Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27-30
#27
"Chỗ này cũng lớn rồi, muốn làm trẻ con cũng không ai cho đâu."
Đột nhiên bị tấn công vậy khiến Tiểu Du không tự chủ mà "ưm" một cái. Cô cố tránh xa khỏi Trương Vũ nhưng không thể, bàn tay anh dù chỉ ở ngoài lớp áo nhưng cứ xoa nắn thế kia khiến cả người cô mềm nhũn.
"Em thấy tôi nói có đúng không?"
"Đúng cái đầu chú ấy. Bỏ tay ra mau."
Hai má của Tiểu Du đỏ ửng, vệt đỏ lan tới tận mang tai. Cô cố gắng đẩy tay Trương Vũ ra nhưng không tài nào được, anh đã cố tình trêu ghẹo thì sao để cô thoát.
"Trương Vũ chú có thôi đi không?"
"Em xấu hổ sao? Hôm nọ đêm khuya còn to gan nhảy sang phòng tôi, nằm lên giường tôi mà. Hôm đó có biết sợ là gì đâu, sao hôm nay lại thế này."
Mặt Tiểu Du càng ngày càng đỏ hơn khi Trương Vũ nhích dần ngồi sát vào cô, chóp mũi anh chạm vào mũi cô. Tình huống gì vậy?
"Cháu đói lắm, cháu chưa ăn cơm." Tiểu Du nhè nhẹ giọng nói như một chú mèo nhỏ, nâng cặp mắt long lanh lên nhìn anh.
Đối diện với vẻ dễ thương, ngây thơ như vậy, Trương Vũ dường như quên luôn có một Tiểu Du ngổ ngáo, nghịch ngợm phá phách suốt ngày. Trái tim anh mềm nhũn khi cô nhìn thẳng vào mắt mình nên Trương Vũ quyết định buông Tiểu Du ra, anh đứng dậy, xoa đầu cô:
"Ăn đi, tôi về phòng xử lí chút việc. Lát tôi qua đây với em."
[...]
Ăn uống xong, Tiểu Du bê bát đĩa xuống nhà cho vào bồn rửa bát rồi cô nhanh chóng trở về phòng. Nhớ lại câu nói lúc nãy của Trương Vũ, Tiểu Du nhanh tay khoá trái cửa tránh việc nửa đêm nửa hôm sói đen đột nhập vào phòng giở trò lưu manh.
Khoá cửa xong, Tiểu Du trèo lên giường ngủ nhưng trong lòng ngổn ngang nhiều vấn đề khiến cô không tài nào chợp mắt được. Lúc này yên tĩnh lại, Tiểu Du suy nghĩ về chuyện của Trương và mình, nhớ tới lời nói của anh lúc nãy, cả kiểu xưng hô kia nữa, cô cũng chưa quen.
Nhận thấy nếu lần này không có sự việc của Tôn Bách tác động chắc gì anh đã chịu nói ra lòng mình, đúng là già mồm, Tiểu Du nghĩ vậy.
Nhưng quả thật như anh nói, mối quan hệ giữa cô và anh không đơn giản chỉ có hai người mà còn liên quan tới bố mẹ nuôi nữa. Nghĩ đến đây Tiểu Du vò đầu bứt tai, thầm nghĩ biết thế ngày nhỏ không cứng đầu gọi Trương Vũ là chú thì giờ ra ngoài đâu bị người dị nghị nhiều đâu. Cô ngu quá.
Đang nằm trên giường tự trách bản thân thì Tiểu Du nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng nói từ ngoài vọng vào.
"Tiểu Du, mở cửa cho tôi."
Là tiếng của Trương Vũ. Tiểu Du nhíu mày, tưởng anh nói đùa hoá ra sang phòng cô thật sao. Cô ngó nhìn đồng hồ 10h30 rồi, đêm khuya nguy hiểm không thể mở cửa cho soi. Mà nghĩ lại cô càng tự trách bản thân hơn, không hiểu sao trước kia cả gan nửa đêm nửa hôm trêu chọc Trương Vũ, may lúc đó anh đội lớp chính nhân quân tử hoàn hảo nên cô không sao. Nhưng giờ đã tháo bỏ lớp mặt nạ đó, bất cứ lúc nào sói cũng có thể ăn thịt thỏ con nên tốt nhất cô nên tránh xa.
Một lần nữa tiếng gọi xửa vang lên:
"Em ngủ rồi sao? Không thể nào, mọi khi đâu ngủ sớm như vậy."
"Quyết định trốn tôi đúng không? Tôi chắc chắn sẽ có cách khiến em bước ra khỏi phòng."
Trương Vũ cứ đứng ngoài độc thoại một mình còn Tiểu Du trong phòng đã xác định không mở cửa nên cô cứ đỉnh đương ngồi đeo tai nghe xem phim.
Gọi mãi Tiểu Du không ra mở cửa nên Trương Vũ cũng đành về phòng.
Tiểu Du nằm xem phim một chút thì buồn ngủ, hai mắt dính chặt vào nhau không mở ra được. Cô tắt gập máy tính lại, đặt sang một bên rồi tắt đèn ngủ bên cạnh đi, chùm chăn chìm vào giấc ngủ.
Mới lim dim được một tí thì điện thoại đổ chuông, Tiểu Du chửi thề tên nào dám phá hoại giấc ngủ của mình. Cô định lờ đi nhưng điện thoại reo liên tục khiến cô không thể ngó lơ, người kia cũng kiên nhẫn thật, gọi nhỡ một lần nhất định không bỏ qua.
Tiểu Du quờ tay lên bàn, cầm chiếc điện thoại lên, gạt màn hình nghe máy.
"Chú vừa phải thôi không để cho người khác ngủ hả."
"Tiểu Du...Tiểu Du, em sang phòng tôi đi shh..."
"Tiểu Du...Tiểu Du, em sang phòng tôi đi shh..."
Giọng nói của Trương Vũ hôm nay sao vậy? Tiểu Du thắc mắc định hỏi lại nhưng cuộc gọi đã tắt. Cô ném đại điện thoại xuống giường rồi xỏ dép nhanh chóng chạy lên phòng Trương Vũ.
Vì lo sợ Trương Vũ xảy ra mệnh hệ gì nên Tiểu Du mở cửa bước thẳng vào trong chẳng để ý đến việc mình phải gõ cửa.
"Trương Vũ, chú đâu rồi?"
Không có tiếng đáp lại nhưng khi Tiểu Du nhìn lướt qua thấy thì cửa phòng tắm sáng đèn và có tiếng nước chảy. Cô tiến đến gõ tay vào cửa gọi liên tục:
"Trương Vũ, chú vẫn ổn chứ?"
"Này, chú có nghe thấy cháu nói không?"
"Chú lên tiếng đi chứ."
Tiểu Du ghé cả tai vào cửa nhưng không nghe thấy lời đáp mà chỉ toàn tiếng nước chảy. Trong lòng cô sốt ruột không thôi, cô đánh liều vặn tay nắm cửa thử xem, may quá cửa không khoá.
Mở được cửa phòng tắm, vì lo lắng Trương Vũ xảy ra mệnh hệ gì nên Tiểu Du phi thẳng vào trong.
"Trương Vũ chú chết chưa vậy? Sao không trả lời cháu."
Lúc này khi định thần lại, Tiểu Du mới nhận ra mình lo lắng thái quá. Người đàn ông cô tưởng xảy ra chuyện gì với anh thì anh đang đứng trước mặt cô đây. Tóc vẫn còn ướt, gương mặt cũng ướt luôn. Từng giọt nước men theo gò má chảy xuống cằm, xuống xương quai xanh mê người, chảy xuống ngực và cơ bụng.
Tiểu Du không tự chủ được mà lướt mắt nhìn theo, cô dường như không bỏ sót một chi tiết nào. Một múi...hai múi...sáu múi... Hai mắt cô 1s ko rời mà cứ ngắm nhìn cơ thể hoàn mỹ của người đàn ông trước mặt. Ôi Tiểu Du mày háo sắc quá rồi không được nhìn chăm chăm như vậy.
Đôi mắt cô thật hư đốn, không tự chủ được mà lướt tiếp từ cơ bụng xuống phía dưới.
"Aaaaaaa. Cái kia...cái kia..."
Tiểu Du lúc này mới phản ứng lại, cô chạy nhanh về phía cửa nhưng không kịp nữa, Trương Vũ vẫn nhanh hơn một bước, tiến đến đóng sầm cửa lại rồi chặn cửa không cho cô đi đâu.
"Chú....chú làm cái gì vậy? Mau cho cháu ra ngoài."
Trương Vũ giữ chặt lấy hai vai Tiểu Du, trong mắt loé lên đầy sự thích thú:
"Em muốn trốn sao đừng hòng."
"Hì hì trốn gì đâu chú. Cháu đang tắm nên cháu tránh mặt cho chú tắm nốt. Đứng thế này kẻo cảm lạnh." Tiểu Du cười hì hì ngây thơ như một đứa trẻ cố nịnh anh.
Nhưng Trương Vũ nào dễ dàng đáp ứng yêu cầu của cô như vậy. Mặt cô thì đang tỏ vẻ trong sáng ấy vậy mà Trương Vũ không tha. Anh cầm lấy tay Tiểu Du, đặt bàn tay đó lên vật cứng rắn phía dưới đang dựng đứng cả lên.
"Aaaaaa." Một lần nữa tiếng hét của Tiểu Du vang lên. Cô định rút tay lại nhưng người đàn ông trước mặt không cho phép. Anh cứ áp chặt tay cô vào thứ nóng hổi đó.
"Nó như vậy là do em đó." Trương Vũ tiến sát lại gần thì thầm vào tai Tiểu Du.
"Sao...sao lại do cháu được?" Tiểu Du như bị quay cuồng trong giọng nói trầm khàn đầy quyến rũ của anh khiến cô quên luôn việc mình phải rút tay lại.
"Là do lúc nãy em nhìn chằm chằm vào nó khiến nó thức giấc đấy."
"Cháu nhìn có mấy giây."
"Chắc tại nó thích em nên chỉ cần lướt qua là nó đã không ngồi yên được rồi. Dù sao em cũng nên có trách nhiệm với nó chút đi."
Bàn tay Tiểu Du đặt ở thứ đó có thể cảm nhận rõ độ nóng và độ cứng. Nó khiến tay cô run run không biết làm gì mà cứ ngu ngơ hỏi Trương Vũ:
"Làm sao để nó mềm lại giờ?"
Nghe được câu này Trương Vũ biết mình đã dẫn dắt cho cô gái nhỏ này theo nhịp độ của mình rồi. Anh nhếch môi đầy thoả mãn, bàn tay cầm lấy tay cô không nhanh không chậm hướng dẫn cô đưa lên đưa xuống từng chút một.
"Để tôi hướng dẫn. Đúng rồi cứ vuốt lên vuốt xuống như vậy, nó sẽ tự mềm ra."
#29
"Để tôi hướng dẫn."
Tiểu Du như bị thôi miên bởi giọng nói trầm khàn quyến rũ của Trương Vũ nên không tự chủ được làm theo lời anh nói. Cô có cảm giác lòng bàn tay như bị thiêu đốt nhưng không nỡ buông ra, quyến luyến nó vô cùng.
Còn Trương Vũ, so với những lần dùng tay tự xử thì khi có bàn tay của phụ nữ vào càng khiến anh sung sướng hơn. 30 tuổi không phải lần đầu được làm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy thoả mãn nhất.
Sự sung sướng dâng lên, Trương Vũ không tự chủ được mà dựa vào vai Tiểu Du, rên lên từng tiếng khàn đục.
"Tiểu Du, em làm tôi sướng phát điên. Nhanh lên...nhanh lên một chút...Tôi sắp không chịu nổi rồi...shh..."
Từng câu từng chữ của Trương Vũ khiến Tiểu Du nóng mặt chẳng biết trốn đi đâu. Lần đầu tiên cô làm thế này, lần đầu tiên động vào thứ đó của đàn ông, bàn tay cô vụng về run cầm cập muốn tránh không được muốn trốn không xong. Vậy mà người đàn ông xấu xa này cứ mở miệng khiêu khích cô.
"Chú im đi, đừng nói nữa."
Câu nói rõ ràng trách mắng mà không hiểu sao cô nói ra như lời nũng nịu khiến cho máu nóng của Trương Vũ trào dâng. Anh không tự chủ được nữa, cái sướng dâng lên khiến anh mau chóng nộp vũ khí đầu hàng.
"Tiểu Du...Tiểu Du xinh đẹp...shhh..."
Khi bắt được ý nghĩ định bỏ trốn của Tiểu Du, anh vội giữ tay cô lại.
"Em cũng cần phải tắm thôi."
Tiểu Du lúc này chỉ hận không còn cái lỗ nào mà chui xuống. Cô muốn chạy ra khỏi phòng tắm thật nhanh để chạy về phòng mình, tránh Trương Vũ ngay lập tức. Xấu hổ chết đi được.
Cô định đi vòng qua người Trương Vũ phi thẳng ra cửa nhưng tay cô bị anh kéo giật lại, Trương Vũ chẳng nể nang gì cầm vòi hoa sen xả nước từ trên đầu cô khiến Tiểu Du từ đầu tới cuối ướt rượt. Lát sau anh mới tắt vòi hoa sen, nhìn cô từ trên xuống dưới đều ướt, do có nước nên quần áo dính chặt vào người nên thấy rõ từng đường cong quyến rũ của cô.
Trương Vũ tặc lưỡi, đôi mắt nhìn cô đầy thích thú. Anh thầm nghĩ: không ngờ được Tiểu Du của anh khi trưởng thành lại ngon ngọt như vậy, phải nhanh chóng bắt lấy cơ hội giữ cô bên mình mới được.
"Chú cười cái gì? Vui lắm sao?" Tiểu Du như con mèo nhỏ xù lông lườm nguýt Trương Vũ.
"Đừng xưng hô chú cháu nữa, em thấy nó hợp với hoàn cảnh này không?" Rồi Trương Vũ không nể nang gì, đưa hai tay lên từ từ tháo từng chiếc cúc áo ngủ của Tiểu Du. "Quần áo ướt hết rồi, mặc vậy sẽ cảm. Nhân đây em tắm cùng anh luôn đi."
Tiểu Du giữ chặt lấy đôi tay đang cởi từng chiếc cúc của cô, cô trừng mắt: "Chú có biết mình đang làm gì không? Lúc trước tỏ ra thanh cao lắm mà sao giờ tự dưng lại chủ động thế này khiến tôi không quen đấy."
Trong lời nói chứa đầy ẩn ý khinh thường của Tiểu Du, đương nhiên Trương Vũ nghe ra nhưng anh không vì thế mà giận, thậm chí lại rất hài lòng.
"Thực ra anh cũng muốn bản thân mình thanh cao lắm nhưng mỗi ngày em cứ giở trò lượn đi lượn lại trước mặt anh thì bảo sao anh nhịn được. Mà dù anh có cố nhịn thì thằng em bên dưới nó không nhịn được. Em biết đấy, nó rất thích em mà, vừa em cầm vào nó rất ngoan ngoãn nghe lời."
#30
"Thực ra anh cũng muốn bản thân mình thanh cao lắm nhưng mỗi ngày em cứ giở trò lượn đi lượn lại trước mặt anh thì bảo sao anh nhịn được. Mà dù anh có cố nhịn thì thằng em bên dưới nó không nhịn được. Em biết đấy, nó rất thích em mà, vừa em cầm vào nó rất ngoan ngoãn nghe lời."
Nhắc đến chuyện lúc nãy lại khiến Tiểu Du đỏ mặt. Trong lúc cô mải xấu hổ suy nghĩ về chuyện vừa nãy thì Trương Vũ đã nhanh chóng cởi hết hàng cúc áo ngủ của Tiểu Du, vứt chiếc áo xuống sàn nhà.
"Aaaa...ưm...."
Không để cho Tiểu Du hét lần nữa, Trương Vũ mau chóng đưa tay lên bịt miệng cô lại.
"Em hét ít thôi, giữ sức lát lên giường cho em hét đến khản cổ mới thôi."
Để tránh trường hợp Tiểu Du hét nữa, Trương Vũ tiếp tục bịt miệng cô nhưng lần này bằng môi chứ không phải bằng tay. Anh hôn cô rất điêu luyện, dẫn dắt mọi cảm xúc và giác quan của Tiểu Du. Nhân cơ hội cô không để ý, Trương Vũ luồn tay ra sau cởi bung chiếc áo lót ném tiếp xuống sàn nhà rồi vòng tay lên trước tham lam xoa nắm đôi gò bồng đẫy đà của Tiểu Du.
Nhưng mọi thứ dường như chưa đủ. Bàn tay không đứng đắn của Trương Vũ bắt đầu lần mò từ trước ngực cô trượt xuống phía dưới, lướt qua chiếc bụng thon gọn không chút mỡ thừa và nhanh chóng cởi chiếc quần ngủ của cô ra.
Trương Vũ là người đàn ông 30 tuổi đương nhiên kinh nghiệm giường chiếu có thừa để thu phục cô gái 18 ngay trước mặt mình đây. Anh nhẹ nhàng rời khỏi môi Tiểu Du, nụ hôn rải dần từ xương quai xanh xuống ngực.
"Ưm...nhẹ...nhẹ thôi..."
Tiểu Du không kiềm chế được mà kêu lên nhẹ nhàng khi Trương Vũ gặm nhấm một bên ngực của mình. Cảnh này xem phim cô đã từng thấy qua nhưng cảm giác chân thật thế này lần đầu tiên nếm trải. Thể nào bọn bạn bên Mỹ của cô luôn nói rằng làm t.ì.n.h với người đàn ông có kĩ thuật chắc chắn sẽ sướng nhất vì anh ta biết đưa bạn lên đỉnh.
Tiếng rên đê mê của Tiểu Du tác động vào thính giác của Trương Vũ khiến máu nóng trong người anh lại dâng lên. Ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nhỏ xinh dù đỏ ửng nhưng đâu đó thoáng có nét hưởng thụ của Tiểu Du mà trong lòng anh rạo rực vô cùng. Cô gái nhỏ nhạy cảm này đã bị anh kích thích.
Trương Vũ biết rõ đây là lần đầu của cô còn mấy lời nói trước đó chỉ khiêu khích anh thôi chứ kinh nghiệm trong chuyện nam nữ cô biết cái mống gì đâu.
Tiểu Du không đứng vững được nữa mà cả cơ thể phải dựa vào người Trương Vũ mới không bị ngã.
"Trương Vũ, nhẹ thôi...cẩn thận...nhẹ thôi..."
Trương Vũ nâng cằm cô lên, tiếp tục hôn cô, bàn tay phía dưới không ngừng khai phá huyệt động.
"Gọi một tiếng Vũ thôi."
"Vũ...anh nhẹ nhàng chút."
Nghe được tên mình từ chiếc miệng nhỏ xinh của Tiểu Du thốt ra mà Trương Vũ thực sự không kìm lòng được. Dù thằng em phía dưới đã phất cờ khởi nghĩa từ lúc nào nhưng anh vẫn cố nhịn để dùng kĩ thuật của mình kích thích, khơi dậy sinh lý trong Tiểu Du.
"Cô gái nhỏ của anh nhạy cảm thật."
"Chỗ này cũng lớn rồi, muốn làm trẻ con cũng không ai cho đâu."
Đột nhiên bị tấn công vậy khiến Tiểu Du không tự chủ mà "ưm" một cái. Cô cố tránh xa khỏi Trương Vũ nhưng không thể, bàn tay anh dù chỉ ở ngoài lớp áo nhưng cứ xoa nắn thế kia khiến cả người cô mềm nhũn.
"Em thấy tôi nói có đúng không?"
"Đúng cái đầu chú ấy. Bỏ tay ra mau."
Hai má của Tiểu Du đỏ ửng, vệt đỏ lan tới tận mang tai. Cô cố gắng đẩy tay Trương Vũ ra nhưng không tài nào được, anh đã cố tình trêu ghẹo thì sao để cô thoát.
"Trương Vũ chú có thôi đi không?"
"Em xấu hổ sao? Hôm nọ đêm khuya còn to gan nhảy sang phòng tôi, nằm lên giường tôi mà. Hôm đó có biết sợ là gì đâu, sao hôm nay lại thế này."
Mặt Tiểu Du càng ngày càng đỏ hơn khi Trương Vũ nhích dần ngồi sát vào cô, chóp mũi anh chạm vào mũi cô. Tình huống gì vậy?
"Cháu đói lắm, cháu chưa ăn cơm." Tiểu Du nhè nhẹ giọng nói như một chú mèo nhỏ, nâng cặp mắt long lanh lên nhìn anh.
Đối diện với vẻ dễ thương, ngây thơ như vậy, Trương Vũ dường như quên luôn có một Tiểu Du ngổ ngáo, nghịch ngợm phá phách suốt ngày. Trái tim anh mềm nhũn khi cô nhìn thẳng vào mắt mình nên Trương Vũ quyết định buông Tiểu Du ra, anh đứng dậy, xoa đầu cô:
"Ăn đi, tôi về phòng xử lí chút việc. Lát tôi qua đây với em."
[...]
Ăn uống xong, Tiểu Du bê bát đĩa xuống nhà cho vào bồn rửa bát rồi cô nhanh chóng trở về phòng. Nhớ lại câu nói lúc nãy của Trương Vũ, Tiểu Du nhanh tay khoá trái cửa tránh việc nửa đêm nửa hôm sói đen đột nhập vào phòng giở trò lưu manh.
Khoá cửa xong, Tiểu Du trèo lên giường ngủ nhưng trong lòng ngổn ngang nhiều vấn đề khiến cô không tài nào chợp mắt được. Lúc này yên tĩnh lại, Tiểu Du suy nghĩ về chuyện của Trương và mình, nhớ tới lời nói của anh lúc nãy, cả kiểu xưng hô kia nữa, cô cũng chưa quen.
Nhận thấy nếu lần này không có sự việc của Tôn Bách tác động chắc gì anh đã chịu nói ra lòng mình, đúng là già mồm, Tiểu Du nghĩ vậy.
Nhưng quả thật như anh nói, mối quan hệ giữa cô và anh không đơn giản chỉ có hai người mà còn liên quan tới bố mẹ nuôi nữa. Nghĩ đến đây Tiểu Du vò đầu bứt tai, thầm nghĩ biết thế ngày nhỏ không cứng đầu gọi Trương Vũ là chú thì giờ ra ngoài đâu bị người dị nghị nhiều đâu. Cô ngu quá.
Đang nằm trên giường tự trách bản thân thì Tiểu Du nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng nói từ ngoài vọng vào.
"Tiểu Du, mở cửa cho tôi."
Là tiếng của Trương Vũ. Tiểu Du nhíu mày, tưởng anh nói đùa hoá ra sang phòng cô thật sao. Cô ngó nhìn đồng hồ 10h30 rồi, đêm khuya nguy hiểm không thể mở cửa cho soi. Mà nghĩ lại cô càng tự trách bản thân hơn, không hiểu sao trước kia cả gan nửa đêm nửa hôm trêu chọc Trương Vũ, may lúc đó anh đội lớp chính nhân quân tử hoàn hảo nên cô không sao. Nhưng giờ đã tháo bỏ lớp mặt nạ đó, bất cứ lúc nào sói cũng có thể ăn thịt thỏ con nên tốt nhất cô nên tránh xa.
Một lần nữa tiếng gọi xửa vang lên:
"Em ngủ rồi sao? Không thể nào, mọi khi đâu ngủ sớm như vậy."
"Quyết định trốn tôi đúng không? Tôi chắc chắn sẽ có cách khiến em bước ra khỏi phòng."
Trương Vũ cứ đứng ngoài độc thoại một mình còn Tiểu Du trong phòng đã xác định không mở cửa nên cô cứ đỉnh đương ngồi đeo tai nghe xem phim.
Gọi mãi Tiểu Du không ra mở cửa nên Trương Vũ cũng đành về phòng.
Tiểu Du nằm xem phim một chút thì buồn ngủ, hai mắt dính chặt vào nhau không mở ra được. Cô tắt gập máy tính lại, đặt sang một bên rồi tắt đèn ngủ bên cạnh đi, chùm chăn chìm vào giấc ngủ.
Mới lim dim được một tí thì điện thoại đổ chuông, Tiểu Du chửi thề tên nào dám phá hoại giấc ngủ của mình. Cô định lờ đi nhưng điện thoại reo liên tục khiến cô không thể ngó lơ, người kia cũng kiên nhẫn thật, gọi nhỡ một lần nhất định không bỏ qua.
Tiểu Du quờ tay lên bàn, cầm chiếc điện thoại lên, gạt màn hình nghe máy.
"Chú vừa phải thôi không để cho người khác ngủ hả."
"Tiểu Du...Tiểu Du, em sang phòng tôi đi shh..."
"Tiểu Du...Tiểu Du, em sang phòng tôi đi shh..."
Giọng nói của Trương Vũ hôm nay sao vậy? Tiểu Du thắc mắc định hỏi lại nhưng cuộc gọi đã tắt. Cô ném đại điện thoại xuống giường rồi xỏ dép nhanh chóng chạy lên phòng Trương Vũ.
Vì lo sợ Trương Vũ xảy ra mệnh hệ gì nên Tiểu Du mở cửa bước thẳng vào trong chẳng để ý đến việc mình phải gõ cửa.
"Trương Vũ, chú đâu rồi?"
Không có tiếng đáp lại nhưng khi Tiểu Du nhìn lướt qua thấy thì cửa phòng tắm sáng đèn và có tiếng nước chảy. Cô tiến đến gõ tay vào cửa gọi liên tục:
"Trương Vũ, chú vẫn ổn chứ?"
"Này, chú có nghe thấy cháu nói không?"
"Chú lên tiếng đi chứ."
Tiểu Du ghé cả tai vào cửa nhưng không nghe thấy lời đáp mà chỉ toàn tiếng nước chảy. Trong lòng cô sốt ruột không thôi, cô đánh liều vặn tay nắm cửa thử xem, may quá cửa không khoá.
Mở được cửa phòng tắm, vì lo lắng Trương Vũ xảy ra mệnh hệ gì nên Tiểu Du phi thẳng vào trong.
"Trương Vũ chú chết chưa vậy? Sao không trả lời cháu."
Lúc này khi định thần lại, Tiểu Du mới nhận ra mình lo lắng thái quá. Người đàn ông cô tưởng xảy ra chuyện gì với anh thì anh đang đứng trước mặt cô đây. Tóc vẫn còn ướt, gương mặt cũng ướt luôn. Từng giọt nước men theo gò má chảy xuống cằm, xuống xương quai xanh mê người, chảy xuống ngực và cơ bụng.
Tiểu Du không tự chủ được mà lướt mắt nhìn theo, cô dường như không bỏ sót một chi tiết nào. Một múi...hai múi...sáu múi... Hai mắt cô 1s ko rời mà cứ ngắm nhìn cơ thể hoàn mỹ của người đàn ông trước mặt. Ôi Tiểu Du mày háo sắc quá rồi không được nhìn chăm chăm như vậy.
Đôi mắt cô thật hư đốn, không tự chủ được mà lướt tiếp từ cơ bụng xuống phía dưới.
"Aaaaaaa. Cái kia...cái kia..."
Tiểu Du lúc này mới phản ứng lại, cô chạy nhanh về phía cửa nhưng không kịp nữa, Trương Vũ vẫn nhanh hơn một bước, tiến đến đóng sầm cửa lại rồi chặn cửa không cho cô đi đâu.
"Chú....chú làm cái gì vậy? Mau cho cháu ra ngoài."
Trương Vũ giữ chặt lấy hai vai Tiểu Du, trong mắt loé lên đầy sự thích thú:
"Em muốn trốn sao đừng hòng."
"Hì hì trốn gì đâu chú. Cháu đang tắm nên cháu tránh mặt cho chú tắm nốt. Đứng thế này kẻo cảm lạnh." Tiểu Du cười hì hì ngây thơ như một đứa trẻ cố nịnh anh.
Nhưng Trương Vũ nào dễ dàng đáp ứng yêu cầu của cô như vậy. Mặt cô thì đang tỏ vẻ trong sáng ấy vậy mà Trương Vũ không tha. Anh cầm lấy tay Tiểu Du, đặt bàn tay đó lên vật cứng rắn phía dưới đang dựng đứng cả lên.
"Aaaaaa." Một lần nữa tiếng hét của Tiểu Du vang lên. Cô định rút tay lại nhưng người đàn ông trước mặt không cho phép. Anh cứ áp chặt tay cô vào thứ nóng hổi đó.
"Nó như vậy là do em đó." Trương Vũ tiến sát lại gần thì thầm vào tai Tiểu Du.
"Sao...sao lại do cháu được?" Tiểu Du như bị quay cuồng trong giọng nói trầm khàn đầy quyến rũ của anh khiến cô quên luôn việc mình phải rút tay lại.
"Là do lúc nãy em nhìn chằm chằm vào nó khiến nó thức giấc đấy."
"Cháu nhìn có mấy giây."
"Chắc tại nó thích em nên chỉ cần lướt qua là nó đã không ngồi yên được rồi. Dù sao em cũng nên có trách nhiệm với nó chút đi."
Bàn tay Tiểu Du đặt ở thứ đó có thể cảm nhận rõ độ nóng và độ cứng. Nó khiến tay cô run run không biết làm gì mà cứ ngu ngơ hỏi Trương Vũ:
"Làm sao để nó mềm lại giờ?"
Nghe được câu này Trương Vũ biết mình đã dẫn dắt cho cô gái nhỏ này theo nhịp độ của mình rồi. Anh nhếch môi đầy thoả mãn, bàn tay cầm lấy tay cô không nhanh không chậm hướng dẫn cô đưa lên đưa xuống từng chút một.
"Để tôi hướng dẫn. Đúng rồi cứ vuốt lên vuốt xuống như vậy, nó sẽ tự mềm ra."
#29
"Để tôi hướng dẫn."
Tiểu Du như bị thôi miên bởi giọng nói trầm khàn quyến rũ của Trương Vũ nên không tự chủ được làm theo lời anh nói. Cô có cảm giác lòng bàn tay như bị thiêu đốt nhưng không nỡ buông ra, quyến luyến nó vô cùng.
Còn Trương Vũ, so với những lần dùng tay tự xử thì khi có bàn tay của phụ nữ vào càng khiến anh sung sướng hơn. 30 tuổi không phải lần đầu được làm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy thoả mãn nhất.
Sự sung sướng dâng lên, Trương Vũ không tự chủ được mà dựa vào vai Tiểu Du, rên lên từng tiếng khàn đục.
"Tiểu Du, em làm tôi sướng phát điên. Nhanh lên...nhanh lên một chút...Tôi sắp không chịu nổi rồi...shh..."
Từng câu từng chữ của Trương Vũ khiến Tiểu Du nóng mặt chẳng biết trốn đi đâu. Lần đầu tiên cô làm thế này, lần đầu tiên động vào thứ đó của đàn ông, bàn tay cô vụng về run cầm cập muốn tránh không được muốn trốn không xong. Vậy mà người đàn ông xấu xa này cứ mở miệng khiêu khích cô.
"Chú im đi, đừng nói nữa."
Câu nói rõ ràng trách mắng mà không hiểu sao cô nói ra như lời nũng nịu khiến cho máu nóng của Trương Vũ trào dâng. Anh không tự chủ được nữa, cái sướng dâng lên khiến anh mau chóng nộp vũ khí đầu hàng.
"Tiểu Du...Tiểu Du xinh đẹp...shhh..."
Khi bắt được ý nghĩ định bỏ trốn của Tiểu Du, anh vội giữ tay cô lại.
"Em cũng cần phải tắm thôi."
Tiểu Du lúc này chỉ hận không còn cái lỗ nào mà chui xuống. Cô muốn chạy ra khỏi phòng tắm thật nhanh để chạy về phòng mình, tránh Trương Vũ ngay lập tức. Xấu hổ chết đi được.
Cô định đi vòng qua người Trương Vũ phi thẳng ra cửa nhưng tay cô bị anh kéo giật lại, Trương Vũ chẳng nể nang gì cầm vòi hoa sen xả nước từ trên đầu cô khiến Tiểu Du từ đầu tới cuối ướt rượt. Lát sau anh mới tắt vòi hoa sen, nhìn cô từ trên xuống dưới đều ướt, do có nước nên quần áo dính chặt vào người nên thấy rõ từng đường cong quyến rũ của cô.
Trương Vũ tặc lưỡi, đôi mắt nhìn cô đầy thích thú. Anh thầm nghĩ: không ngờ được Tiểu Du của anh khi trưởng thành lại ngon ngọt như vậy, phải nhanh chóng bắt lấy cơ hội giữ cô bên mình mới được.
"Chú cười cái gì? Vui lắm sao?" Tiểu Du như con mèo nhỏ xù lông lườm nguýt Trương Vũ.
"Đừng xưng hô chú cháu nữa, em thấy nó hợp với hoàn cảnh này không?" Rồi Trương Vũ không nể nang gì, đưa hai tay lên từ từ tháo từng chiếc cúc áo ngủ của Tiểu Du. "Quần áo ướt hết rồi, mặc vậy sẽ cảm. Nhân đây em tắm cùng anh luôn đi."
Tiểu Du giữ chặt lấy đôi tay đang cởi từng chiếc cúc của cô, cô trừng mắt: "Chú có biết mình đang làm gì không? Lúc trước tỏ ra thanh cao lắm mà sao giờ tự dưng lại chủ động thế này khiến tôi không quen đấy."
Trong lời nói chứa đầy ẩn ý khinh thường của Tiểu Du, đương nhiên Trương Vũ nghe ra nhưng anh không vì thế mà giận, thậm chí lại rất hài lòng.
"Thực ra anh cũng muốn bản thân mình thanh cao lắm nhưng mỗi ngày em cứ giở trò lượn đi lượn lại trước mặt anh thì bảo sao anh nhịn được. Mà dù anh có cố nhịn thì thằng em bên dưới nó không nhịn được. Em biết đấy, nó rất thích em mà, vừa em cầm vào nó rất ngoan ngoãn nghe lời."
#30
"Thực ra anh cũng muốn bản thân mình thanh cao lắm nhưng mỗi ngày em cứ giở trò lượn đi lượn lại trước mặt anh thì bảo sao anh nhịn được. Mà dù anh có cố nhịn thì thằng em bên dưới nó không nhịn được. Em biết đấy, nó rất thích em mà, vừa em cầm vào nó rất ngoan ngoãn nghe lời."
Nhắc đến chuyện lúc nãy lại khiến Tiểu Du đỏ mặt. Trong lúc cô mải xấu hổ suy nghĩ về chuyện vừa nãy thì Trương Vũ đã nhanh chóng cởi hết hàng cúc áo ngủ của Tiểu Du, vứt chiếc áo xuống sàn nhà.
"Aaaa...ưm...."
Không để cho Tiểu Du hét lần nữa, Trương Vũ mau chóng đưa tay lên bịt miệng cô lại.
"Em hét ít thôi, giữ sức lát lên giường cho em hét đến khản cổ mới thôi."
Để tránh trường hợp Tiểu Du hét nữa, Trương Vũ tiếp tục bịt miệng cô nhưng lần này bằng môi chứ không phải bằng tay. Anh hôn cô rất điêu luyện, dẫn dắt mọi cảm xúc và giác quan của Tiểu Du. Nhân cơ hội cô không để ý, Trương Vũ luồn tay ra sau cởi bung chiếc áo lót ném tiếp xuống sàn nhà rồi vòng tay lên trước tham lam xoa nắm đôi gò bồng đẫy đà của Tiểu Du.
Nhưng mọi thứ dường như chưa đủ. Bàn tay không đứng đắn của Trương Vũ bắt đầu lần mò từ trước ngực cô trượt xuống phía dưới, lướt qua chiếc bụng thon gọn không chút mỡ thừa và nhanh chóng cởi chiếc quần ngủ của cô ra.
Trương Vũ là người đàn ông 30 tuổi đương nhiên kinh nghiệm giường chiếu có thừa để thu phục cô gái 18 ngay trước mặt mình đây. Anh nhẹ nhàng rời khỏi môi Tiểu Du, nụ hôn rải dần từ xương quai xanh xuống ngực.
"Ưm...nhẹ...nhẹ thôi..."
Tiểu Du không kiềm chế được mà kêu lên nhẹ nhàng khi Trương Vũ gặm nhấm một bên ngực của mình. Cảnh này xem phim cô đã từng thấy qua nhưng cảm giác chân thật thế này lần đầu tiên nếm trải. Thể nào bọn bạn bên Mỹ của cô luôn nói rằng làm t.ì.n.h với người đàn ông có kĩ thuật chắc chắn sẽ sướng nhất vì anh ta biết đưa bạn lên đỉnh.
Tiếng rên đê mê của Tiểu Du tác động vào thính giác của Trương Vũ khiến máu nóng trong người anh lại dâng lên. Ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nhỏ xinh dù đỏ ửng nhưng đâu đó thoáng có nét hưởng thụ của Tiểu Du mà trong lòng anh rạo rực vô cùng. Cô gái nhỏ nhạy cảm này đã bị anh kích thích.
Trương Vũ biết rõ đây là lần đầu của cô còn mấy lời nói trước đó chỉ khiêu khích anh thôi chứ kinh nghiệm trong chuyện nam nữ cô biết cái mống gì đâu.
Tiểu Du không đứng vững được nữa mà cả cơ thể phải dựa vào người Trương Vũ mới không bị ngã.
"Trương Vũ, nhẹ thôi...cẩn thận...nhẹ thôi..."
Trương Vũ nâng cằm cô lên, tiếp tục hôn cô, bàn tay phía dưới không ngừng khai phá huyệt động.
"Gọi một tiếng Vũ thôi."
"Vũ...anh nhẹ nhàng chút."
Nghe được tên mình từ chiếc miệng nhỏ xinh của Tiểu Du thốt ra mà Trương Vũ thực sự không kìm lòng được. Dù thằng em phía dưới đã phất cờ khởi nghĩa từ lúc nào nhưng anh vẫn cố nhịn để dùng kĩ thuật của mình kích thích, khơi dậy sinh lý trong Tiểu Du.
"Cô gái nhỏ của anh nhạy cảm thật."