Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Giấc mơ và hiện thực.
"Đừng ngủ nữa, dậy nói chuyện với em đi."
Khuất Diễn Trọng bị động tĩnh trên mũi đánh thức, vừa mở mắt liền thấy Tống Sanh ghé vào ngực mình, một tay chống đầu, một tay chọc chọc mũi anh, trên mặt cười hì hì lộ ra lúm đồng tiền.
"Anh ngủ lâu quá."
"Ừ." Khuất Diễn Trọng tham lam nhìn gương mặt tươi cười của cô, nằm yên một chỗ không nhúc nhích.
Tống Sanh chớp mắt, gác cằm lên xương quai xanh của anh, mỗi lúc một trườn lên, cười cười: "Sao vậy Manh Manh, không vui à?"
"Không, anh rất vui."
"Vì sao lại vui?" Tống Sanh nghiêng đầu.
"Vì có em ở đây."
Tống Sanh cười lớn hơn, rồi nhẹ giọng nói: "Sai rồi Manh Manh, em không còn nữa." Vừa dứt lời, máu tươi đột nhiên xuất hiện trên gương mặt của cô, sau đó phân tán thân thể cô làm hai, giống như bị người ta cầm dao lớn bổ ra. Cả người dính đầy máu, Khuất Diễn Trọng lại không chút để ý, chỉ biết ôm lấy nửa thi thể còn lại kia của cô.
"Cơ thể em đâu? Manh Manh, anh có biết nửa thi thể kia của em ở đâu không?"
"Anh sẽ tìm về giúp em, rất nhanh thôi." Khuất Diễn Trọng ẩn nhẫn mà dịu dàng.
Tựa như vô số lần trước, cho dù khởi đầu tốt đẹp ấm áp cỡ nào, đến cuối cùng đều là cảnh tượng tàn nhẫn này đánh tan hi vọng xa vời trong mơ của anh, kéo anh trở về hiện thực. Nhưng cho dù trái tim vô cùng đau đớn, anh vẫn mong chờ có thể gặp lại cô trong mơ.
Lần này Khuất Diễn Trọng bị một tiếng kêu tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, anh liền hiểu tới giờ rồi. Trước đây anh từng nói, nhiều nhất là ba năm anh nhất định sẽ ra ngoài, bởi vì anh biết có người sẽ giúp anh. Trước khi vào nơi này, việc anh làm nhiều nhất là phẫu thuật cứu người, nhân mạch của anh nhờ vậy mà có, cơ hội ra ngoài cũng nằm bên trong.
"Tiến sĩ Khuất, tôi tới giúp anh." Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi ngồi đối diện, thành khẩn nói, một bên đẩy phần văn kiện tới trước mặt Khuất Diễn Trọng.
"Án tử ba năm trước của cậu là một đối thủ của tôi lấy thế áp người nhưng cũng không phải không có không gian hoạt động, hiện tại tôi có việc muốn nhờ, nếu tiến sĩ Khuất có thể thay tôi thành công hoàn thành cuộc phẫu thuật này, kiếp sống lao tù của cậu có thể lập tức kết thúc."
Khuất Diễn Trọng rời khỏi đảo K tới M ba tháng, ba tháng sau, một đại nhân vật nổi danh nước M đổ đài, cùng lúc đó, Khuất Diễn Trọng được phóng thích.
Thời điểm ra khỏi ngục giam, anh ở cửa nhìn thấy ba Tống mẹ Tống, còn có Tống Ly Nguyên và Phương Tĩnh. Một năm trước Tống Ly Nguyên đã kết hôn với Phương Tĩnh, bốn người ở chỗ này nhìn người đàn ông mặc áo khoác một mình đi ra đều không khỏi hoảng hốt.
Cũng không biết có phải đã lâu không gặp hay không, bọn họ đều cảm thấy Khuất Diễn Trọng của hiện tại hoàn toàn khác xa ba năm trước. Anh giống như đang đeo chiếc mặt nạ màu trắng che đi vẻ khô héo và tối tăm phía sau, hoặc có lẽ mọi thứ đã bị thiêu rụi tới tro tàn.
Ba Tống là người hoàn hồn đầu tiên, đi tới tận lực dùng ngữ khí ôn hòa nhất nói: "Tiểu Sanh từng nói chờ con ngoài cả nhà sẽ cùng tới đón, hiện tại con bé không thể tới, cả nhà thay nó tới đón con."
Ánh mắt Khuất Diễn Trọng giật giật, nhìn thoáng qua mấy người trước mặt, mở miệng: "Cảm ơn."
Một đường trầm mặc, ba Tống mẹ Tống thỉnh thoảng cố ý nói chuyện với Khuất Diễn Trọng vài câu, chỉ là rốt cuộc không biết nên nói cái gì, mà thái độ của Khuất Diễn Trọng so với năm đó còn lạnh nhạt hơn, tới cuối cùng tất cả chỉ có thể trầm mặc. Trở lại đất liền, Khuất Diễn Trọng từ chối lời mời của ba Tống mẹ Tống, tự mình tới thành phố S, trở về căn nhà năm đó cùng xây dựng với Tống Sanh. Mấy người nhìn bóng dáng anh một mình rời đi, đều không nói gì mà thở dài một tiếng.
Kéo theo va li, Khuất Diễn Trọng đứng trước cửa hồi lâu mới duỗi tay mở khóa. Cụp một tiếng vang nhỏ, cửa mở, mùi mốc nhàn nhạt bay tới. Cửa đã được mở hoàn toàn, Khuất Diễn Trọng nâng bước đi vào. Đi được hai bước, một giọng nói chỉ xuất hiện trong mộng bỗng nhiên vang lên vô cùng rõ ràng bên tai.
"Về rồi! Manh Manh, hôm nay anh có nhớ em không?"
Trái tim Khuất Diễn Trọng nhảy dựng, vali trong tay quăng ngã xuống đất, anh dồn dập đi lên phía trước, trong miệng khó khăn gọi: "... Tống Sanh? Là em sao?"
"Về rồi! Manh Manh, hôm nay anh có nhớ em không?"
Câu nói lần nữa lặp lại, thân mình cứng đờ, Khuất Diễn Trọng bỗng nhớ tới gì đó, dời ánh mắt tới cái máy cảm ứng đặt cạnh cửa. Thanh âm từ bên trong truyền tới, đó là cái máy mấy năm trước Tống Sanh mua về, mỗi ngày cô còn thay đủ loại ghi âm, những lúc anh về đều phải nghe lời nhắn của cô trước.
Giọng nói quen thuộc vang lên ba lần, sau đó không khí lần nữa rơi vào yên tĩnh. Khuất Diễn Trọng trong nháy mắt tựa hồ có vui vẻ, cũng tựa hồ là bi thương, phảng phất không thể thừa nhận sự thật mà dựa vào cửa. Cho dù có cố gắng kiềm nén thì cũng không có cách nào ngăn cản hồi ức mãnh liệt đột nhiên ùa về, mỗi một lần ký ức đều như con dao nhọn đâm thẳng vào tim anh. Tựa người vào cửa, anh thậm chí không ngẩng đầu nhìn cách bài trí quen thuộc trong phòng, chỉ cảm thấy hít thở không thông.
Căn nhà này, mỗi một góc đều có hình bóng của Tống Sanh, anh dựa và cửa, ngẩng đầu, hình như có thể lập tức thấy Tống Sanh từ phòng khách đưa đầu ra hỏi anh "Manh Manh, hôm nay có mang gì ngon về không?", lập tức lại là hình ảnh Tống Sanh mặc tạp dề từ bếp bưng đồ ăn ra "Hôm nay anh về trễ, em đã thử nấu cơm, không thể ăn là chắc chắn, nhưng anh phải khen em đó", lập tức lại là hình ảnh một cô gái mặc áo sơ mi quần đen ngồi trên sô pha làm bộ nghiêm túc đọc sách.
Toàn bộ căn phòng đều là Tống Sanh, ảo ảnh từ hồi ức cơ hồ tràn ngập toàn bộ không gian, nỗi đau thật lớn ập tới đè ép anh, ép tới anh không thể đứng dậy, chỉ có thể không ngừng khom lưng, cuối cùng uể oải nằm trên mặt đất, không một tiếng động mà ôm lấy đầu.
"Tống Sanh, Tống Sanh, Tống Sanh..."
Lại nằm mơ, Khuất Diễn Trọng rất rõ ràng, bởi vì anh nằm trong phòng ngủ sạch sẽ sáng ngời, mà Tống Sanh đang khẽ cười ngồi bên cạnh. Thấy anh mở mắt, Tống Sanh cúi người hôn lên mí mắt của anh, mái tóc đen rối tung xẹt qua gương mặt, ngứa.
Ánh mặt trời sau lưng cô chiếu vào, giống như đem cả người cô mạ lên một tầng vàng óng, khiến cô nhìn qua lại ấm áp như xưa, nhưng lại giống tùy thời mà hòa vào ánh nắng.
"Hoan nghênh về nhà." Tống Sanh dịu dàng hôn lên ngón tay đeo nhẫn cưới của anh. Rất nhanh Khuất Diễn Trọng bị giấc mộng tươi đẹp nhấn chìm, chỉ có thể nằm yên nhìn mỗi động tác của cô. Làm xong tất cả, Tống Sanh dứng dậy đi tới cửa sổ kéo màn che ra, để ánh mặt trời chiếu vào căn phòng càng nhiều, sau đó lại quay đầu cười nói: "Hôm nay thời tiết rất đẹp, Manh Manh đừng ngủ nữa, mau dậy đi."
"Không, để anh ngủ thêm chút nữa, Tống Sanh, chỉ một lúc thôi." Khuất Diễn Trọng nhìn cô, trong mắt tràn đầy cầu khẩn. Tống Sanh nhìn người đàn ông yếu ớt này, bất đắc dĩ mà thương tiếc cười cười, đi qua với anh, đưa tay cầm lấy tay anh, lập tức đã bị nắm chặt.
"Được rồi, vậy cho phép ngủ thêm một lúc nữa, nhưng anh phải hứa với em, ngủ xong phải tỉnh dậy, biết chưa? Bằng không em sẽ không yên tâm."
Khuất Diễn Trọng không trả lời, chỉ ôm cô chặt hơn. Giấc mộng này, có lẽ vì đã về nhà, nên nó không có thống khổ, chỉ có niềm vui và hạnh phúc. Nhưng cũng chỉ là trong mộng, một khi tỉnh lại, ấm áp trong mơ càng tô điểm hiện thực lãnh khốc.
Tỉnh lại, Khuất Diễn Trọng đi khắp nhà. Tống Sanh thích chụp ảnh, đặc biệt thích chụp những lúc có cả anh và cô, ở nơi này lưu lại rất nhiều ảnh, ước chừng hơn mười tấm, mỗi tấm anh đều cẩn thận xem qua. Tống Sanh còn quay rất nhiều video, đều là những lúc cô nhàn rỗi không có việc gì làm liền cầm camera quay loạn, đa số bên trong chỉ có hai người bọn họ.
Khuất Diễn Trọng xem đi xem lại vô số lần, anh không nói lời nào, cũng bất động, chỉ đưa mắt nhìn gương mặt vui vẻ của Tống Sanh trong màn hình.
"Được rồi được rồi, tiếp theo em một phỏng vấn người yêu của em một chút, hỏi anh ấy làm thế nào để trở thành người chồng tốt. Tới đây tới đây, Manh Manh nhìn bên này,, cười một cái... Thôi thôi, không cười cũng được, anh đang làm gì thơm vậy, cho em... A, lại đổi đề tài, tiếp theo chúng ta sẽ phỏng vấn đầu bếp Khuất một chút, hỏi anh ấy xem tối nay chúng ta sẽ được ăn gì?"
"Khụ, em không cẩn thận làm hư cửa phòng tắm rồi, nhưng Manh Manh còn đang ở bên trong tắm rửa, cho nên hiện tại chúng ta sẽ không cẩn thận đi xem mỹ nam tắm, đồng thời quay lại mấy cái video, hắc hắc hắc... Manh Manh, em tới đây!"
"Chân Manh Manh, chân em, tay Manh Manh, tay em... Không đúng, Manh Manh anh có phát hiện không? Tay anh đẹp hơn tay em, còn trắng hơn tay em! A, thật hâm mộ, mau để em cắn một cái nào! Bẹp bẹp... Em hình như đột nhiên muốn ăn chân gà, Manh Manh anh đang làm gì đó? Thật là muốn đi mua à? Về đi, em nói đùa thôi!"
"..."
Phương Tĩnh đang chào hỏi cùng đồng nghiệp, bỗng nhiên thấy đội trưởng kiêm ông xã của mình sắc mặt nghiêm túc đi tới, không khỏi tò mò hỏi: "Sao vậy?"
"Khuất... Anh ta tới, nói là muốn xem tư liệu vụ án của Tống Sanh. Không biết anh ta từ mà nghĩ như vậy, nói vụ án này có điểm đáng ngờ nên muốn tới xem." Tống Ly Nguyên mím môi, bọn họ đều rất rõ ràng, vụ án này không có điều đáng nghi nào cả, chỉ là Khuất Diễn Trọng không thể chấp nhận sự thật, muốn làm cái gì đó mà thôi.
Cái chết của Tống Sanh đối với bọn họ mà nói đều là vết sẹo không thể khép lại, khó khăn lắm mới bớt đau một chút, nhưng Khuất Diễn Trọng vừa xuất hiện liền lập tức xé rách miệng vết thương ra, chỉ cần nhìn thấy Khuất Diễn Trọng, Tống Ly Nguyên lại nhịn không được mà nhớ tới em gái của mình.
Phương Tĩnh chớp mắt, hiển nhiên cũng giống Tống Ly Nguyên, cô an ủi vỗ vỗ tay anh: "Em đi sắp xếp là được, anh đi lo chuyện của mình đi."
Hít sâu một hơi, Phương Tĩnh gõ cửa phòng nghỉ, thấy Khuất Diễn Trọng ngồi bên trong.
Ghế dựa phòng nghỉ chắc chắn không sạch sẽ, dù sao mỗi ngày người tới đây chờ đều vội vàng tìm cảnh sát nhờ vả, sớm như vậy chắc chắn chưa được dọn dẹp. Ấn tượng của Phương Tĩnh dừng lại ở năm đó, ngoài Tống Sanh, Khuất Diễn Trọng đối với mọi người đều nhịn không được mà để lộ thói ưa sạch, hiện tại anh bỗng nhiên không tỏ thái độ mà ngồi ở chỗ không ít vết bẩn này, cô có chút không thể hoàn hồn.
Cũng không biết thế nào, Phương Tĩnh lại nhớ tới năm đó, cô vừa vào đội không lâu, vì một khối thi thể cần giám định nên cùng Tống Ly Nguyên đi tìm giáo sư Khuất nhờ hỗ trợ. Đó chính là lần đầu tiên anh gặp Tống Sanh, lúc ấy Tống Sanh còn hấp tấp bộp chộp xông tới muốn bắt tay với giáo sư Khuất có thói ưa sạch, dọa cô tới hoảng sợ. Khi đó thói ưa sạch sẽ của anh rất nghiêm trọng, hiện tại nhớ lại, Phương Tĩnh cũng không biết tâm tình của mình lúc này rốt cuộc là cảm thán hay là đau lòng.
Điều chỉnh cảm xúc, Phương Tĩnh mở miệng: "Giáo sư Khuất, em đưa thầy tới phòng chứa tư liệu."
Phương Tĩnh mở cửa một gian phòng, đưa Khuất Diễn Trọng tới chỗ cất tư liệu liên quan tới án tử của Tống Sanh, quay đầu hỏi: "Giáo sư Khuất, tư liệu này thầy muốn mang về hay xem ở đây?"
"Ở chỗ này, cảm ơn." Trong phòng tư liệu có một bàn làm việc, Khuất Diễn Trọng kéo ghế bắt đầu chuyên tâm đọc, Phương Tĩnh liếc nhìn hình ảnh huyết tinh trên bàn, lập tức dời tầm mắt, khóe mắt phiếm hồng. Cô coi Tống Sanh như em gái, thời điểm nửa thi thể của Tống Sanh được đưa về, cô căn bản không cách nào đi xem, cuối cùng phải mời một pháp y khác tới giám định. Chỉ riêng điểm này, cô không thể nào so với giáo sư Khuất, không phải ai cũng có dũng khí nhìn thi thể người mình yêu thê thảm như vậy.
"Em đi làm việc trước, giáo sư Khuất có chuyện gì cứ kêu em là được, văn phòng của em ở bên trái, căn phòng thứ ba."
Cánh cửa đóng lại, Khuất Diễn Trọng trầm mặc lật xem từng trang tư liệu trong tay. Tư liệu chỗ này nhiều hơn thứ anh cầm trong tay một năm trước, ảnh chụp thi thể càng thêm tỉ mỉ kỹ càng.
Mấy tấm ảnh kia, ở trong ngục anh đã vô số lần xem đi xem lại vô số lần, mỗi một góc đều ghi tạc vào đầu, thậm chí có đoạn thời gian hàng đêm đều mơ thấy. Nhưng cho dù xem bao nhiêu lần, sự đồng cảm cùng thống khổ đều khiến thân thể và linh hồn anh như cũng bị chém thành hai nửa. Nhưng càng khó chịu, càng thống khổ, anh càng khắc ghi trong lòng.
Từ đau đớn lấy lại bình tĩnh, từ mơ màng trở về thanh minh, anh nhìn từng dòng chữ trong tư liệu, trong lòng đau tới chết lặng nhưng động tác trên tay vẫn vô cùng trầm ổn. Trong mười hài đứa trẻ được cứu có một cô bé năm tuổi đến từ cô nhi viện Ánh mặt trời, tên An An, đọc tới đây, Khuất Diễn Trọng liền cảm thấy có gì đó không đúng.
"Đừng ngủ nữa, dậy nói chuyện với em đi."
Khuất Diễn Trọng bị động tĩnh trên mũi đánh thức, vừa mở mắt liền thấy Tống Sanh ghé vào ngực mình, một tay chống đầu, một tay chọc chọc mũi anh, trên mặt cười hì hì lộ ra lúm đồng tiền.
"Anh ngủ lâu quá."
"Ừ." Khuất Diễn Trọng tham lam nhìn gương mặt tươi cười của cô, nằm yên một chỗ không nhúc nhích.
Tống Sanh chớp mắt, gác cằm lên xương quai xanh của anh, mỗi lúc một trườn lên, cười cười: "Sao vậy Manh Manh, không vui à?"
"Không, anh rất vui."
"Vì sao lại vui?" Tống Sanh nghiêng đầu.
"Vì có em ở đây."
Tống Sanh cười lớn hơn, rồi nhẹ giọng nói: "Sai rồi Manh Manh, em không còn nữa." Vừa dứt lời, máu tươi đột nhiên xuất hiện trên gương mặt của cô, sau đó phân tán thân thể cô làm hai, giống như bị người ta cầm dao lớn bổ ra. Cả người dính đầy máu, Khuất Diễn Trọng lại không chút để ý, chỉ biết ôm lấy nửa thi thể còn lại kia của cô.
"Cơ thể em đâu? Manh Manh, anh có biết nửa thi thể kia của em ở đâu không?"
"Anh sẽ tìm về giúp em, rất nhanh thôi." Khuất Diễn Trọng ẩn nhẫn mà dịu dàng.
Tựa như vô số lần trước, cho dù khởi đầu tốt đẹp ấm áp cỡ nào, đến cuối cùng đều là cảnh tượng tàn nhẫn này đánh tan hi vọng xa vời trong mơ của anh, kéo anh trở về hiện thực. Nhưng cho dù trái tim vô cùng đau đớn, anh vẫn mong chờ có thể gặp lại cô trong mơ.
Lần này Khuất Diễn Trọng bị một tiếng kêu tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, anh liền hiểu tới giờ rồi. Trước đây anh từng nói, nhiều nhất là ba năm anh nhất định sẽ ra ngoài, bởi vì anh biết có người sẽ giúp anh. Trước khi vào nơi này, việc anh làm nhiều nhất là phẫu thuật cứu người, nhân mạch của anh nhờ vậy mà có, cơ hội ra ngoài cũng nằm bên trong.
"Tiến sĩ Khuất, tôi tới giúp anh." Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi ngồi đối diện, thành khẩn nói, một bên đẩy phần văn kiện tới trước mặt Khuất Diễn Trọng.
"Án tử ba năm trước của cậu là một đối thủ của tôi lấy thế áp người nhưng cũng không phải không có không gian hoạt động, hiện tại tôi có việc muốn nhờ, nếu tiến sĩ Khuất có thể thay tôi thành công hoàn thành cuộc phẫu thuật này, kiếp sống lao tù của cậu có thể lập tức kết thúc."
Khuất Diễn Trọng rời khỏi đảo K tới M ba tháng, ba tháng sau, một đại nhân vật nổi danh nước M đổ đài, cùng lúc đó, Khuất Diễn Trọng được phóng thích.
Thời điểm ra khỏi ngục giam, anh ở cửa nhìn thấy ba Tống mẹ Tống, còn có Tống Ly Nguyên và Phương Tĩnh. Một năm trước Tống Ly Nguyên đã kết hôn với Phương Tĩnh, bốn người ở chỗ này nhìn người đàn ông mặc áo khoác một mình đi ra đều không khỏi hoảng hốt.
Cũng không biết có phải đã lâu không gặp hay không, bọn họ đều cảm thấy Khuất Diễn Trọng của hiện tại hoàn toàn khác xa ba năm trước. Anh giống như đang đeo chiếc mặt nạ màu trắng che đi vẻ khô héo và tối tăm phía sau, hoặc có lẽ mọi thứ đã bị thiêu rụi tới tro tàn.
Ba Tống là người hoàn hồn đầu tiên, đi tới tận lực dùng ngữ khí ôn hòa nhất nói: "Tiểu Sanh từng nói chờ con ngoài cả nhà sẽ cùng tới đón, hiện tại con bé không thể tới, cả nhà thay nó tới đón con."
Ánh mắt Khuất Diễn Trọng giật giật, nhìn thoáng qua mấy người trước mặt, mở miệng: "Cảm ơn."
Một đường trầm mặc, ba Tống mẹ Tống thỉnh thoảng cố ý nói chuyện với Khuất Diễn Trọng vài câu, chỉ là rốt cuộc không biết nên nói cái gì, mà thái độ của Khuất Diễn Trọng so với năm đó còn lạnh nhạt hơn, tới cuối cùng tất cả chỉ có thể trầm mặc. Trở lại đất liền, Khuất Diễn Trọng từ chối lời mời của ba Tống mẹ Tống, tự mình tới thành phố S, trở về căn nhà năm đó cùng xây dựng với Tống Sanh. Mấy người nhìn bóng dáng anh một mình rời đi, đều không nói gì mà thở dài một tiếng.
Kéo theo va li, Khuất Diễn Trọng đứng trước cửa hồi lâu mới duỗi tay mở khóa. Cụp một tiếng vang nhỏ, cửa mở, mùi mốc nhàn nhạt bay tới. Cửa đã được mở hoàn toàn, Khuất Diễn Trọng nâng bước đi vào. Đi được hai bước, một giọng nói chỉ xuất hiện trong mộng bỗng nhiên vang lên vô cùng rõ ràng bên tai.
"Về rồi! Manh Manh, hôm nay anh có nhớ em không?"
Trái tim Khuất Diễn Trọng nhảy dựng, vali trong tay quăng ngã xuống đất, anh dồn dập đi lên phía trước, trong miệng khó khăn gọi: "... Tống Sanh? Là em sao?"
"Về rồi! Manh Manh, hôm nay anh có nhớ em không?"
Câu nói lần nữa lặp lại, thân mình cứng đờ, Khuất Diễn Trọng bỗng nhớ tới gì đó, dời ánh mắt tới cái máy cảm ứng đặt cạnh cửa. Thanh âm từ bên trong truyền tới, đó là cái máy mấy năm trước Tống Sanh mua về, mỗi ngày cô còn thay đủ loại ghi âm, những lúc anh về đều phải nghe lời nhắn của cô trước.
Giọng nói quen thuộc vang lên ba lần, sau đó không khí lần nữa rơi vào yên tĩnh. Khuất Diễn Trọng trong nháy mắt tựa hồ có vui vẻ, cũng tựa hồ là bi thương, phảng phất không thể thừa nhận sự thật mà dựa vào cửa. Cho dù có cố gắng kiềm nén thì cũng không có cách nào ngăn cản hồi ức mãnh liệt đột nhiên ùa về, mỗi một lần ký ức đều như con dao nhọn đâm thẳng vào tim anh. Tựa người vào cửa, anh thậm chí không ngẩng đầu nhìn cách bài trí quen thuộc trong phòng, chỉ cảm thấy hít thở không thông.
Căn nhà này, mỗi một góc đều có hình bóng của Tống Sanh, anh dựa và cửa, ngẩng đầu, hình như có thể lập tức thấy Tống Sanh từ phòng khách đưa đầu ra hỏi anh "Manh Manh, hôm nay có mang gì ngon về không?", lập tức lại là hình ảnh Tống Sanh mặc tạp dề từ bếp bưng đồ ăn ra "Hôm nay anh về trễ, em đã thử nấu cơm, không thể ăn là chắc chắn, nhưng anh phải khen em đó", lập tức lại là hình ảnh một cô gái mặc áo sơ mi quần đen ngồi trên sô pha làm bộ nghiêm túc đọc sách.
Toàn bộ căn phòng đều là Tống Sanh, ảo ảnh từ hồi ức cơ hồ tràn ngập toàn bộ không gian, nỗi đau thật lớn ập tới đè ép anh, ép tới anh không thể đứng dậy, chỉ có thể không ngừng khom lưng, cuối cùng uể oải nằm trên mặt đất, không một tiếng động mà ôm lấy đầu.
"Tống Sanh, Tống Sanh, Tống Sanh..."
Lại nằm mơ, Khuất Diễn Trọng rất rõ ràng, bởi vì anh nằm trong phòng ngủ sạch sẽ sáng ngời, mà Tống Sanh đang khẽ cười ngồi bên cạnh. Thấy anh mở mắt, Tống Sanh cúi người hôn lên mí mắt của anh, mái tóc đen rối tung xẹt qua gương mặt, ngứa.
Ánh mặt trời sau lưng cô chiếu vào, giống như đem cả người cô mạ lên một tầng vàng óng, khiến cô nhìn qua lại ấm áp như xưa, nhưng lại giống tùy thời mà hòa vào ánh nắng.
"Hoan nghênh về nhà." Tống Sanh dịu dàng hôn lên ngón tay đeo nhẫn cưới của anh. Rất nhanh Khuất Diễn Trọng bị giấc mộng tươi đẹp nhấn chìm, chỉ có thể nằm yên nhìn mỗi động tác của cô. Làm xong tất cả, Tống Sanh dứng dậy đi tới cửa sổ kéo màn che ra, để ánh mặt trời chiếu vào căn phòng càng nhiều, sau đó lại quay đầu cười nói: "Hôm nay thời tiết rất đẹp, Manh Manh đừng ngủ nữa, mau dậy đi."
"Không, để anh ngủ thêm chút nữa, Tống Sanh, chỉ một lúc thôi." Khuất Diễn Trọng nhìn cô, trong mắt tràn đầy cầu khẩn. Tống Sanh nhìn người đàn ông yếu ớt này, bất đắc dĩ mà thương tiếc cười cười, đi qua với anh, đưa tay cầm lấy tay anh, lập tức đã bị nắm chặt.
"Được rồi, vậy cho phép ngủ thêm một lúc nữa, nhưng anh phải hứa với em, ngủ xong phải tỉnh dậy, biết chưa? Bằng không em sẽ không yên tâm."
Khuất Diễn Trọng không trả lời, chỉ ôm cô chặt hơn. Giấc mộng này, có lẽ vì đã về nhà, nên nó không có thống khổ, chỉ có niềm vui và hạnh phúc. Nhưng cũng chỉ là trong mộng, một khi tỉnh lại, ấm áp trong mơ càng tô điểm hiện thực lãnh khốc.
Tỉnh lại, Khuất Diễn Trọng đi khắp nhà. Tống Sanh thích chụp ảnh, đặc biệt thích chụp những lúc có cả anh và cô, ở nơi này lưu lại rất nhiều ảnh, ước chừng hơn mười tấm, mỗi tấm anh đều cẩn thận xem qua. Tống Sanh còn quay rất nhiều video, đều là những lúc cô nhàn rỗi không có việc gì làm liền cầm camera quay loạn, đa số bên trong chỉ có hai người bọn họ.
Khuất Diễn Trọng xem đi xem lại vô số lần, anh không nói lời nào, cũng bất động, chỉ đưa mắt nhìn gương mặt vui vẻ của Tống Sanh trong màn hình.
"Được rồi được rồi, tiếp theo em một phỏng vấn người yêu của em một chút, hỏi anh ấy làm thế nào để trở thành người chồng tốt. Tới đây tới đây, Manh Manh nhìn bên này,, cười một cái... Thôi thôi, không cười cũng được, anh đang làm gì thơm vậy, cho em... A, lại đổi đề tài, tiếp theo chúng ta sẽ phỏng vấn đầu bếp Khuất một chút, hỏi anh ấy xem tối nay chúng ta sẽ được ăn gì?"
"Khụ, em không cẩn thận làm hư cửa phòng tắm rồi, nhưng Manh Manh còn đang ở bên trong tắm rửa, cho nên hiện tại chúng ta sẽ không cẩn thận đi xem mỹ nam tắm, đồng thời quay lại mấy cái video, hắc hắc hắc... Manh Manh, em tới đây!"
"Chân Manh Manh, chân em, tay Manh Manh, tay em... Không đúng, Manh Manh anh có phát hiện không? Tay anh đẹp hơn tay em, còn trắng hơn tay em! A, thật hâm mộ, mau để em cắn một cái nào! Bẹp bẹp... Em hình như đột nhiên muốn ăn chân gà, Manh Manh anh đang làm gì đó? Thật là muốn đi mua à? Về đi, em nói đùa thôi!"
"..."
Phương Tĩnh đang chào hỏi cùng đồng nghiệp, bỗng nhiên thấy đội trưởng kiêm ông xã của mình sắc mặt nghiêm túc đi tới, không khỏi tò mò hỏi: "Sao vậy?"
"Khuất... Anh ta tới, nói là muốn xem tư liệu vụ án của Tống Sanh. Không biết anh ta từ mà nghĩ như vậy, nói vụ án này có điểm đáng ngờ nên muốn tới xem." Tống Ly Nguyên mím môi, bọn họ đều rất rõ ràng, vụ án này không có điều đáng nghi nào cả, chỉ là Khuất Diễn Trọng không thể chấp nhận sự thật, muốn làm cái gì đó mà thôi.
Cái chết của Tống Sanh đối với bọn họ mà nói đều là vết sẹo không thể khép lại, khó khăn lắm mới bớt đau một chút, nhưng Khuất Diễn Trọng vừa xuất hiện liền lập tức xé rách miệng vết thương ra, chỉ cần nhìn thấy Khuất Diễn Trọng, Tống Ly Nguyên lại nhịn không được mà nhớ tới em gái của mình.
Phương Tĩnh chớp mắt, hiển nhiên cũng giống Tống Ly Nguyên, cô an ủi vỗ vỗ tay anh: "Em đi sắp xếp là được, anh đi lo chuyện của mình đi."
Hít sâu một hơi, Phương Tĩnh gõ cửa phòng nghỉ, thấy Khuất Diễn Trọng ngồi bên trong.
Ghế dựa phòng nghỉ chắc chắn không sạch sẽ, dù sao mỗi ngày người tới đây chờ đều vội vàng tìm cảnh sát nhờ vả, sớm như vậy chắc chắn chưa được dọn dẹp. Ấn tượng của Phương Tĩnh dừng lại ở năm đó, ngoài Tống Sanh, Khuất Diễn Trọng đối với mọi người đều nhịn không được mà để lộ thói ưa sạch, hiện tại anh bỗng nhiên không tỏ thái độ mà ngồi ở chỗ không ít vết bẩn này, cô có chút không thể hoàn hồn.
Cũng không biết thế nào, Phương Tĩnh lại nhớ tới năm đó, cô vừa vào đội không lâu, vì một khối thi thể cần giám định nên cùng Tống Ly Nguyên đi tìm giáo sư Khuất nhờ hỗ trợ. Đó chính là lần đầu tiên anh gặp Tống Sanh, lúc ấy Tống Sanh còn hấp tấp bộp chộp xông tới muốn bắt tay với giáo sư Khuất có thói ưa sạch, dọa cô tới hoảng sợ. Khi đó thói ưa sạch sẽ của anh rất nghiêm trọng, hiện tại nhớ lại, Phương Tĩnh cũng không biết tâm tình của mình lúc này rốt cuộc là cảm thán hay là đau lòng.
Điều chỉnh cảm xúc, Phương Tĩnh mở miệng: "Giáo sư Khuất, em đưa thầy tới phòng chứa tư liệu."
Phương Tĩnh mở cửa một gian phòng, đưa Khuất Diễn Trọng tới chỗ cất tư liệu liên quan tới án tử của Tống Sanh, quay đầu hỏi: "Giáo sư Khuất, tư liệu này thầy muốn mang về hay xem ở đây?"
"Ở chỗ này, cảm ơn." Trong phòng tư liệu có một bàn làm việc, Khuất Diễn Trọng kéo ghế bắt đầu chuyên tâm đọc, Phương Tĩnh liếc nhìn hình ảnh huyết tinh trên bàn, lập tức dời tầm mắt, khóe mắt phiếm hồng. Cô coi Tống Sanh như em gái, thời điểm nửa thi thể của Tống Sanh được đưa về, cô căn bản không cách nào đi xem, cuối cùng phải mời một pháp y khác tới giám định. Chỉ riêng điểm này, cô không thể nào so với giáo sư Khuất, không phải ai cũng có dũng khí nhìn thi thể người mình yêu thê thảm như vậy.
"Em đi làm việc trước, giáo sư Khuất có chuyện gì cứ kêu em là được, văn phòng của em ở bên trái, căn phòng thứ ba."
Cánh cửa đóng lại, Khuất Diễn Trọng trầm mặc lật xem từng trang tư liệu trong tay. Tư liệu chỗ này nhiều hơn thứ anh cầm trong tay một năm trước, ảnh chụp thi thể càng thêm tỉ mỉ kỹ càng.
Mấy tấm ảnh kia, ở trong ngục anh đã vô số lần xem đi xem lại vô số lần, mỗi một góc đều ghi tạc vào đầu, thậm chí có đoạn thời gian hàng đêm đều mơ thấy. Nhưng cho dù xem bao nhiêu lần, sự đồng cảm cùng thống khổ đều khiến thân thể và linh hồn anh như cũng bị chém thành hai nửa. Nhưng càng khó chịu, càng thống khổ, anh càng khắc ghi trong lòng.
Từ đau đớn lấy lại bình tĩnh, từ mơ màng trở về thanh minh, anh nhìn từng dòng chữ trong tư liệu, trong lòng đau tới chết lặng nhưng động tác trên tay vẫn vô cùng trầm ổn. Trong mười hài đứa trẻ được cứu có một cô bé năm tuổi đến từ cô nhi viện Ánh mặt trời, tên An An, đọc tới đây, Khuất Diễn Trọng liền cảm thấy có gì đó không đúng.