuyện này cho con biết, con cứ nghĩ rằng...nghĩ rằng có thể mượn chuyện này để khiến cho Cảnh Liêm Uy chán Ân Thiên Thiên, bởi vậy mới tự mình...”
“Con đúng là đồ ngu ngốc!”
Mộc Yên Nhiên vẫn còn chưa kịp nói dứt câu đã bị Mộc Long ngắt lời, thậm chí ông ta còn đẩy mạnh cô ta ra, may mà phía sau lưng Mộc Yên Nhiên là một chiếc ghế sô pha, chẳng qua cô ta chỉ bị đập vào thành ghế sô pha mà thôi, mặc dù cũng khá đau, nhưng dù sao cũng đỡ hơn té thẳng xuống đất như Tử Dương. Nghe Mộc Long nói vậy, Mộc Yên Nhiên cúi đầu run run rẩy rẩy, ánh mắt bị khuất đi của cô ta đong đầy sự hận thù.
Tử Dương bò dậy từ dưới đất lên, vội vàng vuốt giận cho Mộc Long, sau khi nghe được đáp án, Mộc Long mới bình tĩnh lại một chút, nhưng cơn giận vẫn rừng rực trong người ông ta.
“Mộc Yên Nhiên! Con đúng là đồ ngu ngốc!” Bị người khác coi như chốt thí, không phải đồ ngu thì là gì cơ chứ?
Tử Dương không dám nói gì, chỉ vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Mộc Yên Nhiên, bảo cô ta nhanh chóng về phòng mình đi, Mộc Yên Nhiên cuống quýt chạy đi, cơ thể cô ta vẫn đang run lẩy lẩy, lúc gặp Mộc Sa ở giữa đường, ánh mắt của hai chị em đều có vẻ kỳ lạ.
Sớm muộn gì cô ta cũng phải bắt bọn họ trả giá cho những gì cô ta đã gặp phải trong ngày hôm nay.
Cho đến tận lúc Mộc Yên Nhiên bỏ đi, Tử Dương phải an ủi một lúc lâu sau, Mộc Long mới bình tĩnh trở lại.
Tử Dương thỏ thẻ dò hỏi: “Long, người phụ nữ đó...”
“Chính là bà ta, Tô Nương!” Mộc Long thẳng thắn thừa nhận, ông ta nhìn ra ngoài khung cửa sổ, ánh mắt toát ra vẻ căm hận: “Thật không ngờ cô ta lại về đây vào lúc này!”
Tử Dương chỉ mím môi, lặng thinh, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Cô ta trở về, để làm gì?”
Mộc Long quay đầu nhìn vợ của mình, chỉ cảm thấy sao hôm nay ông ta nhìn thấy ai cũng không vừa mắt?
“Vì cái gì à? Tô Nương trở về còn vì cái gì nữa chứ!” Ông ta rống vang, nhưng mỗi lần nhắc đến tên Tô Nương, đều cố ý nhỏ giọng lại: “Cô ta muốn báo thù, báo thù đấy, em có hiểu không?”
Sắc mặt Tử Dương trắng bệch, đến bàn tay đang vuốt ve lưng của Mộc Long cũng cứng đờ.
Báo thù?
Bà ta còn chưa báo thù Tô Nương, vì cớ gì mà Tô Nương lại tìm họ báo thù?
Bà ta hại con gái của bà phải sống trong đớn đau vượt quá mức chịu đựng của người thường suốt hai mươi lăm năm ròng rã! Bây giờ lại còn giở giọng trâng tráo đòi báo thù nữa à?
Tử Dương muốn bật cười, nhưng biết rằng bây giờ mình không thể cười được!
Tô Nương nắm quá nhiều thứ trong tay, loại người như bà ta cũng rất khó dò, ai đắc tội bà ta đều gặp nạn!
Nhà họ Mộc chìm đắm trong ngọn lửa căm giận, nhà họ Ân cũng không đỡ hơn chút nào...
Lúc Trần Tinh biết được rằng mình là cô cả của nhà họ Ân, cô ta mừng rỡ đến độ mất ngủ cả đêm.
Lúc còn học chung với Ân Thiên Thiên, cô ta đã hết sức hâm mộ cô ấy, bây giờ lại không ngờ rằng tất cả những thứ Ân Thiên Thiên có phải thuộc về cô ta mới đúng! Trong lúc căm phẫn, lòng chuộng hư vinh của cô ta phồng ra vô hạn! Nhất là khi biết được rằng mình có một người anh hết sức ưu tú, cô ta càng thấy tự hào hơn nữa.
Cô ta mới là cô cả nhà họ Ân, là em gái của Ân Thiên Thiên.
Mà việc Ân Thiên Tuấn chiều chuộng em gái nổi tiếng khắp cả thành phố T, từ nay về sau, người mà anh ấy chiều chuộng của là cô rồi nhỉ, biết đâu chừng Ân Thiên Tuấn sẽ giới thiệu gia tộc lớn mạnh hơn cả nhà họ Cảnh cho cô nữa kìa! Nói không chừng Cảnh Liêm Uy sẽ đến cầu hôn cô ta thì sao!
Trần Tinh bước vào nhà họ Ân với ‘giấc mộng’ ấy! Nhưng vốn dĩ cảnh tượng người thân gặp lại nhau, gương mặt đẫm đầy nước mắt không hề diễn ra, vừa bước qua ngưỡng cửa nhà họ Ân, dường như cô đã mờ nhạt như không khí vậy.
Ân Nhạc Vy ngồi trên bàn ăn, xoa chiếc bụng đã gồ lên của mình, vốn chẳng xem cô ra gì, Lý Mẫn cũng nhìn dáng vẻ nghèo nàn của cô ta với ánh mắt khinh thường, từ đầu đến cuối, Ân Thiên Tuấn đều không đoái hoài đến cô, Ân Bách Phú nhìn cô ta một lúc, rồi quay đầu đi.
Sự đối xử khác biệt làm Trần Tinh ngạc nhiên, lúc chuẩn bị diễn màn kịch đẫm đầy nước mắt, đột nhiên Ân Bách Phú nói: “Ân Tinh, con đi nghỉ ngơi trước đi, ở trong phòng cũ của Ân Thiên Thiên đấy, bên trong đầy đủ hết mọi thứ.”
Nghe thấy Ân Bách Phú gọi mình một cách chắc nịch như vậy, Ân Tinh cũng không nói gì nhiều, thấy bầu không khí trong phòng ăn hơi là lạ, cô ta cũng định rời khỏi nơi này, đi về gian phòng của mình, nhưng vẫn còn chưa bước chân lên lầu đã bị Ân Thiên Tuấn gọi lại.
“Cô ở trong phòng dành cho khách trước đi đợi đến khi tôi dọn hết đồ của Thiên Thiên ra ngoài rồi hẵng vào đấy!” Ân Thiên Tuấn nói vậy nghĩa là, anh ta không đồng ý!
Cô ta nghĩ rằng ai cũng được sống trong gian phòng của em gái mình ưu!
Sắc mặt Ân Tinh hơi tái nhợt, cô ta quay đầu nhìn Ân Bách Phú với vẻ tủi thân.
Ân Bách Phú khẽ nhíu mày, bây giờ ông ta cũng không muốn đắc tội con trai mình, chỉ đành nói: “Cứ làm theo lời anh con đi, đợi dọn hết đồ của Ân Thiên Thiên ra ngoài rồi hẵng vào đó ở.”
Ân Tinh cắn chặt môi, lúc định cất tiếng nói gì đó thì đột nhiên Ân Bách Phú dứt khoát đứng dậy, dẫn hết người trong nhà họ Ân đi vào trong phòng làm việc, phòng khách to lớn chỉ còn lại mỗi một mình Ân Tinh mà thôi, trông lạnh lẽo và lúng túng vô cùng!
Bàn tay nắm thanh vịn cầu thang siết chặt lại, sắc mặt Ân Tinh xám ngoét, bản thân cô ta bị đối xử như người ngoài vậy. Ân Tinh quay người đi vào phòng dành cho khách trên lầu!
Tất thảy mọi thứ ở hiện tại đều là lỗi của Ân Thiên Thiên! Tại cô ta, tu hú mà đòi chiếm tổ chim khách! Chứ bằng không cô ta chính là cô cả nhà họ Ân, sẽ được lớn lên bên cạnh gia đình, ba và anh trai sẽ đối xử với cô như vậy hay sao? Chắc chắn sẽ không!
Ân Thiên Thiên chiếm đi khoảng thời gian quan trọng nhất trong cuộc đời cô!
Cô tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô ta đâu!
Trong phòng làm việc.
Ân Bách Phú ngồi sau chiếc bàn, Ân Thiên Tuấn ngồi bên ghê sô pha, Ân Nhạc Vy ngồi ở một bên còn lại, Lý Mẫn đứng sau lưng chồng, bà ta nhìn con trai con gái của mình với ánh mắt chứa chan tình thương.
Vốn dĩ bà ta cứ nghĩ rằng đuổi được Ân Thiên Thiên đi là có thể giúp Ân Thiên Tuấn và Ân Nhạc Vy ngẩng cao đầu rồi, ít nhất sẽ không bị nói là con cái của người thứ ba nữa, nào ngờ thân phận của Ân Thiên Thiên lại bị vạch trần! Vạch trần cũng thôi đi, cô cả chính thức của nhà họ Ân lại trở về! Bảo bà ta phải chấp nhận thế nào đây?
Rõ ràng đã vả một phát thật mạnh vào công sức của bà ta trong nhiều năm nay.
Vào lúc này, Ân Bách Phú lại trầm ngâm suy nghĩ, bộ dạng của ông ta trông rất đỗi đáng sợ.