Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-230
CHƯƠNG 230: CẢNH LIÊM UY ‘BỊ THƯƠNG NGHIÊM TRỌNG’
CHƯƠNG 230: CẢNH LIÊM UY ‘BỊ THƯƠNG NGHIÊM TRỌNG’
Cảnh Liêm Uy không biết phải diễn tả tâm trạng lo lắng giận dữ kia của mình thế nào khi trông thấy Ân Thiên Thiên hoàn toàn không có cách nào tránh né được công kích từ người đó, đám người rối loạn, hoàn toàn bởi bì bọn cướp kia căn bản không phải 'Bọn cướp " bình thường, đó là một kẻ tâm thần bất ổn, mà pháp luật trong nước quy định, phạm nhân tinh thần không ổn định có thể được miễn xử phạt.
Nói trắng ra là, cho dù gã ta có giết người cũng không phải đền tội.
Ân Thiên Thiên đi tận cuối phố không biết tình hình phía trước, nhưng mà người phía trước biết được hắn tinh thần không ổn định, đối mặt với kẻ như vậy cho dù có là anh hùng cũng không tùy tiện ngăn cản, gã ta ra tay với người khác thì không phải chịu trách nhiệm, nhưng mà người khác động đến gã thì phải phụ trách, tình hình như vậy sao có thể cứ đơn giản xông lên được.
Cảnh Liêm Uy là bác sĩ, chỉ liếc qua đã biết người bệnh tâm thần kia bị kích thích, nhưng hết lần này tới lần khác người chung quanh chạy loạn làm cản trở bước chân anh, hại anh đến tận bây giờ mới xuất hiện trước mặt Ân Thiên Thiên.
"Thiên Thiên, em sao rồi? Không có chuyện gì chứ? Có phải bị dọa sợ rồi hay không?" Anh khẽ dỗ dành, giờ phút này trong mắt Cảnh Liêm Uy thậm chí không quan tâm đến vết thương của mình, chỉ lo lắng nhìn cô như vậy.
Ân Thiên Thiên muốn lắc đầu tuy nhiên lại nhìn thấy miệng vết thương trên cánh tay anh, bàn tay nhỏ lập tức cầm lên, căng thẳng nói: "Cảnh Liêm Uy, tay của anh, tay của anh còn đang chảy máu, chúng ta lập tức đi bệnh viện . . ."
Nói năng có chút lộn xộn, tâm lý có chút hoảng loạn, nhưng Cảnh Liêm Uy nhìn thấy thầm chí còn cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Rốt cuộc cô không gọi anh là 'cậu ba Cảnh' nữa rồi, cuối cùng đã biến thành 'Cảnh Liêm Uy' rồi.
Cát Thành Phong nhìn thoáng qua cánh tay của Cảnh Liêm Uy, miệng vết thương mặc dù sâu tuy nhiên lại không có gì đáng ngại, Cảnh Liêm Uy không phải chưa từng bị thương cũng không phải là không hiểu rõ tình hình của mình, vì vậy anh ta cũng không lo lắng, chỉ nhìn Ân Thiên Thiên, Cát Thành Phong đổi thành ánh mắt đồng tình.
Gặp phải Cảnh Liêm Uy, thật sự không biết Ân Thiên Thiên may mắn hay là xui xẻo đây.
Một người đàn ông, rõ ràng có khả năng dùng một chân đạp bay người kia cam đoan hai người đều bình yên vô sự, nhưng mà Cảnh Liêm Uy lại hết lần này tới lần khác lựa chọn dùng khổ nhục kế, vì để Ân Thiên Thiên lo lắng anh. . .
Ân Thiên Thiên, muốn trốn thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Cảnh Liêm Uy, dường như vô cùng khó...
Một con sói mà bụng dạ xấu xa khó đoán, và một con thỏ tâm tư đơn giản khéo léo, ai thắng ai thua?
. . .
Bệnh viện Nam Tự.
Sau khi Cảnh Liêm Uy đi rồi về, người trong bệnh viện đều có chút kinh ngạc, đặc biệt là lúc trước anh đi vẫn còn đang tốt đẹp nhưng lúc trở về sắc mặt cũng trắng bệch, màu sắc tươi đẹp trên cánh tay thì mọi người làm việc ở chỗ này càng quen thuộc hơn.
Cảnh Liêm Uy bị thương.
Trong nháy mắt, tin tức này lan truyền trong bệnh viện Nam Tự, hơn nữa Cảnh Liêm Uy còn đưa cả Ân Thiên Thiên về bệnh viện.
Quay lại phòng một khoa ngoại, đây vẫn là lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy dùng thân phận người bệnh ngồi chờ tại đó, chị Linh vội vàng bảo người khác tìm bác sĩ đến, người đầu tiên nhận được tin tức đến đây là Điền Vinh, lông mày anh ta nhíu chặt lại.
Đôi tay của bác sĩ khoa ngoại so với bất cứ thứ gì đều quý hơn đấy, tuy rằng cánh tay bị thương, nhưng mà ai biết có ảnh hưởng đến dây thần kinh trên tay không?
"Sao anh lại biến thành thế này? Nhanh cho tôi xem một chút." Điền Vinh rất căng thẳng, nói cho cùng thì Cảnh Liêm Uy cũng là thầy của anh ta, hơn nữa trong bệnh viện Cảnh Liêm Uy vẫn luôn đối xử với anh ta rất tốt: "Sao lại chảy nhiều máu như vậy?"
"Thiên Thiên, em ra ngoài kia ngồi chờ anh, đừng nhìn." Cảnh Liêm Uy đột nhiên mở miệng nói một câu như thế, bỗng nhiên đã cắt đứt lời Điền Vinh đang lo lắng phàn nàn, giọng nói dứt khoát không cho từ chối: "Em đang có thai không thích hợp nhìn thấy hình ảnh như vậy, nghe lời."
Ân Thiên Thiên chau mày, không mấy tình nguyện rời khỏi, hai mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm vào miệng vết thương của anh, không kìm lòng được nói ra một câu: "Điền Vinh, anh cầm máu cho anh ấy trước, cứ chảy máu như vậy sẽ có chuyện mất, đến cùng thì anh có phải bác sĩ không hả?"
Ân Thiên Thiên khẽ oán trách, có chút không vui nhưng cũng không nói chuyện quá đáng, dù sao cũng không phải thật sự có ý kiến với Điền Vinh.
Điền Vinh cũng muốn bắt tay vào xử lý, nhưng mà một ánh mắt tàn nhẫn của Cảnh Liêm Uy đã cắt đứt lời anh ta còn chưa kịp nói, đi theo Cảnh Liêm Uy thời gian lâu như vậy rồi, anh ta sao lại không hiểu ánh mắt kia có ý gì.
Ý của Cảnh Liêm Uy bảo anh ta câm miệng.
Không biết câu nào của mình nói sai, Điền Vinh chỉ có thể ngoan ngoãn câm miệng không nói lời nào, ngay sau đó không trả lời câu hỏi của Ân Thiên Thiên.
Đôi mắt phượng nhìn Ân Thiên Thiên, tuy cô không cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy lo lắng, nhưng nhìn vào trong mắt anh thì giống như mọi thứ trên thế giới này đều trở nên tốt đẹp hơn, chỉ cần trong mắt cô có anh, cô vẫn lo lắng cho anh, thì anh không sợ gì nữa ...
"Ngoan, Bảo Bảo sẽ không thích nhìn thấy hình ảnh như vậy đâu, em nghe lời đi ra ngoài chờ anh, sắp xong rồi." Cảnh Liêm Uy thò tay ôm lấy eo Ân Thiên Thiên, lại tham lam hôn một cái lên trán cô dụ dỗ, lúc này Ân Thiên Thiên mới không tình nguyện ra khỏi đó.
Chuyển ánh mắt qua, bây giờ Cảnh Liêm Uy mới nhìn Điền Vinh trước mặt mình còn đang không biết anh ta sai ở đâu, Cát Thành Phong đứng bên cạnh đổ mồ hôi thay anh ta, tên Điền Vinh này đúng là kẻ ngu ...
Cảnh Liêm Uy là bác sĩ khoa ngoại tiếng tăm lừng lẫy khắp thành phố T, sao lại không biết sau khi bị thương phải nhanh chóng khử trùng rồi băng bó cầm máu, một mình anh cũng không phải không làm được, coi như thật sự không làm được, thì không phải còn có Cát Thành Phong sao? Nhưng mà anh không lên tiếng, để mặc cánh tay mình chảy máu đi tận đến bệnh viện Nam Tự, không phải vì khiến Ân Thiên Thiên lo lắng cho anh, làm cho lòng cô lại lần nữa đặt trên người anh sao?
Từ trước đến nay mỗi hành động Cảnh Liêm Uy làm, thậm chí mỗi một câu nói đều có dụng ý riêng của anh.
Mỗi một thứ gặp phải kia, đều là thứ tốt nhất cho anh lợi dụng, bao gồm cả bản thân anh.
Cát Thành Phong yên tĩnh đứng một bên nhìn Thiên Thiên, cô thật sự rất lo lắng, cũng rất tức giận, chỉ là phần tức giận kia tất nhiên không phải đối với Cảnh Liêm Uy, mà là hướng về phía nhà họ Mộc.
Điền Vinh bị Cảnh Liêm Uy lườm như vậy không dám nói lung tung, cúi đầu xuống bắt đầu nghiêm túc xử lý miệng vết thương cho anh, mặc dù mất nhiều máu nhưng bây giờ là mùa đông, miệng vết thương khép lại nhanh hơn, ngoài sắc mặt Cảnh Liêm Uy hơi tái nhợt ra, nhìn qua nhếch nhác một chút, thì không có gì đáng ngại, nhưng hết lần này tới lần khác bác sĩ nhỏ mới vào nghề Điền Vinh bị Cảnh Liêm Uy làm cho sợ tới mức không dám thở. . .
Sao anh ấy có vẻ yếu ót như vậy?
Điền Vinh lại nghiêm túc kiểm tra thêm lần nữa vết thương trên người Cảnh Liêm Uy, nhưng không tìm ra được nguyên nhân khiến cho Cảnh Liêm Uy yếu ớt như vậy, nhất thời vội đến mức mồ hôi chảy đầy đầu, đi quanh giường bệnh của Cảnh Liêm Uy giống như con ruồi mất đầu, đúng lúc này thì chị Linh đưa viện trưởng đến...
Viện trưởng của bệnh viện Nam Tự là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao to, nghe nói lúc còn trẻ cũng là một người đàn ông được các cô gái của thành phố T theo đuổi, chỉ là ông ta sống tương đối kín tiếng, ngược lại quan hệ với nhà họ Cảnh cũng không tệ, sau đó thì có quan hệ với Cảnh Liêm Uy, cho nên bây giờ sau khi biết Cảnh Liêm Uy bị thương lập tức chạy tới ngay.
"Liêm Uy, cậu sao thế? "Người vừa mới đi tới bên cạnh giường bệnh, viện trưởng đã cầm lấy bệnh án lên bắt đầu xem, sắc mặt nhìn qua có vẻ nghiêm túc.
Cảnh Liêm Uy ngồi dậy, Ân Thiên Thiên vội vàng bước qua đỡ anh, trong đôi mắt đầy lo lắng không che giấu chút nào.
Ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm, viện trưởng chậm rãi ngước mắt nhìn Cảnh Liêm Uy không nói gì.
Lúc này Cảnh Liêm Uy mới không nhanh không chậm mở miệng nói: "Cảm ơn viện trưởng quan tâm, chỉ là ccảm thấy cơ thể yếu ớt một chút mà thôi, khả năng vài ngày tới cũng không thể đi làm được..."
Ánh mắt của viện trưởng rơi xuống trên người Ân Thiên Thiên hai giây lập tức khóe miệng cong lên sau khi nhận ra mới nghiêm trang mà nói: "Ừ, vết thương kia của cậu bị thương vào dây thần kinh trên cánh tay , nên về nhà nghỉ ngơi thật tốt, tốt nhất là có người bên cạnh chăm sóc cho, tâm trạng cũng không được lên xuống quá lớn, đừng để vết thương ảnh hưởng đến tay sau này liên quan đến con đường bác sĩ."
Lời này vừa nói ra, toàn bộ trong phòng bệnh đều ngây ngẩn.
Có nghiêm trọng như vậy không?
Ân Thiên Thiên càng bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, Cảnh Liêm Uy vội vàng duỗi cánh tay không bị thương ra nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô an ủi.
Điền Vinh càng bị giật mình cả người choáng váng, chỉ có Cát Thành Phong trốn sang bên cạnh hơn nghẹn họng há mồm.
Nói dối lớn như vậy, không phải chỉ vì muốn nhìn thấy Ân Thiên Thiên lo lắng cho anh hay sao?
Nhưng sự thật chứng minh, Cát Thành Phong nghĩ thật sự còn quá đơn giản . . .
"Vậy phải làm sao bây giờ? Bây giờ anh đang ở chỗ nào? Thành phố M à? Chỗ đó không có người..." Ân Thiên Thiên nghe thấy vết thương này có thể ảnh hưởng đến con đường bác sĩ sau này của anh ngay lập tức trở nên nóng này, hốc mắt mơ hồ đỏ lên: "Hay là anh về nhà cũ đi, ở đó có không ít người không phải sao? Nhưng mà ở đó thì có ai có thể chăm sóc anh mỗi ngày..."
Nói đến nói đi Ân Thiên Thiên sắp khóc rồi.
Cảnh Liêm Uy thích nghề bác sĩ này thế nào cho dù anh không nói cô cũng biết, thử hỏi với tư cách là cậu ba nhà họ Cảnh giàu có nức tiếng, nếu không phải Cảnh Liêm Uy thật sự thích việc này, sao có thể để nửa nhà chứa đầy sách y học, sao có thể giấu kín danh tính làm việc trong bệnh viện Nam Tự thời gian dài như vậy? Nếu tay của anh thật sự bị hỏng rồi, Ân Thiên Thiên cảm thấy cô sẽ khóc chết mất, 'đôi tay thiên tài' kia bao nhiêu năm mới có thể gặp một lần . . .
"Cảnh Liêm Uy. . ." Khẽ cất tiếng nỉ non, Ân Thiên Thiên nắm tay anh thật chặt, sự oán hận đối với nhà họ Mộc chưa bao giờ mạnh mẽ như thế, nước mắt càng không thể ngăn được rơi xuống, xưng hô cũng thay đổi theo: "Làm sao bây giờ, Liêm Uy. . ."
Chị Linh cuối cùng vẫn không phải người trong cuộc, nhìn qua đã biết có chuyện gì xảy ra rồi, vội vàng đưa y tá xung quanh ra ngoài hết, chỉ để lại trong phòng bệnh Điền Vinh, viện trưởng và ba người Cảnh Liêm Uy.
Cảnh Liêm Uy không ngại chút nào kéo Ân Thiên Thiên đến bên cạnh giường mình ngồi xuống, rồi dơ tay phải ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
"Tay của cậu ấy cô cũng không cần lo lắng như vậy . . ." Viện trưởng đột nhiên mở miệng, nhanh chóng đã lôi kéo ánh mắt của Ân Thiên Thiên, ông bất đắc dĩ chỉ có thể kiên trì nói tiếp: "Chỉ là miệng vết thương hơi sâu, trong khoảng thời gian này khó có thể tự mình xử lý việc cá nhân, phải chăm sóc thật tốt mới không có vấn dề gì lớn, nhưng mà mấy ngày sau ấy không thể để bị thương nữa."
Gật đầu mạnh một cái, lúc này sao Ân Thiên Thiên sẽ để anh bị thương nữa được.
Cát Thành Phong lặng lẽ dẫn viện trưởng và Điền Vinh ra ngoài, để lại hai người Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy, lúc này Cảnh Liêm Uy cuối cùng mới lộ ra bản chất thật.
"Thiên Thiên, em đừng khóc, anh đồng ý với em khi ở nhà sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt đã được chưa?" Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng sâu bên trong đôi mắt phượng kia rõ ràng mang theo vẻ bức ép: "Anh sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, thay thuốc, hơn nữa sẽ ngoan ngoãn ngủ, tắm rửa, tuyệt đối không để em phải lo lắng, được không?"
Ân Thiên Thiên nghe xong lập tức nóng nảy, đôi mắt chuyển động rất nhanh dường như đang nghĩ cách, nhưng nghĩ mãi cũng không ra, nhất thời vội đến mức trên trản đổ một lớp mồ hôi mịn...
CHƯƠNG 230: CẢNH LIÊM UY ‘BỊ THƯƠNG NGHIÊM TRỌNG’
Cảnh Liêm Uy không biết phải diễn tả tâm trạng lo lắng giận dữ kia của mình thế nào khi trông thấy Ân Thiên Thiên hoàn toàn không có cách nào tránh né được công kích từ người đó, đám người rối loạn, hoàn toàn bởi bì bọn cướp kia căn bản không phải 'Bọn cướp " bình thường, đó là một kẻ tâm thần bất ổn, mà pháp luật trong nước quy định, phạm nhân tinh thần không ổn định có thể được miễn xử phạt.
Nói trắng ra là, cho dù gã ta có giết người cũng không phải đền tội.
Ân Thiên Thiên đi tận cuối phố không biết tình hình phía trước, nhưng mà người phía trước biết được hắn tinh thần không ổn định, đối mặt với kẻ như vậy cho dù có là anh hùng cũng không tùy tiện ngăn cản, gã ta ra tay với người khác thì không phải chịu trách nhiệm, nhưng mà người khác động đến gã thì phải phụ trách, tình hình như vậy sao có thể cứ đơn giản xông lên được.
Cảnh Liêm Uy là bác sĩ, chỉ liếc qua đã biết người bệnh tâm thần kia bị kích thích, nhưng hết lần này tới lần khác người chung quanh chạy loạn làm cản trở bước chân anh, hại anh đến tận bây giờ mới xuất hiện trước mặt Ân Thiên Thiên.
"Thiên Thiên, em sao rồi? Không có chuyện gì chứ? Có phải bị dọa sợ rồi hay không?" Anh khẽ dỗ dành, giờ phút này trong mắt Cảnh Liêm Uy thậm chí không quan tâm đến vết thương của mình, chỉ lo lắng nhìn cô như vậy.
Ân Thiên Thiên muốn lắc đầu tuy nhiên lại nhìn thấy miệng vết thương trên cánh tay anh, bàn tay nhỏ lập tức cầm lên, căng thẳng nói: "Cảnh Liêm Uy, tay của anh, tay của anh còn đang chảy máu, chúng ta lập tức đi bệnh viện . . ."
Nói năng có chút lộn xộn, tâm lý có chút hoảng loạn, nhưng Cảnh Liêm Uy nhìn thấy thầm chí còn cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Rốt cuộc cô không gọi anh là 'cậu ba Cảnh' nữa rồi, cuối cùng đã biến thành 'Cảnh Liêm Uy' rồi.
Cát Thành Phong nhìn thoáng qua cánh tay của Cảnh Liêm Uy, miệng vết thương mặc dù sâu tuy nhiên lại không có gì đáng ngại, Cảnh Liêm Uy không phải chưa từng bị thương cũng không phải là không hiểu rõ tình hình của mình, vì vậy anh ta cũng không lo lắng, chỉ nhìn Ân Thiên Thiên, Cát Thành Phong đổi thành ánh mắt đồng tình.
Gặp phải Cảnh Liêm Uy, thật sự không biết Ân Thiên Thiên may mắn hay là xui xẻo đây.
Một người đàn ông, rõ ràng có khả năng dùng một chân đạp bay người kia cam đoan hai người đều bình yên vô sự, nhưng mà Cảnh Liêm Uy lại hết lần này tới lần khác lựa chọn dùng khổ nhục kế, vì để Ân Thiên Thiên lo lắng anh. . .
Ân Thiên Thiên, muốn trốn thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Cảnh Liêm Uy, dường như vô cùng khó...
Một con sói mà bụng dạ xấu xa khó đoán, và một con thỏ tâm tư đơn giản khéo léo, ai thắng ai thua?
. . .
Bệnh viện Nam Tự.
Sau khi Cảnh Liêm Uy đi rồi về, người trong bệnh viện đều có chút kinh ngạc, đặc biệt là lúc trước anh đi vẫn còn đang tốt đẹp nhưng lúc trở về sắc mặt cũng trắng bệch, màu sắc tươi đẹp trên cánh tay thì mọi người làm việc ở chỗ này càng quen thuộc hơn.
Cảnh Liêm Uy bị thương.
Trong nháy mắt, tin tức này lan truyền trong bệnh viện Nam Tự, hơn nữa Cảnh Liêm Uy còn đưa cả Ân Thiên Thiên về bệnh viện.
Quay lại phòng một khoa ngoại, đây vẫn là lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy dùng thân phận người bệnh ngồi chờ tại đó, chị Linh vội vàng bảo người khác tìm bác sĩ đến, người đầu tiên nhận được tin tức đến đây là Điền Vinh, lông mày anh ta nhíu chặt lại.
Đôi tay của bác sĩ khoa ngoại so với bất cứ thứ gì đều quý hơn đấy, tuy rằng cánh tay bị thương, nhưng mà ai biết có ảnh hưởng đến dây thần kinh trên tay không?
"Sao anh lại biến thành thế này? Nhanh cho tôi xem một chút." Điền Vinh rất căng thẳng, nói cho cùng thì Cảnh Liêm Uy cũng là thầy của anh ta, hơn nữa trong bệnh viện Cảnh Liêm Uy vẫn luôn đối xử với anh ta rất tốt: "Sao lại chảy nhiều máu như vậy?"
"Thiên Thiên, em ra ngoài kia ngồi chờ anh, đừng nhìn." Cảnh Liêm Uy đột nhiên mở miệng nói một câu như thế, bỗng nhiên đã cắt đứt lời Điền Vinh đang lo lắng phàn nàn, giọng nói dứt khoát không cho từ chối: "Em đang có thai không thích hợp nhìn thấy hình ảnh như vậy, nghe lời."
Ân Thiên Thiên chau mày, không mấy tình nguyện rời khỏi, hai mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm vào miệng vết thương của anh, không kìm lòng được nói ra một câu: "Điền Vinh, anh cầm máu cho anh ấy trước, cứ chảy máu như vậy sẽ có chuyện mất, đến cùng thì anh có phải bác sĩ không hả?"
Ân Thiên Thiên khẽ oán trách, có chút không vui nhưng cũng không nói chuyện quá đáng, dù sao cũng không phải thật sự có ý kiến với Điền Vinh.
Điền Vinh cũng muốn bắt tay vào xử lý, nhưng mà một ánh mắt tàn nhẫn của Cảnh Liêm Uy đã cắt đứt lời anh ta còn chưa kịp nói, đi theo Cảnh Liêm Uy thời gian lâu như vậy rồi, anh ta sao lại không hiểu ánh mắt kia có ý gì.
Ý của Cảnh Liêm Uy bảo anh ta câm miệng.
Không biết câu nào của mình nói sai, Điền Vinh chỉ có thể ngoan ngoãn câm miệng không nói lời nào, ngay sau đó không trả lời câu hỏi của Ân Thiên Thiên.
Đôi mắt phượng nhìn Ân Thiên Thiên, tuy cô không cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy lo lắng, nhưng nhìn vào trong mắt anh thì giống như mọi thứ trên thế giới này đều trở nên tốt đẹp hơn, chỉ cần trong mắt cô có anh, cô vẫn lo lắng cho anh, thì anh không sợ gì nữa ...
"Ngoan, Bảo Bảo sẽ không thích nhìn thấy hình ảnh như vậy đâu, em nghe lời đi ra ngoài chờ anh, sắp xong rồi." Cảnh Liêm Uy thò tay ôm lấy eo Ân Thiên Thiên, lại tham lam hôn một cái lên trán cô dụ dỗ, lúc này Ân Thiên Thiên mới không tình nguyện ra khỏi đó.
Chuyển ánh mắt qua, bây giờ Cảnh Liêm Uy mới nhìn Điền Vinh trước mặt mình còn đang không biết anh ta sai ở đâu, Cát Thành Phong đứng bên cạnh đổ mồ hôi thay anh ta, tên Điền Vinh này đúng là kẻ ngu ...
Cảnh Liêm Uy là bác sĩ khoa ngoại tiếng tăm lừng lẫy khắp thành phố T, sao lại không biết sau khi bị thương phải nhanh chóng khử trùng rồi băng bó cầm máu, một mình anh cũng không phải không làm được, coi như thật sự không làm được, thì không phải còn có Cát Thành Phong sao? Nhưng mà anh không lên tiếng, để mặc cánh tay mình chảy máu đi tận đến bệnh viện Nam Tự, không phải vì khiến Ân Thiên Thiên lo lắng cho anh, làm cho lòng cô lại lần nữa đặt trên người anh sao?
Từ trước đến nay mỗi hành động Cảnh Liêm Uy làm, thậm chí mỗi một câu nói đều có dụng ý riêng của anh.
Mỗi một thứ gặp phải kia, đều là thứ tốt nhất cho anh lợi dụng, bao gồm cả bản thân anh.
Cát Thành Phong yên tĩnh đứng một bên nhìn Thiên Thiên, cô thật sự rất lo lắng, cũng rất tức giận, chỉ là phần tức giận kia tất nhiên không phải đối với Cảnh Liêm Uy, mà là hướng về phía nhà họ Mộc.
Điền Vinh bị Cảnh Liêm Uy lườm như vậy không dám nói lung tung, cúi đầu xuống bắt đầu nghiêm túc xử lý miệng vết thương cho anh, mặc dù mất nhiều máu nhưng bây giờ là mùa đông, miệng vết thương khép lại nhanh hơn, ngoài sắc mặt Cảnh Liêm Uy hơi tái nhợt ra, nhìn qua nhếch nhác một chút, thì không có gì đáng ngại, nhưng hết lần này tới lần khác bác sĩ nhỏ mới vào nghề Điền Vinh bị Cảnh Liêm Uy làm cho sợ tới mức không dám thở. . .
Sao anh ấy có vẻ yếu ót như vậy?
Điền Vinh lại nghiêm túc kiểm tra thêm lần nữa vết thương trên người Cảnh Liêm Uy, nhưng không tìm ra được nguyên nhân khiến cho Cảnh Liêm Uy yếu ớt như vậy, nhất thời vội đến mức mồ hôi chảy đầy đầu, đi quanh giường bệnh của Cảnh Liêm Uy giống như con ruồi mất đầu, đúng lúc này thì chị Linh đưa viện trưởng đến...
Viện trưởng của bệnh viện Nam Tự là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao to, nghe nói lúc còn trẻ cũng là một người đàn ông được các cô gái của thành phố T theo đuổi, chỉ là ông ta sống tương đối kín tiếng, ngược lại quan hệ với nhà họ Cảnh cũng không tệ, sau đó thì có quan hệ với Cảnh Liêm Uy, cho nên bây giờ sau khi biết Cảnh Liêm Uy bị thương lập tức chạy tới ngay.
"Liêm Uy, cậu sao thế? "Người vừa mới đi tới bên cạnh giường bệnh, viện trưởng đã cầm lấy bệnh án lên bắt đầu xem, sắc mặt nhìn qua có vẻ nghiêm túc.
Cảnh Liêm Uy ngồi dậy, Ân Thiên Thiên vội vàng bước qua đỡ anh, trong đôi mắt đầy lo lắng không che giấu chút nào.
Ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm, viện trưởng chậm rãi ngước mắt nhìn Cảnh Liêm Uy không nói gì.
Lúc này Cảnh Liêm Uy mới không nhanh không chậm mở miệng nói: "Cảm ơn viện trưởng quan tâm, chỉ là ccảm thấy cơ thể yếu ớt một chút mà thôi, khả năng vài ngày tới cũng không thể đi làm được..."
Ánh mắt của viện trưởng rơi xuống trên người Ân Thiên Thiên hai giây lập tức khóe miệng cong lên sau khi nhận ra mới nghiêm trang mà nói: "Ừ, vết thương kia của cậu bị thương vào dây thần kinh trên cánh tay , nên về nhà nghỉ ngơi thật tốt, tốt nhất là có người bên cạnh chăm sóc cho, tâm trạng cũng không được lên xuống quá lớn, đừng để vết thương ảnh hưởng đến tay sau này liên quan đến con đường bác sĩ."
Lời này vừa nói ra, toàn bộ trong phòng bệnh đều ngây ngẩn.
Có nghiêm trọng như vậy không?
Ân Thiên Thiên càng bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, Cảnh Liêm Uy vội vàng duỗi cánh tay không bị thương ra nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô an ủi.
Điền Vinh càng bị giật mình cả người choáng váng, chỉ có Cát Thành Phong trốn sang bên cạnh hơn nghẹn họng há mồm.
Nói dối lớn như vậy, không phải chỉ vì muốn nhìn thấy Ân Thiên Thiên lo lắng cho anh hay sao?
Nhưng sự thật chứng minh, Cát Thành Phong nghĩ thật sự còn quá đơn giản . . .
"Vậy phải làm sao bây giờ? Bây giờ anh đang ở chỗ nào? Thành phố M à? Chỗ đó không có người..." Ân Thiên Thiên nghe thấy vết thương này có thể ảnh hưởng đến con đường bác sĩ sau này của anh ngay lập tức trở nên nóng này, hốc mắt mơ hồ đỏ lên: "Hay là anh về nhà cũ đi, ở đó có không ít người không phải sao? Nhưng mà ở đó thì có ai có thể chăm sóc anh mỗi ngày..."
Nói đến nói đi Ân Thiên Thiên sắp khóc rồi.
Cảnh Liêm Uy thích nghề bác sĩ này thế nào cho dù anh không nói cô cũng biết, thử hỏi với tư cách là cậu ba nhà họ Cảnh giàu có nức tiếng, nếu không phải Cảnh Liêm Uy thật sự thích việc này, sao có thể để nửa nhà chứa đầy sách y học, sao có thể giấu kín danh tính làm việc trong bệnh viện Nam Tự thời gian dài như vậy? Nếu tay của anh thật sự bị hỏng rồi, Ân Thiên Thiên cảm thấy cô sẽ khóc chết mất, 'đôi tay thiên tài' kia bao nhiêu năm mới có thể gặp một lần . . .
"Cảnh Liêm Uy. . ." Khẽ cất tiếng nỉ non, Ân Thiên Thiên nắm tay anh thật chặt, sự oán hận đối với nhà họ Mộc chưa bao giờ mạnh mẽ như thế, nước mắt càng không thể ngăn được rơi xuống, xưng hô cũng thay đổi theo: "Làm sao bây giờ, Liêm Uy. . ."
Chị Linh cuối cùng vẫn không phải người trong cuộc, nhìn qua đã biết có chuyện gì xảy ra rồi, vội vàng đưa y tá xung quanh ra ngoài hết, chỉ để lại trong phòng bệnh Điền Vinh, viện trưởng và ba người Cảnh Liêm Uy.
Cảnh Liêm Uy không ngại chút nào kéo Ân Thiên Thiên đến bên cạnh giường mình ngồi xuống, rồi dơ tay phải ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
"Tay của cậu ấy cô cũng không cần lo lắng như vậy . . ." Viện trưởng đột nhiên mở miệng, nhanh chóng đã lôi kéo ánh mắt của Ân Thiên Thiên, ông bất đắc dĩ chỉ có thể kiên trì nói tiếp: "Chỉ là miệng vết thương hơi sâu, trong khoảng thời gian này khó có thể tự mình xử lý việc cá nhân, phải chăm sóc thật tốt mới không có vấn dề gì lớn, nhưng mà mấy ngày sau ấy không thể để bị thương nữa."
Gật đầu mạnh một cái, lúc này sao Ân Thiên Thiên sẽ để anh bị thương nữa được.
Cát Thành Phong lặng lẽ dẫn viện trưởng và Điền Vinh ra ngoài, để lại hai người Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy, lúc này Cảnh Liêm Uy cuối cùng mới lộ ra bản chất thật.
"Thiên Thiên, em đừng khóc, anh đồng ý với em khi ở nhà sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt đã được chưa?" Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng sâu bên trong đôi mắt phượng kia rõ ràng mang theo vẻ bức ép: "Anh sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, thay thuốc, hơn nữa sẽ ngoan ngoãn ngủ, tắm rửa, tuyệt đối không để em phải lo lắng, được không?"
Ân Thiên Thiên nghe xong lập tức nóng nảy, đôi mắt chuyển động rất nhanh dường như đang nghĩ cách, nhưng nghĩ mãi cũng không ra, nhất thời vội đến mức trên trản đổ một lớp mồ hôi mịn...
Bình luận facebook