Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-291
CHƯƠNG 291: BỨC TRANH CỦA CỐC THÁI YÊN
CHƯƠNG 291: BỨC TRANH CỦA CỐC THÁI YÊN
Tháng 3, vạn vật trên thế giới bước vào giai đoạn khôi phục lại, thành phố T không có nhà họ Hướng bỗng trở nên vô cùng tĩnh lặng, ngay cả một người ngang ngược như Ân Nhạc Vy cũng trở nên trầm lặng hơn.
Cốc Thái Yên gọi điện rủ Ân Thiên Thiên ra ngoại ô chơi, Ân Thiên Thiên liền dẫn Đào Ninh đi cùng.
Ngay từ sau khi chuyển dạ, tâm trạng Đào Ninh luôn trong trạng thái không tốt lắm, cho dù chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi nhưng vẫn không ra ngoài, nhân cơ hội này Ân Thiên Thiên liền dẫn cô ấy đi chơi để thay đổi tâm trạng.
Ngoại ô thành phố T cũng không có quang cảnh mùa xuân đặc sắc cho lắm, nhưng giai đoạn sinh sôi nảy nở này đang trở nên rõ rệt hơn bao giờ hét, cái giá lạnh của mùa đông qua đi khiến khắp mọi nơi đang mong chờ sự hồi sinh.
Nhà họ Cốc có một căn biệt thự ở vùng ngoại ô, Tề Khải Vinh bị Tề Thừa Bình với Trần Cầm dắt đi theo, Cảnh Liêm Uy không yên tâm về Ân Thiên Thiên nên cũng đi cùng, chỉ có mình Đào Ninh là một mình vì Đổng Khánh bận nhiều việc không dứt ra được, nhưng bù lại có Cảnh Liêm Bình vì quá rảnh rỗi nên cũng đòi đi theo.
Sáng sớm, lúc Ân Thiên Thiên thức dậy thì Cốc Thái Yên đã đến một ngọn đồi cách đó không xa để vẽ tranh phác họa, mấy người đàn ông tụ tập lại trong phòng khách không biết đang bàn luận chuyện gì, Ân Thiên Thiên gõ cửa phòng Đào Ninh, khi bước vào liền trông thấy cô ngồi ngược sáng với cửa sổ, một mình trong căn phòng tối om, dáng vẻ ấy khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy đau lòng.
“Đào Ninh” Ân Thiên Thiên khẽ gọi một tiếng rồi bước vào trong phòng, mở hết rèm cửa ra để ánh nắng sớm ấm áp tràn ngập khắp phòng, ánh mặt trời chiếu vào khiến Đào Ninh khẽ co rúm người lại, cô liền bước đến, ánh mắt khẽ cụp xuống, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng hỏi: “Đào Ninh, cậu nhớ đứa bé đúng không?”
Đứa bé...
Chỉ là hai từ đơn giản vậy thôi nhưng lại khiến cho Đào Ninh nước mắt tuôn rơi.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống gò má cô ấy mà không hề có bất kì điềm báo nào cả, Ân Thiên Thiên nhìn cô, để mặc cho cô khóc, một lúc sau mới đưa tay ra nắm lấy đôi tay đang buông thõng trên đầu gối của Đào Ninh rồi đặt ở phía bụng mình: “Đào Ninh, cậu xem, đây là đứa bé của chúng ta, chẳng lẽ cậu không thương thằng bé sao?”
Đào Ninh run rẩy khóe môi nhìn Ân Thiên Thiên, những giọt nước mắt cứ thế không ngừng rơi xuống, bàn tay vẫn còn chút gượng gạo khẽ vuốt ve bụng của Ân Thiên Thiên, nhưng dần dần lại càng thả lỏng hơn, nhẹ nhàng xoa bụng cô, một chút lại một chút, đây là lần đầu tiên Đào Ninh ở trước mặt Ân Thiên Thiên suy sụp khóc nấc lên như vậy.
“Bảo bối... xin lỗi, xin lỗi....” Giọng nói nức nở liên tục nói xin lỗi khiến ai nghe được cũng xót xa, Đào Ninh cứ như trước mặt Ân Thiên Thiên như vậy, ánh mắt nhìn vào bụng cô, chốt lát lại vuốt ve, rồi nói: “Xin lỗi, là do mami không tốt, đều là lỗi của mami, xin lỗi... xin lỗi”
Ân Thiên Thiên giơ tay lên xoa đầu cô, hồi lâu mới lên tiếng: “Đứa nhỏ rồi sẽ quay trở lại thôi, nó không nỡ rời xa cậu đâu”
Cơ thể Đào Ninh khẽ cứng đờ, cô ngước đôi mắt mong chờ nhìn về phía Ân Thiên Thiên khiến cô chỉ có thể nói: “Nó sẽ quay trở lại, nhất định, nó muốn cậu làm mami của nó, muốn cùng cậu vui vẻ sống bên nhau”
Đây có lẽ chỉ là lời nói dối, hoặc chỉ là lời an ủi, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, hiện giờ Đào Ninh lại cần những lời như vậy, đây là liều thuốc an thần duy nhất khiến cô ấy bình tĩnh lại, cũng là lối thoát duy nhất để cứu vớt tâm trạng cô ấy.
Hai người phụ nữ ngồi trong phòng ngủ an ủi nhau một lúc lâu, sau đó Ân Thiên Thiên mới cùng với Đào Ninh đi tìm Cốc Thái Yên, hoàn toàn ném những người đàn ông kia ra khỏi đầu.
Cảnh sắc ngày xuân của khu vực ngoại ô thành phố không hoàn toàn thấm đẫm, nhưng khung cảnh ở đây cũng đã tốt hơn rất nhiều so với trong thành phố, ít ra trong mắt Ân Thiên Thiên, ngoại trừ màu trắng ra còn nhìn thấy chút sắc xanh.
Ở trên sườn đồi cách đó không xa, Cốc Thái Yên mặc một váy đơn giản đứng đón gió, một cơn gió bất chợt thổi qua làm mái tóc ngắn khẽ tung bay, chiếc khăn quấn trên cổ cũng dập dìu trong gió, trong không khí vẫn còn giữ lại được chút sắc màu rực rỡ, Ân Thiên Thiên cùng với Đào Ninh nhẹ nhàng lại gần liền trông thấy tay trái Cốc Thái Yên cầm một bảng màu lớn, tay trái cầm cọ vẽ từng nét từng nét lên tấm bảng vẽ trước mặt.
Đây là lần đầu tiên Ân Thiên Thiên nhìn thấy Cốc Thái Yên vẽ tranh, cô chỉ biết cô ấy học vẽ, nhưng lại không biết dáng vẻ lúc vẽ tranh của Cốc Thái Yên lại như vậy, đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở, cô bỗng nhiên không thể nào hiểu nổi vì sao Tề Khải Vinh lại không có chút cảm giác nào với cô gái này...
Cốc Thái Yên mải mê vẽ tranh, đủ loại màu sắc trên tấm bảng vẽ hòa quyện lại với nhau tạo nên một bức tranh đẹp rực rỡ, Ân Thiên Thiên nghiêng đầu nhìn, sau đó nhận ra rằng, ngay lúc này cô đã biết nên làm thế nào để thiết kế quảng cáo cho nhà họ họ Tề rồi, ánh mắt cô nhìn về phía Cốc Thái Yên, không nén nổi nụ cười, Cốc Thái Yên đúng thật là báu vật của nhà Họ Tề, có thể tình cờ hết lần này đến lần khác cứu nguy cho Tề gia.
Đào Ninh cũng bước lại gần nhìn một chút, nhưng một kẻ ngoại đạo như cô hoàn toàn không nắm bắt được.
Màu sắc rất đẹp, nhưng dường như lại không đồng nhất với khung cảnh trước mắt, các tông màu ấm bắt mắt được xếp chồng lên nhau, rõ ràng trông có vẻ lộn xộn nhưng lại đẹp một cách bất ngờ, nó khiến cho một người trong lòng mang chút u ám như cô khi nhìn vào cũng thấy ấm áp hơn.
Cốc Thái Yên định thần lại, khi quay đầu liền trông thấy phía sau lưng xuất hiện hai người phụ nữ, khiến cô giật mình dánh rơi chiếc bút vẽ trong tay, nói: “Hai người đến từ lúc nào vậy? Sao lại không có tiếng động gì thế?”
Ân Thiên Thiên chỉ cười nhưng không nói gì, cảm thấy khoan khoái khi được đắm mình trong gió, sưởi ấm dưới ánh mặt trời.
Có lẽ là do trước đây chưa mang thai, nên cô ấy cảm thấy lo lắng cho đứa trẻ trong bụng Ân Thiên Thiên, từ đầu cho tới cuối đều ở sát bên cạnh Ân Thiên Thiên không rời nửa bước.
Ba người phụ nữ đứng trên sườn đồi mà không nói chuyện, hồi lâu sau, ánh mắt Cốc Thái Yên nhìn về phía bụng của Ân Thiên Thiên nói: “5 tháng rồi nhỉ, một thời gian nữa là có thể sinh rồi”
Trên mặt Ân Thiên Thiên nở một nụ cười mãn nguyện, so với người khác, lúc này cô quả thật hạnh phúc hơn rất nhiều.
“Thiên Thiên” Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên, Ân Thiên Thiên quay đầu lại liền trông thấy Cảnh Liêm Uy từ phía sau bước về phía cô, trong tay anh cầm một chiếc khăn choàng màu sắc sặc sỡ, im lặng đứng trước mặt cô, không hề do dự mà vươn tay ra ôm lấy cô, hai cánh tay đang giữ chặt lấy cô không hề có định buông ra: “Trời lạnh rồi, mặc thêm một chút nữa đi”
Cốc Thái Yên cùng với Đào Ninh mím môi ngầm hiểu, sau đó quay đầu sang một bên không nhìn bọn họ nữa.
Gò má Ân Thiên Thiên ửng hồng, Cảnh Liêm Uy cũng thuận tiện dẫn cô rời đi, hai người thong thả dạo bước trên con đường trải đầy cỏ non xanh mơn mởm.
Cốc Thái Yên nhìn bóng lưng hai người họ, đột nhiên có linh cảm gì đó, liền đưa tay lên đổi bức vẽ khi nãy của mình thành một bản khác, cô nhấc bút lên phác họa những nét đầu là một đôi nam nữ dựa vào nhau giữa khung cảnh mùa xuân, mà Đào Ninh lúc này lại yên lặng rời đi, rồi lại bất ngờ trông thấy Cảnh Liêm Bình đang đứng sau cây cổ thụ, trong phút chốc, vạn vật xung quanh như ngừng lại.
......
Kể từ lúc Đào Ninh bật khóc trong phòng, anh ta ở bên ngoài lặng lẽ đứng ở ngoài cửa, im lặng lắng nghe cô nói lời xin lỗi, bất lực nhắm hai mắt lại rồi dựa lên tường mà không dám tiến lại gần, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại kể từ sau lần ở bệnh viện ấy.
Thành phố T rất nhỏ, nhỏ đến mức Ân Thiên Thiên tùy tiện đưa tay ra liền có thể tóm gọn được Cảnh Liêm Uy, nhưng thành phố T cũng rất lớn, lớn đến mức Đào Ninh cùng Cảnh Liêm Bình rõ ràng cùng ở trong một thành phố, nhưng lại không có cơ hội gặp gỡ.
Gầy đi rồi...
Cảnh Liêm Bình nhìn người phụ nữ trước mặt, cô rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, gương mặt chỉ bằng lòng bàn tay khiến người khác nhìn thấy liền xót xa, rõ ràng trước khi đến trong lòng anh ta có nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này đây một chữ cũng không thể thốt lên, cổ họng như bị nghẹn lại.
Đào Ninh thật sự không có gì để nói với anh ta, khẽ dừng bước một hồi rồi chuẩn bị xoay người rời đi nhưng lại bị Cảnh Liêm Bình gọi lại, giọng nói của anh hoàn toàn quấn quýt bên tai cô, giống như đêm đó bọn họ đã từng.
“Tiểu Đào Tử...” Thanh âm khẽ vang lên, Cảnh Liêm Bình đảo mắt nhìn cô, tiến lại gần hơn, khi sắp chạm được đến người cô rồi, trái tim anh cảm thấy đau đớn khôn nguôi.
Anh thích gọi cô là “tiểu đào tử”, bởi vì cô họ Đào, lại thích ăn đào, mỗi lần gọi như vậy liền có cảm giác cô thuộc về mình anh, tên dù hay hay dở cũng không quan trọng, quan trọng là anh thích cái cảm giác độc nhất vô nhị này.
Ánh mắt của Đào Ninh khẽ run lên, nhưng một lúc lâu sau cũng không hề lên tiếng.
Cảnh Liêm Bình quay sang nhìn cô, khẽ nói: “Chuyện đứa nhỏ, anh rất xin lỗi, nhưng nếu được làm lại, anh vẫn sẽ lựa chọn như cũ”
Mất đi đứa bé, anh rất xin lỗi, nhưng nếu như ngay cả Đào Ninh cũng không còn, thì sẽ chẳng còn lại gì cả.
Anh hy vọng cô hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng cô dường như không muốn hiểu, thậm chí còn không nghĩ về nó.
Đào Ninh không quay đầu lại nhìn anh, chỉ chăm chú nhìn về phía trước, khẽ buông một câu: “Cảm ơn”
Cảnh Liêm Bình thậm chí vẫn chưa định thần được sau câu nói này, cô liền trông thấy cô rời đi, không một chút vấn vương.
Cho đến hồi lâu sau không còn trông thấy bóng dáng Đào Ninh nữa, anh mới hít một hơi thật sau, xoay người rời đi.
Sau khi trở về từ ngoại ô, Ân Thiên Thiên liền vùi người trong phòng đọc sách, cầm bút không ngừng vẽ cái gì đó.
Chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ, Ân Thiên Thiến liền dừng động tác lại, khóe môi nở một nụ cười hài lòng, đúng lúc Tề Khải Vinh đến hỏi về chuyện quảng cáo, dù sao chuyện này cũng đã giao lại cho cô từ lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa nhận lại được bản thảo vừa ý, hiện giờ khó khăn lắm mới có cơ hội được hỏi trực tiếp nên liền dứt khoát tìm đến đây.
“Sao rồi?” Tề Khải Vinh nhìn vào bản thảo trên bàn làm việc, hỏi bâng quơ.
Ân Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn cậu ta, khẽ nói: “Vừa mới hoàn thành, có muốn xem qua không?”
Tề Khải Vinh nhìn vào bản phác thảo ngay trước mắt mà Ân Thiên Thiên đưa cho, giơ tay cầm lên rồi tiện lật ra xem, càng xem sắc mặt càng thay đổi, có chút không tự nhiên đặt bản phác thảo lên trên bàn, không nói tiếng nào.
“Sao vậy? Phù hợp chứ?” Ân Thiên Thiên khẽ hỏi, cô rất chú trọng bản thảo mà bản thân vừa mới thiết kế ra, nóng lòng muốn biết liệu nó có phù hợp hay không.
Tề Khải Vinh im lặng một lúc mới lên tiếng: “Ý tưởng không tệ chút nào, nhưng tôi đi đâu tìm họa sĩ bây giờ?”
Ân Thiên Thiên nhướng mày, bình tĩnh đáp: “Không phải đã có sẵn rồi sao? Cốc Thái Yên không phải đang ở đây sao? Cần gì phải tốn nhiều tiền như thế?”
Tề Khải Vinh trong phút chốc không nói lên lời, ánh mắt khẽ suy chuyển, hồi lâu cũng không thấy lên tiếng.
Cốc Thái Yên, cô ấy quả thật là một lựa chọn không tồi, nhưng mà...
Ai đi tìm cô ấy đây?
Ân Thiên Thiên đưa bản phác thảo ra trước mắt Tề Khải Vinh, thoải mái nói: “Bản thảo tôi đã giao rồi, anh cũng hài lòng rồi, chuyện còn lại nằm ngoài khả năng của tôi, anh tự mình nghĩ cách đi”
Tề Khải Vinh nhận lấy bản thảo, trong lòng không biết phải làm như thế nào.
CHƯƠNG 291: BỨC TRANH CỦA CỐC THÁI YÊN
Tháng 3, vạn vật trên thế giới bước vào giai đoạn khôi phục lại, thành phố T không có nhà họ Hướng bỗng trở nên vô cùng tĩnh lặng, ngay cả một người ngang ngược như Ân Nhạc Vy cũng trở nên trầm lặng hơn.
Cốc Thái Yên gọi điện rủ Ân Thiên Thiên ra ngoại ô chơi, Ân Thiên Thiên liền dẫn Đào Ninh đi cùng.
Ngay từ sau khi chuyển dạ, tâm trạng Đào Ninh luôn trong trạng thái không tốt lắm, cho dù chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi nhưng vẫn không ra ngoài, nhân cơ hội này Ân Thiên Thiên liền dẫn cô ấy đi chơi để thay đổi tâm trạng.
Ngoại ô thành phố T cũng không có quang cảnh mùa xuân đặc sắc cho lắm, nhưng giai đoạn sinh sôi nảy nở này đang trở nên rõ rệt hơn bao giờ hét, cái giá lạnh của mùa đông qua đi khiến khắp mọi nơi đang mong chờ sự hồi sinh.
Nhà họ Cốc có một căn biệt thự ở vùng ngoại ô, Tề Khải Vinh bị Tề Thừa Bình với Trần Cầm dắt đi theo, Cảnh Liêm Uy không yên tâm về Ân Thiên Thiên nên cũng đi cùng, chỉ có mình Đào Ninh là một mình vì Đổng Khánh bận nhiều việc không dứt ra được, nhưng bù lại có Cảnh Liêm Bình vì quá rảnh rỗi nên cũng đòi đi theo.
Sáng sớm, lúc Ân Thiên Thiên thức dậy thì Cốc Thái Yên đã đến một ngọn đồi cách đó không xa để vẽ tranh phác họa, mấy người đàn ông tụ tập lại trong phòng khách không biết đang bàn luận chuyện gì, Ân Thiên Thiên gõ cửa phòng Đào Ninh, khi bước vào liền trông thấy cô ngồi ngược sáng với cửa sổ, một mình trong căn phòng tối om, dáng vẻ ấy khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy đau lòng.
“Đào Ninh” Ân Thiên Thiên khẽ gọi một tiếng rồi bước vào trong phòng, mở hết rèm cửa ra để ánh nắng sớm ấm áp tràn ngập khắp phòng, ánh mặt trời chiếu vào khiến Đào Ninh khẽ co rúm người lại, cô liền bước đến, ánh mắt khẽ cụp xuống, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng hỏi: “Đào Ninh, cậu nhớ đứa bé đúng không?”
Đứa bé...
Chỉ là hai từ đơn giản vậy thôi nhưng lại khiến cho Đào Ninh nước mắt tuôn rơi.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống gò má cô ấy mà không hề có bất kì điềm báo nào cả, Ân Thiên Thiên nhìn cô, để mặc cho cô khóc, một lúc sau mới đưa tay ra nắm lấy đôi tay đang buông thõng trên đầu gối của Đào Ninh rồi đặt ở phía bụng mình: “Đào Ninh, cậu xem, đây là đứa bé của chúng ta, chẳng lẽ cậu không thương thằng bé sao?”
Đào Ninh run rẩy khóe môi nhìn Ân Thiên Thiên, những giọt nước mắt cứ thế không ngừng rơi xuống, bàn tay vẫn còn chút gượng gạo khẽ vuốt ve bụng của Ân Thiên Thiên, nhưng dần dần lại càng thả lỏng hơn, nhẹ nhàng xoa bụng cô, một chút lại một chút, đây là lần đầu tiên Đào Ninh ở trước mặt Ân Thiên Thiên suy sụp khóc nấc lên như vậy.
“Bảo bối... xin lỗi, xin lỗi....” Giọng nói nức nở liên tục nói xin lỗi khiến ai nghe được cũng xót xa, Đào Ninh cứ như trước mặt Ân Thiên Thiên như vậy, ánh mắt nhìn vào bụng cô, chốt lát lại vuốt ve, rồi nói: “Xin lỗi, là do mami không tốt, đều là lỗi của mami, xin lỗi... xin lỗi”
Ân Thiên Thiên giơ tay lên xoa đầu cô, hồi lâu mới lên tiếng: “Đứa nhỏ rồi sẽ quay trở lại thôi, nó không nỡ rời xa cậu đâu”
Cơ thể Đào Ninh khẽ cứng đờ, cô ngước đôi mắt mong chờ nhìn về phía Ân Thiên Thiên khiến cô chỉ có thể nói: “Nó sẽ quay trở lại, nhất định, nó muốn cậu làm mami của nó, muốn cùng cậu vui vẻ sống bên nhau”
Đây có lẽ chỉ là lời nói dối, hoặc chỉ là lời an ủi, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, hiện giờ Đào Ninh lại cần những lời như vậy, đây là liều thuốc an thần duy nhất khiến cô ấy bình tĩnh lại, cũng là lối thoát duy nhất để cứu vớt tâm trạng cô ấy.
Hai người phụ nữ ngồi trong phòng ngủ an ủi nhau một lúc lâu, sau đó Ân Thiên Thiên mới cùng với Đào Ninh đi tìm Cốc Thái Yên, hoàn toàn ném những người đàn ông kia ra khỏi đầu.
Cảnh sắc ngày xuân của khu vực ngoại ô thành phố không hoàn toàn thấm đẫm, nhưng khung cảnh ở đây cũng đã tốt hơn rất nhiều so với trong thành phố, ít ra trong mắt Ân Thiên Thiên, ngoại trừ màu trắng ra còn nhìn thấy chút sắc xanh.
Ở trên sườn đồi cách đó không xa, Cốc Thái Yên mặc một váy đơn giản đứng đón gió, một cơn gió bất chợt thổi qua làm mái tóc ngắn khẽ tung bay, chiếc khăn quấn trên cổ cũng dập dìu trong gió, trong không khí vẫn còn giữ lại được chút sắc màu rực rỡ, Ân Thiên Thiên cùng với Đào Ninh nhẹ nhàng lại gần liền trông thấy tay trái Cốc Thái Yên cầm một bảng màu lớn, tay trái cầm cọ vẽ từng nét từng nét lên tấm bảng vẽ trước mặt.
Đây là lần đầu tiên Ân Thiên Thiên nhìn thấy Cốc Thái Yên vẽ tranh, cô chỉ biết cô ấy học vẽ, nhưng lại không biết dáng vẻ lúc vẽ tranh của Cốc Thái Yên lại như vậy, đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở, cô bỗng nhiên không thể nào hiểu nổi vì sao Tề Khải Vinh lại không có chút cảm giác nào với cô gái này...
Cốc Thái Yên mải mê vẽ tranh, đủ loại màu sắc trên tấm bảng vẽ hòa quyện lại với nhau tạo nên một bức tranh đẹp rực rỡ, Ân Thiên Thiên nghiêng đầu nhìn, sau đó nhận ra rằng, ngay lúc này cô đã biết nên làm thế nào để thiết kế quảng cáo cho nhà họ họ Tề rồi, ánh mắt cô nhìn về phía Cốc Thái Yên, không nén nổi nụ cười, Cốc Thái Yên đúng thật là báu vật của nhà Họ Tề, có thể tình cờ hết lần này đến lần khác cứu nguy cho Tề gia.
Đào Ninh cũng bước lại gần nhìn một chút, nhưng một kẻ ngoại đạo như cô hoàn toàn không nắm bắt được.
Màu sắc rất đẹp, nhưng dường như lại không đồng nhất với khung cảnh trước mắt, các tông màu ấm bắt mắt được xếp chồng lên nhau, rõ ràng trông có vẻ lộn xộn nhưng lại đẹp một cách bất ngờ, nó khiến cho một người trong lòng mang chút u ám như cô khi nhìn vào cũng thấy ấm áp hơn.
Cốc Thái Yên định thần lại, khi quay đầu liền trông thấy phía sau lưng xuất hiện hai người phụ nữ, khiến cô giật mình dánh rơi chiếc bút vẽ trong tay, nói: “Hai người đến từ lúc nào vậy? Sao lại không có tiếng động gì thế?”
Ân Thiên Thiên chỉ cười nhưng không nói gì, cảm thấy khoan khoái khi được đắm mình trong gió, sưởi ấm dưới ánh mặt trời.
Có lẽ là do trước đây chưa mang thai, nên cô ấy cảm thấy lo lắng cho đứa trẻ trong bụng Ân Thiên Thiên, từ đầu cho tới cuối đều ở sát bên cạnh Ân Thiên Thiên không rời nửa bước.
Ba người phụ nữ đứng trên sườn đồi mà không nói chuyện, hồi lâu sau, ánh mắt Cốc Thái Yên nhìn về phía bụng của Ân Thiên Thiên nói: “5 tháng rồi nhỉ, một thời gian nữa là có thể sinh rồi”
Trên mặt Ân Thiên Thiên nở một nụ cười mãn nguyện, so với người khác, lúc này cô quả thật hạnh phúc hơn rất nhiều.
“Thiên Thiên” Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên, Ân Thiên Thiên quay đầu lại liền trông thấy Cảnh Liêm Uy từ phía sau bước về phía cô, trong tay anh cầm một chiếc khăn choàng màu sắc sặc sỡ, im lặng đứng trước mặt cô, không hề do dự mà vươn tay ra ôm lấy cô, hai cánh tay đang giữ chặt lấy cô không hề có định buông ra: “Trời lạnh rồi, mặc thêm một chút nữa đi”
Cốc Thái Yên cùng với Đào Ninh mím môi ngầm hiểu, sau đó quay đầu sang một bên không nhìn bọn họ nữa.
Gò má Ân Thiên Thiên ửng hồng, Cảnh Liêm Uy cũng thuận tiện dẫn cô rời đi, hai người thong thả dạo bước trên con đường trải đầy cỏ non xanh mơn mởm.
Cốc Thái Yên nhìn bóng lưng hai người họ, đột nhiên có linh cảm gì đó, liền đưa tay lên đổi bức vẽ khi nãy của mình thành một bản khác, cô nhấc bút lên phác họa những nét đầu là một đôi nam nữ dựa vào nhau giữa khung cảnh mùa xuân, mà Đào Ninh lúc này lại yên lặng rời đi, rồi lại bất ngờ trông thấy Cảnh Liêm Bình đang đứng sau cây cổ thụ, trong phút chốc, vạn vật xung quanh như ngừng lại.
......
Kể từ lúc Đào Ninh bật khóc trong phòng, anh ta ở bên ngoài lặng lẽ đứng ở ngoài cửa, im lặng lắng nghe cô nói lời xin lỗi, bất lực nhắm hai mắt lại rồi dựa lên tường mà không dám tiến lại gần, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại kể từ sau lần ở bệnh viện ấy.
Thành phố T rất nhỏ, nhỏ đến mức Ân Thiên Thiên tùy tiện đưa tay ra liền có thể tóm gọn được Cảnh Liêm Uy, nhưng thành phố T cũng rất lớn, lớn đến mức Đào Ninh cùng Cảnh Liêm Bình rõ ràng cùng ở trong một thành phố, nhưng lại không có cơ hội gặp gỡ.
Gầy đi rồi...
Cảnh Liêm Bình nhìn người phụ nữ trước mặt, cô rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, gương mặt chỉ bằng lòng bàn tay khiến người khác nhìn thấy liền xót xa, rõ ràng trước khi đến trong lòng anh ta có nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này đây một chữ cũng không thể thốt lên, cổ họng như bị nghẹn lại.
Đào Ninh thật sự không có gì để nói với anh ta, khẽ dừng bước một hồi rồi chuẩn bị xoay người rời đi nhưng lại bị Cảnh Liêm Bình gọi lại, giọng nói của anh hoàn toàn quấn quýt bên tai cô, giống như đêm đó bọn họ đã từng.
“Tiểu Đào Tử...” Thanh âm khẽ vang lên, Cảnh Liêm Bình đảo mắt nhìn cô, tiến lại gần hơn, khi sắp chạm được đến người cô rồi, trái tim anh cảm thấy đau đớn khôn nguôi.
Anh thích gọi cô là “tiểu đào tử”, bởi vì cô họ Đào, lại thích ăn đào, mỗi lần gọi như vậy liền có cảm giác cô thuộc về mình anh, tên dù hay hay dở cũng không quan trọng, quan trọng là anh thích cái cảm giác độc nhất vô nhị này.
Ánh mắt của Đào Ninh khẽ run lên, nhưng một lúc lâu sau cũng không hề lên tiếng.
Cảnh Liêm Bình quay sang nhìn cô, khẽ nói: “Chuyện đứa nhỏ, anh rất xin lỗi, nhưng nếu được làm lại, anh vẫn sẽ lựa chọn như cũ”
Mất đi đứa bé, anh rất xin lỗi, nhưng nếu như ngay cả Đào Ninh cũng không còn, thì sẽ chẳng còn lại gì cả.
Anh hy vọng cô hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng cô dường như không muốn hiểu, thậm chí còn không nghĩ về nó.
Đào Ninh không quay đầu lại nhìn anh, chỉ chăm chú nhìn về phía trước, khẽ buông một câu: “Cảm ơn”
Cảnh Liêm Bình thậm chí vẫn chưa định thần được sau câu nói này, cô liền trông thấy cô rời đi, không một chút vấn vương.
Cho đến hồi lâu sau không còn trông thấy bóng dáng Đào Ninh nữa, anh mới hít một hơi thật sau, xoay người rời đi.
Sau khi trở về từ ngoại ô, Ân Thiên Thiên liền vùi người trong phòng đọc sách, cầm bút không ngừng vẽ cái gì đó.
Chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ, Ân Thiên Thiến liền dừng động tác lại, khóe môi nở một nụ cười hài lòng, đúng lúc Tề Khải Vinh đến hỏi về chuyện quảng cáo, dù sao chuyện này cũng đã giao lại cho cô từ lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa nhận lại được bản thảo vừa ý, hiện giờ khó khăn lắm mới có cơ hội được hỏi trực tiếp nên liền dứt khoát tìm đến đây.
“Sao rồi?” Tề Khải Vinh nhìn vào bản thảo trên bàn làm việc, hỏi bâng quơ.
Ân Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn cậu ta, khẽ nói: “Vừa mới hoàn thành, có muốn xem qua không?”
Tề Khải Vinh nhìn vào bản phác thảo ngay trước mắt mà Ân Thiên Thiên đưa cho, giơ tay cầm lên rồi tiện lật ra xem, càng xem sắc mặt càng thay đổi, có chút không tự nhiên đặt bản phác thảo lên trên bàn, không nói tiếng nào.
“Sao vậy? Phù hợp chứ?” Ân Thiên Thiên khẽ hỏi, cô rất chú trọng bản thảo mà bản thân vừa mới thiết kế ra, nóng lòng muốn biết liệu nó có phù hợp hay không.
Tề Khải Vinh im lặng một lúc mới lên tiếng: “Ý tưởng không tệ chút nào, nhưng tôi đi đâu tìm họa sĩ bây giờ?”
Ân Thiên Thiên nhướng mày, bình tĩnh đáp: “Không phải đã có sẵn rồi sao? Cốc Thái Yên không phải đang ở đây sao? Cần gì phải tốn nhiều tiền như thế?”
Tề Khải Vinh trong phút chốc không nói lên lời, ánh mắt khẽ suy chuyển, hồi lâu cũng không thấy lên tiếng.
Cốc Thái Yên, cô ấy quả thật là một lựa chọn không tồi, nhưng mà...
Ai đi tìm cô ấy đây?
Ân Thiên Thiên đưa bản phác thảo ra trước mắt Tề Khải Vinh, thoải mái nói: “Bản thảo tôi đã giao rồi, anh cũng hài lòng rồi, chuyện còn lại nằm ngoài khả năng của tôi, anh tự mình nghĩ cách đi”
Tề Khải Vinh nhận lấy bản thảo, trong lòng không biết phải làm như thế nào.