Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-169
CHƯƠNG 169: SAI SÓT NGẪU NHIÊN.
CHƯƠNG 169: SAI SÓT NGẪU NHIÊN.
Bệnh viện vào ban đêm, từ xa nhìn vào luôn có một cảm giác âm u.
Bệnh viện Nam Tự cách nhà họ Hướng một đoạn, bây giờ đã rất muộn, bọn họ cũng không bỏ gần tìm xa, thay vào đó chọn một bệnh viện Ngũ Thành gần nhà họ Hướng, nhưng không ngờ nơi đây chính là nơi bắt đầu những tai họa của nhà họ Hướng.
Vết thương ở cổ tay của Hướng Linh cũng khá nghiêm trọng, không chỉ bị xước da, chảy máu mà còn bị tổn thương đến xương, như vậy trong khoảng thời gian này Hướng Linh muốn tập nhảy là một điều khó khăn.
Không thể chịu đựng được, Hướng Linh bắt đầu oán trách Ân Nhạc Vy, nếu không phải cô ta không biết xấu hổ quyến rũ anh trai ở phòng sách bị cô bắt gặp, thì cô cũng không hoảng loạn chạy về phòng, khiến bản thân bị thương?
Ân Nhạc Vy, quả nhiên cũng là đồ sao chổi!
Đang tức giận, Hướng Linh đã được y tá đẩy vào phòng bệnh, phía sau y tá nối đuôi nhau đẩy các loại dụng cụ, bộ dạng kia chính là muốn tiến hành tổng thể.
Ngụy Chiêu Dung vừa nhìn thấy những thiết bị này, liền cau mày, hỏi: “Bác sĩ, Linh Linh nhà chúng tôi chỉ bị thương ở cổ tay mà thôi, như này có phải là quá khoa trương rồi? Hay là cổ tay của con bé bị thương rất nặng?”
Ngụy Chiêu Dung không hiểu về y học, vừa nhìn thấy nhiều thiết bị như vậy đã bị sốc.
Hướng Thực không đi vào, lúc này đang yên tĩnh đứng hút thuốc ở bên ngoài, dáng vẻ đầy tâm sự.
Chỉ có Hướng Thực và Ngụy Chiêu Dung đưa Hướng Linh đến bệnh viện, lần này Hướng Thực không quan tâm đến chuyện của cô ta đương nhiên là có chủ ý của mình.
Bác sĩ đeo một chiếc kính to, còn đeo khẩu trang, ngay cả những y tá ở đây cũng đeo khẩu trang, cả khuôn mặt gần như được che kín hoàn toàn, chỉ lộ ra hai con mắt, lạnh lùng nói: “Bà Hướng, chúng tôi cần phải biết tay của cô Hướng có bị lây nhiễm gì không.”
Nghe thấy vậy, trong lòng Ngụy Chiêu Dung mới bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn không yên tâm bổ sung thêm một câu: “Vậy các anh kiểm tra cẩn thận một chút, Linh Linh nhà chúng tôi là một biên đạo, cơ thể của con bé không thể xảy ra chuyện gì.”
Khóe mắt của bác sĩ lóe lên một tia chế giễu, gật đầu.
Anh ta còn cho rằng chuyện này rất khó, nhưng không ngờ lại dễ dàng như vậy.
Có sự cho phép của Ngụy Chiêu Dung, ngay cả khi Hướng Linh không muốn nửa đêm như vậy rồi mà còn bị giày vò cũng chỉ có thể đi làm kiểm tra tổng thể, rất tỉ mỉ, thậm chí còn lấy cả máu, nhưng cộng tất cả các cuộc kiểm tra lại cũng chưa đến 2 tiếng đồng hồ, trong hai tiếng đồng hồ này, cổ tay của Hương Linh chỉ được băng bó ở phía trước.
Đến tận khi Hướng Linh buồn ngủ đến mức không thể chịu đựng được nữa, y tá chu đáo đưa cho cô một cốc nước ấm, Hướng Linh yên tĩnh nằm ngủ trên giường, lúc này, tất cả những người trong phòng bệnh đều thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ liếc nhìn y tá, lập tức có người đi ra ngoài tìm Ngụy Chiêu Dung.
“Y tá, con gái tôi sao rồi?” Ngụy Chiêu Dung từ đầu đến cuối vẫn rất lo lắng, ngay cả khi buồn ngủ đến mức không thể chịu được nhưng bà ta vẫn muốn nhận được một câu trả lời: “Cơ thể của con bé sao rồi?”
Bây giờ nghĩ lại, hình như đã rất lâu rồi Hương Linh chưa kiểm tra tổng thể, không biết có vấn đề gì không.
Y tá khẽ cười nói: “Bà Hướng, bà yên tâm đi, cô Hướng không sao, chỉ là vết thương ở cổ tay có chút nghiêm trọng có thể phải nhập viện kiểm tra một chút, ngộ nhỡ đến lúc bị gãy xương thì sẽ rất tệ, tối nay sẽ không được về nhà.”
Ngụy Chiêu Dung vừa nghe thấy Hướng Linh không sao cảm thấy yên tâm hơn, dù sao cũng không cần phải ở bên cạnh, chỉ có thể kêu Hướng Thực về nhà trước, sáng mai ba ta lại đến, mà Hướng Thực có muốn đến hay không là quyền của hắn.
Xuyên qua cánh cửa chưa được đóng kín, Hướng Thực liếc nhìn Hướng Linh đang nằm ngủ trên giường, quay người rời đi.
Cô y tá đứng sau bọn họ không chịu được liền chế nhạo một tiếng.
Người của gia đình này đúng là, một chút ý thức về sự nguy hiểm cũng không có.
Hướng Thực đưa Ngụy Chiêu Dung về nhà, chiếc xe vừa dừng lại, Ân Nhạc Vy đã chạy ra, quần áo trên người rất mỏng.
“Mẹ, Hướng Thực, Linh Linh có sao không?” Nhẹ nhàng hỏi, trên khuôn mặt tràn đầy sự quan tâm.
Nhìn thấy Ân Nhạc Vy, Hướng Thực đột nhiên nhớ lại cảnh tượng trước đó, trong lòng đột nhiên trở nên cáu kỉnh, quay người lại, chuẩn bị lên xe, Ân Nhạc Vy lại gọi anh: “Hướng Thực, anh muốn đi đâu?”
Ngụy Chiêu Dung trừng mắt với cô ta, lúc này đương nhiên là đi đến bệnh viện rồi, cho rằng ai cũng giống cô ta, chỉ quan tâm trên khóe miệng thôi sao? Dù sao Hướng Thực mới là người của nhà họ Hướng!
Hướng Thực nở một nụ cười, bước đến ôm vai của Ân Nhạc Vy nói: “Ngoan, anh không yên tâm, anh đi trông Linh Linh, em ngủ sớm đi, đừng đợi anh.”
Trong lòng Ân Nhạc Vy vô cùng tức giận, hôm nay cô ta đã chuẩn bị mọi thứ rất tốt, kết quả lại vì Hướng Linh bị thương mà bị nhỡ việc.
Càng nghĩ càng tức! Nhưng lại không thể nói ra!
…..
Thành phố M
Ân Thiên Thiên đang mơ màng đột nhiên nghe thấy điện thoại của mình vang lên, vơ lấy điện thoại, nói: “Alo, ai đấy?”
Hơi thở của người trong điện thoại rất nặng nề, còn mang theo một sự lo lắng và luống cuống, ngân cả khi người bên kia không nói chuyện, Ân Thiên Thiên vẫn nhanh chóng nhận ra, mở to đôi mắt đang ngái ngủ, khẽ hỏi một câu: “Đào Ninh, cậu sao vậy?”
Lúc này, đầu bên kia của điện thoại truyền đến âm thanh nức nở, Ân Thiên Thiên bị dọa lập tức ngồi dậy, thậm chí còn đánh thức Cảnh Liêm Uy ở bên cạnh, vươn tay ra bật đèn trên đầu giường nhìn cô.
“Đào Ninh, cậu đang ở đâu?” Đi thẳng vào vấn đề, lông mày của Ân Thiên Thiên nhăn lại thành ba vạch.
Đào Ninh không phải là một cô gái động cái là khóc, cô khóc chứng minh cô thật sự gặp phải chuyện gì đó rất khủng khiếp, nếu không cô ấy cũng không gọi cho cô vào nửa đêm.
Cuối cùng, Ninh Đào cũng lên tiếng, ấp a ấp úng chỉ nói được một câu: “Thiên Thiên, tớ đang ở bệnh viện, bệnh viện Ngũ Thành.”
“Cậu đợi tớ, tớ đến ngay.” Vừa nghe thấy Ninh Đào đang ở trong bệnh viện, Ân Thiên Thiên càng không thể nhớ được gì, vội vàng rời khỏi giường, Cảnh Liêm Uy ở phía sau cũng xuống giường.
Ân Thiên Thiên quay người lại nhìn anh, trong ánh mắt có chút không nỡ, hôm nay anh cũng phải thực hiện một ca phẫu thuật lớn, bây giờ đang rất mệt mỏi, đi cùng cô có phải là không quá tốt, có chút đau lòng nói: “Anh ngủ đi, em gọi taxi đi cũng được.”
Cảnh Liêm Uy không nói gì, chỉ lặng lẽ xuống giường mặc quần áo, ý tứ đó rất rõ ràng.
Ân Thiên Thiên thực sự lo lắng cho Đào Ninh nên cũng không ầm ĩ, nhanh chóng đi vào nhà tắm thay quần áo, sau đó theo Cảnh Liêm Uy ra khỏi cửa.
Lên xe, Cảnh Liêm Uy một tay lái xe, một tay nắm chặt lấy tay cô nói: “Đừng lo lắng, cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tâm trạng bất ổn, Ân Thiên Thiên vẫn rất lo lắng.
Đào Ninh không có may mắn như cô, vừa tốt nghiệp đã gặp được Cảnh Liêm Uy, lúc cô ở nhà họ Cảnh làm mợ chủ, Đào Ninh vẫn đang vật lộn trong “Grimm”, trong thành phố T cũng không có ai là bạn tốt, nhưng gần đây cô vì chuyện của mình mà lơ là cô ấy….
Dần dần, trong lòng Ân Thiên Thiên cảm thấy vô cùng áy náy.
Đào Ninh đối xử với cô rất tốt, nhưng cô lại vô tình “quên mất” cô ấy.
Bệnh viện Ngũ Thành.
Lúc Ân Thiên Thiên đến, Cảnh Liêm Uy không đi theo, mà ở trên xe ngủ bù, sáng mai anh còn phải đi làm.
Hương Thực vừa mới đến bệnh viện Ngũ Thành, chuẩn bị đi vào thăm Hướng Linh, lại vô tình nhìn thấy xe của Cảnh Liêm Uy, sau đó nhìn thấy Ân Thiên Thiên vội vàng xuống xe.
Lúc này, trái tim Hướng Thực lại căng thẳng vì nhìn thấy Ân Thiên Thiên.
Đêm nay hắn còn nghĩ về cô, thậm chí còn vừa nghĩ đến, còn suýt nữa coi Ân Nhạc Vy thành cô nên mới làm như vậy trong phòng sách, lúc này cô lại xuất hiện trước mặt hắn, một chiếc áo bóng chày và một quần jean đơn giản, nhưng ở trong mắt anh lại vô cùng xinh đẹp, vô thức, bước chân của Hướng Thực cứ đi theo Ân Thiên Thiên.
Ân Thiên Thiên lo lắng đi tìm Đào Ninh, lại không nghĩ đến sẽ gặp Hướng Thực ở đây.
“Thiên Thiên.” Khẽ gọi một tiếng, Hướng Thực gọi một cách cẩn thận.
Hơi sững sờ, Ân Thiên Thiên mới dừng lại nhìn hắn: “Sao anh lại ở đây”
Đã quá nửa đêm rồi, sao mọi người lại đến bệnh viện?
“Cổ tay của Linh Linh bị thương, anh đưa con bé đến.” Hướng Thực vừa trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên: “Sao em lại đến đây?”
Có phải là bị thương không?
Vừa nghĩ đến khả năng này, Hướng Thực hoàn toàn mất kiểm soát, đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Ân Thiên Thiên, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Có phải em không thoải mái ở đâu? Hay là bị thương? Thiên Thiên, nói với anh, em có chỗ nào không thoải mái….”
Lời nói vừa nhanh vừa khẩn trương, cứ như thế khiến Ân Thiên Thiên trợn tròn mắt.
Từ lúc nào, anh ta lại quan tâm cô như vậy?
Cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của Hướng Thực, Ân Thiên Thiên nói: “Tôi không sao, tôi đến tìm bạn.”
Trước khi không biết được Đào Ninh xảy ra chuyện gì, cô sẽ không ngu ngốc mà nói ra.
Hướng Thần cảm nhận được cảm giác trống rỗng trong lòng bàn tay, trong lòng cảm thấy rất mất mát, còn muốn nói cái gì đó, nhưng Ân Thiên Thiên lại kiếm cớ vội vàng rời đi, thấy anh ta muốn đi theo, ngay cả khi thang máy của bệnh viện chuẩn bị đóng lại, Ân Thiên Thiên vẫn đi thẳng vào.
Bác sĩ và y tá trong thang máy đều sững sờ.
Ân Thiên Thiên mỉm cười lấy lòng, tiện tay ấn nút, đinh đi ra ngoài mới nói, chiếm dụng thang máy của bệnh viện là một hành động rất không tốt, nhưng để tránh sự nhiệt tình của Hướng Thực, cô cũng không có cách nào.
Ân Thiên Thiên đứng trước cửa thang máy không hề phát hiện ra, mấy bác sĩ và y tá ở sau cô từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào cô với một ánh mắt phòng bị, thậm chí có một bác sĩ lặng lẽ để lộ ra con dao găm của mình, sau khi nhìn thấy ánh mắt của một vị bác sĩ khác mới thu lại hành động của mình, chỉ là ánh mắt vẫn không muốn rời khỏi người Ân Thiên Thiên.
Cảm nhận được ánh mắt sau mình có chút không tốt, trong lòng Ân Thiên Thiên âm thầm suy đoán, nhưng cũng không dám nói cái gì, lúc thang máy mở ra, liền nhanh chóng bước ra ngoài, không muốn va chạm với những người đang đi vào, trọng tâm của cơ thể không vững, va phải xe đẩy những thiết bị y tế ở phía sau.
“Xin lỗi, xin lỗi,….” Ân Thiên Thiên lập tức cúi xuống xin lỗi: “Tôi không cố ý, rất xin lỗi….”
Lúc Ân Thiên Thiên va phải những thứ kia, ánh mắt của vị bác sĩ phía sau lóe lên một tia sát khí, nhưng lại không có ai chú ý đến.
Nói xin lỗi xong, Ân Thiên Thiên nhân lúc cửa thang máy vẫn chưa đóng, vội vàng lùi ra, vừa lùi lại, vừa xin lỗi, dáng vẻ kia thật sự vô cùng ngại ngùng, những người trong thang máy không tiện lên tiếng, nhưng cũng xuống tầng này.
Không ai chú ý đến, có hai loại thuốc đã bị Ân Thiên Thiên làm đổ, trong y học, chuyện như thế này là một điều cấm kỵ, ngay cả thuốc cũng không thể phân biệt được, khi phẫu thuật rất dễ xảy ra chuyện….
Vừa bước ra, Ân Thiên Thiên cũng không chú ý đến, vội vàng gọi điện thoại cho Đào Ninh, nhưng lại vô tình nhìn thấy Hướng Linh đang nằm trên giường bệnh.
CHƯƠNG 169: SAI SÓT NGẪU NHIÊN.
Bệnh viện vào ban đêm, từ xa nhìn vào luôn có một cảm giác âm u.
Bệnh viện Nam Tự cách nhà họ Hướng một đoạn, bây giờ đã rất muộn, bọn họ cũng không bỏ gần tìm xa, thay vào đó chọn một bệnh viện Ngũ Thành gần nhà họ Hướng, nhưng không ngờ nơi đây chính là nơi bắt đầu những tai họa của nhà họ Hướng.
Vết thương ở cổ tay của Hướng Linh cũng khá nghiêm trọng, không chỉ bị xước da, chảy máu mà còn bị tổn thương đến xương, như vậy trong khoảng thời gian này Hướng Linh muốn tập nhảy là một điều khó khăn.
Không thể chịu đựng được, Hướng Linh bắt đầu oán trách Ân Nhạc Vy, nếu không phải cô ta không biết xấu hổ quyến rũ anh trai ở phòng sách bị cô bắt gặp, thì cô cũng không hoảng loạn chạy về phòng, khiến bản thân bị thương?
Ân Nhạc Vy, quả nhiên cũng là đồ sao chổi!
Đang tức giận, Hướng Linh đã được y tá đẩy vào phòng bệnh, phía sau y tá nối đuôi nhau đẩy các loại dụng cụ, bộ dạng kia chính là muốn tiến hành tổng thể.
Ngụy Chiêu Dung vừa nhìn thấy những thiết bị này, liền cau mày, hỏi: “Bác sĩ, Linh Linh nhà chúng tôi chỉ bị thương ở cổ tay mà thôi, như này có phải là quá khoa trương rồi? Hay là cổ tay của con bé bị thương rất nặng?”
Ngụy Chiêu Dung không hiểu về y học, vừa nhìn thấy nhiều thiết bị như vậy đã bị sốc.
Hướng Thực không đi vào, lúc này đang yên tĩnh đứng hút thuốc ở bên ngoài, dáng vẻ đầy tâm sự.
Chỉ có Hướng Thực và Ngụy Chiêu Dung đưa Hướng Linh đến bệnh viện, lần này Hướng Thực không quan tâm đến chuyện của cô ta đương nhiên là có chủ ý của mình.
Bác sĩ đeo một chiếc kính to, còn đeo khẩu trang, ngay cả những y tá ở đây cũng đeo khẩu trang, cả khuôn mặt gần như được che kín hoàn toàn, chỉ lộ ra hai con mắt, lạnh lùng nói: “Bà Hướng, chúng tôi cần phải biết tay của cô Hướng có bị lây nhiễm gì không.”
Nghe thấy vậy, trong lòng Ngụy Chiêu Dung mới bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn không yên tâm bổ sung thêm một câu: “Vậy các anh kiểm tra cẩn thận một chút, Linh Linh nhà chúng tôi là một biên đạo, cơ thể của con bé không thể xảy ra chuyện gì.”
Khóe mắt của bác sĩ lóe lên một tia chế giễu, gật đầu.
Anh ta còn cho rằng chuyện này rất khó, nhưng không ngờ lại dễ dàng như vậy.
Có sự cho phép của Ngụy Chiêu Dung, ngay cả khi Hướng Linh không muốn nửa đêm như vậy rồi mà còn bị giày vò cũng chỉ có thể đi làm kiểm tra tổng thể, rất tỉ mỉ, thậm chí còn lấy cả máu, nhưng cộng tất cả các cuộc kiểm tra lại cũng chưa đến 2 tiếng đồng hồ, trong hai tiếng đồng hồ này, cổ tay của Hương Linh chỉ được băng bó ở phía trước.
Đến tận khi Hướng Linh buồn ngủ đến mức không thể chịu đựng được nữa, y tá chu đáo đưa cho cô một cốc nước ấm, Hướng Linh yên tĩnh nằm ngủ trên giường, lúc này, tất cả những người trong phòng bệnh đều thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ liếc nhìn y tá, lập tức có người đi ra ngoài tìm Ngụy Chiêu Dung.
“Y tá, con gái tôi sao rồi?” Ngụy Chiêu Dung từ đầu đến cuối vẫn rất lo lắng, ngay cả khi buồn ngủ đến mức không thể chịu được nhưng bà ta vẫn muốn nhận được một câu trả lời: “Cơ thể của con bé sao rồi?”
Bây giờ nghĩ lại, hình như đã rất lâu rồi Hương Linh chưa kiểm tra tổng thể, không biết có vấn đề gì không.
Y tá khẽ cười nói: “Bà Hướng, bà yên tâm đi, cô Hướng không sao, chỉ là vết thương ở cổ tay có chút nghiêm trọng có thể phải nhập viện kiểm tra một chút, ngộ nhỡ đến lúc bị gãy xương thì sẽ rất tệ, tối nay sẽ không được về nhà.”
Ngụy Chiêu Dung vừa nghe thấy Hướng Linh không sao cảm thấy yên tâm hơn, dù sao cũng không cần phải ở bên cạnh, chỉ có thể kêu Hướng Thực về nhà trước, sáng mai ba ta lại đến, mà Hướng Thực có muốn đến hay không là quyền của hắn.
Xuyên qua cánh cửa chưa được đóng kín, Hướng Thực liếc nhìn Hướng Linh đang nằm ngủ trên giường, quay người rời đi.
Cô y tá đứng sau bọn họ không chịu được liền chế nhạo một tiếng.
Người của gia đình này đúng là, một chút ý thức về sự nguy hiểm cũng không có.
Hướng Thực đưa Ngụy Chiêu Dung về nhà, chiếc xe vừa dừng lại, Ân Nhạc Vy đã chạy ra, quần áo trên người rất mỏng.
“Mẹ, Hướng Thực, Linh Linh có sao không?” Nhẹ nhàng hỏi, trên khuôn mặt tràn đầy sự quan tâm.
Nhìn thấy Ân Nhạc Vy, Hướng Thực đột nhiên nhớ lại cảnh tượng trước đó, trong lòng đột nhiên trở nên cáu kỉnh, quay người lại, chuẩn bị lên xe, Ân Nhạc Vy lại gọi anh: “Hướng Thực, anh muốn đi đâu?”
Ngụy Chiêu Dung trừng mắt với cô ta, lúc này đương nhiên là đi đến bệnh viện rồi, cho rằng ai cũng giống cô ta, chỉ quan tâm trên khóe miệng thôi sao? Dù sao Hướng Thực mới là người của nhà họ Hướng!
Hướng Thực nở một nụ cười, bước đến ôm vai của Ân Nhạc Vy nói: “Ngoan, anh không yên tâm, anh đi trông Linh Linh, em ngủ sớm đi, đừng đợi anh.”
Trong lòng Ân Nhạc Vy vô cùng tức giận, hôm nay cô ta đã chuẩn bị mọi thứ rất tốt, kết quả lại vì Hướng Linh bị thương mà bị nhỡ việc.
Càng nghĩ càng tức! Nhưng lại không thể nói ra!
…..
Thành phố M
Ân Thiên Thiên đang mơ màng đột nhiên nghe thấy điện thoại của mình vang lên, vơ lấy điện thoại, nói: “Alo, ai đấy?”
Hơi thở của người trong điện thoại rất nặng nề, còn mang theo một sự lo lắng và luống cuống, ngân cả khi người bên kia không nói chuyện, Ân Thiên Thiên vẫn nhanh chóng nhận ra, mở to đôi mắt đang ngái ngủ, khẽ hỏi một câu: “Đào Ninh, cậu sao vậy?”
Lúc này, đầu bên kia của điện thoại truyền đến âm thanh nức nở, Ân Thiên Thiên bị dọa lập tức ngồi dậy, thậm chí còn đánh thức Cảnh Liêm Uy ở bên cạnh, vươn tay ra bật đèn trên đầu giường nhìn cô.
“Đào Ninh, cậu đang ở đâu?” Đi thẳng vào vấn đề, lông mày của Ân Thiên Thiên nhăn lại thành ba vạch.
Đào Ninh không phải là một cô gái động cái là khóc, cô khóc chứng minh cô thật sự gặp phải chuyện gì đó rất khủng khiếp, nếu không cô ấy cũng không gọi cho cô vào nửa đêm.
Cuối cùng, Ninh Đào cũng lên tiếng, ấp a ấp úng chỉ nói được một câu: “Thiên Thiên, tớ đang ở bệnh viện, bệnh viện Ngũ Thành.”
“Cậu đợi tớ, tớ đến ngay.” Vừa nghe thấy Ninh Đào đang ở trong bệnh viện, Ân Thiên Thiên càng không thể nhớ được gì, vội vàng rời khỏi giường, Cảnh Liêm Uy ở phía sau cũng xuống giường.
Ân Thiên Thiên quay người lại nhìn anh, trong ánh mắt có chút không nỡ, hôm nay anh cũng phải thực hiện một ca phẫu thuật lớn, bây giờ đang rất mệt mỏi, đi cùng cô có phải là không quá tốt, có chút đau lòng nói: “Anh ngủ đi, em gọi taxi đi cũng được.”
Cảnh Liêm Uy không nói gì, chỉ lặng lẽ xuống giường mặc quần áo, ý tứ đó rất rõ ràng.
Ân Thiên Thiên thực sự lo lắng cho Đào Ninh nên cũng không ầm ĩ, nhanh chóng đi vào nhà tắm thay quần áo, sau đó theo Cảnh Liêm Uy ra khỏi cửa.
Lên xe, Cảnh Liêm Uy một tay lái xe, một tay nắm chặt lấy tay cô nói: “Đừng lo lắng, cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tâm trạng bất ổn, Ân Thiên Thiên vẫn rất lo lắng.
Đào Ninh không có may mắn như cô, vừa tốt nghiệp đã gặp được Cảnh Liêm Uy, lúc cô ở nhà họ Cảnh làm mợ chủ, Đào Ninh vẫn đang vật lộn trong “Grimm”, trong thành phố T cũng không có ai là bạn tốt, nhưng gần đây cô vì chuyện của mình mà lơ là cô ấy….
Dần dần, trong lòng Ân Thiên Thiên cảm thấy vô cùng áy náy.
Đào Ninh đối xử với cô rất tốt, nhưng cô lại vô tình “quên mất” cô ấy.
Bệnh viện Ngũ Thành.
Lúc Ân Thiên Thiên đến, Cảnh Liêm Uy không đi theo, mà ở trên xe ngủ bù, sáng mai anh còn phải đi làm.
Hương Thực vừa mới đến bệnh viện Ngũ Thành, chuẩn bị đi vào thăm Hướng Linh, lại vô tình nhìn thấy xe của Cảnh Liêm Uy, sau đó nhìn thấy Ân Thiên Thiên vội vàng xuống xe.
Lúc này, trái tim Hướng Thực lại căng thẳng vì nhìn thấy Ân Thiên Thiên.
Đêm nay hắn còn nghĩ về cô, thậm chí còn vừa nghĩ đến, còn suýt nữa coi Ân Nhạc Vy thành cô nên mới làm như vậy trong phòng sách, lúc này cô lại xuất hiện trước mặt hắn, một chiếc áo bóng chày và một quần jean đơn giản, nhưng ở trong mắt anh lại vô cùng xinh đẹp, vô thức, bước chân của Hướng Thực cứ đi theo Ân Thiên Thiên.
Ân Thiên Thiên lo lắng đi tìm Đào Ninh, lại không nghĩ đến sẽ gặp Hướng Thực ở đây.
“Thiên Thiên.” Khẽ gọi một tiếng, Hướng Thực gọi một cách cẩn thận.
Hơi sững sờ, Ân Thiên Thiên mới dừng lại nhìn hắn: “Sao anh lại ở đây”
Đã quá nửa đêm rồi, sao mọi người lại đến bệnh viện?
“Cổ tay của Linh Linh bị thương, anh đưa con bé đến.” Hướng Thực vừa trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên: “Sao em lại đến đây?”
Có phải là bị thương không?
Vừa nghĩ đến khả năng này, Hướng Thực hoàn toàn mất kiểm soát, đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Ân Thiên Thiên, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Có phải em không thoải mái ở đâu? Hay là bị thương? Thiên Thiên, nói với anh, em có chỗ nào không thoải mái….”
Lời nói vừa nhanh vừa khẩn trương, cứ như thế khiến Ân Thiên Thiên trợn tròn mắt.
Từ lúc nào, anh ta lại quan tâm cô như vậy?
Cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của Hướng Thực, Ân Thiên Thiên nói: “Tôi không sao, tôi đến tìm bạn.”
Trước khi không biết được Đào Ninh xảy ra chuyện gì, cô sẽ không ngu ngốc mà nói ra.
Hướng Thần cảm nhận được cảm giác trống rỗng trong lòng bàn tay, trong lòng cảm thấy rất mất mát, còn muốn nói cái gì đó, nhưng Ân Thiên Thiên lại kiếm cớ vội vàng rời đi, thấy anh ta muốn đi theo, ngay cả khi thang máy của bệnh viện chuẩn bị đóng lại, Ân Thiên Thiên vẫn đi thẳng vào.
Bác sĩ và y tá trong thang máy đều sững sờ.
Ân Thiên Thiên mỉm cười lấy lòng, tiện tay ấn nút, đinh đi ra ngoài mới nói, chiếm dụng thang máy của bệnh viện là một hành động rất không tốt, nhưng để tránh sự nhiệt tình của Hướng Thực, cô cũng không có cách nào.
Ân Thiên Thiên đứng trước cửa thang máy không hề phát hiện ra, mấy bác sĩ và y tá ở sau cô từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào cô với một ánh mắt phòng bị, thậm chí có một bác sĩ lặng lẽ để lộ ra con dao găm của mình, sau khi nhìn thấy ánh mắt của một vị bác sĩ khác mới thu lại hành động của mình, chỉ là ánh mắt vẫn không muốn rời khỏi người Ân Thiên Thiên.
Cảm nhận được ánh mắt sau mình có chút không tốt, trong lòng Ân Thiên Thiên âm thầm suy đoán, nhưng cũng không dám nói cái gì, lúc thang máy mở ra, liền nhanh chóng bước ra ngoài, không muốn va chạm với những người đang đi vào, trọng tâm của cơ thể không vững, va phải xe đẩy những thiết bị y tế ở phía sau.
“Xin lỗi, xin lỗi,….” Ân Thiên Thiên lập tức cúi xuống xin lỗi: “Tôi không cố ý, rất xin lỗi….”
Lúc Ân Thiên Thiên va phải những thứ kia, ánh mắt của vị bác sĩ phía sau lóe lên một tia sát khí, nhưng lại không có ai chú ý đến.
Nói xin lỗi xong, Ân Thiên Thiên nhân lúc cửa thang máy vẫn chưa đóng, vội vàng lùi ra, vừa lùi lại, vừa xin lỗi, dáng vẻ kia thật sự vô cùng ngại ngùng, những người trong thang máy không tiện lên tiếng, nhưng cũng xuống tầng này.
Không ai chú ý đến, có hai loại thuốc đã bị Ân Thiên Thiên làm đổ, trong y học, chuyện như thế này là một điều cấm kỵ, ngay cả thuốc cũng không thể phân biệt được, khi phẫu thuật rất dễ xảy ra chuyện….
Vừa bước ra, Ân Thiên Thiên cũng không chú ý đến, vội vàng gọi điện thoại cho Đào Ninh, nhưng lại vô tình nhìn thấy Hướng Linh đang nằm trên giường bệnh.