Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-156
CHƯƠNG 156: CÔ MUỐN GIẾT CHẾT CÔ TA!
CHƯƠNG 156: CÔ MUỐN GIẾT CHẾT CÔ TA!
Rất nhiều năm sau đó, lúc Cảnh Liêm Uy một mình đi bộ về thành phố M, thỉnh thoảng sẽ có người nhớ đến buổi đêm hôm đó có một cô gái ác độc chửi rủa một chàng trai.
Nhưng lúc này, Cảnh Liêm Uy không hề quan tâm đến mà chỉ thờ ơ liếc cô ta một cái rồi quay đi.
Mộc Sa nhìn theo bóng lưng anh, trong mắt tràn đầy tức giận.
Đến tận hôm nay cô ta mới biết mình đã lãng phí hai năm thanh xuân trên người một con quỷ.
Cảnh Liêm Uy có lẽ ngay từ đầu đã biết cô ta không phải người kia, nhưng lại từng bước từng bước ép cô ta đến ngày hôm nay! Bản tính ác quỷ của anh cũng chẳng thua gì bà cụ nhà họ Cảnh kia.
Mộc Sa xoay người rời đi không chút lưu luyến.
Trong suốt quãng thời gian hai năm bên cạnh Cảnh Liêm Uy, quả thực cô ta từng có chút mờ mịt, cũng từng nghĩ cứ bên cạnh tên bác sĩ nghèo Cảnh Liêm Uy như vậy. Nhưng lần nào Mộc Yên Nhiên cũng ra mặt kích thích cô ta, dựa vào cái gì mà cả hai đều là cô chủ của nhà họ Mộc, Mộc Yên Nhiên tương lai được gả cho nhà giàu quyền quý, còn cô ta lại chỉ có thể gả cho một tên bác sĩ nghèo?
Chính bởi vì trong lòng suy nghĩ như vậy nên lúc ấy cô ta mới cự tuyệt lời cầu hôn của Cảnh Liêm Uy, nhưng cô ta lại không nghĩ đến, vì một lần cự tuyệt ấy làm Cảnh Liêm Uy xác định người kia không phải mình, cũng khiến cô ta bỏ lỡ cơ hội gả vào nhà giàu.
Trên thế giới này, không có gì là chắc chắn, cũng không có gì là nhất định.
Rất nhiều thứ đều phải tự mình cố gắng mà có được!
Mộc Sa lái xe ra khỏi thành phố M, sau đó nằm trên xe khóc to. Trong mắt người bảo vệ cách đó không xa nhìn cô ta chỉ toàn vẻ đề phòng một tên điên bình thường, trong lòng không có chút thương hương tiếc ngọc.
Sau khi Mộc Sa khóc xong liền khởi động xe rời đi.
....
Ngã tư đường vắng vẻ không một tiếng động trong đêm.
Mộc Sa lái xe, trong đầu một mớ hỗn độn, hôm nay cô ta bị kích thích. Giờ nghĩ đến chuyện Mộc Yên Nhiên đổ oan cho mình ăn trộm đồ của cô ta, thấy có gì đó không đúng. Trong đầu Mộc Sa hiện lên hàng loạt suy nghĩ, cô ta nhanh chóng lái xe về nhà mình.
Cô ta là cô chủ của nhà họ Mộc, tuy nhà họ Mộc không muốn nhìn thấy cô ta, nhưng cũng sẽ không cắt tiền chi tiêu sinh hoạt của cô. Hơn nữa cô ta cũng có khả năng tự kiếm ra tiền, sao lại phải đi trộm đồ của Mộc Yên Nhiên? Có điều mọi người đều có thành kiến với cô ta, cho nên lúc xảy ra chuyện đều cho rằng như vậy, đến cơ hội để giải thích cũng không có.
Đến ngã tư, Mộc Sa nhìn thấy đèn đỏ phía trước liền dừng xe lại, đột nhiên điện thoại vang lên, trên màn hình hiển thị tên của Mộc Yên Nhiên.
Do dự một lúc, Mộc Sa cuối cùng vẫn vươn một tay ra lấy điện thoại, tay kia giữ ở vô lăng. Đèn đỏ phía trước hiển thị còn 30 giây...
Bên trái đột nhiên có một chiếc xe tải lao đến kèm theo tiếng còi xe chói tai, Mộc Sa theo bản năng ngẩng đầu lên, nhưng không mở được mắt vì ánh sáng của đèn pha chiếu đến. Lúc cô ta nhìn rõ được mọi thứ thì chiếc xe tải đã lao thẳng về phía mình...
Trong nháy mắt não Mộc Sa trống rỗng.
Điện thoại đột nhiên im bặt, cả thế giới dường như yên tĩnh trở lại.
Rầm!
Một tiếng va chạm lớn.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng, một chiếc xa tải đâm phải một chiếc xe con, trọng lượng của chiếc xe tải chiếm ưu thế nên trông như một con quái vật nghiền nát chiếc xe con không thương tiếc, thậm chí còn bị kẹt, kéo lê lên phía trước một đoạn dài. Những người bán hàng ở chợ đêm cách đó không xa bị dọa sợ, tất cả đều dừng tay nhìn qua bên này.
Hiện trường tai nạn, chỉ có thể miêu tả bằng bốn từ: vô cùng thê thảm.
Nhưng cái thê thảm này, chỉ ở một phía.
Kính cửa xe của Mộc Sa bị vỡ nát bét, còn cô thì rơi vào trạng thái hôn mê.
Một lúc sau có người nào đó lớn mật chạy qua xem, lúc nhìn thấy trong xe có người, không nhiều lời liền lập tức báo cảnh sát. Sau đó cùng vài người khác kéo cô ta ra khỏi xe.
Nhưng hai chân của cô ta bị kẹt vào giữa chỗ ngồi và vô lăng, bên trên găm không ít mảnh thủy tinh lớn nhỏ.
Thời tiết vốn oi bức đột nhiên lại đổ mưa, hơn nữa càng ngày mưa càng lớn.
Mộc Sa tỉnh lại giữa một mảnh hỗn loạn, ánh đèn đỏ xanh của xe cảnh sát đập vào mắt, sau đó là tiếng hô đồng thanh của mọi người xung quanh.
Giây phút cô ta vừa tỉnh, cảm giác đau đớn truyền tới khắp cơ thể. Cổ đau, tay đau, thắt lưng đau, chỉ có chân là không. Cô ta khẽ cử động đầu, theo bản năng nhìn xuống hai chân mình, khắp nơi đều là máu, thậm chí bên trên còn cắm vài miếng thủy tinh, thế nhưng một chút cảm giác cũng không có.
Hai mắt cô ta mở to, Mộc Sa hoảng sợ nhìn mọi thứ trước mắt.
Hô hấp dường như ngừng lại.
Chân của cô, chân của cô, thế nhưng chân của cô không còn cảm giác gì nữa!
Điện thoại bên cạnh lại vang lên một lần nữa, vẫn là Mộc Yên Nhiên gọi tới, Mộc Sa run rẩy vươn tay nhận điện thoại.
Mộc Sa, đây là cái giá cô phải trả cho việc chiếm vị trí của tôi hai năm qua.
Một câu khiến khuôn mặt Mộc Sa tràn đầy sợ hãi, nước mắt, mờ mịt, bối rối, không biết nên làm thế nào.
Bởi vì lòng tham nhất thời của cô ta mà khiến cô ta nhận được kết cục như vậy.
A!!
Mộc Sa điên cuồng hét to, cầm chiếc điện thoại ném ra ngoài.
Mộc Yên Nhiên, Mộc Yên Nhiên, Mộc Yên Nhiên!! Vậy mà cô lại bị hủy hoại trong tay cô ta, hoàn toàn bị hủy hoại trong tay cô ta!
Không còn đôi chân này nữa, sao cô ta có thể đứng trên sân khấu nhảy múa, xoay tròn, khiêu vũ đây.
Cô muốn giết chết cô ta!
Tin tức về ''Ngôi sao ba lê'' bị tai nạn phải nằm viện truyền khắp thành phố T, dường như tất cả mọi người giữa đêm khuya đều bị đánh thức.
Vũ công ba lê được ca ngợi là ''ngôi sao tương lai'', sự nghiệp vừa đi lên đã lụi tàn, giống như những cành cây trần trụi vào cuối thu không còn sức sống.
Cảnh Liêm Uy vừa ngủ được một lúc thì điện thoại vang lên.
Mở đèn đầu giường, anh chỉ cười nhìn dòng chữ ''tai nạn xe cộ'' mà không nói gì. Một câu cũng biết chuyện này cứ vậy mà qua đi.
Đêm vẫn là đêm.
Ân Thiên Thiên vẫn không biết người đàn ông nằm bên cạnh cô là người như thế nào.
…………
Nghiên cứu sinh đã bắt đầu vào học, nhưng bởi vì chuyên ngành này chủ yếu là cần kinh nghiệm và cơ hội. Vì vậy ngày đầu tiên đến trường, thầy hướng dẫn đã yêu cầu bọn họ đi tìm một công ty để thực tập, dù sao chương trình học ở trường cũng không quá cặn kẽ, mà nơi Ân Thiên Thiên chọn không phải chỗ nào khác mà chính là Thiên Ân.
Gần đến lúc tan học thì trong phòng học phát ra tiếng ồn ào, bàn tán, có vài người rỉ tai nhau thì thầm gì đó, Ân Thiên Thiên cũng không để ý mà chỉ tiếp tục nhìn tờ quảng cáo trên tay mình, thỉnh thoảng lại cau mày.
''Đây là Mộc Yên Nhiên bên khoa quản trị mà nhỉ, nghe nói cô ấy là cô chủ của nhà họ Mộc phải không?''
''Cô ấy không chỉ là cô chủ đâu, còn là chị của ''ngôi sao ba lê'' xảy ra tai nạn đêm hôm qua đấy.''
''Sao lại đến lớp của chúng ta, có người quen ở đây ư?''
...
Nâng mắt lên, trong phút chốc bốn mắt nhìn nhau, Ân Thiên Thiên thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị rời đi.
Cô không muốn dây dưa với Mộc Yên Nhiên trong trường học, người phụ nữ này quá nguy hiểm!
''Ân Thiên Thiên'' một tiếng gọi, không chỉ gọi lại Ân Thiên Thiên, mà còn thu hút cả sự chú ý của mấy bạn học xung quanh.
Thấy Mộc Yên Nhiên từng bước từng bước di đến trước mặt mình, trong lòng Ân Thiên Thiên giờ phút này vẫn còn giữ được bình tĩnh. Nhưng lúc nghe thấy Mộc Yên Nhiên nói ra, cả người lại không nhịn được mà run nhẹ.
Thấy cô, Mộc Yên Nhiên hốc mắt ửng đỏ gằn từng tiếng: ''Ân Thiên Thiên, cô có biết bởi vì sự đố kị của cô mà đêm hôm qua em gái tôi mới xảy ra tai nạn không? Cô có biết là từ bây giờ trở đi con bé không thể đứng trên sân khấu nữa không? Ân Thiên Thiên, cô đúng là lòng dạ ác độc!''
Một lời nói cũng đủ khơi dậy một làn sóng lớn, toàn bộ khuôn viên đại học T dường như đều bùng nổ. Mà Ân Thiên Thiên lại bị kinh ngạc đến cả người mơ màng không hiểu gì.
Cái gì là sự đố kị của cô cơ? Cái gì là Mộc Sa không thể lên sân khấu nữa?
Mở miệng, Ân Thiên Thiên chưa kịp nói gì Mộc Yên Nhiên đã đưa tay túm lấy tay cô, nói: ''Ân Thiên Thiên, cô vậy mà có thể làm đến bước này, Mộc Yên Nhiên tôi thề, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!''
Dứt lời, Mộc Yên Nhiên không nói thêm gì nữa mà xoay người rời đi, để lại một đám sinh viên không ngừng chỉ trỏ, bàn tán Ân Thiên Thiên, dường như coi cô là một con quái vật đáng sợ gì đó.
Mộc Sa xảy ra tai nạn?
Còn không thể múa nữa?
Chuyện này là sao?
Ân Thiên Thiên bực bội hít sâu một hơi, xoay người trở về kí túc xá, chuẩn bị đồ để đến Thiên Ân.
Những chuyện vớ vẩn này tốt nhất là không nên để ý đến!
...
Trong kí túc xá, Ân Thiên Thiên vừa mở cửa, chân mày liền cau lại.
Trần Tú!
Lúc học ở đại học T, hai người bọn cô làm thế nào cũng không thể hòa hợp được, hơn nữa lúc gần tốt nghiệp còn gặp chuyện Trương Mai ăn cắp quảng cáo của cô, hiện tại quan hệ của cả hai bởi vì chuyện này mà không thể tốt hơn được nữa.
''Ha, tôi của tưởng chỉ là cùng tên cùng họ mà thôi, không ngờ thực sự là cô đấy.'' Giọng nói mỉa mai vừa vang lên, vẻ mặt Trần Tú có chút ngạo mạn: ''Ân Thiên Thiên, cô đúng là âm hồn không tiêu tan nhỉ!''
Hai bạn cùng phòng khác cũng quay sang nhìn cô.
Cô gái mặt tròn tên là Quả Quả, rất đáng yêu. Người còn lại trông có vẻ trưởng thành tên là Tiền Tuyết, hôm nay lên lớp cũng đã gặp qua. Chỉ có một mình Trần Tú sáng nay không đi, ngày đầu tiên đã quang minh chính đại trốn học.
Trong lòng Ân Thiên Thiên hiện tại không mấy vui vẻ, cô không để ý đến cô ta mà trực tiếp về bàn học của mình thu dọn đồ đạc để rời đi. Nhưng không ngờ tới lúc sắp bước ra khỏi cửa, giọng nói của Trần Tú vang lên từ sau lưng: ''Ân Thiên Thiên, nghe nói cô làm hại Mộc Sa xảy ra tai nạn, phải vậy không? Cô đúng là sao chổi, ai có quan hệ với cô đều không có kết cục tốt mà!''
Một câu nói khiến bầu không khí trong phòng trở nên ngưng trọng.
Ân Thiên Thiên chậm chạp xoay người, nhìn thẳng vào mắt cô ta nói: ''Trần Tú, cô có biết cái gì gọi là 'phỉ báng' không? Bôi nhọ danh dự của tôi, cô có tin tôi khiến cô cút khỏi trường T này bất cứ lúc nào không?''
Nói trắng ra thì cô có nhà họ Cảnh cường đại, có Cảnh Liêm Uy chống lưng, cô chẳng có gì phải sợ cả. Có người thấy cô dễ bắt nạt, vậy thì cứ thử, xem xem cô có yếu đuối như vẻ ngoài không.
Ngày đầu tiên vào phòng cô cứ như vậy mà để lại cho bạn cùng phòng ấn tượng ''mạnh mẽ'', cũng không quá giả dối.
CHƯƠNG 156: CÔ MUỐN GIẾT CHẾT CÔ TA!
Rất nhiều năm sau đó, lúc Cảnh Liêm Uy một mình đi bộ về thành phố M, thỉnh thoảng sẽ có người nhớ đến buổi đêm hôm đó có một cô gái ác độc chửi rủa một chàng trai.
Nhưng lúc này, Cảnh Liêm Uy không hề quan tâm đến mà chỉ thờ ơ liếc cô ta một cái rồi quay đi.
Mộc Sa nhìn theo bóng lưng anh, trong mắt tràn đầy tức giận.
Đến tận hôm nay cô ta mới biết mình đã lãng phí hai năm thanh xuân trên người một con quỷ.
Cảnh Liêm Uy có lẽ ngay từ đầu đã biết cô ta không phải người kia, nhưng lại từng bước từng bước ép cô ta đến ngày hôm nay! Bản tính ác quỷ của anh cũng chẳng thua gì bà cụ nhà họ Cảnh kia.
Mộc Sa xoay người rời đi không chút lưu luyến.
Trong suốt quãng thời gian hai năm bên cạnh Cảnh Liêm Uy, quả thực cô ta từng có chút mờ mịt, cũng từng nghĩ cứ bên cạnh tên bác sĩ nghèo Cảnh Liêm Uy như vậy. Nhưng lần nào Mộc Yên Nhiên cũng ra mặt kích thích cô ta, dựa vào cái gì mà cả hai đều là cô chủ của nhà họ Mộc, Mộc Yên Nhiên tương lai được gả cho nhà giàu quyền quý, còn cô ta lại chỉ có thể gả cho một tên bác sĩ nghèo?
Chính bởi vì trong lòng suy nghĩ như vậy nên lúc ấy cô ta mới cự tuyệt lời cầu hôn của Cảnh Liêm Uy, nhưng cô ta lại không nghĩ đến, vì một lần cự tuyệt ấy làm Cảnh Liêm Uy xác định người kia không phải mình, cũng khiến cô ta bỏ lỡ cơ hội gả vào nhà giàu.
Trên thế giới này, không có gì là chắc chắn, cũng không có gì là nhất định.
Rất nhiều thứ đều phải tự mình cố gắng mà có được!
Mộc Sa lái xe ra khỏi thành phố M, sau đó nằm trên xe khóc to. Trong mắt người bảo vệ cách đó không xa nhìn cô ta chỉ toàn vẻ đề phòng một tên điên bình thường, trong lòng không có chút thương hương tiếc ngọc.
Sau khi Mộc Sa khóc xong liền khởi động xe rời đi.
....
Ngã tư đường vắng vẻ không một tiếng động trong đêm.
Mộc Sa lái xe, trong đầu một mớ hỗn độn, hôm nay cô ta bị kích thích. Giờ nghĩ đến chuyện Mộc Yên Nhiên đổ oan cho mình ăn trộm đồ của cô ta, thấy có gì đó không đúng. Trong đầu Mộc Sa hiện lên hàng loạt suy nghĩ, cô ta nhanh chóng lái xe về nhà mình.
Cô ta là cô chủ của nhà họ Mộc, tuy nhà họ Mộc không muốn nhìn thấy cô ta, nhưng cũng sẽ không cắt tiền chi tiêu sinh hoạt của cô. Hơn nữa cô ta cũng có khả năng tự kiếm ra tiền, sao lại phải đi trộm đồ của Mộc Yên Nhiên? Có điều mọi người đều có thành kiến với cô ta, cho nên lúc xảy ra chuyện đều cho rằng như vậy, đến cơ hội để giải thích cũng không có.
Đến ngã tư, Mộc Sa nhìn thấy đèn đỏ phía trước liền dừng xe lại, đột nhiên điện thoại vang lên, trên màn hình hiển thị tên của Mộc Yên Nhiên.
Do dự một lúc, Mộc Sa cuối cùng vẫn vươn một tay ra lấy điện thoại, tay kia giữ ở vô lăng. Đèn đỏ phía trước hiển thị còn 30 giây...
Bên trái đột nhiên có một chiếc xe tải lao đến kèm theo tiếng còi xe chói tai, Mộc Sa theo bản năng ngẩng đầu lên, nhưng không mở được mắt vì ánh sáng của đèn pha chiếu đến. Lúc cô ta nhìn rõ được mọi thứ thì chiếc xe tải đã lao thẳng về phía mình...
Trong nháy mắt não Mộc Sa trống rỗng.
Điện thoại đột nhiên im bặt, cả thế giới dường như yên tĩnh trở lại.
Rầm!
Một tiếng va chạm lớn.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng, một chiếc xa tải đâm phải một chiếc xe con, trọng lượng của chiếc xe tải chiếm ưu thế nên trông như một con quái vật nghiền nát chiếc xe con không thương tiếc, thậm chí còn bị kẹt, kéo lê lên phía trước một đoạn dài. Những người bán hàng ở chợ đêm cách đó không xa bị dọa sợ, tất cả đều dừng tay nhìn qua bên này.
Hiện trường tai nạn, chỉ có thể miêu tả bằng bốn từ: vô cùng thê thảm.
Nhưng cái thê thảm này, chỉ ở một phía.
Kính cửa xe của Mộc Sa bị vỡ nát bét, còn cô thì rơi vào trạng thái hôn mê.
Một lúc sau có người nào đó lớn mật chạy qua xem, lúc nhìn thấy trong xe có người, không nhiều lời liền lập tức báo cảnh sát. Sau đó cùng vài người khác kéo cô ta ra khỏi xe.
Nhưng hai chân của cô ta bị kẹt vào giữa chỗ ngồi và vô lăng, bên trên găm không ít mảnh thủy tinh lớn nhỏ.
Thời tiết vốn oi bức đột nhiên lại đổ mưa, hơn nữa càng ngày mưa càng lớn.
Mộc Sa tỉnh lại giữa một mảnh hỗn loạn, ánh đèn đỏ xanh của xe cảnh sát đập vào mắt, sau đó là tiếng hô đồng thanh của mọi người xung quanh.
Giây phút cô ta vừa tỉnh, cảm giác đau đớn truyền tới khắp cơ thể. Cổ đau, tay đau, thắt lưng đau, chỉ có chân là không. Cô ta khẽ cử động đầu, theo bản năng nhìn xuống hai chân mình, khắp nơi đều là máu, thậm chí bên trên còn cắm vài miếng thủy tinh, thế nhưng một chút cảm giác cũng không có.
Hai mắt cô ta mở to, Mộc Sa hoảng sợ nhìn mọi thứ trước mắt.
Hô hấp dường như ngừng lại.
Chân của cô, chân của cô, thế nhưng chân của cô không còn cảm giác gì nữa!
Điện thoại bên cạnh lại vang lên một lần nữa, vẫn là Mộc Yên Nhiên gọi tới, Mộc Sa run rẩy vươn tay nhận điện thoại.
Mộc Sa, đây là cái giá cô phải trả cho việc chiếm vị trí của tôi hai năm qua.
Một câu khiến khuôn mặt Mộc Sa tràn đầy sợ hãi, nước mắt, mờ mịt, bối rối, không biết nên làm thế nào.
Bởi vì lòng tham nhất thời của cô ta mà khiến cô ta nhận được kết cục như vậy.
A!!
Mộc Sa điên cuồng hét to, cầm chiếc điện thoại ném ra ngoài.
Mộc Yên Nhiên, Mộc Yên Nhiên, Mộc Yên Nhiên!! Vậy mà cô lại bị hủy hoại trong tay cô ta, hoàn toàn bị hủy hoại trong tay cô ta!
Không còn đôi chân này nữa, sao cô ta có thể đứng trên sân khấu nhảy múa, xoay tròn, khiêu vũ đây.
Cô muốn giết chết cô ta!
Tin tức về ''Ngôi sao ba lê'' bị tai nạn phải nằm viện truyền khắp thành phố T, dường như tất cả mọi người giữa đêm khuya đều bị đánh thức.
Vũ công ba lê được ca ngợi là ''ngôi sao tương lai'', sự nghiệp vừa đi lên đã lụi tàn, giống như những cành cây trần trụi vào cuối thu không còn sức sống.
Cảnh Liêm Uy vừa ngủ được một lúc thì điện thoại vang lên.
Mở đèn đầu giường, anh chỉ cười nhìn dòng chữ ''tai nạn xe cộ'' mà không nói gì. Một câu cũng biết chuyện này cứ vậy mà qua đi.
Đêm vẫn là đêm.
Ân Thiên Thiên vẫn không biết người đàn ông nằm bên cạnh cô là người như thế nào.
…………
Nghiên cứu sinh đã bắt đầu vào học, nhưng bởi vì chuyên ngành này chủ yếu là cần kinh nghiệm và cơ hội. Vì vậy ngày đầu tiên đến trường, thầy hướng dẫn đã yêu cầu bọn họ đi tìm một công ty để thực tập, dù sao chương trình học ở trường cũng không quá cặn kẽ, mà nơi Ân Thiên Thiên chọn không phải chỗ nào khác mà chính là Thiên Ân.
Gần đến lúc tan học thì trong phòng học phát ra tiếng ồn ào, bàn tán, có vài người rỉ tai nhau thì thầm gì đó, Ân Thiên Thiên cũng không để ý mà chỉ tiếp tục nhìn tờ quảng cáo trên tay mình, thỉnh thoảng lại cau mày.
''Đây là Mộc Yên Nhiên bên khoa quản trị mà nhỉ, nghe nói cô ấy là cô chủ của nhà họ Mộc phải không?''
''Cô ấy không chỉ là cô chủ đâu, còn là chị của ''ngôi sao ba lê'' xảy ra tai nạn đêm hôm qua đấy.''
''Sao lại đến lớp của chúng ta, có người quen ở đây ư?''
...
Nâng mắt lên, trong phút chốc bốn mắt nhìn nhau, Ân Thiên Thiên thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị rời đi.
Cô không muốn dây dưa với Mộc Yên Nhiên trong trường học, người phụ nữ này quá nguy hiểm!
''Ân Thiên Thiên'' một tiếng gọi, không chỉ gọi lại Ân Thiên Thiên, mà còn thu hút cả sự chú ý của mấy bạn học xung quanh.
Thấy Mộc Yên Nhiên từng bước từng bước di đến trước mặt mình, trong lòng Ân Thiên Thiên giờ phút này vẫn còn giữ được bình tĩnh. Nhưng lúc nghe thấy Mộc Yên Nhiên nói ra, cả người lại không nhịn được mà run nhẹ.
Thấy cô, Mộc Yên Nhiên hốc mắt ửng đỏ gằn từng tiếng: ''Ân Thiên Thiên, cô có biết bởi vì sự đố kị của cô mà đêm hôm qua em gái tôi mới xảy ra tai nạn không? Cô có biết là từ bây giờ trở đi con bé không thể đứng trên sân khấu nữa không? Ân Thiên Thiên, cô đúng là lòng dạ ác độc!''
Một lời nói cũng đủ khơi dậy một làn sóng lớn, toàn bộ khuôn viên đại học T dường như đều bùng nổ. Mà Ân Thiên Thiên lại bị kinh ngạc đến cả người mơ màng không hiểu gì.
Cái gì là sự đố kị của cô cơ? Cái gì là Mộc Sa không thể lên sân khấu nữa?
Mở miệng, Ân Thiên Thiên chưa kịp nói gì Mộc Yên Nhiên đã đưa tay túm lấy tay cô, nói: ''Ân Thiên Thiên, cô vậy mà có thể làm đến bước này, Mộc Yên Nhiên tôi thề, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!''
Dứt lời, Mộc Yên Nhiên không nói thêm gì nữa mà xoay người rời đi, để lại một đám sinh viên không ngừng chỉ trỏ, bàn tán Ân Thiên Thiên, dường như coi cô là một con quái vật đáng sợ gì đó.
Mộc Sa xảy ra tai nạn?
Còn không thể múa nữa?
Chuyện này là sao?
Ân Thiên Thiên bực bội hít sâu một hơi, xoay người trở về kí túc xá, chuẩn bị đồ để đến Thiên Ân.
Những chuyện vớ vẩn này tốt nhất là không nên để ý đến!
...
Trong kí túc xá, Ân Thiên Thiên vừa mở cửa, chân mày liền cau lại.
Trần Tú!
Lúc học ở đại học T, hai người bọn cô làm thế nào cũng không thể hòa hợp được, hơn nữa lúc gần tốt nghiệp còn gặp chuyện Trương Mai ăn cắp quảng cáo của cô, hiện tại quan hệ của cả hai bởi vì chuyện này mà không thể tốt hơn được nữa.
''Ha, tôi của tưởng chỉ là cùng tên cùng họ mà thôi, không ngờ thực sự là cô đấy.'' Giọng nói mỉa mai vừa vang lên, vẻ mặt Trần Tú có chút ngạo mạn: ''Ân Thiên Thiên, cô đúng là âm hồn không tiêu tan nhỉ!''
Hai bạn cùng phòng khác cũng quay sang nhìn cô.
Cô gái mặt tròn tên là Quả Quả, rất đáng yêu. Người còn lại trông có vẻ trưởng thành tên là Tiền Tuyết, hôm nay lên lớp cũng đã gặp qua. Chỉ có một mình Trần Tú sáng nay không đi, ngày đầu tiên đã quang minh chính đại trốn học.
Trong lòng Ân Thiên Thiên hiện tại không mấy vui vẻ, cô không để ý đến cô ta mà trực tiếp về bàn học của mình thu dọn đồ đạc để rời đi. Nhưng không ngờ tới lúc sắp bước ra khỏi cửa, giọng nói của Trần Tú vang lên từ sau lưng: ''Ân Thiên Thiên, nghe nói cô làm hại Mộc Sa xảy ra tai nạn, phải vậy không? Cô đúng là sao chổi, ai có quan hệ với cô đều không có kết cục tốt mà!''
Một câu nói khiến bầu không khí trong phòng trở nên ngưng trọng.
Ân Thiên Thiên chậm chạp xoay người, nhìn thẳng vào mắt cô ta nói: ''Trần Tú, cô có biết cái gì gọi là 'phỉ báng' không? Bôi nhọ danh dự của tôi, cô có tin tôi khiến cô cút khỏi trường T này bất cứ lúc nào không?''
Nói trắng ra thì cô có nhà họ Cảnh cường đại, có Cảnh Liêm Uy chống lưng, cô chẳng có gì phải sợ cả. Có người thấy cô dễ bắt nạt, vậy thì cứ thử, xem xem cô có yếu đuối như vẻ ngoài không.
Ngày đầu tiên vào phòng cô cứ như vậy mà để lại cho bạn cùng phòng ấn tượng ''mạnh mẽ'', cũng không quá giả dối.