Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31-35
#31
Cả người Tiểu Du bị anh khiêu khích đến mức nóng bừng bừng, lúc này cơ thể trống rỗng rất khao khát một thứ gì đó khó nói thành lời. Cảm giác thật khó tả. Cô chỉ có thể dựa vào người Trương Vũ mà nỉ non:
"Giúp em...khó chịu quá."
Trương Vũ cũng chẳng thể chờ lâu hơn được nữa. Anh chỉ chờ có câu nói này của Tiểu Du mà thôi. Trương Vũ bế thốc cô lên đi ra khỏi phòng tắm, tiến về phía giường. Cả hai đã có một màn dạo đầu nóng bỏng trong phòng tắm nên đến lúc này lên giường chỉ mau chóng đốt lửa thôi.
Tiểu Du đặt lưng lên đệm êm ái, ánh mắt cô không rời khỏi gương mặt tuấn tú của người đàn ông phía trên mình. Cô không kìm được lòng mấp máy môi nói:
"Trương Vũ, là anh thật sao?"
Câu nói này của cô khiến Trương Vũ thực sự không hài lòng. Bàn tay đặt ở một bên ngực dùng lực mạnh hơn bóp một cái như để trừng phạt.
"Thế em còn nghĩ là người đàn ông khác sao?"
Tiểu Du biết anh hiểu nhầm ý cô, cô khẽ lắc đầu. Đôi mắt lomg lanh chợt phủ một tầng sương: "Không phải. Chỉ là em không ngờ anh cũng có tình cảm với em."
"Ngốc ạ, đừng suy nghĩ linh tinh nữa." Trương Vũ an ủi cô.
Tiểu Du gật đầu. Từng giây phút này khi hai cơ thể trần trụi đối diện với nhau, cô trân trọng khoảnh khắc này vô cùng.
Trương Vũ hôn lên mắt cô như lời an ủi nhẹ nhàng, nồng thắm. Ngay sau đó anh không thể chờ đợi được thêm giây phút nào nữa, phía dưới chuyển động một chút, tiến vào nơi cửa động nhỏ hẹp của cô.
Khi tiến sâu vào trong người cô, Trương Vũ cảm nhận được mình đã xuyên qua một lớp màng mỏng, phá bỏ mọi rào cản để hai cơ thể sát nhập chặt chẽ, khít khao vào nhau hơn.
"Tiểu Du, em nhỏ quá...sắp kẹp chết anh rồi."
Tiểu Du vừa nãy còn đang mê man trong cơn đau rát từ phía dưới truyền lên nhưng một lúc sau cảm giác đấy không còn mà thay vào đó là cái ham muốn tự sâu bên trong.
Nhìn thấy cô nhăn mày khó chịu khi anh chỉ tiến vào mà không hề có thêm động tác gì khác, Trương Vũ nhếch môi cười. Cô gái nhỏ Tiểu Du này sắp không chịu được nữa rồi mà anh lại càng không nhưng vẫn muốn trêu chọc cô chút.
"Tiểu Du, em khó chịu lắm sao?"
Tiểu Du gật đầu: "Khó chịu lắm...mau giúp em..."
Từng câu nói đứt quãng nhưng cũng đủ cho thấy cô cũng như anh, đang ham muốn không thôi. Trương Vũ nghe được câu này của cô như nhận được lệnh phóng cung vào chiến trường chiến đấu. Anh di chuyển thân dưới liên tục, ra vào không ngừng nghỉ.
Bên dưới liên tục ra vào, bên trên Trương Vũ cũng không buông tha. Hai bàn tay xoa nắn hai đồi núi của cô thành nhiều hình dạng khác nhau.
Trên dưới kích thích như vậy, Tiểu Du không kìm được mà bắt đầu phát ra những tiếng rên mê người từ khuôn miệng xinh đẹp.
"Ưm...Vũ nhẹ thôi....em không chịu nổi..."
"Dưới đó....anh nhanh quá...ưm..."
Câu nói của Tiểu Du rơi vào tai Trương Vũ càng kích thích anh hơn, cứ như là lời cổ động bảo anh làm nhanh hơn, mạnh hơn nữa vậy. Nghĩ là làm, Trương Vũ càng tăng tốc chajy nước rút ở phía dưới, anh cày cấy chăm chỉ trên mảnh đất tươi mới này và khi lên đến cao trào, anh đưa hết tất cả những tinh hoa của mình vùi vào trong cơ thể của Tiểu Du.
"Tiểu Du, em thật mê người khiến anh không kiểm soát được. Lần sau sẽ cố gắng ra lâu hơn chút khiến em hài lòng."
#32
Tiểu Du tỉnh lại với cơ thể đau nhức, chỉ cần dịch chuyển nhẹ nhàng một cái là cơn đau từ dưới truyền lên không ngớt. Cô cố nén đau, cuốn chăn quanh người, bước chân xuống giường định đi vào phòng tắm tắm rửa qua. Nhưng khi vừa đặt được chân xuống giường, Tiểu Du không đứng vững mà bước hụt suýt bị ngã.
Đúng lúc này Trương Vũ từ phòng tắm đi ra, anh tiến lại gần đỡ cô dậy, miệng không quên trách mắng cô vài câu:
"Em tỉnh dậy sao không bảo anh. Đêm qua làm mấy trận liệu em có đi được không cơ chứ."
Tiểu Du được Trương Vũ bế lên đặt ngồi lại trên giường. Cô giờ không khác gì đứa trẻ kháu khỉnh được bọc kín trong chăn trông rất đáng yêu khiến Trương Vũ không kìm lòng được mà cúi đầu xuống hôn cô một cái.
"Nhìn mặt em cứ nhăn nhó thế này, có vẻ không hài lòng với kĩ thuật của anh đêm qua sao? Đêm nay chúng ta thử lại nhé."
Tiểu Du nghe vậy hai má nóng ran, cô đưa tay lên vội che miệng Trương Vũ lại khiến cho anh không nói linh tinh nữa.
"Anh thôi đi, hôm qua vần em đủ chết rồi lại còn hôm nay sao?"
"Có gì mà không được. Nếu em đồng ý thì một ngày ba, bốn bữa sáng trưa chiều tối anh đều sẵn sàng phục vụ em trên giường."
Đối diện với ánh mắt nóng rực của anh khi nhắc về chuyện ấy, Tiểu Du chỉ biết né tránh. Bất chợt Trương Vũ đưa ra yêu cầu khiến cô còn ngạc nhiên hơn.
"Từ hôm nay em chuyển lên phòng anh ngủ đi."
"Không được. Người làm biết rõ mối quan hệ của chúng ta, nếu thấy anh và em cùng chung một phòng sẽ bàn tán linh tinh đấy."
"Ai dám bàn tán gì anh đuổi việc họ." Trương Vũ bá đạo tuyên bố.
"Không đơn giản như vậy đâu. Lỡ như, em chỉ nói lỡ như thôi, người bên ngoài đồn ra đồn vào linh tinh, tam sao thất bản lại thành mang tiếng xấu ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh thì sao?"
"Ai nói với em vậy? Sao ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh được?" Trương Vũ nhíu mày, nghi hoặc hỏi Tiểu Du.
Tiểu Du không biết mình đã lỡ lời, cứ thao thao bất tuyệt nói:
"Là Tôn Nam. Anh ta bảo nên tung tin anh và cháu mình yêu đương thì chắc chắn mọi người sẽ nhòm ngó, nhìn vào mà xỉa xói, công kích anh. Như vậy sẽ mang lại tiếng xấu cho anh, em thực sự không muốn."
Nhìn Tiểu Du lo lắng cho anh, vùa nói hai mắt cứ rưng rưng đáng thương đến lạ. Một dòng nước ấm chảy xoẹt qua trong lòng Trương Vũ, anh nhanh chóng kéo cô ôm vào trong lòng.
"Toàn những lo lắng không đâu, em đừng có tin mấy lời thằng đó nói. Mọi việc cứ để anh lo là được."
Nghe Trương Vũ nói vậy, Tiểu Du mới yên lòng đi một chút. Cô chồm người dậy ôm chặt anh không rời.
"À đúng rồi, sao em biết Tôn Nam? Thằng đó gặp em rồi sao?"
Chợt Trương Vũ nói vậy khiến Tiểu Du mới giật mình nhận ra ban nãy mình lỡ lời nói ra chuyện của Tôn Nam rồi, lời hứa của cô và Tôn Bách...Chết rồi lỡ miệng rồi.
Trương Vũ thấy mắt Tiểu Du đảo như rau xào, cố tình chạy xuống giường trốn tránh câu hỏi của anh nhưng không kịp bị anh giữ lại.
"Em có chuyện gì giấu anh sao?"
Không thể trốn tránh nên đành phải đối mặt. Tiểu Du cười cười nói: "Không có chuyện gì quan trọng cả, cũng không ảnh hưởng tới ai đâu nên anh đừng bận tâm."
"Sao không bận tâm được, với phản ứng này của em chắc chắn liên quan đến em rồi. Nói anh nghe đi."
Chẳng hiểu sao Trương Vũ đổi sang trò khác cố tình trêu chọc buộc Tiểu Du phải nói. Bàn tay anh lướt liên tục trên người cô, không bỏ qua một chỗ nào, khiến Tiểu Du không chịu được nữa cuối cùng phải đầu hàng.
"Được rồi, em nói, em nói."
#33
"Được rồi, nói anh rốt cuộc mọi chuyện như thế nào?"
Trương Vũ ngồi xuống cạnh Tiểu Du, ôm cô vào lòng, không cho cô chạy đi đâu.
Tiểu Du từ từ kể: "Chuyện là như vậy. Anh còn nhớ hôm em và Minh Châu định giăng một cái bẫy lừa anh trong quán bar nhưng không ngờ sau đó em lại gặp nạn đó. Người hại em hôm ấy thực sự là Tôn Nam, hắn ta muốn cưỡng bức em, cũng may là Tôn Bách đến kịp để cứu không em đã..."
Nghe cô nói đến đây, trong đáy mắt Trương Vũ xuất hiện tia lạnh lẽo. Tối hôm đó không phải anh không đến kịp mà giữa đường gặp vụ ẩu đả lớn chặn lối khiến anh phải đi đường vòng. Nghĩ đến đây, anh nhếch môi cười, có vẻ như mọi việc đều diễn ra như kế hoạch của Tôn Nam.
"Vũ, sao anh im lặng vậy? Anh đang giận sao?"
Tiểu Du nhắc vậy Trương Vũ mới giật mình nhận ra nãy giờ mình đã tập trung suy nghĩ đến vấn đề kia quá nhiều mà không để ý đến cô. Anh đưa tay vuốt tóc Tiểu Du:
"Tại sao hôm đó em không nói sự thật cho anh, lại còn liên tục đứng ra bảo vệ Tôn Bách nữa. Em muốn hành hạ anh sao?"
Tiểu Du bĩu môi, dựa đầu vào lồng ngực Trương Vũ nói:
"Lúc anh tức giận như vậy còn chịu nghe em giải thích sao? Hơn nữa Tôn Bách, anh ấy cầu xin em không kể chuyện này với anh vì muốn bảo vệ em trai mình. Dù gì anh ấy cũng cứu em một mạng, cộng thêm việc này cũng không quá khó khăn nên em đồng ý giữ bí mật chuyện này."
"Bây giờ em kể mất rồi. Khả năng giữ bí mật của em thật khiến cậu ta phải thất vọng đấy." Trương Vũ nói đế theo cô.
"Tất cả là do anh hết. Có việc gì đây cứ tra hỏi đến cùng khiến em trở thành người thất hứa."
Nhìn gương mặt phụng phịu của Tiểu Du, Trương Vũ cố nén tiếng cười. Anh búng nhẹ vào trán cô một cái.
"Như vậy càng tốt, anh không cần thằng đàn ông khác đặt niềm tin vào vợ mình, anh tin là đủ rồi. Còn nữa, em còn nhỏ, không hiểu tất cả mọi chuyện nên chuyện gì cũng phải nói với anh. Chuyện của Tôn Nam không đơn giản như những gì em nghĩ đâu nên có gì đừng giữ rịt trong lòng, nhớ chưa?"
Tiểu Du gật đầu. Cô đương nhiên nhớ rồi, sau này có bất cứ chuyện gì cũng sẽ nói cho Trương Vũ. Do trước kia không xác định được mối quan hệ của cả hai, cứ bí bách mập mờ khiến cô không thoải mái nhưng giờ anh đã là người đàn ông của cô thì có gì phải giấu.
Trương Vũ ôm cô gái nhỏ vào lòng, ánh mắt nhìn xa xăm suy nghĩ về việc liên quan tới Tôn Nam.
[...]
Tại Tôn thị.
"Tổng giám đốc, Trương tổng muốn gặp anh." Thư ký vội vã vào thông báo cho Tôn Bách, anh ta chưa kịp đồng ý thì Trương Vũ đã bước vào phòng, ngồi chễm chệ trên ghế sopha.
Tôn Bách biết tên bạn này mà muốn gặp thì chẳng ai ngăn được nên thôi phất tay ra hiệu cho thư ký ra ngoài. Tôn Bách tiến đến chỗ bàn uống nước, ngồi xuống, hỏi Trương Vũ:
"Ngọn gió nào đưa Trương tổng tới đây vậy?"
"Tôi tới đây để cảm ơn."
“Hôm nọ đánh tôi cho đã rồi hôm nay đến cảm ơn là sao? Cậu và cô gái nhỏ kia đã làm hoà rồi à?” Tôn Bách vắt chéo hai chân, ngồi dựa vào ghế, ánh mắt khiêu khích nhìn Trương Vũ.
Trương Vũ gườm mắt lại: “Còn không phải do cậu bày trò sao? Nhận mấy cú đánh đó cứu lại được thằng em trai bất dịch của cậu cũng xứng đáng.”
Khi nhắc đến Tôn Nam, Tôn Bách không quá ngạc nhiên vì anh ta đã đoán được nếu Trương Vũ tới đây chắc hẳn đã biết hết mọi chuyện rồi. Tôn Bách điềm tĩnh nói:
“Nếu đã biết như vậy rồi thì cậu cho qua mọi chuyện đi. Mong cậu không tính sổ đến cùng với Tôn Nam, thằng đấy là em tôi, tôi sẽ tìm cách ép nó ra nước ngoài không gây sự với cậu nữa. Và tôi chắc chắn sẽ đền bù những rắc rối mà nó mang đến cho cậu.”
#34
Đối với việc Tôn Bách hứa sẽ xử lí được Tôn Nam, Trương Vũ hoàn toàn không nghi ngờ. Thời gian gần đây, anh không thấy Tôn Nam giở trò quấy phá gì đến anh nữa, mọi chuyện tạm yên ổn.
"Thằng em trai cậu quá ngông cuồng nên cố tình tranh giành mảnh đất đó với tôi trong khi rơi vào tay nó thì nó cũng không kinh doanh được. Đương nhiên tôi dùng chút thủ đoạn để giành được khu đất đó nên dẫn đến việc đẩy Tôn thị vào bờ vực lênh đênh, ảnh hưởng tới Tổng giám đốc là cậu. Nhưng đừng mong chờ tôi sẽ bỏ vốn ra đền bù."
Cãi nhau đánh nhau thế nào rồi cuối cùng hai người cũng sẽ làm hoà được vì đàn ông không rắc rối như phụ nữ, vài câu nói đùa là bỏ qua mọi chuyện vặt vãnh, cỏn con.
"Cậu có đền bù tôi cũng chẳng thèm."
Trương Vũ ngồi lại nói chuyện với Tôn Bách một lúc rồi rời đi. Bây giờ việc anh cần làm là nghĩ cách nói chuyện với bố mẹ về mối quan hệ của anh và Tiểu Du.
[...]
Tiểu Du nằm ở nhà cả sáng đâm ra chán nản, gọi điện tìm Minh Châu nhưng cậu ấy không bắt máy. Thế là cô lại ở nhà lủi thủi một mình.
Đang ngồi trong phòng xem phim thì tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Du nghểnh đầu lên nói: "Vào đi."
Là bác giúp việc, bác bê theo đĩa hoa quả cho cô, đặt trên bàn bên cạnh rồi nhìn cô nói:
"Cô chủ, tôi để hoa quả ở đây cho cô nhé."
"Càm ơn bác." Tiểu Du nói cảm ơn rồi tiếp tục chăm chú vào bộ phim của mình.
"Cô chủ...tôi có chuyện muốn nói."
Bác giúp việc nói vậy khiến Tiểu Du phải dừng ngay động tác ăn uống, xem phim của mình. Cô ngẩng lên nhìn bác, trông bác ấy khá nghiêm túc khiến Tiểu Du có chút lo lắng.
"Có chuyện gì không bác?"
"Chuyện của cô và cậu chủ, tôi khômg có quyền phản đối, người làm trong nhà biết cũng không sao vì họ còn sợ cậu chủ. Nhưng ra ngoài xã hội, tôi sợ không đơn giản như vậy...."
Tiểu Du ngắt lời bác giúp việc: "Ý bác là sao ạ? Bác muốn khuyên con gì sao?"
"Tôi không phản đối tình yêu của hai người vì tôi biết rõ từ ngày cô chủ về, tâm trạng và cảm xúc của cậu chủ tốt lên rất nhiều, không còn những lần ăn chơi đàng điếm đêm khuya, không còn ngồi bàn xã giao uống rượu đến đau dạ dày nữa. Điều này rất tốt chỉ là trong mắt người ngoài, cô vẫn là con gái nuôi của ông bà chủ, sợ họ đồn đại linh tinh."
Tiểu Du hiểu ý bác giúp việc. Không phải bác ấy phản đối tình yêu giữa cô và Trương Vũ mà bác lo lắng tình yêu này không đi đến được kết cục tốt đẹp vì sợ lời ra tiếng vào bên ngoài. Cô cũng rất sợ điều này sẽ xảy ra nhưng hôm qua Trương Vũ đã nói tất cả để anh lo, cô muốn lần này mình tin tưởng anh, giao cho anh mọi chuyện.
"Con hiểu ý bác. Bác yên tâm, con và Trương Vũ sẽ giải quyết chuyện này thật ổn thoả."
Bác giúp việc nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, bác vỗ vai Tiểu Du: "Vậy thì tôi yên tâm rồi."
[...]
Tối hôm đó, Trương Vũ vừa về nhà đã thấy Tiểu Du ngồi ở phòng khách thì anh đã không kìm lòng được mà lao vào ôm lấy cô. Tiểu Du vẫn chưa quen với việc hai người họ thể hiện tình cảm một cách công khai như vậy nên cô vẫn tránh né.
"Đừng như vậy. Người làm vẫn đang ở kia kìa."
"Kệ họ chứ, mình yêu nhau liên quan gì tới họ." Trương Vũ nói xong lại kéo cô vào lòng hôn lên môi cô một cái.
Thật may Trương Vũ biết điều nên nụ hôn không kéo dài. Lúc buông cô ra, nhìn đôi môi đỏ ửng sau khi bị anh hôn, trong lòng Trương Vũ cảm thấy rất thoả mãn. Anh cốc nhẹ vào trán cô một cái:
"Tối nay hứa sẽ phục vụ em no đủ."
Sau cuộc “vận động” đêm khuya, Tiểu Du mệt lả nằm trên người Trương Vũ. Cô không còn sức để ngọ nguậy, chỉ có thể đập nhẹ vào ngực anh.
“Anh đã nói sẽ nhẹ nhàng mà, nhẹ nhàng của anh là thế này sao?”
Trương Vũ ôm lấy cô gái trong lòng, bật cười: “Lời nói của đàn ông trên giường chưa bao giờ đáng tin cả, em đừng quên điều ấy.”
“Anh chỉ giỏi bắt nạt em.” Tiểu Du bĩu môi.
Trương Vũ không nói gì nữa, chỉ cười khi thấy thái độ trẻ con rất đáng yêu của cô. Chợt anh nhớ ra một việc cần nói cho Tiểu Du biết.
“Còn chuyện này anh chưa nói với em, hôm nay anh đã đi gặp Tôn Bách.”
Nghe thấy vậy, Tiểu Du ngẩng đầu dậy, nhìn thẳng vào mắt Trương Vũ, tò mò hỏi:
“Hai người có đánh nhau không?”
“Tại sao phải đánh nhau?”
“Hôm nọ anh và anh ấy đánh nhau vì em đây. Hôm nay đã làm lành rồi sao?”
Câu hỏi ngây thơ của Tiểu Du khiến Trương Vũ thật sự không nhịn được cười. Cô bé này vẫn đơn giản lắm.
Trương Vũ gạt mấy sợi tóc của cô ra sau tai, nói: “Bọn anh đâu phải trẻ con, đâu nhất thiết cứ phải động tay động chân giải quyết vấn đề.”
“Thế hôm nay hai người gặp nhau có việc gì không? Hai người làm lành nối lại tình xưa rồi sao?” Tiểu Du thấy anh cứ úp úp mở mở không chịu nói ra khiến cô bứt dứt, tò mò không chịu được.
“Em luyên thuyên cái gì thế? Gì mà nối lại tình xưa, anh là trai thẳng đấy.”
“Thế anh nói đi, hai người gặp nhau có chuyện gì?”
“Hoá giải khúc mắc và giải quyết chuyện của Tôn Nam. Tôn Bách đã hứa với anh sẽ dạy dỗ em cậu ta cẩn thận nên anh cũng không nhúng tay vào nữa. Chỉ là cô gái như em, dám to gan làm mấy chuyện đó để chọc tức anh, em biết nguy hiểm thế nào không? Lỡ như hôm đấy...”
Tiểu Du đặt ngón tay trỏ lên môi Trương Vũ ý bảo anh yên lặng. Cô nói:
“Chuyện lần đó em sai, xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng. Chúng ta đừng nhắc tới nữa được không?”
Trương Vũ gật đầu đồng ý: “Được, hứa với anh không làm chuyện dại dột nữa.”
“Em cần gì làm chuyện dại dột nữa, giờ có anh ở bên rồi.”
Nói xong, Tiểu Du vòng hai tay lên ôm cổ Trương Vũ, rướn môi lên tặng anh một nụ hôn.
Trương Vũ vì sự chủ động của cô mà vô cùng hài lòng. Anh định vòng tay giữ cô chặt lại tiếp tục nụ hôn thì Tiểu Du nhanh nhẹn hơn lùi ra một chút.
“Đừng mong em mắc bẫy anh lần nữa.”
“Bẫy này làm em sướng thế mà sao cứ trốn.”
“Thôi em mệt lắm tha giùm em đi.”
Tiểu Du lại như con mèo nhỏ làm nũng khiến Trương Vũ động lòng. Giờ anh còn tiếp tục muốn nữa thì mang tiếng ức hiếp “trẻ con” quá. Trương Vũ thở dài, ôm cô trong lòng.
“À đúng rồi có chuyện này anh muốn nói với em. Cuối tuần này bố mẹ sẽ về.”
Thông tin bố mẹ về như tiếng sét ngang tai, Tiểu Du đang vui vẻ nằm trong lòng Trương Vũ thì vội bật người dậy. Cô không tin vào tai mình nữa, lắp bắp hỏi lại:
“Anh...anh nói sao?”
Trương Vũ nhìn ra được sự lo lắng trong mắt cô nhưng ngay từ đầu anh đã xác định nếu hai người yêu nhau thì buộc phải đối diện với tình cảnh này, không thể trốn tránh.
“Anh nói cuối tuần này bố mẹ sẽ về nước thăm chúng ta. Em đừng lo lắng quá, mọi chuyện cứ để anh lo.”
Nghe Trương Vũ nói vậy nhưng Tiểu Du không thể ngừng lo lắng được. Với người ngoài cô có thể mạnh mẽ chống chả, nhưng bố mẹ nuôi là người thân thiết, họ yêu thương cô nên Tiểu Du không thể vì chuyện yêu đương của mình mà cãi lại bố mẹ được.
“Nói gì thì nói chứ em lo lắm. Em không rõ thái độ của bố mẹ thế nào, không biết khi họ biết chuyện có tức giận không nữa.”
Cả người Tiểu Du bị anh khiêu khích đến mức nóng bừng bừng, lúc này cơ thể trống rỗng rất khao khát một thứ gì đó khó nói thành lời. Cảm giác thật khó tả. Cô chỉ có thể dựa vào người Trương Vũ mà nỉ non:
"Giúp em...khó chịu quá."
Trương Vũ cũng chẳng thể chờ lâu hơn được nữa. Anh chỉ chờ có câu nói này của Tiểu Du mà thôi. Trương Vũ bế thốc cô lên đi ra khỏi phòng tắm, tiến về phía giường. Cả hai đã có một màn dạo đầu nóng bỏng trong phòng tắm nên đến lúc này lên giường chỉ mau chóng đốt lửa thôi.
Tiểu Du đặt lưng lên đệm êm ái, ánh mắt cô không rời khỏi gương mặt tuấn tú của người đàn ông phía trên mình. Cô không kìm được lòng mấp máy môi nói:
"Trương Vũ, là anh thật sao?"
Câu nói này của cô khiến Trương Vũ thực sự không hài lòng. Bàn tay đặt ở một bên ngực dùng lực mạnh hơn bóp một cái như để trừng phạt.
"Thế em còn nghĩ là người đàn ông khác sao?"
Tiểu Du biết anh hiểu nhầm ý cô, cô khẽ lắc đầu. Đôi mắt lomg lanh chợt phủ một tầng sương: "Không phải. Chỉ là em không ngờ anh cũng có tình cảm với em."
"Ngốc ạ, đừng suy nghĩ linh tinh nữa." Trương Vũ an ủi cô.
Tiểu Du gật đầu. Từng giây phút này khi hai cơ thể trần trụi đối diện với nhau, cô trân trọng khoảnh khắc này vô cùng.
Trương Vũ hôn lên mắt cô như lời an ủi nhẹ nhàng, nồng thắm. Ngay sau đó anh không thể chờ đợi được thêm giây phút nào nữa, phía dưới chuyển động một chút, tiến vào nơi cửa động nhỏ hẹp của cô.
Khi tiến sâu vào trong người cô, Trương Vũ cảm nhận được mình đã xuyên qua một lớp màng mỏng, phá bỏ mọi rào cản để hai cơ thể sát nhập chặt chẽ, khít khao vào nhau hơn.
"Tiểu Du, em nhỏ quá...sắp kẹp chết anh rồi."
Tiểu Du vừa nãy còn đang mê man trong cơn đau rát từ phía dưới truyền lên nhưng một lúc sau cảm giác đấy không còn mà thay vào đó là cái ham muốn tự sâu bên trong.
Nhìn thấy cô nhăn mày khó chịu khi anh chỉ tiến vào mà không hề có thêm động tác gì khác, Trương Vũ nhếch môi cười. Cô gái nhỏ Tiểu Du này sắp không chịu được nữa rồi mà anh lại càng không nhưng vẫn muốn trêu chọc cô chút.
"Tiểu Du, em khó chịu lắm sao?"
Tiểu Du gật đầu: "Khó chịu lắm...mau giúp em..."
Từng câu nói đứt quãng nhưng cũng đủ cho thấy cô cũng như anh, đang ham muốn không thôi. Trương Vũ nghe được câu này của cô như nhận được lệnh phóng cung vào chiến trường chiến đấu. Anh di chuyển thân dưới liên tục, ra vào không ngừng nghỉ.
Bên dưới liên tục ra vào, bên trên Trương Vũ cũng không buông tha. Hai bàn tay xoa nắn hai đồi núi của cô thành nhiều hình dạng khác nhau.
Trên dưới kích thích như vậy, Tiểu Du không kìm được mà bắt đầu phát ra những tiếng rên mê người từ khuôn miệng xinh đẹp.
"Ưm...Vũ nhẹ thôi....em không chịu nổi..."
"Dưới đó....anh nhanh quá...ưm..."
Câu nói của Tiểu Du rơi vào tai Trương Vũ càng kích thích anh hơn, cứ như là lời cổ động bảo anh làm nhanh hơn, mạnh hơn nữa vậy. Nghĩ là làm, Trương Vũ càng tăng tốc chajy nước rút ở phía dưới, anh cày cấy chăm chỉ trên mảnh đất tươi mới này và khi lên đến cao trào, anh đưa hết tất cả những tinh hoa của mình vùi vào trong cơ thể của Tiểu Du.
"Tiểu Du, em thật mê người khiến anh không kiểm soát được. Lần sau sẽ cố gắng ra lâu hơn chút khiến em hài lòng."
#32
Tiểu Du tỉnh lại với cơ thể đau nhức, chỉ cần dịch chuyển nhẹ nhàng một cái là cơn đau từ dưới truyền lên không ngớt. Cô cố nén đau, cuốn chăn quanh người, bước chân xuống giường định đi vào phòng tắm tắm rửa qua. Nhưng khi vừa đặt được chân xuống giường, Tiểu Du không đứng vững mà bước hụt suýt bị ngã.
Đúng lúc này Trương Vũ từ phòng tắm đi ra, anh tiến lại gần đỡ cô dậy, miệng không quên trách mắng cô vài câu:
"Em tỉnh dậy sao không bảo anh. Đêm qua làm mấy trận liệu em có đi được không cơ chứ."
Tiểu Du được Trương Vũ bế lên đặt ngồi lại trên giường. Cô giờ không khác gì đứa trẻ kháu khỉnh được bọc kín trong chăn trông rất đáng yêu khiến Trương Vũ không kìm lòng được mà cúi đầu xuống hôn cô một cái.
"Nhìn mặt em cứ nhăn nhó thế này, có vẻ không hài lòng với kĩ thuật của anh đêm qua sao? Đêm nay chúng ta thử lại nhé."
Tiểu Du nghe vậy hai má nóng ran, cô đưa tay lên vội che miệng Trương Vũ lại khiến cho anh không nói linh tinh nữa.
"Anh thôi đi, hôm qua vần em đủ chết rồi lại còn hôm nay sao?"
"Có gì mà không được. Nếu em đồng ý thì một ngày ba, bốn bữa sáng trưa chiều tối anh đều sẵn sàng phục vụ em trên giường."
Đối diện với ánh mắt nóng rực của anh khi nhắc về chuyện ấy, Tiểu Du chỉ biết né tránh. Bất chợt Trương Vũ đưa ra yêu cầu khiến cô còn ngạc nhiên hơn.
"Từ hôm nay em chuyển lên phòng anh ngủ đi."
"Không được. Người làm biết rõ mối quan hệ của chúng ta, nếu thấy anh và em cùng chung một phòng sẽ bàn tán linh tinh đấy."
"Ai dám bàn tán gì anh đuổi việc họ." Trương Vũ bá đạo tuyên bố.
"Không đơn giản như vậy đâu. Lỡ như, em chỉ nói lỡ như thôi, người bên ngoài đồn ra đồn vào linh tinh, tam sao thất bản lại thành mang tiếng xấu ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh thì sao?"
"Ai nói với em vậy? Sao ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh được?" Trương Vũ nhíu mày, nghi hoặc hỏi Tiểu Du.
Tiểu Du không biết mình đã lỡ lời, cứ thao thao bất tuyệt nói:
"Là Tôn Nam. Anh ta bảo nên tung tin anh và cháu mình yêu đương thì chắc chắn mọi người sẽ nhòm ngó, nhìn vào mà xỉa xói, công kích anh. Như vậy sẽ mang lại tiếng xấu cho anh, em thực sự không muốn."
Nhìn Tiểu Du lo lắng cho anh, vùa nói hai mắt cứ rưng rưng đáng thương đến lạ. Một dòng nước ấm chảy xoẹt qua trong lòng Trương Vũ, anh nhanh chóng kéo cô ôm vào trong lòng.
"Toàn những lo lắng không đâu, em đừng có tin mấy lời thằng đó nói. Mọi việc cứ để anh lo là được."
Nghe Trương Vũ nói vậy, Tiểu Du mới yên lòng đi một chút. Cô chồm người dậy ôm chặt anh không rời.
"À đúng rồi, sao em biết Tôn Nam? Thằng đó gặp em rồi sao?"
Chợt Trương Vũ nói vậy khiến Tiểu Du mới giật mình nhận ra ban nãy mình lỡ lời nói ra chuyện của Tôn Nam rồi, lời hứa của cô và Tôn Bách...Chết rồi lỡ miệng rồi.
Trương Vũ thấy mắt Tiểu Du đảo như rau xào, cố tình chạy xuống giường trốn tránh câu hỏi của anh nhưng không kịp bị anh giữ lại.
"Em có chuyện gì giấu anh sao?"
Không thể trốn tránh nên đành phải đối mặt. Tiểu Du cười cười nói: "Không có chuyện gì quan trọng cả, cũng không ảnh hưởng tới ai đâu nên anh đừng bận tâm."
"Sao không bận tâm được, với phản ứng này của em chắc chắn liên quan đến em rồi. Nói anh nghe đi."
Chẳng hiểu sao Trương Vũ đổi sang trò khác cố tình trêu chọc buộc Tiểu Du phải nói. Bàn tay anh lướt liên tục trên người cô, không bỏ qua một chỗ nào, khiến Tiểu Du không chịu được nữa cuối cùng phải đầu hàng.
"Được rồi, em nói, em nói."
#33
"Được rồi, nói anh rốt cuộc mọi chuyện như thế nào?"
Trương Vũ ngồi xuống cạnh Tiểu Du, ôm cô vào lòng, không cho cô chạy đi đâu.
Tiểu Du từ từ kể: "Chuyện là như vậy. Anh còn nhớ hôm em và Minh Châu định giăng một cái bẫy lừa anh trong quán bar nhưng không ngờ sau đó em lại gặp nạn đó. Người hại em hôm ấy thực sự là Tôn Nam, hắn ta muốn cưỡng bức em, cũng may là Tôn Bách đến kịp để cứu không em đã..."
Nghe cô nói đến đây, trong đáy mắt Trương Vũ xuất hiện tia lạnh lẽo. Tối hôm đó không phải anh không đến kịp mà giữa đường gặp vụ ẩu đả lớn chặn lối khiến anh phải đi đường vòng. Nghĩ đến đây, anh nhếch môi cười, có vẻ như mọi việc đều diễn ra như kế hoạch của Tôn Nam.
"Vũ, sao anh im lặng vậy? Anh đang giận sao?"
Tiểu Du nhắc vậy Trương Vũ mới giật mình nhận ra nãy giờ mình đã tập trung suy nghĩ đến vấn đề kia quá nhiều mà không để ý đến cô. Anh đưa tay vuốt tóc Tiểu Du:
"Tại sao hôm đó em không nói sự thật cho anh, lại còn liên tục đứng ra bảo vệ Tôn Bách nữa. Em muốn hành hạ anh sao?"
Tiểu Du bĩu môi, dựa đầu vào lồng ngực Trương Vũ nói:
"Lúc anh tức giận như vậy còn chịu nghe em giải thích sao? Hơn nữa Tôn Bách, anh ấy cầu xin em không kể chuyện này với anh vì muốn bảo vệ em trai mình. Dù gì anh ấy cũng cứu em một mạng, cộng thêm việc này cũng không quá khó khăn nên em đồng ý giữ bí mật chuyện này."
"Bây giờ em kể mất rồi. Khả năng giữ bí mật của em thật khiến cậu ta phải thất vọng đấy." Trương Vũ nói đế theo cô.
"Tất cả là do anh hết. Có việc gì đây cứ tra hỏi đến cùng khiến em trở thành người thất hứa."
Nhìn gương mặt phụng phịu của Tiểu Du, Trương Vũ cố nén tiếng cười. Anh búng nhẹ vào trán cô một cái.
"Như vậy càng tốt, anh không cần thằng đàn ông khác đặt niềm tin vào vợ mình, anh tin là đủ rồi. Còn nữa, em còn nhỏ, không hiểu tất cả mọi chuyện nên chuyện gì cũng phải nói với anh. Chuyện của Tôn Nam không đơn giản như những gì em nghĩ đâu nên có gì đừng giữ rịt trong lòng, nhớ chưa?"
Tiểu Du gật đầu. Cô đương nhiên nhớ rồi, sau này có bất cứ chuyện gì cũng sẽ nói cho Trương Vũ. Do trước kia không xác định được mối quan hệ của cả hai, cứ bí bách mập mờ khiến cô không thoải mái nhưng giờ anh đã là người đàn ông của cô thì có gì phải giấu.
Trương Vũ ôm cô gái nhỏ vào lòng, ánh mắt nhìn xa xăm suy nghĩ về việc liên quan tới Tôn Nam.
[...]
Tại Tôn thị.
"Tổng giám đốc, Trương tổng muốn gặp anh." Thư ký vội vã vào thông báo cho Tôn Bách, anh ta chưa kịp đồng ý thì Trương Vũ đã bước vào phòng, ngồi chễm chệ trên ghế sopha.
Tôn Bách biết tên bạn này mà muốn gặp thì chẳng ai ngăn được nên thôi phất tay ra hiệu cho thư ký ra ngoài. Tôn Bách tiến đến chỗ bàn uống nước, ngồi xuống, hỏi Trương Vũ:
"Ngọn gió nào đưa Trương tổng tới đây vậy?"
"Tôi tới đây để cảm ơn."
“Hôm nọ đánh tôi cho đã rồi hôm nay đến cảm ơn là sao? Cậu và cô gái nhỏ kia đã làm hoà rồi à?” Tôn Bách vắt chéo hai chân, ngồi dựa vào ghế, ánh mắt khiêu khích nhìn Trương Vũ.
Trương Vũ gườm mắt lại: “Còn không phải do cậu bày trò sao? Nhận mấy cú đánh đó cứu lại được thằng em trai bất dịch của cậu cũng xứng đáng.”
Khi nhắc đến Tôn Nam, Tôn Bách không quá ngạc nhiên vì anh ta đã đoán được nếu Trương Vũ tới đây chắc hẳn đã biết hết mọi chuyện rồi. Tôn Bách điềm tĩnh nói:
“Nếu đã biết như vậy rồi thì cậu cho qua mọi chuyện đi. Mong cậu không tính sổ đến cùng với Tôn Nam, thằng đấy là em tôi, tôi sẽ tìm cách ép nó ra nước ngoài không gây sự với cậu nữa. Và tôi chắc chắn sẽ đền bù những rắc rối mà nó mang đến cho cậu.”
#34
Đối với việc Tôn Bách hứa sẽ xử lí được Tôn Nam, Trương Vũ hoàn toàn không nghi ngờ. Thời gian gần đây, anh không thấy Tôn Nam giở trò quấy phá gì đến anh nữa, mọi chuyện tạm yên ổn.
"Thằng em trai cậu quá ngông cuồng nên cố tình tranh giành mảnh đất đó với tôi trong khi rơi vào tay nó thì nó cũng không kinh doanh được. Đương nhiên tôi dùng chút thủ đoạn để giành được khu đất đó nên dẫn đến việc đẩy Tôn thị vào bờ vực lênh đênh, ảnh hưởng tới Tổng giám đốc là cậu. Nhưng đừng mong chờ tôi sẽ bỏ vốn ra đền bù."
Cãi nhau đánh nhau thế nào rồi cuối cùng hai người cũng sẽ làm hoà được vì đàn ông không rắc rối như phụ nữ, vài câu nói đùa là bỏ qua mọi chuyện vặt vãnh, cỏn con.
"Cậu có đền bù tôi cũng chẳng thèm."
Trương Vũ ngồi lại nói chuyện với Tôn Bách một lúc rồi rời đi. Bây giờ việc anh cần làm là nghĩ cách nói chuyện với bố mẹ về mối quan hệ của anh và Tiểu Du.
[...]
Tiểu Du nằm ở nhà cả sáng đâm ra chán nản, gọi điện tìm Minh Châu nhưng cậu ấy không bắt máy. Thế là cô lại ở nhà lủi thủi một mình.
Đang ngồi trong phòng xem phim thì tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Du nghểnh đầu lên nói: "Vào đi."
Là bác giúp việc, bác bê theo đĩa hoa quả cho cô, đặt trên bàn bên cạnh rồi nhìn cô nói:
"Cô chủ, tôi để hoa quả ở đây cho cô nhé."
"Càm ơn bác." Tiểu Du nói cảm ơn rồi tiếp tục chăm chú vào bộ phim của mình.
"Cô chủ...tôi có chuyện muốn nói."
Bác giúp việc nói vậy khiến Tiểu Du phải dừng ngay động tác ăn uống, xem phim của mình. Cô ngẩng lên nhìn bác, trông bác ấy khá nghiêm túc khiến Tiểu Du có chút lo lắng.
"Có chuyện gì không bác?"
"Chuyện của cô và cậu chủ, tôi khômg có quyền phản đối, người làm trong nhà biết cũng không sao vì họ còn sợ cậu chủ. Nhưng ra ngoài xã hội, tôi sợ không đơn giản như vậy...."
Tiểu Du ngắt lời bác giúp việc: "Ý bác là sao ạ? Bác muốn khuyên con gì sao?"
"Tôi không phản đối tình yêu của hai người vì tôi biết rõ từ ngày cô chủ về, tâm trạng và cảm xúc của cậu chủ tốt lên rất nhiều, không còn những lần ăn chơi đàng điếm đêm khuya, không còn ngồi bàn xã giao uống rượu đến đau dạ dày nữa. Điều này rất tốt chỉ là trong mắt người ngoài, cô vẫn là con gái nuôi của ông bà chủ, sợ họ đồn đại linh tinh."
Tiểu Du hiểu ý bác giúp việc. Không phải bác ấy phản đối tình yêu giữa cô và Trương Vũ mà bác lo lắng tình yêu này không đi đến được kết cục tốt đẹp vì sợ lời ra tiếng vào bên ngoài. Cô cũng rất sợ điều này sẽ xảy ra nhưng hôm qua Trương Vũ đã nói tất cả để anh lo, cô muốn lần này mình tin tưởng anh, giao cho anh mọi chuyện.
"Con hiểu ý bác. Bác yên tâm, con và Trương Vũ sẽ giải quyết chuyện này thật ổn thoả."
Bác giúp việc nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, bác vỗ vai Tiểu Du: "Vậy thì tôi yên tâm rồi."
[...]
Tối hôm đó, Trương Vũ vừa về nhà đã thấy Tiểu Du ngồi ở phòng khách thì anh đã không kìm lòng được mà lao vào ôm lấy cô. Tiểu Du vẫn chưa quen với việc hai người họ thể hiện tình cảm một cách công khai như vậy nên cô vẫn tránh né.
"Đừng như vậy. Người làm vẫn đang ở kia kìa."
"Kệ họ chứ, mình yêu nhau liên quan gì tới họ." Trương Vũ nói xong lại kéo cô vào lòng hôn lên môi cô một cái.
Thật may Trương Vũ biết điều nên nụ hôn không kéo dài. Lúc buông cô ra, nhìn đôi môi đỏ ửng sau khi bị anh hôn, trong lòng Trương Vũ cảm thấy rất thoả mãn. Anh cốc nhẹ vào trán cô một cái:
"Tối nay hứa sẽ phục vụ em no đủ."
Sau cuộc “vận động” đêm khuya, Tiểu Du mệt lả nằm trên người Trương Vũ. Cô không còn sức để ngọ nguậy, chỉ có thể đập nhẹ vào ngực anh.
“Anh đã nói sẽ nhẹ nhàng mà, nhẹ nhàng của anh là thế này sao?”
Trương Vũ ôm lấy cô gái trong lòng, bật cười: “Lời nói của đàn ông trên giường chưa bao giờ đáng tin cả, em đừng quên điều ấy.”
“Anh chỉ giỏi bắt nạt em.” Tiểu Du bĩu môi.
Trương Vũ không nói gì nữa, chỉ cười khi thấy thái độ trẻ con rất đáng yêu của cô. Chợt anh nhớ ra một việc cần nói cho Tiểu Du biết.
“Còn chuyện này anh chưa nói với em, hôm nay anh đã đi gặp Tôn Bách.”
Nghe thấy vậy, Tiểu Du ngẩng đầu dậy, nhìn thẳng vào mắt Trương Vũ, tò mò hỏi:
“Hai người có đánh nhau không?”
“Tại sao phải đánh nhau?”
“Hôm nọ anh và anh ấy đánh nhau vì em đây. Hôm nay đã làm lành rồi sao?”
Câu hỏi ngây thơ của Tiểu Du khiến Trương Vũ thật sự không nhịn được cười. Cô bé này vẫn đơn giản lắm.
Trương Vũ gạt mấy sợi tóc của cô ra sau tai, nói: “Bọn anh đâu phải trẻ con, đâu nhất thiết cứ phải động tay động chân giải quyết vấn đề.”
“Thế hôm nay hai người gặp nhau có việc gì không? Hai người làm lành nối lại tình xưa rồi sao?” Tiểu Du thấy anh cứ úp úp mở mở không chịu nói ra khiến cô bứt dứt, tò mò không chịu được.
“Em luyên thuyên cái gì thế? Gì mà nối lại tình xưa, anh là trai thẳng đấy.”
“Thế anh nói đi, hai người gặp nhau có chuyện gì?”
“Hoá giải khúc mắc và giải quyết chuyện của Tôn Nam. Tôn Bách đã hứa với anh sẽ dạy dỗ em cậu ta cẩn thận nên anh cũng không nhúng tay vào nữa. Chỉ là cô gái như em, dám to gan làm mấy chuyện đó để chọc tức anh, em biết nguy hiểm thế nào không? Lỡ như hôm đấy...”
Tiểu Du đặt ngón tay trỏ lên môi Trương Vũ ý bảo anh yên lặng. Cô nói:
“Chuyện lần đó em sai, xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng. Chúng ta đừng nhắc tới nữa được không?”
Trương Vũ gật đầu đồng ý: “Được, hứa với anh không làm chuyện dại dột nữa.”
“Em cần gì làm chuyện dại dột nữa, giờ có anh ở bên rồi.”
Nói xong, Tiểu Du vòng hai tay lên ôm cổ Trương Vũ, rướn môi lên tặng anh một nụ hôn.
Trương Vũ vì sự chủ động của cô mà vô cùng hài lòng. Anh định vòng tay giữ cô chặt lại tiếp tục nụ hôn thì Tiểu Du nhanh nhẹn hơn lùi ra một chút.
“Đừng mong em mắc bẫy anh lần nữa.”
“Bẫy này làm em sướng thế mà sao cứ trốn.”
“Thôi em mệt lắm tha giùm em đi.”
Tiểu Du lại như con mèo nhỏ làm nũng khiến Trương Vũ động lòng. Giờ anh còn tiếp tục muốn nữa thì mang tiếng ức hiếp “trẻ con” quá. Trương Vũ thở dài, ôm cô trong lòng.
“À đúng rồi có chuyện này anh muốn nói với em. Cuối tuần này bố mẹ sẽ về.”
Thông tin bố mẹ về như tiếng sét ngang tai, Tiểu Du đang vui vẻ nằm trong lòng Trương Vũ thì vội bật người dậy. Cô không tin vào tai mình nữa, lắp bắp hỏi lại:
“Anh...anh nói sao?”
Trương Vũ nhìn ra được sự lo lắng trong mắt cô nhưng ngay từ đầu anh đã xác định nếu hai người yêu nhau thì buộc phải đối diện với tình cảnh này, không thể trốn tránh.
“Anh nói cuối tuần này bố mẹ sẽ về nước thăm chúng ta. Em đừng lo lắng quá, mọi chuyện cứ để anh lo.”
Nghe Trương Vũ nói vậy nhưng Tiểu Du không thể ngừng lo lắng được. Với người ngoài cô có thể mạnh mẽ chống chả, nhưng bố mẹ nuôi là người thân thiết, họ yêu thương cô nên Tiểu Du không thể vì chuyện yêu đương của mình mà cãi lại bố mẹ được.
“Nói gì thì nói chứ em lo lắm. Em không rõ thái độ của bố mẹ thế nào, không biết khi họ biết chuyện có tức giận không nữa.”