1.
Để tìm lại người em gái đã thất lạc nhiều năm, em trai tôi gia nhập làng giải trí, thậm chí còn nhận lời tham gia một chương trình tạp kỹ về gia đình.
Không ngờ rằng còn chưa tham gia chương trình tạp kỹ được hai ngày, chúng tôi lại thực sự tìm được tung tích của em gái.
Ngày mai sẽ là ngày em gái về nước, nhưng bầu không khí trong nhà hiện tại có chút kỳ quái.
Vốn dĩ cả nhà còn có chút gánh nặng hình tượng, mỗi ngày làm bộ làm tịch muốn để cho người xem nhìn thấy phong thái của nhà họ Lâm chúng tôi.
Nhưng hôm nay mọi người lại không thèm giả bộ nữa, cũng không thèm quan tâm mình đang tham gia chương trình tạp kỹ phát sóng trực tiếp, ai nấy đều bận rộn chiến đấu, trong tối ngoài sáng muốn tranh giành ra sân bay đón con bé.
Anh tôi đẩy kính, xuất chiêu trước: "Để con đi đi, ngày mai con không có việc gì, họp hội đồng quản trị hủy bỏ là được.”
Ông nội tôi ngay lập tức mở miệng: "Hay là để ông đi đi, người trẻ tuổi các con bận việc của chính mình là được, hủy bỏ buổi tập thể dục ngày mai, ông đi đón!"
Ba tôi nghe vậy cũng sốt ruột, vội vàng nói: "Hủy bỏ ca phẫu thuật ngày mai, ba đi đón!"
Ba tôi vừa dứt lời, em trai tôi liền giơ tay lên: "Để con đi đón đi, ngày mai con có bài kiểm tra nhỏ, hủy bỏ là được, mọi người cứ ở nhà chờ đi!"
Phụt, mùi thuốc súng quá nặng, bảo bọn họ đọc ít tiểu thuyết thôi bọn họ không chịu nghe, không đọc quá 10 cuốn tiểu thuyết đoàn sủng, chắc chắn không thể nói ra những lời này.
"Hừ..." Tôi hừ lạnh một tiếng, thành công thu hút sự chú ý của mọi người.
"Đi đi đi đi, cả nhà đều không cần làm chính sự nữa, đều đi sân bay xếp hàng hết đi. Ông nội, ông cũng không cần tập thể dục nữa, bánh ngọt ăn tẹt bô, rượu trộm được uống thỏa thích, đến lúc đó các bạn già của ông mang theo cháu trai sung sướng đến quảng trường khiêu vũ, còn ông nằm trên giường cử động một chút trái tim liền đánh trống thổi kèn. Còn nói sẽ trông con giúp bọn con, có mà để con của bọn con trông ông truyền dung dịch dinh dưỡng thì có?"
"Còn ba nữa, bọn họ quậy phá ba cùng hùa theo bọn họ sao? Ba cho rằng ba là bác sĩ sao mà nói hủy bỏ là hủy bỏ, ba có biết đặt lịch hẹn với chuyên gia này khó như thế nào không? Nếu lần này không phẫu thuật sẽ phải xếp hàng chờ nửa năm nữa, được thôi, thích hủy bỏ thì hủy bỏ, hủy hỏ cả mạng sống luôn đi!"
"Anh, anh cũng tỉnh táo một chút được không, anh không phải chủ tịch cũng không phải giám đốc, anh chỉ là một người làm công ăn lương cao cấp thôi, anh không có tư cách hủy bỏ họp hội đồng quản trị!"
"Còn về phần Lâm Kiêu, chị cảnh cáo mày, nếu lần này thi lại mày còn không qua, để bị nợ môn thì mày nghỉ học luôn đi, chị ném mày vào khu vực dã thú của vườn bách thú cho mày làm xiếc, đến lúc đó mày có thể được ăn gà mỗi ngày, đấy là trong trường hợp mày giành được với mấy con cọp..."
"Như vậy hot search sẽ có tin tức:
#Kinh động! Nam tài tử mù chữ tuyến 18 nào đó giành thức ăn trước miệng cọp!# Người hâm mộ của mày liền mất hết mặt mũi với mày, đến lúc đó bọn họ đi cãi nhau với người hâm mộ đối thủ của mày, người ta khoe khoang thần tượng nhà mình được lên bìa tạp chí vàng chín bạc mười (*), còn mày thì sao? Nhận được thông báo nghỉ học của nhà trường à?"
(*) Bìa tạp chí vàng chín bạc mười chỉ việc vào tháng 9, tháng 10 hàng năm, ban biên tập các tạp chí thời trang đều sẽ tung ra những trang bìa mà họ cho là đẹp nhất.
Vài người cảm thấy hơi có lỗi sau khi nghe những lời của tôi, chỉ có Lâm Kiêu vẫn không phục:
"Em thi buổi chiều, buối sáng em có thể..."
Tôi bóp nát một chiếc cốc thủy tinh ngay trước mặt nó.
"Buổi sáng em có thể chăm chỉ học tập, chị, lần này em nhất định sẽ không ở lại lớp!"
Nói xong còn chân chó chạy đến muốn giúp tôi bóp vai đấm chân.
Tôi liếc mắt phớt lờ nó, vừa mới đặt nửa chiếc cốc thủy tính xuống liền thấy mẹ tôi mở to hai mắt muốn nói lại thôi nhìn tôi.
"Hửm?"
"Mẹ ngoan ngoãn đợi ở nhà không đi đâu cả, con mắng bọn họ chứ không thể mắng mẹ nha~"
Được rồi, cả một nhà ngốc bạch ngọt không một ai có sức chiến đấu.
Phủi tay một cái xong tôi liền về phòng chuẩn bị quần áo để mặc ngày mai, lần đầu tiên gặp em gái nhất định phải để lại cho con bé ấn tượng thật tốt!
Mọi người trong nhà có ai hiểu được không cơ chứ, sắp có một người em gái thơm tho mềm mại, tôi vô cùng mong đợi!
Tôi nên làm thế nào đây, em trai thì đấm một trận là được nhưng tôi không có kinh nghiệm ở chung với em gái.
Nếu không được thì đành phải đi đọc mấy cuốn tiểu thuyết đoàn sủng để học tập một chút.
Lúc này tôi còn không biết người xem phát sóng trực tiếp trước màn hình đã bùng nổ.
"??? Tôi có chút hoang mang, 60 triệu fan còn gọi là tuyến 18, ngưỡng cửa đỉnh lưu giới giải trí bây giờ cao như vậy sao? *icon đầu chó*"
"60 triệu fan thì sao chứ, không nghe thấy chị gái cậu ta nói à, không phải vẫn là tên mù chữ phải ở lại lớp sao?"
"Lầu trên là anti hay fanti vậy? Má có thể đi tìm hiểu một chút trường học của Lâm Kiêu rồi hẵng quay lại đây nói cậu ấy mù chữ có được không?"
"Chỉ có tôi cảm thấy chị gái rất ngầu hả, huhuhu sức mạnh kỳ lạ của thiếu nữ xinh đẹp ấy khi bóp nát chiếc cốc thủy tinh là cái quỷ gì vậy chứ?"
"Chậc, bộ dáng xinh đẹp thì sao chứ, tính tình xấu như vậy còn ló mặt ra ngoài làm gì, trong nhà còn có anh em trai, loại con gái như thế này ở thôn của chúng tôi không ai thèm."
"Ồ, đúng vậy đúng vậy, thôn của má thì lợi hại rồi, một đám cương thi già bọc đầu từ thời nhà Thanh, thần tiên tỷ tỷ mang theo 20 vạn của hồi môn đến thôn của mấy má, mấy má lại chả lao vào như thiêu thân ấy chứ."
"Cười ch ế t mất, bình thường Lâm Kiêu lúc nào cũng ra vẻ bảnh bao cool ngầu, hóa ra ở nhà lại là đáy của chuỗi thức ăn, làm fan của cậu ấy 3 năm, tôi còn chưa bao giờ thấy bộ dáng chân chó như vậy của cậu ấy ha ha ha."
2.
Tôi tên là Lâm Tuyết Tâm, trưởng nữ của nhà họ Lâm, sơ hữu một siêu năng lượng vô dụng.
Siêu năng lực vô dụng đó là gì? Chính là tôi có thể nhìn thấy kết cục của người nhà mình, chỉ giới hạn trong người nhà mà thôi.
Chẳng hạn của em trai tôi Lâm Kiêu, ban đầu dòng chữ trên đầu nó là: Đỉnh lưu thất học (*) (sau khi bị chế giễu vì mù chữ và bị anti fan bạo lực mạng, mắc chứng trầm cảm phải rút khỏi giới giải trí.)
(*) Nguyên văn là "cửu lậu ngư", viết đầy đủ là “cửu niên nghĩa vụ giáo dục đích lậu võng chi ngư” - "cá lọt lưới chín năm giáo dục bắt buộc", chỉ những người chưa hoàn thành chương trình giáo dục bắt buộc.
Làm tôi sợ đến mức từ khi Lâm Kiêu 8 tuổi, tôi đã tìm cho nó 6 gia sư. Mỗi gia sự sẽ được thưởng 50 vạn mỗi khi nó tiến bộ hơn một bậc.
Sau 10 năm làm gà con dưới đôi cánh của tôi, em trai tôi cuối cùng cũng đỗ Thanh Hoa, 6 gia sư kia cũng đã mua nhà mua xe, đi lên đỉnh cao của nhân sinh.
Sau khi Lâm Kiêu vào Thanh Hoa, dòng chữ dài trên đầu liền biến mất, chỉ còn lại hai chữ: Đỉnh lưu.
Giải quyết em trai xong tôi lại phải giải quyết anh trai của tôi, thiết lập nhân vật của anh tôi Lâm Hoài chính là Giám đốc pháo hôi (*) (coi thường Long Ngạo Thiên và cái kết trở thành shipper sau khi công ty bị phá sản).
(*) Pháo hôi: bia đỡ đạn, một nhân vật không cần thiết, xuất hiện chỉ làm bàn đạp cho người khác.
Từ lúc biết sau này Lâm Hoài có thể sẽ trở thành shipper, tôi chỉ cần thấy anh ấy mặc áo khoác màu vàng hoặc màu xanh là tim liền đập bình bịch.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, tôi vẫn chưa từng gặp Long Ngạo Thiên, cho nên chữ trên đầu anh tôi vẫn không thay đổi.
Không còn cách nào tôi chỉ có thể liên tục nhắc nhở anh ấy nếu gặp phải một người tên là Long Ngạo Thiên, nhất định phải lịch sự với anh ta.
Hiện tại việc đầu tiên Lâm Hoài làm khi về nhà là vào phòng tôi báo cáo: "Không gặp phải, nếu gặp phải anh ta, anh nhất định sẽ lịch sự với anh ta."
Sau đó ra khỏi phòng dưới ánh mắt "trẻ nhỏ dễ dạy" của tôi.
Bây giờ kết cục của người trong nhà vẫn khá tốt, anh tôi dưới sự dạy dỗ của tôi có lẽ không có cơ hội mặc vào chiếc áo shipper, chỉ còn thiếu em gái Tuyết Dao nữa thôi.
Vừa đến sân bay không bao lâu, tôi liền nhận được điện thoại của em gái nói con bé đã xuống máy bay rồi.
"Chị nhìn thấy em rồi." Vừa nói tôi vừa vẫy tay với cô gái tóc dài mặc váy trắng đứng cách đó không xa.
Bình luận trực tiếp thấy tôi nhận ra em gái nhanh như vậy đều rất cảm động:
"Nhiều năm không gặp lại vẫn có thể nhận ra em gái trong đám đông, cô ấy thật sự làm tôi khóc nghẹn."
"Đúng vậy, cái vẫy tay vừa rồi thực sự có cảm giác số mệnh. Mặc dù chị không tìm được em, những mỗi đêm chị đều sẽ ngắm ảnh của em rồi chìm vào giấc ngủ, tưởng tượng ra dáng vẻ hiện tại của em."
"Nhìn thấy cảnh này, tôi đã lập tức chốt đơn món đồ chơi mà em trai tôi vẫn luôn thích, quá cảm động rồi."
Đạo diễn quay phim bên cạnh dường như cũng bị làm cho cảm động, hai mắt đỏ hoe nghẹn ngào nói:
"Chị gái Tuyết Tâm, nhiều năm như vậy vẫn có thể lập tức nhận ra em gái Tuyết Dao, những năm qua cô rất nhớ cô ấy có phải không?"
Tôi sững người một lúc, muốn nói lại thôi, muốn ngăn lại lời định nói, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn không nhịn được nói:
"Tôi biết mọi người đều rất cảm cảm động, nhưng khoan hãy cảm động. Mọi người không cảm thấy bộ dạng của em gái và em trai tôi rất giống nhau sao?"
"Hả?"
"Hai đứa chúng nó là anh em sinh đôi, muốn tìm một Lâm Kiêu mặc đồ của con gái không phải quá dễ dàng sao?"
"..."
"Nhưng nói đến chuyện này, rõ ràng ngũ quan giống nhau, sao ở trên mặt của Lâm Kiêu lại có vẻ ngứa đòn, còn ở trên mặt em gái tôi lại đáng yêu mê người như vậy chứ, hì hì."
Dứt lời, tôi không quan tâm đến đạo diễn đang đờ đẫn ở một bên, vẫy tay chào em gái tôi: "Ở đây!"
Chờ con bé đến gần tôi liền thấy trên đầu nó hiện lên một dòng chữ: Não yêu đương (*) siêu cấp (Hậu cung của Long Ngạo Thiên, bị Long Ngạo Thiên lừa sinh con, sau đó ch ế t vì khó sinh).
(*) Não yêu đương chỉ một chế độ suy nghĩ đặt tình yêu lên hàng đầu , những người dồn hết sức lực và suy nghĩ cho tình yêu và người yêu khi yêu.
Trong đó hai chữ "siêu cấp" còn đặc biệt viết hoa in đậm.
Chậc chậc, bộ não yêu đương này phải cao cấp đến mức nào cơ chứ.
Sau một cái ôm ngắn ngủi, chàng trai bên cạnh cắt ngang cuộc trò chuyện của tôi và em gái.
"A Dao, vị này là?"
"Em quên mất không giới thiệu, chị, đầy là đàn anh cùng tham gia cuộc thi với em, Long Ngạo Thiên, đàn anh, đây là chị gái của em Lâm Tuyết Tâm."
!!!
Được lắm nhóc con, để tôi tóm được cậu rồi.
Tôi thản nhiên quan sát Long Ngạo Thiên. Chà, vẻ ngoài trung bình, không đẹp trai bằng Lâm Kiêu, chiều cao trung bình, không cao bằng Lâm Hoài, dáng người thoạt nhìn cũng ở mức trung bình.
Chậc... Đám đàn ông nhà tôi bị sao vậy, làm ơn vùng lên đi có được không?!
Sau màn chào hỏi ngắn gọn, cả nhóm lên xe chuẩn bị về.
Lúc Long Ngạo Thiên nhìn thấy xe của tôi, hai mắt cậu ta sáng lên, sau đó liền bắt không ngừng tìm chủ đề nói chuyện trong xe.
"Chị Tuyết Tâm, chiếc xe này của chị, các anh em của em cũng có một chiếc, hơn 500 vạn đấy."
Tôi mỉm cười không tiếp lời, Long Ngạo Thiên lại giống như vào cầu, bắt đầu chia sẻ câu chuyện của anh em cậu ta.
"Nhà anh em của anh làm địa ốc, A Dao, nhà em thì sao?"
"Nói đến chuyện này, bình thưởng ở trường học nhìn em rất giản dị, không ngờ nhà em lại giàu có như vậy."
"Nhưng mà anh cảm thấy con gái không cần đi xe đắt tiền như thế, tiền này đem đi đầu tư thì tốt biết bao."
"Anh có một người anh em, đầu năm nay đầu tư hơn 100 vạn vào thị trường chứng khoán, kiếm lại gấp hai gấp ba lần đấy."
"Chị Tuyết Tâm, chúng ta thêm Wechat đi, lắm bạn nhiều đường (*) mà."
(*) chỉ việc có nhiều bạn có thể giúp chúng ta tiếp thu nhiều thông tin hơn, tìm thấy nhiều phương pháp để đạt được điều mình muốn hơn.
...
Lâm Tuyết Dao không ngờ đàn anh luôn lạnh nhạt với mình lại đột nhiên nhiệt tình như vậy, hơn nữa còn nói chuyện giống như một người cha vậy, nhất thời có chút lúng túng.
Tôi nhẫn nhịn chịu đựng, vất vả lắm mới kìm nén được cơn nóng nảy của mình, nhưng giọng điệu đã cực kỳ không kiên nhẫn.
Không nghĩ đến tên này lại không biết nhìn sắc mặt chút nào, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt giảng đạo.
Từ quỹ đầu tư cho đến cổ phiếu, từ tiền ảo đến cuộc bầu cử Mỹ, miệng còn lảm nhảm hơn cả ông chú ở cửa khu nhà.
Tôi thấy em gái tôi đã lúng túng đến đỏ bừng cả mặt, nhưng tên bên cạnh còn không có ý định dừng lại, ngọn lửa trong tôi lập tức bùng phát.
"Tuyết Dao, em rất thân với vị bạn học Ngạo Thiên này sao?"
Lúc nãy khi em gái giới thiệu với tôi còn nói là đàn anh, nhìn bộ dáng có vẻ còn chưa thân quen lắm, siêu cấp não yêu đương vẫn chưa rung động.
Quả nhiên em gái tôi lắc đầu: "Lần này ra nước ngoài tham gia cuộc thi bọn em mới quen nhau."
Vậy là tốt rồi, có thể yên tâm ra tay tàn nhẫn mà không cần sợ em gái đau lòng!
E hèm, bầu không khí đã như vậy mà còn im lặng thì không lịch sự cho lắm!
Bình luận facebook