Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38: Cái kết
Ngọc Huyền: bác à, tên Đinh Trình Hâm đó đem bám Gia Kỳ vì tài sản ấy ạ.
Bà Mã: ồ là vậy à, thế bọn họ mới bị đánh.
Ả gật đầu lia lịa.
Bà Trình: vậy các cô là người tát bọn nó.
Khuê Vi: đúng đó thì sao.
Mẹ của Tuấn Lâm không nói gì đi lại phía ả Khuê Vi tát mạnh vào mặt ả, ả ôm khuôn mặt mình la lên.
Khuê Vi: bà làm gì vậy hả, tôi là tiểu thư của Mộc gia đấy còn là con dâu tương lại của Nghiêm gia nữa đó.
Bà Hạ: tôi sợ cô chắc dám động vào bảo bối nhà tôi.
Bà Nghiêm: còn nữa Khuê Vi từ khi nào cô là con dâu nhà Nghiêm gia này vậy.
Khuê Vi: dạ chẳng phải lúc phỏng vấn bác nói là con dâu bác là người bác thích sao.
ngôn tình hoàn
Bà Nghiêm: ừm đúng vậy.
Khuê Vi: lúc trước bác nói thích cháu lắm mà.
Cậu nãy giờ ngồi trên đùi anh nghe vậy liền cười hiểm cái.
Tuấn Lâm: hic... hic..
Hạo Tường: sao vậy bảo bối nhỏ.
Anh lo lắng ôm cậu, mẹ cậu nhìn là biết cậu đang giở trò nên đứng im, cậu liền đứng dậy chạy lại ôm mẹ của anh.
Tuấn Lâm: hic.. con có chỗ nào người không thích người nói đi con sửa, chứ người đừng cho cô ta làm dâu Nghiêm gia nha "Mẹ".
Cậu cố tình nói lớn từ mẹ cho ả nghe, không ngoài dự đoán của cậu khi ả nghe cậu gọi mẹ anh là mẹ thì lập tức đứng hình.
Bà Nghiêm: thôi nào tiểu Lâm, ta thương con nhất mà tiểu Tường cũng không bằng con.
Tuấn Lâm: thật không mẹ.
Bà Nghiêm: thật, con không tin ta sao.
Tuấn Lâm: tin ạ.
Bà Nghiêm: giỏi, lại chỗ Hào Tường đi ở đây ta giải quyết, mấy đứa dẫn mấy đứa này đi lấy thuốc thoa mặt đi.
All: dạ.
Sau khi các anh dẫn các cậu đi rồi, thì các bà mẹ ngồi xuống sôfa và bắt đầu lên sàn.
Bà Trình: tôi cần lời giải thích thỏa đáng.
Ngọc Huyền: cần gì giải thích chứ là tụi tôi đánh tụi nó đó rồi sao, nhà bà làm gì được tôi.
Ả vẫn vên váo vì chưa hề biết thân phận của các cậu, nên ả cứ nghĩ là nhà cậu nghèo không làm được gì ả.
Bà Trình: mạnh miệng ghê nhỉ, nói vậy mặt của bốn đứa nó là cô đánh đúng không.
Ngọc Huyền: chính tôi đánh tên Đinh Trình Hâm, còn Khuê Vi đánh Hạ Tuấn Lâm, Trần Tứ Húc do Giai Nhi đánh, còn Tống Á Hiên là do Nhược Ngọc đánh rồi sao.
Chát " mẹ cậu đứng dậy tát ả.
Bà Lâm: bà kia, bà dám tát con gái tôi.
Bà Trình: bà không dạy được thì tôi giúp, còn nữa con bà đánh con tôi được vậy sao tôi không đánh con bà được.
Bà Lâm: thứ nghèo nàn như nhà bà bị đánh là đúng rồi.
Chát..chát " lần này là mẹ anh đánh mẹ ả.
Bà Lâm: chị sui sao.. sao chị tát tui.
Bà Mã: xin lỗi đừng nhận bừa tôi chưa có sui còn vì sao tôi tát bà là vì chướng mắt thôi.
Bà Lâm: chị nói gì vậy chả phải Gia Kỳ và Ngọc Huyền đang quen nhau sao.
Bà Mã: bộ nãy bà không nhìn thấy gì à, Gia Kỳ nhà tôi có quan tâm con gái bà không hả, vậy thì quen nổi gì nhà bà bớt ảo tưởng lại nha.
Ả và mẹ ả cứng họng không nói được gì cả, còn bên Nhược Ngọc thì ả đang bị mẹ của Á Hiên tát liên tục bốn năm cái vào mặt.
Bà Tống: hôm nay tôi sẽ cho cô niếm mùi, dám động đến cục cưng của tôi hả, 18 năm nay tôi đây cưng nó chưa la rầy nó dù một câu vậy mà cô dám làm mặt nó ra nông nổi đó.
Ả bị tát đau quá mà mẹ ả lại bị giữ lại không can được, ả liền quay qua mẹ Diệu Văn.
Nhược Ngọc: bác gái cứu cháu.
Bà Lưu: cô nói xem tại sao phải cứu cô.
Nhược Ngọc: vì con có hôn ước với Lưu gia mà, và là con dâu của bác.
Mẹ anh nghe được liền cười lên.
Bà Lưu: haha, quả thật là cô có hôn ước với Lưu gia nhưng không phải Diêu Văn con tôi, mà là anh họ nó Chí Hoành, nhưng tôi nhớ đã hủy hôn vào đầu năm nay rồi mà, vậy thì bây giờ cô đâu có dính dáng gì với Lưu gia chúng tôi chứ.
Ả liền túm vấy mẹ anh để xin cứu.
Bà Lưu: ấy đừng làm.bẩn vấy tôi, tí nữa tôi còn đi gặp con dâu tôi đấy.
Cuối cùng thì mẹ cậu cũng đã nghĩ đánh.
Nhược Ngọc: con dâu bác là tên Á Hiên đó.
Bà Lưu: đúng vậy, cô không thấy khi nãy Diệu Văn nhà tôi rất cưng thằng bé sao, tốt nhất cô nên bỏ cuộc đi là vừa, nhà tôi không dám nhận con dâu như cô.
Bà Tống: còn nữa nếu cô dám động vào tiểu bảo bối nhà Tống thị này nữa thì Hàn thị của cô sẽ không còn đấy.
Ả nghe xong liền xanh mặt, vì ả biết tập đoàn Tống thị lớn gấp đôi tập đoàn nhà ả, nhưng ả không ngờ cậu lại là thiếu gia nhà đó, cũng mai là không hại Hàn thị phá sản.
Còn bên mẹ Hạ và mẹ Trần cũng đã giải quyết xong xuôi, đánh xong cảnh cáo nhà bọn ả xong thì bỏ đi.
Móc điện thoại ra nhắn tin thông báo cho các anh và các cậu, là giải quyết xong xuôi, nên các bà mẹ cùng nhau đi hộp mặt hết rồi, vì họ là bạn cũ của nhau.
Bà Mã: ồ là vậy à, thế bọn họ mới bị đánh.
Ả gật đầu lia lịa.
Bà Trình: vậy các cô là người tát bọn nó.
Khuê Vi: đúng đó thì sao.
Mẹ của Tuấn Lâm không nói gì đi lại phía ả Khuê Vi tát mạnh vào mặt ả, ả ôm khuôn mặt mình la lên.
Khuê Vi: bà làm gì vậy hả, tôi là tiểu thư của Mộc gia đấy còn là con dâu tương lại của Nghiêm gia nữa đó.
Bà Hạ: tôi sợ cô chắc dám động vào bảo bối nhà tôi.
Bà Nghiêm: còn nữa Khuê Vi từ khi nào cô là con dâu nhà Nghiêm gia này vậy.
Khuê Vi: dạ chẳng phải lúc phỏng vấn bác nói là con dâu bác là người bác thích sao.
ngôn tình hoàn
Bà Nghiêm: ừm đúng vậy.
Khuê Vi: lúc trước bác nói thích cháu lắm mà.
Cậu nãy giờ ngồi trên đùi anh nghe vậy liền cười hiểm cái.
Tuấn Lâm: hic... hic..
Hạo Tường: sao vậy bảo bối nhỏ.
Anh lo lắng ôm cậu, mẹ cậu nhìn là biết cậu đang giở trò nên đứng im, cậu liền đứng dậy chạy lại ôm mẹ của anh.
Tuấn Lâm: hic.. con có chỗ nào người không thích người nói đi con sửa, chứ người đừng cho cô ta làm dâu Nghiêm gia nha "Mẹ".
Cậu cố tình nói lớn từ mẹ cho ả nghe, không ngoài dự đoán của cậu khi ả nghe cậu gọi mẹ anh là mẹ thì lập tức đứng hình.
Bà Nghiêm: thôi nào tiểu Lâm, ta thương con nhất mà tiểu Tường cũng không bằng con.
Tuấn Lâm: thật không mẹ.
Bà Nghiêm: thật, con không tin ta sao.
Tuấn Lâm: tin ạ.
Bà Nghiêm: giỏi, lại chỗ Hào Tường đi ở đây ta giải quyết, mấy đứa dẫn mấy đứa này đi lấy thuốc thoa mặt đi.
All: dạ.
Sau khi các anh dẫn các cậu đi rồi, thì các bà mẹ ngồi xuống sôfa và bắt đầu lên sàn.
Bà Trình: tôi cần lời giải thích thỏa đáng.
Ngọc Huyền: cần gì giải thích chứ là tụi tôi đánh tụi nó đó rồi sao, nhà bà làm gì được tôi.
Ả vẫn vên váo vì chưa hề biết thân phận của các cậu, nên ả cứ nghĩ là nhà cậu nghèo không làm được gì ả.
Bà Trình: mạnh miệng ghê nhỉ, nói vậy mặt của bốn đứa nó là cô đánh đúng không.
Ngọc Huyền: chính tôi đánh tên Đinh Trình Hâm, còn Khuê Vi đánh Hạ Tuấn Lâm, Trần Tứ Húc do Giai Nhi đánh, còn Tống Á Hiên là do Nhược Ngọc đánh rồi sao.
Chát " mẹ cậu đứng dậy tát ả.
Bà Lâm: bà kia, bà dám tát con gái tôi.
Bà Trình: bà không dạy được thì tôi giúp, còn nữa con bà đánh con tôi được vậy sao tôi không đánh con bà được.
Bà Lâm: thứ nghèo nàn như nhà bà bị đánh là đúng rồi.
Chát..chát " lần này là mẹ anh đánh mẹ ả.
Bà Lâm: chị sui sao.. sao chị tát tui.
Bà Mã: xin lỗi đừng nhận bừa tôi chưa có sui còn vì sao tôi tát bà là vì chướng mắt thôi.
Bà Lâm: chị nói gì vậy chả phải Gia Kỳ và Ngọc Huyền đang quen nhau sao.
Bà Mã: bộ nãy bà không nhìn thấy gì à, Gia Kỳ nhà tôi có quan tâm con gái bà không hả, vậy thì quen nổi gì nhà bà bớt ảo tưởng lại nha.
Ả và mẹ ả cứng họng không nói được gì cả, còn bên Nhược Ngọc thì ả đang bị mẹ của Á Hiên tát liên tục bốn năm cái vào mặt.
Bà Tống: hôm nay tôi sẽ cho cô niếm mùi, dám động đến cục cưng của tôi hả, 18 năm nay tôi đây cưng nó chưa la rầy nó dù một câu vậy mà cô dám làm mặt nó ra nông nổi đó.
Ả bị tát đau quá mà mẹ ả lại bị giữ lại không can được, ả liền quay qua mẹ Diệu Văn.
Nhược Ngọc: bác gái cứu cháu.
Bà Lưu: cô nói xem tại sao phải cứu cô.
Nhược Ngọc: vì con có hôn ước với Lưu gia mà, và là con dâu của bác.
Mẹ anh nghe được liền cười lên.
Bà Lưu: haha, quả thật là cô có hôn ước với Lưu gia nhưng không phải Diêu Văn con tôi, mà là anh họ nó Chí Hoành, nhưng tôi nhớ đã hủy hôn vào đầu năm nay rồi mà, vậy thì bây giờ cô đâu có dính dáng gì với Lưu gia chúng tôi chứ.
Ả liền túm vấy mẹ anh để xin cứu.
Bà Lưu: ấy đừng làm.bẩn vấy tôi, tí nữa tôi còn đi gặp con dâu tôi đấy.
Cuối cùng thì mẹ cậu cũng đã nghĩ đánh.
Nhược Ngọc: con dâu bác là tên Á Hiên đó.
Bà Lưu: đúng vậy, cô không thấy khi nãy Diệu Văn nhà tôi rất cưng thằng bé sao, tốt nhất cô nên bỏ cuộc đi là vừa, nhà tôi không dám nhận con dâu như cô.
Bà Tống: còn nữa nếu cô dám động vào tiểu bảo bối nhà Tống thị này nữa thì Hàn thị của cô sẽ không còn đấy.
Ả nghe xong liền xanh mặt, vì ả biết tập đoàn Tống thị lớn gấp đôi tập đoàn nhà ả, nhưng ả không ngờ cậu lại là thiếu gia nhà đó, cũng mai là không hại Hàn thị phá sản.
Còn bên mẹ Hạ và mẹ Trần cũng đã giải quyết xong xuôi, đánh xong cảnh cáo nhà bọn ả xong thì bỏ đi.
Móc điện thoại ra nhắn tin thông báo cho các anh và các cậu, là giải quyết xong xuôi, nên các bà mẹ cùng nhau đi hộp mặt hết rồi, vì họ là bạn cũ của nhau.