• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Kết hôn! anh dám không Full dịch (49 Viewers)

  • Chap-228

CHƯƠNG 228: BÊN TRONG DỰ ĐOÁN, BÊN NGOÀI TÌNH LÝ




CHƯƠNG 228: BÊN TRONG DỰ ĐOÁN, BÊN NGOÀI TÌNH LÝ

Đứng trước mặt Ân Thiên Thiên, đôi mắt Cảnh Liêm Uy chăm chú khóa chặt lấy cô khẽ hỏi: "Bác sĩ Diêu nói thế nào?"

"Đứa bé rất khỏe mạnh, không cần lo lắng." Trả lời thẳng thắn, rồi Ân Thiên Thiên nhìn anh một cái nói: "Không có việc gì thì tôi đi trước, anh đi làm việc chăm chỉ đi."

Dứt lời, Ân Thiên Thiên lướt qua bên người Cảnh Liêm Uy, giây phút này dường như Cảnh Liêm Uy lại quay về ngày hôm đó trong phòng ngủ tại Nam Uyển, Ân Thiên Thiên cũng bước qua anh như vậy, trong lòng anh bất chợt trở nên hoảng loạn, không nghĩ ngợi gì cả, Cảnh Liêm Uy nhanh chóng đuổi theo, nhưng Ân Thiên Thiên đã bước vào trong thang máy đang đi xuống dưới rồi ...

Thấy thang máy dần dần xuống dưới, Cảnh Liêm Uy không do dự chút nào quay người chạy vào cầu thang bộ bên cạnh, bắt đầu chạy từ tầng mười một xuống...

Không thể để cho cô cứ rời khỏi như vậy, không thể!

Thật ra anh không biết mình đuổi theo để làm gì, nhưng mà anh biết không thể cứ để cô đi như thế, giống như muốn thoát khỏi sinh mệnh của anh vậy.

Trong phòng khách bệnh viện người đến người đi, khắp nơi đều là người.

"Ân Thiên Thiên!" Đột nhiên có một tiếng gọi vang dội khắp phòng khách.

Ân Thiên Thiên vừa ra khỏi thang máy còn chưa đi mấy bước cả người không nhịn được hơi cứng đờ, giọng nói của anh làm sao cô có thể không nhận ra? Hơn nữa ở chỗ này làm gì còn ai khác có thể gọi cô như vậy?

Cảnh Liêm Uy mới ra khỏi cầu thang, hơi thở dồn dập vì chạy nhanh nhưng vẫn nhanh chóng đi gần về phía người đang đứng trong đám đông kia.

Áo dài trắng tung bay theo tốc độ của anh, nhìn qua có cảm giác đẹp trai chững chạc, Ân Thiên Thiên bỗng nhiên nhớ lại cái ngày cô chật vật ngã trước cửa bệnh viện Nam Tự chờ anh đến cứu, khi đó anh đã nói gì nhỉ? Hình như nói 'đây là bệnh nhân của tôi' rồi cứ như vậy cướp cô từ trong tay bác sĩ khác, vậy hôm nay thì sao, anh chạy đến như vậy là muốn nói điều gì?

Không kịp nghĩ nhiều thêm nữa, Cảnh Liêm Uy đã đứng trước mặt Ân Thiên Thiên.

Cảnh Liêm Uy cao một mét tám mươi tám, Ân Thiên Thiên cao một mét sáu tám, hai người cứ đứng tại chỗ không ai nói lời nào.

Có người xung quanh tò mò nhìn chằm chằm vào bọn họ, nhân viên trong bệnh viện lại càng mở to mắt ra xem.

Bác sĩ Cảnh và cô vợ nhỏ đã ly hôn, cả bệnh viện đều biết, thậm chí hiện giờ bác sĩ Chu và bác sĩ Sầm đã ra khỏi phòng một khoa ngoại lại lần nữa chăm chỉ làm việc không phải sao?

Mắt phượng nhìn vào cô gái nhỏ trước mặt, Cảnh Liêm Uy cảm giác thấy trong bụng mình đầy lời muốn nói với cô, nhưng khi thực sự đứng trước mặt Ân Thiên Thiên thì một chữ cũng không thốt ra được, chỉ có thể đứng ngây ngốc như vậy nhìn cô, giống như muốn khắc cô vào sâu bên trong người anh.

Cảnh Liêm Uy không nói lời nào Ân Thiên Thiên cũng không nói chuyện, chỉ ngước mắt nhìn anh.

Rất cố gắng để đè nén tình cảm mà mình sắp sửa nói ra, Ân Thiên Thiên cố để mình bình tĩnh lại một chút, lạnh lùng một chút.

Anh không quan tâm cô nữa, vậy cô cũng không muốn lại quan tâm đến anh, chỉ là trái tim vẫn rất rất khó chịu.

Rất lâu sau đó, Cảnh Liêm Uy cuối cùng vẫn không nhịn được bước về phía trước một bước, trực tiếp kéo gần lại khoảng cách giữa bọn họ, bàn tay hơi lạnh dịu dàng giữ lấy đầu của Ân Thiên Thiên, rồi cúi đầu hôn lên trên trán cô.

Ân Thiên Thiên sững sờ, nhân viên trong bệnh viện cũng ngây ngẩn, người xung quanh không biết chuyện gì nhưng cũng không nhịn được nở nụ cười.

Tuổi trẻ thật là tốt, muốn làm gì thì có thể làm cái đó, không kiêng nể gì cả phóng túng mà yêu, mà chiều chuộng.

Cảm giác ẩm ướt ấp áp trên trán truyền đến, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy trái tim mình không chịu đựng được bắt đầu run rẩy không ngừng, bàn tay nhỏ nắm chặt thành nắm đấm cố hết sức ngăn mình không lao vào trong ngực anh, hốc mắt mơ hồ đã có chút ẩm ướt.

Cảnh Liêm Uy, anh không hiểu được, cảm giác của một người phụ nữ lần đầu tiên đi khám thai nhưng không có chồng theo bên cạnh làm bạn.

Trên đường đi từ Nam Uyển đến đây, gần như Ân Thiên Thiên đều cho rằng tất cả những người phụ nữ có thai của thành phố T mà mình gặp được, bên người những cô gái có thai ấy đều có chồng của các cô, có người nhà, nhưng duy nhất chỉ có cô một mình lẻ loi trơ trọi, cô đơn lạnh lẽo như vậy, lo lắng không yên thật sự tra tấn người, khi mà cô nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đứng trước cửa khoa phụ sản, trong lòng rung động thế nào chỉ có cô hiểu rõ.

Trong nháy mắt đó cô muốn mỉm cười, tuy nhiên lại nhớ đến sự thật bọn họ đã sớm ly hôn rồi.

Rất lâu sau đó, Cảnh Liêm Uy mới buông cô ra, nhưng mà bàn tay kia vẫn không muốn rời khỏi gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô.

Rũ mắt xuống, Cảnh Liêm Uy nhìn thấy mắt trong đôi mắt nhỏ đen trắng rõ ràng kia phản chiếu bóng dáng mình, đôi môi mỏng không nhịn được cong lên, nói: "Thiên Thiên, chăm sóc tốt cho cục cưng của chúng ta."

Còn tôi, sẽ chăm sóc tốt cho em.

Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Liêm Uy đôi mắt bỗng nhiên trở nên ảm đạm, vươn tay đẩy tay Cảnh Liêm Uy ra, cả người lui về phía sau một bước nói: "Cậu Cảnh, chuyện tôi đã đồng ý với anh tôi sẽ làm được, không cần lo lắng."

Dứt lời, Ân Thiên Thiên quay người đi khỏi, không mang theo chút lưu luyến nào.

Lần này Cảnh Liêm Uy đứng lại phía sau không đuổi theo, trong ánh mắt mang theo sự thất vọng về bản thân.

Anh có thể chạy đến giải thích, anh muốn nói ra sự thật nhưng sau đó lại không nói ra được sao?

...

"Thu lại những tâm tư dơ bẩn kia của cô đi, chẳng lẽ cô không cảm thấy cô rất có lỗi với cô ấy sao?" giọng nói quen thuộc truyền đến, Ân Thiên Thiên nghi ngờ quay đầu nhìn về phía bên kia đài phun nước, người nói chuyện đúng là Đổng Khánh: "Cô ấy đối xử chân thành với cô như vậy, còn cô thì cứ như thế báo đáp lại cô ấy sao?"

"Tôi tự biết mình dơ bẩn, cũng tự biết mình không xứng, nhưng mà Đổng Khánh, anh có thể đừng bất công như vậy được không?" Đào Ninh nâng chiếc bụng phình ra tức giận trừng mắt nhìn Đổng Khánh, nghiêm chỉnh như không phải anh vừa tức giận nói ra: "Tôi chỉ đang theo đuổi thứ mình muốn, vì sao trên thế giới này chuyện mà tất cả phụ nữ đều có thể làm chỉ có tôi là không thể? Tôi cũng là người, tôi cũng muốn có cuộc sống tốt hàng ngày!"

"Hừ, sống tốt?" Lạnh lùng cười một tiếng, Đổng Khánh nhìn Đào Ninh khinh miệt nói: "Những ngày sống an nhàn của cô được thành lập trên việc này? Lương tâm cô được yên sao?"

Trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn bọn họ, Ân Thiên Thiên vẫn đang suy nghĩ xem lúc nào nên đi ra ngoài, thì cả người đã bị người khác lỡ đãng đụng phải một cái, làm cô sợ đến mức vội vàng dơ tay đỡ bụng mình, nhưng vẫn lảo đảo đi về phía trước vài bước.

Vốn Đổng Khánh và Đào Ninh đang nói chuyện ở chỗ này càng hoảng sợ hơn, đặc biệt là khi nhìn thấy Ân Thiên Thiên.

"Thiên Thiên?" Đào Ninh nhìn cô dường như có chút bối rối.

Đổng Khánh nhanh chóng bước đến giữ vững cô, mà người đụng phải Ân Thiên Thiên kia đã nhanh chóng chạy vào trong bệnh viện rồi, trong ánh mắt lộ ra một tia khẩn trương, Đổng Khánh nhìn Ân Thiên Thiên hỏi: "Em đến đây từ lúc nào?"

Ân Thiên Thiên vẫn chưa hoàn hồn thở mạnh một hơi, sau khi xác định mình không có việc gì mới nói: "Vừa đến."

Trong lòng Đào Ninh và Đổng Khánh hơi thả lỏng một chút, Ân Thiên Thiên hỏi tiếp: "Hai người cãi nhau à?"

Sắc mặt Đào Ninh có chút mất tự nhiên quay đầu đi không nói lời nào, bàn tay nhỏ bé theo bản năng đặt lên bụng của cô ấy, sắc mặt Đổng Khánh cũng khó coi nhưng vẫn mở miệng nói: "Không phải cãi nhau, chính là ồn ào vài câu thôi."

Nghi ngờ liếc nhìn bọn họ, chuyện nhà người ta cô cũng không tiện nhúng tay, đặc biệt là Đổng Khánh còn từng thích mình nữa, vì vậy trong chuyện thường ngày giữa Đào Ninh và Đổng Khánh cô có thể không nhúng tay vào thì sẽ không nhúng tay, hiện giờ Đổng Khánh đã nói như vậy, cô cũng không thể nào hỏi thêm nữa, Ân Thiên Thiên lập tức đi đến bên cạnh Đào Ninh, tròn mắt nhìn bụng của cô ấy.

Đào Ninh mang thai sớm hơn cô hai tháng, con của cô hiện giờ mới tám tuần, con của Đào Ninh đã bốn tháng rồi, bụng bắt đầu lộ rõ vẻ mang thai, hơn nữa còn không nhỏ.

"Đào Ninh, bụng của cậu đã rất lớn rồi." Trong giọng nói mang theo chút ngạc nhiên cùng với hâm mộ, bàn tay nhỏ bé cẩn thận từng li từng tí sờ soạng lên bụng, hai con mắt đều phát sáng.

Đào Ninh cũng cười, bỏ tay mình ra để cho cô sờ, rồi lập tức hỏi: "Cậu khám thai xong rồi à? Thế nào?"

"Đứa bé rất khỏe mạnh, không cần lo lắng." Ân Thiên Thiên sờ bụng Đào Ninh rồi lại sờ bụng mình.

Có phải thời gian trôi qua bụng cô cũng lớn lên từng ngày hay không, giống như quả bóng được bơm không khí?

"Có thai phản ứng thế nào? Có nghiêm trọng không?" Đào Ninh khẽ hỏi nhỏ nhẹ, không ngừng dặn dò, tuy rằng cô ấy cũng mang thai lần đầu, nhưng tốt xấu gì vẫn sớm hơn Ân Thiên Thiên kinh nghiệm vẫn phải có: "Cậu tự mình về Nam Uyển sống một mình phải chú ý một chút, đừng qua loa tùy tiện đấy, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho Đổng Khánh hoặc là tớ cũng được, đừng cố gắng chịu một mình.

Gật đầu, Ân Thiên Thiên cảm thấy trong lòng ấm áp, hỏi lại Đào Ninh: "Cậu khám thai xong chưa?"

Đào Ninh gật đầu, trước khi Ân Thiên Thiên khám thai cô đã đến rồi, sau đó nhờ ánh sáng của Cảnh Liêm Uy đi cửa sau đã khám thai xong trước rồi..

Ánh mắt hơi lóe lên, Đào Ninh hỏi cô: "Đúng rồi, khi tớ vừa mới đến đã trông thấy Cảnh Liêm Uy rồi, cậu có thấy không?"

Nhắc tới Cảnh Liêm Uy, sắc mặt Ân Thiên Thiên hơi ảm đạm một chút gật đầu thừa nhận.

Đổng Khánh nhíu mày lại nhìn chằm chằm vào cô ấy, nhưng Đào Ninh lại không cảm nhận được chút nào, trực tiếp mở miệng hỏi: "Thiên Thiên, cậu định phục hôn với Cảnh Liêm Uy không? Dù sao bây giờ cậu cũng đang có thai không phải sao?"

Nhắc tới điều này, Ân Thiên Thiên không nhịn được cong cong khóe miệng, đầy vẻ trào phúng.

Đối với vấn đề này, Đổng Khánh cũng không nhịn được có chút khẩn trương.

Trong nháy mắt khi tất cả mọi người đều biết rõ Ân Thiên Thiên muốn giữ lại đứa bé thì đều xây dựng sẵn tâm lý cho mình.

Mang thai, chuyện Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên phục hôn dường như căn bản chính là chuyện chắc chắn, nhưng hết lần này tới lần khác từ khi Ân Thiên Thiên biết mình mang thai cho đến bây giờ đã qua hai tuần rồi, nhà họ Cảnh vẫn không có một chút phản ứng nào, Cảnh Liêm Uy cũng không có hành động nào cả.

"Không." Khẽ trả lời, Ân Thiên Thiên nhìn Đào Ninh rất nghiêm túc rồi nói: "Đào Ninh, tớ và Cảnh Liêm Uy sẽ không phục hôn."

Tiếng nói vừa rơi xuống, trong lòng Đào Ninh và Đổng Khánh lại có chút phức tạp.

Đáp án này, nằm trong dự đoán, nằm ngoài tình lý.

Lúc ấy Cảnh Liêm Uy quyết tâm ly hôn để bọn họ biết được đều cảm thấy kinh hãi, đâu sẽ dễ dàng vì bởi vì Thiên Thiên mang thai, phục hôn được, nhưng mà bình thường tình trạng như thế này không phải nên phục hôn sao?

"Đứa bé kia phải làm sao bây giờ?" Đào Ninh vội vàng hỏi, trong giọng nói mang theo chút hấp tấp.

Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn thẳng vào Đào Ninh, trong lòng mơ hồ cảm thấy hôm nay Đào Ninh có chút khác lạ, dường như đối với chuyện giữa cô và Cảnh Liêm Uy cô ấy đặc biệt khẩn trương, nhưng Ân Thiên Thiên cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chuyện muốn trộm đứa bé này đi không thể để cô ấy và Đổng Khánh có liên quan được, vì vậy nên cô nói: "Đứa bé này là của nhà họ Cảnh, tất nhiên phải về nhà họ Cảnh thôi."

Đổng Khánh nghe xong có chút tức giận, điều này và đẻ thuê thì có khác gì nhau?

Sắc mặt Đào Ninh hơi tái nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ có Đổng Khánh ở bên cạnh lầm bầm một lúc lâu, Ân Thiên Thiên đều cười đáp lại, vừa mới ra khỏi bệnh viện, lại nhận được điện thoại của Trình Thiên Kiều gọi đến hẹn cô gặp mặt ở 'Tứ Phương Thực Phủ', nghe giọng điệu còn có chút nghiêm túc, Ân Thiên Thiên không dám chậm trễ, vội vàng gọi xe đi đến đó.

Bỏ lại sau lưng Đào Ninh mang sắc mặt tái nhợt, và Đổng Khánh đang bất bình cho Ân Thiên Thiên sau đó dùng ánh mắt trào phúng nhìn Đào Ninh nói: "Đào Ninh, cô thật sự nghĩ cô mang thai đứa con của anh ta thì có thể gả vào nhà họ sao? Nhìn Thiên Thiên cô còn chưa rõ à?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom