Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-151
CHƯƠNG 151: TIỂU THIẾU GIA NHÀ HỌ ÂN
CHƯƠNG 151: TIỂU THIẾU GIA NHÀ HỌ ÂN
Khóe miệng động đậy nhẹ, Cảnh Liêm Uy chậm rãi chuyển ánh mắt lên người Ân Thiên Tuấn.
Ân Thiên Tuấn cũng nới lỏng tay đang nắm lấy cánh tay của Ân Thiên Thiên, da thịt của cô non mềm, dùng lực một chút đã dễ dàng hồng lên, không để ý cổ tay của mình còn đang bị Cảnh Liêm Uy nắm lấy, chỉ là ánh mắt rét lạnh nói: "Cảnh Liêm Uy, đừng xem Thiên Thiên là người con gái bình thường, em ấy tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư nhà họ Ân, là em gái của Ân Thiên Tuấn tôi, cho dù nhà họ Ân chúng tôi không bằng nhà họ Cảnh mấy người, nhưng mà nếu làm em ấy không vui, tôi cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu."
Rất nhiều thứ, anh ta đã sớm muốn nói, nhưng mà vẫn luôn không có được cơ hội như vậy, cơ hội bây giờ có lẽ không phải là thích hợp nhất, nhưng mà đến cùng anh vẫn không thể nhẫn nhịn tiếp được nữa.
Nếu ngay cả tự do tặng quà cho người khác cũng không có, nhưng vậy Ân Thiên Thiên gả cho Cảnh Liêm Uy cuối cùn được cái gì?
Ân Thiên Thiên vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện, chỉ là nhìn hai người đàn ông này đột nhiên giương cung bạt kiếm.
Bỏ tay Ân Thiên Tuấn ra, Cảnh Liêm Uy cắm hai tay vào túi quần, cứ như vậy nhìn người đàn ông trước mặt, sau rất lâu mới nhẹ giọng nói: "Ân Thiên Tuấn, anh cũng nói, cô ấy là vợ của tôi, chẳng lẽ vợ của tôi tặng quà cho người đàn ông khác tôi cũng không thể hỏi sao?"
Trong đám người, có người nhịn không được kinh ngạc mở ta mắt.
Đây là thừa nhận mình ghen với anh trai của vợ?
Cậu ba nhà họ Cảnh trong truyền thuyết có phải cũng có chút đáng yêu?
Nhưng Ân Thiên Thiên không thể nào cười nổi, đưa tay túm lấy tay áo Cảnh Liêm uy, khuôn mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên nói: "Chúng ta có việc gì về nhà rồi nói được không?"
Bọn họ làm loạn như vậy, chẳng phải không khác gì làm loạn toàn cục sao?
Yến hội đầu tiên sau khi Ân Thiên Tuấn lên chức, cô không muốn phá hỏng.
Nhìn bề ngoài, giống như là Cảnh Liêm Uy đang ghen, Ân Thiên Thiên đang dỗ dành, nhưng mà bọn họ cũng đều biết, chuyện này cũng không đơn giản như nhìn qua như vậy, Cảnh Liêm Uy thật sự tức giận, Ân Thiên Tuấn cũng thật sự tức giận.
Con ngươi nhìn Ân Thiên Thiên, trong đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy cũng có rét lạnh, hơi nghiêng người tránh khỏi tay nhỏ bé của cô, Cảnh Liêm Uy xoay người cứ như thế nghênh ngang bỏ đi...
Ngay lập tức, cả yến hội vốn còn có nụ cười cũng không chịu được cứng ngắc lại.
Đây là cậu ba nhà họ Cảnh nổi giận?
Sắc mặt Ân Thiên Tuấn có chút khói coi, sắc mặt của Ân Thiên Thiên cũng có chút tái nhợt.
Không khí lập tức lạnh xuống, ngay lúc mọi người không biết làm sao cả, Trình Cương lại nhận được một cuộc điện thoại, sau đó Ân Bách Phú cũng đến, giám đốc Hoàng vội vàng chạy đến, anh ta cũng mở miệng nói một câu: "Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia ở trên đường phát sinh xung đột với người khác, hai bên đã đánh nhau..."
Ân Bách Phú vừa mới để nghe thấy như vậy nhưng cũng không kinh hoảng, hiển nhiên là giám đốc Hoàng nói cho ông ấy tin tức này, lúc này ân cần nhìn Ân Thiên Tuấn, "Thiên Tuấn, Thành Vũ bên kia phải làm sao bây giờ?"
Lông mày nhíu chặt, Ân Thiên Tuấn liếc nhìn Ân Thiên Thiên, thấy dáng vẻ của cô hiển nhiên cũng muốn đi theo chỉ có thể khẽ thở dài một cái, để Ân Bách Phú và Lý Mẫn tiếp đãi khách khứa, anh ta tự mình dẫn theo Ân Thiên Thiên đi đến chỗ Ân Thành Vũ kia, sự khó chịu lúc này do Cảnh Liêm Uy làm ra cũng vì chuyện này mà biến mất..
Sau khi “Thiên Ân” đổi chủ, quyền hành lớn nhất của nhà họ Ân rơi xuống trong tay Ân Thiên Tuấn, nhiều khi Ân Bách Phú cũng nói không nên lời, nhưng đây cũng là ông ta nguyện ý, “Thiên Ân” chỉ có ở trong tay Ân Thiên Tuấn mới phát triển thành thời kỳ phồn thịnh...
Còn chưa lại gần ngã tư đường, Ân Thiên Tuấn và Ân Thiên Thiên đã nhìn thấy không ít người vây quanh bên kia, xung quanh có một số dân chúng cũng lặng lẽ trốn một bên không dám lại gần, người bên kia chỉ có hai nhóm, đếm qua cũng tầm hơn ba mươi người.
Ân Thành Vũ hai mươi mốt tuổi cao ngạo đứng giữa một đám vệ sĩ, đối diện là ba người thiếu niên trẻ tuổi khí thịnh, tuổi cũng tương đương với Ân Thành Vũ, nhưng rõ ràng là người trong giới của bọn họ, nếu lúc này có Cảnh Liêm Uy ở đây, sẽ phát hiện Trần Vũ có quan hệ trong chuyện Mộc Yên Nhiên lần trước cũng ở đó.
Mười mấy người nằm xung quanh đang nhỏ giọng rên, dáng vẻ kia hiển nhiên là đã bị thương.
Lúc Ân Thiên Thiên xuống xe nhìn thấy ba người thiếu niên ở đó, một người tóc nhuộm vàng, ánh mắt sắc bén nhìn Ân Thành Vũ, khóe miệng còn có dấu tơ máu nhưng dáng vẻ vẫn không cam lòng yếu thế, một người tóc nhuộm đỏ, cũng có nhiều vết thương, một người khác mặc dù không nhuộm tóc, nhưng trên cánh tay lộ ra hình xăm Bạch Hổ...
Rõ ràng, ba người này là du côn lưu manh...
Ân Thiên Tuấn và Ân Thiên Thiên vừa xuống xe đã hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người, nhưng Ân Thiên Thiên và Ân Thiên Tuấn lại chú ý đến, mà ngay cả vệ sĩ bên cạnh Ân Thành Vũ cũng nhịn không được quay đầu nhìn sang, duy chỉ có Trần Vũ không quay đầu nhìn bọn họ, chỉ là hung hắn trừng mắt với Ân Thành Vũ như trước...
"Anh, cuối cùng anh cũng đã đến, lúc này em có thể đại khai sát giới rồi!" Ân Thành Vũ vừa nhìn thấy Ân Thiên Tuấn đến đây, lập tức có chút hưng phấn, "Sát giới" là giả, nhưng muốn đánh nhau lại là thật, rất nhiều người biết tiểu thiếu gia nhà họ Ân thích đánh nhau, nếu không cũng sẽ không bị Ân Thiên Tuấn và Ân Bách Phú đưa đến thành phố L xa xôi để học tập, "Haha, lúc này bản thiếu gia muốn xem chúng mày muốn làm sao bây giờ!"
Dứt lời, Ân Thành Vũ chuẩn bị để cho vệ sĩ của mình tiến lến, dáng vẻ kia rõ ràng mang tính khát máu, nhất thời khiến cho ba người thiếu niên kia có chút căng thẳng.
"Dừng tay!" Một tiếng quát nhẹ cản lại động tác của bọn vệ sĩ, cũng là vì tò mò giọng nữ này mà quay lại.
Ân Thiên Thiên vẫn mặc lễ phục màu đen, từng bước đi qua giống như là thiên chi kiều nữ, Ân Thiên Tuấn ở sau lưng cô dường như cũng biến thành hộ hoa sứ giả làm nền.
Không kiên nhẫn nhìn Ân Thiên Thiên trước mặt, Ân Thành Vũ mặc dù không vui nhưng vẫn dừng tay, quay đầu lại nhìn Ân Thiên Thiên nhẹ giọng gọi một tiếng: "Chị!"
Bất đắc dĩ cười cười, Ân Thiên Thiên đi đến bên cạnh Ân Thiên Tuấn rồi nhìn người thiếu niên bây giờ rõ ràng cao hơn mình rất nhiều.
Trong mắt người ngoài, tiểu thiếu gia nhà họ Ân là Nhị thế tổ, nhưng mà trong mắt Ân Thiên Thiên, đây chỉ là một người em trai của cô, là người em trai đã từng vươn tay ra giúp đỡ cô, người em trai này cũng là một người đối xử tương đối tốt với cô ở nhà họ Ân.
Đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ Ân Thành Vũ nhu thuận nhu vậy, Trần Vũ cũng tò mò xoay đầu lại nhìn qua.
Ân Thiên Thiên mặc bộ váy đen, làm nổi bật lên làn da tuyết trắng, mắt sáng long lanh rung động lòng người.
"Thành Vũ, em còn muốn bị anh trai ném đến thành phố L học sao?" Ân Thiên Thiên nhẹ nói, trong lời nói còn mang theo chút vui vẻ: "Vừa về đến đã đưa một phần quà lớn như vậy, thật sự không sợ bị trừng phạt sao?"
Sắc mặt Ân Thành Vũ hơi chút đỏ lên, gục đầu xuống không nói.
Trong nhà họ Ân, cậu ta chỉ nghe lời của hai người, một là Ân Thiên Tuấn, một là Ân Thiên Thiên.
Lý do rất đơn giản, một người là anh trai cao lớn của cậu, một người là chị gái yếu ớt của cậu, một người bảo vệ cậu, một người cậu phải bảo vệ.
Ân Thiên Thiên nói xong liền xoay người đến trước mặt Trần Vũ, ba người thiếu niên đối với người phụ nữ còn mang giày cao gót này cũng không căng thẳng gì, chỉ là có chút đề phòng nhìn cô.
Lăn lộn ở đầu đường lâu rồi, bọn họ sớm hiểu được không được xem thường bất kỳ người nào.
"Thật ngại quá, là em trai tôi lỗ mãng rồi, xin hỏi một chút..." Ân Thiên Thiên nhẹ giọng nói chuyện, trong giọng nói cũng có chút nhu hòa: "Xin hỏi đây là có chuyện gì xảy ra?"
Ân Thành Vũ đứng ở sau lưng Ân Thiên Thiên nhịn không được trợn trắng mắt, môi cũng có chút bất mãn chu lên một chút, lần nào cũng thế, cậu đánh người chị ấy đi xin lỗi sau đó lại hỏi chuyện gì xảy ra, 21 năm qua chưa bao giờ ngoài ý muốn.
Bọn vệ sĩ nhanh chóng đi xuống, Ân Thiên Tuấn đứng sau lưng Ân Thiên Thiên bảo vệ cô không bị tổn thương.
Trần Vũ đề phòng nhìn Ân Thiên Thiên là nhìn Ân Thiên Tuấn, sau một lúc lâu mới nói: "Tôi nói là do em trai của cô cố ý tìm đến làm phiền chúng tôi cô tin không?"
Sau khi trầm mặc hai giây, Ân Thiên Thiên chỉ nói một câu: "Có phải là có hiểu lầm gì không?"
"Tôi nhổ vào, còn tưởng rằng là người phân rõ phải trái gì lắm, đã muốn thiên vị như vậy thì dứt khoát luôn đi, đừng có giả vờ buồn nôn như thế!" Trong lòng Trần Vũ lập tức cũng có chút tức giận, nhưng kẻ có tiền này ai lại tin tưởng lời nói của bọn họ, nói cho cùng cũng chỉ là sĩ diện mà thôi: "Em trai của cô cố tình gây sự với chúng tôi, cô không phát hiện anh em của tôi đều nằm trên đất cả sao? Chẳng lẽ đầu tôi lại bị cửa kẹp mà đi làm phiền cậu ta?"
Xoay người, Ân Thiên Thiên nhìn thấy Ân Thành Vũ đã tức đến bốc khói nhưng vẫn ẩn nhẫn.
Ra ngoài nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn là tốt với Ân Thành Vũ, ít nhất cái tính tình nóng nảy này vẫn là nhịn được.
"Thành Vũ." Ân Thiên Tuấn quát nhẹ một tiếng, trong giọng nói rõ ràng mất hứng: "Nói, chuyện gì xảy ra?"
Ân Thành Vũ đã sớm đợi những lời này rồi, bây giờ cuối cùng có thể nói chuyện, lập tức mở miệng: "Mày đi tìm chết đi, bản thiếu gia còn phải cố ý đến làm loạn mày sao, rõ ràng chính là mày đang cố tình làm phiền ông lão kia, bản thiếu gia không nhìn nổi mới tìm mày nói chuyện, còn không đến hai câu chúng mày đã động thủ! Không đánh chúng mày nằm xuống, chẳng lẽ chờ chúng mày đánh gục sao? Tao ngu đến thế sao?"
Cho đến khi Ân Thành Vũ nói, Ân Thiên Thiên và Ân Thiên Tuấn mới chú ý đến một ông cụ lạnh run trốn trong bóng tối, đến lúc có người chú ý ông ta mới có hơi ngẩng đầu...
Dưới tình huống bình thường, ai cũng sẽ cho rằng thanh niên nhuộm tóc, xăm mình không phải là người tốt gì, đối xử với một ông cụ lớn tuổi như vậy rõ ràng là thu phí bảo hộ gì rồi, nhất thời người xung quanh có chút khinh thường nhìn bọn họ, sắc mặt ba người thiếu niên rõ ràng có biển đổi, không phải khó xử, mà là phẫn nộ...
Ân Thiên Thiên nhẹ giọng mở miệng hỏi: "Thật ngại quá, có phải là có hiểu lầm gì hay không? Em trai của tôi có thể không rõ ràng tình huống cho lắm.
Trần Vũ kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, dưới tình huống bình thường, không phải cô nên nhanh chóng định tội cho bọn họ sao, sau đó chửi ầm lên? Hỏi như bây giờ, thì rõ ràng là cho bọn họ cơ hội giải thích rồi.
Lập tức, ba người thiếu niên và những thiếu niên nằm trên mặt đất đều có chút kinh ngạc.
Người phụ nữ này là đầu óc có vấn đề, hay là thật sự tin tưởng bọn họ?
Lăn lộn ở đầu đường lâu, bọn họ dễ gặp nhất là sự khinh thường và không tin tưởng của người khác, sau đó thì sợ hãi...
Nhưng hết lần này đến lần khác cô lai đang cho bọn họ cơ hội nói chuyện.
Trần Vũ nhìn Ân Thiên Thiên trước mắt, yết hầu có chút căng cứng, trong nhà, chị và mẹ đều không tin tưởng cậu ta, cũng không cho cậu ta cơ hội để giải thích, nhưng bây giờ, mọi người ngoài nguyện ý tin tưởng bọn họ như vậy, cho bọn họ cơ hội nói chuyện...
Sau thật lâu, Trần Vũ cũng không nói gì, mà cậu bé tóc hồng bên cạnh cậu ta nói: "Chúng tôi chỉ là trông thấy ông cụ ngã sấp xuống, cho nên đi đến đỡ lên thôi, ai biết vị đại thiếu gia này hỏi cũng không hỏi, đã đến mắng người...."
CHƯƠNG 151: TIỂU THIẾU GIA NHÀ HỌ ÂN
Khóe miệng động đậy nhẹ, Cảnh Liêm Uy chậm rãi chuyển ánh mắt lên người Ân Thiên Tuấn.
Ân Thiên Tuấn cũng nới lỏng tay đang nắm lấy cánh tay của Ân Thiên Thiên, da thịt của cô non mềm, dùng lực một chút đã dễ dàng hồng lên, không để ý cổ tay của mình còn đang bị Cảnh Liêm Uy nắm lấy, chỉ là ánh mắt rét lạnh nói: "Cảnh Liêm Uy, đừng xem Thiên Thiên là người con gái bình thường, em ấy tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư nhà họ Ân, là em gái của Ân Thiên Tuấn tôi, cho dù nhà họ Ân chúng tôi không bằng nhà họ Cảnh mấy người, nhưng mà nếu làm em ấy không vui, tôi cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu."
Rất nhiều thứ, anh ta đã sớm muốn nói, nhưng mà vẫn luôn không có được cơ hội như vậy, cơ hội bây giờ có lẽ không phải là thích hợp nhất, nhưng mà đến cùng anh vẫn không thể nhẫn nhịn tiếp được nữa.
Nếu ngay cả tự do tặng quà cho người khác cũng không có, nhưng vậy Ân Thiên Thiên gả cho Cảnh Liêm Uy cuối cùn được cái gì?
Ân Thiên Thiên vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện, chỉ là nhìn hai người đàn ông này đột nhiên giương cung bạt kiếm.
Bỏ tay Ân Thiên Tuấn ra, Cảnh Liêm Uy cắm hai tay vào túi quần, cứ như vậy nhìn người đàn ông trước mặt, sau rất lâu mới nhẹ giọng nói: "Ân Thiên Tuấn, anh cũng nói, cô ấy là vợ của tôi, chẳng lẽ vợ của tôi tặng quà cho người đàn ông khác tôi cũng không thể hỏi sao?"
Trong đám người, có người nhịn không được kinh ngạc mở ta mắt.
Đây là thừa nhận mình ghen với anh trai của vợ?
Cậu ba nhà họ Cảnh trong truyền thuyết có phải cũng có chút đáng yêu?
Nhưng Ân Thiên Thiên không thể nào cười nổi, đưa tay túm lấy tay áo Cảnh Liêm uy, khuôn mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên nói: "Chúng ta có việc gì về nhà rồi nói được không?"
Bọn họ làm loạn như vậy, chẳng phải không khác gì làm loạn toàn cục sao?
Yến hội đầu tiên sau khi Ân Thiên Tuấn lên chức, cô không muốn phá hỏng.
Nhìn bề ngoài, giống như là Cảnh Liêm Uy đang ghen, Ân Thiên Thiên đang dỗ dành, nhưng mà bọn họ cũng đều biết, chuyện này cũng không đơn giản như nhìn qua như vậy, Cảnh Liêm Uy thật sự tức giận, Ân Thiên Tuấn cũng thật sự tức giận.
Con ngươi nhìn Ân Thiên Thiên, trong đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy cũng có rét lạnh, hơi nghiêng người tránh khỏi tay nhỏ bé của cô, Cảnh Liêm Uy xoay người cứ như thế nghênh ngang bỏ đi...
Ngay lập tức, cả yến hội vốn còn có nụ cười cũng không chịu được cứng ngắc lại.
Đây là cậu ba nhà họ Cảnh nổi giận?
Sắc mặt Ân Thiên Tuấn có chút khói coi, sắc mặt của Ân Thiên Thiên cũng có chút tái nhợt.
Không khí lập tức lạnh xuống, ngay lúc mọi người không biết làm sao cả, Trình Cương lại nhận được một cuộc điện thoại, sau đó Ân Bách Phú cũng đến, giám đốc Hoàng vội vàng chạy đến, anh ta cũng mở miệng nói một câu: "Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia ở trên đường phát sinh xung đột với người khác, hai bên đã đánh nhau..."
Ân Bách Phú vừa mới để nghe thấy như vậy nhưng cũng không kinh hoảng, hiển nhiên là giám đốc Hoàng nói cho ông ấy tin tức này, lúc này ân cần nhìn Ân Thiên Tuấn, "Thiên Tuấn, Thành Vũ bên kia phải làm sao bây giờ?"
Lông mày nhíu chặt, Ân Thiên Tuấn liếc nhìn Ân Thiên Thiên, thấy dáng vẻ của cô hiển nhiên cũng muốn đi theo chỉ có thể khẽ thở dài một cái, để Ân Bách Phú và Lý Mẫn tiếp đãi khách khứa, anh ta tự mình dẫn theo Ân Thiên Thiên đi đến chỗ Ân Thành Vũ kia, sự khó chịu lúc này do Cảnh Liêm Uy làm ra cũng vì chuyện này mà biến mất..
Sau khi “Thiên Ân” đổi chủ, quyền hành lớn nhất của nhà họ Ân rơi xuống trong tay Ân Thiên Tuấn, nhiều khi Ân Bách Phú cũng nói không nên lời, nhưng đây cũng là ông ta nguyện ý, “Thiên Ân” chỉ có ở trong tay Ân Thiên Tuấn mới phát triển thành thời kỳ phồn thịnh...
Còn chưa lại gần ngã tư đường, Ân Thiên Tuấn và Ân Thiên Thiên đã nhìn thấy không ít người vây quanh bên kia, xung quanh có một số dân chúng cũng lặng lẽ trốn một bên không dám lại gần, người bên kia chỉ có hai nhóm, đếm qua cũng tầm hơn ba mươi người.
Ân Thành Vũ hai mươi mốt tuổi cao ngạo đứng giữa một đám vệ sĩ, đối diện là ba người thiếu niên trẻ tuổi khí thịnh, tuổi cũng tương đương với Ân Thành Vũ, nhưng rõ ràng là người trong giới của bọn họ, nếu lúc này có Cảnh Liêm Uy ở đây, sẽ phát hiện Trần Vũ có quan hệ trong chuyện Mộc Yên Nhiên lần trước cũng ở đó.
Mười mấy người nằm xung quanh đang nhỏ giọng rên, dáng vẻ kia hiển nhiên là đã bị thương.
Lúc Ân Thiên Thiên xuống xe nhìn thấy ba người thiếu niên ở đó, một người tóc nhuộm vàng, ánh mắt sắc bén nhìn Ân Thành Vũ, khóe miệng còn có dấu tơ máu nhưng dáng vẻ vẫn không cam lòng yếu thế, một người tóc nhuộm đỏ, cũng có nhiều vết thương, một người khác mặc dù không nhuộm tóc, nhưng trên cánh tay lộ ra hình xăm Bạch Hổ...
Rõ ràng, ba người này là du côn lưu manh...
Ân Thiên Tuấn và Ân Thiên Thiên vừa xuống xe đã hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người, nhưng Ân Thiên Thiên và Ân Thiên Tuấn lại chú ý đến, mà ngay cả vệ sĩ bên cạnh Ân Thành Vũ cũng nhịn không được quay đầu nhìn sang, duy chỉ có Trần Vũ không quay đầu nhìn bọn họ, chỉ là hung hắn trừng mắt với Ân Thành Vũ như trước...
"Anh, cuối cùng anh cũng đã đến, lúc này em có thể đại khai sát giới rồi!" Ân Thành Vũ vừa nhìn thấy Ân Thiên Tuấn đến đây, lập tức có chút hưng phấn, "Sát giới" là giả, nhưng muốn đánh nhau lại là thật, rất nhiều người biết tiểu thiếu gia nhà họ Ân thích đánh nhau, nếu không cũng sẽ không bị Ân Thiên Tuấn và Ân Bách Phú đưa đến thành phố L xa xôi để học tập, "Haha, lúc này bản thiếu gia muốn xem chúng mày muốn làm sao bây giờ!"
Dứt lời, Ân Thành Vũ chuẩn bị để cho vệ sĩ của mình tiến lến, dáng vẻ kia rõ ràng mang tính khát máu, nhất thời khiến cho ba người thiếu niên kia có chút căng thẳng.
"Dừng tay!" Một tiếng quát nhẹ cản lại động tác của bọn vệ sĩ, cũng là vì tò mò giọng nữ này mà quay lại.
Ân Thiên Thiên vẫn mặc lễ phục màu đen, từng bước đi qua giống như là thiên chi kiều nữ, Ân Thiên Tuấn ở sau lưng cô dường như cũng biến thành hộ hoa sứ giả làm nền.
Không kiên nhẫn nhìn Ân Thiên Thiên trước mặt, Ân Thành Vũ mặc dù không vui nhưng vẫn dừng tay, quay đầu lại nhìn Ân Thiên Thiên nhẹ giọng gọi một tiếng: "Chị!"
Bất đắc dĩ cười cười, Ân Thiên Thiên đi đến bên cạnh Ân Thiên Tuấn rồi nhìn người thiếu niên bây giờ rõ ràng cao hơn mình rất nhiều.
Trong mắt người ngoài, tiểu thiếu gia nhà họ Ân là Nhị thế tổ, nhưng mà trong mắt Ân Thiên Thiên, đây chỉ là một người em trai của cô, là người em trai đã từng vươn tay ra giúp đỡ cô, người em trai này cũng là một người đối xử tương đối tốt với cô ở nhà họ Ân.
Đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ Ân Thành Vũ nhu thuận nhu vậy, Trần Vũ cũng tò mò xoay đầu lại nhìn qua.
Ân Thiên Thiên mặc bộ váy đen, làm nổi bật lên làn da tuyết trắng, mắt sáng long lanh rung động lòng người.
"Thành Vũ, em còn muốn bị anh trai ném đến thành phố L học sao?" Ân Thiên Thiên nhẹ nói, trong lời nói còn mang theo chút vui vẻ: "Vừa về đến đã đưa một phần quà lớn như vậy, thật sự không sợ bị trừng phạt sao?"
Sắc mặt Ân Thành Vũ hơi chút đỏ lên, gục đầu xuống không nói.
Trong nhà họ Ân, cậu ta chỉ nghe lời của hai người, một là Ân Thiên Tuấn, một là Ân Thiên Thiên.
Lý do rất đơn giản, một người là anh trai cao lớn của cậu, một người là chị gái yếu ớt của cậu, một người bảo vệ cậu, một người cậu phải bảo vệ.
Ân Thiên Thiên nói xong liền xoay người đến trước mặt Trần Vũ, ba người thiếu niên đối với người phụ nữ còn mang giày cao gót này cũng không căng thẳng gì, chỉ là có chút đề phòng nhìn cô.
Lăn lộn ở đầu đường lâu rồi, bọn họ sớm hiểu được không được xem thường bất kỳ người nào.
"Thật ngại quá, là em trai tôi lỗ mãng rồi, xin hỏi một chút..." Ân Thiên Thiên nhẹ giọng nói chuyện, trong giọng nói cũng có chút nhu hòa: "Xin hỏi đây là có chuyện gì xảy ra?"
Ân Thành Vũ đứng ở sau lưng Ân Thiên Thiên nhịn không được trợn trắng mắt, môi cũng có chút bất mãn chu lên một chút, lần nào cũng thế, cậu đánh người chị ấy đi xin lỗi sau đó lại hỏi chuyện gì xảy ra, 21 năm qua chưa bao giờ ngoài ý muốn.
Bọn vệ sĩ nhanh chóng đi xuống, Ân Thiên Tuấn đứng sau lưng Ân Thiên Thiên bảo vệ cô không bị tổn thương.
Trần Vũ đề phòng nhìn Ân Thiên Thiên là nhìn Ân Thiên Tuấn, sau một lúc lâu mới nói: "Tôi nói là do em trai của cô cố ý tìm đến làm phiền chúng tôi cô tin không?"
Sau khi trầm mặc hai giây, Ân Thiên Thiên chỉ nói một câu: "Có phải là có hiểu lầm gì không?"
"Tôi nhổ vào, còn tưởng rằng là người phân rõ phải trái gì lắm, đã muốn thiên vị như vậy thì dứt khoát luôn đi, đừng có giả vờ buồn nôn như thế!" Trong lòng Trần Vũ lập tức cũng có chút tức giận, nhưng kẻ có tiền này ai lại tin tưởng lời nói của bọn họ, nói cho cùng cũng chỉ là sĩ diện mà thôi: "Em trai của cô cố tình gây sự với chúng tôi, cô không phát hiện anh em của tôi đều nằm trên đất cả sao? Chẳng lẽ đầu tôi lại bị cửa kẹp mà đi làm phiền cậu ta?"
Xoay người, Ân Thiên Thiên nhìn thấy Ân Thành Vũ đã tức đến bốc khói nhưng vẫn ẩn nhẫn.
Ra ngoài nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn là tốt với Ân Thành Vũ, ít nhất cái tính tình nóng nảy này vẫn là nhịn được.
"Thành Vũ." Ân Thiên Tuấn quát nhẹ một tiếng, trong giọng nói rõ ràng mất hứng: "Nói, chuyện gì xảy ra?"
Ân Thành Vũ đã sớm đợi những lời này rồi, bây giờ cuối cùng có thể nói chuyện, lập tức mở miệng: "Mày đi tìm chết đi, bản thiếu gia còn phải cố ý đến làm loạn mày sao, rõ ràng chính là mày đang cố tình làm phiền ông lão kia, bản thiếu gia không nhìn nổi mới tìm mày nói chuyện, còn không đến hai câu chúng mày đã động thủ! Không đánh chúng mày nằm xuống, chẳng lẽ chờ chúng mày đánh gục sao? Tao ngu đến thế sao?"
Cho đến khi Ân Thành Vũ nói, Ân Thiên Thiên và Ân Thiên Tuấn mới chú ý đến một ông cụ lạnh run trốn trong bóng tối, đến lúc có người chú ý ông ta mới có hơi ngẩng đầu...
Dưới tình huống bình thường, ai cũng sẽ cho rằng thanh niên nhuộm tóc, xăm mình không phải là người tốt gì, đối xử với một ông cụ lớn tuổi như vậy rõ ràng là thu phí bảo hộ gì rồi, nhất thời người xung quanh có chút khinh thường nhìn bọn họ, sắc mặt ba người thiếu niên rõ ràng có biển đổi, không phải khó xử, mà là phẫn nộ...
Ân Thiên Thiên nhẹ giọng mở miệng hỏi: "Thật ngại quá, có phải là có hiểu lầm gì hay không? Em trai của tôi có thể không rõ ràng tình huống cho lắm.
Trần Vũ kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, dưới tình huống bình thường, không phải cô nên nhanh chóng định tội cho bọn họ sao, sau đó chửi ầm lên? Hỏi như bây giờ, thì rõ ràng là cho bọn họ cơ hội giải thích rồi.
Lập tức, ba người thiếu niên và những thiếu niên nằm trên mặt đất đều có chút kinh ngạc.
Người phụ nữ này là đầu óc có vấn đề, hay là thật sự tin tưởng bọn họ?
Lăn lộn ở đầu đường lâu, bọn họ dễ gặp nhất là sự khinh thường và không tin tưởng của người khác, sau đó thì sợ hãi...
Nhưng hết lần này đến lần khác cô lai đang cho bọn họ cơ hội nói chuyện.
Trần Vũ nhìn Ân Thiên Thiên trước mắt, yết hầu có chút căng cứng, trong nhà, chị và mẹ đều không tin tưởng cậu ta, cũng không cho cậu ta cơ hội để giải thích, nhưng bây giờ, mọi người ngoài nguyện ý tin tưởng bọn họ như vậy, cho bọn họ cơ hội nói chuyện...
Sau thật lâu, Trần Vũ cũng không nói gì, mà cậu bé tóc hồng bên cạnh cậu ta nói: "Chúng tôi chỉ là trông thấy ông cụ ngã sấp xuống, cho nên đi đến đỡ lên thôi, ai biết vị đại thiếu gia này hỏi cũng không hỏi, đã đến mắng người...."