Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-153
CHƯƠNG 153: CÓ LẼ LÀ THÍCH EM
CHƯƠNG 153: CÓ LẼ LÀ THÍCH EM
Cầm cốc trong tay, Ân Thiên Thiên giả vờ như không không thấy Cảnh Liêm Uy "mặt lạnh" từng bước chậm rãi đi đến, sau khi đặt cốc nước trước mặt anh thì đi đến bên cạnh anh, bàn tay nhỏ bé xoa bóp đầu vai của anh nịnh nọt nói: "Bả vai của anh có mỏi không, hay là em giúp anh mát xa một chút?"
Nói xong, cũng không đợi Cảnh Liêm Uy nói gì đã bắt đầu động tác.
Thân hình Cảnh Liêm Uy có chút cứng ngắc, không nhúc nhích một lúc lâu.
Nói thật, sau khi ra khỏi "Nhà hàng Long Phượng" anh liền hối hận, sống 27 năm, anh thật sự ít khi có hành động trẻ con như vậy, nhưng mà hết lần này đến lần khác sau khi gặp được Ân Thiên Thiên hành động như vậy lại lần nữa xuất hiện, khiến cho anh cũng ảo não không thôi.
Trong lúc giật mình, con mắt Cảnh Liêm Uy thâm trầm một chút.
Ảnh hưởng của Ân Thiên Thiên đối với anh, có phải có chút lớn hay không?
Mà ảnh hưởng như thế, bắt đầu từ lúc nào đây?
Vừa nhu hòa bóp vai cho Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên vừa nhẹ giọng mở miệng: "Cảnh Liêm Uy, năm em năm tuổi, Ân Thiên Tuấn mười hai tuổi vào nhà em, nhà họ Ân người có dáng vẻ thế nào anh cũng đã thấy không cần em phải nói, ở góc độ nào đó mà nói, nếu không phải có Ân Thiên Tuấn, có lẽ anh căn bản sẽ không thấy Ân Thiên Thiên ngày hôm nay..."
Trong tuổi thơ của cô, không có cái gọi là kẹo ngọt, bong bóng bảy sắc, ngôi nhà kia ngoaị trừ những thứ cho cô sinh mệnh và sinh tồn thì không còn cái gì chống đỡ tâm hồn cô...
Ngoài trừ Ân Thiên Tuấn, sau đó là Ân Thành Vũ cho cô cảm giác an toàn chưa bao giờ có.
Cô không biết vì sao Cảnh Liêm Uy luôn có một loại địch ý không giải thích được với Ân Thiên Tuấn, nhưng mà cô cũng không muốn bọn họ có mâu thuẫn như vậy.
"Cảnh Liêm Uy..." khẽ gọi một tiếng, Ân Thiên Thiên ngừng động tác trên tay, tròng mắt nhìn Cảnh Liêm Uy ngồi phía trước nói, "Anh ấy là anh trai em, là người không thể thiếu trong thời thơ ấu của em, mà anh là chồng của em, dù anh có yêu em hay không, dù chúng ta có đi đến cuối cùng hay không, bất kể là trong lòng anh nhìn em thế nào, anh cũng là người duy nhất em có thể dựa vào trong cuộc đời này..."
Giống như là một loại tỏ tình trá hình, Ân Thiên Thiên có chút ngại, nhưng mà trong mắt lại tràn đây chân thành tha thiết.
Cô thích Cảnh Liêm Uy, từ lúc bắt đầu đã thế, nhưng mà cô không biết Cảnh Liêm Uy có thích mình hay không, nhưng mà cô cũng không nghĩ cuộc hôn nhân này của hai người thật sự kéo dài, nếu như có thể, không có bất kỳ người phụ nữ nào muốn ly hôn.
Hôn nhân, là một chuyện vô cùng thần thánh, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, mỗi người đều luôn mong chờ từ đầu đến cuối.
Trong ráng chiều, Ân Thiên Thiên đứng bên trong hướng phản quang, Cảnh Liêm Uy mơ mơ hồ hồ nhìn khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của cô, lại chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, anh thừa nhận mình đã yêu Ân Thiên Thiên rồi, chỉ là tình yêu này, anh chưa bao nghĩ đến nỗi có thể ảnh hưởng tâm tình của anh...
Đưa tay kéo vòng eo mảnh khảnh của Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên không đứng vững cứ như thế ngồi trên đùi Cảnh Liêm Uy.
Không khí rất mập mờ, ánh mắt trời đúng lúc.
Cảnh Liêm Uy chôn đầu trong cổ Ân Thiên Thiên, nhẹ giọng nói: "Ân Thiên Thiên, có lẽ anh thích em..."
Một câu nói, trong nháy mắt Ân Thiên Thiaan cảm thấy toàn bộ thế giới cũng muôn hoa khoe sắc nở rộ.
--- Ân Thiên Thiên, có lẽ anh thích em.
Dù chỉ là "Có lẽ", chỉ là "Thích", nhưng mà cô lại cảm giác thỏa mãn như vậy.
Cô cũng không vĩ đại, thậm chí có một đống lớn khuyết điểm, nhưng mà cô lại cứ yêu người ưu tú như Cảnh Liêm Uy, cô không hy vọng xa vời có được tình yêu của anh, mặc dù cô cũng rất chờ đợi tình yêu của anh.
Đây có lẽ là ý nghĩ của đứa bé lúc lâm vào tình yêu, cũng không tự tin nữa.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng chớp động, tròng mát Ân Thiên Thiên nhìn anh.
Trong mắt phượng đều là dáng vẻ của mifh, có chút ngốc lại vô cùng chân thành tha thiết.
Môi mỏng đến gần da mặt tinh tế của Ân Thiên Thiên, ánh mắt nóng rực nhìn đôi môi phấn nộn của cô, những lời đó từng xuất hiện bên tai Ân Thiên Thiên trong vô số giấc mộng.
Anh nói: "Ân Thiên Thiên, anh không thích em quá thân cận với người đàn ông khác, bất kể là Ân Thiên Tuấn hay là Đổng Khánh, hay là Trình Thiên Kiều, anh đều không thích, anh muốn trong mắt em chỉ có một mình anh, muốn em chỉ thích một mình anh, cũng muốn em chỉ nhớ một mình anh."
Anh nói: "Có lẽ anh bá đạo, có lẽ cũng không hoàn mỹ, nhưng mà anh chính là người bá đạo như thế, bởi vì anh hoàn toàn không thể nào trong mắt em có người đàn ông nào khác ngoài anh."
Anh nói: "Ân Thiên Thiên, chúng ta thử cứ như vậy tiếp tục đi."
....
Hai đôi môi lập từ kề vào nhau, Ân Thiên Thiên cảm giác như cả trái tim mình giống như trôi nổi lơ lửng giữa bầu trời, bàn tay nhỏ bé khẽ run đặt lên ngực anh, cảm nhận được tiếng trống ngực có lực của anh.
Thì ra, trả giá cuối cùng sẽ có hồi báo, nhưng lời này là thật sự.
Từ sau khi Cảnh Liêm Uy thừa nhận tình cảm của mình, tình cảm giữa Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đột nhiên dùng tốc độ nhanh phát triển, mỗi ngày anh đúng giờ tan tầm cùng với cô đi siêu thị mua thức ăn, sau đó về nhà hai người cùng nấu cơm, mấy ngày này giống như cuộc sống ngọt ngào mỹ mãn mà các cặp vợ chồng son đều mong muốn.
Thứ tư, đến thời gian Ân Thiên Thiên đến đại học T.
Cảnh Liêm Uy bởi vì phải đi làm nên chỉ có thể đưa Ân Thiên Thiên đến trường rồi rời đi, không ngờ vừa đến cửa bộ phận nghiên cứu sinh đại học T, Cảnh Liêm Uy đã không chút nào bất ngờ nhìn thấy người đàn ông kia đứng ở cửa nói chuyện với học trò, dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, nhìn thế nào cũng là người đàn ông tốt vô hại.
Nhìn Land Rover lặng lẽ đi vào, đôi mắt Trình Thiên Kiều híp lại một chút.
Sau khi Ân Thiên Thiên xuống xe chào tạm biệt với Cảnh Liêm Uy, xoay người chạy vào trong sân trường quen thuộc.
Có thể tiếp tục trở về đi học cô vẫn là rất vui, mặc dù là lợi dụng quan hệ, nhưng mà cô cũng không chiếm vị trí của người khác, chỉ là để phía giáo viên nhận thêm một người mà thôi, chỉ là Ân Thiên Thiếu ít nhiều gì vẫn thấy ngại.
"Thiên Thiên." Nhẹ giọng gọi một tiếng, Trình Thiên Kiều đi ra khỏi đám học sinh yên tĩnh mỉm cười đứng đợi cô.
Có một cảm giác như là "Công tử thế vô song" vậy.
Cảm giác đối với Trình Thiên Kiều từ nhỏ đến lớn của cô đều là như vậy, lớn lên cũng không tính là quá đẹp trai, nhưng lại cứ ôn nhu khiến cho phụ nữ động tâm không thôi.
"Thiên..." Ân Thiên Thiên bật thốt lên muốn gọi một tiếng "Anh Thiên Kiều." nhưng nghĩ đến hoàn cảnh ở đây liền đổi miệng gọi một tiếng: "Thầy Trình."
Trình Thiên Kiều có chút sửng sốt, nhưng lại lập tức nở một nụ cười ôn nhu.
Sân trường tháng chín, luôn có nhiều chuyện xảy ra, có cuộc sống đẹp đẽ của một người mở ra, cũng có ác mộng của một người bắt đầu.
Trời thu thành phố T có chút lạnh, nhưng lại vô cùng mê người, trong sân trường đại học T rợp trời lá phong chính là phong cảnh mùa thu.
Trình Thiên Kiều và Ân Thiên Thiên đi giữa sân trường nhận được không ít ánh mắt, trên đường đi không ít người trông thấy Trình Thiên Kiều quen mắt đi đến gọi một câu "Thầy Trình", Ân Thiên Thiên cũng không nhịn được ở bên cạnh cười trộm.
"Cười đã chưa?" Trình Thiên Kiều nhẹ giọng hỏi, mắt mũi cũng chuyên chú nhìn một vẻ mặt của Ân Thiên Thiên.
"Anh không cảm thấy không quen sao?" Ân Thiên Thiên quay đầu dí dỏm hỏi: "Trước kia người khác đều gọi anh là "Cảnh sát Trình" hoặc là "Trình thiếu gia", đột nhiên biến thành "Thầy Trình" làm em cảm thấy có chút không quen."
Trình Thiên Kiều nhìn Ân Thiên Thiên một lúc, lại nói: "Nếu như em không quen, vậy thì gọi anh là "Anh Thiên Kiều" đi, em gọi em là "Thầy Trình" anh cũng không quen."
Ân Thiên Thiên lại lắc đầu từ chối nói: "Ở bên ngoài có thể, trong trường vẫn nên gọi là thầy đi, miễn cho đến lúc đó tạo ra những phiền toái không cần thiết cho anh, em nghe bác nói, anh đến đây là vì có chuyện phải làm!"
Dứt lời, Ân Thiên Thiên liền xoay người chạy đi, đúng lúc cũng có học trò đến tìm Trình Thiên Kiều.
Các khoa trong học viện nghiên cứu sinh đại học T căn bản không cùng một chỗ, có một chút xa nhau, nhưng mà đại học T dù sao cũng là trường đại học trứ danh cả nước, sinh viên chưa tốt nghiệp hàng năm ở nơi này nếu muốn học lên nghiên cứu sinh cũng sẽ chọn ở đây, lúc này Ân Thiên Thiên không chút bất ngờ gặp lại bạn học ở đây.
Chỉ là cô không ngờ, người đầu tiên cô gặp không phải bạn học ở đại học T mà là Mộc Yên Nhiên.
Hai người đứng dưới gốc cây nhìn đối phương không nói gì.
Từ sau chuyện người ngốc ở nhà cũ họ Cảnh, hai người cho đến bây giờ vẫn chưa từng gặp lại.
Trong nháy mắt, sắc mặt Ân Thiên Thiên chợt biến đổi, tình huống ngày hôm đó lần nữa hiện lên trong đầu cô.
Cô khiêu khích, Bà cụ Cảnh tức giận, thậm chí là Cảnh Liêm Uy không tin tưởng.
Những thứ cô muốn quên đi này cứ như vậy bị mở ra bày dưới ánh mặt trời.
Cô là một người nhát gan, đôi khi thậm chí có thể bởi vì một câu "Có lẽ thích" của Cảnh Liêm Uy cứ như thế quên sạch sẽ những chuyện trước kia, không hề so đo, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến, cũng bởi vì hành vi đà điều của cô sẽ rất dễ dàng tạo ra không ít tai họa ngầm.
Mộc Yên Nhiên nhìn Ân Thiên Thiên lặng lẽ mỉm cười, sau một lúc lâu mới tiến lại gần cô.
"Ân Thiên Thiên, thật vui khi trở thành bạn học của cô." Nói xong, Mộc Yên Nhiên đưa tay ra với Ân Thiên Thiên.
Bị chuyện lần trước ảnh hưởng, bây giờ lúc Ân Thiên Thiên đến gần Mộc Yên Nhiên cũng không tự giác đề phòng.
Nhìn Ân Thiên Thiên như vậy, trong mắt Mộc Yên Nhiên hiện lên một sự trào phúng nói: "Ân Thiên Thiên, cô không phải bây giờ ngay cả dũng khí đến gần tôi cũng không có chứ?"
Người mắt nhìn cô ta, Ân Thiên Thiên trả lời: "Mộc Yên Nhiên, cô thông minh tôi cũng không phải là kẻ ngu, ai biết cô có lại dùng khổ nhục kế gì hay không, một kẻ điên ngay cả mạng cũng thể giao ra, cô cảm thấy tôi không nên đề phòng cô sao? Hay là cô cảm thấy tôi sẽ để cho cô có cơ hội thứ hai?"
Ưu điểm lớn nhất của con người Ân Thiên Thiên chỉ có một, chính là giỏi rút ra bài học.
Sắc mặt Mộc Yên Nhiên khẽ biến hóa một chút, nỗ lực ổn định cảm xúc trong nội tâm, rút tay về hung hăng nắm chặt.
Ân Thiên Thiên không hề bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nào của cô ta, khi nhìn thấy đáy mắt Mộc Yên Nhiên chợt lóe sự đắc ý thì nhịn không được nhíu mày.
Trong tay cô ta có phải là còn con bài nào?
Vì sao, lúc Mộc Yên Nhiên làm việc luôn liều lĩnh như vậy?
Mộc Yên Nhiên lần nữa nở nụ cười nhẹ giọng nói với cô: Ân Thiên Thiên, tôi thật sự rất vui khi trở thành bạn học của cô, mặc dù không cùng một chuyên ngành, nhưng mà vẫn là bạn học, mặt khác tôi cũng muốn nhìn một chút, cô như vậy thì có thể lọt vào mắt của Cảnh Liêm Uy như thế nào..."
Mày khẽ nhíu, Ân Thiên Thiên rất không thích dáng vẻ Mộc Yên Nhiên cái gì cũng nắm chắt thắng lợi trong tay!
Cuối cùng là tự tin ở đâu ra? Hay là có một lá bài tẩy vô cùng lợi hại mà không ai biết?
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy trên TV, Ân Thiên Thiên đã có dự cảm, Mộc Yên Nhiên có thể trở thành địch nhân lớn nhất của cô. bây giờ xem ra, có lẽ dự cảm thành sự thật rồi.
CHƯƠNG 153: CÓ LẼ LÀ THÍCH EM
Cầm cốc trong tay, Ân Thiên Thiên giả vờ như không không thấy Cảnh Liêm Uy "mặt lạnh" từng bước chậm rãi đi đến, sau khi đặt cốc nước trước mặt anh thì đi đến bên cạnh anh, bàn tay nhỏ bé xoa bóp đầu vai của anh nịnh nọt nói: "Bả vai của anh có mỏi không, hay là em giúp anh mát xa một chút?"
Nói xong, cũng không đợi Cảnh Liêm Uy nói gì đã bắt đầu động tác.
Thân hình Cảnh Liêm Uy có chút cứng ngắc, không nhúc nhích một lúc lâu.
Nói thật, sau khi ra khỏi "Nhà hàng Long Phượng" anh liền hối hận, sống 27 năm, anh thật sự ít khi có hành động trẻ con như vậy, nhưng mà hết lần này đến lần khác sau khi gặp được Ân Thiên Thiên hành động như vậy lại lần nữa xuất hiện, khiến cho anh cũng ảo não không thôi.
Trong lúc giật mình, con mắt Cảnh Liêm Uy thâm trầm một chút.
Ảnh hưởng của Ân Thiên Thiên đối với anh, có phải có chút lớn hay không?
Mà ảnh hưởng như thế, bắt đầu từ lúc nào đây?
Vừa nhu hòa bóp vai cho Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên vừa nhẹ giọng mở miệng: "Cảnh Liêm Uy, năm em năm tuổi, Ân Thiên Tuấn mười hai tuổi vào nhà em, nhà họ Ân người có dáng vẻ thế nào anh cũng đã thấy không cần em phải nói, ở góc độ nào đó mà nói, nếu không phải có Ân Thiên Tuấn, có lẽ anh căn bản sẽ không thấy Ân Thiên Thiên ngày hôm nay..."
Trong tuổi thơ của cô, không có cái gọi là kẹo ngọt, bong bóng bảy sắc, ngôi nhà kia ngoaị trừ những thứ cho cô sinh mệnh và sinh tồn thì không còn cái gì chống đỡ tâm hồn cô...
Ngoài trừ Ân Thiên Tuấn, sau đó là Ân Thành Vũ cho cô cảm giác an toàn chưa bao giờ có.
Cô không biết vì sao Cảnh Liêm Uy luôn có một loại địch ý không giải thích được với Ân Thiên Tuấn, nhưng mà cô cũng không muốn bọn họ có mâu thuẫn như vậy.
"Cảnh Liêm Uy..." khẽ gọi một tiếng, Ân Thiên Thiên ngừng động tác trên tay, tròng mắt nhìn Cảnh Liêm Uy ngồi phía trước nói, "Anh ấy là anh trai em, là người không thể thiếu trong thời thơ ấu của em, mà anh là chồng của em, dù anh có yêu em hay không, dù chúng ta có đi đến cuối cùng hay không, bất kể là trong lòng anh nhìn em thế nào, anh cũng là người duy nhất em có thể dựa vào trong cuộc đời này..."
Giống như là một loại tỏ tình trá hình, Ân Thiên Thiên có chút ngại, nhưng mà trong mắt lại tràn đây chân thành tha thiết.
Cô thích Cảnh Liêm Uy, từ lúc bắt đầu đã thế, nhưng mà cô không biết Cảnh Liêm Uy có thích mình hay không, nhưng mà cô cũng không nghĩ cuộc hôn nhân này của hai người thật sự kéo dài, nếu như có thể, không có bất kỳ người phụ nữ nào muốn ly hôn.
Hôn nhân, là một chuyện vô cùng thần thánh, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, mỗi người đều luôn mong chờ từ đầu đến cuối.
Trong ráng chiều, Ân Thiên Thiên đứng bên trong hướng phản quang, Cảnh Liêm Uy mơ mơ hồ hồ nhìn khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của cô, lại chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, anh thừa nhận mình đã yêu Ân Thiên Thiên rồi, chỉ là tình yêu này, anh chưa bao nghĩ đến nỗi có thể ảnh hưởng tâm tình của anh...
Đưa tay kéo vòng eo mảnh khảnh của Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên không đứng vững cứ như thế ngồi trên đùi Cảnh Liêm Uy.
Không khí rất mập mờ, ánh mắt trời đúng lúc.
Cảnh Liêm Uy chôn đầu trong cổ Ân Thiên Thiên, nhẹ giọng nói: "Ân Thiên Thiên, có lẽ anh thích em..."
Một câu nói, trong nháy mắt Ân Thiên Thiaan cảm thấy toàn bộ thế giới cũng muôn hoa khoe sắc nở rộ.
--- Ân Thiên Thiên, có lẽ anh thích em.
Dù chỉ là "Có lẽ", chỉ là "Thích", nhưng mà cô lại cảm giác thỏa mãn như vậy.
Cô cũng không vĩ đại, thậm chí có một đống lớn khuyết điểm, nhưng mà cô lại cứ yêu người ưu tú như Cảnh Liêm Uy, cô không hy vọng xa vời có được tình yêu của anh, mặc dù cô cũng rất chờ đợi tình yêu của anh.
Đây có lẽ là ý nghĩ của đứa bé lúc lâm vào tình yêu, cũng không tự tin nữa.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng chớp động, tròng mát Ân Thiên Thiên nhìn anh.
Trong mắt phượng đều là dáng vẻ của mifh, có chút ngốc lại vô cùng chân thành tha thiết.
Môi mỏng đến gần da mặt tinh tế của Ân Thiên Thiên, ánh mắt nóng rực nhìn đôi môi phấn nộn của cô, những lời đó từng xuất hiện bên tai Ân Thiên Thiên trong vô số giấc mộng.
Anh nói: "Ân Thiên Thiên, anh không thích em quá thân cận với người đàn ông khác, bất kể là Ân Thiên Tuấn hay là Đổng Khánh, hay là Trình Thiên Kiều, anh đều không thích, anh muốn trong mắt em chỉ có một mình anh, muốn em chỉ thích một mình anh, cũng muốn em chỉ nhớ một mình anh."
Anh nói: "Có lẽ anh bá đạo, có lẽ cũng không hoàn mỹ, nhưng mà anh chính là người bá đạo như thế, bởi vì anh hoàn toàn không thể nào trong mắt em có người đàn ông nào khác ngoài anh."
Anh nói: "Ân Thiên Thiên, chúng ta thử cứ như vậy tiếp tục đi."
....
Hai đôi môi lập từ kề vào nhau, Ân Thiên Thiên cảm giác như cả trái tim mình giống như trôi nổi lơ lửng giữa bầu trời, bàn tay nhỏ bé khẽ run đặt lên ngực anh, cảm nhận được tiếng trống ngực có lực của anh.
Thì ra, trả giá cuối cùng sẽ có hồi báo, nhưng lời này là thật sự.
Từ sau khi Cảnh Liêm Uy thừa nhận tình cảm của mình, tình cảm giữa Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đột nhiên dùng tốc độ nhanh phát triển, mỗi ngày anh đúng giờ tan tầm cùng với cô đi siêu thị mua thức ăn, sau đó về nhà hai người cùng nấu cơm, mấy ngày này giống như cuộc sống ngọt ngào mỹ mãn mà các cặp vợ chồng son đều mong muốn.
Thứ tư, đến thời gian Ân Thiên Thiên đến đại học T.
Cảnh Liêm Uy bởi vì phải đi làm nên chỉ có thể đưa Ân Thiên Thiên đến trường rồi rời đi, không ngờ vừa đến cửa bộ phận nghiên cứu sinh đại học T, Cảnh Liêm Uy đã không chút nào bất ngờ nhìn thấy người đàn ông kia đứng ở cửa nói chuyện với học trò, dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, nhìn thế nào cũng là người đàn ông tốt vô hại.
Nhìn Land Rover lặng lẽ đi vào, đôi mắt Trình Thiên Kiều híp lại một chút.
Sau khi Ân Thiên Thiên xuống xe chào tạm biệt với Cảnh Liêm Uy, xoay người chạy vào trong sân trường quen thuộc.
Có thể tiếp tục trở về đi học cô vẫn là rất vui, mặc dù là lợi dụng quan hệ, nhưng mà cô cũng không chiếm vị trí của người khác, chỉ là để phía giáo viên nhận thêm một người mà thôi, chỉ là Ân Thiên Thiếu ít nhiều gì vẫn thấy ngại.
"Thiên Thiên." Nhẹ giọng gọi một tiếng, Trình Thiên Kiều đi ra khỏi đám học sinh yên tĩnh mỉm cười đứng đợi cô.
Có một cảm giác như là "Công tử thế vô song" vậy.
Cảm giác đối với Trình Thiên Kiều từ nhỏ đến lớn của cô đều là như vậy, lớn lên cũng không tính là quá đẹp trai, nhưng lại cứ ôn nhu khiến cho phụ nữ động tâm không thôi.
"Thiên..." Ân Thiên Thiên bật thốt lên muốn gọi một tiếng "Anh Thiên Kiều." nhưng nghĩ đến hoàn cảnh ở đây liền đổi miệng gọi một tiếng: "Thầy Trình."
Trình Thiên Kiều có chút sửng sốt, nhưng lại lập tức nở một nụ cười ôn nhu.
Sân trường tháng chín, luôn có nhiều chuyện xảy ra, có cuộc sống đẹp đẽ của một người mở ra, cũng có ác mộng của một người bắt đầu.
Trời thu thành phố T có chút lạnh, nhưng lại vô cùng mê người, trong sân trường đại học T rợp trời lá phong chính là phong cảnh mùa thu.
Trình Thiên Kiều và Ân Thiên Thiên đi giữa sân trường nhận được không ít ánh mắt, trên đường đi không ít người trông thấy Trình Thiên Kiều quen mắt đi đến gọi một câu "Thầy Trình", Ân Thiên Thiên cũng không nhịn được ở bên cạnh cười trộm.
"Cười đã chưa?" Trình Thiên Kiều nhẹ giọng hỏi, mắt mũi cũng chuyên chú nhìn một vẻ mặt của Ân Thiên Thiên.
"Anh không cảm thấy không quen sao?" Ân Thiên Thiên quay đầu dí dỏm hỏi: "Trước kia người khác đều gọi anh là "Cảnh sát Trình" hoặc là "Trình thiếu gia", đột nhiên biến thành "Thầy Trình" làm em cảm thấy có chút không quen."
Trình Thiên Kiều nhìn Ân Thiên Thiên một lúc, lại nói: "Nếu như em không quen, vậy thì gọi anh là "Anh Thiên Kiều" đi, em gọi em là "Thầy Trình" anh cũng không quen."
Ân Thiên Thiên lại lắc đầu từ chối nói: "Ở bên ngoài có thể, trong trường vẫn nên gọi là thầy đi, miễn cho đến lúc đó tạo ra những phiền toái không cần thiết cho anh, em nghe bác nói, anh đến đây là vì có chuyện phải làm!"
Dứt lời, Ân Thiên Thiên liền xoay người chạy đi, đúng lúc cũng có học trò đến tìm Trình Thiên Kiều.
Các khoa trong học viện nghiên cứu sinh đại học T căn bản không cùng một chỗ, có một chút xa nhau, nhưng mà đại học T dù sao cũng là trường đại học trứ danh cả nước, sinh viên chưa tốt nghiệp hàng năm ở nơi này nếu muốn học lên nghiên cứu sinh cũng sẽ chọn ở đây, lúc này Ân Thiên Thiên không chút bất ngờ gặp lại bạn học ở đây.
Chỉ là cô không ngờ, người đầu tiên cô gặp không phải bạn học ở đại học T mà là Mộc Yên Nhiên.
Hai người đứng dưới gốc cây nhìn đối phương không nói gì.
Từ sau chuyện người ngốc ở nhà cũ họ Cảnh, hai người cho đến bây giờ vẫn chưa từng gặp lại.
Trong nháy mắt, sắc mặt Ân Thiên Thiên chợt biến đổi, tình huống ngày hôm đó lần nữa hiện lên trong đầu cô.
Cô khiêu khích, Bà cụ Cảnh tức giận, thậm chí là Cảnh Liêm Uy không tin tưởng.
Những thứ cô muốn quên đi này cứ như vậy bị mở ra bày dưới ánh mặt trời.
Cô là một người nhát gan, đôi khi thậm chí có thể bởi vì một câu "Có lẽ thích" của Cảnh Liêm Uy cứ như thế quên sạch sẽ những chuyện trước kia, không hề so đo, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến, cũng bởi vì hành vi đà điều của cô sẽ rất dễ dàng tạo ra không ít tai họa ngầm.
Mộc Yên Nhiên nhìn Ân Thiên Thiên lặng lẽ mỉm cười, sau một lúc lâu mới tiến lại gần cô.
"Ân Thiên Thiên, thật vui khi trở thành bạn học của cô." Nói xong, Mộc Yên Nhiên đưa tay ra với Ân Thiên Thiên.
Bị chuyện lần trước ảnh hưởng, bây giờ lúc Ân Thiên Thiên đến gần Mộc Yên Nhiên cũng không tự giác đề phòng.
Nhìn Ân Thiên Thiên như vậy, trong mắt Mộc Yên Nhiên hiện lên một sự trào phúng nói: "Ân Thiên Thiên, cô không phải bây giờ ngay cả dũng khí đến gần tôi cũng không có chứ?"
Người mắt nhìn cô ta, Ân Thiên Thiên trả lời: "Mộc Yên Nhiên, cô thông minh tôi cũng không phải là kẻ ngu, ai biết cô có lại dùng khổ nhục kế gì hay không, một kẻ điên ngay cả mạng cũng thể giao ra, cô cảm thấy tôi không nên đề phòng cô sao? Hay là cô cảm thấy tôi sẽ để cho cô có cơ hội thứ hai?"
Ưu điểm lớn nhất của con người Ân Thiên Thiên chỉ có một, chính là giỏi rút ra bài học.
Sắc mặt Mộc Yên Nhiên khẽ biến hóa một chút, nỗ lực ổn định cảm xúc trong nội tâm, rút tay về hung hăng nắm chặt.
Ân Thiên Thiên không hề bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nào của cô ta, khi nhìn thấy đáy mắt Mộc Yên Nhiên chợt lóe sự đắc ý thì nhịn không được nhíu mày.
Trong tay cô ta có phải là còn con bài nào?
Vì sao, lúc Mộc Yên Nhiên làm việc luôn liều lĩnh như vậy?
Mộc Yên Nhiên lần nữa nở nụ cười nhẹ giọng nói với cô: Ân Thiên Thiên, tôi thật sự rất vui khi trở thành bạn học của cô, mặc dù không cùng một chuyên ngành, nhưng mà vẫn là bạn học, mặt khác tôi cũng muốn nhìn một chút, cô như vậy thì có thể lọt vào mắt của Cảnh Liêm Uy như thế nào..."
Mày khẽ nhíu, Ân Thiên Thiên rất không thích dáng vẻ Mộc Yên Nhiên cái gì cũng nắm chắt thắng lợi trong tay!
Cuối cùng là tự tin ở đâu ra? Hay là có một lá bài tẩy vô cùng lợi hại mà không ai biết?
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy trên TV, Ân Thiên Thiên đã có dự cảm, Mộc Yên Nhiên có thể trở thành địch nhân lớn nhất của cô. bây giờ xem ra, có lẽ dự cảm thành sự thật rồi.