Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-250
CHƯƠNG 250: BỖNG NHIÊN ÂN THIÊN THIÊN ĐẾN GẦN
CHƯƠNG 250: BỖNG NHIÊN ÂN THIÊN THIÊN ĐẾN GẦN
Cảnh Liêm Uy chìa tay nhìn chiếc áo khoác trắng của mình bị Tử Dương làm nhàu, cau mày nhìn bà ta.
Ở bệnh viện Nam Tự này ai cũng biết, đây là biểu hiện cho sự tức giận của bác sĩ Cảnh, bác sĩ Lương vội vàng tiến lên phía trước giảng hòa, nhưng bị Cảnh Liêm Uy ngăn lại.
Chìa tay ngăn bác sĩ Lương, Cảnh Liêm Uy lạnh lùng nhìn Tử Dương và Mộc Long, nhẹ giọng: “Bà Mộc, ông Mộc, nơi đây là bệnh viện, phép lịch sự cơ bản nhất là giữ im lặng, các người không bằng lòng thì đó thuộc về vấn đề đạo đức của các người, nhưng bây giờ, tôi cần cùng bác sĩ Lương thảo luận bệnh án, nếu các người muốn nhìn cô ta xảy ra chuyện thì cứ tiếp tục ở đây quấy rầy thì tôi cũng chẳng bận tâm, tôi sẽ tiếp các người?”
Chỉ một câu nói, sắc mặt Tử Dương và Mộc Long trở nên tái nhợt.
Cảnh Liêm Uy chế nhạo trong lòng, nhà họ Mộc ra sao, năm đó khi ở bên cạnh Mộc Sương thì anh đã biết rồi, bây giờ Mộc Yên Nhiên trở về cũng không thay đổi được cách nhìn của anh đối với nhà họ Mộc, chỉ là không thể không nói, Mộc Yên Nhiên là một đóa ‘hoa lạ’ của nhà họ Mộc, chí ít cô ta tốt hơn những người này, không phải sao?
Đưa tay nhận lấy hồ sơ bệnh án của bác sĩ Lương đưa cho, Cảnh Liêm Uy gấp lại, ung dung nhìn Tử Dương và Mộc Long, nói: “Là hậu bối, cùng hai vị đây nói chuyện, tôi rất sẵn lòng.”
Mộc Long và Tử Dương ngày càng khó chịu, đặc biệt là khi thấy Cảnh Liêm Uy đến hồ sơ bện án của bác sĩ Lương cũng không muốn nhìn, sắc mặt càng lúc càng dọa người, thân thể Tử Dương chịu không được khẽ run lên.
“Cảnh Liêm Uy! Cậu! Cậu uy hiếp tôi!” Tử Dương run rẩy cắn môi nói, hận không thể xé anh ra làm đôi.
Cảnh Liêm Uy không lên tiếng, như đang ngầm thừa nhận.
Trước giờ anh chưa bao giờ dùng thân phận của mình để đối xử với bất kỳ người nhà bệnh nhân nào, nhà họ Mộc tuyệt đối là người đầu tiên trong lịch sử! Nếu đã như vậy, anh cũng không bận tâm dùng thân phận ‘bác sĩ’ của mình uy hiếp bọn họ một lần, anh muốn xem xem, bọn họ sẽ có sự lựa chọn ra sao!
Mộc Long ôm vợ, đôi mắt đầy sự tức giận nhìn Cảnh Liêm Uy, nhưng bệnh viện Nam Tự là bệnh viện tốt nhất ở thành phố T, Cảnh Liêm Uy là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất của bệnh viện Nam Tự, hơn thế vị bác sĩ ngoại khoa này còn rất giỏi về lĩnh vực tim mạch và não bộ, do đó bác sĩ điều trị chính của Mộc Yên Nhiên thường cùng Cảnh Liêm Uy thảo luận về tình trạng bệnh nhân!
Bọn họ không hiểu về y thuật, vì vậy không dám bỏ qua bất kỳ hy vọng nào của Mộc Yên Nhiên.
Bất đắc dĩ, Mộc Long đành phải kiềm nén sự tức giận của mình đối với Cảnh Liêm Uy: “Chúng tôi sẽ yên lặng, hai người tiếp tục đi.”
Cảnh Liêm Uy cười không nói, cho đến khi thấy Mộc Long đưa Tử Dương vào phòng bệnh, anh xoay người lại và tiếp tục thảo luận với bác sĩ Lương, tất cả đều là thuật ngữ chuyên môn, những thực tập sinh phía sau đều nắm bắt cơ hội học tập.
Quả thật, Cảnh Liêm uy đối với bệnh tình của Mộc Yên Nhiên không nắm rõ, dù sao thì chuyên môn chính của anh không phải là khoa tim mạch, Mộc Yên Nhiên cũng không phải bệnh nhân của anh, anh không nên đối chọi với người nhà bệnh nhân của bác sĩ Lương, đến bây giờ đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc xem bệnh án của Mộc Yên Nhiên, mỗi một trang lật qua, lông mày anh lại nhíu chặt hơn một chút.
Gấp lại bệnh án, Cảnh Liêm Uy đưa lại cho bác sĩ Lương, một lúc sau mới lên tiếng: “Bệnh này của cô ta, chỉ có thể làm phẫu thuật thay tim, hơn nữa nguy cơ nguy hiểm rất cao, tuy nhiên chẳng còn cách nào khác.”
Lời nói vừa dứt, đôi lông mày của bác sĩ Lương nhíu càng chặt, vội vàng nói: “Nhưng nhà họ Mộc đã tìm kiếm hai mươi lăm năm nay rồi, ngoại trừ lúc Mộc Yên Nhiên còn nhỏ tìm được một nguồn tim thích hợp thì sau này cũng tìm không thấy nữa, thậm chí nguồn tim đã tìm thấy ấy đã mất đi ngoài ý muốn rồi, bây giờ….”
Cảnh Liêm Uy đồng cảm với Mộc Yên Nhiên, dù sao thì một người phụ nữ phong nhã hào hoa như vậy biến mất khỏi thế gian này cũng khiến mọi người tiếc nuối, huống hồ người này anh cũng quen biết.
Im lặng, Cảnh Liêm Uy cũng đang cố gắng tìm cách khác duy trì tình trạng của Mộc Yên Nhiên, nhưng bệnh tim này, chỉ cần là tình trạng trở nên tồi tệ hơn thì chỉ có cách duy nhất là ghép tim, nhưng thế giới này mỗi ngày đều có hàng vạn hàng ngàn bệnh nhân chết vì không thể chờ đợi nguồn tim phù hợp..
Không biết Mộc Yên Nhiên có thể may mắn một chút không?
Sau khi cùng bác sĩ Lương thảo luận một khoản thời gian dài, Cảnh Liêm Uy trở lại phụ khoa, thâu đêm ở bên cạnh Ân Thiên Thiên.
Vì đảm bảo an toàn, Ân Thiên Thiên phải nhập viện một khoản thời gian.
Ân Thiên Tuấn và Trình Thiên Kiều hầu như mỗi ngày đều đến đây thăm cô, thỉnh thoảng cũng bắt gặp Vi Giai Tường và Cảnh Nguyên Phước, nghe nói bà Cảnh mỗi lần muốn đến đều bị vô số lí do cản trở, nhưng lần này cản trở bà ấy là ‘Thiên Ân ’ cuối cùng cũng phản công chống lại sự đàn áp của tập đoàn nhà họ Cảnh.
Một công ty nhỏ như ‘Thiên Ân’ sẽ không dám đối kháng với tập đoàn lớn mạnh nhà họ Cảnh, nhưng sinh tồn là bản năng của mỗi người, công ty cũng có đạo lí này, trước đây ‘Thiên Ân ’ vẫn đi theo con đường dược phẩm sạch, ai biết được ngay từ khi xuất hiện đã xuất hiện thương hiệu dược phẩm làm đẹp này, sản phẩm mỹ phẩm đầu tiên ra mắt là đệm khí BB.
Ân Thiên Thiên mỗi ngày ở bệnh viện đều nhao nhao, mỗi lần Ân Thiên Tuấn đến đây đều được hỏi về tình hình quảng cáo, vì vậy cuối cùng Ân Thiên Tuấn bị đánh bại bởi Ân Thiên Thiên, mang công việc đến phòng bệnh giao cho Ân Thiên Thiên, chỉ là số lượng đã được loại bớt.
Nhìn vào bản phác thảo thiết kế của mình, Ân Thiên Thiên kiểm tra từng trang một cách cẩn thận, thỉnh thoảng vẽ một vài nét ở nơi cần sửa đổi, cho đến khi nhìn thấy người được chọn quay quảng cáo thì không khỏi cau mày.
Ngôn Tử.
Thành phố T hiện nay, thậm chí là các ngôi sao nữ hàng đầu nóng bỏng nhất thế giới, tướng mạo cùng với Ân Thiên Thiên đều mê người.
“Người này thế nào?” Cuối cùng Ân Thiên Thiên cũng là người làm quảng cáo, Ân Thiên Tuấn và Trình Cương đều rất xem trọng ý kiến của cô.
Khẽ cau mày, Ân Thiên Thiên thẳng thắn nói: “Ứng cử viên này rất giỏi, cô ấy có trình độ chuyên môn rất cao, nhưng em nghĩ nếu cô ấy quay quảng cáo do em thiết kế, liệu nó có phù hợp không? Cô ấy rất mê người cũng rất đẹp, nhưng quảng cáo của em lại mang vẻ đẹp tươi mới…”
Đây là lí do Ân Thiên Thiên cau mày.
Ngôn Tử xuất thân là một ngôi sao nhí, ấn tượng mà cô ấy để lại cho người xem vô cùng sâu sắc, bây giờ đột nhiên để cô ấy đi từ vẻ đẹp gợi cảm đầy mê hoặc chuyển sang nét đẹp tươi mới, người xem sẽ cảm thấy kỳ quặc, như vậy hiệu quả của quảng cáo sẽ bị nhạt đi, nói không chừng sẽ bị phản tác dụng.
“Anh cũng nghĩ vậy, nhưng bây giờ chúng ta phải kiếm đủ nhãn cầu mới có thể giải quyết những tình huống tiếp theo.” Ân Thiên Tuấn nhẹ nhàng nói, ai cũng biết, bọn họ đều không biết được liệu rằng nhà họ Cảnh có tuyển thêm không: “Nếu như một hiệu ứng tốt thì quá tuyệt vời, nhưng nếu nó không mang lại hiệu ứng tốt, ngay cả khi đó là một hiệu ứng xấu, điều đó sẽ đánh bại chúng ta, chỉ khi có trình độ giải quyết thì chúng ta mới…”
“Anh, nếu chỉ vì việc này mà danh tiếng của mỹ phẩm ‘Thiên Ân ’ có thể bị ảnh hưởng ư?” Ân Thiên Thiên không hiểu cách kinh doanh lắm, theo quan điểm của cô, vì cô muốn làm gì thì ngay từ đầu cô sẽ làm hết sức, nhưng thế giới này cũng có những ví dụ điển hình cho việc vừa bắt đầu đã có kết quả tốt, thậm chí chỉ cần một bước chuyển tốt cũng có thể để lại tiếng thơm.
Không thể không nói, Ân Thiên Tuấn đang chơi một bàn tính như vậy.
Nhà họ Cảnh đang nhắm vào ‘Thiên Ân ’, quy mô nhỏ của‘Thiên Ân ’ rất ít người quan tâm đến nó, nhưng ví dụ như xung quanh đều nhằm vào ‘Thiên Ân ’ thì sao? Nhà họ Cảnh có lẽ có có năng lực nhưng không dám táo bạo hành động.
“Còn nữa, nam diễn viên chính em cần đâu?” Ân Thiên Thiên tiếp tục hỏi, bởi vì cô nhìn thấy cột cho diễn viên nam phía sau trống trơn.
Trình Cương hơi nhíu mày, không nhịn được nói: “Cô Ân, chúng ta mời cô Ngôn Tử thì đã vượt quá ngân sách rồi, nếu còn mời thêm các ngôi sao nam hàng đầu theo yêu cầu thì kinh phí quá lớn, vì vậy cô có thể sửa đổi một chút cho phù hợp không?”
Ân Thiên Thiên đột nhiên nhận ra, cô đã quên mất điều này khi thiết kế, ngân sách của ‘Thiên Ân ’ rất hạn hẹp.
Cùng lúc, cả ba người trong phòng đều rơi vào im lặng, cho đến khi có ai đó gõ cửa và bước vào.
“Chị Thiên Thiên?” Ngay khi Trần Vũ bước vào, anh ta thấy rằng tất cả họ đều im lặng và nghĩ rằng bản thân đã vào sai phòng.
Một tiếng kêu đã thành công thu hút sự chú ý của Ân Thiên Thiên, Trần Vũ nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên không nói lời nào, sau đó nó trông như thể anh ta đã nhìn thấy con mồi của mình, được kiểm tra cẩn thận, được chạm khắc cẩn thận.
Ân Thiên Thiên cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ chìa tay đón lấy những quả táo mà Trần Vũ mang tới.
Mọi người trong phòng tiếp tục im lặng, Trần Vũ đứng đó có chút bối rối, lần đầu tiên anh thấy rằng bản thân đang đứng trong trận chiến không tốt, dần dần đôi tai cũng bắt đầu đỏ, nói lắp bắp: “Các người... Các người đang làm gì thế ... Sao cứ nhìn tôi như vậy?”
Khi những lời đó phát ra, Ân Thiên Thiên cười lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.
Trần Vũ vẫn còn rất trẻ, nghe nói cậu thậm chí chưa từng yêu ai, quả thật rất xấu hổ khi bị một người phụ nữ trẻ và xinh đẹp nhìn chằm chằm, hơn nữa còn có hai người đàn ông to lớn bên cạnh, khuôn mặt cậu lúc này đang đỏ ửng, nhưng sau khi thấy Ân Thiên Thiên mỉm cười, khuôn mặt cậu trở nên hồng hào hơn, lông mày nhíu lại, đôi môi mím chặt, cậu ta có phần xấu hổ khi không dám nhìn vào bọn họ.
Sau khi cười đủ, Ân Thiên Thiên quay đầu lại, nhưng thấy Ân Thiên Tuấn dựa vào giường, cầm một quả táo trên tay và từ từ cắn, sau khi tan làm, Ân Thiên Tuấn trực tiếp đến đây, thậm chí còn không có thời gian để thay quần áo, bộ đồ âu phục thẳng tắp, phía sau là cảnh hoàng hôn ở thành phố T, tất cả tựa như một bức tranh tuyệt mỹ.
Một lúc vô tình, Ân Thiên Thiên trở nên dao động.
Đứng bên giường, Trình Cương thấy Ân Thiên Thiên đang nhìn chằm chằm vào ông chủ của mình, gần như trong tiềm thức, nín thở!
Ân Thiên Tuấn đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm để khiến Ân Thiên Thiên chú ý đến mình, nhưng không ngờ rằng bây giờ lại dễ dàng đạt được như vậy! Có phải táo là bùa hộ mệnh của anh ấy?
Cuối cùng không nhìn thấy đôi mắt rực cháy của Ân Thiên Thiên, khuôn mặt của Trần Vũ trở nên tốt hơn, nhưng không biết Ân Thiên Thiên lại đang ngây ngốc nhìn Ân Thiên Tuấn, trong lòng có vài điều muốn nói, nhưng không ngờ rằng Ân Thiên Thiên đột nhiên mở chặn lại, bước lên mặt đất bằng chân trần, nhanh chóng chạy đến trước mặt Ân Thiên Tuấn….
Dưới ánh hoàng hôn tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ, người phụ nữ trắng trẻo đi chân chân trần đứng trước người đàn ông mặc đồ vest, ngón chân hơi ngẩng lên, đôi mắt mở to đen láy, cô tiến về phía người đàn ông trước mặt ….
Khoảng cách giữa hai cánh mũi rút ngắn nhanh chóng ….
CHƯƠNG 250: BỖNG NHIÊN ÂN THIÊN THIÊN ĐẾN GẦN
Cảnh Liêm Uy chìa tay nhìn chiếc áo khoác trắng của mình bị Tử Dương làm nhàu, cau mày nhìn bà ta.
Ở bệnh viện Nam Tự này ai cũng biết, đây là biểu hiện cho sự tức giận của bác sĩ Cảnh, bác sĩ Lương vội vàng tiến lên phía trước giảng hòa, nhưng bị Cảnh Liêm Uy ngăn lại.
Chìa tay ngăn bác sĩ Lương, Cảnh Liêm Uy lạnh lùng nhìn Tử Dương và Mộc Long, nhẹ giọng: “Bà Mộc, ông Mộc, nơi đây là bệnh viện, phép lịch sự cơ bản nhất là giữ im lặng, các người không bằng lòng thì đó thuộc về vấn đề đạo đức của các người, nhưng bây giờ, tôi cần cùng bác sĩ Lương thảo luận bệnh án, nếu các người muốn nhìn cô ta xảy ra chuyện thì cứ tiếp tục ở đây quấy rầy thì tôi cũng chẳng bận tâm, tôi sẽ tiếp các người?”
Chỉ một câu nói, sắc mặt Tử Dương và Mộc Long trở nên tái nhợt.
Cảnh Liêm Uy chế nhạo trong lòng, nhà họ Mộc ra sao, năm đó khi ở bên cạnh Mộc Sương thì anh đã biết rồi, bây giờ Mộc Yên Nhiên trở về cũng không thay đổi được cách nhìn của anh đối với nhà họ Mộc, chỉ là không thể không nói, Mộc Yên Nhiên là một đóa ‘hoa lạ’ của nhà họ Mộc, chí ít cô ta tốt hơn những người này, không phải sao?
Đưa tay nhận lấy hồ sơ bệnh án của bác sĩ Lương đưa cho, Cảnh Liêm Uy gấp lại, ung dung nhìn Tử Dương và Mộc Long, nói: “Là hậu bối, cùng hai vị đây nói chuyện, tôi rất sẵn lòng.”
Mộc Long và Tử Dương ngày càng khó chịu, đặc biệt là khi thấy Cảnh Liêm Uy đến hồ sơ bện án của bác sĩ Lương cũng không muốn nhìn, sắc mặt càng lúc càng dọa người, thân thể Tử Dương chịu không được khẽ run lên.
“Cảnh Liêm Uy! Cậu! Cậu uy hiếp tôi!” Tử Dương run rẩy cắn môi nói, hận không thể xé anh ra làm đôi.
Cảnh Liêm Uy không lên tiếng, như đang ngầm thừa nhận.
Trước giờ anh chưa bao giờ dùng thân phận của mình để đối xử với bất kỳ người nhà bệnh nhân nào, nhà họ Mộc tuyệt đối là người đầu tiên trong lịch sử! Nếu đã như vậy, anh cũng không bận tâm dùng thân phận ‘bác sĩ’ của mình uy hiếp bọn họ một lần, anh muốn xem xem, bọn họ sẽ có sự lựa chọn ra sao!
Mộc Long ôm vợ, đôi mắt đầy sự tức giận nhìn Cảnh Liêm Uy, nhưng bệnh viện Nam Tự là bệnh viện tốt nhất ở thành phố T, Cảnh Liêm Uy là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất của bệnh viện Nam Tự, hơn thế vị bác sĩ ngoại khoa này còn rất giỏi về lĩnh vực tim mạch và não bộ, do đó bác sĩ điều trị chính của Mộc Yên Nhiên thường cùng Cảnh Liêm Uy thảo luận về tình trạng bệnh nhân!
Bọn họ không hiểu về y thuật, vì vậy không dám bỏ qua bất kỳ hy vọng nào của Mộc Yên Nhiên.
Bất đắc dĩ, Mộc Long đành phải kiềm nén sự tức giận của mình đối với Cảnh Liêm Uy: “Chúng tôi sẽ yên lặng, hai người tiếp tục đi.”
Cảnh Liêm Uy cười không nói, cho đến khi thấy Mộc Long đưa Tử Dương vào phòng bệnh, anh xoay người lại và tiếp tục thảo luận với bác sĩ Lương, tất cả đều là thuật ngữ chuyên môn, những thực tập sinh phía sau đều nắm bắt cơ hội học tập.
Quả thật, Cảnh Liêm uy đối với bệnh tình của Mộc Yên Nhiên không nắm rõ, dù sao thì chuyên môn chính của anh không phải là khoa tim mạch, Mộc Yên Nhiên cũng không phải bệnh nhân của anh, anh không nên đối chọi với người nhà bệnh nhân của bác sĩ Lương, đến bây giờ đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc xem bệnh án của Mộc Yên Nhiên, mỗi một trang lật qua, lông mày anh lại nhíu chặt hơn một chút.
Gấp lại bệnh án, Cảnh Liêm Uy đưa lại cho bác sĩ Lương, một lúc sau mới lên tiếng: “Bệnh này của cô ta, chỉ có thể làm phẫu thuật thay tim, hơn nữa nguy cơ nguy hiểm rất cao, tuy nhiên chẳng còn cách nào khác.”
Lời nói vừa dứt, đôi lông mày của bác sĩ Lương nhíu càng chặt, vội vàng nói: “Nhưng nhà họ Mộc đã tìm kiếm hai mươi lăm năm nay rồi, ngoại trừ lúc Mộc Yên Nhiên còn nhỏ tìm được một nguồn tim thích hợp thì sau này cũng tìm không thấy nữa, thậm chí nguồn tim đã tìm thấy ấy đã mất đi ngoài ý muốn rồi, bây giờ….”
Cảnh Liêm Uy đồng cảm với Mộc Yên Nhiên, dù sao thì một người phụ nữ phong nhã hào hoa như vậy biến mất khỏi thế gian này cũng khiến mọi người tiếc nuối, huống hồ người này anh cũng quen biết.
Im lặng, Cảnh Liêm Uy cũng đang cố gắng tìm cách khác duy trì tình trạng của Mộc Yên Nhiên, nhưng bệnh tim này, chỉ cần là tình trạng trở nên tồi tệ hơn thì chỉ có cách duy nhất là ghép tim, nhưng thế giới này mỗi ngày đều có hàng vạn hàng ngàn bệnh nhân chết vì không thể chờ đợi nguồn tim phù hợp..
Không biết Mộc Yên Nhiên có thể may mắn một chút không?
Sau khi cùng bác sĩ Lương thảo luận một khoản thời gian dài, Cảnh Liêm Uy trở lại phụ khoa, thâu đêm ở bên cạnh Ân Thiên Thiên.
Vì đảm bảo an toàn, Ân Thiên Thiên phải nhập viện một khoản thời gian.
Ân Thiên Tuấn và Trình Thiên Kiều hầu như mỗi ngày đều đến đây thăm cô, thỉnh thoảng cũng bắt gặp Vi Giai Tường và Cảnh Nguyên Phước, nghe nói bà Cảnh mỗi lần muốn đến đều bị vô số lí do cản trở, nhưng lần này cản trở bà ấy là ‘Thiên Ân ’ cuối cùng cũng phản công chống lại sự đàn áp của tập đoàn nhà họ Cảnh.
Một công ty nhỏ như ‘Thiên Ân’ sẽ không dám đối kháng với tập đoàn lớn mạnh nhà họ Cảnh, nhưng sinh tồn là bản năng của mỗi người, công ty cũng có đạo lí này, trước đây ‘Thiên Ân ’ vẫn đi theo con đường dược phẩm sạch, ai biết được ngay từ khi xuất hiện đã xuất hiện thương hiệu dược phẩm làm đẹp này, sản phẩm mỹ phẩm đầu tiên ra mắt là đệm khí BB.
Ân Thiên Thiên mỗi ngày ở bệnh viện đều nhao nhao, mỗi lần Ân Thiên Tuấn đến đây đều được hỏi về tình hình quảng cáo, vì vậy cuối cùng Ân Thiên Tuấn bị đánh bại bởi Ân Thiên Thiên, mang công việc đến phòng bệnh giao cho Ân Thiên Thiên, chỉ là số lượng đã được loại bớt.
Nhìn vào bản phác thảo thiết kế của mình, Ân Thiên Thiên kiểm tra từng trang một cách cẩn thận, thỉnh thoảng vẽ một vài nét ở nơi cần sửa đổi, cho đến khi nhìn thấy người được chọn quay quảng cáo thì không khỏi cau mày.
Ngôn Tử.
Thành phố T hiện nay, thậm chí là các ngôi sao nữ hàng đầu nóng bỏng nhất thế giới, tướng mạo cùng với Ân Thiên Thiên đều mê người.
“Người này thế nào?” Cuối cùng Ân Thiên Thiên cũng là người làm quảng cáo, Ân Thiên Tuấn và Trình Cương đều rất xem trọng ý kiến của cô.
Khẽ cau mày, Ân Thiên Thiên thẳng thắn nói: “Ứng cử viên này rất giỏi, cô ấy có trình độ chuyên môn rất cao, nhưng em nghĩ nếu cô ấy quay quảng cáo do em thiết kế, liệu nó có phù hợp không? Cô ấy rất mê người cũng rất đẹp, nhưng quảng cáo của em lại mang vẻ đẹp tươi mới…”
Đây là lí do Ân Thiên Thiên cau mày.
Ngôn Tử xuất thân là một ngôi sao nhí, ấn tượng mà cô ấy để lại cho người xem vô cùng sâu sắc, bây giờ đột nhiên để cô ấy đi từ vẻ đẹp gợi cảm đầy mê hoặc chuyển sang nét đẹp tươi mới, người xem sẽ cảm thấy kỳ quặc, như vậy hiệu quả của quảng cáo sẽ bị nhạt đi, nói không chừng sẽ bị phản tác dụng.
“Anh cũng nghĩ vậy, nhưng bây giờ chúng ta phải kiếm đủ nhãn cầu mới có thể giải quyết những tình huống tiếp theo.” Ân Thiên Tuấn nhẹ nhàng nói, ai cũng biết, bọn họ đều không biết được liệu rằng nhà họ Cảnh có tuyển thêm không: “Nếu như một hiệu ứng tốt thì quá tuyệt vời, nhưng nếu nó không mang lại hiệu ứng tốt, ngay cả khi đó là một hiệu ứng xấu, điều đó sẽ đánh bại chúng ta, chỉ khi có trình độ giải quyết thì chúng ta mới…”
“Anh, nếu chỉ vì việc này mà danh tiếng của mỹ phẩm ‘Thiên Ân ’ có thể bị ảnh hưởng ư?” Ân Thiên Thiên không hiểu cách kinh doanh lắm, theo quan điểm của cô, vì cô muốn làm gì thì ngay từ đầu cô sẽ làm hết sức, nhưng thế giới này cũng có những ví dụ điển hình cho việc vừa bắt đầu đã có kết quả tốt, thậm chí chỉ cần một bước chuyển tốt cũng có thể để lại tiếng thơm.
Không thể không nói, Ân Thiên Tuấn đang chơi một bàn tính như vậy.
Nhà họ Cảnh đang nhắm vào ‘Thiên Ân ’, quy mô nhỏ của‘Thiên Ân ’ rất ít người quan tâm đến nó, nhưng ví dụ như xung quanh đều nhằm vào ‘Thiên Ân ’ thì sao? Nhà họ Cảnh có lẽ có có năng lực nhưng không dám táo bạo hành động.
“Còn nữa, nam diễn viên chính em cần đâu?” Ân Thiên Thiên tiếp tục hỏi, bởi vì cô nhìn thấy cột cho diễn viên nam phía sau trống trơn.
Trình Cương hơi nhíu mày, không nhịn được nói: “Cô Ân, chúng ta mời cô Ngôn Tử thì đã vượt quá ngân sách rồi, nếu còn mời thêm các ngôi sao nam hàng đầu theo yêu cầu thì kinh phí quá lớn, vì vậy cô có thể sửa đổi một chút cho phù hợp không?”
Ân Thiên Thiên đột nhiên nhận ra, cô đã quên mất điều này khi thiết kế, ngân sách của ‘Thiên Ân ’ rất hạn hẹp.
Cùng lúc, cả ba người trong phòng đều rơi vào im lặng, cho đến khi có ai đó gõ cửa và bước vào.
“Chị Thiên Thiên?” Ngay khi Trần Vũ bước vào, anh ta thấy rằng tất cả họ đều im lặng và nghĩ rằng bản thân đã vào sai phòng.
Một tiếng kêu đã thành công thu hút sự chú ý của Ân Thiên Thiên, Trần Vũ nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên không nói lời nào, sau đó nó trông như thể anh ta đã nhìn thấy con mồi của mình, được kiểm tra cẩn thận, được chạm khắc cẩn thận.
Ân Thiên Thiên cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ chìa tay đón lấy những quả táo mà Trần Vũ mang tới.
Mọi người trong phòng tiếp tục im lặng, Trần Vũ đứng đó có chút bối rối, lần đầu tiên anh thấy rằng bản thân đang đứng trong trận chiến không tốt, dần dần đôi tai cũng bắt đầu đỏ, nói lắp bắp: “Các người... Các người đang làm gì thế ... Sao cứ nhìn tôi như vậy?”
Khi những lời đó phát ra, Ân Thiên Thiên cười lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.
Trần Vũ vẫn còn rất trẻ, nghe nói cậu thậm chí chưa từng yêu ai, quả thật rất xấu hổ khi bị một người phụ nữ trẻ và xinh đẹp nhìn chằm chằm, hơn nữa còn có hai người đàn ông to lớn bên cạnh, khuôn mặt cậu lúc này đang đỏ ửng, nhưng sau khi thấy Ân Thiên Thiên mỉm cười, khuôn mặt cậu trở nên hồng hào hơn, lông mày nhíu lại, đôi môi mím chặt, cậu ta có phần xấu hổ khi không dám nhìn vào bọn họ.
Sau khi cười đủ, Ân Thiên Thiên quay đầu lại, nhưng thấy Ân Thiên Tuấn dựa vào giường, cầm một quả táo trên tay và từ từ cắn, sau khi tan làm, Ân Thiên Tuấn trực tiếp đến đây, thậm chí còn không có thời gian để thay quần áo, bộ đồ âu phục thẳng tắp, phía sau là cảnh hoàng hôn ở thành phố T, tất cả tựa như một bức tranh tuyệt mỹ.
Một lúc vô tình, Ân Thiên Thiên trở nên dao động.
Đứng bên giường, Trình Cương thấy Ân Thiên Thiên đang nhìn chằm chằm vào ông chủ của mình, gần như trong tiềm thức, nín thở!
Ân Thiên Tuấn đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm để khiến Ân Thiên Thiên chú ý đến mình, nhưng không ngờ rằng bây giờ lại dễ dàng đạt được như vậy! Có phải táo là bùa hộ mệnh của anh ấy?
Cuối cùng không nhìn thấy đôi mắt rực cháy của Ân Thiên Thiên, khuôn mặt của Trần Vũ trở nên tốt hơn, nhưng không biết Ân Thiên Thiên lại đang ngây ngốc nhìn Ân Thiên Tuấn, trong lòng có vài điều muốn nói, nhưng không ngờ rằng Ân Thiên Thiên đột nhiên mở chặn lại, bước lên mặt đất bằng chân trần, nhanh chóng chạy đến trước mặt Ân Thiên Tuấn….
Dưới ánh hoàng hôn tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ, người phụ nữ trắng trẻo đi chân chân trần đứng trước người đàn ông mặc đồ vest, ngón chân hơi ngẩng lên, đôi mắt mở to đen láy, cô tiến về phía người đàn ông trước mặt ….
Khoảng cách giữa hai cánh mũi rút ngắn nhanh chóng ….